Quy Hon Phan 2
Thanh Cơ thấy đối phương lộ vẻ hung dữ, thầm biết tức giận với đối phương sẽ không có lợi cho mình, vì thế mềm giọng hỏi: "Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn biết anh là ai? Vì sao lại biết rõ chuyện của tôi như vậy, mà tôi lại không biết gì về anh. Anh nói xem như vậy có công bằng với tôi không?"Đối phương khinh thường nói: "Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần dựa theo lời tôi nói rồi làm theo thì sẽ được như ý nguyện, những chuyện khác không liên quan đến cô. Được rồi, sau này không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, có chuyện tôi sẽ tự đến tìm cô!"Nói xong, đối phương lặng lẽ biến mất, Thanh Cơ ngây ngẩn nhìn thứ đồ trong tay một lúc thật lâu rồi mới lại chôn nó xuống đất.Không còn gì để nhìn để nghe nữa, tôi đang định đi thì nào ngờ vừa xoay người, không để ý giẫm phải mảnh đá vụn, phát ra âm thanh sột soạt. Mặc dù tiếng vang rất khẽ nhưng trong ngõ nhỏ yên tĩnh thì lại vô cùng rõ ràng.Thanh Cơ lập tức cảnh giác hét lên: "Ai? Ai đang ở đây?"Tính cảnh giác của người phụ nữ này thật cao nha! Tôi suy nghĩ nếu bây giờ mà chuồn mất ngược lại sẽ thu hút sự chú ý của cô ta, không bằng cứ đi ra khiến cho kẻ xấu chột dạ."Ở đây ngoài quỷ thì vẫn là quỷ thôi, còn có ai được nữa?!" Tôi nghênh ngang tiêu sái đi tới trước mặt Thanh Cơ, nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới: "Chị ở đây làm gì vậy? Sao vẻ mặt lại hoảng hốt thế kia? Có phải đã gặp kẻ xấu không?"Thanh Cơ thấy tôi cũng ngây ra một lát, cô ta khẽ di chuyển cơ thể chắn đi chỗ vừa chôn đồ xuống, nói với tôi: "Tôi là người phụ nữ của Dạ Quân, ai dám làm gì tôi? Ngược lại là cô đấy, sao cô lại chạy tới đây làm gì?""Chị có thể đến nơi vắng vẻ, hẻo lánh, tại sao tôi lại không thể đến?"Thanh Cơ nheo mắt lại, hiển nhiên cô ta đang nghi ngờ tôi: "Cô đến đây bao lâu rồi, nghe thấy, nhìn thấy những gì rồi?"Vốn dĩ tôi định nghe xong sẽ lặng lẽ rời đi, sau đó nghĩ cách làm rõ chuyện Thanh Cơ liên hệ với người thần bí kia, nhưng bây giờ xem ra cho dù tôi không nói thì người phụ nữ này cũng không tin. Cô ta đã có ý giết tôi, bây giờ lại bị tôi bắt gặp chắc chắn càng không tha cho tôi, tránh để sau này khó lòng phòng bị, chi bằng bây giờ tôi vạch trần cô ta luôn, không cho cô ta đường lui.Nghĩ đến đây, tôi cong môi cười, một tay đẩy vai cô ta: "Không lâu lắm, nhưng những gì nên nhìn, nên nghe tôi cũng biết được không ít! Chị à, chúng ta đều là người phụ nữ của Dạ Quân, sao chị có thể làm ra chuyện này chứ, chị muốn hại chết Dạ Quân sao? Chị chôn cái gì dưới đất vậy? Lại vừa nói chuyện với ai? Chị có biết hậu quả của việc thả Tinh Hàn đi là gì không?"Thanh Cơ lùi về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch: "Cô...cô biết hết rồi?"Tôi không cho là đúng nói: "Đúng vậy! Chính là không trùng hợp không thành sách, tôi đi mãi đi mãi liền tới nơi này, nghe thấy cuộc đối thoại giữa chị và người đó, chị làm việc cũng quá không cẩn thận rồi! Người khác không cần nói đến nữa, nếu chị đã là quý phi thì hãy theo tôi đi gặp Dạ Quân, chuyện còn lại anh ấy