LoveTruyen.Me

Q1 De Hoang Thu Tinh Linh

Bóng dáng người thanh niên khuất sau hành lang hơi mờ mịt, khoé miệng Nhậm An Lạc cong lên, lướt qua Hàn Diệp đi thẳng đến hậu viên.

Lạc Minh Tây không nói một lời sải bước theo sau Nhậm An Lạc, quạt gỗ trầm hương không biết từ lúc nào đã được giắt bên hông, dáng người gầy yếu như đang theo sát bảo vệ.

Ánh mắt Hàn Diệp trầm xuống, thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía hai người họ .

Uyển Cầm đang định rời khỏi đây, đi theo Nhậm An Lạc, nào ngờ Uyển Thư nắm chặt tay nàng kéo tới nấp sau xà ngang hành lang, nháy mắt về phía Đế Thừa Ân trong hoa viên. Uyển Cầm biết nàng rất tò mò về Đế Thừa Ân, đành trốn ở đây với nàng.

Lời Thái tử vừa dứt, cả hoa viên chìm trong im lặng, đến khi mọi người ngước mắt lên thì Thái tử và Nhậm An Lạc đã biến mất ở cuối hành lang, không còn bóng dáng.

Về phần Đế tiểu thư khởi đầu chuyện này ... mọi người đều cúi đầu cụp mắt, không dám nhìn sắc mặt nàng.

Thái tử luôn đối đãi nồng hậu với Đế Thừa Ân, nhưng nay lại nói nặng lời, chỉ sợ sau yến tiệc này, địa vị của Nhậm An Lạc trong kinh sẽ càng cao hơn.

An Ninh nhìn sắc mặt tái xanh của Đế Thừa Ân, biết nàng không còn tâm trạng tiếp khách, nên đứng dậy căn dặn vài câu, kết thúc yến tiệc.

Mọi người thấy yến tiệc hôm nay đã kết thúc, chưa nói đến đồ ăn thức uống, chỉ riêng chuyện được xem một trận chiến không thuốc súng của hậu cung, đã rất vừa lòng, liền hành lễ với An Ninh và Đế Thừa Ân rồi về phủ.

Trong uyển Bắc Triều, một yến tiệc hoành tráng đột nhiên vắng lặng, chỉ còn lại An Ninh và Đế Thừa Ân.

Tuy Đế Thừa Ân không thích Nhậm An Lạc, nhưng điều nàng quan tâm nhất là sự xuất hiện đột ngột của Lạc Minh Tây, nàng do dự một lúc, nói với An Ninh "An Ninh, tình nghĩa giữa Lạc thiếu tướng và Điện hạ hình như rất sâu đậm?"

An Ninh cau mày ngạc nhiên nhìn Đế Thừa Ân "Thừa Ân, ngươi quên rồi sao. Năm đó, Lạc Minh Tây cùng ngươi vào kinh, sống chung với hoàng huynh một năm. Hai người bọn họ có nhiều điểm giống nhau dần dần thấu hiểu, cũng trở nên thân thiết."

Đế Thừa Ân nhìn nàng, miễn cưỡng cười cười "Ta ở Thái Sơn đã lâu, những chuyện năm đó phần lớn đều không nhớ nữa."

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của An Ninh, Đế Thừa Ân hối hận vì sự hồ đồ của mình, Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây là bạn thuở nhỏ, sao có thể không biết chuyện này.

An Ninh thở dài, không nhắc tới chuyện đó nữa, để tránh chuyện vừa rồi khiến Đế Thừa Ân khó chịu trong lòng, nàng nói tốt vài câu cho Hàn Diệp "Thừa Ân, hoàng huynh làm như vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi, Nhậm An Lạc là Thượng tướng do phụ hoàng đích thân tấn phong, có địa vị khá cao trong triều, nếu lời ngươi nói hôm nay bị truyền ra ngoài, sợ sẽ có nhiều ngôn quan vạch tội, sau này sẽ ảnh hưởng đến việc ngươi vào Đông cung."

