Quy Hon Phan 2
Tôi cảm thấy sức thuyết phục của tôi rất thấp, cho dù sự phụ và Thiên Hựu đều không nói công việc bận rộn gì nhưng tôi biết bọn họ sẽ không nghe lọt lời tôi. Sư phụ nhất định sẽ âm thầm điều tra, anh ta cơ trí chặt chẽ cẩn thận, cho dù chỉ có 0,1% khả năng thì anh ta cũng sẽ tra ra manh mối, Quỷ giới có anh ta đây, tôi thực sự rất yên tâm.Hôm nay coi như sống sót sau đại mạng, nhặt được một mạng, cảm thấy là người hay là tiên đều không dễ dàng gì.
Trâm cài tóc bị gãy nhưng tôi cũng không nỡ vứt đi, muốn sửa lại cũng không có cách nào khả thi, tôi cũng không hiểu, rõ ràng không hề thiếu một góc nào nhưng lại không thể gắn được vào nhau. Dù có gắn thế nào cũng không được, tôi đã thử vài lần đều thất bại nên dứt khoát cất vào chiếc hộp. Cầu mong lão Vương không bị tôi nói trúng, dù ông ta keo kiệt nhưng tôi vẫn hy vọng ông ta có thể sống sót.Sau khi gặp nạn một tháng, tôi theo ước định lên Thiên giới, trước khi đi tôi đến gặp sư phụ. Ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn rất kỳ lạ, tôi giải thích với anh ta rồi nhưng hiệu quả không lớn, thậm chí đến nghe tôi nói anh ta cũng không nguyện ý, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng. Thật bực mình! Nhưng cũng rất bất đắc dĩ!Vốn dĩ tôi không phải người giỏi giải thích, chính là cái gọi là thanh giả tự thanh nên mặc anh ta nghĩ thế nào thì nghĩ đi! Tôi và Thiên đế cũng không có quan hệ gì, tôi không làm sai chuyện gì, sợ cái gì! Khi đại chiến, tôi thật sự đã cảm nhận được mối tai họa ngầm của tâm ma, chỉ là nó ở trong thân thể tôi một ngày thì tôi liền không được bình yên một ngày. Bây giờ Thiên đế đồng ý giúp tôi loại trừ ma tâm, với tôi mà nói là một chuyện không còn gì tốt hơn.Đi vào Thiên giới, tôi liền đi đến Ngọc Thanh Cung, anh ta ngồi trên đại điện cao ngất, hai bên còn có thiên thần khác hầu hạ. Tôi chậm rãi bước lên bậc thang, vừa đi đến cửa đại điện liền nghe thấy giọng Lý Thiên Vương, giọng ông ta không tốt: "Thiên đế, Quỷ giới vừa mới trải qua bấp bênh, còn chưa ổn định, ngài lại để một đứa trẻ con lên làm Quỷ vương, không hợp lý đâu! Huống hồ Thiên Hựu còn là Sát tinh chuyển thể, tính tình thay đổi thất thường, mọi người đều có mắt đều nhìn được tính tình thằng bé không ổn, thần không nghĩ nó có thể đảm nhiệm chức vụ này!"Có người phản đối Thiên Hựu làm Quỷ vương, điều này nằm trong dự liệu của tôi cho nên khi tôi nghe thấy Lý Thiên Vương nói như vậy cũng không cảm thấy không ổn. Hơn nữa tôi tin rằng có ít nhất là hơn một nửa thiên thần trên đại điện có ý nghĩa này giống ông ta. Dù sao sự có mặt của Thiên Hựu quả thật không tầm thường.Vì trên điện đang bàn bạc chuyện này, cho nên tôi không trực tiếp đi vào mà đứng bên ngoài điện, không phải có ý muốn nghe lén cái gì mà chỉ đơn thuần là không muốn ngắt lời bọn họ mà thôi. Dừng lại không bao lâu, Thiên đế nói tiếp: "Thiên Hựu là con nối dõi duy nhất của Thiên Ngạo, con kế thừa sự nghiệp của cha có gì không ổn? Lý Thiên Vương, ông cảm thấy thằng bé không thích hợp vậy ông nói xem, ai có thể làm Quỷ vương đây! Ai làm chủ nhân Quỷ giới mới là người thích hợp?"
Thiên đế không hề vì lời từ chối của Lý Thiên Vương mà buồn bực, ngược lại giọng điệu còn trở nên ôn hòa, ném cho Lý Thiên Vương một vấn đề rất thực tế nhưng lại không đợi ông ta trả lời đã tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình."Thiên Hựu quả thật tà tính nhưng qua một thời gian quan sát, thằng bé có ở dưới đó gây chuyện không? Bản tôn cảm thấy, phàm là suy nghĩ theo phương hướng tốt thì không có chuyện gì là tuyệt đối! Có lúc chấp niệm truy cầu quá mức, dù là tiên cũng sẽ bị buộc thành ma, huống hồ là một đứa bé tâm trí còn chưa trưởng thành"Nói đến đây, giọng điệu Thiên đế nặng thêm vài phần, anh ta dùng một chút rồi nói tiếp: "Chúng ta đều là người trưởng thành, có lẽ nên biết với một đứa trẻ mà nói, người tốt với nó, nó sẽ biết cách hồi báo, trẻ con đơn thuần, trái tim thiện lương tự nhiên sẽ tạo phúc cho chúng sinh, lớn lên cũng có thể trợ giúp Thiên giới, bản tôn thấy lai lịch của Thiên Hựu cũng không hề kém Thiên Ngạo, cho nên để thằng bé quản lý Quỷ giới là điều không thể tốt hơn"Qua những lời này có thể thấy được, phân tích của Thiên đế quả thật tương đối trúng trọng điểm, đồng thời cũng suy nghĩ đến sự yên bình của đại cục. Cho dù mấy câu sau của anh ta có ý toan tính nhưng tôi vẫn cảm kích xuất phát điểm của anh ta, không hy vọng những tiên thần kia bức con trai tôi vào đường cùng.Lý Thiên Vương còn có chút chần chờ, trầm tư nói: "Thần nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Thiên đế nghĩ quá đơn giản rồi! Chủ nhân Quỷ giới quả thật không phải người bình thường có thể đảm nhiệm được, nhưng cũng không thể vì Thiên Hựu là con nối dõi của Dạ Quân liền lập thằng bé làm Quỷ vương đời tiếp theo! Cái khác không nói nhưng thằng bé có thành phần không ổn định, khó mà..""Bản tôn đã phái Tử Hư đến Quỷ giới giúp đỡ dẫn đường cho Thiên Hựu! Lý Thiên Vương, nhân tố không ổn định mà ông lo lắng đó đều không phải vấn đề gì to tát! Chuyện này dừng đây thôi, không cần nói nhiều nữa! Nếu