Quan Ca Phe Sach
12 chòm sao) Trường học tâm thần
Tác giả: _Aveugle_ ( Bélier Mù)
Thể loại: Học đường, kinh dị, bí ẩn,...
Summary:
Một kẻ đãng trí chuyên dẫn lối mọi người, gặp một gã ma mới chưa bao giờ thua cuộc. Lật lại hồ sơ bệnh nhân của 13 kẻ đáng sợ nhất nơi đây...
*
Nơi đây là trại tâm thần. Nơi những con người lập dị và điên loạn sẽ trình diễn trên sân khấu của chính họ. Bạn sẽ không biết điều gì xảy ra nếu bạn đắc tội với những nhân vật ở đây đâu. Hãy nhớ lấy, chỉ có ở nơi này, càng lập dị sẽ càng nổi, càng bình thường thì càng chìm. Nổi hay chìm, là do chính bạn quyết định.
--------------------
Lời review:Bélier Mù, cái tên chắc hẳn đã quen thuộc với nhiều bạn rồi. Văn phong của bạn ấy luôn mang trong mình cái bí ẩn, cái điên loạn, luôn úp úp mở mở khiến người đọc phải “hoạt động não” ( =))) ) nhưng vẫn rất lôi cuốn họ. Ophiuchhus (Xà Phu)- Kẻ dẫn lối đãng trí, hắn luôn trong trạng thái “có thể” , “hình như” bởi vì ký ức của hắn là cả một mớ hỗn độn, lúc có lúc không. Xuyên suốt cả phần Một của câu truyện, trong tiềm thức của hắn luôn đau đáu nhớ đến một cô gái tên Rio. Cô ấy dẫn dắt hắn, cô ấy cổ vũ hắn, cô ấy khuyến khích hắn hãy mau mau thức tỉnh 12 người còn lại. Nhưng người con gái của hắn… đã chết rồi.Ophiuchus, em trai của hiệu trưởng Stariuchus, nhưng giữa hai người họ lại chẳng có gì mang tình anh em cả. Đẩy em mình vào viện tâm thần, rồi lại đặt vào tay nó cái chức lớp trưởng của hai lớp Chăm sóc đặc biệt và Cải tạo tâm lý. “Điên cũng không được yên” – đây là suy nghĩ lúc đó của mình. Bởi khi vào đây, cái trường học điên loạn này, là bệnh tình của họ đã khá trầm trọng rồi.Mỗi một người vào đây đều mang trong mình hoàn cảnh khác nhau, đều vào đây với những lý do khác nhau. Nhưng đều chung một điểm, họ đều giết người. Họ giết người vì những áp lực tâm lý, bị phản bội, bị lừa dối,…Phần Hai đan xen những chi tiết lỳ lạ, có thể nhiều bạn khi đọc cũng không hiểu nó diễn ra khi nào, sao lại khác phần Một đến vậy. Khi phần Hai mang tên “Quá khứ”, sao nó có vẻ như vừa diễn ra ở quá khứ, vừa xảy ra ở hiện tại? Mình không hiểu, nên mình ôm hi vọng và đọc tiếp phần Ba.Ở phần Ba, với cái tiêu đề “Nhật ký người điên”, khi đọc đến cái tiêu đề này, mình đã nghĩ đến Lỗ Tấn. Quả thật vậy, trong phần Ba, Mù đã đề cập qua đến ông. Mình thấy khá hay khi bạn ấy mượn tên một tác phẩm văn học ngoài đời để phản ánh rõ hơn truyện của mình. Cái chết của Rio đã được Ophiuchus nhớ ra, uất hận thay khi đối mặt với cái chết của cô những người làm việc trong trường lại chẳng có phản ứng gì nhiều. Họ hờ hững tùy tiện giao luôn việc điều tra cái chết ấy cho Pisces (Song Ngư) và Ophiuchus, đơn giản đến vậy. Song song với khi đó, một kẻ sát nhân lại muốn hãm hại Taurus, nhưng rủi ro thay, hắn lại hại đến chính mình và những người khác. Pisces và Ophiuchus đương nhiên lại được “nhúng tay” vào điều tra, cơ bản là chẳng ai quản cả.Lúc đầu mới đọc quả thực mình có hơi chán chán một chút, nhưng càng về những chương sau, Mù viết càng lên tay hơn, câu chuyện được dẫn dắt vào mạch hơn nhiều. Không mộng mơ, không vườn trường nơi có cây cổ thụ tươi xanh, Mù mang độc giả vào ác mộng u ám, vào vườn trường nơi có cây cổ thụ già cỗi, bí ẩn. Dù rằng truyện chưa đào sâu được cái kinh dị, chưa đánh bật được tâm lý nhân vật sâu hơn, nhưng Mù đã vẽ nên được một bức tranh kỳ dị, nó nhuốm máu, nó nhuốm những ý nghĩ tâm thần bệnh hoạn không hề bình thường.#Kim--------------------
