Pondphuwin Bleakness
"Anh căm ghét bọn chúng 1, tôi căm hận bọn chúng 10."--Tạm biệt Phuwin, Pond rời khỏi phòng riêng của em chuẩn bị ra khỏi bệnh viện. Bước gần đến một căn phòng nằm ở góc khuất phía cuối hành lang, một cuộc trò chuyện vô tình lọt vào hai tai hắn, chỉ vô tình thôi."Mọi chuyện đến đâu rồi?""Thưa bác sĩ, tôi đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó. Bên khách hàng rất ưng ý, còn bên phía bệnh nhân kia đã được tôi gửi đầy đủ số tiền rồi ạ.""Rất tốt. Cậu làm việc rất cặn kẽ, đợi đến khi tôi lên làm viện trưởng nhất định sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.""Cảm ơn bác sĩ."Cuộc đối thoại tưởng chừng bình thường lại ẩn hiện bao nhiêu ý nghĩ xấu xa. Và tệ thật đấy, Naravit biết rõ bọn người kia đang nói về chuyện gì. Một cuộc buôn bán nội tạng.Chầm chậm lùi từng bước thận trọng, vẫn là không may đụng phải máy nước lọc ngay sau lưng mình. Naravit như rơi mất quả tim, hai chân tê cứng ngỡ như đã không còn có thể nhấc lên nổi.Người bên trong nghe thấy động tĩnh liền ngừng cuộc đối thoại, từng bước một tiến gần hơn đến cửa.Khi cánh cửa được mở ra, chẳng có gì cả. Tên lang băm ngó nghiêng xung quanh, chắc chắn không có điều gì bất thường liền trở lại vào phòng, tiện tay chốt khóa cửa.Ở một góc khuất nọ cách căn phòng chỉ vài bước chân, hai con người một lớn một nhỏ đang hết sức im lặng.Lúc nãy khi sắp bị tóm tại trận, Pond cảm nhận được một lực kéo từ phía sau. Người nọ dùng hết sức kéo hắn vào góc, một tay bịt miệng hắn, tay còn lại đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng. Là Phuwin.Sau khi xác nhận không còn mối hiểm họa nào đang chờ đợi cả hai nữa Phuwin liền buông Pond ra, không nhanh không chậm kéo hắn quay về phòng riêng của em."Anh đang làm cái gì vậy hả? Nếu lúc nãy tôi không kéo anh trốn đi thì anh định để bọn chúng bắt tại trận à?"Phuwin lúc này đang vô cùng giận dữ, nếu lúc nãy em không vô tình đi ngang qua và kéo Pond trốn đi, liệu có phải bây giờ em sẽ không còn được la mắng hắn nữa hay không.Pond im lặng một lúc, chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi ngược lại em."Phuwin, em nói vậy, tức là em biết chuyện của bọn chúng?"Lần này là đến Phuwin rơi vào trầm mặc. Hắn nói đúng, em không những biết, em còn biết rất rõ những chuyện mà hai tên lang băm kia đã làm là đằng khác.Nhận thấy sự im lặng của em, xem ra hắn đúng rồi. Naravit trở nên mất kiểm soát, nắm chặt hai vai em ra sức lắc mạnh."Tại sao! Em rõ ràng biết những chuyện bất lương mà bọn chúng đã làm, vậy tại sao em lại im lặng, tại sai em lại không tố cáo bọn chúng? Là một bác sĩ, em có thể trơ mắt nhìn bọn kia hãm hại biết bao nhiêu người hay sao hả!?"Hai mày Phuwin nhíu lại, vô hồn gạt tay Pond ra khỏi vai mình. Đôi mắt em ẩn chứa sự bất lực đã được che giấu bao năm, bây giờ, em muốn nói, nói rõ tất cả những gì em đã cất giấu trong lòng."Tố cáo? Tôi tố cáo bọn chúng, vậy anh có bằng chứng không? Nhân chứng vật chứng anh đều không có, tố cáo bọn chúng suông thì ai sẽ tin anh đây? Rồi đến lúc bọn chúng biết anh đang nắm giữ bí mật của chúng, bọn họ có chịu để yên cho anh không? Anh chẳng hiểu gì cả!"Cả hai đều rơi vào khoảng không im lặng đến ngột ngạt. Hắn không sai, em cũng không sai. Chỉ là, xã hội này tàn nhẫn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Và hắn thì vẫn luôn tin rằng đâu đó nhất định vẫn còn cái được gọi là tình người. Naravit rời khỏi phòng em, sải những bước chân nặng nề ra khỏi bệnh viện.Có lẽ Phuwin nói đúng, em và hắn chưa từng quen biết nhau. Bởi Phuwin mà hắn biết sẽ lao vào ôm lấy hắn thật lâu vào những lúc hắn đau khổ, tuyệt vọng nhất.Phuwin mà hắn biết sẽ không bao giờ chịu khuất phục, em nhất định sẽ luôn tìm cách, nhất định sẽ không bao giờ để thực tại quật ngã bản thân. Nhưng bây giờ, Phuwin mà hắn biết lại chọn cách im lặng khi đối diện với một tội ác. Phải chăng, hắn và em đã chẳng còn có thể bên nhau được nữa. Hay ông trời đang muốn thử thách hắn đây.Chỉ còn lại một mình Phuwin trong phòng, em ngồi xuống ghế xoay, tay bấm bút liên tục. Em đang vô cùng stress, cả chuyện ở bệnh viện và chuyện của hắn và em."Em xin lỗi."