Q2 Quy Hon Phu Hoa
Chúng tôi quay lại Minh Điện, Thất Dạ mang theo một đám quỷ tùy thân né tránh ở xa, Diệm Thiên Ngạo bước đi lên bậc thang, ngồi trên chiếc ghế rồng kia, cánh tay trái vẫn luôn kẹp lấy nhóc con thối khôn thả.
"Em có gì muốn nói không?"Đột nhiên Diệm Thiên Ngạo hỏi tôi, trong lòng tôi căng thẳng, lập tức nghĩ đến, con trai sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh, gây rối long trời lở đất tại Quỷ giới, đây vốn cũng không phải chuyện có thể nói rõ, chắc hẳn anh đã biết chuyện Cửu Chuyển Huyền Tâm.Tôi hít sâu một hơi nghĩ đến phải mở miệng giải thích chuyện này thế nào, con trai thức tỉnh là dùng bốn mươi chín mạng người đổi lấy, đây là chuyện đi ngược ý trời, tôi phải nói thế nào mới được.Tại thời điểm tôi do dự, nhóc con lại thốt ra: "Có, tôi có! Ông thả tôi ra trước!"Diệm Thiên Ngạo cụp mắt nhìn nhóc con một cái, không khách khí thưởng nó một phát vỗ rồi nói: "Ta không hỏi con."Giọng nói của anh nghe đặc biệt nghiêm túc, tâm tình tôi có chút hoảng hốt, cầm ống tay áo vặn đến vặn lui, chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh đều biết rồi còn hỏi tôi!"Diệm Thiên Ngạo nhíu mày, phất phất tay với người trên điện, Thất Dạ thức thời mang theo Quỷ tùy thân nhanh chóng rời khỏi điện, chờ đến khi trên đại điện chỉ còn lại ba người chúng tôi, anh mới nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Cửu Chuyển Huyền Tâm! Em thật to gan, chủ ý của người nào? Em biết rõ ràng trong chuyện này mà cũng đồng ý sao?"Tôi lắc đầu nói: "Không, không phải! Ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ sẽ như thế này, tôi..." Lời giải thích vừa đi đến miệng đã bị tôi nuốt vào trong bụng, tôi muốn nói cho anh tôi có ý định đi ngăn cản Tạ Linh Côn, nhưng bây giờ chuyện đã thành kết cục đã định, dường như giải thích cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao cũng là bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh chết, sự thật này không cách nào thay đổi.Diệm Thiên Ngạo thở dài, lấy một miếng ngọc bội màu trắng ở trong ngực đưa đến trước mặt tôi, tôi nhìn xong lập tức sững sờ ngay trước mặt anh, lắp bắp nói: "Đây, đây không phải anh cho tôi sao, sao, sao lại ở chỗ anh, trong tay anh?""Quả thật nó vẫn luôn ở bên cạnh em, không phải là tôi cầm từ chỗ của em, là Thiên đế đưa cho tôi."Diệm Thiên Ngạo nhìn tôi chằm chằm gằn từng chữ nói: "Em đó! Cửu Chuyển Huyền Tâm, tính mạng của bốn mươi chín đứa bé vô tội, em cũng đã biết họa này lớn đến bao nhiêu? Bây giờ Tạ Linh Côn đã vứt bỏ Họa Quyển mà chạy rồi, tâm phúc của Thiên đế tìm được cái này bên cạnh tế đàn, em nói tôi phải nói dối thay em thế nào? Phụ nữ, em nói thật cho tôi, từ đầu đến giờ, em cũng đồng ý chuyện này sao?"Nhìn ngọc bội màu trắng, tôi biết chuyện nhất nhất định không giấu được rồi, ngọc bội màu trắng đã rơi vào tay Thiên đế, ông ta nhất định sẽ liên tưởng đến người bên cạnh tế đàn là người nào, không phải Diệm Thiên Ngạo thì chính là tôi.Chuyện cho đến nước này, tôi chỉ có thể nói thật: "Tôi do dự phân vân! Ngay từ đầu khi Tạ Linh Côn nói cho tôi phương pháp này, tôi biết đây là biện pháp duy nhất để cứu con trai, nhưng nghĩ đến cần dùng bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh đổi, tôi không làm được, vì vậy tôi đi đến tế đàn muốn ngăn cản bọn họ làm vậy, nhưng cuối cùng vẫn muộn rồi."Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệm Thiên Ngạo nghiêm túc nói: "Lời của tôi nói đều là thật, tôi từng kiên định cũng từng do dự, mặc kệ anh tin hay không, cuối cùng tôi vẫn từ bỏ, chỉ là tôi không nghĩ đến bọn họ sẽ ra tay sớm, cho nên không kịp ngăn cản."Diệm Thiên Ngạo cau mày, một tay anh chống ở trên đùi, lồng ngực nhấp nhô thật lâu mới lên tiếng: "Tôi tin em, em là vợ của tôi, sao tôi có thể không tin em chứ! Cửu Chuyển Huyền Tâm cũng là thứ tôi muốn có được, việc này không trách em, đổi lại là tôi, có lẽ còn làm ác hơn em."Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nghĩ đến ngọc bội màu trắng bị tâm phúc của Thiên đế phát hiện, vậy tôi và Diệm Thiên Ngạo, và cả Tạ Linh Côn và Tinh Hàn đều khó có thể không quan tâm, dù sao người được cứu sống là con trai của tôi và Diệm Thiên Ngạo, cho dù anh không tham dự cũng sẽ bị người ta nghi ngờ: "Tôi không muốn liên lụy đến anh, việc này là tôi làm sao, làm sao bây giờ? Thiên đế nói gì không?""Không! Nếu như ông ta muốn truy cứu việc này thì sẽ không trả lại ngọc bội màu trắng cho tôi, chỉ là bắt tôi ở lại địa phủ, cấm túc cũng coi như là tránh đầu ngọn gió! Ông ta vốn muốn tự mình đi tìm Tiểu quỷ này, nhưng không nghĩ đến nhóc con này còn nhớ đường về nhà, đưa mình đến cửa."Một câu đường về nhà không khỏi khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi cảm động.Quả thật tôi không nghĩ đến loại người như Thiên đế sẽ thiên vị, như vậy sau đó tạm thời chúng tôi sẽ bình yên vô sự, nhưng mà Tạ Linh Côn và Trần Phong sẽ không dễ dàng chạy thoát.Người phát hiện ngọc bội màu trắng là tâm phúc của Thiên đế, chuyện này hẳn chưa bị truyền ra, ông ta đã cho Diệm Thiên Ngạo ngoan ngoãn đợi ở địa phủ, rất có thể việc này sẽ tính toán toàn bộ lên đầu Tạ Linh Côn, giấy không gói được lửa, việc này không dễ dàng giấu diếm như vậy, bây giờ không xác định được miệng tâm phúc này kín hay không kín.Cảm nhận được ánh mắt của Diệm Thiên Ngạo, tôi quay đầu nhìn về phía anh, anh mấp máy môi nói: "Em sẽ ở lại sao? Bây giờ bên ngoài cũng không yên ổn, tôi hi vọng em có thể ở lại chỗ này, ra ngoài, tôi sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn."Nhìn anh, tôi gật đầu: "Tôi sẽ không đi."Con tôi ở đâu, tôi ở chỗ đó, một khắc tôi cũng không muốn rời con tôi.Anh không nói chuyện, nhất thời, tôi cảm thấy bầu không khí có chút là lạ, thế là tôi kéo ra đề tài hỏi: "Tâm phúc của Thiên đế thật sự đáng tin sao? Hắn sẽ không nói ra chứ?"Từ lúc bắt đầu, tôi đã không muốn lôi Diệm Thiên Ngạo vào, nếu như việc này bại lộ, tôi sẽ gánh chịu một mình, sau đó phân rõ giới hạn với Diệm Thiên Ngạo, dù sao việc này vốn bắt nguồn từ tôi, tự tôi gánh chịu là được rồi.Diệm Thiên Ngạo ôm Tiểu quỷ đặt trên chân của mình, ấn đầu nó, không cho nó làm loạn: "Yên tâm đi, người chết vĩnh viễn là người đáng tin nhất."Mẹ nó! Lời nói này thật dọa người! Sớm biết là kết quả này thì tôi sẽ không hỏi, Thiên đế làm việc cũng quá tuyệt tình, tâm phúc của mình, nói diệt liền diệt, phía sau việc này rốt cuộc còn sâu đến nhường nào, thật khiến người ta không nhìn thấu!"