Lời người review:Trường học tâm thần là một tác phẩm khai thác yếu tố tâm lý, một lựa chọn đúng đắn cho độc giả có yêu thích với thể loại bí ẩn. Cậu đã thành công xây dựng với dàn nhân vật của mình, đầy điên loạn, mỗi người một vẻ, vung lên một bức tranh tối màu.Tuy nhiên đầu tiên tớ muốn nói đên cách hành văn của cậu. Tớ thấy hài lòng hơn so với "Tội ác vì nàng" rất nhiều, nó không bị đứt quãng quá nhiều, đặt dấu cũng không bị lung tung. Phải nói là vốn từ của Mù phong phú, sử dụng từ ngữ rất hay. Tuy thế vẫn bị cứng nhắc, cậu vẫn để văn phong ép buộc gò bó, phải bí ẩn, phải điên loạn. Vẫn chưa đủ biểu cảm, cậu chưa bộc lộ tốt tâm trạng nhân vật. Kể khá nhiều, chưa chú tâm kết hợp với miêu tả.Yếu tố bí ẩn của cậu rất nhiều, làm độc giả phải suy nghĩ, dùng cái đầu để phán đoán những tình huống và lý do dẫn đến việc làm đó. Nhưng cái gì quá cũng không tốt, việc này sẽ dễ dẫn đến việc dữ kiện của câu chuyện bị thiếu, khiến người đọc rơi vào lúng túng. Ví dụ như tại sao Ophiuchus lại có nhiệm vụ thức tỉnh mọi người. Tại sao Rio lại biết về việc thức tỉnh hay là mối quan hệ của hai người là như thế nào. Và đối với tớ, mông lung nhất vẫn là phần II, không phải ai cũng hiểu đại ý cậu đang muốn nói gì và tớ cũng vậy. Tớ vẫn chưa biết rốt cuộc phần II liên hệ với phần I và III như thế nào. Có thể nó là giấc mơ, nhưng lí do xuất phát giấc mơ là gì, tại sao lại có nó. Thường nó chính là do quá khứ. Nhưng nếu nói thế thì quay lại thời điểm bắt đầu mở trường, Leo đã vào học. Vậy tại sao cậu lại ra ngoài được, và tại sao cậu lại phải vào lại ?Có thể cậu đã làm rõ việc này trong câu chuyện, nhưng tớ không hiểu lắm, cậu giải thích giúp tớ nhé.Các yếu tố vẫn chưa đủ để gán mác kinh dị, nó chỉ máu me thôi. Và những tình tiết đôi khi sắp xếp không hợp lí, khiến nó cứ trôi tuồn tuột đi và làm tớ quên hẳn mất.Nhưng tới phần II và III, cậu lại lên tay khá chắc về việc dắt một cốt truyện mạch lạc hơn hẳn. Khiến tớ bắt đầu lạc giữa thế giới điên loạn này hơn.Với ngôi kể thứ nhất, có lẽ cậu đã bộc lộ được những suy nghĩ chân thực nhất của Ophiuchus, nhưng như tớ đã nói, vẫn thiếu gì đó cảm xúc. Vì đó mà thế giới quan, cái nhìn nhận bị giới hẹp lại. Đây là một lựa chọn ngôi kể khôn ngoan cho thế loại bí ẩn.Tớ rất xin lỗi cậu vì không dám đặc biệt nêu suy nghĩ về nhân vật của cậu, vì tớ thấy mình hiểu chưa đủ, nghĩ chưa tới. Nhưng có lẽ tớ muốn nói một chút về nhân vật kể chuyện : Ophiuchus. Cậu ta là con người bình thường nhất trong lũ tâm thần. Cậu ta có lẽ không quan tâm mọi thứ lắm, giống như cách cậu ta hời hợt giữ lấy đống hồ sơ mà không chia sẻ cho Leo. Cho tới hiện tại, cậu vẫn chưa có biểu hiện nào gọi là có bệnh tâm thần, và còn là một kẻ khôn ngoan khi chống lại tên anh trai của mình. Và, một chàng trai si tình, với Rio, một cô gái mà thậm chí lúc ban đầu cậu ta còn chả nhớ nổi cái tên. Một ấn tượng rất đặc biệt, và tính cách của con người này, theo tớ, vẫn nổi bật hơn tất cả.Nhân vật của Mù, một cách nào đó rất đặc biệt. Vì thế giới quá khắc nghiệt, lừa dối họ, bán đứng họ, nên họ chống lại thế giới bằng cách riêng của mình, và dẫn trở nên điên.Nhưng có vẻ 12 chòm sao, giống như bị bệnh tâm lý hơn. Nói đúng hơn chính là rối loạn ám ảnh cưỡng chế theo tớ nghĩ. Tớ đọc được, khi con người bị bệnh tâm thần, là do sóng não đồ có xuất hiện những tầng sóng khác thường, chứng tỏ sự rối loạn khi tiếp nhận thông tin và gây rối loạn não và sai khi đưa thông tin điều khiển hoạt động của bản thân. Như vậy muốn nhận biết một người có tâm thần hay không, phải đi đo sóng não đồ, xác nhận là người thường hay có bệnh tâm thần. Nhưng có lẽ nhân vật không giống vậy. Họ vẫn suy nghĩ, vẫn nhận thức bình thường, chỉ bị ảnh hưởng bởi một số nhân tố nhất định. Và khi cậu nói tới về việc "thức tỉnh", tớ lập tức nghĩ tới bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Theo tớ tìm hiểu được, căn bệnh chính là con người ta bị ám ảnh bởi một việc gì đó nhất định, có khi chính là không muốn làm, nhưng vì bản thân khó chịu, lại phải làm. Cũng như các nhân vật bị ám ảnh về một việc nhất định, và họ làm để thấy mình thoải mái. (Thông tin lấy từ "Những vụ án kì lạ gặp phải khi tư vấn tâm lí" và google)Vốn họ không bị tâm thần, đúng chứ ?Đó chỉ là một xíu xiu suy nghĩ của tớ, nếu có gì khác với cậu tìm được, cậu hãy nói giúp tớ nhé.Kết lại, "Trường học tâm thần" không phải xuất sắc, nhưng là một câu chuyện hay và đáng đón đọc. Tớ tin nếu có sự chau chuốt hơn nữa, cậu sẽ vươn xa hơn nữa cùng tác phẩm của mình thật thành công đấy.Chào cậu và chúc cậu một buổi tối an lành <3#Swa--------------------