như đứa trẻ đó thật sự làm ra chuyện gì quá kích, Tử Hư sẽ biết phải xử lý thế nào? Không cần ông phải lo lắng"Có lẽ là bởi vì Lý Thiên Vương năm lần bảy lượt phản đối, giọng điệu của Thiên đế cũng theo đó mà cứng rắn hơn, bắt bẻ Lý Thiên Vương trước mặt mọi người, độc đoán quyết định chuyện này.Lý Thiên Vương lại không hề sợ chết, ông ta không phục: "Nếu Thiên đế đã tự có quyết định trong lòng thì thần cũng không còn gì để nói nữa. Vậy hy vọng sau này Quỷ giới sẽ không còn nhiễu loạn!" Ha ha ha, Lý Thiên Vương này cũng thật sự to gan, lời này mà cũng có thể nói ra được, không sợ Thiên để gây khó dễ sao! Ông ta rõ ràng rất không tán thành Thiên đế làm như vậy nhưng vì thân phận của đối phương nên không thể không thỏa hiệp, chỉ là đã nhận mệnh rồi hà tất phải nói thêm lời nói khó nghe này nữa!Thiên đế là người có thân phận thế nào chứ, anh ta liếc mắt nhìn Lý Thiên Vương: "Lý Thiên Vương có phải không vừa lòng với quyết định của bản tôn không, vậy Thái Bạch ông nói xem, có còn ai thích hợp hơn để làm chủ nhân Quỷ giới không? Mọi người nếu như có ý kiến gì có thể nói ra, chúng ta thảo luận!"Người tám lạng kẻ nửa cân, Thiên đế nói ra lời này, tôi tin chắc sẽ không ai trên điện dám nói lời phản đối, anh ta chỉ đích danh Thái Bạch, không biết có dụng ý gì. Thái Bạch đứng ra, chắp tay nói: "Thần không có cái nhìn gì!" Aiya, Thái Bạch không phải là vẫn còn giận dỗi vì chuyện xảy ra hôm đại chiến Quỷ giới đó chứ! Ông ta không có cái nhìn gì, tôi thật không tin! Có lẽ là không muốn nói mới đúng!Từ lâu đã biết Thái Bạch là người hoặc không nói hoặc nói, một khi nói thì sẽ dọa chết người. Hơn nữa từng chữ ông ta nói đều đánh vào trọng điểm khiến người khác không thể không tín phục! Lý Thiên Vương vừa nghe liền không vui, ông ta hừ hai tiếng: "Thái Bạch, chuyện lớn như vậy sao ông lại không có cái nhìn gì được! Chuyện lớn như vậy, lẽ nào ông không nói chút gì đó sao? Nếu như mọi người đều nghĩ chuyện lớn không liên quan đến mình thì sau này chuyện lớn chuyện nhỏ ai tới giải quyết?! Mọi người đều vì Thiên giới Thiên đình mà làm việc, nên chia sẻ nhiều hơn mới đúng"Thái Bạch nhíu mày, bình tĩnh nói: "Chuyện này quả thật tôi không có cái nhìn gì, làm hay không cứ thuận theo tự nhiên là được, làm nhiều việc mà đều dồn hết tâm ý vào ngược lại cũng phản tác dụng."Lý Thiên Vương ho khan vài tiếng, đen mặt không nói gì nữa. Tôi đứng ngoài điện nhìn thấy rõ ràng, cười thầm Lý Thiên Vương này đúng là não không ổn, một tên đầu gỗ chính hiệu. Đúng như tôi nghĩ, Lý Thiên Vương không nói gì, Thái Bạch cũng không thể lộ ra điều gì, chuyện kỳ lạ càng không nên không có chuyện gì mà lại kiếm chuyện, cho nên một lát sau Thiên đế mới thấp giọng nói: "Lời Thái Bạch nói mọi người đều nghe thấy hết rồi chứ, ông ấy nói vậy tự nhiên có lý lẽ của ông ấy. Thuận theo tự nhiên là được rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa. Hôm nay đến đây thôi, lui hết đi, bản tôn còn có việc khác phải làm"Không lâu sau trên Ngọc Thanh điện truyền đến tiếng động, nghe thấy bên trong nói vài tiếng cung kính Thiên đế, tôi liền nhanh chóng vọt đến phía sau đại điện.
Lục tục có người ra khỏi đại điện, Lý Thiên Vương và Thái Bạch đi cùng nhau, khi đi qua trước mặt tôi, ông ta nặng nề "hừ một tiếng. Tôi không biết ông ta có phát hiện ra tôi không nhưng qua tiếng hừ mạnh này tôi cảm thấy tôi đã bị lộ rồi, cũng không biết đã trêu chọc ông ta ở đâu mà lúc nào ông ta cũng không vừa mắt tôi!Tôi trừng mắt nhìn ông ta, phát hiện tay trái ông ta không có gì lại nhớ đến bảo tháp của ông ta đã bị hủy, trong lòng tôi cũng cân bằng không ít. Chỉ là không biết Lý Thiên Vương này đến đây làm gì, pháp khí cũng không còn, mà còn dám kiêu ngạo trên điện, làm mưa làm gió, cũng không biết tự lượng sức mình.A, tên này sẽ không phải vì chuyện bảo tháp mà bực bội với tôi đấy chứ! Bảo tháp bị hủy nhưng cũng không phải tội của chúng tôi! Nếu ông ta muốn tính khoản nợ này lên người Thiên Hựu thì lòng dạ người này đúng là quá nhỏ nhen rồi!Thái Bạch nhìn thấy tôi cũng không nói gì, tôi dứt khoát từ sau điện đi ra, anh ta gật đầu với tôi coi như chào hỏi. Dù sao trước đây đã gặp mặt, anh ta cũng có chút giao tình với sư phụ tôi cho nên ngoài mặt vẫn khách khí với nhau.Tôi do dự một lát vẫn gọi anh ta lại: "Tinh Quân!"Thái Bạch dừng bước quay đầu hỏi tôi: "Kính Cơ nương nương có chuyện gì sao?"Lý Thiên Vương thấy Thái Bạch dừng bước, ông ta cũng dừng bước theo, còn quay đầu nhìn tôi, ném cho tôi ánh mắt khinh thường, tôi nhịn, người đàn ông này đúng là lòng dạ gà con.Tôi tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Thái Bạch, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn cảm tạ ngài trên Ngọc Thanh điện đã vì con trai tôi." Thái Bạch hơi ngạc nhiên, dường như biết tôi ở ngoài đã nghe thấy gì đó, anh ta nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không phải có ý nói giúp cho Thiên Hựu, quả thật không có cách nào xem được tương lai cậu nhóc, đối với người hoặc chuyện không rõ ràng, tôi sẽ không phán bừa. Nếu tôi dám phán đoán xằng bậy sẽ hủy hoại cậu bé