----Tối muộn ngày hôm đó, Phuwin trở về nhà với tâm trạng vô cùng tồi tệ. Treo áo lên giá, em ngã người xuống chiếc sofa êm ái.Trầm tư một lúc lâu, Phuwin lấy từ ngăn kéo tủ ra một bức ảnh. Bên trong bức ảnh, một thiếu niên với nụ cười tỏa nắng đang mỉm cười, hai tay tạo thành hình trái tim. Không phải ai xa lạ, là Naravit.Em chưa từng quên hắn, và hắn vẫn luôn được em đặt vào vị trí quan trọng nhất trong lòng.----Sáng sớm hôm sau, Pond thức dậy từ sớm, xuống bếp cặm cụi làm bữa sáng cho Phuwin. Naravit biết có lẽ giờ em không muốn gặp hắn, nhưng chuyện ăn sáng của em thì không thể không lo được.Thân là một bác sĩ loại ưu của bệnh viện thuộc top đầu quốc gia, vậy mà em lại thường xuyên bỏ bữa, chẳng bao giờ chịu quan tâm đến sức khỏe của bản thân.Một dĩa mì xào hải sản và một ly cam vắt, đủ dinh dưỡng cho một buổi sáng tốt lành.Naravit cẩn thận dọn dẹp mọi thứ và chuẩn bị đến bệnh viện. Ngay khi cửa nhà vừa được mở, một nữ nhân nhỏ nhắn lao ngay vào vòng tay của hắn, cất tông giọng ngọt ngào mà ấm áp."Pond, em về rồi."Định thần lại, Naravit kéo nữ nhân kia ra khỏi người mình, để cô nàng đối diện với bản thân. Nhận thấy người trước mắt là người quen thuộc, bên nhau đã nhiều năm, xa cách nhau cũng đã nhiều năm nay mới gặp lại, hắn không khỏi xúc động dồn dập hỏi chuyện."Ciize, là em phải không? Em về nước từ bao giờ sao không nói với anh. Còn nữa, sao em không gọi anh ra đón, đến đây có phải mệt lắm rồi không?"Ciize mỉm cười. Xem kìa, hắn hỏi dồn đến độ cô nàng muốn mở miệng trả lời thì cũng thật là khó khăn đó."Đúng rồi, là em, Ciize nè. Em vừa đáp máy bay là bắt xe đến đây luôn. Còn vì sao em không báo với anh, tất nhiên là vì em muốn tạo bất ngờ cho anh rồi."Sau khi trả lời một loạt câu hỏi, cô nhóc với mái tóc uốn xoăn liền nhìn xuống túi thức ăn trong tay hắn, khó hiểu hỏi lại."Anh định mang cái này đi đâu sao?""Anh mang đến bệnh viện cho Phuwin, em ấy bận rộn nên thường xuyên bỏ bữa sáng lắm. Em vào nhà đi nhé. Muốn ăn hay uống gì thì cứ mở tủ lạnh lấy, trưa nay anh có thể về muộn, em tự lo nhé."Ciize cười nhẹ, gật đầu như câu trả lời. Đợi khi chiếc xe của hắn khuất khỏi tầm mắt, cô nàng mới tức giận, nắm chặt tay thành đấm."Phuwin, Phuwin, Phuwin, lúc nào cũng là cậu ta. Trong mắt anh, chỉ có mỗi Phuwin Tang thôi sao.."--tadaa, lisxo đã quay trở lại rồi đây.chuyện đau lòng không ai muốn, đáng lý ra là chương ba phải được lên app vào hôm qua rồi, cơ mà do app tôi bị lỗi nên hơn 1k chữ của tôi bay màu chỉ trong ít phút. thành ra là phải đến hôm nay chương ba mới được ra mắt hic.truyện về sau sẽ rất đau lòng, với tôi =) dù gì thì mọi người vẫn nên chuẩn bị một tinh thần thép và một tâm lý vững vàng đi nhé, mọi chuyện luôn có thể đổ ập xuống bất cứ khi nào đó nha.thêm nữa, artists gmm trong bleakness không ai thuộc tuyến phản diện đâu nha. tôi không hẳn là thích tất cả artists gmm, nhưng mà chính xác thì tôi không ghét ai hết, vậy nên sẽ không có nghệ sĩ nào vào vai độc ác mưu mô đâu. tuyến phản diện chỉ có nhân vật hư cấu thôi nhé.hy vọng mọi người sẽ yêu thương fic cũng như tôi, hehe <3@-lisxo.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me