Quy Hon Phan 2
Tôi biết chuyện cần làm lần này rất nguy hiểm, tất cả mọi người nhất định phải cẩn thận nghiêm túc đối mặt, nhưng không đến nỗi phải một câu một chữ cũng không được nói. Chuyện phải làm là tâm trạng cũng cần thả lỏng.Tôi muốn tìm người tán gẫu, nhưng Quỷ Vương Dạ Quân chính là loại hũ nút, nửa ngày không đánh rắm một cái. Tìm Trần Tú Tài, thôi quên đi , chưa kịp tới gần có khi tôi đã bị diệt rồi. Tìm Trương Hào, nhớ đến trước kia anh ta thổ lộ với tôi, tôi muốn tìm anh ta nói chuyện, phổi tên đó sẽ bị tức phát nổ. Còn dư lại chỉ có ông Ba, ông ấy đã lớn tuổi, chúng tôi không cùng một thế hệ, không có gì để tán gẫu. Hơn nữa bản thân ông Ba và lão già chết tiệt giống nhau, đều là cái hũ nút, nói ba câu đáp lại một câu là tốt lắm rồi, tán gẫu với ông ấy, tôi còn nhàm chán hơn.Một đường im lặng bước đi, tôi nằm nhoài trên lưng lão già chết tiệt bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, mệt mỏi tôi chỉ muốn ngủ gà ngủ gật.Bỗng nhiên, lão đầu chết tiệt dừng bước lại, tôi mở mắt ra phát hiện bốn phía vẫn là sương mù tràn ngập, không thấy rõ gì cả. Tôi chỉ nghe được tiếng gọi của Trần Tú Tài ở phía trước, nói là không tìm được đường, sau đó tôi cũng cảm giác được lão già chết tiệt bỏ tôi xuống khỏi lưng mình, kéo tôi đến chỗ Trần Tú Tài.Kim chỉ nam trên la bàn không nghe lời xoay chuyển loạn xạ, hoàn toàn không chỉ ra hướng, còn thỉnh thoảng rung rung một chút, giống như cây kim có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi vừa nhìn nhất thời cảm thấy không ổn, lần này ngay cả nơi chúng tôi đang đứng là nơi nào cũng không biết, còn tìm đường quay về thế nào được chứ?Trương Hào tiến đến gần sư phụ mình cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sư phụ, hay là chúng ta đợi chút nữa hãy đi? Sương mù dày như vậy rất khó tìm đường"Trần Tú Tài vỗ một cái lên trán Trương Hào nói: "Tên nhóc này cũng không nhìn xem bây giờ đã là lúc nào rồi, sương mù dày hơn nữa có thể kéo dài tới giờ này sao? Bình thường trong núi sương mù dày đặc, nhưng đến sau mười hai giờ trưa đều tan hết, bây giờ đã sắp 2h, sương mù vẫn dày như vậy, hiển nhiên là không bình thường. La bàn không thể sử dụng như bình thường là vì liên quan tới từ trường, xem ra huyệt mộ của chúng ta không xa nữa. Mọi người cẩn thận một chút, không biết kẻ giờ trò là Sở Hiên hay chủ nhân của ngôi mộ này, con mẹ nó đều phiền phức!"Trương Hào vuốt trán vô cùng đáng thương nói: "Sư phụ à, thầy đã nói không thể nói tục, thầy sao vậy?""Lúc muốn mắng thì mắng, không chỉ mắng còn muốn nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà hắn, hiểu không?" Trần Tú Tài trợn trừng mắt, xem ra là cuống lên.Tôi cảm thấy Trương Hào rất đáng thương, liền nói theo: "Tôi nói anh có thể nói chút gì đó có ích không? Nguyền rủa có thể dùng cái rắm. Hãy nói chúng ta nên làm gì bây giờ đi, la bàn không có tác dụng, tiếp theo đi như thế nào?"Trần Tú Tài suy nghĩ rồi nói: "Còn có thể thế nào nữa? Tìm quỷ hỏi chút thôi."Ach.