cho nên vẫn nên thuận theo tự nhiên, từ từ rồi xem thế nào!"Tôi biết lời Thái Bạch không hề giả dối, anh ta cũng không phải đang giúp tôi và Thiên Hựu những lời anh ta quả thật đã kết thúc cuộc tranh luận khi nãy. Vì thế, tôi vẫn nên có lòng cảm kích anh ta. Tôi cười với anh ta, gật đầu nói: "Tinh quân yên tâm, tôi sẽ không để Thiên Hựu phụ lòng mong đợi của ngài đâu. Lời ngài nói hôm nay trên điện nhất định sẽ được hồi báo!"Thái Bạch có địa vị hết sức quan trọng trên Thiên giới, lời anh ta nói còn hơn một hồi chiến tranh. Hôm nay, mặc dù trên đại điện anh ta không nói giúp Thiên Hựu nửa câu nhưng một câu thuận theo tự nhiên của anh ta lại hơn bất kỳ một câu ca ngợi nào. Chỉ một điểm này, tôi sẽ không khiến anh ta thất vọng.Trong cơ thể Thiên Hựu có Cửu Chuyển Huyền Tâm, nó lại là Sát Tinh trời sinh, đúng như lời Lý Thiên Vương nói, Thiên Hựu chính là quả bom nổ chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Dựa theo cách làm thường ngày của Thiên giới là thà giết nhầm còn hơn bỏ xót để tránh lưu lại mối hậu họa về sau nhưng Thái Bạch lại không vì nguyên nhân nhân tố không ổn định mà tuyệt đường sống của Thiên Hựu. Tôi nghĩ có lẽ từ đáy lòng ông ta hy vọng Thiên Hựu có thể trở thành một bậc minh quân, làm một chủ nhân tốt của Quỷ giới cho nên mới thuận theo lời Thiên đế.Bất kỳ ai đối xử tốt với Thiên Hựu, tôi đều sẽ ghi nhớ trong lòng, một ngày nào đó nhất định sẽ hồi báo tất cả, làm người phải biết cảm ơn mới có thể sống chân thật!Thái Bạch vẫn như thường lệ gật đầu một cái, xoay người rời đi.Tôi từng nghe sư phụ nói, ở thiên giới, lời của ai cũng không thể tin, cho dù bọn họ là thần, cũng không tránh được đấm đá lẫn nhau, tranh giành quyền lực! Trong mấy vị thần nếu nói người không có lòng dạ tâm cơ, sợ rằng chỉ có một mình Thái Bạch. Thái Bạch nói chuyện rất thẳng thắn những lời nói cũng ít, không nói thì thôi, vừa mở miệng ra nhất định sẽ làm người khác kinh sợ! Ông ấy cũng là người duy nhất của thiên giới không sợ đắc tội người khác, không nịnh nọt, cũng không tâm cơ, tính tình trầm ổn như tảng đá, là thế nào chính là thế đó, chưa bao giờ vì tác động bên ngoài mà dao động, nói thẳng cái nên nói.
Nói thật, người giống như Thái Bạch thật sự rất ít, bất kể ở nhân giới hay là ở thiên giới, người có nguyên tắc ngay thẳng như vậy gần như không có.Chờ Thái Bạch đi xa, đã không còn thấy được bóng lưng anh ấy, tôi vẫn đứng tại chỗ, bất luận quá bao lâu, chuyển thế bao nhiêu hồi, tôi vẫn như cũ không học được cách gặp người nói chuyện về người, gặp quỷ nói chuyện của quỷ. Sống ở phàm trần cũng không học được cách nhìn người, làm người. Thật sự, rất nhiều khi, tôi cũng không học được cách nhìn thấu bản chất của sự vật, chỉ biết dựa vào cảm giác, vì thế tôi chịu quá nhiều thua thiệt, nhưng may mắn tôi gặp được rất nhiều người tốt, cũng không đến nổi quá thê thảm.
Nhưng mà, đời người sao có thể mãi luôn may mắn, không học được cách bảo vệ mình, không hiểu được tâm tư suy đoán của người khác, cũng không biết ngụy trang, vậy thần may mắn thần cũng sẽ bị tiêu diệt thôi.Ha ha, vận mệnh của con người thật sự rất khó nói, nhưng trong may mắn nhỏ của tôi không bao gồm tên chết tiệt, cảm giác anh hình như chưa mang đến cho tôi điều gì may mắn, ngược lại xui xẻo thì thật nhiều. Có điều tôi cũng không hối hận đã gặp anh, ai bảo anh là người khiến tôi vừa hận vừa nhớ nhung chứ.Đàn bà mà, có lúc chính là mâu thuẫn như vậy, đối mặt với người mình không buông bỏ được, tình nguyện chịu uất ức, cũng không chịu tùy tiện buông tay.Tôi rất rõ lúc đầu Diệm Thiên Ngạo bởi vì Chung Nhược Hi mới cưới tôi, tôi hận anh lừa dối, lợi dụng tôi, cũng hận anh trong tình huống như vậy còn nói với tôi những lời ân ái kia, làm chuyện như vậy, khiến tôi bất tri bất giác đã yêu anh .Sau khi trải qua mọi loại chuyện, tôi đã không còn hận anh, nhưng anh đi rồi, một mình biến mất, để lại tôi cô đơn, canh giữ thành trì của anh, thế giới của anh, mà tôi lại chờ đợi trong đau khổ, tin tưởng có một ngày anh sẽ trở về, sợ mình rời đi thì sẽ không được gặp anh nữa.
Tôi có ngốc không chứ! "Nghĩ gì đó? Đi Hoa Thanh Trì với ta!" Thiên Đế đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, tôi một chút cũng không phát hiện ra,lúc anh ta nói chuyện, hơi thở phun ra đều phun lên cổ tôi, khoảng cách gần khiến người ta không thoải mái!
"Được!" Tôi quay đầu mỉm cười với Thiên Đế, anh ta dường như sững sốt một chút, tôi ý thức được bản thân mình có phải làm không đúng chỗ nào rồi không, không đợi tôi hiểu rõ, anh ta đã đi về phía trước.Tôi đi theo sau lưng Thiên Đế, anh ta ở Hoa Thanh Trì cởi áo ra, tôi vội vàng quay lưng lại, mặc dù chẳng qua anh ta chỉ cởi áo, nhưng dù sao tôi cũng là đàn bà có chồng, nhìn cơ thể đàn ông khác ngoài trừ tên chết tiệt, chung quy cũng không tốt! Sau khi nghe thấy tiếng nước chảy, tôi mới chậm rãi đi xuống hồ nước, cởi áo khoác ra. So với lần trước, lần này, tôi càng tự nhiên đối mặt với tất cả mọi thứ ở đây, không ngại ngùng, cũng không có cái gì xấu hổ, tập trung không suy nghĩ nhiều, ý nghĩ đen tối đương nhiên sẽ không tồn tại.
