LoveTruyen.Me

Q1 Quy Hon Phu Hoa

Chuyện của Sở Hiên kết thúc mỹ mãn, tuy nhiên cũng vì lần này đại nạn không chết trở về, tôi cũng bị bà nội cấm túc rồi. Lần này đã dọa cho bà phát sợ, bà không cho phép tôi chạy loạn khắp nơi nữa. Tôi ở trên núi chờ một ngày một đêm, bà tưởng rằng tôi đã chết trong núi, vì vậy ngày hôm sau mới không đi theo đám người ông Ba lên núi tìm tôi mà ở nhà khóc một mình.

Hai ngày nay, tôi chỉ làm một chuyện, đó chính là dỗ dành bà nội! Lớn tuổi rồi mà tính tình không khác gì một đứa bé, nhớ khi tôi còn bé, bà nội rất nghiêm khắc với tôi, bây giờ nghĩ lại cũng là vì tốt cho tôi, khi đó trong lòng người nhất định đã phải chịu rất nhiều dằn vặt, vì vậy bây giờ mới sợ tôi chết đi như vậy!

Đội khảo cổ lên núi, trên thời sự cũng không ngừng có báo cáo đề cập đến thông tin của bọn họ. Tại thời điểm vận chuyển văn vật, đội khảo cổ còn phát hiện thi thể của bầy sói, tôi đoán những con sói đó chính là đám sói bảo vệ mộ mà chúng tôi gặp, sói đầu đàn chết trong tay Trần Dương, còn những con sói khác thì không biết chết như thế nào.

Sau này tôi cũng biết được từ miệng Quỷ Vương Dạ Quân, bầy sói đó là vì bảo vệ mộ mà tồn tại, bây giờ Bạch Linh không có ở đây, cổ mộ cũng sập rồi, sói đầu đàn cũng đã chết, cổ trùng được nuôi trên thân sói cũng đã chết, tất nhiên chúng nó không sống nổi nữa.

Tôi cũng không biết rốt cuộc tên hôn quân kia có yêu Bạch Linh không, nhưng sau khi Bạch Linh chết, cô ta được chôn cất theo đãi ngộ của phi tử, lăng mộ được xây lớn như vậy, còn nuôi cổ trùng lên thân sói để bảo vệ lăng mộ, bởi vậy có thể thấy được, không hẳn tên hôn quân kia không có tình yêu, chỉ là vì không chiếm được tình yêu đã trở thành ma chướng của tên hôn quân này!

Trần Tú Tài ngủ mê man ba ngày sau mới tỉnh lại, có chuyện tôi cảm thấy khó mà tưởng tượng được, một người cà lơ phất phơ như vậy làm sao thông qua ngủ mà trưởng thành được chứ? Sau khi tình lại anh ta trở nên thành thục hơn rất nhiều, không biết có phải do tôi nghĩ nhiều rồi hay không, tôi cảm thấy anh ta rất nhanh muốn biến thành Trần Dương rồi, có phải đến lúc đó Trần Tú Tài sẽ không thể trở về được không?

Thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, giống như hai người có tính cách khác nhau sống dưới cùng một khuôn mặt, sau này khi biến thành một người, sẽ có cảm giác như thế nào đây? Ai thôn tính ai, đều không phải là chuyện vui vẻ gì, ngược lại tôi cảm thấy Trần Tú Tài thật sự rất đáng thương.

Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, tôi không nhớ đã gặp phải ác mộng gì, dụi mắt lại phát hiện ngọc bội màu trắng ở ngực không mát nữa, Quỷ Vương Dạ Quân đi rồi. Ngắm nhìn xung quang, anh không ở trong phòng, không biết đã đi nơi nào.

Từ khi ở trên núi quay về tôi chưa gặp anh lần nào, cũng không biết vết thương của anh đã tốt chưa. Anh mãi không thấy trở về, tôi cũng không ngủ được, mở mắt đến hừng đông, thật sự không ngủ được nữa liền đứng dậy đi gõ cửa phòng Trần Tú Tài, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc tên chết tiệt xảy ra chuyện gì, vì sao bị thương?

Trần Tú Tài hà hơi mở cửa ra, anh ta nửa dựa vào cửa xoa mắt hỏi: "Tìm tôi làm gì?"