Lời người review:•Về nội dung:-Tác giả đã thành công mở ra thế giới của những kẻ " điên loạn" và dường như thèm khát sự cứu rỗi, nơi trường học không chỉ đơn giản là đến trường rồi đi học, La ville như một nhà tù giam hãm những kẻ được xã hội cho là thứ " khác biệt", là mối nguy hiểm đối với họ, ném những con người ấy vào cuộc chơi không hồi kết để rồi bị lãng quên nơi ngục tù được gọi là trường học. Người ta thường nói, cốt truyện chính là xương sống của cơ thể con người, là thành phần không thể thiếu trong khung xương, Mù đã thành công trong việc xây dựng xương sống của Trường học tâm thần, bền bỉ và vững chắc, tình tiết đậm chất máu me ánh lên tông màu đỏ rượu, những tình tiết đó đã khai phá triệt để thể loại bí ẩn, đưa con người ta đến những khía cạnh tối tăm của cuộc sống nơi con người bị ruồng bỏ. Hơn nữa, Mù còn tăng độ bí ẩn bằng các vòng xoáy nội dung khiến người đọc mấy phen xoắn não, tăng tính hấp dẫn cho câu chuyện.-Nhưng, để nói Trường học tâm thần xếp vào thể loại kinh dị thì vẫn chưa đủ do Mù đã đẩy câu chuyện lướt đi nhanh hơn bình thường ngay từ lúc nhân vật Leo xuất hiện, các cụ có câu " dục tốc bất đạt", bắt đầu câu chuyện, tình tiết quá khứ của nhân vật chỉ được lồng vào khá ngẫu nhiên, không có điểm nhấn, nó cứ trôi tuồn tuột như khi ta nuốt chửng cái gì đó mà chẳng cảm nhận được một tí hương vị nào cả, nó không ám ảnh tớ cho lắm, thứ duy nhất tớ ấn tượng là tình tiết máu me chứ không phải kinh dị trong Trường học tâm thần.-Ngoài ra, Mù còn khá tinh tế trong việc đưa xen kẽ các tình tiết hài hước vào trong câu chuyện của mình như cái cách xưng hô kì dị của nhà nghiên cứu Sagittarius hay lúc Leo ghen tỵ khi nghĩ rằng có người cướp bạn mình, khiến nhiều lúc tớ thấy nhân vật của Mù " sáng nắng chiều mưa" lúc tỉnh lúc mê, lúc điên lúc lại bình thường. Yếu tố hài hước tuy có thể tác động người đọc thư giãn và bớt căng thẳng nhưng nó như một con dao hai lưỡi, đồng thời khiến sự rùng rợn, ám ảnh mất đi không ít.•Về nhân vật:-Mù xây dựng lên những nhân vật có thể nói là " tâm thần mà ngầu", họ có thể huỷ hoại một con người, họ có thể ra tay tàn bạo, họ có thể làm mọi thứ một cách tỉnh bơ, tới đây tớ nghĩ nhiều người cũng sẽ cho là do họ bị hoàn cảnh xô đẩy mới phải tới bước đường cùng này nhưng riêng tớ thấy hoàn cảnh chỉ là một yếu tố tác động tới họ còn họ thực sự điên theo cách của họ. Người bình thường, tuỳ vào cách ứng xử của mỗi người, có người ậm ừ cho qua, có người cam chịu, người khóc lóc van xin, người thì căm giận nung nấu ý định trả thù,... nhưng những nhân vật Mù xây dựng đã đứng lên chống trả bằng cách khác thường, là do họ điên thật? Hay do họ quá khiếp sợ thế giới mà họ đang sống?-Về một số nhân vật mà tớ ấn tượng:Leo, có lẽ đây là nhân vật có quá khứ ít đau thương nhất, nhưng Leo lại bị ám ảnh bởi sự chiến thắng. Cậu ta là một kẻ hiếu chiến, sẵn sàng làm hại người thân để cho rằng mình luôn đúng, mù quáng mà phát điên. Có lẽ khi xây dựng nhân vật này, tớ mẩm đoán Mù cũng có dựa vào tính cách chiêm tinh của chòm Sư Tử nhưng đã biến chất nó trở thành một căn bệnh rối loạn tới ám ảnh về tâm lý học. Tớ tự hỏi, nếu một ngày Leo giáp mặt Virgo thì sẽ ra sao?Cancer, nhân vật mang đến cho người ta phần nào cảm giác an toàn hơn so với những nhân vật khác cả trong quá khứ và hiện tại, cậu ta giống như một kẻ bảo hộ, tuy nhiên lại có hành vi phạm tội liên quan đến người thân giống như Leo, nếu dùng cụm từ " bị hoàn cảnh xô đẩy" có lẽ là hợp nhất với Cancer.Ophiuchus, người bị chứng rối loạn đa nhân cách, hắn không phải là hắn lúc giết người, hắn là một kẻ đãng trí nhưng dù ở nhân cách nào vẫn không giấu đi được sự ranh mãnh vốn có của mình như cách đối đáp đầy khôn ngoan khi cứu Gemini một bàn thua trông thấy. Thông qua cách kể của Ophiuchus khiến tớ thấy được cậu cũng khá vô tâm, bàng quan với mọi việc xung quanh mình, việc thức tỉnh 12 con người dường như Ophiuchus chẳng mấy để tâm mà chỉ nghe theo lời của cô gái Rio đã nói không chỉ ở trong