Đợi một lúc lâu, trong cơ thể cũng không có cảm giác có nguyên khí nào khác tiến vào, nhớ lần trước tốc độ nguyên khí vào cơ thể rất nhanh. Tôi không quay đầu lại, chỉ là nghi ngờ hỏi: "Có gì không đúng sao?" Thiên Để đáp lại qua loa, anh ta hình như có chút không tập trung. Tiếp sau đó, một luồng nguyên khí mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể tôi, tôi hít sâu một hơi, từ bỏ ý nghĩ mờ ám, nhắm mắt tiến vào cảnh giới quên mình.
Không biết qua bao lâu, sau lưng truyền tới tiếng của Thiên Đế. "Bị thương rồi sao?" Tôi mở mắt ra đáp lại: "Ừm! Lần trước lúc trở về bị người ta theo dõi, lần này đi tới cũng thận trọng hơn, cũng không biết ai có thù hận lớn với tôi như vậy, muốn đưa tôi vào chỗ chết, tôi hình như không đắc tội với người nào thì phải"Trải qua một tháng rồi, vết thương trên người sớm đã tốt lại bảy tám phần, cũng không biết anh ta làm sao nhìn ra được. Thiên Đế đáp lại, anh ta dường như một chút cũng không kinh ngạc, lạnh nhạt nói: "Tới nhân gian trốn một thời gian đi! Tạm thời rời quỷ giới cũng tốt, dù sao quỷ giới bây giờ cũng không chịu nổi dày vò lớn hơn! Thiên Hựu còn nhỏ, mới vừa trở thành Quỷ vương, còn phải tích lũy nhiều hơn! Chuyện này, bổn tôn sẽ sớm tra rõ, ngươi cũng nghĩ xem người muốn giết mình là ai?"Rít! Câu nói này có ý khác! Tôi trầm tư trong chốc lát, chợt mở mắt ra, chẳng lẽ nói, người đối phó tôi là thần? Có rất nhiều người không muốn Thiên Hựu kế vị, cho nên mới muốn giết mẹ con chúng tôi, nhưng người tập kích tôi cả người đều là sát khí, chắc không phải là tiên thần, ngược lại có khả năng là quỷ.Nhưng, cũng có một khả năng, người tập kích tôi được người nào đó nhờ vả, cho nên hắn không phải hung thủ, sau lưng hắn còn hung thủ thật sự, nếu như vậy, vậy người muốn đưa tôi vào chỗ chết, có lẽ thật sự có khả năng là người của thiên giới.Suy đoán chính là suy đoán, rất nhiều chỗ nói không thông được. Tự mình phủ định nói: "Bọn họ không muốn Thiên Hựu kế vị, vậy giết tôi thì có lợi ích gì? Người kế vị cũng không phải là tôi, cho dù phản đối, mục tiêu cũng nên là Thiên Hựu!" Thiên Đế ha ha hai tiếng nói: "Bốn tôn có nói là người phản đối Thiên Hựu gây ra sao? Nói như vậy, hôm nay cuộc nói chuyện ở trên Ngọc Thanh Điện, ngươi nghe thấy rồi! Vậy bổn tôn cũng sẽ không giấu ngươi nữa, quả thật rất nhiều người phản đối chuyện này, nhưng không vấn đề gì, đã bị ta trấn áp lại, sẽ không có người dị nghị nữa"Tôi muốn quay đầu, bị Thiên Đế ngăn lại, nước bên người dập dờn, anh ta dừng lại nói lần nữa: "Thân phận của đối phương không quan trọng, bây giờ địch tối ngươi sáng, muốn hiểu rõ mục đích của đối phương, cách hiệu quả nhất, chính là rời quỷ giới!"Tôi không đoán ra được, nhưng cũng không lên tiếng hỏi. "Ta nói như vậy có chút không hợp tình hợp lí, nhưng chỉ khi ngươi rời quỷ giới, mới có thể biết sức chú ý của đối phương rốt cuộc ở trên người ai, cũng coi như là dẫn rắn xuất động. Nếu quả thật là coi ngươi làm mục đích, vậy thì quỷ giới cũng sẽ không vì vậy bị dính líu! Tương tự, nếu đối phương không phải ngươi, tự nhiên ở phàm trần cũng sẽ không dễ dàng lộ thân phận, gây ra bất tiện, cho nên phàm trần đối với ngươi mà nói là nơi an toàn nhất!"Nói đến đây, tôi coi như đã nghe hiểu, tôi chính là mồi câu, cách xa quỷ giới, nhưng không bảo đảm ở đó không ảnh hưởng tới tôi. "Ngươi yên tâm, chỉ cần những người đó xuất hiện, bổn tôn nhất định sẽ ra mặt giải quyết! Còn về Thiên Hựu, nó ở quỷ giới do Tử Hư trông coi, sẽ không náo loạn, sư phụ ngươi, ngươi cũng yên tâm đi!"
Lời này khiến cho tôi rất lúng túng, mới vừa rồi, tôi lại đoán sai rồi! Tùy tiện cho rằng người của thiên giới phản đối Thiên Hựu kế vị, mới muốn giết mẹ con chúng tôi, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không phải là như vậy, ngay trước mặt Thiên Đế hoài nghi người của anh ta, tôi thật sự bội phục mình sát đất.Anh ta muốn tôi rời quỷ giới cũng không phải là không có lí do, nhất là sau khi thấy vết thương của tôi, đưa ra đề nghị này, nói rõ trong lòng anh ta cũng có lí của mình! Cho nên, tôi không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, chỉ cần tốt cho Thiên Hựu và quỷ giới, tôi đều sẽ dốc hết sức để làm, thay tên chết tiệt bảo vệ thế giới của anh, địa bàn của anh.Rời khỏi thiên giới, tôi trực tiếp ẩn núp đi tới nhân giới, rơi xuống một thành phố xa lạ, nhưng lại rất phồn hoa. Thành phố có dân số càng đông đối với sinh tồn của tôi lại càng có lợi, tôi ăn mặc thành dáng vẻ như người bình thường, cộng thêm trước kia thân phận Mạc Thất đã từng sống ở thành phố, cho nên nhân gian đối với tôi mà nói cũng không xa lạ gì, rất nhanh liền hòa nhập vào trong đó.Muốn sống được ở trong thành phố, thì nhất định phải có chỗ, còn phải có năng lực kinh tế, tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không thể quá huênh hoang, cho nên, tôi tìm một tiệm bán hoa làm việc.Chủ tiệm hoa cho tiền rất ít, nhưng bao ở, tôi mới vì điểm này mà ở lại.Tôi và một cô gái khác của tiệm hoa sống trong ngôi nhà hai phòng ngủ một phòng khách, có phòng riêng của mình, phòng rất cũ kĩ, nhưng ở cũng coi như là được. Đừng thấy chúng tôi mỗi người một phòng, đây tuyệt đối không phải cái kiểu ông chủ rộng rãi không thiếu tiền gì đó, mà nơi này rất hẻo lánh, cách tiệm hoa xa, xuống xe buýt còn phải đi một đoạn đường rất dài, khổ cực vô cùng.Không nói chủ tiệm gì gì đó nữa, có điều cô gái ở chung với tôi rất hiền lành, tên và người giống như ngốc bạch ngọt, Điềm Điềm mật mật!Điềm Điềm là một cô gái nông thôn thật thà, tính cách xấu hổ, cười lên hơi ngốc, nhưng da cô ấy vẫn đủ trắng, dáng dấp cũng rất thanh tú, không giống cô gái nông thôn làm ruộng mưu sinh.