sẽ tự tra ra manh mối, mà quý phi là chị nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."Sắc mặt Thanh Cơ thay đổi, hai mắt sắc bén âm ngoan nhìn tôi: "Mạc Thất, cô cho rằng cô có thể bắt được tôi sao? Nếu chuyện của tôi đã bị cô làm hỏng thì tôi sẽ không để cô còn sống mà đi đâu! Cho dù cô là thần, tôi cũng sẽ giết chết cô! Dù sao ở đây cũng không có ai khác, ngoài tôi ra sẽ không ai biết vì sao cô chết đâu."A! Người phụ nữ hay ghen ghét, đố kỵ thật đáng sợ, mặc dù pháp lực của tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng để đối phó Thanh Cơ thì tôi vẫn có sự tự tin nhất định.Thanh Cơ thét lớn lao về phía tôi, cô ta lật hai tay lại liều lĩnh tức giận đánh lên ngực tôi, tôi vẫn đứng tại chỗ không né tránh, chờ cô ta tự tìm tới cửa.Sau khi ngực bị trúng một chưởng, tôi lập tức vận dụng pháp thuật ngưng tụ thành một sợi dây thừng trói chặt lấy người Thanh Cơ, chắc chắn cô ta không thể cử động hay chạy trốn, tôi mới lùi về sau vài bước, ôm lấy ngực thở ra một hơi.Bản lĩnh đánh nhau vẫn chưa ổn nhưng thuật giam cầm cũng coi như tạm được, phàm là quỷ bị tôi bắt trói lại thì thường đều khó mà chạy thoát.Thanh Cơ vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, cô ta chửi ầm lên với tôi, nói tôi quỷ quyệt, không ra làm sao cả, dù sao mục đích đã đạt được là được rồi.Sau khi ngực đã bình phục, tôi định đưa Thanh Cơ về Minh Điện, ai ngờ người phụ nữ này đột nhiên như bị điên, hét lớn về phía góc tường: "Anh còn đợi tới khi nào nữa, nếu như tôi bị bắt đi, bọn họ chắc chắn sẽ lần theo chỗ này của tôi mà tìm ra anh, khi ấy anh cũng đi đời đấy! Bây giờ giết cô ta sẽ không ai biết hết, anh còn không ra tay đi, tội giết thần đáng sợ đến thế sao?"Một tia sáng màu vàng lóe lên xông tới trước mặt tôi! Đến khi tôi phản ứng lại thì đã bị ngã trên mặt đất.Thanh Cơ nói với người đó: "Đã nói với anh từ lâu rằng hãy giết cô ta đi, anh lại không chịu, bây giờ không phải vẫn phải làm đấy thôi à!".Tôi còn chưa kịp nghe thấy đối phương trả lời đã hôn mê, trong lúc mơ màng tôi đã nhìn thấy bóng lưng người đó.Không biết trôi qua bao lâu, ý thức dần dần thanh tỉnh. Tôi mở mắt phát hiện mình đã không còn ở Quỷ giới nữa, bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng xóa!Tôi loạng choạng đứng dậy, nhìn từ phía mới phát hiện mình đang đứng ở một nơi thật cao, tầm nhìn rất rộng, xung quanh chỗ nào cũng là những tầng mây trắng xóa, hệt như chốn bồng lai.Ý thức tôi đã thanh tỉnh và biết được đây là Đoạn Nhai, ký ức của tôi với mỗi một tấc ở đây đều vô cùng sâu đậm!Còn nhớ có một lần khi Diệm Thiên Ngạo và sự phụ Vệ Tử Hư của tôi đánh nhau bên ngoài Minh điện, Diệm Thiên Ngạo đã nói, nếu như tôi khôi phục trí nhớ chắc chắn sẽ trở mặt thành thù với sư phụ. Khi ấy tôi vẫn chưa khôi phục trí nhớ cho nên không hiểu những lời nói này, bây giờ tôi biết rồi, ban đầu tôi đã lấy cái chết ra cưỡng ép, sống chết đòi gả cho Diệm Thiên Ngạo.Khoảng không u cốc, lòng tôi vẫn như cũ!Khi ấy, Thiên Đế vì tuyển thê cho Diệm Thiên Ngạo cũng đã hỏi ý kiến sư phụ tôi, anh ta muốn gả tôi cho Diệm Thiên