LoveTruyen.Me

Quoc Man Cau Man Thuong Ban Quoc

Qua tới bờ bên đây, cậu Mẫn với thằng Quốc cũng thấm mệt mà đâu dám ngồi nghỉ. Xin chủ đò nước uống rồi nhanh chóng đi xa khỏi bến phà, chứ để xà quần ở đó sáng người bên cậu cả Quý thấy thì không hay. Qua khỏi cù lao An Hóa tiến vào cù lao Bão thì cậu út mệt thấy rõ. Thằng Quốc mấy lần khuyên cậu nghỉ chân mà cậu không chịu nghe. Gần tới địa chỉ mà bà hội đồng đưa, cậu út đau thấy rõ luôn. Mồ hôi cậu tuôn ra như tắm, cậu nhăn mặt ôm bụng ngồi bệch xuống đường làm thằng Quốc hoảng hồn.

"Anh...anh ơi anh có sao không? Anh thấy đau lắm hả anh."

"Không có anh chỉ hơi mệt với hơi nhói bụng một xíu thôi."

"Anh uống miếng nước đi, em nói rồi, nghỉ chân một chút đi mà anh không có chịu."

"Tại anh muốn nhanh chân tới nơi mà."

Thằng Quốc xót cậu, nó lấy ống tay áo lau mồ hôi cho cậu. Còn lấy cái nón của mình quạt quạt cho cậu mát nữa.

"Ủa, cậu út với cậu Quốc, hai người đi đâu đây?" đang ngồi nghỉ mệt thì bỗng đâu có một cô gái đi tới hỏi làm hai người giật mình muốn rớt tim. Sợ là người quen ở quê rồi nói lại với cậu cả nữa thì khổ.

"Cô đây là..."

"À quên, chắc hai cậu quên tôi rồi. Tôi là Quế, lần trước tôi bắt mạch cho cậu nè. Hai cậu đi đâu vậy?"

"À, tôi nhớ rồi. Má tôi kêu hai đứa tôi sang đây tá túc một thời gian. Tới đây thì mệt với đau bụng quá nên ngồi nghỉ, chút nữa đi tới nhà người quen mà má tôi chỉ."

"Thì ra là vậy, mà nhà người quen đó tên gì cậu, tôi biết tôi dẫn cậu đi."

"Bà ấy tên là bảy Tấn."

"Bảy Tấn, có phải bảy Tấn má của năm Phận, bảy Phỉ không cậu."

"Đúng rồi đó, cô biết nhà bà bảy hả."

"Biết chứ, bà bảy Tấn là bà ngoại tôi, má tôi là bảy Phỉ."

"Vậy thì quý quá rồi, cô dẫn hai đứa tôi về nhà nha."

"Được rồi cậu chờ tôi chút, đi chắc cũng hai ba cây số mới tới mà bây giờ cậu không nên đi bộ nữa đâu, để tôi lại đằng kia kêu xích lô chở đi."

Nói rồi cô Quế đi như bay tới nhà mà cô nói, chưa tới 5 phút là cô leo tót lên xe xích lô rồi. Đoạn đường không quá xa nhưng đường đi lại là đất đỏ, bụi nhiều khủng khiếp, cũng hên là đi xe. Về tới nhà cô Quế còn tận tình đỡ cậu xuống xe, chờ cổ trả tiền xe rồi dẫn hai người vô nhà.

"Hai cậu vô nhà đi, sáng nay ngoại tôi nói nhà có khách bên Gò Công, chắc sáng giờ trông ngóng hai cậu lắm đó."

Khác với tưởng tượng của thằng Quốc. Nhà bà bảy Tấn đón tiếp hai người rất niềm nở. Dì bảy Phỉ nghe hai người tới liền rửa tay cho sạch để lên bắt mạch cho cậu út vì dì đang làm thịt con gà.

"Cậu đi nhiều quá nên bị động thai một chút, nằm nghỉ ngơi vài ngày là hết thôi, không cần phải lo, hai cậu ở đây chơi nhen tôi xuống làm tiếp con gà, nay đãi hai cậu cháo gà một bữa."

