LoveTruyen.Me

Quan Tu Tinh Thuy Luu Tham Thuy Ly Doai Tuu

** Chương 85:

Cuộc thi vòng thứ hai chính thức diễn ra vào tuần cuối tháng ba, hiện tại đã gần cuối tháng, vào buổi một sáng nọ, cả hai đến trường học kiểm tra sức khỏe. Thiệu Quần cứ thể như đưa Chính Chính đi học nhà trẻ vậy, hắn diện một thân trang phục sành điệu cộng với vẻ cao lớn khỏe mạnh đẹp trai của mình theo sau Lý Trình Tú. Tuy rằng Trình Tú lớn hơn Thiệu Quần hai tuổi, thế nhưng nhìn anh giống như một cậu sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học.

Có một sinh viên đến bắt chuyện, đối phương hỏi Lý Trình Tú người phía sau là ai, Lý Trình Tú quay đầu lại quan sát Thiệu Quần một chút, rồi nói: "Em trai tôi."

Thiệu Quần nghe vậy chợt nhíu mày nhìn lại Lý Trình Tú, Lý Trình Tú tỏ vẻ đáng thương cầu xin hắn. Tuy nói rằng hiện tại cả hai đã ở bên nhau, nhưng dù sao nơi đây cũng là trường học, toàn mấy cô cậu chưa đầy hai mươi, anh cảm thấy không tiện cho lắm.

Thiệu Quần quay đầu đi nộp phí, sau đó lấy một tấm thẻ ăn cơm, thuận tiện mua một ly sữa nóng bên trong máy bán hàng tự động.

Lý Trình Tú nhận lấy ly sữa, dùng hai tay xoa xoa, lại thừa dịp không ai để ý dắt Thiệu Quần vào hành lang, nhìn xung quanh xem có camera hay không.

Thiệu Quần nghiêm mặt, "Làm gì đó?"

"Em giận hả?"

"Sao phải giận, đây cũng có phải lần đầu anh nói em là em trai anh đâu."

Lý Trình Tú nắm lấy tay Thiệu Quần thỏ thẻ: "Tại vì chỗ này là trường học, không phải là chỗ khác mà."

"Vậy chỗ nào anh mới thôi không nói em là em trai anh đây?"

"Lần sau chúng ta đi ra nước ngoài, gặp ai hỏi anh sẽ nói em là người yêu của anh."

"Chỉ có mỗi khi ra nước ngoài thôi?"

Lý Trình Tú ôm Thiệu Quần: "Em cho anh một chút thời gian có được hay không?"

Anh mong Thiệu Quần cho anh một chút thời gian, chờ đến khi anh không còn e ngại những lời bàn tán kia.

Chờ đến khi anh dũng cảm, nếu có người khác hỏi bọn họ có phải tình nhân hay không, anh nhất định sẽ cười nói: "Ừm đúng vậy, đặc biệt khó nuôi, còn rất đáng ghét nữa."

Thiệu Quần nóng vội hôn lên môi Trình Tú.

Vì đây là trường học, Lý Trình Tú hoảng loạn đưa tay đẩy đối phương ra, thế nhưng càng phản kháng hắn càng ôm anh chặt anh, môi dán vào môi: "Không phải anh nói anh là anh trai em sao? Em trai bị anh làm tức rồi, chẳng lẽ anh không nhường em, hửm?"

Trong lòng Lý Trình Tú thầm kêu to cứu mạng, không hiểu sao Thiệu Quần càng ngày càng hiểu nắm lấy những chuyện như vậy mà uy hiếp mình nữa. Nếu Thiệu Quần dùng sức mạnh với anh, ít ra anh còn có thể phản kháng, kết quả Thiệu Quần sẽ dỗi một chút rồi thôi, đằng này đối phương lại bày ra trò chịu thua nhún nhường, làm cho anh cảm thấy người sai là mình, cho nên Thiệu Quần có đưa ra yêu cầu vô lý gì, anh cũng không nhịn được mà đồng ý.

Ở góc cầu thang tối tăm, Trình Tú vòng lấy cổ Thiệu Quần cọ cọ một hồi lâu: "Lát nưa anh phải đi khám."

"Em biết."

"Buổi chiều còn có kỳ thi viết chính trị."

Thiệu Quần thở dài, "Anh căng thẳng không?"