Sau khi nghe An Ninh nói, sắc mặt Đế Thừa Ân mới dịu xuống, nàng im lặng một chút rồi nói "An Ninh, tin đồn trong kinh chắc ngươi cũng biết, những lời Nhậm An Lạc nói làm ta không còn thể diện trước mặt các phủ thế gia quyền quý, nếu như ta không làm gì, sau này còn uy tín gì để gả vào hoàng gia, thay Điện hạ quản lý một cung?"

Nghĩ kĩ lại thì những lời này cũng không sai. Chỉ là Nhậm An Lạc này không thể dùng lẽ thường mà đối đãi, hoàng huynh cũng không thể làm gì được nàng.

An Ninh lắc đầu, nghiêm mặt nói "Trước giờ cả triều đều biết tính tình Nhậm tướng quân phóng túng, cũng không chỉ đắc tội với mình ngươi, hiện giờ nàng là quan trong triều, càng không thể đối đãi như nữ nhi quan gia bình thường." nàng dừng một lúc "Thừa Ân, hoàng huynh sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều."

An Ninh nói xong liền muốn rời đi, nhưng giọng nói trầm thấp không hiểu được của Đế Thừa Ân truyền đến từ phía sau "An Ninh, tấm lòng của ta đối với Điện hạ vẫn như trước, nhưng nếu Điện hạ thay đổi, ngươi thấy ta còn có thể dựa vào ai trong hoàng thành này?"

An Ninh dừng bước, không quay lại, mắt cụp xuống, hơi trầm tư.

Đây là lần thứ hai Đế Thừa Ân nói tấm lòng nàng đối với hoàng huynh vẫn như trước, vốn là một câu tình ý vô cùng chân thành, nhưng câu nói này khó có thể nói ra từ miệng của Đế Tử Nguyên mới đúng.

Nàng đè nén nghi ngờ trong lòng, quay đầu lại nói "Thừa Ân, cả thiên hạ đều biết hoàng huynh nặng tình với ngươi, ngươi cứ an tâm ở lại Đông cung dưỡng thương, đợi phụ hoàng hạ chỉ là được." nói xong nàng xoay người rời đi, chớp mắt đã ra khỏi uyển Bắc Triều.

Đế Thừa Ân không nghĩ An Ninh nói đi liền đi, sắc mặt càng thêm u ám.

Tâm Vũ đứng hầu bên cạnh tiến lên, an ủi Đế Thừa Ân vài câu, Đế Thừa Ân hất vạt áo, tức giận trở về Nguyên Thủy các.

Uyển Thư thấy kịch hay đã hết, kéo tay áo Uyển Cầm chuẩn bị đi, lại thấy nàng nhìn chằm chằm thị nữ bên cạnh Đế Thừa Ân không nhúc nhích, liền hỏi "Uyển Cầm, ngươi đang nhìn gì vậy?"

Uyển Cầm lắc đầu, lặng lẽ kéo Uyển Thư lui về phía sau hành lang.

Hậu viên Đông cung, đi được nửa đường, Hàn Diệp kiếm cớ để Lạc Minh Tây đi trước, lúc Lạc Minh Tây đi khóe môi vẫn mang ý cười, vung tay áo sảng khoái rời khỏi.

Nhậm An Lạc vẫn luôn đi trước dẫn đường, đến lúc thật sự không còn phân biệt được mấy con đường nhỏ quanh co đằng sau Đông cung mới quay người lại "Điện hạ, rượu nho của người giấu ở đâu vậy?"

Hàn Diệp liếc mắt nhìn nàng một cái "Cũng may cô còn hỏi ta một tiếng, nếu không ta thật sự cho rằng Nhậm khanh đang trở về phủ của mình." nói xong dẫn Nhậm An Lạc rẽ một vòng, đi sâu vào Đông cung.

Nhậm An Lạc nhún nhún vai, chầm chậm đi theo hắn.

Hai người đi được nửa khắc, dừng lại trước một tiểu viện bốn phía trồng đầy cây đào, trời gần sang thu, cành đào khô héo, trông hơi tiêu điều.

Nhậm An Lạc bước vào trong viện, thấy một chiếc ghế gỗ nằm dưới gốc cây, cười nói "Không ngờ Thái tử Điện hạ là người tao nhã như vậy." nàng quan sát xung quanh một lúc, thấy chỗ này thật sự đơn giản, nhịn không được hỏi "Chẳng lẽ thường ngày Thái tử nghỉ ngơi ở đây?"