chương " Giấc mơ mịt mù".Gemini, cô gái trong quá khứ đã từng tự thôi miên chính bản thân mình. Theo như một số thông tin tìm hiểu trên mạng, tự thôi miên chính là trạng thái đỉnh cao của sự tập trung, tự thôi miên có thể thay đổi suy nghĩ, bỏ đi thói quen xấu, giảm stress, vậy phải chăng ngay trong chính tiềm thức của Gemini đã quan niệm về mái tóc ngắn " không hề xinh đẹp " của mình hay theo tớ chính là những áp lực đè nén từ gia đình về cái khái niệm, bóng hình vinh quang của người mẹ- những thứ mà cô luôn muốn chối bỏ? Muốn tự thôi miên bản thân phải có khát vọng và sự tập trung tuyệt đối, điều này đã khẳng định thêm việc Gemini muốn chạy trốn hiện thực khốc liệt tới nỗi phải tự thôi miên lấy chính mình? Bản thân Gemini là một người đáng thương hay đáng sợ quả thực chưa rõ ràng nhưng cảm xúc của cô nàng stylist này khá phong phú đó chứ. Và tới phần hiện tại, Gemini lại trở nên ám ảnh với những lời khen ngợi, có lẽ cô đã thoát ra khỏi cái vòng luân hồi trong tiềm thức mà thực sự muốn những người ngoài kia công nhận cô như một stylist tài năng. Gemini chính là nhân vật mang tư tưởng quan niệm về sự khát vọng.•Về cách hành văn, ngôi kể-Mù sử dụng ngôi kể thứ nhất từ nhân vật Ophiuchus là một cách kể hoàn toàn khác lạ, câu chuyện được thuật lại từ những người trong cuộc phần nào thể hiện cách nhìn nhận, đánh giá của nhân vật đó trong từng hoàn cảnh mình trải nghiệm. Tuy nhiên ở bất kỳ ngôi kể nào cũng có cái mạnh, cái yếu của nó, ngôi kể thứ nhất khiến câu chuyện trở nên gò bó, thế giới quan bị thu hẹp dưới cái nhìn của một con người, thu hẹp đáng kể so với việc kể theo ngôi thứ ba, không thể đặt ngôi kể vào vị trí của nhiều người mà nhìn sự việc khiến sự việc trở nên trìu tượng, thiếu tính định hình, ngôi kể thứ nhất sẽ thích hợp hơn nếu người kể chuyện là nhân vật chính. Hơn nữa, với ngôi kể thứ nhất Mù vẫn vận dụng tốt để diễn tả cảm xúc của những nhân vật khác một cách đầy ngụ ý nhưng đôi khi cái ngụ ý đấy lại sa đà, thử lấy ra ví dụ tại sao Ophiuchus có thể nhận ra tim của Taurus đã chết vì một người? Hơn nữa người đó lại rời bỏ cô? Ắt hẳn ở đây Ophiuchus có ẩn ý muốn nói tới Virgo, cậu ta chưa chắc biết được tình cảm của Taurus với Virgo, phải chăng là khẳng định quá sớm?-Vốn từ của Mù phong phú nhưng lời kể khô khan, cứng ngắc giống như đang diễn xuôi ý văn ra thôi chứ không có sự biểu cảm, miêu tả đôi lúc còn sơ sài và tập trung quá nhiều vào lời thoại, đây cũng là một điểm hạn chế trong ngôi kể thứ nhất, chỉ có thể biểu hiện tâm trạng nhân vật khác qua lời nói của họ. Mù dùng quá nhiều câu trần thuật và những câu in nghiêng ẩn ý để đánh đố người đọc khiến mạch truyện bị đứt quãng, nếu đọc truyện sẽ nhiều người thích đọc những câu chuyện phải dùng tới trí óc, tới cái đầu để suy nghĩ chứ không muốn mọi thứ quá minh bạch như đang đọc một câu chuyện thiếu nhi vậy tuy nhiên cái gì nhiều quá cũng không tốt, gián tiếp gây ra sự chán nản.•Về một số điều khác-Trường học tâm thần có cách trình bày khá ưa nhìn, không teencode, mỗi đoạn được cách thưa, cách giới thiệu lôi cuốn người đọc nhưng nên hạn chế sử dụng dấu " * ", dùng chữ số thay vì con số như " Hai đợt socola" thay vì là " 2 đợt socola", như vậy tổng thể bố cục mỗi chương sẽ trở nên tốt hơn.-Phần II của truyện kết thúc khá " cụt " và còn quá nhiều nghi vấn chưa được giải đáp đặc biệt là mối quan hệ của Ophiuchus với Rio, có thể đây là dụng ý của tác giả nhằm thúc đẩy cốt truyện, tớ mong mọi thắc mắc của mình có thể được giải đáp trong các chương tiếp theo.•Tổng kết: Một không gian với những vạch kẻ đen trắng nối tiếp nhau chính là những gì tớ cảm nhận được từ (12 chòm sao) Trường học tâm thần, tuy nó chưa thực sự là một câu chuyện đạt tới độ hoàn hảo và chau chuốt nhưng có thể xây dựng và đồng hành cùng nó cũng là một điểm mạnh ở Mù, tớ mong chờ những bước đột phá của cậu trong câu chuyện này.Đây là những gì người viết review cảm nhận được chứ không phải là sự phán xét hay nhận định về bất cứ thứ gì liên quan tới câu chuyện.