Trâm cài tóc bị gãy nhưng tôi cũng không nỡ vứt đi, muốn sửa lại cũng không có cách nào khả thi, tôi cũng không hiểu, rõ ràng không hề thiếu một góc nào nhưng lại không thể gắn được vào nhau. Dù có gắn thế nào cũng không được, tôi đã thử vài lần đều thất bại nên dứt khoát cất vào chiếc hộp. Cầu mong lão Vương không bị tôi nói trúng, dù ông ta keo kiệt nhưng tôi vẫn hy vọng ông ta có thể sống sót.Sau khi gặp nạn một tháng, tôi theo ước định lên Thiên giới, trước khi đi tôi đến gặp sư phụ. Ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn rất kỳ lạ, tôi giải thích với anh ta rồi nhưng hiệu quả không lớn, thậm chí đến nghe tôi nói anh ta cũng không nguyện ý, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng. Thật bực mình! Nhưng cũng rất bất đắc dĩ!Vốn dĩ tôi không phải người giỏi giải thích, chính là cái gọi là thanh giả tự thanh nên mặc anh ta nghĩ thế nào thì nghĩ đi! Tôi và Thiên đế cũng không có quan hệ gì, tôi không làm sai chuyện gì, sợ cái gì! Khi đại chiến, tôi thật sự đã cảm nhận được mối tai họa ngầm của tâm ma, chỉ là nó ở trong thân thể tôi một ngày thì tôi liền không được bình yên một ngày. Bây giờ Thiên đế đồng ý giúp tôi loại trừ ma tâm, với tôi mà nói là một chuyện không còn gì tốt hơn.Đi vào Thiên giới, tôi liền đi đến Ngọc Thanh Cung, anh ta ngồi trên đại điện cao ngất, hai bên còn có thiên thần khác hầu hạ. Tôi chậm rãi bước lên bậc thang, vừa đi đến cửa đại điện liền nghe thấy giọng Lý Thiên Vương, giọng ông ta không tốt: "Thiên đế, Quỷ giới vừa mới trải qua bấp bênh, còn chưa ổn định, ngài lại để một đứa trẻ con lên làm Quỷ vương, không hợp lý đâu! Huống hồ Thiên Hựu còn là Sát tinh chuyển thể, tính tình thay đổi thất thường, mọi người đều có mắt đều nhìn được tính tình thằng bé không ổn, thần không nghĩ nó có thể đảm nhiệm chức vụ này!"Có người phản đối Thiên Hựu làm Quỷ vương, điều này nằm trong dự liệu của tôi cho nên khi tôi nghe thấy Lý Thiên Vương nói như vậy cũng không cảm thấy không ổn. Hơn nữa tôi tin rằng có ít nhất là hơn một nửa thiên thần trên đại điện có ý nghĩa này giống ông ta. Dù sao sự có mặt của Thiên Hựu quả thật không tầm thường.Vì trên điện đang bàn bạc chuyện này, cho nên tôi không trực tiếp đi vào mà đứng bên ngoài điện, không phải có ý muốn nghe lén cái gì mà chỉ đơn thuần là không muốn ngắt lời bọn họ mà thôi. Dừng lại không bao lâu, Thiên đế nói tiếp: "Thiên Hựu là con nối dõi duy nhất của Thiên Ngạo, con kế thừa sự nghiệp của cha có gì không ổn? Lý Thiên Vương, ông cảm thấy thằng bé không thích hợp vậy ông nói xem, ai có thể làm Quỷ vương đây! Ai làm chủ nhân Quỷ giới mới là người thích hợp?"
Thiên đế không hề vì lời từ chối của Lý Thiên Vương mà buồn bực, ngược lại giọng điệu còn trở nên ôn hòa, ném cho Lý Thiên Vương một vấn đề rất thực tế nhưng lại không đợi ông ta trả lời đã tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình."Thiên Hựu quả thật tà tính nhưng qua một thời gian quan sát, thằng bé có ở dưới đó gây chuyện không? Bản tôn cảm thấy, phàm là suy nghĩ theo phương hướng tốt thì không có chuyện gì là tuyệt đối! Có lúc chấp niệm truy cầu quá mức, dù là tiên cũng sẽ bị buộc thành ma, huống hồ là một đứa bé tâm trí còn chưa trưởng thành"Nói đến đây, giọng điệu Thiên đế nặng thêm vài phần, anh ta dùng một chút rồi nói tiếp: "Chúng ta đều là người trưởng thành, có lẽ nên biết với một đứa trẻ mà nói, người tốt với nó, nó sẽ biết cách hồi báo, trẻ con đơn thuần, trái tim thiện lương tự nhiên sẽ tạo phúc cho chúng sinh, lớn lên cũng có thể trợ giúp Thiên giới, bản tôn thấy lai lịch của Thiên Hựu cũng không hề kém Thiên Ngạo, cho nên để thằng bé quản lý Quỷ giới là điều không thể tốt hơn"Qua những lời này có thể thấy được, phân tích của Thiên đế quả thật tương đối trúng trọng điểm, đồng thời cũng suy nghĩ đến sự yên bình của đại cục. Cho dù mấy câu sau của anh ta có ý toan tính nhưng tôi vẫn cảm kích xuất phát điểm của anh ta, không hy vọng những tiên thần kia bức con trai tôi vào đường cùng.Lý Thiên Vương còn có chút chần chờ, trầm tư nói: "Thần nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Thiên đế nghĩ quá đơn giản rồi! Chủ nhân Quỷ giới quả thật không phải người bình thường có thể đảm nhiệm được, nhưng cũng không thể vì Thiên Hựu là con nối dõi của Dạ Quân liền lập thằng bé làm Quỷ vương đời tiếp theo! Cái khác không nói nhưng thằng bé có thành phần không ổn định, khó mà..""Bản tôn đã phái Tử Hư đến Quỷ giới giúp đỡ dẫn đường cho Thiên Hựu! Lý Thiên Vương, nhân tố không ổn định mà ông lo lắng đó đều không phải vấn đề gì to tát! Chuyện này dừng đây thôi, không cần nói nhiều nữa! Nếu như đứa trẻ đó thật sự làm ra chuyện gì quá kích, Tử Hư sẽ biết phải xử lý thế nào? Không cần ông phải lo lắng"Có lẽ là bởi vì Lý Thiên Vương năm lần bảy lượt phản đối, giọng điệu của Thiên đế cũng theo đó mà cứng rắn hơn, bắt bẻ Lý Thiên Vương trước mặt mọi người, độc đoán quyết định chuyện này.Lý Thiên Vương lại không hề sợ chết, ông ta không phục: "Nếu Thiên đế đã tự có quyết định trong lòng thì thần cũng không còn gì để nói nữa. Vậy hy vọng sau này