LoveTruyen.Me

Quang Tiep Quan Gia That Tam Co

Ăn trưa xong thì đến giờ nghỉ trưa. Sau khi nghỉ trưa hai tiếng, thì đến giờ học thêm của cậu. Hoàng Tuấn Tiệp khệ nệ bê một chồng giấy bài tập để sẵn lên bàn. Nhìn kỹ có thể thấy trên trán cậu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Hạ Chi Quang nhìn tới ngây người.

Ban nãy anh muốn giúp, nhưng cậu không cho. Vốn nghĩ chỉ là vài tờ nên anh không cản. Hiện tại anh thực muốn diện kiến gia sư của cậu. Lượng bài tập này, nói là lượng bài tập của hai tháng đi học cũng không ngoa. Thế mà lại giao cho cậu làm trong hai ngày, bộ muốn giết người sao?

Hạ Chi Quang bực bội đợi một lúc, gia sư cuối cùng cũng đến. Là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt cau có, trên tay.. Vậy mà lại là một chồng giấy cao ngất.

Tức giận đến nắm chặt tay lại, Hạ Chi Quang điềm tĩnh cười nói "Nghe tiểu thiếu gia nói thầy giáo dạy rất giỏi. Chẳng hay có thể cho tôi mở rộng tầm mắt hay không?"

Gia sư trước tiên đặt chồng giấy xuống, nghe lời này của anh, ông ta nhướng mày nhìn sang "Cho hỏi, cậu là...?"

"Là quản gia của em." Hoàng Tuấn Tiệp nhanh nhảu nói "Mới nhận việc hôm nay."

"Hừm!" Gia sư liếc Hạ Chi Quang, đánh giá từ trên xuống dưới "Dù là quản gia, thân phận chúng ta vẫn có khác biệt. Có phải nên tỏ ra kính trọng tôi hơn không?"

Kính trọng hơn à? Hơ, mơ thật đẹp.

Hạ Chi Quang ngưng cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào gia sư, từ người toát ra khí thế áp bức, chợt khiến ông ta e dè lùi lại. Thấy vậy anh cười khẩy "Sao thế? Chẳng lẽ thầy giáo vì bê đồ nặng quá nên có chút mệt rồi chăng?" Lấy một chiếc khăn từ trong túi, anh quay lại chậm mồ hôi cho Hoàng Tuấn Tiệp, cố ý kéo giọng như đã chịu nhiều uất ức nói "Thầy xem, đến tiểu thiếu gia cũng không chịu được sức nặng của nó, mệt đến vả mồ hôi rồi đây này."

Hai trạng thái khác nhau hoàn toàn được anh uyển chuyển thể hiện ra mà không có chút kẽ hở nào. Cậu và gia sư có hơi thích ứng không kịp, ngốc lăng tại chỗ.

Hoàng Tuấn Tiệp khó khăn chạy lại dữ liệu trong đầu, máy móc nhìn Hạ Chi Quang đang buồn rầu bên cạnh. Mới nãy..mới nãy cậu còn định lên tiếng bảo vệ anh, cơ mà sao mọi chuyện thành như vầy rồi?

Cảm thấy không đúng, nhưng không biết là ở đâu không đúng?

Hạ Chi Quang không quan tâm tới họ mà tiếp tục diễn, chủ yếu muốn chọc tức gia sư, không ngờ lại thuận lợi tới mức vừa lúc ba mẹ Hoàng từ bên ngoài trở về nhìn thấy cảnh này.

Hai người bất ngờ xông vào trong, cùng ba người trong phòng hóa đá, nhất thời không nghĩ ra được gì. Lúc này, vẫn là Hạ Chi Quang nhanh nhạy, nhét khăn tay vào túi, đứng dậy đối diện với họ, tuy vậy vẫn giữ nét thương xót, giọng nói có chút nghẹn ngào "Chủ tịch, phu nhân, hai người về rồi. Hai người nhất định phải làm chủ cho tiểu thiếu gia."

Làm chủ? Ba mẹ Hoàng nhìn nhau, cùng chạy nhanh tới chỗ Hoàng Tuấn Tiệp xoay cậu một vòng, xác nhận không sao, đồng loạt nhìn anh. Hạ Chi Quang thấy thời cơ đã đến, nhân lúc gia sư chưa kịp biện hộ, giọng nói nghẹn ngào lần nữa vang lên "Hai người xem, thầy giáo giao bài tập lại giao nhiều như vậy. Tiểu thiếu gia vì thức khuya làm bài tập. Khiến ban sáng buồn ngủ tới mức thiếu chút là ngã cầu thang rồi."

"Ngã cầu thang?" Ba mẹ Hoàng chấn động hét to. Chỉ thấy Hạ Chi Quang ở một bên gật đầu cái rụp, sợ chuyện chưa đủ lớn, anh vung tay hất hơn phân nửa chồng giấy trên bàn để phụ họa, nháy mắt trên sàn đã bị phủ đầy giấy.

Không khí bỗng chốc căng thẳng hơn bao giờ hết.

Gia sư bấy giờ mới hoàn hồn, nhưng hiện tại ông ta chỉ muốn ngất đi. Dưới tình huống có mười cái miệng cũng khó cãi này, ông ta cần tỉnh táo để làm gì?

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy hơi choáng váng. Lời vừa rồi của Hạ Chi Quang hình như hơi khoa trương. Nhưng khi suy xét lại, không sai sự thật là mấy. Thôi kệ đi, không cần cậu can thiệp là được.

Ung dung chấp nhận, Hoàng Tuấn Tiệp chuyển từ người được nhắc đến thành người đứng xem náo nhiệt. Bất quá, ba mẹ Hoàng thì hoàn toàn ngược lại, hai người từ nãy đã bàng hoàng không thôi, trong đầu không ngừng chạy đi chạy lại câu Hạ Chi Quang vừa nói, tức thì biến sắc túm bả vai cậu "Sao không nói cho ba mẹ biết?" Nếu họ biết sớm, tuyệt đối sẽ không để con trai chịu thiệt thòi như vậy.

Đối diện với ánh mắt lo lắng của ba mẹ, Hoàng Tuấn Tiệp ngạc nhiên xen lẫn hoang mang nói "Con nghĩ là do ba mẹ kỳ vọng ở con, nên con cố gắng.. Cho nên là ba mẹ căn bản không biết?"

Ba mẹ Hoàng cúi đầu trầm mặc, bọn họ thực sự không biết. Cùng lúc nhìn gia sư, cả hai lập tức phẫn nộ. Được lắm, dám ăn hiếp con trai của họ cơ đấy.

Gia sư ngây ra một thoáng, run run đối diện ánh mắt đe dọa của ba mẹ Hoàng. Hận không thể tát bản thân trong quá khứ một cái cho tỉnh. Hắn là đang làm cái gì vậy chứ? Vì một chút sĩ diện hảo với đám bạn, lại đẩy bản thân vào tình cảnh trớ trêu như này.

Cố gắng cứu vãn tình thế, gia sư dù run rẩy cũng ráng vương ngón tay về phía Hạ Chi Quang "Tôi làm ở đây cũng đã lâu. Chủ tịch và phu nhân chắc không chỉ tin lời từ một phía chứ?"

Hạ Chi Quang trước lời buộc tội của gia sư không hề lo sợ, lơ đãng nhìn đi chỗ khác, khẽ nắm chặt tay. Chưa đánh ông đã là tốt bụng lắm rồi.

"Lời từ một phía?" Ba Hoàng từ từ đứng dậy, bước từng bước lại gần gia sư "Lúc nãy ông không nghe con trai tôi nói gì sao?"

Hạ Chi Quang vừa ý gật đầu, thầm nghĩ chắc tên này điếc rồi. Hơn nữa là điếc có chọn lọc nha.

