LoveTruyen.Me

Quan Ky Bat Ngu

Tôi giống như bất ngờ bị tát vào mặt, đầu óc trống rỗng. Chuyện gì đây? Chẳng lẽ thất hồn chứng phát tác? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Một tiếng chuông yếu ớt đánh thức ý thức của tôi, tôi nhìn Trương Thi Tư, cô ta đang đặt chiếc chuông kim cương lại vào hộp chuông bên hông, thờ ơ liếc nhìn tôi rồi nói với người bên cạnh: "Lấy đồ về."

Nhìn ánh mắt thờ ơ đó, tôi chợt hiểu ra - "lỗi chí mạng do con người tạo ra" là chỉ thất hồn chứng! Nó là do con người tạo thành!

"Tại sao..." Tôi lẩm bẩm, nhưng không thể tiếp tục, bởi vì một sợi dây bay lại lao về phía tôi, tôi vô thức giơ tay chặn nó lại, chiếc móc ở phía trước sợi dây bay phát ra tiếng kêu vang, móc lấy chiếc chuông đồng trên tay tôi.

Chết tiệt! Lúc này tôi mới nhận ra sợi dây bay này nhằm vào chiếc chuông đồng. Tôi vội vàng dùng hết sức nắm lấy chiếc chuông, đồng thời dùng tay kia nắm lấy cán móc đầy gai, không ngờ chiếc dây giật lại với một lực rất lớn, bất ngờ kéo tôi lên khỏi mặt đất và ném tôi trên không trung rồi đập mạnh vào một bên tường, sau đó cả người và dây rơi trên một đống hộp gỗ.

Tôi bị dập suýt chết, ngồi trên đống đổ vỡ, sợi dây buộc vào chuông ở cổ tay phải của tôi không hề đứt mà còn bị siết chặt. Tôi đưa tay muốn tháo móc câu ở trên chuông ra, nhưng cả người mềm nhũn, nửa ngày cũng không tháo ra được.

"Để tôi giúp cậu." Một giọng nói trong trẻo vang lên trên đầu tôi. Tôi quay đầu lại và thấy Trương Thi Tư đang đi đến chỗ tôi, cầm thanh đao Gurkha trong tay đang từ trên cao nhìn xuống tôi.

"Tại sao đao... ở đây..."

"Vấn đề của cậu rất nhiều." Cô ta cười ha hả, nheo mắt nói: "Thanh đao này kỳ thật là do Thiên Thiết làm ra, thật là kỳ quái, cậu đến cái này cũng không biết, sao có thể đưa chúng tôi tới đây?"

Tôi yếu ớt nhếch khóe miệng, cảm giác trong miệng nồng nặc mùi máu, có lẽ là nội tạng đã bị thương. "Kịch bản còn...đúng là mẹ nó quá tỉ mỉ...trước khi chết có thể để tôi hỏi thêm vài câu không? Ít nhất cũng làm một con quỷ chết minh bạch"

"Được, cậu nói." Cô ta dứt khoát đồng ý.

"Có phải khuyết điểm chết người của Trương Khởi Linh... là chứng mất trí nhớ do con người tạo ra? Trương Duệ Đồng phải trả giá bằng máu để biết về khuyết điểm này, rốt cục là như thế nào? Người ra lệnh tiêu diệt bốn gia tộc lớn là 'Trương Khởi Linh' lại là ý gì?"

Thực ra tôi không mong đợi nhận được câu trả lời từ cô ta, nhưng cách duy nhất để phân tán sự chú ý là tiếp tục nói.

Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ quấn sợi dây bay quanh chiếc chuông đồng của tộc trưởng trên mặt đất, định dùng sức mạnh để quật ngã lúc cô ta không chú ý - đây là hy vọng duy nhất của tôi bây giờ, dù sao tôi đã thua đến không thể thua hơn... Cho dù có thua thì mạo hiểm mạng sống cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Trương Thi Tư lại cười, "Tề Vũ, cậu rất thông minh, tôi luôn rất thưởng thức cậu. Vậy mà có thể đoán được đến bực này, đã rất gần với sự thật. Tôi nói, tôi sẽ cho cậu xem thao tác dùng chuông thức số 28, tôi không hề quên ước định này. Cậu xem, đây cũng là lý do tôi giữ cậu lại đến bây giờ. Có ngươi làm chứng, tôi rất vui mừng."

Trong đầu tôi ong ong như muốn nổ tung, nhưng tôi vẫn cố gắng mở miệng hỏi: "Cô nói... thức thứ hai mươi tám... là thủ đoạn khống chế 'Trương Khởi Linh'... cô có thể dùng chiếc chuông kim cương đó để làm thất hồn chứng của hắn phát tác. Chẳng lẽ... Trương gia vẫn luôn như vậy... thao túng... 'Trương Khởi Linh' của mỗi thế hệ...?"