Đề nghị này không khỏi cũng quá xa rồi, tìm quỷ hỏi, nói thật dễ dàng đơn giản, anh cho rằng loại thần tiên như thổ địa công công kia rất rảnh sao? Ngẫm lại đều cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng người này đúng là nói làm là làm ngay.Trần Tú Tài nhặt một nhánh cây vẽ lên đất một vòng tròn, sau khi tiện tay cầm hai lá bùa quỷ dán ở trung tâm, anh ta bắt đầu ra vẻ thông thạo thì thầm gì đó.Tôi không nghe được anh ta đang nói gì, có điều sau khi niệm chú nguyền rủa, phát hiện Trương Hào và ông Ba bọn họ đột nhiên nhìn về phía tôi. Đây là ý gì? Tôi bị bọn họ nhìn có chút sởn tóc gáy, có phải sau lưng tôi có gì đó không? Trời ơi. Nếu vậy còn nhìn cái gì? Giết đi nha, nhìn chằm chằm tôi như vậy quá dọa người rồi.Tôi trừng Trương Hào một cái, trong mấy người này anh ta là người thành thật yếu đuối nhất, có điều người này cũng há miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi thật tức chết người."Em tới đây." Lúc này, Quỷ Vương Dạ Quân ngoắc tay với tôi, tôi nghi ngờ chỉ mũi mình, đi về phía anh.Tôi trông giống quỷ sao? Không giống mà tôi đẹp hơn quỷ rất nhiều, Vậy bọn họ nhìn tôi xong rồi à? A, không phải bọn họ nhìn sau lưng tôi đó chứ?Sau lưng tôi có gì sao? Ngay lúc tôi tò mò quay đầu, Quỷ Vương Dạ Quân lớn tiếng quát lên: "Đừng quay lại."Chậm rồi.Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy một hình ảnh khiến người ta buồn nôn , con quỷ không rõ giới tính, thịt rữa trên người nó một nửa đã bị vét sạch, một nửa còn dính trên xương, trên thịt rữa bò đầy giòi trắng, trên người tản ra mùi thối hoắc.Tôi đúng là không nghĩ tới Quỷ sẽ có bộ dạng này, bộ dạng tôi thấy nhiều nhất đều không có gì khác người thường, cho dù là cương thi biến dị cũng đều thấy có mặt có mũi, như bộ dạng này vẫn là lần đầu tiên tôi thấy.Dịch dạ dày lăn lộn, tôi không nhịn được bắt đầu nôn ra.Quỷ Vương Dạ Quân đi đến đỡ lấy tôi, sờ đầu tôi nói: "Ai bảo em không nghe lời, thấy khó chịu chưa?"Tôi lườm anh một cái nói: "Đại ca, anh không thể chọn trọng điểm nói à?"Bây giờ rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao anh em Vô Thường ngốc nghếch đáng yêu như vậy, tất cả đều bị lão đại nhà bọn họ làm xấu, đặc biệt là anh Hắc, ngày đó ở vách núi, anh ta mà sớm nói ra từ mấu chốt, sao tôi có thể rơi vào bí cảnh chứ? Ai, thật sự là gần mực thì đen, đây mới là đầu nguồn gieo vạ mà.Tôi không muốn quay đầu lại nhìn con quỷ kia, liếc mắt nhìn liền có loại cảm giác sống không thể yêu, không muốn ăn gì nữa rồi. Thứ hai, tôi vừa nghĩ tới Huyền Hồn Đan là dùng hồn phách của người chết làm thành, mà những hồn phách kia không biết có bao nhiêu cái sẽ có bộ dạng như thế này. Vừa nghĩ tới đây, dạ dày tôi lại bắt đầu khó chịu, như sóng lớn cuồn cuộn trào lên cổ họng, bất đắc dĩ trong dạ dày không có gì cả, không thể làm gì khác hơn là ho khan khù khụ. Đại khái là phản ứng của tôi có chút quá khích, khiến cho