LoveTruyen.Me

Q1 De Hoang Thu Tinh Linh

"Bệ hạ, thần nhìn thấy khắp núi đều là quân Đế gia, cả đời không được an ổn, cả đời chỉ có thể canh giữ tòa thành kia, canh giữ núi Thanh Nam."

Lộ vẻ chấn động, không lời diễn tả.

Buổi thượng triều trên điện Kim Loan hôm nay, đều là những người đã làm quan nửa đời trong triều, trọng thần hưởng thụ nắm quyền trong kinh, theo từng câu Chung Hải nói ra, thứ cảm nhận được, cũng chỉ có như vậy.

Chủ thiên hạ thì sao, chư hầu thì thế nào?

Chủ thiên hạ nắm giữ thiên hạ, dân chúng trên quốc thổ đều là con dân. Chư hầu đại công nắm giữ một phương, quản chỗ đó là đủ rồi.

Gia Ninh đế là Thiên tử Đại Tĩnh, Trung Nguyên cũng được, Tây Bắc cũng được, cả dân chúng ở Tấn Nam đều là con dân danh chính ngôn thuận của ông.

Khi võ tướng quỳ trên đại điện, toàn thân run rẩy nói ... 'Bệ hạ, đó là tám mươi ngàn nam nhi Đại Tĩnh ta', ông lại không tìm được lời nào để an ủi.

Ban ân thế nào, tám mươi ngàn tướng sĩ kia chôn thây ở núi Thanh Nam, xương cốt trắng ngần, ban ân thì có tác dụng gì? Trợ cấp làm sao, thê tử mẹ già trải qua nỗi đau mất chồng mất con, ban một thánh chỉ, mấy chục xâu tiền bạc rồi sẽ thế nào?

Nhưng ông cũng không thể không nói gì, Chung Hải nhắc tới không phải là quá khứ bình thường, người chết không phải tướng sĩ Đại Tĩnh bình thường.

Tám mươi ngàn người kia là ông ban thánh chỉ, là phản quân, là nghịch tặc. Quân Đế gia nếu không phản quốc, nghĩa là Đế gia không phản quốc. Tám mươi ngàn người kia chết oan, nghĩa là hơn một trăm mạng người Đế gia chết oan, đây là sự sỉ nhục của hoàng triều Hàn thị.

Triệu Phúc nhận thấy ngón tay đang vuốt ve nhẫn của Gia Ninh đế vô thức siết chặt. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, lùi lại nửa bước.

"Chung Hải, khanh có biết ... vừa rồi khanh rốt cuộc đã nói gì không?"

Im lặng không tiếng động, Gia Ninh đế lên tiếng, trên điện Kim Loan, giọng Thiên tử càng thêm uy nghiêm.

"Thần biết." Chung Hải dập đầu thêm lần nữa, đáp.

"Lời khanh nói, không có nửa câu giả dối?"

"Vâng, thiên địa chứng giám. Bệ hạ, quân Đế gia không phản bội Đại Tĩnh, Đế gia không phản quốc."

"Chứng cứ đâu?"

Câu hỏi của Thiên tử nặng tựa ngàn cân, cũng chính là câu mà các đại thần trên triều muốn hỏi.

Mười năm trước Đế gia phản loạn, chứng cứ vô cùng xác thực. Lục soát được thư từ cấu kết với Bắc Tần trong phủ Tĩnh An Hầu, trên đó còn có kim ấn của hoàng thất Bắc Tần, sau khi chuyện truyền tới Bắc Tần, hoàng thất Bắc Tần cũng không phủ nhận, đây là thứ nhất. Tám mươi ngàn đại quân Đế gia không có ngự chỉ hoàng mệnh bất ngờ xuất hiện ở Tây Bắc, đây là thứ hai. Nếu không có hai bằng chứng này, dân chúng Đại Tĩnh không ai tin Đế gia sẽ mưu phản.

"Chung Hải, khanh chỉ tham gia một trận đánh đêm không biết địch ta nên mới đưa ra kết luận này? Vậy trẫm hỏi khanh, cuối cùng là sau khi quân Đế gia cấu kết Bắc Tần phản quốc thì nảy sinh hiềm khích bị chặn giết, hay là từ lúc bắt đầu vào Tây Bắc đã rơi vào bẫy của Bắc Tần, hai chuyện này, khanh có thể nói rõ không?"