"Không căng thẳng, nhưng lát nữa vào thi thế nào anh cũng bắt đầu nghĩ lung tung."

"Nghĩ cái gì?"

Thiệu đại công ty vốn đã biết rõ còn hỏi nguyên nhân khiến anh phiền não.

-----------------------

Cả hai đến khu nhà ăn trong trường ăn trưa, đám đông sinh viên liên tục nhìn sang bàn của hai người,  Lý Trình Tú chỉ ăn được hai ba miếng: "Ngày mai em đừng đến nữa."

"Tại sao không đến?"

"Em trai anh lớn lên đẹp trai vậy phải để cho người ta nhìn có gì sai."

Lý Trình Tú thấy bộ dáng khó chịu của Thiệu Quần nhịn cười nói, "Chỉ khi có người em mới là em trai anh thôi."

Thiệu Quần nâng chén nhìn anh:"Lúc không có người thì sao?"

"Người yêu."

Thiệu Quần không hài lòng: "Không phải anh nói lúc ra nước ngoài em đã là người yêu anh rồi sao? Em hỏi lúc không có người, chỉ có hai ta."

Lỗ tai Trình Tú bắt đầu đỏ lên, Thiệu Quần xấu xa hù dọa anh: "Anh chịu nói không?"

Thiệu công tử bắt đầu bày ra bộ mặt nếu như anh không nói em liền ở nhà ăn hôn chết anh, khiến cho Lý Trình Tú hoảng sợ, đành phải đứng dậy tiến lại gần Thiệu Quần nói ra nickname mà cả hai chỉ gọi nhau khi ở trên giường.

Hai người ngồi bàn trong góc sát cửa sổ bên trong nhà ăn, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt, chiếu đến gương mặt của hai người cười nói vui vẻ như kẻ ngốc.

Một giờ rưỡi chiều bắt đầu rút thăm, Lý Trình Tú dỗ Thiệu Quần về công ty, anh ngồi ở trong xe giục Thiệu Quần : "Dù sao em cũng ở với anh cả một buổi trưa rồi, em về công ty làm viêc của mình đi."

"Em chờ anh ở ngoài nhé, em đi dạo quanh trường. Sau này thực sự không thể đến thường xuyên à?"

"Làm sao em biết anh thi đậu mà thường xuyên."

"Nếu thi không đậu, sang năm lại thi tiếp, em rất thích cảm giác đưa anh đi dự thi."

"Tại sao?"

"Đưa anh đi thi khiến em cảm giác được anh sẽ ỷ lại vào em như Chính Chính vậy."

Trong lòng Trình Tú trở nên ấm áp, anh hỏi: "Vậy em chờ ở đây không thấy chán sao?"

"Em đi xem thử nhà ăn có món gì ngon, ở đây có nơi nào đẹp, nhìn xung quan xem có vườn cây nào không cho anh nhé."

Hắn nói xong liền bắt đầu không đứng đắn khiến cho sự cảm động trào dâng trong lòng Lý Trình Tú tích tắc đã biến mất sạch sành sanh. Anh đẩy cửa xuống xe, khom lưng nói với người bên trong: "Em mau về công ty trước đi, có em ở đây anh sẽ phân tâm, chờ đến khi thi xong em trở lại đón anh là được rồi."

Thiệu Quần thắt chặt dây an toàn, bắt chước động tác của tài xế mình hay làm với cả hai người họ: "Tuân lệnh, Lý tổng."

** Chương 86:

Buổi tối, Thiệu Quần đến đón Trình Tú về nhà, hắn cố tình đi sớm hơn mười phút. Trời đã dần ngả màu, trên đường chỉ có lác đác vài học sinh, Thiệu Quần đi dạo xung quanh trường một chút. Các hàng quán xung quanh hẳn không ít, nào là quán mì, malatang, lẩu trùng khánh, oden, các loại đồ xào...

Những cửa hàng thức ăn nơi đây tất nhiên chẳng chỉn chu sang trọng như những nơi hắn từng đến, thế nhưng hắn lại chẳng có chút kháng cự nào như bản thân từng tưởng tượng.

Thiệu Quần cảm giác đứng ở cửa trường học nhìn nơi đó chờ Trình Tú tan học cứ như để hắn quay về lại cái thời học sinh năm ấy, về đến khung cảnh những buổi chiều tà giữa hai người vậy.