Ánh mắt châm chọc không hề che giấu, Hạ Chi Quang vui vẻ thưởng thức thành quả mình đã tạo ra, chờ đợi một màn tranh cãi nảy lửa sẽ xảy ra. Có điều tên gia sư lại không được như mong đợi của anh. Một câu kia của ba Hoàng, vậy mà khiến hắn run lẩy bẩy ngồi bệt ra đất, mấp máy môi cả buổi cũng không nói thêm được chữ nào.

Trông nhàm chán đến cực điểm.

Hạ Chi Quang bỗng dưng hết hứng thú, nghiêng mình nói "Chủ tịch, phu nhân! Tôi xin phép đưa tiểu thiếu gia về phòng. Còn chuyện dạy học cho tiểu thiếu gia, sau này cứ giao cho tôi đi."

"Được! Giao cho cậu. Dẫn Tiểu Tiệp về phòng nghỉ ngơi đi." Mẹ Hoàng nhìn cậu dịu dàng nói thêm "Sau này bất kể có chuyện gì đều phải nói với ba mẹ. Con hiểu chuyện ba mẹ rất vui, nhưng không có nghĩa con được phép để bản thân chịu ấm ức. Ba mẹ không đồng ý, biết chưa?"

Hoàng Tuấn Tiệp: "Vâng! Con xi.."

Ba Hoàng: "Không cần xin lỗi. Không phải lỗi của con."

Hoàng Tuấn Tiệp cười rạng rỡ: "Con biết rồi ạ!"

"Ngoan!" Mẹ Hoàng nói xong, bà giao cậu cho Hạ Chi Quang, sắc mặt của bà cũng thay đổi. Quay người hướng về phía gia sư mà bước, tiếng giày cao gót va chạm sàn gỗ vang lên *cộc, cộc* chói tai vô cùng. Sau đó nghe *chát* một tiếng, trên mặt gia sư xuất hiện năm vệt đỏ. Là năm vệt đỏ đang rướm máu.

Ánh mắt Hạ Chi Quang lóe sáng, vô cùng thỏa mãn cười tươi, nắm lấy tay Hoàng Tuấn Tiệp "Tiểu thiếu gia, chúng ta về phòng thôi nào." Muốn nghe tiếng *chát* thêm một lần nữa quá.

Gia sư: "Phu nhân..tôi.." Gia sư đau đớn ôm mặt, lắp bắp xin tha, lời vừa ra tới miệng đã bị ăn thêm một tát.

Thêm một tiếng *chát* thanh thúy vang lên, gia sư thống khổ ôm hai bên mặt mình kêu rên. Hạ Chi Quang lúc này chưa đi ra khỏi phòng nhìn thấy, ở trong lòng âm thầm bật ngón cái cho mẹ Hoàng.

Tát thật cân xứng, thật sảng khoái.

Hạ Chi Quang cười đến không khép miệng lại được, vui muốn nở hoa. Từ người đưa thiếu gia về phòng trở thành người được kéo đi. Hoàng Tuấn Tiệp dùng sức kéo người, trên mặt là biểu tình đầy bất đắc dĩ. Người này xem náo nhiệt cũng quá lộ liễu rồi.

Hoàng Tuấn Tiệp vất vả lôi người tới cửa phòng, Hạ Chi Quang rốt cuộc thôi cười, bước theo Hoàng Tuấn Tiệp vào trong. Cậu không có ý định sẽ nghỉ ngơi, vì thế cậu lấy sách vở cần dùng đến ra đặt lên bàn, chuẩn bị nhờ anh dạy mình thì chuông điện thoại reo lên.

Hoàng Tuấn Tiệp cầm điện thoại lên xem, thấy người gọi đến là ai vội bắt máy, hồ hởi gọi "Anh hai!"