"Chuyện này đã qua mười năm, dấu tích trận chiến núi Thanh Nam khó tìm, ngoài khanh ra thì còn ai có thể chứng minh quân Đế gia chết dưới mũi tên của quân trấn thủ thành Thanh Nam? Dù như lời khanh nói, quân Đế gia thật sự bị các ngươi bắn chết, thì cũng có khả năng là Trung Nghĩa Hầu hiểu lầm kỵ binh Bắc Tần có ý muốn công thành, nên mới dẫn quân xuất chiến ngộ sát quân Đế gia. Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, trẫm tạm không nói khanh đúng hay sai, nhưng hôm nay khanh nói ra chuyện này trên điện Kim Loan, có chứng cứ dâng lên, làm rõ nghi hoặc cho trẫm, văn võ bá quan và dân chúng trong thiên hạ không?"

Đế vương chính là đế vương, dù Chung Hải bất ngờ nhắc lại chuyện cũ Đế gia trên buổi thượng triều, Gia Ninh đế cũng không hề hoảng loạn, chậm rãi hỏi lại từng câu.

Các quan trong triều liên tục gật đầu, chuyện Đế gia quan trọng đến mức nào, chỉ một lời nói của một người, không đủ làm chứng!

Chung Hải quỳ trên đại điện ngẩng đầu, giọng nói hơi khàn khàn.

"Bệ hạ, vì cớ gì mà quân Đế gia giao chiến với kỵ binh Bắc Tần, thần không có chứng cứ, không thể nói rõ."

Không có chứng cứ! Không chứng cứ cũng dám làm loạn trên điện Kim Loan? Chúng thần trợn mắt há mồm.

"Nhưng quả thật thần có tham gia trận chiến ở núi Thanh Nam, tham gia trận chiến năm đó có hơn mười ngàn người, Bệ hạ nếu không tin, có thể triệu lão tướng còn sống ở Tây Bắc vào kinh làm chứng. Chỉ là ... những lão tướng năm đó phần lớn đều đã rời khỏi thành Thanh Nam, muốn tìm sợ là có hơi khó khăn."

"Hửm? Theo lời khanh nói, nếu không tìm được những lão tướng năm đó, hoặc đã hi sinh vì nước, nghi hoặc của trẫm chẳng phải không tìm được đáp án sao?" Gia Ninh đế trầm mắt lên tiếng.

"Không, dù những người này đều đã tử trận sa trường, vẫn còn người có thể chứng minh cái chết của quân Đế gia có liên quan đến thành Thanh Nam."

"Khanh nói." Gia Ninh đế nheo mắt lại.

"Trung Nghĩa Hầu gia." Chung Hải ngẩng đầu "Năm đó là Hầu gia đích thân chọn đại quân xuất thành nghênh chiến, ông ta tất nhiên biết chân tướng."

Trung Nghĩa Hầu? Chúng thần có vẻ nghi hoặc, tuy nghe Chung Hải nói Trung Nghĩa Hầu tham dự vào chuyện này, nhưng tội lớn như thế, ông ta sẽ nói thật sao? Dám nói thật sao? Một khi nhận tội, sợ là phủ Trung Nghĩa Hầu không dễ gì mới bảo vệ được cũng sẽ bị hủy hoàn toàn.

Trong lòng Tả tướng khẽ biến, vẻ mặt nghiêm nghị, bước ra một bước, cao giọng nói "Chung tướng quân, Trung Nghĩa Hầu đã bị Bệ hạ định tội vì chuyện ở Tây Bắc, nhốt trong thiên lao. Người phạm tội tày trời như thế, lời nói sao có thể làm chứng. Hơn nữa,Trung Nghĩa Hầu có thù với tướng quân, nếu ông ta không có ý định nói thật, thì chúng ta có thể làm gì ông ta. Những chứng cứ mà tướng quân vừa nói có thể không còn tìm được, hoặc đã thành người trong thiên lao, thật khó thuyết phục. Quân Đế gia vì sao lại chết ở núi Thanh Nam, chết dưới tay quân nào đều liên quan đến triều đình xã tắc, không thể nói bừa, tướng quân thuận miệng nói ra, sợ là không thỏa đáng ..."

Lời Tả tướng hợp tình hợp lý. Mọi người xì xào bàn tán, trên mặt có vẻ tán đồng. Chỉ chốc lát sau, một số ít người theo phe Tả tướng cũng nói giúp. Nhất thời, Chung Hải vẫn quỳ trên đất có hơi đáng thương.