#Trà
Tác giả: _Aveugle_ ( Bélier Mù)
Thể loại: Học đường, kinh dị, bí ẩn,...
Summary:
Một kẻ đãng trí chuyên dẫn lối mọi người, gặp một gã ma mới chưa bao giờ thua cuộc. Lật lại hồ sơ bệnh nhân của 13 kẻ đáng sợ nhất nơi đây...
*
Nơi đây là trại tâm thần. Nơi những con người lập dị và điên loạn sẽ trình diễn trên sân khấu của chính họ. Bạn sẽ không biết điều gì xảy ra nếu bạn đắc tội với những nhân vật ở đây đâu. Hãy nhớ lấy, chỉ có ở nơi này, càng lập dị sẽ càng nổi, càng bình thường thì càng chìm. Nổi hay chìm, là do chính bạn quyết định.
--------------------
Lời review:Bélier Mù, cái tên chắc hẳn đã quen thuộc với nhiều bạn rồi. Văn phong của bạn ấy luôn mang trong mình cái bí ẩn, cái điên loạn, luôn úp úp mở mở khiến người đọc phải “hoạt động não” ( =))) ) nhưng vẫn rất lôi cuốn họ. Ophiuchhus (Xà Phu)- Kẻ dẫn lối đãng trí, hắn luôn trong trạng thái “có thể” , “hình như” bởi vì ký ức của hắn là cả một mớ hỗn độn, lúc có lúc không. Xuyên suốt cả phần Một của câu truyện, trong tiềm thức của hắn luôn đau đáu nhớ đến một cô gái tên Rio. Cô ấy dẫn dắt hắn, cô ấy cổ vũ hắn, cô ấy khuyến khích hắn hãy mau mau thức tỉnh 12 người còn lại. Nhưng người con gái của hắn… đã chết rồi.Ophiuchus, em trai của hiệu trưởng Stariuchus, nhưng giữa hai người họ lại chẳng có gì mang tình anh em cả. Đẩy em mình vào viện tâm thần, rồi lại đặt vào tay nó cái chức lớp trưởng của hai lớp Chăm sóc đặc biệt và Cải tạo tâm lý. “Điên cũng không được yên” – đây là suy nghĩ lúc đó của mình. Bởi khi vào đây, cái trường học điên loạn này, là bệnh tình của họ đã khá trầm trọng rồi.Mỗi một người vào đây đều mang trong mình hoàn cảnh khác nhau, đều vào đây với những lý do khác nhau. Nhưng đều chung một điểm, họ đều giết người. Họ giết người vì những áp lực tâm lý, bị phản bội, bị lừa dối,…Phần Hai đan xen những chi tiết lỳ lạ, có thể nhiều bạn khi đọc cũng không hiểu nó diễn ra khi nào, sao lại khác phần Một đến vậy. Khi phần Hai mang tên “Quá khứ”, sao nó có vẻ như vừa diễn ra ở quá khứ, vừa xảy ra ở hiện tại? Mình không hiểu, nên mình ôm hi vọng và đọc tiếp phần Ba.Ở phần Ba, với cái tiêu đề “Nhật ký người điên”, khi đọc đến cái tiêu đề này, mình đã nghĩ đến Lỗ Tấn. Quả thật vậy, trong phần Ba, Mù đã đề cập qua đến ông. Mình thấy khá hay khi bạn ấy mượn tên một tác phẩm văn học ngoài đời để phản ánh rõ hơn truyện của mình. Cái chết của Rio đã được Ophiuchus nhớ ra, uất hận thay khi đối mặt với cái chết của cô những người làm việc trong trường lại chẳng có phản ứng gì nhiều. Họ hờ hững tùy tiện giao luôn việc điều tra cái chết ấy cho Pisces (Song Ngư) và Ophiuchus, đơn giản đến vậy. Song song với khi đó, một kẻ sát nhân lại muốn hãm hại Taurus, nhưng rủi ro thay, hắn lại hại đến chính mình và những người khác. Pisces và Ophiuchus đương nhiên lại được “nhúng tay” vào điều tra, cơ bản là chẳng ai quản cả.Lúc đầu mới đọc quả thực mình có hơi chán chán một chút, nhưng càng về những chương sau, Mù viết càng lên tay hơn, câu chuyện được dẫn dắt vào mạch hơn nhiều. Không mộng mơ, không vườn trường nơi có cây cổ thụ tươi xanh, Mù mang độc giả vào ác mộng u ám, vào vườn trường nơi có cây cổ thụ già cỗi, bí ẩn. Dù rằng truyện chưa đào sâu được cái kinh dị, chưa đánh bật được tâm lý nhân vật sâu hơn, nhưng Mù đã vẽ nên được một bức tranh kỳ dị, nó nhuốm máu, nó nhuốm những ý nghĩ tâm thần bệnh hoạn không hề bình thường.#Kim--------------------
Lời người review:Trường học tâm thần là một tác phẩm khai thác yếu tố tâm lý, một lựa chọn đúng đắn cho độc giả có yêu thích với thể loại bí ẩn. Cậu đã thành công xây dựng với dàn nhân vật của mình, đầy điên loạn, mỗi người một vẻ, vung lên một bức tranh tối màu.Tuy nhiên đầu tiên tớ muốn nói đên cách hành văn của cậu. Tớ thấy hài lòng hơn so với "Tội ác vì nàng" rất nhiều, nó không bị đứt quãng quá nhiều, đặt dấu cũng không bị lung tung. Phải nói là vốn từ của Mù phong phú, sử dụng từ ngữ rất hay. Tuy thế vẫn bị cứng nhắc, cậu vẫn để văn phong ép buộc gò bó, phải bí ẩn, phải điên loạn. Vẫn chưa