LoveTruyen.Me

Quy Hon Phan 2

Đi ra từ cửa hàng, tôi vẫn luôn cúi đầu, không thể nào dám nhìn Trần Dương, đoán chừng sắc mặt của anh ta cũng không đẹp được bao nhiêu, làm nhân viên bán hàng không phải chuyện dễ dàng, đây là chúng tôi không tính toán, nếu đổi thành người khác, đoán chừng có thể sẽ vì một câu nói mà ầm ĩ lên.

Sau khi xảy ra một bản nhạc đệm nhỏ này, tôi bắt đầu hối hận vì kéo Trần Dương đi ra ngoài, tôi là một người có thai, còn có người đàn ông đi theo bên cạnh, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta hiểu lầm, thật là muốn mạng mà.

Xách theo túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi không cần ăn cái gì, Trần Dương có vẻ như cũng không ăn cái gì, cho nên chúng tôi bỏ đi quá trình ăn cơm, chuẩn bị bắt xe về khách sạn, tôi không biết rằng tôi đã mua nhiều đồ như vậy, cái tên phía sau kia sẽ đen mặt với tôi không, cho dù nhiều như vậy, lấy tính tình của anh ta, nếu anh ta không vui, lúc tính tiền đã trực tiếp bùng nổ rồi, cho nên, có lẽ sẽ không tính toán với tôi đâu.

Tự an ủi mình một lát, tôi tiếp tục đi về phía trước, không đi được bao xa, Trần Dương đột nhiên đi đến bên cạnh tôi, sau đó giành lấy đồ trong tay tôi đi về phía trước.

Tôi buồn bực nhìn theo bóng lưng của anh ta, người kia động kinh cái gì vậy, có khi nào thật sự vì tôi tiêu quá nhiều tiền của anh cho nên tức giận với tôi không!

Tôi sửng sốt đứng ở trên đường một lát, sau đó tôi hiểu ra, hóa ra anh ta đang xách đồ giúp tôi! Cũng phải, tôi là một thai phụ gầy teo nho nhỏ, cầm nhiều túi to trong tay như vậy, còn anh một người đàn ông cao lớn lại hai tay trống trơn, người bên ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn nói xấu, anh ta sĩ diện như vậy chịu đựng người ta nói mình, cho nên mới đến giành túi to của tôi tự mình cầm.

Đi xuyên qua một con đường lớn, Trần Dương dừng lại bước chân, tôi nhìn theo tầm mắt của anh ta, Quỷ Vương Dạ Quân đứng giữa đám người, chỉ là bên cạnh anh ta nhiều thêm một Thanh Cơ.

Sau khi sống lại chưa được mấy ngày, anh đã khôi phục lại rồi, xem ra mấy ngày nay đã ngủ không ít. Chỉ là Thanh Cơ này có hơi đi quá gần anh nhỉ, gần đây tần suất xuất hiện có chút cao! Đừng nói người phụ nữ này vào lúc Quỷ Vương Dạ Quân còn là một đứa nhóc đã ba ba ba với anh rồi nhé!

Nghĩ đến cảnh như vậy, tôi không nhịn được rùng mình một cái, đứng trên đường lớn, tôi cũng rất khâm mục mình còn có thể nghĩ đến loại chuyện này, tôi cũng không là ai nữa rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết nên làm gì thì tốt, đi lên chủ động chào hỏi à, hay là coi như không nhìn thấy chạy lấy người? Tuy nói anh lại bỏ đi cái mạng vì tôi lần nữa, nhưng chuyện này không thể bù đắp chuyện anh lừa gạt tôi, ai bảo anh ta làm chuyện tôi ghét nhất chứ.

Quên đi, cứ đứng như vậy đi, dù sao tôi không muốn chủ động đi qua đó, vậy cứ để anh tự đến đây là được.

Thanh Cơ lắc mông đi đến trước mặt tôi, cô ta tươi cười ngọt đến phát ngán với tôi: "Dạ Quân không yên tâm về muội, cho nên bảo ta đến đây thăm muội."

Hả! Tôi có cái gì quá không yên tâm chứ, anh không yên tâm về thứ trong bụng tôi thì có! Tôi căng khóe miệng cười đáp lại: "Bảo anh ta yên tâm đi, tôi sống rất tốt, chỉ cần tôi không chết, anh ta cũng không có gì phải lo cả."