Trên đường phố, chợt có hai người học sinh tầm mười tám mười chín, bọn họ một tay cầm bọc trái cây, một tay cầm bánh rán, vừa ăn vừa rôm rả truyện trò. Hắn đứng nơi ven đường bắt gặp khung cảnh này, bất chợt, đây là lần đầu tiên hắn nhận thức, thì ra đã nhiều năm trôi qua như vậy.

Thiệu Quần hồ đồ mang lòng yêu Trình Tú khi lên mười bốn tuổi, hiện tại đã ngoài ba mươi. Một sự tiếc nuối thấp thoáng trỗi dậy, cả hai vốn dĩ yêu nhau, thế mà lại bỏ qua ngay chính cái khoảng thanh xuân không buồn không lo, hăng hái nhất của một đời người. 

Thiệu Quần đột nhiên ảo tưởng, nếu như khi còn trẻ hắn không khốn nạn như vậy, nếu như cả hai có thể cùng nhau bước vào giảng đường đại học, có phải cũng sẽ có thể sóng vai cười nói vui vẻ như vậy ở trên đường hay không.

Lúc Trình Tú đi ra, anh chỉ thấy Thiệu Quần đứng như người mất hồn trước một cửa tiệm.

Anh nhìn cửa tiệm mỳ đang thái củ cải trắng, rau thơm, còn có hành tây, liền cầm hộp bút đi đến kéo Thiệu Quần đi: "Sao vậy? Bị hun cay rồi à?"

Thiệu Quần lấy lại tinh thần:"Đã thi xong?"

"Ừm, em nhìn gì vậy? Bị hành tây làm cho cay mắt sao?"

"Không có, nhớ lại chút chuyện năm xưa thôi?"

"Chuyện khi nào?"

"Lúc hai chúng ta học cấp hai."

Lý Trình Tú bỏ hộp đựng bút vào trong túi áo khoác mình, mỉm cười: "Lúc trước em cho anh rất nhiều quà vặt, ăn rất ngon."

"Đáng lẽ ra em phải mang đồ ăn vặt cho anh lâu hơn thế nữa."

Lý Trình Tú nhìn vào mắt Thiệu Quần, đột nhiên hiểu ra mắt hắn không phải bị hành tây hun cay, mà là nuối tiếc một khoảng thời gian chẳng thể nào thay đổi được.

Chóp mũi Trình Tú chợt thấy ê ẩm, nhìn thấy Thiệu Quần cứ tiếc nuối, anh lại càng tự trách không thể thật sự cho hắn rõ ràng cảm nhận được anh đã không còn để ý gì đến nữa, nó cứ khiến cho Thiệu Quần thất thần, chuyện này bỗng khiến anh của hiện tại đau lòng hơn cả đoạn quá khứ kia.

Lý Trình Tú hít sâu một hơi, chỉ chỉ phía quán lẩu Oden(*) phía trước: "Vậy bây giờ em mua cho anh ăn là được."

(*)  món ăn cổ truyền của người Nhật, được sử dụng phổ biến vào mùa đông, thành phần cơ bản của Oden là chả cá khoai mỡ hầm, chả cá Kamaboko, chả cá nướng, trứng vịt luộc, thịt bò hoặc thịt heo, khoai từ và nhiều loại rau củ khác. Các nguyên liệu này sẽ được ninh nhiều giờ trong nước được chắt lọc từ dashi shoyu, thêm một chút đường và các loại gia vị khác.

Thiệu Quần xếp hạng đứng phía sau vài cô cậu học sinh, hắn mặc một thân đồ vest, nhìn có vẻ không hợp cho lắm. Lý Trình Tú đứng dưới tán cây không nhịn được cười, Thiệu Quần cũng không biết được mấy cái viên lòe loẹt đủ hoạ tiết kia kêu như thế nào, đành giơ đầu ngón tay đã bị gió đông hổi đến hơi đỏ: "Mỗi loại lấy hai phần, còn chả cá lấy bốn phần."

Hắn chỉ biết mỗi chả cá, mỗi lần ăn lẩu Lý Trình Tú thường thích ăn cái này.

Ông chủ đánh giá Thiệu Quần từ trên xuống dưới một phen, nhìn thấy hắn ăn mặc lịch sự, khí chất cao quý, chẳng có chút nào giống học sinh, cũng không giống phụ huynh, giữa hai hàng lông mày cũng không có khí chất giống giảng viên đại học, nhìn thế nào cũng giống ngôi sao trên tivi hoặc ông chủ hơn, vừa nhìn phát hiện ngay không phải dạng thiếu tiền, mà loại người như vậy chính là cơ hội chào hàng tốt nhất.

