LoveTruyen.Me

Poohpavel Pavelpooh Vinh Hang

Mùa thu năm đó ở xã hội loài người, có hai vị khách từ phương xa chuyển đến, có vẻ là người có tiền. Họ tìm đến một người môi giới, yêu cầu tìm một căn hộ đầy đủ tiện nghi, đủ cho hai người ở, rất nhanh đã có một căn hộ đáp ứng đủ điều kiện.

--------

Pooh nằm ngửa trên giường, ngón tay thoăn thoắt lướt trên màn hình cảm ứng, mày mò học cách sử dụng cái gọi là 'điện thoại' của con người, bên cạnh là Pavel vẫn còn đang say giấc, tay ôm ngang trên người em.

Căn hộ này vốn có đến hai phòng ngủ, ban đầu là vì nghĩ rằng Pavel đã có thể tự ngủ một mình nên em và hắn đã tách nhau ra. Nhưng không, khác với Pooh có thể thích nghi nhanh chóng, ngài Công tước Promphaopun lại không được như vậy, cả đêm qua hắn lăn lộn thế nào cũng không ngủ được. Thành ra sau khi dùng bữa sáng xong, Pavel trực tiếp bắt cóc em về phòng làm gối ôm cho mình, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người em giúp bản thân chìm vào giấc ngủ.

Dự đoán là cứ như vậy thì sau này Pooh sẽ không còn phòng riêng nữa, bởi vì phòng em chính là phòng hắn rồi.

Em cũng chẳng ý kiến gì, ngoan ngoãn nằm yên cho hắn ôm, tự tìm thú vui trên điện thoại. Trong danh bạ của em chỉ có mỗi số điện thoại của hắn, tên ban đầu đặt là 'Ngài Công tước', nhưng giờ em đang chán, thế là Pooh nghịch ngợm nhấn thử các kí hiệu chức năng, lại vô tình mở ra hộp thoại chỉnh sửa tên danh bạ.

Sửa tên sao?

Em ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy ở xã hội này không còn mấy tước vị như Huyết tộc nữa nên quyết định đổi tên khác. Tên cũ được xóa đi, đổi thành 'Ngài Pavel', sau đó lại sửa thành 'Pavel', dù biết bản thân đang bất kính khi gọi thẳng tên của Huyết tộc dòng chính nhưng Pooh thích cái tên này. Em còn tìm được rất nhiều icon đáng yêu, đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với các món đồ công nghệ dường như bị thu hút bởi nó nên lướt qua rất chậm để xem kĩ. Pooh trông thấy mấy icon mèo, có cái khiến em cảm thấy rất giống ngài Công tước theo nghĩa nào đó nên chọn nó luôn, sau đó còn gắn thêm một hình trái tim đại diện cho sự yêu thích của em dành cho hắn rồi mới nhấn lưu.

Pooh ngắm cái tên danh bạ mà bản thân mới đặt cho ngài Công tước, trong lòng hân hoan đến lạ, vui vẻ cười khúc khích.

"Điều gì khiến em vui thế?"

Pavel ngủ đủ rồi, vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy em cười, rất tò mò trong điện thoại có gì khiến em vui vẻ đến vậy.

Nụ cười của em hồi ở Dinh thự vốn rất ít ỏi, chỉ thi thoảng mới vui vẻ như vậy khi chơi cùng thỏ nhỏ. Cho nên từ lúc mất đi chú thỏ hồng đó đến nay, đây là lần đầu tiên Pavel thấy em cười lại.

"A, chào buổi trưa ạ. Ngài thấy thế nào rồi?" Pooh vội đặt điện thoại sang một bên, hướng mắt chào hỏi hắn.

"Tốt hơn buổi sáng rồi, và em vẫn chưa trả lời tôi đấy." Pavel siết chặt eo em hơn, hơi nhíu mày hoài nghi.