Ngạo nhưng lại bị từ chối.Tôi còn trẻ lông bông, bồng bột căn bản không hiểu vì sao anh lại làm như vậy, cho dù tôi là một trong những người phụ nữ ở hậu cung của Diệm Thiên Ngạo thì tôi cũng muốn gả cho anh. Nhưng vì một câu nói của sư phụ mà tôi và Diệm Thiên Ngạo đã lỡ mất dịp lành, vì thế tôi đã cãi nhau với sư phụ một trận lớn, tranh luận không ngừng nghỉ, tôi có ý đồ nhảy xuống núi để uy hiếp, kết quả lại tẩu hỏa nhập ma ở đây.Chân trời góc biển, sao trên Đoạn Nhai cũng bị tổn hại, đây mới là ý nghĩa chân chính tầng cao nhất của chân trời, là biên giới của biển lớn chứ không phải tảng đá mà loài người hay nói!Lúc này tôi đang đứng ở tầng cao nhất của thế giới, cho dù là thiên thần hay yêu ma quỷ quái, chỉ cần nhảy từ đây xuống, giác ngộ mới may mắn tránh được một kiếp chứ nói gì đến một người bình thường!Đoạn Nhai là một bờ biển mênh mông rộng lớn, núi rất cao và rất sâu, nhảy từ đây xuống cho dù không ngã chết thì cũng bị từng đợt từng đợt sóng biển đánh chết, dưới chân trời rộng lớn này ẩn giấu bao bí mật không ai biết nhưng cũng đủ khiến nguyên thần của thần ma bị tiêu hủy.Trong mắt loài người, chân trời góc biển là một từ khá lãng mạn, hai người yêu nhau đến biển cạn đá mòn, chạy trốn tới nơi chân trời góc biển cũng không buông tay. Nghe thì có vẻ rất duy mỹ nhưng thực ra trong quá khứ đó là một nơi để tự tử, biết bao thần ma chết ở nơi đây và cũng có biết bao thần ma vừa nhảy vừa hối hận..Dưới chân trời góc biển này đã chôn cất không biết bao nhiêu bộ hài cốt, ở đây không có loài người bởi bọn họ không thể lên được đây. Chỗ này chính là nghĩa địa của thần ma.Theo như tôi được biết, những thần ma nhảy từ đây xuống dường như không ai còn có thể bảo vệ được nguyên thần của mình không bị hủy diệt, có cũng chỉ là rất ít. Cho nên tiểu thần tiên như tôi ba hồn bảy phách không đủ thì cơ bản không cần rơi xuống biển cũng đã chết rồi.Người kia đưa tôi tới đây chính I là muốn dồn tôi vào chỗ chết mà! Nhưng khi đã đưa tôi tới đây rồi sao không trực tiếp đẩy tôi xuống luôn cho xong mà lại còn để tôi tỉnh lại làm gì? Như thế không phải là làm điều thừa sao? Lẽ nào còn định trước khi chết cho tôi để lại di ngôn à?"Lúc này chắc chắn ngươi đang nghĩ vì sao đã đưa ngươi tới đây rồi mà lại không trực tiếp giết ngươi luôn, là vì cái gì đúng không?"Giọng nói quen thuộc từ sau lưng tôi vang lên, tôi quay phắt người lại, nhìn chằm chằm người miệng rộng đằng sau: "Tạ Linh Côn!"Tôi vẫn còn nhớ anh ta, khi ấy anh ta vẫn còn là Xích Linh Tinh quân, thường xuyên chạy tới chỗ sư phụ tôi uống rượu đánh cờ, còn luôn coi tôi là con nhóc mà sai vặt, đùa giỡn khiến tôi xoay vòng vòng. Nếu như thấy tôi không vui thì sẽ lén dạy vài chiêu pháp thuật dỗ tôi vui, có lúc đến còn mang ít mỹ vị Thiên giới tới. Khi ấy ông ta dù không được tính là một người dịu dàng nhưng chắc chắn là một người tính tình ôn hòa thú vị.Nhưng mấy trăm năm trôi qua, cảnh còn người mất, Xích Linh Tinh quân không còn là Tinh quân khi xưa chắc cho người khác vui vẻ, không có trái tim xấu xa nữa, mà bây giờ anh ta thật sự sẽ giết