Dì bắt mạch xong thì nhanh chóng xuống bếp mần tiếp con gà, còn nghe tiếng dì bảy gọi cô Quế.

"Quế ơi, bây dọn buồng cho hai cậu lẹ lẹ đi rồi đi lại nhà bà Sáu mua mớ nấm rơm về má bỏ vô cháo nghe hôn."

"Dạ con nghe rồi má."

"Hai cậu đi đường xa chắc mệt lắm hả?"

"Dạ cũng không mệt lắm bà."

"Ừm, ở đây vài hôm đi, chút nữa rể tôi đi bán về tôi kêu nó chiều dẫn cậu Quốc đi đốn lá dừa nước, đốn tre mà chuẩn bị dựng nhà, không phải tôi không muốn cho hai cậu ở mà nhà tôi còn đứa cháu gái nó chưa có gia đình, hai cậu là đàn ông con trai ở lại người khác dị nghị thì không hay, cũng không xa đâu, nhà cậu mai mốt dựng bên kia kìa." bà nói rồi đưa tay ra chỉ miếng ruộng trước cửa nhà, ở đó có bãi đất trống khá rộng, trồng mấy líp cải ngọt, rau muống với mồng tơi.

Nói chuyện một hồi thì thằng Quốc biết được bà tên Son, chồng bà tên Tấn nên người làng này thường gọi là bà bảy Tấn, cái dì lúc nãy bắt mạch cho cậu Mẫn tên là bảy Phỉ, chồng dì tên Điền, hiện tại đi bán ruốc chưa có về, dì có hai đứa con gái, một cô tên Đào đã lấy chồng cách đây 10 căn nhà, người còn lại là cô Quế, cô mới 17 tuổi thôi chưa có gia đình.

"Dạ, con cảm ơn bà bảy đã giúp tụi con, còn đối xử với tụi con tốt như vầy nữa."

"Có cái gì đâu, tôi coi mấy cậu như con Quế, con Đào thôi."

"Ủa khách tới rồi hả bà?"

"Ừ, con Quế mới dẫn hai cậu tới. Đây là chồng tôi, ông bảy Tấn nè hai cậu."

"Dạ tụi con chào ông."

"Ờ, chào hai cậu, nghỉ ngơi cho khỏe nhen hai cậu. Tôi vô nằm nghỉ chút nhen bà, anh ba ảnh khỏe nhiều rồi nên tôi về."

"Ờ ông đi nghỉ đi, đi sáng giờ cũng mệt rồi."

"Hai cậu theo tôi vô đây, buồng của hai cậu đây, hai cậu cũng nghỉ ngơi đi, đi từ khuya tới giờ rồi."

Thằng Quốc để giỏ đồ xuống rồi đỡ cho cậu út nằm xuống. Miệng tỉ tê hỏi anh còn khó chịu không, hay để em ra xin dì út miếng nước ấm nhúng khăn cho anh lau mặt. Cậu út liền lắc đầu, cậu nghĩ người ta đã đối xử quá tốt với mình rồi, mà cứ nhờ vả quài cậu cũng ngại. Nhưng sau này cậu về quê rồi thì cứ ước được ngày nào cũng được làm phiền nhà bà bảy hết.

Bên đây yên bình nhiêu thì bên kia ở quê cậu lại nhốn nháo bao nhiêu. Chưa qua giờ Mẹo thì mấy người thợ trang điểm đã lại nhà ông hội đồng để chuẩn bị cho chú rể rồi. Bà hội đồng mời họ ăn bánh, dùng nước rồi kêu dì Tư vào gọi cậu út dậy chuẩn bị để thợ người ta trang điểm. Đang nói chuyện rôm rả cái dì Tư vừa chạy ra vừa la toáng lên.

"Bà ơi bà ơi, cậu út, cậu út không có trong phòng bà ơi."

"Trời đất ơi, nó đi đâu được chứ. Đâu chị coi coi nó có đi nhà xí không."

"Dạ tôi tìm được cái này trong buồng cậu út." chú Đẹt nói rồi đưa tờ giấy cho bà. Là bức thơ mà cậu út để lại.