Vẻ mặt Thanh Cơ cứng đờ, hình như nghe không hiểu lời của tôi, cô ta hơi nhíu mày nói: "Muội muội đây là làm sao vậy? Vì sao phải nói như vậy chứ? Có phải có  hiểu lầm với Dạ Quân hay không? Mọi người nói ra là được rồi."

Tôi dùng sức cắn mạnh môi, nhắc nhở mình đừng bị lừa nữa: "Giữa tôi với anh ta không có hiểu lầm gì cả! Bây giờ tôi tốt lắm, không đến bao lâu nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, có lẽ người nào đó cũng sẽ vui vẻ, anh ta đã đợi thứ này quá lâu rồi."

Người nào đó trong miệng tôi đương nhiên là chỉ Quỷ Vương Dạ Quân rồi, tính tình của tôi thẳng thắn, sẽ không nói mấy lời quanh co lòng vòng, lại càng không thích giễu cợt người khác, nhưng tôi chỉ cần nghĩ đến mục đích anh gạt mình, tôi lại không nhịn được, trong đầu giống như bị khuấy đảo đến khó có thể chịu được, chính là muốn nổi giận.

Quỷ Vương Dạ Quân bước từng bước về phía tôi, tôi theo bản năng lùi về sau hai bước, vô ý thức muốn chạy trốn, không muốn đối mặt với anh.

Quỷ Vương Dạ Quân đi đến trước mặt tôi, mặt nạ đã che giấu đi cảm xúc của anh, anh nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi nói: "Có phải em chỉ tin lời của Vệ Tử Hư không, cho dù anh ta nói gì với em, em đều tin anh ta, không tin ta?"

Tôi lại lùi một bước nói: "Anh ta là nói thật, đương nhiên tôi sẽ tin! Còn anh thì sao, từ đầu đến cuối từng nói mấy lời thật lòng chứ? Từ lúc bắt đầu, anh có thể nói rõ với tôi, vì sao anh cưới tôi, vì sao ở bên cạnh tôi, chứ không phải là lừa tôi! Còn nhớ những lời lần trước tôi hỏi anh, nói gì với anh không? Nếu anh lừa tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ."

Giấu diếm còn tốt hơn so với nói dối, tôi thật sự nghĩ bị giấu diếm cả đời cũng được, chỉ cần anh không lừa tôi, nhưng cuối cùng, anh vẫn là nói dối tôi, như vậy muốn tôi tha thứ thế nào đây?

Quỷ Vương Dạ Quân sửng sốt, anh khàn khàn nói: "Không tha thứ sao? Ha, ta thật sự không ngờ em sẽ tuyệt tình như thế."

Tôi hít sâu một hơi, anh khiến cảm xúc của tôi gần như hỏng mất, đau đến mức tôi không có sức hô hấp: "Tùy đi! Diệm Thiên Ngạo, tôi từng nói tôi chỉ muốn sống những ngày tháng yên bình, đứa nhỏ cũng sắp ra đời rồi, tôi cũng không sống được bao lâu nữa, anh để tôi đi hết những ngày nay cho tốt, tôi sẽ không so đo gì cả, anh tha cho tôi đi! Anh cố chấp anh không sai, tôi cũng không sai. Không phải sao?"

Trong nháy mắt, tôi thật sự từ bỏ rồi! Ai trong bọn họ cũng không có lỗi, chỉ có tôi sai rồi, sai ở chỗ không nên động lòng, sai ở chỗ anh không phải thật lòng, lún sâu vào đó! Bây giờ tôi không cần gì cả, để tôi mang theo chút danh dự rời đi đi!

Trái tim của tôi chỉ có thể chứa một mình anh, nhưng trong lòng anh lại chứa người khác, tôi không thể chấp nhận được! Con của tôi cũng chỉ là vật chứa để anh cứu sống người phụ nữ khác, cái anh muốn không phải con của tôi và anh, mà là thần khí ra đời cùng đứa nhỏ.

Tôi và con tôi có gì sai, từ khi ra đời đến khi chết đều là vật chứa của người khác, thật con mẹ nó đáng thương mà.

Đoạn tuyệt đi, lợi dụng cơ hội này đoạn tuyệt sạch sẽ cũng tốt.