Nhậm An Lạc đứng sau Hữu tướng, nàng đứng thẳng người, không biết vì sao, bóng dáng hơi đơn bạc tựa như Chung Hải. Lúc này, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đại thần nói giúp trên điện, vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo lý trí.

Không ai phát hiện nàng đang cố gắng kìm chế bản thân vì phẫn nộ mà run rẩy, ngoài Hàn Diệp.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Ngày này vốn dĩ không nên đến sớm như vậy, nếu không phải muốn ngăn cản hắn được ban hôn, nàng sẽ không nhắc tới chuyện của quân Đế gia khi không có bằng chứng thuyết phục.

Nhưng lúc này, hắn không thể làm gì. Đại thần cả điện, có ai không thể phân biệt lời nói thật hay nói dối, nhưng trong chuyện này, không ai dám là người đầu tiên bước ra. Hắn là trữ quân Đại Tĩnh, cũng không thể.

Gia Ninh đế trầm mặc không nói, chỉ ngồi trên ngự tọa nhìn Chung Hải bị Tả tướng chất vấn. Triều đình mất mấy chục năm bổng lộc nuôi những người này, bọn họ cũng xem như có chút giá trị trong thời điểm mấu chốt.

Bên dưới ồn ào, con ngươi Chung Hải đột nhiên chuyển động, hắn vẫn luôn là tiêu điểm trên điện, mọi động thái đều làm mọi người chú ý, hắn vừa động, dù là Tả tướng, cũng khẽ giật thái dương.

Lưng Chung Hải càng thẳng hơn trước, hắn đưa mắt chậm rãi nhìn các đại thần từ trầm mặc đến lắm lời trên triều, cho đến khi mặt những đại thần này lộ vẻ ngượng ngùng né tránh, hắn mới mấp máy môi, cả người hơi phát run, ban đầu lời nói ra còn trầm thấp khàn khàn, càng về sau lại như tiếng chuông tiếng trống, sắc mặt người trong ngoài đại điện đều chấn động đến trắng bệch.

"Các vị đại nhân nói không sai, mạt tướng quả thật có thù lớn với Trung Nghĩa Hầu, chỉ mình thần làm chứng, không thể tin hết, lời của Trung Nghĩa Hầu, cũng không thể làm chứng, lão tướng tham chiến năm đó khó tìm, cũng không tính là chứng cứ."

"Nhưng trên đời này, không phải là không có nhân chứng, Bệ hạ ..." Chung Hải ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng "Như lời Bệ hạ nói, chuyện này đã qua mười năm, trên núi Thanh Nam chỉ còn xương trắng, dù y phục trên thi hài cũng không còn, nhưng mũi tên tinh thiết* thuộc về quân doanh thành Thanh Nam trên xương trắng kia không biến mất. Chỉ cần Bệ hạ chịu khai quật chỗ chôn xương trên núi, cái chết của quân Đế gia tất nhiên có thể sáng tỏ khắp thiên hạ!"

*Tinh thiết: hợp kim sắt.

Lời vừa nói ra, cả điện lặng im. Khai quật hố lớn ở núi Thanh Nam! Không ai nghĩ Chung Hải sẽ nghĩ ra cách như vậy.

Nhưng hắn nói không sai. Mười năm đằng đẵng, cảnh vật đổi thay, tám mươi ngàn xương trắng gánh tiếng xấu năm đó bị chôn vùi dưới núi Thanh Nam là chứng cứ duy nhất về vụ án này.

Thế sự khó lường, nói chung là như thế!

Thiên lý sáng tỏ, chỉ sợ cũng là như thế!

Nét mặt Nhậm An Lạc thoáng qua chút cảm xúc, nàng liếc mắt nhìn Chung Hải, cảm xúc trong mắt phức tạp, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng. Chung Hải là điều bất ngờ trong kế hoạch, sau khi Chung gia xảy ra chuyện thảm mấy tháng trước, truyền tới tai Uyển Cầm đang điều tra về Tây Bắc, Uyển Cầm theo dấu vết điều tra sâu thêm từng chút, tình cờ tra được Chung Hải từng tham gia trận chiến năm đó ở núi Thanh Nam. Từ đầu đến cuối, Nhậm An Lạc cũng chỉ muốn để Chung Hải tìm thời cơ nói chuyện này, nàng hiểu rõ hơn ai hết, một mình Chung Hải vốn không thể chứng minh nỗi oan của Đế gia, nhưng hôm nay hắn làm ... đã đủ rồi.

