Poohpavel Pavelpooh Vinh Hang
Là năng lực có khả năng thừa hưởng ý chí của Công tước Promphaopun nên bóng tối cũng biết đau lòng khi thấy em khóc. Nó cuối cùng không nhịn được nữa, từ không gian đen kịt dần vươn ra bàn tay, nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ đang thút thít bên trong nó, cố gắng trấn an em rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nước mắt của Pooh được nó gạt đi, nhưng em không phân biệt được bàn tay này với môi trường xung quanh, chỉ đến khi nắm lấy nó mới cảm thấy an tâm một chút. Pooh cố đè nén giọng mình trở về như bình thường, song đến khi cất tiếng vẫn xen lẫn chút nức nở."Ngài sẽ trở về chứ?..."Bóng tối trong tay em thoáng cứng đờ."Vậy... em đi tìm ngài nhé?"Bóng tối dường như đang bất mãn mà dùng lực mạnh hơn vò đầu em."Thế ngài có về không?"...Bóng tối không phản ứng gì nữa, rất giống ngài Công tước mỗi khi bất lực với sự bướng bỉnh của em."Em đi tìm ngài!"Pooh gạt đi nước mắt rồi phát động Hủy diệt trong lòng bàn tay, ý đồ phá nát không gian dị biệt này. Đáng tiếc bóng tối có khả năng hấp thụ sát thương ở cả trong lẫn ngoài, giống như chiếc hộp cô lập sự vật với môi trường xung quanh, Hủy diệt đánh vào không thể gây ra vết nứt gì, ngược lại chính em liền bị bàn tay ghì chặt lại không cho quấy phá."Buông ra!"Hủy diệt được phát động lần nữa với sức công phá mạnh hơn, điên cuồng xoáy vào một điểm của không gian trước mặt.Các bàn tay cũng ra sức giữ chặt đứa trẻ bướng bỉnh này lại, không ngờ lại bị năng lực của em tác động một phần mà tiêu tán đi.Tất cả là tại ngài luôn đẩy em ra, lần này đừng hòng em ngoan ngoãn nghe lời ngài nữa. Muốn mắng em thì tự mình khỏe lại rồi mắng, em cho ngài mắng ba ngày luôn cũng được.Các bàn tay bị tiêu tán nhưng không gian trước mặt vẫn không chút suy chuyển, Pooh lại không hề nản chí, mức độ hủy diệt càng lúc càng được tăng cường mà đánh vào một điểm mặc kệ việc chính kẻ phát động là em có thể kiệt sức trước khi thoát khỏi đây.Bóng tối có lẽ đang cảm thấy nó có thể thất thủ trước năng lực của em mà vươn ra càng nhiều tay hơn muốn bao bọc, trói chặt đứa trẻ này lại thành một cái kén. Hai hắc mã bên ngoài cũng hí vang, sải bước chạy dài hơn hòng tăng tốc trở về nhân tộc trước khi em thành công thoát thân. Nhưng càng cố gắng thì nó càng bị loại năng lực này cắn nuốt, nguồn năng lượng được Pavel cung cấp dần không đủ để nó giam giữ em nữa khiến không gian trước mặt dần không trụ được mà lộ ra một vết nứt với thế giới bên ngoài."Ta bảo ngươi... TRÁNH RA!!"Hủy diệt bứt phá giới hạn hiện có khiến cỗ xe ngựa không kịp hấp thụ sát thương mà phát nổ ngay lập tức. Pooh lắc đầu vài cái đưa bản thân khỏi cơn choáng váng, toàn thân truyền về cảm giác đau đớn khiến em khó khăn hít thở, không tự chủ được để lại năm vết cào thật sâu trên nền đất cứng. Thật không ngờ chính mình có thể làm tới mức này, nhưng đây chưa phải lúc để nghỉ ngơi, khung cảnh trước mắt vẫn là cánh rừng hoa thanh xà quen thuộc khiến em nuôi hy vọng bản thân chưa bị đưa đi quá xa. Pooh nắm chặt con dao bóng tối trong tay, năng lực tiếp tục được phát động thành đệm khí nhỏ trên đất, mỗi lần đạp lên sẽ giúp bản thân bật đi thật xa, sau đó cứ lặp lại mà nhảy nhanh về phía của Pavel.Làm ơn bình an đi, chờ em một chút thôi.Cùng lúc đó, dưới mặt đất trồi lên một chiếc bóng nhỏ trông theo hướng em rời đi, sau đó liền nhanh chóng lặn xuống, giống như vũng nước di động chạy theo Pooh.--------Pavel gắng gượng chống người dậy nhưng bất thành, các vết thương trên người không tự tái tạo nổi nữa khiến máu chẳng cách nào dừng rỉ, chỉ có thể kiệt sức đưa mắt nhìn Huyết tộc trước mặt quằn quại vì nguyền rủa ăn mòn. Hắn không ngờ ghim cài áo mà Pooh tặng mình còn có chức năng như bùa hộ mệnh, ngay khi bản thân sắp bị lưỡi kiếm của gã đâm xuyên qua lồng ngực kết liễu thì viên đá đỏ liền phát sáng rồi giải phóng lời nguyền. Hóa ra bản thân bọn họ đều như nhau, muốn dùng mọi cách có thể để bảo vệ đối phương.Chỉ là tốc độ ăn mòn của lời nguyền quá chậm, Pavel đã không còn sức di chuyển trong khi gã kia vẫn đang khập khiễng tiến