đủ biểu cảm, cậu chưa bộc lộ tốt tâm trạng nhân vật. Kể khá nhiều, chưa chú tâm kết hợp với miêu tả.Yếu tố bí ẩn của cậu rất nhiều, làm độc giả phải suy nghĩ, dùng cái đầu để phán đoán những tình huống và lý do dẫn đến việc làm đó. Nhưng cái gì quá cũng không tốt, việc này sẽ dễ dẫn đến việc dữ kiện của câu chuyện bị thiếu, khiến người đọc rơi vào lúng túng. Ví dụ như tại sao Ophiuchus lại có nhiệm vụ thức tỉnh mọi người. Tại sao Rio lại biết về việc thức tỉnh hay là mối quan hệ của hai người là như thế nào. Và đối với tớ, mông lung nhất vẫn là phần II, không phải ai cũng hiểu đại ý cậu đang muốn nói gì và tớ cũng vậy. Tớ vẫn chưa biết rốt cuộc phần II liên hệ với phần I và III như thế nào. Có thể nó là giấc mơ, nhưng lí do xuất phát giấc mơ là gì, tại sao lại có nó. Thường nó chính là do quá khứ. Nhưng nếu nói thế thì quay lại thời điểm bắt đầu mở trường, Leo đã vào học. Vậy tại sao cậu lại ra ngoài được, và tại sao cậu lại phải vào lại ?Có thể cậu đã làm rõ việc này trong câu chuyện, nhưng tớ không hiểu lắm, cậu giải thích giúp tớ nhé.Các yếu tố vẫn chưa đủ để gán mác kinh dị, nó chỉ máu me thôi. Và những tình tiết đôi khi sắp xếp không hợp lí, khiến nó cứ trôi tuồn tuột đi và làm tớ quên hẳn mất.Nhưng tới phần II và III, cậu lại lên tay khá chắc về việc dắt một cốt truyện mạch lạc hơn hẳn. Khiến tớ bắt đầu lạc giữa thế giới điên loạn này hơn.Với ngôi kể thứ nhất, có lẽ cậu đã bộc lộ được những suy nghĩ chân thực nhất của Ophiuchus, nhưng như tớ đã nói, vẫn thiếu gì đó cảm xúc. Vì đó mà thế giới quan, cái nhìn nhận bị giới hẹp lại. Đây là một lựa chọn ngôi kể khôn ngoan cho thế loại bí ẩn.Tớ rất xin lỗi cậu vì không dám đặc biệt nêu suy nghĩ về nhân vật của cậu, vì tớ thấy mình hiểu chưa đủ, nghĩ chưa tới. Nhưng có lẽ tớ muốn nói một chút về nhân vật kể chuyện : Ophiuchus. Cậu ta là con người bình thường nhất trong lũ tâm thần. Cậu ta có lẽ không quan tâm mọi thứ lắm, giống như cách cậu ta hời hợt giữ lấy đống hồ sơ mà không chia sẻ cho Leo. Cho tới hiện tại, cậu vẫn chưa có biểu hiện nào gọi là có bệnh tâm thần, và còn là một kẻ khôn ngoan khi chống lại tên anh trai của mình. Và, một chàng trai si tình, với Rio, một cô gái mà thậm chí lúc ban đầu cậu ta còn chả nhớ nổi cái tên. Một ấn tượng rất đặc biệt, và tính cách của con người này, theo tớ, vẫn nổi bật hơn tất cả.Nhân vật của Mù, một cách nào đó rất đặc biệt. Vì thế giới quá khắc nghiệt, lừa dối họ, bán đứng họ, nên họ chống lại thế giới bằng cách riêng của mình, và dẫn trở nên điên.Nhưng có vẻ 12 chòm sao, giống như bị bệnh tâm lý hơn. Nói đúng hơn chính là rối loạn ám ảnh cưỡng chế theo tớ nghĩ. Tớ đọc được, khi con người bị bệnh tâm thần, là do sóng não đồ có xuất hiện những tầng sóng khác thường, chứng tỏ sự rối loạn khi tiếp nhận thông tin và gây rối loạn não và sai khi đưa thông tin điều khiển hoạt động của bản thân. Như vậy muốn nhận biết một người có tâm thần hay không, phải đi đo sóng não đồ, xác nhận là người thường hay có bệnh tâm thần. Nhưng có lẽ nhân vật không giống vậy. Họ vẫn suy nghĩ, vẫn nhận thức bình thường, chỉ bị ảnh hưởng bởi một số nhân tố nhất định. Và khi cậu nói tới về việc "thức tỉnh", tớ lập tức nghĩ tới bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Theo tớ tìm hiểu được, căn bệnh chính là con người ta bị ám ảnh bởi một việc gì đó nhất định, có khi chính là không muốn làm, nhưng vì bản thân khó chịu, lại phải làm. Cũng như các nhân vật bị ám ảnh về một việc nhất định, và họ làm để thấy mình thoải mái. (Thông tin lấy từ "Những vụ án kì lạ gặp phải khi tư vấn tâm lí" và google)Vốn họ không bị tâm thần, đúng chứ ?Đó chỉ là một xíu xiu suy nghĩ của tớ, nếu có gì khác với cậu tìm được, cậu hãy nói giúp tớ nhé.Kết lại, "Trường học tâm thần" không phải xuất sắc, nhưng là một câu chuyện hay và đáng đón đọc. Tớ tin nếu có sự chau chuốt hơn nữa, cậu sẽ vươn xa hơn nữa cùng tác phẩm của mình thật thành công đấy.Chào cậu và chúc cậu một buổi tối an lành <3#Swa--------------------