Tôi đẩy Trần Tú Tài đi vào trong, anh ta không phải Trần Dương, tất nhiên cũng không cần có quá nhiều quy củ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hòi: "Tình hình của tên chết tiệt là như thế nào, tôi cảm thấy anh ấy có gì đó không đúng lắm."

Trần Tú Tài sửng sốt một chút, tốc độ trở mặt y như tốc độ lật sách, lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, da đầu tôi tê rần, bây giờ chắc hẳn anh ta là Trần Dương rồi!

"Cản đạn cho cô thôi! Khi ở trong rừng, tôi đã nói anh ta quá liều lĩnh!" Trần Dương nói hời hợt, nhưng tôi lại ngồi không yên: "Anh lừa tôi, anh ấy là người dùng dao đâm cũng không đâm chết được mà, mấy viên đạn này sao có thể tổn thương đến anh ấy? Anh ấy là Quỷ Vương đó, không phải là người bình thường."

Trần Dương ngồi xuống mép giường nói: "Lão quỷ kia với nhà họ Bàn cũng không phải người bình thường, người thường xuyên ở dưới mộ tất nhiên sớm có chuẩn bị, họ có cao nhân chỉ điểm, trang bị trên cơ thể đều có phù văn do cao nhân khắc ra. Trước đó dùng trên người Sở Hiên vẫn còn giữ lại một chút lại dùng cả lên thân thể của cô, mặc dù Diệm Thiên Ngạo đã được quy vào hàng thần tiên, nhưng chung quy vẫn là Quỷ Vương, thân thể thuần âm, đạo thuật bình thường không có tác dụng với anh ta, nhưng phù văn khắc lên ba viên đạn này là đạo pháp thượng thừa, ít nhiều vẫn có chút tác dụng đối với anh ta."

Hóa ra chuyện là như vậy, lúc ấy khi anh kéo tôi vào trong ngực, vậy mà tôi một chút cảm giác cũng không có, cũng không biết khi đó anh đã bị thương rất nặng, chỉ coi đó là viên đạn bình thường không thể khiến anh bị thương, về sau cũng là nghe Trần Dương nói anh có thể chết mới biết anh đã bị thương rồi.

Sau đó Quỷ Vương Dạ Quân vẫn luôn ở trong ngọc bội màu trắng, mãi đến đêm qua mới đi, chắc là về Quỷ giới rồi!

Nhưng thế nào cũng thấy không yên lòng, cảm thấy anh ấy sẽ xảy ra chuyện, vì vậy tôi năm nỉ Trần Dương bảo anh ta đưa tôi đi Quỷ giới.

Trần Dương lạnh lùng nói: "Không đi! Đi đến chỗ kia cũng không được lợi gì, tại sao tôi phải dẫn cô đi!"

Người này sao lại như vậy chứ? Không được lợi gì sẽ không làm việc sao? Tôi buồn bực nhìn anh ta một lúc lâu nói: "Được rồi! Anh nói điều kiện đi! Muốn tôi phải làm gì mới dẫn tôi đi?"

Trần Dương hừ hừ hai tiếng nói: "Không phải cô phủ nhận quan hệ thầy trò của tôi và cô với Diệm Thiên Ngạo sao?"

Hả? Tôi nhìn Trần Dương nháy mắt mấy cái: "Ừm, có nói, nhưng mà làm sao anh biết?"

Trần Dương nghiêng người sang một bên hừ lạnh một tiếng, được rồi, thằng cha này lại khinh người! Tôi bĩu môi nói: "Đây là lỗi của tôi, anh đừng nóng giận! Nếu không anh nói biện pháp cho tôi, tôi tự mình đi là được!"

Nghe tôi nói như vậy, Trần Dương mới xoay người ngồi nghiêm chỉnh nói: "Gọi một tiếng sư phụ, tôi nghe xong mà vui vẻ sẽ dạy cô! Bây giờ tôi đại thương nguyên khí, không có cách nào đưa cô đến đó, nhưng dạy cô vẫn được."