"Lại đoán đúng rồi." Nói rồi, cô ta ngồi xuống thích thú nhìn tôi. Lúc này mặt cô ta rất gần tôi, tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở của cô ta, "Cái Mạnh Phá Chuông tổ truyền này chính là bằng chứng tốt nhất, cậu còn giúp tôi tìm nó đấy, tôi lại phải cám ơn cậu rồi. Nhưng đáng tiếc, mấu chốt để trở thành vương giả là nắm vững khoảng cách thông tin, cho nên câu hỏi của cậu tôi sẽ không trả lời. Dự đoán của cậu kết thúc ở đây, động tác nhỏ của cậu...tôi đã thấy rồi."

Cô giẫm lên sợi dây bay rồi giơ đao lên: "Để cảm ơn cậu, tôi sẽ nói điều này. Trương Khởi Linh là con rối, là chỗ dựa để Trương gia giành quyền lực, ngoài ra không là gì khác. Trước kia từng có 'Trương Khởi Linh' muốn chống lại vận mệnh này, nhưng cuối cùng đã bị giết. Còn lại hãy xuống xin lời khuyên của tổ tiên, tôi nghĩ họ sẽ rất thích người bạn mới như cậu. Vĩnh biệt nhé."

Ba chữ tiếp theo, cô ta thọc dao vào ngực phải của tôi, sau đó nhặt chiếc chuông đồng của tộc trưởng rồi bỏ đi.

Rất kỳ quái, so với cơn đau dữ dội ở ngực, dường như đầu tôi còn đau hơn gấp chục lần, nhưng suy nghĩ của tôi lại vô cùng rõ ràng, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng người nhà họ Trương đang thì thầm.

"Hắn đã giết người của chúng ta, nếu không xử tử hắn, làm sao có thể dập tắt phẫn nộ của mọi người?" Đây là thanh âm của Kính mắt.

"Không được, tạm thời chúng ta phải giữ hắn lại. Khi tìm được chiếc hộp mà hắn nhắc đến, hãy để hắn lên đó lần nữa. Sau đó, các ngươi muốn làm gì thì làm." Trương Thi Tư bình tĩnh trả lời.

"Được, đến lúc đó ta sẽ xử lý hắn! Hắn giết Tiểu Cửu, ta sẽ  không buông tha hắn!" Giọng nói thứ ba nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên ẩn chứa vô cùng tức giận.

Sau đó người thứ tư cười lạnh nói: "Haha, trước đó chúng ta trừng phạt hắn trước đi. Hắn không phải là bất tử sao? Cho dù hắn có bẻ gãy mấy ngón tay hay đâm hắn mấy nhát, cuối cùng cũng sẽ mọc trở lại."

Đám ngốc này đang nói về cái gì vậy? Họ cũng có ý định giết Muộn Du Bình à? Hay chúng sẽ lừa dối hắn một lần nữa, đợi cho đến khi bị lợi dụng hoàn toàn rồi mới cắt hắn ra từng mảnh?

Tại sao lại có người có số mệnh đáng sợ như vậy? Tôi dường như có thể nhìn thấy hắn bước đi trong câu truyện của Trương Hải Khách, từng bước bước vào câu chuyện của vị Lạt ma già, rồi bước vào câu chuyện của Sở đầu trọc, rồi xuất hiện bên cạnh tôi, và cuối cùng rời khỏi cuộc đời tôi.

Tôi biết rất rõ, sinh mệnh của mình đang dần cạn, lẽ ra tôi nên lo lắng cho bản thân mình hơn Muộn Du Bình, nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được nỗi buồn và sự thất vọng.

Tôi có thể chống đỡ thêm bao nhiêu phút nữa? Phổi bị đâm thùng, ở nơi quỷ quái này đã không thể cứu nữa rồi.

Nhìn mái nhà mờ ảo phía trên, tôi chợt nghĩ rằng ở thời điểm lịch sử này, Muộn Du Bình lẽ ra không nên chết. Tôi nghĩ về cái kết của hắn vào năm 2015, khi biết mình đã quay về quá khứ, tôi vội vã đến Tây Sa, đầy tham vọng muốn cứu hắn một lần nữa...

Nhưng đây gọi là cứu sao?

Nơi này chỉ là một căn phòng, có vài người, bị kẻ thù bao vây tứ phía. Muộn Du Bình bất tỉnh, bất động như một con búp bê mặc người bài trí.

Tôi nhớ mình đã xem một bộ phim siêu thiếu đánh, siêu trầm cảm tên là Hiệu ứng cánh bướm. Trong đó có một tên ngốc không biết tại sao mình có thể du hành thời gian, hắn muốn cứu người nhưng cuối cùng lại hại hết mọi người xung quanh.

Tại sao tôi không nhớ ra nó sớm hơn?

Tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình nên sợ hãi?

Đối mặt với quy luật nhân quả và thời gian hoàn toàn chưa được biết đến, tôi nghĩ mình là cái quái gì?

Thời không này không có Tiểu Hoa, không có Bàn Tử, không có Phan Tử, không có Tam thúc... Sẽ không có viện binh đến cứu tôi.

Chúng tôi chết chắc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me