Lời người review:•Về nội dung:-Tác giả đã thành công mở ra thế giới của những kẻ " điên loạn" và dường như thèm khát sự cứu rỗi, nơi trường học không chỉ đơn giản là đến trường rồi đi học, La ville như một nhà tù giam hãm những kẻ được xã hội cho là thứ " khác biệt", là mối nguy hiểm đối với họ, ném những con người ấy vào cuộc chơi không hồi kết để rồi bị lãng quên nơi ngục tù được gọi là trường học. Người ta thường nói, cốt truyện chính là xương sống của cơ thể con người, là thành phần không thể thiếu trong khung xương, Mù đã thành công trong việc xây dựng xương sống của Trường học tâm thần, bền bỉ và vững chắc, tình tiết đậm chất máu me ánh lên tông màu đỏ rượu, những tình tiết đó đã khai phá triệt để thể loại bí ẩn, đưa con người ta đến những khía cạnh tối tăm của cuộc sống nơi con người bị ruồng bỏ. Hơn nữa, Mù còn tăng độ bí ẩn bằng các vòng xoáy nội dung khiến người đọc mấy phen xoắn não, tăng tính hấp dẫn cho câu chuyện.-Nhưng, để nói Trường học tâm thần xếp vào thể loại kinh dị thì vẫn chưa đủ do Mù đã đẩy câu chuyện lướt đi nhanh hơn bình thường ngay từ lúc nhân vật Leo xuất hiện, các cụ có câu " dục tốc bất đạt", bắt đầu câu chuyện, tình tiết quá khứ của nhân vật chỉ được lồng vào khá ngẫu nhiên, không có điểm nhấn, nó cứ trôi tuồn tuột như khi ta nuốt chửng cái gì đó mà chẳng cảm nhận được một tí hương vị nào cả, nó không ám ảnh tớ cho lắm, thứ duy nhất tớ ấn tượng là tình tiết máu me chứ không phải kinh dị trong Trường học tâm thần.-Ngoài ra, Mù còn khá tinh tế trong việc đưa xen kẽ các tình tiết hài hước vào trong câu chuyện của mình như cái cách xưng hô kì dị của nhà nghiên cứu Sagittarius hay lúc Leo ghen tỵ khi nghĩ rằng có người cướp bạn mình, khiến nhiều lúc tớ thấy nhân vật của Mù " sáng nắng chiều mưa" lúc tỉnh lúc mê, lúc điên lúc lại bình thường. Yếu tố hài hước tuy có thể tác động người đọc thư giãn và bớt căng thẳng nhưng nó như một con dao hai lưỡi, đồng thời khiến sự rùng rợn, ám ảnh mất đi không ít.•Về nhân vật:-Mù xây dựng lên những nhân vật có thể nói là " tâm thần mà ngầu", họ có thể huỷ hoại một con người, họ có thể ra tay tàn bạo, họ có thể làm mọi thứ một cách tỉnh bơ, tới đây tớ nghĩ nhiều người cũng sẽ cho là do họ bị hoàn cảnh xô đẩy mới phải tới bước đường cùng này nhưng riêng tớ thấy hoàn cảnh chỉ là một yếu tố tác động tới họ còn họ thực sự điên theo cách của họ. Người bình thường, tuỳ vào cách ứng xử của mỗi người, có người ậm ừ cho qua, có người cam chịu, người khóc lóc van xin, người thì căm giận nung nấu ý định trả thù,... nhưng những nhân vật Mù xây dựng đã đứng lên chống trả bằng cách khác thường, là do họ điên thật? Hay do họ quá khiếp sợ thế giới mà họ đang sống?-Về một số nhân vật mà tớ ấn tượng:Leo, có lẽ đây là nhân vật có quá khứ ít đau thương nhất, nhưng Leo lại bị ám ảnh bởi sự chiến thắng. Cậu ta là một kẻ hiếu chiến, sẵn sàng làm hại người thân để cho rằng mình luôn đúng, mù quáng mà phát điên. Có lẽ khi xây dựng nhân vật này, tớ mẩm đoán Mù cũng có dựa vào tính cách chiêm tinh của chòm Sư Tử nhưng đã biến chất nó trở thành một căn bệnh rối loạn tới ám ảnh về tâm lý học. Tớ tự hỏi, nếu một ngày Leo giáp mặt Virgo thì sẽ ra sao?Cancer, nhân vật mang đến cho người ta phần nào cảm giác an toàn hơn so với những nhân vật khác cả trong quá khứ và hiện tại, cậu ta giống như một kẻ bảo hộ, tuy nhiên lại có hành vi phạm tội liên quan đến người thân giống như Leo, nếu dùng cụm từ " bị hoàn cảnh xô đẩy" có lẽ là hợp nhất với Cancer.Ophiuchus, người bị chứng rối loạn đa nhân cách, hắn không phải là hắn lúc giết người, hắn là một kẻ đãng trí nhưng dù ở nhân cách nào vẫn không giấu đi được sự ranh mãnh vốn có của mình như cách đối đáp đầy khôn ngoan khi cứu Gemini một bàn thua trông thấy. Thông qua cách kể của Ophiuchus khiến tớ thấy được cậu cũng khá vô tâm, bàng quan với mọi việc xung quanh mình, việc thức tỉnh 12 con người dường như Ophiuchus chẳng mấy để tâm mà chỉ nghe theo lời của cô gái Rio đã nói không chỉ ở trong chương " Giấc mơ mịt mù".Gemini, cô gái trong quá khứ đã từng tự thôi miên chính bản thân mình. Theo như một số thông tin tìm hiểu trên mạng, tự thôi miên chính là trạng thái đỉnh cao của sự tập trung, tự thôi miên có thể thay đổi suy nghĩ, bỏ đi thói quen xấu, giảm stress, vậy phải chăng ngay trong chính tiềm thức của Gemini đã quan niệm về mái tóc ngắn " không hề xinh đẹp " của mình hay theo tớ chính là những áp lực đè nén từ gia đình về cái khái niệm, bóng hình vinh quang của người mẹ- những thứ mà cô luôn muốn chối bỏ? Muốn tự thôi miên bản thân phải có khát vọng và sự tập trung tuyệt đối, điều này đã khẳng định thêm việc Gemini muốn chạy trốn hiện thực khốc liệt tới nỗi phải tự thôi miên lấy chính mình? Bản thân Gemini là một người đáng thương hay đáng sợ quả thực chưa rõ ràng nhưng cảm xúc của cô nàng stylist này khá phong phú đó chứ. Và tới phần hiện tại, Gemini lại trở nên ám ảnh với những lời khen ngợi, có lẽ cô đã thoát ra khỏi cái vòng luân hồi trong tiềm thức mà thực sự muốn những người ngoài kia công nhận cô như một stylist tài năng. Gemini chính là nhân vật mang tư tưởng quan niệm về sự khát vọng.•Về cách hành văn, ngôi kể-Mù sử dụng ngôi kể thứ nhất từ nhân vật Ophiuchus là một cách kể hoàn toàn khác lạ, câu chuyện được thuật lại từ những người trong cuộc phần nào thể hiện cách nhìn nhận, đánh giá của nhân vật đó trong từng hoàn cảnh mình trải nghiệm. Tuy nhiên ở bất kỳ ngôi kể nào cũng có cái mạnh, cái yếu của nó, ngôi kể thứ nhất khiến câu chuyện trở nên gò bó, thế giới quan bị thu hẹp dưới cái nhìn của một con người, thu hẹp đáng kể so với việc kể theo ngôi thứ ba, không thể đặt ngôi kể vào vị trí của nhiều người mà nhìn sự việc khiến sự việc trở nên trìu tượng, thiếu tính định hình, ngôi kể thứ nhất sẽ thích hợp hơn nếu người kể chuyện là nhân vật chính. Hơn nữa, với ngôi kể thứ nhất Mù vẫn vận dụng tốt để diễn tả cảm xúc của những nhân vật khác một cách đầy ngụ ý nhưng đôi khi cái ngụ ý đấy lại sa đà, thử lấy ra ví dụ tại sao Ophiuchus có thể nhận ra tim của Taurus đã chết vì một người? Hơn nữa người đó lại rời bỏ cô? Ắt hẳn ở đây Ophiuchus có ẩn ý muốn nói tới Virgo, cậu ta chưa chắc biết được tình cảm của Taurus với Virgo, phải chăng là khẳng định quá sớm?-Vốn từ của Mù phong phú nhưng lời kể khô khan, cứng ngắc giống như đang diễn xuôi ý văn ra thôi chứ không có sự biểu cảm, miêu tả đôi lúc còn sơ sài và tập trung quá nhiều vào lời thoại, đây cũng là một điểm hạn chế trong ngôi kể thứ nhất, chỉ có thể biểu hiện tâm trạng nhân vật khác qua lời nói của họ. Mù dùng quá nhiều câu trần thuật và những câu in nghiêng ẩn ý để đánh đố người đọc khiến mạch truyện bị đứt quãng, nếu đọc truyện sẽ nhiều người thích đọc những câu chuyện phải dùng tới trí óc, tới cái đầu để suy nghĩ chứ không muốn mọi thứ quá minh bạch như đang đọc một câu chuyện thiếu nhi vậy tuy nhiên cái gì nhiều quá cũng không tốt, gián tiếp gây ra sự chán nản.•Về một số điều khác-Trường học tâm thần có cách trình bày khá ưa nhìn, không teencode, mỗi đoạn được cách thưa, cách giới thiệu lôi cuốn người đọc nhưng nên hạn chế sử dụng dấu " * ", dùng chữ số thay vì con số như " Hai đợt socola" thay vì là " 2 đợt socola", như vậy tổng thể bố cục mỗi chương sẽ trở nên tốt hơn.-Phần II của truyện kết thúc khá " cụt " và còn quá nhiều nghi vấn chưa được giải đáp đặc biệt là mối quan hệ của Ophiuchus với Rio, có thể đây là dụng ý của tác giả nhằm thúc đẩy cốt truyện, tớ mong mọi thắc mắc của mình có thể được giải đáp trong các chương tiếp theo.•Tổng kết: Một không gian với những vạch kẻ đen trắng nối tiếp nhau chính là những gì tớ cảm nhận được từ (12 chòm sao) Trường học tâm thần, tuy nó chưa thực sự là một câu chuyện đạt tới độ hoàn hảo và chau chuốt nhưng có thể xây dựng và đồng hành cùng nó cũng là một điểm mạnh ở Mù, tớ mong chờ những bước đột phá của cậu trong câu chuyện này.Đây là những gì người viết review cảm nhận được chứ không phải là sự phán xét hay nhận định về bất cứ thứ gì liên quan tới câu chuyện.
#Trà
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me