"Ta cưới em, em chính là vợ của ta, ta sẽ có trách nhiệm với em! Cho dù nguyên nhân là gì, cuối cùng em vẫn là vợ của ta!"

Quỷ Vương Dạ Quân nói rất nghiêm túc, nhưng ở trong mắt tôi, thừa nhận và hứa hẹn của anh giống như một que diêm rơi trên miệng vết thương, khiến tôi đau đến tỉnh táo hơn.

Anh cưới tôi là vì người khác, đối xử tốt với tôi cũng dựa trên căn bản trách nhiệm cần thiết, như thể có ý gì? Đời người ngắn ngủi, chỉ có mấy chục năm như thế, tôi còn muốn vì vậy mà khúm núm trôi qua sao?

Đáy lòng tôi cười lạnh nói: "Không sao! Chúng ta ly hôn ngay tại đây, anh có thể viết hưu thư cho tôi, kết thúc quan hệ vợ chồng của chúng ta! Anh có thể đưa hưu thư cho tôi trước khi đứa nhỏ sinh ra, tôi cũng cảm ơn anh đã nể tình đứa nhỏ và thần khí, cho tôi sống thêm mấy năm! Ở Tại đây, Mạc Thất cám ơn Dạ Quân đại nhân."

Nói xong, tôi rời đi không quay đầu.

Vào khoảnh khắc khi tôi xoay người, tôi đối mặt với Trần Dương, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.

Tôi đi rất nhanh, Trần Dương vẫn luôn đi phía sau tôi, tôi nghe thấy tiếng kêu của Thanh Cơ, nhưng tôi không quay đầu lại, về thẳng khách sạn, vừa vào cửa, cuối cùng tôi không thể chống đỡ được đau khổ tràn lòng nữa, khóc thét lên.

"Mạc Thất ngốc, sao lại giống như một đứa trẻ vậy, khóc đến dữ dội như vậy, còn không quan tâm hình tượng nữa, ngoài tôi ra thì ai còn quan tâm có chứ!" Giọng nói của Trần Tú Tài truyền đến từ phía sau, tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh ta, có lẽ Trần Dương không am hiểu chuyện an ủi người khác, cho nên mới thả anh ta ra. 

Tôi vốn muốn mắng anh ta hai câu, nhưng mở miệng ra nước mắt càng rơi nhiều hơn. Tôi dùng sức hít hít mấy cái, không cam lòng nói: "Nếu anh ta vì cái kia mà cưới tôi, sao còn phải kèm theo phụ nữ của cả nhà họ Mạc của tôi chứ? Như vậy không công bằng."

Trần Tú Tài chép miệng, ném túi đi, đưa khăn tay cho tôi nói: "Có phải trong đầu con nhóc nhà cô thiếu sợi dây nào không, vào lúc này còn có thể nghĩ đến mấy chuyện đó, tôi phục cô rồi."

Tôi bắt đầu khóc lóc om sòm ầm ĩ với Trần Tú Tài: "Anh quản được tôi à, tôi chỉ muốn biết vì sao, vì sao! Trần Tú Tài, nếu anh không nói với tôi, tôi sẽ khóc chết cho anh xem, anh có tin không?"

Trần Tú Tài thở dài ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ giọng nói: "Được, bà cô! Tôi sợ cô rồi! Chuyện này với cái chuyện nát kia của cô là hai chuyện khác nhau! Tổ tiên nhà cô từ lâu đã mắc sai lầm, cho nên mọi thế hệ của các cô đều sẽ chết sớm, cho nên, tổ tiên nhà cô ký khế ước với người của Quỷ giới địa phủ, dùng phụ nữ nhà họ Mạc đối lấy sự bình an của người cả thế hệ nhà họ Mạc."

Thì ra tổ tiên còn làm ra loại chuyện này, thảo nào phụ nữ nhà họ Mạc phải gả cho vong linh, hóa ra là vì đảm bảo sự bình an của những người khác, như thế cũng thật là không thể nói nổi rồi!