về phía hắn. Trên thân Huyết tộc đầy thương tích do hắn tạo ra bây giờ đã có thêm hoa văn đỏ lập lòe như dung nham quấn quanh. Lời nguyền dùng tốc độ chậm chạp, xì xèo gặm nhấm thân thể gã khiến cho máu thịt bong tróc, rơi rớt từng mảng đầy gớm ghiếc mà chẳng thể tự tái tạo lại. Xem ra kẻ này sẽ còn ba đến bốn tiếng nữa cho đến khi lời nguyền có thể ăn đến trái tim của gã.Hoặc là tìm kiếm cách giải trước khi chết."Ngươi dám... hạ lời nguyền lên ta..."Thanh quản của gã cũng đang bị ăn mòn khiến âm thanh phát ra chẳng khác gì tiếng vọng của tử thần từ địa ngục."Giao cách giải ra... ta có thể để ngươi sống..."Đáng tiếc Công tước Promphaopun chỉ cho gã một tràng cười đầy khinh thường."Không.""Đáng chết... đáng chết..."Tốc độ giơ kiếm của gã Huyết tộc chậm đến mức nhân loại cũng có thể nhìn được mà dễ dàng tránh đi, nhưng Pavel chẳng thể làm gì cả. Tất cả những gì hắn có thể là nhắm mắt chờ đợi tử cục đến với mình, trong đầu luyến tiếc lời xin lỗi chưa thể nói với em, sau đó cầu chúc em có thể sống một cách vui vẻ và tự do.Khởi đầu có thể rất khó khăn với em, nhưng hắn tin tinh linh nhỏ của hắn sẽ ổn thôi, bởi vì Pooh là một đứa trẻ rất giỏi mà.Lưỡi kiếm nhắm ngay lồng ngực của Pavel mà đâm xuống, không ngờ lại bị xung kích đánh bật cả kiếm lẫn Huyết tộc văng xa."Pavel!!"Pooh đáp xuống ngay bên cạnh, đỡ lấy ngài Công tước ngã vào lòng mình. Hủy diệt lập tức biến hóa, trở thành một cái lồng xoay quanh bọn họ không cho bất kì ai tiếp cận."Sao em..."Pavel rất muốn nổi nóng vì sao em có thể quay trở lại đây, nhưng đến cả sức lực để quát lớn cũng không còn nữa. Chưa kể trang phục của Pooh là màu trắng, thành ra càng nổi bật lên vẻ chật vật của em, muốn tức giận cũng không nỡ to tiếng mà."Ngài dùng tạm máu của em trước đi.""Không!""Pavel! Đừng cứng đầu nữa!"Ngài Công tước dứt khoát cắn răng quay mặt đi, cự tuyệt cánh tay trắng nõn đang đưa đến.Pooh cũng tức giận chậc một tiếng. Bây giờ xem ra chỉ có thể nhanh chóng giết gã Huyết tộc ngoài kia rồi đưa hắn về dinh thự, chỉ là em tự biết sức chiến đấu của mình không bằng các Huyết tộc lâu đời.Làm sao đây chứ?"Em còn duy trì năng lực cường độ cao như vậy sẽ nhanh kiệt sức đấy.""..."Lần này đến lượt Pooh im lặng, vừa là để tập trung nghĩ cách vừa xem như trả đũa hắn. Em biết chính mình thế nào, dùng năng lực để phá xe ngựa và nhảy đến đây thật sự khiến em không còn nhiều sức để duy trì lồng xoay này đến khi lời nguyền hoàn toàn ăn mòn gã đâu. Trong khi đó, gã Huyết tộc bên ngoài vẫn điên cuồng muốn dùng kiếm đâm xuyên chiếc lồng, âm thanh chua chát khi vũ khí bị Hủy diệt đánh bật ra càng khiến Pooh thêm gấp gáp."Ngài thật sự không muốn chạm vào máu của em?""Chính xác!""Kể cả khi ngài có thể chết?""Phải!"Pavel dứt khoát nói, nhưng đến khi nghe thấy tiếng cười khúc khích và câu nói 'được thôi' nhẹ tênh của em, lòng hắn liền nổi lên dự cảm không lành."Pooh, em muốn làm gì?""Cược." Pooh nghĩ bản thân điên rồi, là bị dồn vào đường cùng đến điên rồi. Em vậy mà dám hôn nhẹ hắn một cái rồi cười đầy dịu dàng. "Ngay khi em ngưng năng lực thì tên đó sẽ xông đến đúng không? Vậy đành phải xem ai nhanh và chính xác hơn rồi, nếu em thua thì coi như chết cùng một chỗ với ngài, không tệ. Em cũng sẽ không cần trở thành Huyết hậu nữa.""Pooh, em đừng..."Những từ sau đó đều bị nuốt trọn vào nụ hôn sâu mà em dành cho hắn, chỉ là Pooh vẫn rất tôn trọng ngài Công tước của mình khi không cắn bản thân bật máu để đút cho hắn. Em hôn cắn chẳng có tí quy luật nào cả, giống như muốn trút toàn bộ nhớ thương và ấm ức mà hắn bắt em chịu ra cho đến khi thỏa lòng thì thôi. Hai tay Pooh giữ chặt lấy gương mặt của ngài Công tước không cho giãy giụa, tự mình hành xử cho đến khi thỏa mãn mới buông Pavel ra, sau đó trước khi hắn cất tiếng liền mở lời."Em thật sự rất yêu ngài đó, Pavel."Lồng xoay tức khắc tan biến để lộ ra hình bóng của hai người. Lưỡi kiếm cùng lúc giáng xuống.Pooh rướn người về trước che chắn cho hắn, dao găm nắm chặt trong tay lập tức vung ra.Chết tiệt, tình hình thì chắc em thua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me