Được đó, tôi học xong rồi cũng không cần phải nhờ vả người khác nữa! Cũng chỉ là bắt tôi gọi một tiếng sư phụ, điều này không quan trọng, dù sao gọi một tiếng cũng không mất một miếng thịt, không thiệt thòi!

Nghĩ đến đây, tôi lập tức nghiêm chỉnh đứng trước mặt Trần Dương cung kính nói: "Sư phụ, xin chỉ bảo cho con làm sao mới đến được Quỷ giới!"

Trần Dương im lặng một lúc mới lên tiếng: "Thái độ cũng không tệ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô, nếu như Diệm Thiên Ngạo dậu đổ bìm leo, vào thời điểm này tìm đến tôi gây phiền phức, cô sẽ đứng về phía anh ta sao?"

Mẹ nó, thằng cha già mà không đứng đắn này, vậy mà lại là người như vậy, vậy mà tôi còn cảm thấy anh ta là loại người đứng đắn đội trời đạp đất đó, thế mà trong lòng vẫn có nhiều tính toán như vậy!

Tôi ho hai tiếng nói: "Đồ nhi đứng về phía chính nghĩa, ngài sẽ không gây ra chuyện gì đúng không!"

Trần Dương khinh thường hừ một tiếng: "Con nhóc cô thật lanh lợi! Thôi, tôi cho cô một thứ, thứ này cần dùng máu để nuôi, uống máu một lần sẽ có thể mở ra cánh cửa Quỷ giới, đến lúc đó cô chỉ cần suy nghĩ nơi muốn đi ở trong lòng, tự nhiên vật này sẽ đưa cô đến. Quỷ giới to lớn, có vật này cô không lạc được."

Nói xong, trong tay Trần Dương xuất hiện thêm một chiếc hộp đưa đến trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy chiếc hộp được điêu khắc tinh xảo, hoa văn phía trên cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn liền biết cũng là một món đồ cổ, lấy cái hộp này bán ra ngoài đoán chừng cũng được nhiều tiền.

Nhẹ nhàng nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra xem, một viên đá màu tím đen được đặt trên gấm vóc màu vàng, mới nhìn cũng không thấy có cái gì tốt, tuy nhiên sờ trong tay sẽ thấy vô cùng mượt mà bóng loáng. Một chiếc dây bện màu đen buộc vào viên đá, dây bện này rất dài, dường như có thể làm vật trang sức đeo trên cổ, mang theo hẳn là rất tiện lợi.

Chỉ là Trần Dương nói phải dùng máu để nuôi dưỡng, điều này khiến tôi hơi lo lắng, tôi nhìn ngón tay của mình, cẩn thận hỏi: "Chuyện đó, sư phụ, tôi phải dùng bao nhiêu máu mới khiến nó ăn no, tôi chính là một người phàm, không có máu không thể sống được!"

Trần Dương trợn mắt nhìn tôi một cái không nhịn được nói: "Không mất nhiều của cô, một giọt đủ rồi! Nhìn bộ dạng sợ sệt của cô này, đi đi đi, đi về phòng cô đi, tôi còn muốn ngủ tiếp."

Tôi gật đầu cầm đồ đi ngay, dù sao vật đã đến tay, tôi cũng không muốn chờ lâu. Khi rời khỏi phòng Trần Dương, tôi thuận tay đóng cửa lại.

Lần này quậy phá cũng không biết tên này sẽ ở nhà tôi trong bao lâu, nhưng mà dù ở lại lâu ông Ba với bà nội cũng không ghét bỏ anh ta, ấn tượng của họ đối với anh ta khá tốt, có lẽ chính là kiểu người cùng ngành gặp nhau rưng rưng nước mắt!"

Khi tôi đang đi về phòng thì gặp bà nội, người luôn luôn dậy sớm, mà tôi lúc nào cũng phải ngủ đến giữa trưa, vì vậy giờ phút này nhìn thấy tôi, bà đặc biệt kinh ngạc: "Bảo bối ngoan, sao hôm nay cháu dậy sớm vậy?"

Trong lòng tôi nhớ nhung tên chết tiệt, nghĩ muốn đến Quỷ giới tìm anh ấy sớm một chút, cũng không suy xét quá nhiều, đi đến bên người bà nội buột miệng nói ra: "Đi Quỷ giới một chuyến!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me