Tướng sĩ trong trận chiến ở thành Thanh Nam kia có tội gì? Chung Hải có tội gì? Nếu không phải hắn vì giúp quân Đế gia thu thập hài cốt, vốn sẽ không biết chân tướng mười ngàn người kia xuất hiện ở núi Thanh Nam, cũng sẽ không tự trách mười năm, nửa đời không an ổn.

Hắn chỉ biết mừng rỡ cầm hai mươi tiền đồng kia, cho rằng mình là anh hùng diệt kỵ binh Bắc Tần.

Chúng thần nhìn Chung Hải, hai mặt nhìn nhau. Không ai có thể trách hắn hoang đường, vẻ mặt Tả tướng cũng kinh ngạc, đứng trên đại điện không thể nói gì. Ông có thể dùng ba tấc miệng lưỡi đối phó với văn nhân quan văn, nhưng không cách nào đối phó với một võ sĩ cố chấp bước ra từ chiến trường như vậy.

Đến lúc này, dù Gia Ninh đế có đồng ý lời thỉnh cầu của Chung Hải, phái người đến núi Thanh Nam khai quật hố lớn hay không, cũng không còn ai hoài nghi lời Chung Hải nói trên điện hôm nay là thật hay giả.

Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn ngự tọa. Họ không chỉ là triều thần của hoàng thất Hàn gia, còn là triều thần của con dân Đại Tĩnh. Hầu hết thần tử trong triều đều là thế tộc, hưởng vinh hoa phú quý của Đại Tĩnh hai mươi năm, nhiều hơn nữa là lưu truyền trăm năm sau.

Nếu sau khi Chung Hải vén lên chuyện Đế gia với thái độ như vậy, bọn họ vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào, thì không xứng đứng ở trong triều. Năm đó Hàn thị nắm giữ thiên hạ đúng là không giả, nhưng một nửa giang sơn này, là Đế gia nhường lại.

May mắn thay, sự thật này mới chỉ hai mươi năm. Hầu hết các thế tộc tranh đấu giành thiên hạ với nhau năm đó vẫn còn sống.

Bọn họ biết, triều đình Đại Tĩnh, e rằng từ hôm nay trở đi sẽ không được yên ổn nữa.

Toàn quân Đế gia bị diệt liên lụy đến chân tướng cả Đế gia sụp đổ, dù Gia Ninh đế nắm giữ thiên hạ cũng không thể không cho triều đình, dân chúng, Đế gia ... còn có tám mươi ngàn tướng sĩ chết oan kia một câu công đạo!

Triều thần thế tộc, hoàng thân chư hầu, thế lực chân chính ngưng kết giang sơn chính là bọn họ, hiện giờ tám chín phần đều ở trên điện Kim Loan này. Dùng tốt chính là thanh kiếm sắc bén trong tay, một khi thuộc sở hữu người khác thì là lưỡi dao sắc bén để đả thương chính mình. Những người này nếu đồng tâm hiệp lực đòi chân tướng và trong sạch, với Gia Ninh đế mà nói, là tai họa, ví như hiện tại.

Cho nên, Gia Ninh đế lên tiếng "Lời Chung Hải nói, các khanh đều nghe thấy?"

Chúng thần cùng đáp 'vâng'.

"Trẫm ... cũng nghe thấy." Gia Ninh đế đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn đại thần cả điện, trầm giọng nói "Quân Đế gia cũng là con dân của trẫm, trẫm sẽ lệnh cho quân trấn thủ thành Thanh Nam, khai quật hố lớn ở núi Thanh Nam, thẩm vấn Trung Nghĩa Hầu, tìm ra chân tướng năm đó tám mươi ngàn tướng sĩ chết thảm. Trước khi chuyện được tra rõ, giam Chung Hải trong Đại Lý Tự, không được rời kinh."

"Trẫm không biết quân Đế gia có quản quốc hay không, nhưng nếu tám mươi ngàn tướng sĩ chết trong tay đội quân Đại Tĩnh ta như lời Chung Hải nói, trẫm tất sẽ nghiêm trị người năm đó làm ra chuyện tàn bạo như vậy, cho các khanh và dân chúng trong thiên hạ một câu công đạo!"