Quỷ giới sẽ không còn nhiễu loạn!" Ha ha ha, Lý Thiên Vương này cũng thật sự to gan, lời này mà cũng có thể nói ra được, không sợ Thiên để gây khó dễ sao! Ông ta rõ ràng rất không tán thành Thiên đế làm như vậy nhưng vì thân phận của đối phương nên không thể không thỏa hiệp, chỉ là đã nhận mệnh rồi hà tất phải nói thêm lời nói khó nghe này nữa!Thiên đế là người có thân phận thế nào chứ, anh ta liếc mắt nhìn Lý Thiên Vương: "Lý Thiên Vương có phải không vừa lòng với quyết định của bản tôn không, vậy Thái Bạch ông nói xem, có còn ai thích hợp hơn để làm chủ nhân Quỷ giới không? Mọi người nếu như có ý kiến gì có thể nói ra, chúng ta thảo luận!"Người tám lạng kẻ nửa cân, Thiên đế nói ra lời này, tôi tin chắc sẽ không ai trên điện dám nói lời phản đối, anh ta chỉ đích danh Thái Bạch, không biết có dụng ý gì. Thái Bạch đứng ra, chắp tay nói: "Thần không có cái nhìn gì!" Aiya, Thái Bạch không phải là vẫn còn giận dỗi vì chuyện xảy ra hôm đại chiến Quỷ giới đó chứ! Ông ta không có cái nhìn gì, tôi thật không tin! Có lẽ là không muốn nói mới đúng!Từ lâu đã biết Thái Bạch là người hoặc không nói hoặc nói, một khi nói thì sẽ dọa chết người. Hơn nữa từng chữ ông ta nói đều đánh vào trọng điểm khiến người khác không thể không tín phục! Lý Thiên Vương vừa nghe liền không vui, ông ta hừ hai tiếng: "Thái Bạch, chuyện lớn như vậy sao ông lại không có cái nhìn gì được! Chuyện lớn như vậy, lẽ nào ông không nói chút gì đó sao? Nếu như mọi người đều nghĩ chuyện lớn không liên quan đến mình thì sau này chuyện lớn chuyện nhỏ ai tới giải quyết?! Mọi người đều vì Thiên giới Thiên đình mà làm việc, nên chia sẻ nhiều hơn mới đúng"Thái Bạch nhíu mày, bình tĩnh nói: "Chuyện này quả thật tôi không có cái nhìn gì, làm hay không cứ thuận theo tự nhiên là được, làm nhiều việc mà đều dồn hết tâm ý vào ngược lại cũng phản tác dụng."Lý Thiên Vương ho khan vài tiếng, đen mặt không nói gì nữa. Tôi đứng ngoài điện nhìn thấy rõ ràng, cười thầm Lý Thiên Vương này đúng là não không ổn, một tên đầu gỗ chính hiệu. Đúng như tôi nghĩ, Lý Thiên Vương không nói gì, Thái Bạch cũng không thể lộ ra điều gì, chuyện kỳ lạ càng không nên không có chuyện gì mà lại kiếm chuyện, cho nên một lát sau Thiên đế mới thấp giọng nói: "Lời Thái Bạch nói mọi người đều nghe thấy hết rồi chứ, ông ấy nói vậy tự nhiên có lý lẽ của ông ấy. Thuận theo tự nhiên là được rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa. Hôm nay đến đây thôi, lui hết đi, bản tôn còn có việc khác phải làm"Không lâu sau trên Ngọc Thanh điện truyền đến tiếng động, nghe thấy bên trong nói vài tiếng cung kính Thiên đế, tôi liền nhanh chóng vọt đến phía sau đại điện.
Lục tục có người ra khỏi đại điện, Lý Thiên Vương và Thái Bạch đi cùng nhau, khi đi qua trước mặt tôi, ông ta nặng nề "hừ một tiếng. Tôi không biết ông ta có phát hiện ra tôi không nhưng qua tiếng hừ mạnh này tôi cảm thấy tôi đã bị lộ rồi, cũng không biết đã trêu chọc ông ta ở đâu mà lúc nào ông ta cũng không vừa mắt tôi!Tôi trừng mắt nhìn ông ta, phát hiện tay trái ông ta không có gì lại nhớ đến bảo tháp của ông ta đã bị hủy, trong lòng tôi cũng cân bằng không ít. Chỉ là không biết Lý Thiên Vương này đến đây làm gì, pháp khí cũng không còn, mà còn dám kiêu ngạo trên điện, làm mưa làm gió, cũng không biết tự lượng sức mình.A, tên này sẽ không phải vì chuyện bảo tháp mà bực bội với tôi đấy chứ! Bảo tháp bị hủy nhưng cũng không phải tội của chúng tôi! Nếu ông ta muốn tính khoản nợ này lên người Thiên Hựu thì lòng dạ người này đúng là quá nhỏ nhen rồi!Thái Bạch nhìn thấy tôi cũng không nói gì, tôi dứt khoát từ sau điện đi ra, anh ta gật đầu với tôi coi như chào hỏi. Dù sao trước đây đã gặp mặt, anh ta cũng có chút giao tình với sư phụ tôi cho nên ngoài mặt vẫn khách khí với nhau.Tôi do dự một lát vẫn gọi anh ta lại: "Tinh Quân!"Thái Bạch dừng bước quay đầu hỏi tôi: "Kính Cơ nương nương có chuyện gì sao?"Lý Thiên Vương thấy Thái Bạch dừng bước, ông ta cũng dừng bước theo, còn quay đầu nhìn tôi, ném cho tôi ánh mắt khinh thường, tôi nhịn, người đàn ông này đúng là lòng dạ gà con.Tôi tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Thái Bạch, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn cảm tạ ngài trên Ngọc Thanh điện đã vì con trai tôi." Thái Bạch hơi ngạc nhiên, dường như biết tôi ở ngoài đã nghe thấy gì đó, anh ta nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không phải có ý nói giúp cho Thiên Hựu, quả thật không có cách nào xem được tương lai cậu nhóc, đối với người hoặc chuyện không rõ ràng, tôi sẽ không phán bừa. Nếu tôi dám phán đoán xằng bậy sẽ hủy hoại cậu bé cho nên vẫn nên thuận theo tự nhiên, từ từ rồi xem thế nào!"Tôi biết lời Thái Bạch không hề giả dối, anh ta cũng không phải đang giúp tôi và Thiên Hựu những lời anh ta quả thật đã kết thúc cuộc tranh luận khi nãy. Vì thế, tôi vẫn nên có lòng cảm kích anh ta. Tôi cười với anh ta, gật đầu nói: "Tinh quân yên tâm, tôi sẽ không để Thiên Hựu phụ lòng mong đợi của ngài đâu. Lời ngài nói hôm nay trên điện nhất định sẽ được hồi báo!"Thái Bạch có địa vị hết sức