Trần Tú Tài dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Theo tôi được biết, đứa nhỏ do người sống và người chết tạo ra, có thể sẽ mang theo thần khí, nhưng tỉ lệ này so với cô trúng xổ số còn thấp hơn, hình như cô là người duy nhất của nhà họ Mạc từ xưa tới nay đấy! Nếu không vì vậy, đêm đó khi cô mười bốn tuổi đã chết rồi! Dạ Quân sẽ đồng ý yêu cầu của tổ tiên cô, thật ra cũng là vì mọi người đều có thứ mình cần, một người vì thần khí, một người vi đảm bảo an nguy của người trong dòng họ."

Bây giờ, tôi đã hiểu rõ hoàn toàn rồi, không ngờ Quỷ Vương Dạ Quân vì Nhược Hi sống lại mà ra vốn lớn như thế, dùng mạng của phụ nữ nhà họ Mạc chúng tôi tạo ra thần khí để Nhược Hi sống lại, anh thật sự không tiếc mà!

Nghĩ đến lại thấy khó chịu không cam lòng, lên giọng khóc khan mấy cái, dọa Trần Tú Tài sửng sốt. Khóc nhiều rồi, nước mắt không rơi được mấy giọt nữa, giọng nói cũng khàn đi, nhưng tôi vẫn muốn hét mấy tiếng nữa, không hét trong lòng sẽ không thoải mái.

Lúc người ta không thoải mái, không phải là muốn trút hết ra sao, hét như thế sẽ dễ chịu hơn.

Trần Tú Tài sau khi than phiền tính khí của tôi, mới vỗ lên đầu tôi một cái, nhạo báng: "Đồ ngốc này, chỉ cần đại khái là được rồi, còn hét lớn nữa là mất giọng luôn đấy."

Tôi bĩu môi tò mò hỏi: "Tổ tiên nhà tôi có làm chuyện thất đức gì đâu mà làm cho hậu bối còn không được an ổn, còn tuyệt tử tuyệt tôn nữa?"

Trần Tú Tài liếc mắt với tôi, cũng không nghĩ tới tôi sẽ nói tổ tiên nhà mình như vậy, anh bất đắc dĩ nói: "Đáng trách!"

Tôi vừa nghe xong, tim bỗng run lên một cái, đây cũng coi như là quá khoa trương đi!"Cái đó, anh biết quỷ vương Dạ Quân tại sao còn tìm tới tôi, tại sao lại còn để cho tôi mang thai ? Anh nói lúc ấy tôi mới chỉ mười bốn tuổi, có thể nhìn thấy cái gì chứ! Anh ấy không thể sớm hoặc muộn mấy năm cưới vợ sao, còn cứ phải tìm tôi làm gì?"

Trần Tủ Tài nhếch lông mày, lên tiếng hỏi ngược lại: "Nha đầu ngốc, cô có phải không cam tâm ở lại đây để tôi an ủi sao! Mấy câu hỏi rắc rối này, chi bằng cô dứt khoát một chút, hỏi hết tất cả những gì cô muốn hỏi ra, tôi cũng sẽ suy nghĩ một chút để trả lời mấy câu hỏi linh tinh này."

Tôi thật muốn chém đầu Trần Tú Tài thành hai khúc, nhìn xem trong đầu anh đang giả bộ cái gì, người này thật buồn nôn. Tôi lại gần khuôn mặt anh , tiến tới gần bên tai nói: "Lời thật sự! Nghe lời thật!"

Trần Tú Tài đẩy tôi ra, đứng tại chỗ che đi tai, chân nhảy nhảy"Aiya, cô đúng là đồ ngốc, cần gì phải hét lên với tôi như vậy! Tôi không chọc vào cô, cũng không làm cho cô có thai, cô cần gì phải giày vò tôi ! Không phải là muốn nghe lời thật, tôi cũng nói rồi, còn cần phải hét lên sao? Đáng ghét!"

Tôi cười với Trần Tú Tài, chờ anh nói tiếp!

Trần Tú Tài trầm tư một chút, nói ra những chuyện anh biết.

Quỷ vương Dạ Quân sẽ lấy tôi, có liên quan đến bát tự âm của tôi, bởi vì tôi trời sinh thể chất thuần âm, so với những cô gái khác dễ dàng mang quỷ thai hơn, cũng dễ dàng tạo ra vũ khí thần, nhưng đây cũng phải xem vận may cùng vận khí bản thân.

Tôi cũng là người có vận khí tốt một chút, một lần liền mang bầu cả hai! Chỉ là bởi vì thời gian tạo ra vũ khí thần tương đối chậm, cho nên cứ thế tôi mang thai bốn năm, cũng không thấy bụng có phản ứng gì.