"Ngô hoàng thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Ngô hoàng thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Trên đại điện, tất cả triều thần đều dùng đại lễ để chào, dù lời này của Gia Ninh đế có xuất phát từ đáy lòng hay không, nhưng lời hứa của Thiên tử chính là nhất ngôn cửu đỉnh.

"Bãi triều!"

Giọng sắc nhọn của Triệu Phúc vang lên, tiếng hoàng chung gõ vang truyền vào đại điện. Chờ khi chúng thần đứng dậy, trên ngự tọa đã không còn bóng người.

Dù Thiên tử đã bãi triều, nhưng trong điện vẫn im lặng, cũng không có tiếng động nào, chúng thần ngoài nhìn nhau thì cũng là nhìn nhau. Đây gần như là một cảnh tượng hiếm gặp, nhưng tình hình này lại phù hợp với bầu không khí.

Chỉ đến khi vô tình trông thấy Thái tử vẫn trầm mặc đứng trên điện, lúc này mọi người mới chợt nhớ tới một chuyện lớn đã bị bỏ quên. Hôm nay hình như là Bệ hạ muốn ban hôn cho Thái tử Điện hạ và nữ nhi Đế gia!

Khi nhớ đến chuyện này, triều thần không còn bình tĩnh. Không biết nên thương xót Thái tử mới tốt, hay nên chúc mừng mới tốt. Thê tử mong ngóng mười năm, chỉ còn kém một bước, vẫn là bỏ lỡ. Nhưng nếu chuyện của quân Đế gia là thật, Đế gia có lẽ có thể rửa sạch tội danh mưu nghịch, thân phận Đế Tử Nguyên sẽ lập tức tăng lên mấy phần.

Nhưng đây không phải là điều mà Gia Ninh đế muốn thấy, đến lúc đó Bệ hạ còn muốn cô con dâu này ... trừ khi là muốn tự tìm phiền phức cho mình!

Hôn sự của Thái tử, thật ứng với mấy chữ 'vận mệnh nhiều chông gai'.

Lúc này, chỉ có Đại Lý Tự Khanh còn nhớ Chung Hải đang quỳ trên đại điện, Hoàng Phổ đến bên cạnh Chung Hải, nâng hắn dậy.

"Chung tướng quân, Bệ hạ có chỉ, mời người về Đại Lý Tự cùng bổn quan." giọng Hoàng Phổ rất trịnh trọng, không hề có ý coi thường Chung Hải.

Chung Hải gật đầu, đứng dậy, đi theo sau Hoàng Phổ, thân hình cao lớn vạm vỡ thắng tắp như khi vào điện. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không nhìn về phía Nhậm An Lạc dù chỉ một lần.

Dù chuyện này có chấn động đến đâu thì chờ ở đây cũng không có được kết cục, chúng thần nhìn nhau hồi lâu, trật tự im lặng rời đại điện.

Nhậm An Lạc và Hàn Diệp gần như bước ra ngoài cùng một lúc, hai người đứng trên thềm đá một lúc lâu, một người đi về phía cổng cung, một người đi về phía nội cung, vẻ mặt bình tĩnh, đi ngang qua không nói một lời.

Hàn Diệp đi qua hành lang rồi đột ngột dừng lại, hắn chầm chậm xoay người, nhìn bóng người đỏ thẫm biến mất dưới thềm đá phía xa, cảm xúc trong ánh mắt cuồn cuộn như sóng to gió lớn, cuối cùng chỉ còn lại tĩnh mịch nặng nề sâu thẳm.

Không cần cưới Đế Thừa Ân, hắn không phải nên vui mừng sao? Tử Nguyên cố hết sức ngăn cản ban hôn, hắn không phải nên an lòng sao?

Thế nhưng, Đế Tử Nguyên, ta chưa từng có cảm giác thế này, đến cuối cùng cả đời ta, cũng không thể đứng cạnh nàng.

Tất cả nỗ lực, kiên trì, áy náy, đền bù, thậm chí tất cả những chuyện cùng nàng trải qua ... trước mặt tám mươi ngàn mạng người kia, lại trở nên quá nhẹ, quá nực cười, không đáng để nhắc tới.

Ta từng nghĩ điều tồi tệ nhất giữa nàng và ta chính là cảnh tượng đêm qua, bây giờ mới biết, là nàng nhân từ.

Đến hôm nay mới nhắc nhở ta, thứ Hàn gia thiếu, rốt cuộc là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me