Ông chủ vội vàng chỉ vào lòng heo nương nãy giờ bán chưa được bao nhiêu, loại này nhập vào mười lăm, bán ra ba mươi, thế nhưng giá có vẻ hơi cao, cho nên học sinh căn bản không có tiền mua, thế là ông tự nướng cho mình ăn, từ 60kg ăn lên tận 70kg, tiền lời bán món này cũng không đủ đi tập thể hình, đúng là đồ phá hoại .

"Khách quý, ngài có muốn lấy hai phần lòng nướng không? Thịt non mềm, học sinh rất thích ăn."

Thiệu Quần nghe nói học sinh đều thích, chẳng hỏi bao nhiêu tiền mà gật đầu lấy.

Ông chủ vui vẻ ra mặt, cầm lấy một hộp lớn bắt đầu đổ nước dùng vào. Lý Trình Tú đứng ở ngoài cửa chở, chỉ thấy vài học sinh lần lượt đi ra, trên tay đều cầm mấy cái ly nhựa thức ăn hệt như KFC. Lý Trình Tú ngóng trông Thiệu Quần đi ra, loại cảm giác chờ người mình thích đi mua đồ ăn cho mình quả thật cực kỳ vui vẻ thỏa mãn.

Chỉ thấy màn cửa hất lên, Lý Trình Tú nhìn thấy đầu tiên chính là tay cùng cặp chân dài của Thiệu Quần, sau đó là một ly đầy ắp đồ ăn cực kỳ to, ngoài ra trên tay hắn còn cầm hai cái xiên que cùng phần lòng nướng, Lý Trình Tú nhìn một cái đã thấy no.

"Em mua nhiều như thế làm gì! Em tốn hết bao nhiêu tiền vậy?"

Tổng cộng hơn hai trăm (1tr3 VND), khá là đắt, thế nhưng Thiệu Quần sợ nói ra giá thật Trình Tú sẽ bắt hắn vô lại cửa tiệm trả vài món, bèn gạt anh: "Một trăm hai mươi thôi." (hơn 400k VND)

"Nào có ai ăn lẩu Oden tận một trăm hai như em!"

Ăn chừng hai mươi anh đã thấy nhiều!

"Anh ôm cái này đi, cái này ấm."

Dưới ánh đèn đường lờ mờ tỏa trên con đường lớn ở trường học, một người ôn hòa thanh tú ôm lấy ly to đựng nước lẩu, còn người có ngoại hình to cao hơn cầm lấy lòng nướng cùng cây xiên sóng vai ngồi bên nhau.

Thiệu Quần cầm cây xiên que tìm tòi trong hộp đồ ăn: "Ôi, chả cá em mua đâu rồi, có phải chìm nghỉm phía dưới rồi không?"

"Ai bảo em mua nhiều như thế làm chi?" 

"Em còn chưa cùng anh nếm thử qua cái này."

"Lần sau em đừng mua nhiều như vậy, ăn không hết bỏ rất phí, tháng ngày sau này chúng ta còn rất dài." 

"Một trăm hai mươi, mỗi ngày chúng ta ăn thử một món mười tệ, có thể ăn được tận mười hai ngày đó."

Thế nhưng logic của Thiệu công tử không giống với anh, hắn tỉnh bơ đáp: "Cho dù ăn một ngàn hai thì mỗi ngày em đều có thể ăn với anh được."

Mâu thuẫn lớn nhất hiện tại của cả hai chắc có lẽ chỉ còn về chuyện tiêu phí, bình thường khi Lý Trình Tú dùng ánh mắt tỏ vẻ không thèm nói chuyện kết thúc tranh luận. Thiệu Quần bắt đầu hạ mình xuống: "Lần sau em sẽ mua ít hơn mà."

Thiệu công tử rốt cuộc cũng tìm ra chả cá, hắn ghim nó xong đưa tới miệng Trình Tú: "Mở miệng ra, anh thích ăn chả cá mà đúng không."

Lý Trình Tú há miệng, nhận lấy miếng chả cá được bao bọc trong nước lẩu nóng ấm vừa mềm vừa thơm.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me