Trần Tú Tài hết sức bất đắc dĩ, chắc hẳn anh ta cũng không ngờ sẽ gọi ra một con quỷ xấu đến vậy, quay đầu đi chỗ khác vô cùng ghét bỏ hỏi: "Sao ngươi lại biến mình thành bộ dạng như vậy?"Con quỷ vô tội gãi trên người mấy cái, tôi lập tức nghe được tiếng gì đó xèo xèo, có vẻ như không ít xác sâu trên người hắn ta rơi xuống đất, gần giống tiếng một động lớn chất nhầy rơi xuống đất, bành bạch vang lên khiến người ta buồn nôn: "Lúc tôi đi hái thuốc bị ngã chết, chờ lúc hồn phách tôi rời khỏi cơ thể thì đã như vậy, đại khái là không khí trong núi ẩm thấp, sâu nhiều, bị ăn mòn thành như vậy."Thật sự đáng thương! Hồn chưa đi ra đã nát thành như vậy, sau này đầu thai, chỉ sợ cũng không có ngoại hình tốt."Người chết bao lâu rồi?" Trần Tú Tài đáp lại bằng một câu hỏi."Ừm, ít nhất cũng mấy chục năm rồi. Không nhớ ra được năm nào, có điều tôi nghe nói người chết đều đến quỷ giới địa phủ báo tin, vì sao tôi còn ở đây? Người bên kia không tới tìm tôi sao? Tôi không muốn ở lại đây, dẫn tôi đi đi, tôi không muốn ở lại đây."Nghe thấy con quỷ đó tội nghiệp, Trần Tú tài liếc nhìn Quỷ Vương Dạ Quân nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta một tay, đưa người đi quỷ giới đầu thai cũng không thành vấn đề. Còn việc vì sao người ở đây, có lẽ là vì hồn phách của người xuất phát từ nguyên nhân nào đó không thể rời khỏi xác, người địa phủ mới không tìm đến người."Sau khi con quỷ nghe được liền cười lên, theo nụ cười này của hắn ta, thịt rửa treo trên mặt ào ào rơi xuống, sâu trong miệng cũng phun ra ngoài, khiến tất cả mọi người buồn nôn. Bộ dạng khổ sở này của hắn ta đến Quỷ Vương Dạ Quân cũng nhìn không nổi, nghiêng đầu đi nhìn về phía khác."Được, cái người muốn tôi làm gi?" Con quỷ nói chuyện rất chậm, giống như Tiểu Bạch đầu óc không dễ dùng, nói vài chữ liền phải dừng một lát, nói xong một câu ít nhất tổn mất hai phút, khiến người nghe ngứa ngáy. "Người dẫn chúng ta tới mộ cổ trong khe núi, nếu người đã ở đây mấy chục năm, hẳn là rất quen thuộc khe núi này. Bây giờ ngọn núi này bị người ta động tay động chân, người dẫn chúng ta ra ngoài."Con quỷ nháy mắt lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tâm trạng của hắn ta khiến chúng tôi trở nên khẩn trương, một hồi lâu hắn ta mới chậm rãi nói: " Nơi đó không được. Không đi được, người đến đều chết. Hai ngày trước đã chết vài người, các người không thể đi. Thứ ở đó rất đáng sợ, tôi ở đây mấy chục năm cũng không dám tới gần chỗ kia, nơi khói phủ kín sát khí, sẽ hại chết người."Hi. Lại có trộm mộ vào đây? Trước kia tôi và ông Ba gặp phải trộm mộ là ngày mùng hai tết, bây giờ đã qua Nguyên tiêu vài ngày, con quỷ này nói hắn không phải bọn họ.Chậc chậc chậc, những tên trộm mộ này cũng thật là càn rỡ, vì tiền cả mạng cũng không muốn, mất mạng còn muốn tiền cho quỷ dùng sao? Thật sự không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa.Trần Tú Tài nhíu mày không nói: "Không để người đi, chỉ cần