Câu trả lời 'không có gì ạ' đã nằm trên đầu lưỡi lập tức bị giữ lại. Không hiểu sao em lại cảm thấy ngài Công tước đang không vui, chẳng lẽ ngủ không đúng giấc nên bị gắt ngủ rồi? Pooh im lặng, có chút do dự có nên khoe kẻ kia cái tên danh bạ mà bản thân mới đặt cho hắn không, dù sao đấy cũng là hành vi bất kính và em chưa từng gọi thẳng tên hắn lần nào.

Song lúc nhìn đến vẻ mặt kia, em liền cảm thấy chuyện dỗ ngài Công tước vui vẻ quan trọng hơn mà quyết định đưa hắn xem. Thật ra trong lòng vẫn có hơi sợ chuyện Pavel không vui mà bắt em đổi tên lại, bởi vì em rất thích cái tên đó...

"Em sửa tên danh bạ một chút ạ." Pooh chậm chạp đưa điện thoại ra, thấy Pavel im lặng không nói gì liền ngập ngừng tiếp lời. "N-nếu ngài không vui thì em rất xin lỗi, ngài trả điện thoại cho em đi, em sẽ sửa lại mà..."

Đứa trẻ ngây ngô, dù có cẩn thận đến đâu cũng sẽ lộ ra sơ hở với những gì bản thân yêu thích.

Pavel không phải không vui, mà là ngạc nhiên đến mức không kiểm soát được biểu cảm rồi. Hắn đã sống cả nghìn năm, cũng từng tiếp xúc với thế giới của nhân loại, hắn biết kiểu lưu tên danh bạ như em chính là lời khẳng định 'người này có vị trí quan trọng trong lòng tôi' trong văn hóa con người. Còn em chỉ vừa mới đến đây, không cách nào em biết được loại văn hóa đó, chỉ có thể kết luận rằng lưu như vậy là vì chính bản thân em yêu thích hắn.

Thậm chí, dù có tự lừa dối chính mình rằng Pooh chỉ là một đứa trẻ đang tò mò với thiết bị điện tử của con người mà bấm đại bấm đùa thì cũng chẳng thể nào lí giải được chuyện em không dùng kính ngữ khi lưu tên hắn - loại lễ nghi mà bất kì Huyết tộc nào cũng phải khắc ghi.

"Không có, tôi chỉ hơi bất ngờ khi em lưu tên tôi như thế thôi." Ngài Công tước trả điện thoại lại cho em, chậm rãi cảm nhận chút vui thích đang lan tỏa trong lòng.

"Vậy ngài sẽ không bắt em sửa tên chứ?"

"Không cần, cứ để như em muốn đi." Pavel lấy ra điện thoại của bản thân. "Cũng gần giống như tôi lưu tên em thôi."

Tên danh bạ của em là 'Tinh linh nhỏ' và một trái tim màu trắng.

Không phải là 'Pooh Krittin' hay gì đó liên quan đến tên thật, mà là đặt cho em một biệt danh. "Em có thể hỏi tại sao ngài lại đặt như vậy không?"

"Bởi vì cảm thấy em rất giống, cũng rất yêu thích em." Đây không phải là lời mà một Công tước cao quý như hắn nên nói với kẻ có thân phận như em, nhưng Pavel lại tự cho mình lí do đây không phải địa phận của Huyết tộc mà tự thẳng thắn với lòng. "Cũng như em cảm thấy tôi rất giống mèo đúng không?"

Pooh chép miệng, dè dặt gật đầu đổi lại tiếng cười đầy cưng chiều từ ngài Công tước.

"Được rồi, hôm nay trời đẹp đó. Tôi đưa em ra ngoài đi dạo nhé?"

--------

Pavel rất thông thuộc thế giới loài người, hoàn toàn không gặp trở ngại gì mà dẫn em đi chơi khắp nơi. Chỉ cần Pooh tò mò về thứ gì đó, hắn sẽ để em tự trải nghiệm hoặc đứng ra giải thích nếu thứ đấy không phù hợp cho em thử. Cả hai đã dạo quanh kha khá nơi, có những thứ rất giống với Huyết tộc nhưng lại là địa điểm công cộng như quán cafe, thư viện, công viên. Pooh dường như rất thích thú và ngài Công tước cũng hài lòng khi thấy đôi mắt long lanh tò mò của em lúc đối diện với những thứ mới lạ của con người.

.

.

.

"Đây." Pavel đưa đến trước mặt em một thanh xiên nướng khi cả hai đang ở trong chợ đêm. "Anh cầm cho em, cắn nó đi. Nhớ là chậm thôi, nóng đấy."

Pooh biết con này, nó là một con mực. Nhưng khác với những khoanh mực được chế biến cầu kì để xuất hiện trên bàn ăn của Huyết tộc, cái này là nguyên con mực bị đâm vào que rồi nướng quéo cả tua, sau đó rắc thêm chút bột cay.

Khác rất nhiều so với chuẩn mực bài trí món ăn của Huyết tộc.

Em do dự nhìn kẻ đang kiên nhẫn cầm xiên que đưa đến trước mặt mình, lấy hết can đảm cắn thử một miếng. Ừm... hơi nóng, còn có chút tê tê ở đầu lưỡi, không tệ.

"Ngon đúng chứ?"

"Ngài..."

"Anh sửa cho em bao nhiêu lần rồi nào?" Pavel cắt ngang. Đã dặn ở nơi đông người không nên dùng kính ngữ với hắn.

"Nhưng nó lạ quá ạ." Pooh ỉu xìu đáp. Bình thường em toàn gọi hắn là 'ngài' mà, đổi thành 'anh' nghe không quen tí nào.

"Vậy mà trong danh bạ em dám ghi thẳng tên tôi." Pavel ghé sát tai em nói nhỏ. Từ giây phút đặt chân đến xã hội loài người, Pooh để ý ngài Công tước đang từng chút một rũ bỏ vẻ thanh lịch điềm đạm thường ngày. Giống như bây giờ vậy, hắn chẳng khác lưu manh trêu ghẹo quý công tử lần đầu tự mình đi chơi xa.

"Em còn chưa quen được tôi sẽ tiếp tục trêu chọc em đấy. Gọi thử tôi nghe xem nào."

Pooh thật sự nói không nổi, nhưng đứng giữa lựa chọn gọi hắn hoặc bị chọc ghẹo giữa bao người thì em khẳng định bản thân sẽ chọn vế đầu.

"A... A-anh..."

"Vậy có phải ngoan không?" Pavel tươi cười, thản nhiên xoa đầu tinh linh nhỏ của mình rồi nắm tay tiếp tục kéo em đến nơi khác. "Phía trước vẫn còn nhiều cái hay lắm, anh dẫn em đi."

Nếu không phải luôn thấy hắn có một ly máu để uống trong mọi bữa ăn, Pooh chắc chắn sẽ hoài nghi ngài Công tước có phải nhân loại trà trộn vào Huyết tộc hay không. Song có lẽ điều này không quan trọng lắm, Huyết tộc hay nhân loại đều được, em rất tận hưởng việc bản thân được nhìn thấy bộ dáng thoải mái của Pavel, bởi vì nó rất khác biệt, cũng rất hút mắt, không kém cạnh gì vẻ thanh lịch nhã nhặn lúc là Công tước Promphaopun cả.

Em nghĩ, nếu nơi này khiến hắn vui vẻ thoải mái, vậy thì em cũng muốn thử trải nghiệm nó cùng với ngài Công tước của mình.

Vậy là đêm đó, hai vị khách phương xa vẫn luôn đan chặt tay với nhau, xuyên qua dòng người tấp nập nơi chợ đêm để hòa nhập và tận hưởng lối sống của con người.

--------

Yên bình ha, nhưng yên bình thì chắc gì đã HE :>>

Xài wattpad trên lap nên khó load quãi, vật vã nửa tiếng mới vô

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me