"Ở đây yên tĩnh." Hàn Diệp nhẹ giọng đáp, có cung nữ tiến lên đón, hắn cởi áo choàng xuống ra lệnh "Đi lấy rượu nho ra đây cho Nhậm đại nhân."

Nhậm An Lạc nghe vậy rất vui vẻ, vừa nheo mắt vừa nói quấy rầy Điện hạ, không chờ được chiếm một bên ghế ngồi xuống, lại ra dáng như đại gia.

Hàn Diệp mặc nàng làm loạn, vào phòng thay một bộ thường phục, lúc ra nhìn vào trong viện có hơi giật mình.

Nhậm An Lạc ngồi xếp bằng chống cằm, nhắm mắt tự lúc nào, đầu hơi rũ, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng bây giờ lại thanh nhã an tĩnh.

Hàn Diệp dựa vào hành lang, lặng lẽ nhìn nữ tử đang nhắm mắt ngủ dưới tán cây, ánh mắt dịu dàng.

Nhậm An Lạc ngủ say một giấc, tỉnh dậy khi đèn đuốc được thắp sáng, đêm cuối thu hơi se lạnh, nhưng chiếc chăn mỏng đắp trên người lại rất ấm áp, nàng mở mắt, ánh đèn yếu ớt trong thư phòng soi rọi ra sân, tỏa vầng sáng dịu dàng. Hàn Diệp mặc thường phục xanh nhạt, tựa vào ghế nằm đối diện đọc sách, khuôn mặt tuấn tú, giữa hai hàng lông mày còn vương chút ấm áp.

Cảnh tượng lúc này quá mức đẹp đẽ, Nhậm An Lạc bất động chống cằm nhìn nam nhân đối diện. Một lúc sau, Hàn Diệp thở dài ngẩng đầu lên, hơi bất lực "Tư thế liễu yếu đào tơ này, lẽ nào có thể lọt vào mắt Nhậm khanh?"

Nhậm An Lạc cười tủm tỉm gật đầu "Có thể có thể, nhan sắc của Điện hạ bậc nhất nơi phồn hoa, đương nhiên là có thể lọt vào."

Hàn Diệp nhớ tới một câu viết trên hôn thư được đưa đến triều đình từ Nam Cương một năm trước, nghiêm mặt lại buông sách xuống, chỉ vào hộp gỗ đặt bên cạnh "Bên trong là rượu nho vua Tây Vực tiến cống, nhân tiện mang luôn bộ ly Dạ Quang để thưởng rượu về đi, tránh sau này thèm thuồng muốn có, lại bảo ta ích kỷ giấu giếm."

Nhậm An Lạc đưa tay muốn mở hộp gỗ, Hàn Diệp dùng sách chặn lại, thờ ơ nói "Trở về rồi uống, ta có chuyện muốn hỏi cô."

Thấy sắc mặt thờ ơ của Hàn Diệp, Nhậm An Lạc bĩu môi, miễn cưỡng rút tay về "Bảo sao hôm nay người lại hào phóng như vậy ..." nói xong nhướng mày, hừ mũi nói "Sao hả, vừa rồi thần bắt nạt tiểu thư Đế gia mà người ngày đêm thương nhớ, nên muốn tính sổ?"

"Trong yến tiệc là Thừa Ân vô lễ trước, chuyện này không trách cô."

Nhậm An Lạc nghe xong mừng rỡ, đắc ý gật đầu "Điện hạ nói lời này rất công bằng, dù sao Đế tiểu thư cũng sắp là chủ một cung, thần chỉ ngoài miệng chiếm một chút tiện nghi của Điện hạ, cô ta đã không chấp nhận được thần, đúng là keo kiệt mà."

Lời này của Nhậm An Lạc thật sự rất kiêu ngạo, dù Hàn Diệp biết nàng xưa nay hay bừa bãi làm càn, cũng có chút dở khóc dở cười.

"An Lạc, Thừa Ân ở trong núi nhiều năm, tính tình không thể so với lúc trước, cô rộng lượng một chút, đừng chấp nhặt với nàng."