Được rồi! Vậy nhóc con này thì sao? Tính tình ngang bướng như vậy, trời sinh sát tinh, Thiên đế há có thể tha cho nó?"Diệm Thiên Ngạo ôm nhóc con này đến trước mặt tôi, nhìn chân tay Tiểu quỷ đấm đá loạn xạ nhưng vẫn bị anh ôm không rời tay, hai người một lớn một nhỏ này thật khiến người ta yên lòng."Lo lắng cho nó, thật sự không cần thiết! Em cũng đừng quên, ta là cha nó, ta không trị được nó, vậy thì ném đi đi!"Tôi không nhịn được cười, trong lòng hiểu rõ anh sẽ không thật sự ném con mình đi, có câu này của anh, tảng đá trong đầu tôi coi như chìm hẳn, anh là cha ruột của nó, anh không trị được thì ai có thể trị được!Trước đó nhóc con này sắp phá hủy hết cả Minh Điện, ai cũng không có cách nào, nhưng không phải bây giờ ngoan ngoãn rồi sao! Muốn kiềm chế được sát tinh thì phải tìm người có mệnh tương khắc, nếu như Diệm Thiên Ngạo thật sự là người tương khắc với mệnh nó, có thể chế ngự nó thì tốt biết bao!Trong lúc suy nghĩ tôi bị Diệm Thiên Ngạo dụi nó vào trong ngực, lần đầu tiên tôi có cảm giác thân thiết một nhà ba người, ngửa đầu nhìn anh và Tiểu quỷ trong ngực, có cảm giác tràn đầy hạnh phúc.Nhưng mà điều kiện thành lập loại cảm giác hạnh phúc này là nhóc con không đá tôi, thật là Tiểu quỷ vô pháp vô thiên, chờ con lớn thêm một chút, tôi mới dạy con cái gì là lễ nghĩa, bây giờ không đành lòng đánh con.Tôi đồng ý với Diệm Thiên Ngạo ở lại Quỷ giới, nhưng trong lòng có chuyện không nói ra sẽ không thoải mái, đây còn là tâm bệnh lớn nhất trong tôi: "Lão đầu, tôi có lời muốn nói với anh, liên quan đến Chung Nhược Hi, tôi thật sự không nghĩ đến cô ta sẽ chết! Lúc ấy, quả thật cô ta và tôi cùng bị đẩy xuống sườn núi, nhưng đây là Tạ Linh Côn muốn mượn Thần khí trong cơ thể cô ta chữa trị ba hồn bảy vía của tôi, anh ta muốn tất cả đều là tôi mà không phải Huyền Hồn, anh ta làm như vậy chính là muốn cho tôi một con đường sống, tôi không hại Chung Nhược Hi, thật sự không phải tôi làm! Sau khi tôi ngã xuống sườn đồi thì gặp Tinh Hàn, sau đó..."Một ngón tay đặt trên bờ môi tôi, Diệm Thiên Ngạo dụi mạnh tôi vào trong ngực anh khẽ nói: "Ta biết, việc này ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ em. Lúc ấy tin tức đến quá đột ngột, ta không nghĩ rõ ràng mục đích của Tạ Linh Côn, trong cơ thể em lại có Thần khí nên ta mới nghĩ như vậy, thật xin lỗi, việc này là lỗi của ta, em có thể tha thứ cho ta không?"Đây là lần anh nói nhiều nhất từ lúc tôi biết anh đến giờ, trong lúc nhất thời trong mắt ngấn nước, thời điểm xúc động gật đầu, Tiểu quỷ không biết từ đâu ngang ngược chui ra đẩy ngực tôi, không vui hô: "Các người làm gì vậy, muốn chèn chết tôi sao?"Thật là một con gấu con phá hỏng bầu không khí, Diệm Thiên Ngạo lạnh lùng không nói nguyên nhân cho nhóc con một phát vỗ, tôi lén vui mừng, Tiểu quỷ sờ đầu mình không dám lên tiếng nữa, trong mắt, đây không phải là bé con ngày đêm tôi mong nhớ sao! Chỉ là có được không dễ dàng, tôi bỏ ra rất nhiều.Diệm Thiên Ngạo thả tôi ra nói: "Bây giờ, cần phải gặp sư phụ Vệ Tử Hư của em một chút! Hừ, mặc dù ta không chào đón ông ta, nhưng mà em nói cho ông ta biết, cũng làm tổ sư gia rồi, lúc nào thì đưa lễ vật đầy tháng!"Đề tài chuyển hơi nhanh, tôi sửng sốt chưa kịp phản ứng: "Anh thiếu tiền sao?"