"Má ơi, khi má đọc được bức thơ này, con đã đi xa lắm rồi. Con xin lỗi vì toàn gây ra rắc rối cho má. Con bất hiếu, toàn làm cha má lo cho con. Nay con quyết định ra đi bởi vì con không thể nào lấy người mà con không thương được. Cha má ráng giữ gìn sức khỏe. Bao giờ con của con lớn, con sẽ đưa nó về thăm cha má. Mong cha má đừng quá đau lòng mà sanh bệnh.

Con của má : Mẫn."

"Hic, con ơi là con, sao con dại dữ vậy nè. Con không muốn thì nói má, hà cớ gì bây giờ lại bỏ đi. Bụng mang dạ chữa biết có làm sao không nữa hả trời. Ông ơi, tôi sai rồi, cũng tại tôi ép nó đám cưới mà chưa nghe ý kiến của nó, để bây giờ nó bỏ tôi mà đi như vầy, tôi thiệt là một người má không ra gì mà. Huhuhu"

"Bà...bà ơi...bà ơi tỉnh dậy đi bà."

"Mình ơi tỉnh dậy đi, mình đừng làm tôi sợ mà."

"Đen, Đen đâu. Mày cõng bà vô buồng giùm ông, chị Tư vô sức dầu, giựt tóc mai cho bà tỉnh giùm tôi."

"Dạ ông tôi làm ngay."

Ông hội đồng rối rắm, cũng muốn vô coi bà ra sao, mà ông phải giải quyết mớ rắc rối ngoài này, nên đành để sau vậy.

"Ngại quá để hai người chê cười rồi, đây là tiền công cho hai người. Mong hai người thông cảm, lặn lội xa xôi tới đây vậy mà."

"Thưa ông không sao đâu, ông cũng trả cho chúng tôi tiền công rồi mà. Thưa ông tôi về."

Giải quyết vấn đề của hai người thợ xong, ông liền xuống bếp mà nói bà con cứ việc nấu nướng, coi như ông đãi bà con. Chứ bây giờ không lẽ người ta lại đi đám cưới mà kêu người ta về coi sao được. Rồi sáng nữa nhà bên kia tới không biết ăn nói làm sao nữa. Đúng là rầu mà muốn già đi hơn chục tuổi nữa.

Thằng Đen cõng bà vô trong buồng, dì Tư đỡ bà nằm xuống giường rồi kêu thằng Đen ra ngoài phụ đi, ở đây có dì lo rồi. Thằng Đen nghe lời đi ra ngoài, vừa khép cửa lại liền thấy con Muội nó đứng ở đó.

"Hết hồn con quỷ, mày làm gì ở đây?"

"Tôi nghe bà xỉu, định vô coi sao."

"Có dì Tư ở trỏng rồi, cần gì thì dì kêu, mày lo đi phụ đi ở đó làm biếng."

"Mọi người làm hết rồi."

"Làm hết rồi ha mày làm biếng."

"Tôi..."

"Con Muội đâu, tao kêu mày ra nhổ lông vịt, mà mày đâu mất rồi hả, mày nhổ lỏm chỏm vậy rồi bỏ đó ai nhổ hả. Xuống lẹ không tao bẻ răng mày bây giờ." chị Mến la ơi ới, bực mình vì công chuyện nhiều mà con Muội thì chạy đi đâu mất tiêu.

"Nó, không có công chuyện của mày đó. Đi xuống làm lẹ đi mày, hồi bả lên bả bẻ cổ mày bây giờ đó."

Thằng Đen nạt con Muội làm nó hết hồn, mặt xị xuống ra nhà sau làm công chuyện. Đi rồi mà còn ngoái đầu nhìn vô buồng của bà hội đồng.

03/05/23
#Biển.

Dù lượt đọc ngày càng tuột, truyện ngày càng không còn hấp dẫn nhưng tui vẫn muốn hoàn thành nó một cách sớm nhất để không phụ lòng những bạn luôn ủng hộ tui.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me