người vạch ra phương hướng chính xác cho chúng ta, chỉ dẫn chúng ta đi qua là được. Ngươi không cần sợ như vậy, chỉ cần ngươi giúp chúng ta, là có thể rời khỏi núi sâu này, thả ngươi tới địa phủ đầu thai, chuyện khác không liên quan tới ngươi."Con quỷ suy nghĩ một chút, nói: "Nói thì nói vậy, nhưng lỡ như các người lừa ta thì sao? Thứ trong mộ đó vô cùng hung ác, nếu như biết ta giúp các ngươi làm chuyện này, quay đầu lại xé hồn phách của ta, vậy ta liền chết triệt để rồi"Mẹ nó. Con quỷ này xem ra cũng không ngốc mấy, thời điểm mấu chốt vẫn rất có đầu óc.Trần Tú Tài chỉ Quỷ Vương Dạ Quân nói: "Vị này chính là Quỷ vương, quan lớn nhất quỷ giới, anh ta nói cái gi chính là cái đó. Tốt nhất người đừng vòng vo, nếu muốn sớm rời khỏi đây một chút thì mau nói, bằng không người cứ tiếp tục ở lại đây đi, không có ngươi, chúng ta cũng có thể ra ngoài, nhiều lắm là tìm thêm chút thời gian thôi, chọn thế nào, tự người xem xét."Quỷ Vương Dạ Quân trừng Trần Tú Tài một cái, tuy anh không nói gì, nhưng ánh mặt anh lại có thể xé cái tên này thành mảnh vụn trong phút chốc, haii, có người muốn tìm đường chết cản không nổi.Con quỷ nghe xong nửa tin nửa ngờ hỏi: "Vậy nếu thật sự xảy ra chuyện, các người sẽ không đổ lên đầu tôi?"Thái độ ưỡn ẹo này khiến Trần Tú Tài muốn mắng người, nói nửa ngày vẫn còn quẩn quanh ở đây, ai có thể nhịn nổi giận trong bụng chứ, có lẽ cũng là tôi, bởi vì dọc đường đi tôi đều nằm nhoài trên lưng lão già chết tiệt nên không mệt chút nào."Ông nội nhà ngươi, tiểu gia ta làm Ngôn Linh Sư đến nay còn chưa gặp phải nhiều phiền toái như vậy, nếu ngươi không nói bây giờ tiểu gia ta liền bắt người, có tin không?" Lúc này, Trần Tú Tài thực sự tức giận, anh ta ra vẻ lập tức muốn diệt con quỷ này."Đừng đừng đừng, tôi nói là được rồi." Con quỷ thấy vậy lập tức rụt cổ lại khiếp đảm nói: "Nói thật, bây giờ trong núi đích thực không thích hợp, các người cứ theo hướng này đi thẳng về hướng đông là được."Trần Tú Tài cười gượng hai tiếng nói: "Được. Vậy ngươi cứ đứng ở đây chờ, chờ chúng ta đi ra, tự nhiên sẽ dẫn người tới quỷ giới địa phủ bảo tin. Nếu người dám đùa bỡn chúng ta, ngươi không có quả ngon mà ăn đâu."Quỷ vật cười khanh khách: "Tiểu nhân không dám"Có chỉ dẫn, chúng tôi rất nhanh liền lên đường đi về phía Đông.Từ khi chúng tôi tiến vào mảnh rừng này, cuối cùng tôi cũng có cảm giác bị người theo dõi. Phía trước là Trần Tú Tài, phía sau là lão già chết tiệt, nhưng bây giờ tôi nằm trên lưng lão già chết tiệt, phía sau hẳn không có người khác, sao lại có cảm giác này chứ?Tôi tự nói với mình không cần nghĩ lung tung, vào thời điểm này nghi thần nghi quỷ đối với mình không có gì tốt, người dọa người dọa chết người sao? Tôi còn suy nghĩ lung tung như vậy nói không chừng chưa ra ngoài đã thành bệnh thần kinh rồi. Nhất định là vừa nãy bị con quỷ kia dọa, nên mới có loại cảm giác bị theo dõi này.Tôi khuyên mình không cần nghĩ loạn, theo Trần Tú Tài bọn họ đi về phía Đông. Sau khi đi ra một đoạn đường thật dài, chưa tiến vào khe núi, trái lại đi tới trước một cửa hang động, tôi nhớ cái hang động này, nơi này không phải là mộ của Điền Linh Nhi kia sao? Trước kia tôi bị ma nữ mang tới đây, nên có ấn tượng đặc biệt sâu sắc.Lần này chúng tôi đều bối rối, động này là ở sau núi, cách khe núi kia một khoảng rất lớn. Vẫn đi về phía Đông, đi ông nội nhà nó. Hóa ra chúng tôi bị con quỷ kia đùa bỡn. Liếc mắt nhìn nhau, Trần Tú Tài không nhịn được mắng: "Thánh họ nó, ông đây nhất định phải diệt nó, dám chơi đùa ông đây nhàm chán như vậy."Quỷ Vương Dạ Quân hừ lạnh một tiếng nói: "Người ngu xuẩn còn trách ai? Không ai bắt người tin hắn, đáng đời, chẳng trách được ai?"Trần Tú Tài không phục, anh ta sẵng giọng: "Ngươi có thể sao ngươi không nói? Ngươi là Quỷ Vương còn không phải cũng theo chúng ta bị đùa bỡn xoay vòng vòng giống chúng tôi sao?""Buồn cười, là ngươi mang đến, không phải bản tôn."Trần Tú tài vung tay nói: "Được, lỗi của ta, được rồi. Nếu đã đến đây thì cứ vào trong xem đi. Không chừng ở đây có thể tìm được đường tới khe núi. Đây là mộ Điền Linh Nhi, nhìn cửa động như là động bị trộm, không chừng những tên trộm mộ kia đi ra rồi, vào xem xem có động bị trộm khác không."Trộm mộ có cách của mình, nhìn từ hình dạng của động đích thực không giống động thiên nhiên. Vì vậy căn cứ vào phân tích của Trần Tú Tài, chúng tôi cảm thấy đề nghị này có khả thi, nên liền theo tiến vào động.Mộ của Điền Linh Nhi trước kia tôi đi vào, bên trong có một nhà mồ, không gian rất lớn. Có điều bây giờ Điền Linh Nhi hắn đã không còn ở bên trong nữa. Tôi ở trong bí cảnh từng thấy hồn phách của cô ta, chỉ là không biết thể xác cô ta còn chôn ở đây không.Sau khi vào động, Trương Hào móc ra đèn pin cầm tay rọi sáng bốn phía, xuyên qua ánh đèn yếu ớt miễn cưỡng có thể thấy được cảnh tượng bốn phía.Quan tài của Điền Linh Nhi còn đặt ở đây, Trần Tú tài bọn họ không quan tâm thứ đồ chơi kia, chỉ vòng quanh nhà mồ tra xét một phen. Bọn họ vẻ mặt tự nhiên, nhưng tôi nhìn thấy quan tài thì có cảm giác không tốt lắm, cả người nổi lên một lớp da gà.So với lần trước tới đây, nhiệt độ đã tăng lên không ít, không âm u lạnh lẽo như khi đó, chắc hẳn cô ta đã đi rồi. Ba hồn bảy vía thiếu một vía, cũng không biết cô ta lạc trong bí cảnh bao lâu mới có thể đi đầu thai. Nghĩ đến người con gái như cô ta vậy cũng là hồng nhan bạc mệnh, vì người đàn ông yêu dấu mà rơi vào kết cục như vậy, trả giá lại không được đáp lại, trái lại bị tiếng xấu muôn đời, chết trong tay người đàn ông mình yêu.Tuy nói Điền Linh Nhi không còn ở đây, nhà mồ cũng không âm u lạnh lẽo như vậy, nhưng không phải không có chút âm khí nào. Cô gái hiếm thấy này cũng coi như là nhân vật lợi hại, khi đó còn có không ít người theo đuổi, trong mộ còn có hồn phách khác tồn tại hay không còn khó nói. Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được rùng mình một cái, nhìn xung quanh, dưới ánh sáng yếu ớt, trong lòng càng sợ hãi. Theo sát bên người Quỷ Vương Dạ Quân, không dám rời xa anh.Đột nhiên, vài bóng đen từ chỗ tối tăm nhảy ra chạy về phía cửa động, tôi sợ hét lên thành tiếng.Hang động vốn vô cùng trống trải, tiếng thét chói tai của tôi liên tục vang vọng trong không khí, thật lâu không thể tản đi.Sau khi tôi ngồi xổm trên mặt đất ý thức được mấy ánh mắt ghét bỏ, ngẩng đầu lên nhịn không được lúng túng cười cười, theo ông Ba học nghề lâu như vậy, quay đầu lại còn bị mấy bóng đen dọa cho hoang mang lo sợ, thật sự quá mất mặt rồi.Trần Tú Tài bĩu môi nói: "Được rồi, lại hét nữa động này đều bị cô làm sập."Tôi xin lỗi che miệng lại, thấy ông Ba bọn họ vẻ mặt ung dung, xem ra trong động này không có gì nguy hiểm."Nơi này đâu đâu cũng có dấu vết của trộm mộ để lại, vật đáng tiền đều bị lấy đi rồi, Điền Linh Nhi này khi còn sống là sủng phi của quân vương, chết rồi chôn cùng đều là đồ tốt vô giá, bây giờ lại không bảo vệ được gì. Đi thôi, nơi này không có đường tới khe núi, tiểu quỷ kia lừa chúng ta, hắn ta chỉ muốn dẫn chúng ta tới đây mà thôi."Khi còn sống không có được tình yêu chân thành, nhiều vật quý hơn nữa chôn theo để làm gì? Đối với Điền Linh Nhi mà nói, những vật đáng tiền này đều không hề có giá trị, dù cho có ý nghĩ thì cũng là những hồi ức bi thương.Ra khỏi hang động, chúng tôi bất ngờ phát hiện sương mù trong núi càng dày hơn, trước kia còn có thấy thấy cảnh vật cách mấy mét, bây giờ giới hạn có thể thấy không đủ một mét, đứng ở đó như là đặt mình trong sương mù, không nhìn thấy được gì.Cảm giác mất đi thị giác cũng đáng sợ như mất đi thính giác, đường núi vốn đã chật hẹp khó đi, bây giờ lại không nhìn thấy xung quanh, đường này còn đi thế nào? Nếu như đi tới đi lui, người đi lạc mất, phải làm sao bây giờ?Trương Hào hỏi ra tiếng lòng của tôi, anh ta suy nghĩ giống tôi. Trần Tú Tài nhíu chặt mày nói: "Chúng ta còn đường lui sao? Bây giờ muốn xuống núi cũng không có đường."Trương Hào "à" lên một tiếng, anh ta do dự một chút nói: "Sư phụ, nếu như quý đang giở trò, vậy chúng ta mở thiên nhãn không phải có thể nhìn thấy sao?"Trần Tú Tài cười gượng hai tiếng bất đắc dĩ nói: "Đồ nhi à, sư phụ ngươi đã sớm mở thiên nhãn, có ích gì đâu? Đây cũng không phải là một tiểu quỷ đang quấy rối.""Xong rồi, sư phụ đều không bắt được, vậy chuyện này xử sao đây?" Trường Hào nản chí nói.Quỷ Vương Dạ Quân âm thầm đi vào sương mù, lúc tôi nhìn không thấy người khác trong lòng liền hoảng lên, nghĩ thầm, anh sẽ không muốn mặc kệ ông chủ tự mình tìm đường chứ?Sau một lát, sương mù bắt đầu tản ra xung quanh, Quỷ Vương Dạ Quân ngồi xổm trên mặt đất, anh một tay chống đất, từ lòng bàn tay anh lan ra một tầng ánh sáng đỏ.Có điều trong chớp mắt, sương mù trong núi đều tan sạch, Quỷ Vương Dạ Quân đứng dậy nói: "Lập tức xuống núi. Sương mù rất nhanh sẽ tụ lại, đến lúc đó đừng ai nghĩ rời khỏi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me