Cho đến mãi khoảng thời gian trước, bụng bắt đầu phong trướng, cái này so với dự đoán  thời gian có ít hơn, nói sớm đi vài ngày, nhưng thần khí đã bắt đầu lớn lên cùng với đứa trẻ! Mà thể chất bản thân tôi là âm, cộng thêm quỷ thai cùng thần khí, trên người âm khí càng nặng hơn, cho nên dễ dàng trêu chọc những thứ không sạch sẽ, vì vậy, quỷ vương Dạ Quân mới phải xuất hiện bảo vệ tôi.

"À! Từ lúc tôi bắt đầu ăn huyền hồn đan, thần khí cái gì đó có phải cũng đã bắt đầu phát triển rồi hay không ?"

 Tôi trợn mắt lên nhìn Trần Tú Tài hỏi, thấy anh ta thoáng gật đầu, tôi nhắm hai mắt. Tôi đúng là ngu ngốc, còn tưởng rằng mình ăn hồn phách người chết thì có thể nuôi lớn được đứa trẻ, nhưng căn bản không nghĩ tới, huyền hồn đan có thể dùng để làm vũ khí thần khi mang bầu.

Biết càng nhiều lại càng không tốt, không bằng cái gì cũng không biết, làm một kẻ ngốc nghếch đơn thuần!

Sờ lên bụng mình, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng, những thứ khác không cầu xin, tôi chỉ hy vọng có thể sinh được con ra, cho tôi và nó có thể sống nương tựa lẫn nhau, nhưng với cái tính khí cổ hủ của quỷ vương Dạ Quân, tôi thật sự sợ anh ấy không cho tôi làm, anh là người của cái thời đại kia, đều mang tư tưởng đàn ông rất lớn, bỏ vợ  có thể, nhưng muốn dẫn đứa trẻ đi, trừ phi anh chết, nếu không rất khó.

Nghĩ tới đây, tôi liền nói hết tâm tư cho Trần Tú Tài nghe, vừa nghe xong anh bỗng nhiên trở nên vui vẻ. "Cô thật là, thế mà cũng dám nghĩ. Điều cô đang nghi ngờ đường đường là đứa trẻ của quỷ vương, cô cảm thấy anh ta sẽ cho phép cô mang con trai anh ta để lại nhân gian sao? Cô muốn đứa trẻ, vậy tôi khuyên cô vẫn nên làm cho cái ý muốn có vũ khí thần trở nên đáng tin! Cô muốn mang đứa trẻ đi, vậy thì cô phải nghĩ cho kĩ."

Vũ khí thần cũng muốn, đứa trẻ cũng không đưa cho tôi, có còn muốn cho người khác sống không vậy. Tôi vừa nghe xong nhất thời lại muốn khóc, Trần Tú Tài thấy thể hoảng hốt, vội vàng an ủi: "Haizz, bà nội của tôi ơi, đã bảo là không được khóc rồi mà? Tôi sắp bị cô khóc làm cho chết rồi đây! Chỉ cần có đồng ý không khóc nữa, tôi giúp cô có được không? Bất kể cô làm gì, tôi cũng đứng về phía cô, không sợ tôi sẽ cùng cô kháng mệnh Diệm Thiên Ngạo."

Tôi hít mũi một cái, chê bai: "Tôi chẳng thèm tin anh, anh giống y như lão già chết tiệt, đều đang đánh vào chủ ý của tôi, anh cũng muốn Nhược Hi sống lại, cho nên tốt nhất anh đừng học theo ông ta mà lừa tôi."

Trần Tú Tài nhếch mày cười nhẹ: "Nhược Hi liên quan gì đến chuyện của tôi, tôi cũng không quen cô ta! Ở trong lòng tôi. Tôi chỉ quen có mỗi mình bà cô như cô thôi! Đó là lập trường của Trần Dương, có liên quan đến tôi, tôi biết mình chỉ cần đứng bên kia là được!"