"Em có gì muốn nói không?"Đột nhiên Diệm Thiên Ngạo hỏi tôi, trong lòng tôi căng thẳng, lập tức nghĩ đến, con trai sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh, gây rối long trời lở đất tại Quỷ giới, đây vốn cũng không phải chuyện có thể nói rõ, chắc hẳn anh đã biết chuyện Cửu Chuyển Huyền Tâm.Tôi hít sâu một hơi nghĩ đến phải mở miệng giải thích chuyện này thế nào, con trai thức tỉnh là dùng bốn mươi chín mạng người đổi lấy, đây là chuyện đi ngược ý trời, tôi phải nói thế nào mới được.Tại thời điểm tôi do dự, nhóc con lại thốt ra: "Có, tôi có! Ông thả tôi ra trước!"Diệm Thiên Ngạo cụp mắt nhìn nhóc con một cái, không khách khí thưởng nó một phát vỗ rồi nói: "Ta không hỏi con."Giọng nói của anh nghe đặc biệt nghiêm túc, tâm tình tôi có chút hoảng hốt, cầm ống tay áo vặn đến vặn lui, chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh đều biết rồi còn hỏi tôi!"Diệm Thiên Ngạo nhíu mày, phất phất tay với người trên điện, Thất Dạ thức thời mang theo Quỷ tùy thân nhanh chóng rời khỏi điện, chờ đến khi trên đại điện chỉ còn lại ba người chúng tôi, anh mới nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Cửu Chuyển Huyền Tâm! Em thật to gan, chủ ý của người nào? Em biết rõ ràng trong chuyện này mà cũng đồng ý sao?"Tôi lắc đầu nói: "Không, không phải! Ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ sẽ như thế này, tôi..." Lời giải thích vừa đi đến miệng đã bị tôi nuốt vào trong bụng, tôi muốn nói cho anh tôi có ý định đi ngăn cản Tạ Linh Côn, nhưng bây giờ chuyện đã thành kết cục đã định, dường như giải thích cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao cũng là bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh chết, sự thật này không cách nào thay đổi.Diệm Thiên Ngạo thở dài, lấy một miếng ngọc bội màu trắng ở trong ngực đưa đến trước mặt tôi, tôi nhìn xong lập tức sững sờ ngay trước mặt anh, lắp bắp nói: "Đây, đây không phải anh cho tôi sao, sao, sao lại ở chỗ anh, trong tay anh?""Quả thật nó vẫn luôn ở bên cạnh em, không phải là tôi cầm từ chỗ của em, là Thiên đế đưa cho tôi."Diệm Thiên Ngạo nhìn tôi chằm chằm gằn từng chữ nói: "Em đó! Cửu Chuyển Huyền Tâm, tính mạng của bốn mươi chín đứa bé vô tội, em cũng đã biết họa này lớn đến bao nhiêu? Bây giờ Tạ Linh Côn đã vứt bỏ Họa Quyển mà chạy rồi, tâm phúc của Thiên đế tìm được cái này bên cạnh tế đàn, em nói tôi phải nói dối thay em thế nào? Phụ nữ, em nói thật cho tôi, từ đầu đến giờ, em cũng đồng ý chuyện này sao?"Nhìn ngọc bội màu trắng, tôi biết chuyện nhất nhất định không giấu được rồi, ngọc bội màu trắng đã rơi vào tay Thiên đế, ông ta nhất định sẽ liên tưởng đến người bên cạnh tế đàn là người nào, không phải Diệm Thiên Ngạo thì chính là tôi.Chuyện cho đến nước này, tôi chỉ có thể nói thật: "Tôi do dự phân vân! Ngay từ đầu khi Tạ Linh Côn nói cho tôi phương pháp này, tôi biết đây là biện pháp duy nhất để cứu con trai, nhưng nghĩ đến cần dùng bốn mươi chín đứa trẻ sơ sinh đổi, tôi không làm được, vì vậy tôi đi đến tế đàn muốn ngăn cản bọn họ làm vậy, nhưng cuối cùng vẫn muộn rồi."Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệm Thiên Ngạo nghiêm túc nói: "Lời của tôi nói đều là thật, tôi từng kiên định cũng từng do dự, mặc kệ anh tin hay không, cuối cùng tôi vẫn từ bỏ, chỉ là tôi không nghĩ đến bọn họ sẽ ra tay sớm, cho nên không kịp ngăn cản."Diệm Thiên Ngạo cau mày, một tay anh chống ở trên đùi, lồng ngực nhấp nhô thật lâu mới lên tiếng: "Tôi tin em, em là vợ của tôi, sao tôi có thể không tin em chứ! Cửu Chuyển Huyền Tâm cũng là thứ tôi muốn có được, việc này không trách em, đổi lại là tôi, có lẽ còn làm ác hơn em."Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nghĩ đến ngọc bội màu trắng bị tâm phúc của Thiên đế phát hiện, vậy tôi và Diệm Thiên Ngạo, và cả Tạ Linh Côn và Tinh Hàn đều khó có thể không quan tâm, dù sao người được cứu sống là con trai của tôi và Diệm Thiên Ngạo, cho dù anh không tham dự cũng sẽ bị người ta nghi ngờ: "Tôi không muốn liên lụy đến anh, việc này là tôi làm sao, làm sao bây giờ? Thiên đế nói gì không?""Không! Nếu như ông ta muốn truy cứu việc này thì sẽ không trả lại ngọc bội màu trắng cho tôi, chỉ là bắt tôi ở lại địa phủ, cấm túc cũng coi như là tránh đầu ngọn gió! Ông ta vốn muốn tự mình đi tìm Tiểu quỷ này, nhưng không nghĩ đến nhóc con này còn nhớ đường về nhà, đưa mình đến cửa."Một câu đường về nhà không khỏi khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi cảm động.Quả thật tôi không nghĩ đến loại người như Thiên đế sẽ thiên vị, như vậy sau đó tạm thời chúng tôi sẽ bình yên vô sự, nhưng mà Tạ Linh Côn và Trần Phong sẽ không dễ dàng chạy thoát.Người phát hiện ngọc bội màu trắng là tâm phúc của Thiên đế, chuyện này hẳn chưa bị truyền ra, ông ta đã cho Diệm Thiên Ngạo ngoan ngoãn đợi ở địa phủ, rất có thể việc này sẽ tính toán toàn bộ lên đầu Tạ Linh Côn, giấy không gói được lửa, việc này không dễ dàng giấu diếm như vậy, bây giờ không xác định được miệng tâm phúc này kín hay không kín.Cảm nhận được ánh mắt của Diệm Thiên Ngạo, tôi quay đầu nhìn về phía anh, anh mấp máy môi nói: "Em sẽ ở lại sao? Bây giờ bên ngoài cũng không yên ổn, tôi hi vọng em có thể ở lại chỗ này, ra ngoài, tôi sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn."Nhìn anh, tôi gật đầu: "Tôi sẽ không đi."Con tôi ở đâu, tôi ở chỗ đó, một khắc tôi cũng không muốn rời con tôi.Anh không nói chuyện, nhất thời, tôi cảm thấy bầu không khí có chút là lạ, thế là tôi kéo ra đề tài hỏi: "Tâm phúc của Thiên đế thật sự đáng tin sao? Hắn sẽ không nói ra chứ?"Từ lúc bắt đầu, tôi đã không muốn lôi Diệm Thiên Ngạo vào, nếu như việc này bại lộ, tôi sẽ gánh chịu một mình, sau đó phân rõ giới hạn với Diệm Thiên Ngạo, dù sao việc này vốn bắt nguồn từ tôi, tự tôi gánh chịu là được rồi.Diệm Thiên Ngạo ôm Tiểu quỷ đặt trên chân của mình, ấn đầu nó, không cho nó làm loạn: "Yên tâm đi, người chết vĩnh viễn là người đáng tin nhất."Mẹ nó! Lời nói này thật dọa người! Sớm biết là kết quả này thì tôi sẽ không hỏi, Thiên đế làm việc cũng quá tuyệt tình, tâm phúc của mình, nói diệt liền diệt, phía sau việc này rốt cuộc còn sâu đến nhường nào, thật khiến người ta không nhìn thấu!"