tôi.Nhìn Tạ Linh Côn, tôi không nói gì cũng không biết nói gì. Những chuyện cầu xin tha tội như này, tôi không làm được vì nói thì cũng chỉ là những lời vô ích!Tạ Linh Côn từng bước tới gần tôi, anh ta lạnh giọng nói: "Yên tâm đi! Ta đã tìm cho ngươi bạn cùng đi đến Hoàng tuyền rồi, Tinh quân yêu thương người như vậy sao có thể nhẫn tâm để ngươi một mình đi chết được chứ."Khi tôi còn đang hồ nghi lời ông ta thì từ trong cơ thể tôi bảy phách bay ra mang theo một người xuất hiện từ sau lưng ông ta. Tôi vừa nhìn thấy người ấy trong lòng liền lộp bộp, thì ra bảy phách khống chế trong tay chính là Chung Nhược Hi."Các người muốn làm gì cô ấy, chuyện này không liên quan đến cô ấy!"Huyền Hồn cười lạnh khanh. khách: "Cô bắt buộc phải chết, người phụ nữ này cũng phải chết. Chờ cô ta hồn phi phách tán, ta sẽ có thể có được thần khí để đúc lại ba hồn của ta, đến khi ấy trên thế giới sẽ không có Phần Thất thứ hai, hàng dởm là cô vốn không nên đến thế giới này. Ngoan ngoãn nghe lời thì chết sẽ không đau khổ!"Suýt chút nữa thôi tôi đã thật sự cho rằng Tạ Linh Côn là người thần bí liên thủ với Thanh Cơ, nhưng sau khi tới chân trời góc bể, tôi mới bình tĩnh hơn và nghĩ kỹ lại thì thấy Tạ Linh Côn chắc chắn không phải người đã đưa tôi tới đây.Thanh Cơ một lần nữa yêu cầu người thần bí kia giết tôi thì đối phương đã lấy lý do giết thần để từ chối, cho nên anh ta sẽ không làm vậy. Bây giờ, vì tôi đã làm hỏng chuyện tốt của Thanh Cơ và anh ta nên anh ta không thể không giết tôi, cho nên người đưa tôi tới đây có lẽ chính là người thần bí kia. Chắc chắn anh ta biết chuyện giữa tôi và Huyền Hồn nên mới mượn tay cô ta để giết tôi, vậy thì anh ta sẽ không phạm phải tội giết thần, đồng thời cũng có thể loại trừ được mối tai họa ngầm là tôi.Hay cho một tên mượn dao giết người, còn tìm cả một người phụ nữ chết cùng tôi nữa, nếu như tôi may mắn sống sót thì thật sự muốn gặp nhân vật lớn này.Khi tôi còn đang suy nghĩ, Tạ Linh Côn đã nhấc Chung Nhược Hi tới trước mặt tôi, Huyền Hồn vẻ mặt đắc ý hất cằm theo sau. Vẻ mặt đó, tôi nhìn cũng muốn say rồi, không nghĩ được gì hết, bảy phách của tôi lại có thể là cái đức hạnh này, quá dọa người rồi, không cần cũng được!Ngay sau đó cũng không có lời gì để nói, Tạ Linh Côn trực tiếp đẩy tôi xuống khỏi Đoạn Nhai, tiếp đó tôi thấy Chung Nhược Hi cũng từ trên rơi xuống. Tôi nhìn Tạ Linh Côn đứng trên vách núi, đáy mắt ông ta lướt qua một tia cảm xúc không nhịn được hoặc gì đó, tôi đã không biết được nữa, cũng không rảnh đi nghiên cứu.Đối với Tạ Linh Côn, nói thật thì tôi thật sự không hiểu cũng đoán không ra, ông ta trước kia không phải là người máu lạnh vô tình như này, vì sao bây giờ ông ta lại biến thành như vậy?Thần ma rơi từ Đoạn Nhai xuống dường như không ai còn có thể sống sót, tôi cũng không muốn chết. Cùng với sự khát vọng sự sống, dưới sự lao xuống nhanh chóng này, tôi cố gắng duy trì sự bình tĩnh, muốn triển khai pháp thuật kêu gọi cây mây và dây leo để cố định vững trên vách núi. Nhưng dù tôi cố gắng cỡ nào thì pháp thuật của tôi cũng không hề có tác dụng khi ở