quan trọng trên Thiên giới, lời anh ta nói còn hơn một hồi chiến tranh. Hôm nay, mặc dù trên đại điện anh ta không nói giúp Thiên Hựu nửa câu nhưng một câu thuận theo tự nhiên của anh ta lại hơn bất kỳ một câu ca ngợi nào. Chỉ một điểm này, tôi sẽ không khiến anh ta thất vọng.Trong cơ thể Thiên Hựu có Cửu Chuyển Huyền Tâm, nó lại là Sát Tinh trời sinh, đúng như lời Lý Thiên Vương nói, Thiên Hựu chính là quả bom nổ chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Dựa theo cách làm thường ngày của Thiên giới là thà giết nhầm còn hơn bỏ xót để tránh lưu lại mối hậu họa về sau nhưng Thái Bạch lại không vì nguyên nhân nhân tố không ổn định mà tuyệt đường sống của Thiên Hựu. Tôi nghĩ có lẽ từ đáy lòng ông ta hy vọng Thiên Hựu có thể trở thành một bậc minh quân, làm một chủ nhân tốt của Quỷ giới cho nên mới thuận theo lời Thiên đế.Bất kỳ ai đối xử tốt với Thiên Hựu, tôi đều sẽ ghi nhớ trong lòng, một ngày nào đó nhất định sẽ hồi báo tất cả, làm người phải biết cảm ơn mới có thể sống chân thật!Thái Bạch vẫn như thường lệ gật đầu một cái, xoay người rời đi.Tôi từng nghe sư phụ nói, ở thiên giới, lời của ai cũng không thể tin, cho dù bọn họ là thần, cũng không tránh được đấm đá lẫn nhau, tranh giành quyền lực! Trong mấy vị thần nếu nói người không có lòng dạ tâm cơ, sợ rằng chỉ có một mình Thái Bạch. Thái Bạch nói chuyện rất thẳng thắn những lời nói cũng ít, không nói thì thôi, vừa mở miệng ra nhất định sẽ làm người khác kinh sợ! Ông ấy cũng là người duy nhất của thiên giới không sợ đắc tội người khác, không nịnh nọt, cũng không tâm cơ, tính tình trầm ổn như tảng đá, là thế nào chính là thế đó, chưa bao giờ vì tác động bên ngoài mà dao động, nói thẳng cái nên nói.
Nói thật, người giống như Thái Bạch thật sự rất ít, bất kể ở nhân giới hay là ở thiên giới, người có nguyên tắc ngay thẳng như vậy gần như không có.Chờ Thái Bạch đi xa, đã không còn thấy được bóng lưng anh ấy, tôi vẫn đứng tại chỗ, bất luận quá bao lâu, chuyển thế bao nhiêu hồi, tôi vẫn như cũ không học được cách gặp người nói chuyện về người, gặp quỷ nói chuyện của quỷ. Sống ở phàm trần cũng không học được cách nhìn người, làm người. Thật sự, rất nhiều khi, tôi cũng không học được cách nhìn thấu bản chất của sự vật, chỉ biết dựa vào cảm giác, vì thế tôi chịu quá nhiều thua thiệt, nhưng may mắn tôi gặp được rất nhiều người tốt, cũng không đến nổi quá thê thảm.
Nhưng mà, đời người sao có thể mãi luôn may mắn, không học được cách bảo vệ mình, không hiểu được tâm tư suy đoán của người khác, cũng không biết ngụy trang, vậy thần may mắn thần cũng sẽ bị tiêu diệt thôi.Ha ha, vận mệnh của con người thật sự rất khó nói, nhưng trong may mắn nhỏ của tôi không bao gồm tên chết tiệt, cảm giác anh hình như chưa mang đến cho tôi điều gì may mắn, ngược lại xui xẻo thì thật nhiều. Có điều tôi cũng không hối hận đã gặp anh, ai bảo anh là người khiến tôi vừa hận vừa nhớ nhung chứ.Đàn bà mà, có lúc chính là mâu thuẫn như vậy, đối mặt với người mình không buông bỏ được, tình nguyện chịu uất ức, cũng không chịu tùy tiện buông tay.Tôi rất rõ lúc đầu Diệm Thiên Ngạo bởi vì Chung Nhược Hi mới cưới tôi, tôi hận anh lừa dối, lợi dụng tôi, cũng hận anh trong tình huống như vậy còn nói với tôi những lời ân ái kia, làm chuyện như vậy, khiến tôi bất tri bất giác đã yêu anh .Sau khi trải qua mọi loại chuyện, tôi đã không còn hận anh, nhưng anh đi rồi, một mình biến mất, để lại tôi cô đơn, canh giữ thành trì của anh, thế giới của anh, mà tôi lại chờ đợi trong đau khổ, tin tưởng có một ngày anh sẽ trở về, sợ mình rời đi thì sẽ không được gặp anh nữa.
Tôi có ngốc không chứ! "Nghĩ gì đó? Đi Hoa Thanh Trì với ta!" Thiên Đế đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, tôi một chút cũng không phát hiện ra,lúc anh ta nói chuyện, hơi thở phun ra đều phun lên cổ tôi, khoảng cách gần khiến người ta không thoải mái!
"Được!" Tôi quay đầu mỉm cười với Thiên Đế, anh ta dường như sững sốt một chút, tôi ý thức được bản thân mình có phải làm không đúng chỗ nào rồi không, không đợi tôi hiểu rõ, anh ta đã đi về phía trước.Tôi đi theo sau lưng Thiên Đế, anh ta ở Hoa Thanh Trì cởi áo ra, tôi vội vàng quay lưng lại, mặc dù chẳng qua anh ta chỉ cởi áo, nhưng dù sao tôi cũng là đàn bà có chồng, nhìn cơ thể đàn ông khác ngoài trừ tên chết tiệt, chung quy cũng không tốt! Sau khi nghe thấy tiếng nước chảy, tôi mới chậm rãi đi xuống hồ nước, cởi áo khoác ra. So với lần trước, lần này, tôi càng tự nhiên đối mặt với tất cả mọi thứ ở đây, không ngại ngùng, cũng không có cái gì xấu hổ, tập trung không suy nghĩ nhiều, ý nghĩ đen tối đương nhiên sẽ không tồn tại.
Đợi một lúc lâu, trong cơ thể cũng không có cảm giác có nguyên khí nào khác tiến vào, nhớ lần trước tốc độ nguyên khí vào cơ thể rất nhanh. Tôi không quay đầu lại, chỉ là nghi ngờ hỏi: "Có gì không đúng sao?" Thiên Để đáp lại qua loa, anh ta hình như có chút không tập trung. Tiếp sau đó, một luồng nguyên khí mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể tôi, tôi hít sâu một hơi, từ bỏ ý nghĩ mờ ám, nhắm mắt tiến vào cảnh giới quên mình.