Trần Tú Tài nhìn vô cùng nghiêm túc, tôi suy nghĩ một chút thấy cũng phải, người này một khi đã nghiêm túc thì cũng rất đáng sợ, bây giờ tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nếu anh ta đã nói như vậy, tôi sẽ tin anh ta, chẳng qua là lo lắng, đến cuối cùng anh ta sẽ bị Trần Dương hoàn toàn khống chế biến mất ngay trước mắt tôi, mà cái đó Trần Dương cũng không thể nào đứng về phía tôi được.

Hôm nay cự tuyệt quỷ vương Dạ Quân nhiều như vậy, với tính khí của anh, chắc chắn anh cũng sẽ không tha cho tôi, nhưng mà anh lại cũng không tới tìm tôi!.

Mỗi ngày tôi đều cùng đám người Trương Hào và Trần Dương ở chung một chỗ, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu một chút với Trần Tú Tài, nhưng phần lớn đều là Trần Dương chiếm cứ thân thế của anh, mỗi lần thấy hai người chuyển đổi thân phận, thật ra trong lòng tôi rất khó chịu.

Không như dự liệu của Trần Dương, Trần Phong đã tìm tới cửa, nhưng anh ta cũng không hề đợi chúng tôi, mà để cho Trương Hào nói một câu: "Cái gì mà người không xen vào chuyện người khác có thể sống lâu, ý nói là Trần Dương nên bớt xen vào chuyện người khác, nếu không khó mà giữ được cái mạng nhỏ này."

Đừng nói đến Trần Dương nữa, đến tôi nghe còn đang thấy kiêu ngạo ngông cuồng, còn tự mình so với Thiên hoàng lão tử, tôi thật sự muốn nhìn một xem loại này có thể lợi hại đến mức nào!

Buổi tối, tôi nằm ở trên giường không ngủ được, bây giờ bụng đã lớn, cũng không thể tùy tiện xoay mình, nằm ngang lâu, eo sẽ đau nhức không thoải mái, cảm giác một chút sức lực cũng không nhấc nổi.

Giường của Trần Dương ngay gần giường tôi, anh ta nằm thẳng tắp không chút động tĩnh gì, tôi còn cảm thấy anh ta ngủ như chết vậy, không nghe được tiếng hít thở.

Không có cách nào, tôi ở trên giường lộn xộn một hồi, cuối cùng vẫn là ngồi dậy. Đứa trẻ trong bụng động một cái, tôi có chút bị hù dọa, nói thật là loại cảm giác này thật rất kỳ diệu, tôi lặng lẽ vén quần áo lên, nhìn chằm chằm chỗ bánh bao nhỏ trong bụng, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.

Tôi đưa tay ôm lấy bánh bao nhỏ, cái cảm giác vô cùng thân thiết đó làm cho hốc mắt tôi không khỏi ươn ướt. Tôi rất mâu thuẫn, vừa hy vọng đứa nhỏ có thể ra đời sớm một chút, có thể để cho tôi ôm ấp, nhưng vừa hy vọng nó ở trong bụng vĩnh viễn không lớn lên, chỉ có như vậy, tôi mới được tính là chân chính ở chung một chỗ với nó, chúng tôi vĩnh viễn cũng sẽ không chia lìa, một khi đứa bé ra đời, coi như tôi cũng chẳng còn gì.

Lúc này, Trần Dương xoay mình lưng hướng về phía tôi hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"

Ta vội vàng kéo chăn đắp lên trên bụng nói: "Ừ! Không thoải mái lắm! Đứa nhóc mấy ngày vừa rồi vô cùng nghịch ngợm, có lẽ là tôi sắp sinh rồi! Bây giờ có một loại cảm giác tức giận không nguôi, người mất sức, không muốn cử động."

Trần Dương xuống giường, đi tới bên người tôi hỏi tiếp: "Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tôi suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng hô hấp lại khó lòng bình thường được, dường như cũng không hề có chỗ nào không thoải mái, Trần Dương lên tiếng, đột nhiên anh ta đưa tay ra chuẩn bị kéo quần áo tôi, lại dừng lại, nhìn tôi nói câu 'Đắc tội", sau đó trực tiếp vén chăn lên vén váy tôi, kiểm tra bụng của tôi.

Haizzz, lạc hậu đúng là lạc hậu, đầu năm nay khoa phụ sản đều có bác sĩ nam, tôi còn sợ bị người ta nhìn bụng, cái này có liên quan gì, không phải là kiểm tra thân thể sao, cũng không có làm gì khác.