đây, giống như bị cái gì đó vây lại, nguyên khí ngưng tụ, sức lực toàn thân cũng dần dần tiêu tan, cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa.Người nhảy lầu phải nói là có dũng khí vô cùng lớn, vì một khi đi đến bước này thì không có thuốc hối hận nào để uống, muốn đổi ý cũng không được nữa.Mây trắng trôi nổi quanh thân, xuyên qua tầng mây mới cảm nhận được sâu sắc cái lạnh như băng của đám mây. Ở trong đám mây vừa dày vừa nặng, tầm nhìn một mảnh mơ hồ, chỉ có thể ngờ ngợ cảm nhận được Chung Nhược Hi đang ở nơi cách tôi không xa.Không dùng pháp lực được đồng nghĩa với việc nhận chết, nhưng tôi không muốn chết như vậy, cái chết không hề có giá trị. Tôi chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao thế giới này chỉ có người tốt chết sớm còn đám người xấu kia lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, như vậy không công bằng.Thả lỏng cơ thể, tôi thuận theo từng trận gió lớn mà di chuyển thân người, không lâu sau, tôi phát hiện ra Chung Nhược Hi, dựa gần đến nắm chặt tay cô ấy.Chung Nhược Hi vẫn luôn trong trạng thái hôn mê nhắm nghiền hai mắt, không biết gì như cô ấy ngược lại tôi còn cảm thấy đó mới là may mắn.Đoạn Nhai cao bao nhiêu không ai biết, tôi chỉ biết nếu như vẫn không làm gì thì hai người chúng tôi thật sự sẽ tan xương nát thịt.Dù sao đều phải chết, không bằng tranh thủ cơ hội để một người được sống, Chung Nhược Hi vốn đã là một người chết, bây giờ cô ấy là một bào thai bình thường, cho dù trong người có thần khí thì cũng phải trải qua sự giày vò này, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục phi thân trong biển khói lửa.Không nghĩ được gì khác, bây giờ tôi là một linh hồn không có cơ thể, dựa vào một hơi cuối cùng, mạnh mẽ chui vào trong cơ thể cô ấy, tìm được thần khí được giấu trong đó.Trước đây tôi đã không chỉ một lần tưởng tượng ra dáng vẻ của thần khí, đó là thứ mà tôi đã mang trong mình năm năm trời, vậy mà lại chỉ là một viên trân châu, kích thước bằng viên Huyền Hồn đan. Chỉ là viên trân châu này màu đỏ, nó đang ở gần vị trí tim của Chung Nhược Hi, được thần kinh huyết quản bao bọc, mơ hồ phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.Không phải tôi ích kỷ mà là dưới tình huống như vậy, tôi chỉ có thể lựa chọn làm người ích kỷ.Chung Nhược Hi là người phàm, rơi xuống từ chân trời góc bể này không có khả năng sống sót, nhưng tôi thì khác. Tôi là một linh hồn, nếu như có lớp cơ thể này bảo vệ, tỉ lệ sống của tôi chắc chắn cao hơn cô ấy, vì mạng sống, tôi không thể không xua đuổi hồn phách cô ấy ra, chiếm lấy thân thể này đồng nghĩa với việc nắm lấy cơ hội sống sót.Nhưng, Chung Nhược Hi đang trong hôn mê cũng vẫn có suy nghĩ, hồn phách cô ấy bắt đầu bài xích, muốn đẩy tôi ra khỏi cơ thể, tôi không ngừng giãy giụa chống cự, đấu tranh với linh hồn Chung Nhược Hi, khi muốn cướp lấy thì cả hai chúng tôi đã rơi vào biển lớn!Trong nháy mắt, tôi ý thức được đã hết cơ hội, mọi thứ kết thúc rồi, rơi từ trên núi xuống không chết thì chìm vào biển lớn cũng sẽ bị sóng biển đánh chết!Tôi đã mất đi ý chí chiến đấu nên rất