Được rồi! Vậy nhóc con này thì sao? Tính tình ngang bướng như vậy, trời sinh sát tinh, Thiên đế há có thể tha cho nó?"Diệm Thiên Ngạo ôm nhóc con này đến trước mặt tôi, nhìn chân tay Tiểu quỷ đấm đá loạn xạ nhưng vẫn bị anh ôm không rời tay, hai người một lớn một nhỏ này thật khiến người ta yên lòng."Lo lắng cho nó, thật sự không cần thiết! Em cũng đừng quên, ta là cha nó, ta không trị được nó, vậy thì ném đi đi!"Tôi không nhịn được cười, trong lòng hiểu rõ anh sẽ không thật sự ném con mình đi, có câu này của anh, tảng đá trong đầu tôi coi như chìm hẳn, anh là cha ruột của nó, anh không trị được thì ai có thể trị được!Trước đó nhóc con này sắp phá hủy hết cả Minh Điện, ai cũng không có cách nào, nhưng không phải bây giờ ngoan ngoãn rồi sao! Muốn kiềm chế được sát tinh thì phải tìm người có mệnh tương khắc, nếu như Diệm Thiên Ngạo thật sự là người tương khắc với mệnh nó, có thể chế ngự nó thì tốt biết bao!Trong lúc suy nghĩ tôi bị Diệm Thiên Ngạo dụi nó vào trong ngực, lần đầu tiên tôi có cảm giác thân thiết một nhà ba người, ngửa đầu nhìn anh và Tiểu quỷ trong ngực, có cảm giác tràn đầy hạnh phúc.Nhưng mà điều kiện thành lập loại cảm giác hạnh phúc này là nhóc con không đá tôi, thật là Tiểu quỷ vô pháp vô thiên, chờ con lớn thêm một chút, tôi mới dạy con cái gì là lễ nghĩa, bây giờ không đành lòng đánh con.Tôi đồng ý với Diệm Thiên Ngạo ở lại Quỷ giới, nhưng trong lòng có chuyện không nói ra sẽ không thoải mái, đây còn là tâm bệnh lớn nhất trong tôi: "Lão đầu, tôi có lời muốn nói với anh, liên quan đến Chung Nhược Hi, tôi thật sự không nghĩ đến cô ta sẽ chết! Lúc ấy, quả thật cô ta và tôi cùng bị đẩy xuống sườn núi, nhưng đây là Tạ Linh Côn muốn mượn Thần khí trong cơ thể cô ta chữa trị ba hồn bảy vía của tôi, anh ta muốn tất cả đều là tôi mà không phải Huyền Hồn, anh ta làm như vậy chính là muốn cho tôi một con đường sống, tôi không hại Chung Nhược Hi, thật sự không phải tôi làm! Sau khi tôi ngã xuống sườn đồi thì gặp Tinh Hàn, sau đó..."Một ngón tay đặt trên bờ môi tôi, Diệm Thiên Ngạo dụi mạnh tôi vào trong ngực anh khẽ nói: "Ta biết, việc này ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ em. Lúc ấy tin tức đến quá đột ngột, ta không nghĩ rõ ràng mục đích của Tạ Linh Côn, trong cơ thể em lại có Thần khí nên ta mới nghĩ như vậy, thật xin lỗi, việc này là lỗi của ta, em có thể tha thứ cho ta không?"Đây là lần anh nói nhiều nhất từ lúc tôi biết anh đến giờ, trong lúc nhất thời trong mắt ngấn nước, thời điểm xúc động gật đầu, Tiểu quỷ không biết từ đâu ngang ngược chui ra đẩy ngực tôi, không vui hô: "Các người làm gì vậy, muốn chèn chết tôi sao?"Thật là một con gấu con phá hỏng bầu không khí, Diệm Thiên Ngạo lạnh lùng không nói nguyên nhân cho nhóc con một phát vỗ, tôi lén vui mừng, Tiểu quỷ sờ đầu mình không dám lên tiếng nữa, trong mắt, đây không phải là bé con ngày đêm tôi mong nhớ sao! Chỉ là có được không dễ dàng, tôi bỏ ra rất nhiều.Diệm Thiên Ngạo thả tôi ra nói: "Bây giờ, cần phải gặp sư phụ Vệ Tử Hư của em một chút! Hừ, mặc dù ta không chào đón ông ta, nhưng mà em nói cho ông ta biết, cũng làm tổ sư gia rồi, lúc nào thì đưa lễ vật đầy tháng!"Đề tài chuyển hơi nhanh, tôi sửng sốt chưa kịp phản ứng: "Anh thiếu tiền sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me