Không biết qua bao lâu, sau lưng truyền tới tiếng của Thiên Đế. "Bị thương rồi sao?" Tôi mở mắt ra đáp lại: "Ừm! Lần trước lúc trở về bị người ta theo dõi, lần này đi tới cũng thận trọng hơn, cũng không biết ai có thù hận lớn với tôi như vậy, muốn đưa tôi vào chỗ chết, tôi hình như không đắc tội với người nào thì phải"Trải qua một tháng rồi, vết thương trên người sớm đã tốt lại bảy tám phần, cũng không biết anh ta làm sao nhìn ra được. Thiên Đế đáp lại, anh ta dường như một chút cũng không kinh ngạc, lạnh nhạt nói: "Tới nhân gian trốn một thời gian đi! Tạm thời rời quỷ giới cũng tốt, dù sao quỷ giới bây giờ cũng không chịu nổi dày vò lớn hơn! Thiên Hựu còn nhỏ, mới vừa trở thành Quỷ vương, còn phải tích lũy nhiều hơn! Chuyện này, bổn tôn sẽ sớm tra rõ, ngươi cũng nghĩ xem người muốn giết mình là ai?"Rít! Câu nói này có ý khác! Tôi trầm tư trong chốc lát, chợt mở mắt ra, chẳng lẽ nói, người đối phó tôi là thần? Có rất nhiều người không muốn Thiên Hựu kế vị, cho nên mới muốn giết mẹ con chúng tôi, nhưng người tập kích tôi cả người đều là sát khí, chắc không phải là tiên thần, ngược lại có khả năng là quỷ.Nhưng, cũng có một khả năng, người tập kích tôi được người nào đó nhờ vả, cho nên hắn không phải hung thủ, sau lưng hắn còn hung thủ thật sự, nếu như vậy, vậy người muốn đưa tôi vào chỗ chết, có lẽ thật sự có khả năng là người của thiên giới.Suy đoán chính là suy đoán, rất nhiều chỗ nói không thông được. Tự mình phủ định nói: "Bọn họ không muốn Thiên Hựu kế vị, vậy giết tôi thì có lợi ích gì? Người kế vị cũng không phải là tôi, cho dù phản đối, mục tiêu cũng nên là Thiên Hựu!" Thiên Đế ha ha hai tiếng nói: "Bốn tôn có nói là người phản đối Thiên Hựu gây ra sao? Nói như vậy, hôm nay cuộc nói chuyện ở trên Ngọc Thanh Điện, ngươi nghe thấy rồi! Vậy bổn tôn cũng sẽ không giấu ngươi nữa, quả thật rất nhiều người phản đối chuyện này, nhưng không vấn đề gì, đã bị ta trấn áp lại, sẽ không có người dị nghị nữa"Tôi muốn quay đầu, bị Thiên Đế ngăn lại, nước bên người dập dờn, anh ta dừng lại nói lần nữa: "Thân phận của đối phương không quan trọng, bây giờ địch tối ngươi sáng, muốn hiểu rõ mục đích của đối phương, cách hiệu quả nhất, chính là rời quỷ giới!"Tôi không đoán ra được, nhưng cũng không lên tiếng hỏi. "Ta nói như vậy có chút không hợp tình hợp lí, nhưng chỉ khi ngươi rời quỷ giới, mới có thể biết sức chú ý của đối phương rốt cuộc ở trên người ai, cũng coi như là dẫn rắn xuất động. Nếu quả thật là coi ngươi làm mục đích, vậy thì quỷ giới cũng sẽ không vì vậy bị dính líu! Tương tự, nếu đối phương không phải ngươi, tự nhiên ở phàm trần cũng sẽ không dễ dàng lộ thân phận, gây ra bất tiện, cho nên phàm trần đối với ngươi mà nói là nơi an toàn nhất!"Nói đến đây, tôi coi như đã nghe hiểu, tôi chính là mồi câu, cách xa quỷ giới, nhưng không bảo đảm ở đó không ảnh hưởng tới tôi. "Ngươi yên tâm, chỉ cần những người đó xuất hiện, bổn tôn nhất định sẽ ra mặt giải quyết! Còn về Thiên Hựu, nó ở quỷ giới do Tử Hư trông coi, sẽ không náo loạn, sư phụ ngươi, ngươi cũng yên tâm đi!"
Lời này khiến cho tôi rất lúng túng, mới vừa rồi, tôi lại đoán sai rồi! Tùy tiện cho rằng người của thiên giới phản đối Thiên Hựu kế vị, mới muốn giết mẹ con chúng tôi, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không phải là như vậy, ngay trước mặt Thiên Đế hoài nghi người của anh ta, tôi thật sự bội phục mình sát đất.Anh ta muốn tôi rời quỷ giới cũng không phải là không có lí do, nhất là sau khi thấy vết thương của tôi, đưa ra đề nghị này, nói rõ trong lòng anh ta cũng có lí của mình! Cho nên, tôi không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, chỉ cần tốt cho Thiên Hựu và quỷ giới, tôi đều sẽ dốc hết sức để làm, thay tên chết tiệt bảo vệ thế giới của anh, địa bàn của anh.Rời khỏi thiên giới, tôi trực tiếp ẩn núp đi tới nhân giới, rơi xuống một thành phố xa lạ, nhưng lại rất phồn hoa. Thành phố có dân số càng đông đối với sinh tồn của tôi lại càng có lợi, tôi ăn mặc thành dáng vẻ như người bình thường, cộng thêm trước kia thân phận Mạc Thất đã từng sống ở thành phố, cho nên nhân gian đối với tôi mà nói cũng không xa lạ gì, rất nhanh liền hòa nhập vào trong đó.Muốn sống được ở trong thành phố, thì nhất định phải có chỗ, còn phải có năng lực kinh tế, tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không thể quá huênh hoang, cho nên, tôi tìm một tiệm bán hoa làm việc.Chủ tiệm hoa cho tiền rất ít, nhưng bao ở, tôi mới vì điểm này mà ở lại.Tôi và một cô gái khác của tiệm hoa sống trong ngôi nhà hai phòng ngủ một phòng khách, có phòng riêng của mình, phòng rất cũ kĩ, nhưng ở cũng coi như là được. Đừng thấy chúng tôi mỗi người một phòng, đây tuyệt đối không phải cái kiểu ông chủ rộng rãi không thiếu tiền gì đó, mà nơi này rất hẻo lánh, cách tiệm hoa xa, xuống xe buýt còn phải đi một đoạn đường rất dài, khổ cực vô cùng.Không nói chủ tiệm gì gì đó nữa, có điều cô gái ở chung với tôi rất hiền lành, tên và người giống như ngốc bạch ngọt, Điềm Điềm mật mật!Điềm Điềm là một cô gái nông thôn thật thà, tính cách xấu hổ, cười lên hơi ngốc, nhưng da cô ấy vẫn đủ trắng, dáng dấp cũng rất thanh tú, không giống cô gái nông thôn làm ruộng mưu sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me