nhanh bị sóng đánh ngất.Chết rồi sao? Chắc là chết rồi!Sau khi tôi chết, linh hồn có phải sẽ biến thành không khí tung bay trong gió, trở thành hơi khí bé nhỏ không đáng kể trong tự nhiên?"Mưa phùn, gió lay, bài hát dài, chân trời lớn, ngộ tâm xa!"Tôi mạnh mẽ mở lớn hai mắt, không sai, có người đang hát, tôi vẫn sống!Sự vui mừng ngạc nhiên đột nhiên tới khiến tôi có cảm giác vô cùng kỳ diệu như từ địa ngục lên đến thiên đường, quá khó để tin tưởng. Tôi cho rằng mình đã chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng ở đây vẫn còn người sống, tôi còn có thể nghe thấy tiếng hát, là ông trời nghe thấy tiếng gọi của tôi sao? Tôi là người may mắn sống sót sau khi rơi từ chân trời góc bể xuống ư?Trời ơi, tôi vui quá đi mất!Tôi cố gắng mở to hai mắt, tầm mắt nhìn thấy chỗ nào cũng là vách đá gồ ghề không bằng phẳng , tôi nghiêng đầu, phát hiện mình đang nằm ở chỗ cách ánh lửa không xa, những tia lửa lập lòe bắn lên vách đá phát ra tiếng kêu tách tách.Tôi thật sự chưa chết? Hay là...Từ trong sự vui mừng bình tĩnh lại, tôi bắt đầu hoài nghi suy đoán đủ kiểu. Khi đứng dậy, phát hiện tay chân không linh hoạt, eo cũng có chút cứng ngắc dường như đã chui vào trong cơ thể người giả, cái gì cũng cứng rắn, rắn chắc. Theo bản năng sờ tay mình, ô lên một tiếng, vậy mà tôi lại có cơ thể, thật thần kỳ.Đứng lên như một người máy, đánh giá xung quanh một lần nữa, phát hiện mình đang ở sâu trong hang núi, tôi đi tới cửa hang thì nghe thấy tiếng sóng biển. Đứng ở cửa hàng, tôi nhìn ra xa chỉ thấy nước biển mênh mông vô tận, tôi thực sự đã ở trên một hòn đảo xa rồi."A! Chị tỉnh rồi, tốt quá tốt quá, xem ra cũng có chút dáng vẻ con người rồi, không tệ đâu!"Trong lúc nói chuyện, trước mắt tôi xuất hiện một bóng đen, dọa tôi lùi về sau một bước, mở to mắt mới nhìn rõ đối phương là một đứa bé không tới mười sáu, mười bảy tuổi, mặc quần áo màu đỏ, toàn thân lông dài màu trắng, đôi chân trần giống như một con khỉ lông.Trải qua đại nạn sinh tử, bây giờ nhìn cái gì cũng là một dạng, sau khi hơi kinh ngạc thì tôi lại thản nhiên tiếp thu sự có mặt của đứa bé đột nhiên xuất hiện này. Nhìn mặt trời trên đỉnh đầu từ từ nói: "Nhóc cứu tôi à? Nhóc là ai? Đây là đâu? Tôi còn sống hay đã chết?"Đứa bé lông dài không trả lời tôi, nó chỉ chăm chú nhìn chằm chằm ngực tôi, đôi mắt nhỏ kia thật kỳ lạ.Tôi cúi đầu phát hiện trên người mình trống trơn không mặc gì cả, cũng không biết thân thể này của ai, dùng rất không quen, đi lại như những chỗ then bị rỉ sắt, rất không linh hoạt. Tôi không có cảm xúc nhưng vẫn biết cái gì gọi là thẹn thùng, đối diện với một người xa lạ, lại thẳng thắn nhìn nhau như vậy tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng, dùng tay che đi bộ phận quan trọng, tôi hung dữ nói với đứa bé lông dài: "Nhìn gì mà nhìn, tiểu sắc lang!"