Hoàng Tuấn Lâm ở đầu dây bên kia cười khẽ, ôn nhu đáp lại "Ừm! Hôm nay em thế nào? Không phải thường giờ này đang học thêm sao?"

Hoàng Tuấn Lâm cầm thời khóa biểu của cậu lên nhìn, hắn không nhớ sai. Vậy có nghĩa là đã xảy ra chuyện?

"Có chuyện gì xảy ra sao?" Hoàng Tuấn Lâm hỏi, nhìn khuôn mặt cậu hơi khó xử, hắn hạ giọng "Kể anh nghe!" Hoàng Tuấn Tiệp vâng lời kể lại từ đầu đến cuối. Hoàng Tuấn Lâm tuy tức giận, nghĩ đến ba mẹ đã giải quyết mới nguôi ngoai phần nào. Bàn tay đặt trên bàn vô thức gõ mấy cái, từng ngón tay chạm lên mặt bàn gỗ tạo nên nhịp điệu khó hiểu.

Hoàng Tuấn Lâm suy tư mất một lúc, động tác gõ bàn dừng lại nhìn cậu qua màn hình điện thoại "Nghe em nói như vậy, quản gia mới này của em xem ra rất thú vị." Thấp thoáng thấy một góc áo vest xuất hiện trong phạm vi màn hình điện thoại, hắn lạnh lùng nói "Kêu vị quản gia đó gặp anh một lát."

Hoàng Tuấn Tiệp toan nói không cần thiết, Hạ Chi Quang đã từ phía sau nhoài người tới phía trước, cúi người gọi hắn một tiếng "Đại thiếu gia!"

Một tiếng này gọi ra, tức khắc khiến Hoàng Tuấn Lâm sa sầm. Không bàn đến xuất thân chưa rõ của Hạ Chi Quang, chỉ với nhan sắc và khí chất kia cũng đủ biết anh không phải người tầm thường. Ánh mắt ấy, là ánh mắt của kẻ săn mồi, giống như hắn vậy.

Một ánh mắt của người đứng đầu.

Hoàng Tuấn Lâm nhếch mép cười, không nhanh không chậm nói "Ngoại hình này của cậu, làm quản gia thật phí."

Hạ Chi Quang bình tĩnh nghe, hơi cúi đầu cười mỉm. 'Tôi biết cậu đang giả làm quản gia.' Có lẽ đây mới là ý Hoàng Tuấn Lâm muốn nói tới. Thật nhạy bén, nhưng mà anh cũng đâu thua kém. Đối diện áp lực do hắn tạo ra, anh vờ tỏ ra tiếc nuối "Làm cũng làm rồi. Không phải muốn đổi là có thể đổi được." 'Dù anh có phát hiện, tôi cũng không rời đi.'

Hoàng Tuấn Lâm ngồi thẳng lưng, tỏa ra khí thế bức người, cất giọng lạnh băng "Thế thì nhờ cậu chăm sóc tiểu Tiệp thật cẩn thận với tư cách là một quản gia." Nói xong liền tắt máy.

Hoàng Tuấn Tiệp mờ mịt nhìn Hạ Chi Quang "Anh ghẹo gì anh hai rồi?"

Hạ Chi Quang làm vẻ mặt vô tội "Tôi không có!" Lên tiếng chối tội, anh đặt tay lên vai xoay người cậu hướng về bàn học "Chúng ta học thôi nào, tiểu thiếu gia."

'Cậu chỉ là một quản gia, đừng có mà quá phận.' Câu cuối cùng, không ngờ lại là một câu đe dọa. Được thôi, cứ đến đi. Hạ Chi Quang này, không sợ.

___________

20.03.2024

Tui hem biết tui đang viết j luôn. Hình như nó hơi lê thê r thì phải.

Dùng hết 4 chương cho 1 ngày gặp mặt🤦‍♀️

Vs tự nhiên tui k bt mình đang vt về Hạ baba hay là Nguyễn baba😂

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me