Nhậm An Lạc thấy Hàn Diệp có vẻ không chán ghét tính tình độc đoán của Đế Thừa Ân, thắc mắc hỏi "Điện hạ, dù người biết cô ta khác với lúc trước, cũng không để ý sao?"

Hàn Diệp im lặng một lúc, nhìn Nhậm An Lạc, chậm rãi nói "Tính tình Tử Nguyên không tốt, ta sẽ giúp nàng sửa, nàng không quen với kinh thành, ta sẽ từ từ chỉ bảo nàng, nếu nàng còn oán hận hoàng gia, ta sẽ cho nàng biết những năm qua ta vẫn luôn chờ đợi, muốn đối xử tốt với nàng. An Lạc, ta đợi Tử Nguyên mười năm, không phải mười ngày, ta sẽ không vứt bỏ nàng chỉ vì nàng đã khác xưa. Chỉ cần nàng là Đế Tử Nguyên, những thứ khác với ta đều không quan trọng."

Nét mặt thanh niên dưới ánh trăng quá nghiêm túc, ngay cả Nhậm An Lạc luôn lạnh lùng vô tình, trong lòng cũng có hơi không chịu nổi, nàng ngồi thẳng người, che đi bàn tay siết chặt trong tay áo, giọng hơi nghẹn lại "Điện hạ ... nếu có một ngày, thứ Đế Tử Nguyên muốn không chỉ là vị trí Thái tử phi Đông cung thì sao?"

Hàn Diệp sững sờ, Nhậm An Lạc chậm rãi đến gần, con ngươi đen láy in bóng khu vườn yên tĩnh "Nếu nàng muốn Hàn gia của người, nợ máu phải trả bằng máu, giang sơn sụp đổ, người sẽ làm thế nào? Lẽ nào vì nàng là Đế Tử Nguyên, người sẽ nhắm mắt làm ngơ như không thấy gì sao?"

Thấy Hàn Diệp im lặng, Nhậm An Lạc đột nhiên cười đến lạnh nhạt, trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt hùng hổ dọa người lập tức biến mất, thở dài nói "Điện hạ, chuyện khó nhất trên đời là giữ lời hứa, lời này nói trước mặt ta thì được, tuyệt đối đừng khoe khoang trước mặt vị Đế tiểu thư kia, kẻo người ta lại coi thường, Điện hạ lại trở thành trò cười."

Trong viện hơi tĩnh lặng.

Hàn Diệp nhìn Nhậm An Lạc, như không nghe thấy những gì nàng vừa nói, đột nhiên hỏi "An Lạc, võ công của cô, học được từ đâu?"

Lông mày Nhậm An Lạc khẽ động, hơi híp mắt, biểu tình thờ ơ "Loại võ công sơn dã này, thật hiếm thấy khi lọt vào mắt Điện hạ ..."

"Nếu tâm pháp Bàn Nhược của chùa Vĩnh Ninh chỉ là võ nghệ tạm bợ trong giang hồ, vậy ở Vân Hạ đã không còn ai dám tự xưng tông phái." Hàn Diệp ngắt lời Nhậm An Lạc nói "An Lạc, ngoài đệ tử nhập thất của đại sư Tịnh Huyền, tâm pháp Bàn Nhược không truyền cho người ngoài, lúc ta còn nhỏ, phụ hoàng đích thân dẫn ta lên núi Thái Sơn gõ cửa, mới được đại sư Tịnh Huyền dạy dỗ ba năm, cô lớn lên ở Tấn Nam, làm sao có thể học được?"

Nhậm An Lạc ngả người ra sau "Điện hạ có thể đến chùa Vĩnh Ninh học, chẳng lẽ ta lại không thể. Hơn nữa, không phải có nhiều vở kịch diễn trên sân khấu về những duyên kỳ ngộ giang hồ khi còn nhỏ, hay mấy chuyện hiếm lạ thăng tiến trong một sớm một chiều đó sao, Điện hạ cứ xem như ta gặp may đi."

"Mười năm trước, đại sư Tịnh Huyền bế quan thiền định, đến giờ vẫn chưa xuất quan." giọng Hàn Diệp bình tĩnh, mang theo hàm ý sâu xa chắc chắn "Võ công của cô vốn không thể là do đại sư Tịnh Huyền truyền dạy được. An Lạc, cô đang gạt ta."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me