Đứa bé lông dài cười khanh khách, nó phất phất tay với tôi: "Không sao không sao! Chỉ là quên cho chị cả trái tim thôi, nhưng nhìn chị như vậy cũng tốt lắm, không tồi!"Hả! Lời này có ý gì? Không có tim, vậy tôi vẫn là một người chết à?! Tôi sờ ngực không cảm nhận được nhịp tim, hoàn toàn mới mịt, tôi thật muốn ngất: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Đứa bé lông dài giải thích cho tôi: "Chị được tôi nhặt về, rơi từ nơi cao như vậy, nếu như chị không náu trong thân thể người khác thì đã sớm chết rồi! Nhưng số chị thật may, còn có linh hồn khiếm khuyết, cộng thêm tôi nhặt được thần khí, điều phối cho chị hoàn chỉnh lại. Nhưng chị không có thân thể thật, tôi chỉ đành dùng bùn đắp thành cơ thể cho chị, là bùn trắng đó nha!"Tôi chớp mắt, nội dung quá nhiều, tôi cảm thấy có hơi loạn. Nói như vậy nghĩa là Chung Nhược Hi đã chết rồi, tôi náu trong cơ thể cô ấy rồi được đứa bé lông dài này cứu sống, dùng thần khí trong cơ thể Chung Nhược Hi cứu tôi. Vậy ba hồn bảy phách của tôi cũng đã trở về vị trí rồi? Bảy phách của tôi có phải không cần đúc lại nữa?Đồng nghĩa với việc tôi trọng sinh rồi sao?Ha! Tạ Linh Côn và Huyền Hồn trăm phương ngàn kế muốn tôi chết, kết quả tôi chỉ ngã thôi, còn ngã ra có phúc khí nữa chứ, đúng là không tưởng tượng được mà!Gió biển thổi qua, tôi ngửi thấy mùi bùn đất, đưa tay lên ngửi người mình, aiya, là mùi này, khó ngửi quá! Mặc dù tên nhóc này cứu tôi nhưng cũng làm ẩu quá đi, dùng bùn đất đắp thân thể cho tôi cũng thôi đi, lại còn làm thiếu trái tim, đó là cơ quan quan trọng nhất của con người đó! Thật buồn bực mà!Quên đi, đối mặt với ân nhân cứu mạng tôi cũng không thể kén cá chọn canh được, có thể sống đã là tốt lắm rồi.Đột nhiên đứa bé lông dài đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay tôi, nó cười ha hả: "Đi, tôi đưa chị đi ngâm nước! Thân thể chị làm bằng bùn, không ngâm mềm cẩn thận chị sẽ mãi mãi cứng ngắc, như vậy sẽ không có cảm giác mềm mại của cơ thể người được!"Đứa bé lông dài nói rất đứng đắn nhưng sao nghe vào tai tôi lại nghe thấy đáng khinh như vậy!Xuyên qua biển khét nham thạch, đứa bé lông dài đưa tôi tới một nơi bằng phẳng, chỉ vào dòng nước rồi nói: "Chị tự đi ngâm đi, đến giờ tôi sẽ đến gọi chị, ngâm lâu quá chị sẽ thành bùn nhão đấy nhé!"Ban đầu, tôi còn cảm thấy đứa bé này tư tưởng không thuần khiết nhưng thấy dáng vẻ nhóc từ đầu đến cuối đều nhìn không chớp mắt thì tôi cũng buồn bỏ cảnh giác, lội xuống dòng nước.Thân thể tôi là do đứa bé lông dài một tay đắp thành, nói thật thì trong lúc chế tác, những nơi nên nhìn, không nên nhìn, nên sờ, không nên sờ đều đã làm rồi, có gì phải ngại chứ!Ngâm mình trong làn nước, tôi mượn ánh sáng dưới nước nhìn dáng vẻ của mình, không có gì khác với tôi của trước đây, thật sự rất hoàn mỹ!Không ngờ rằng một đứa bé lông dài mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi lại có tay nghề như này, là một người có tài đó.Ngâm mình trong nước, ban đầu không cảm nhận được gì nhưng lâu dần, sự thay đổi trên cơ thể rất rõ ràng. Ở trong nước, tôi sờ lên thân thể mình, xúc cảm mềm mại, nhẵn nhụi giống người thật khiến tôi kinh ngạc không thôi.Đứa bé lông dài vẫn luôn ngồi bên tôi, tôi bơi lại phía cậu bé hỏi: "Cảm ơn em, ở đây ngoài em ra còn ai nữa không? Em là ai? Vì sao lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me