Tay Trần Dương đặt lên bụng tôi xoa xoa, lại đè lên bốn phía, một bên hỏi một bên cẩn thận quan sát bụng, tôi cảm thấy anh ta là một người tương đối cẩn thận, chẳng qua là mỗi lần trả lời câu hỏi của anh ta, anh ta cũng sẽ nhíu mày, tôi cảm thấy rất kì lạ, theo như những gì tôi từng nghĩ về anh ta, một chút cảm giác cũng không có nữa!

Qua một lúc lâu, Trần Dương mới thu tay lại: "Với tình trạng bây giờ của cô, tốt nhất nên lâu dài đợi ở Ao Hoa Thanh , tôi đưa cô đến Quỷ giới."

 Tôi lắc đầu một cái, tôi không muốn đi nơi đó, huống chi ao Hoa Thanh cũng không phải người bình thường có thể đi đến được, đi đến đó còn phải có sự đồng ý của quỷ vương Dạ Quân, tôi đã quyết định không muốn gặp anh, cho nên tôi không muốn đi quỷ giới!

Trần Dương xịu mặt nói: "Không được thay đổi tính tình, nếu như cô chết, đứa trẻ cũng sẽ chết!"

Nhắc tới đứa trẻ, tôi không nhịn được mà bị anh dọa sợ, đây cũng không phải là chuyện chơi! Vì vậy tôi gật đầu nói: "Anh muốn tôi đi cùng được, nhưng anh phải đáp ứng điều kiện, anh như vậy là thế nào? Ban ngày còn rất tốt, tại sao lại đột nhiên như vậy?"

Giọng nói của Trần Dương có chút cứng rắn, lắc đầu một cái nói: "Chuyện này tôi cũng không nói được, chỉ là có chút không đúng lắm! Dựa theo lẽ thường mà nói, đứa trẻ trong bụng cô sẽ không hấp thu cơ năng sinh tồn của cô, nhưng tôi mới vừa nhìn, ám khí trên người cô đang truyền đến bụng, thời gian lâu dài, cô có thể sẽ bị nó hấp thu chỉ còn lại một bộ xác khô!"

Tôi hả miệng, làm sao cũng không thể nào tin nổi lời anh nói."Anh, ý anh là tôi là đứa trẻ ở một mình chút xíu ăn ?".

Chuyện này, sao có thế, tôi mới vừa mò tới bàn tay nhỏ bé của anh,anh làm sao mà biết.

"Cô đừng nghĩ nhiều, bây giờ còn không xác định là chuyện gì xảy ra, nhưng có điều này có thể xác định, không có ao nước Ao Hoa Thanh ngâm, cô sẽ chết!"

Tôi mạnh mẽ gật đầu, Trần Dương sau khi chào hỏi mọi người , liền mang theo tôi cùng đi tới quỷ giới.

Hai chân đạp trên mặt đất, ngay cả sức lực đứng vững cũng không có, đừng nói đến đi bộ, tôi không biết đây là bị dọa sợ hay là bởi vì nguyên nhân của thân thể, chỉ có thể nhờ giúp đỡ nhìn về phía Trần Dương.

Trần Dương ôm lấy tôi, trực tiếp chuyển tiếp đi tới ao Hoa Thanh , anh cũng không đi tìm quỷ vương Dạ Quân ,mà là đem đặt tôi ở bên cạnh ao, hỏi: "Nơi này, ừm, tốt nhất không nên mặc quần áo để ngâm, hiệu quả sẽ tốt hơn, có lẽ cô cũng biết bơi!"

Đây là một vấn đề rất khó trả lời, cởi quần áo tắm rất hiệu quả, tôi cũng biết, nhưng tôi không biết bơi, càng không thể nào để cho Trần Dương xuống giúp tôi, thời đại bất đồng, nam nữ khác biệt điểm này hay là từ xưa cũng chưa từng thay đổi quy tắc, tôi không mở miệng được.

Cúi đầu, suy nghĩ một chút, dùng sức gật gật đầu nói: "Sẽ không có chuyện gì, tuy tôi không biết bơi lội, nhưng có thể mon men bên cạnh cái ao, cũng không đến nỗi chết chìm!"

Trần Dương nhìn tôi thật lâu, đưa lưng về phía tôi đi ra thật xa.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me