Quyen 02 Tieu Tuc Bao Dang Gom Manh Han Tu
Lúc này Túc Bảo mới yên tâm, bé vui vẻ chạy xuống tầng nhào vào lòng Tô lão phu nhân."Bà ngoại, buổi sáng tốt lành nha!" Túc Bảo ngẩng đầu ôm Tô lão phu nhân nũng nịu: "Tối qua con úp mặt nhận lỗi rất ngoan nha, con có giỏi không?"Tô lão phu nhân cảm thấy buồn cười, con hối lỗi với Chu Công đấy à?Bà xoa đầu Túc Bảo nói: "Giỏi! Túc Bảo nhà ta là giỏi nhất, mau đi ăn gì đi!""Trời lạnh, nên ăn đồ nóng... Sữa đậu nành vừa nấu xong, vẫn đang còn nóng đó."Bữa sáng nhà họ Tô rất ít khi là bữa sáng kiểu Tây như đồ ăn sẵn, salad, sandwich các loại, với Tô lão phu nhân mà nói, bữa sáng vẫn nên ăn nóng mới tốt, nhất là kiểu của Trung Quốc như sữa đậu nành, bánh bao, cháo, thịt... Những món này mới tốt cho dạ dày.Túc Bảo chạy đến phòng ăn, ngoan ngoãn chào hỏi: "Ông ngoại buổi sáng tốt lành, cậu cả buổi sáng tốt lành, mợ cả buổi sáng tốt lành!"Từ lúc Túc Bảo xuất hiện Diêu Linh Nguyệt vẫn luôn nhìn theo cô bé.Nhìn cô bé chào buổi sáng với Tô lão phu nhân. Sau đó lại nhìn cô bé chào buổi sáng với Tô Nhất Trần và Tô lão gia. Mọi người gặp mặt đều nói chào buổi sáng...Diêu Linh Nguyệt nắm chặt đùi gà trong tay, cô ấy cúi đầu nhìn đùi gà, im lặng một lúc lâu. Sau đó cố gắng nói từng từ ngữ rời rạc: "Chào buổi sáng... tốt... sớm."Túc Bảo chỉnh sửa: "Là buổi sáng tốt lành nha."Giọng sữa mềm mại còn kéo dài âm cuối.Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm miệng Túc Bảo, khóe môi nhúc nhích, lại lần nữa mở miệng: "Chào buổi sáng... tốt, lành~"Cũng kéo dài âm cuối, cảm giác ngây ngô.Túc Bảo không chút keo kiệt giơ ngón tay cái lên: "Đúng rồi! Mợ cả thật thông minh, còn thông minh hơn cả Tiểu Ngũ nữa!"Tay phải Diêu Linh Nguyệt nắm đùi gà, tay trái cầm bánh bao, nhìn nụ cười tươi tắn của Túc Bảo không chớp mắt.Cô ấy cố gắng cử động khóe miệng nhưng đáng tiếc lại không thể biểu lộ ra gì.Cô ấy vụng trộm nhớ kĩ mấy từ buổi sáng tốt lành.Tô Nhất Trần đưa cho Túc Bảo một cốc sữa đậu nành thêm một thìa đường, nhẹ nhàng nói: "Mau ăn đi!"Túc Bảo cầm cốc lên: "Chu choa~ Ăn ngon thật!"Trong lòng Diêu Linh Nguyệt không ngừng lặp đi lặp lại từ chu choa... Hình như cái này cô ấy nhớ rồi.Túc Bảo vừa uống hai ngụm sữa đậu này, quay đầu thấy hai anh trai đang đi xuống, sữa đậu nành trong miệng còn chưa nuốt nên chỉ có thể vẫy vẫy với hai anh trai.Bên ngoài miệng cô bé còn một vòng sữa đậu này, nhìn rất đáng yêu.Tô Hà Du thuận tay cầm một tờ giấy lau miệng cho cô bé rồi nói: "Chào buổi sáng! Sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa sao?"Túc Bảo nói: "Em không buồn ngủ."Tô Hà Du hạ giọng: "Lần sau còn đi nữa không?"Nếu ra ngoài muộn hơn thì không được nha!Trẻ con không ngủ đủ sẽ bị lùn, cậu bé không muốn biến thành Võ Đại Lang đâu!Túc Bảo lắc đầu: "Lần sau rồi tính!"Chuyện lần sau thì để lần sau bàn.Tô Hà Du ngồi xuống cạnh Diêu Linh Nguyệt, nói chào buổi sáng như bình thường rồi bắt đầu ăn bữa sáng.Diêu Linh Nguyệt im lặng một lúc, cô ấy nhìn Tô Hà Du rồi vụng về nói: "Chào buổi sáng... tốt lành~"Tô Hà Du sững người, lập tức cảm thấy mừng rỡ không thôi. Cậu bé lập tức khen ngợi: "Quá giỏi! Mẹ nói được thêm một câu nữa rồi!"Cmn đương nhiên tính là một câu.Buổi sáng tốt lành cũng xem như là một câu.Bây giờ mẹ cậu bé đã nói được hai câu rồi!Mỗi ngày dạy một câu, một năm sau sẽ được 365 câu.Từ điển chữ Hán online có tổng cộng 20.959 câu, 520.000 từ ngữ, nhưng từ hay dùng cũng chỉ có 28.770 từ.Một ngày học một từ, 78 năm là có thể học xong hết.Cậu bé có thể dạy mẹ mình đến già...Ăn sáng xong mấy đứa bé lập tức đi học.Sau khi Tô Hạnh Hân lên tiểu học chỉ còn một mình Túc Bảo đi nhà trẻ.Túc Bảo không cảm thấy gì, nhưng mỗi lần mọi người đưa cô bé lên xe đều làm như cô bé đang đi đâu rất xa vậy.Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời tiết cũng ngày càng lạnh, bàn ăn nhà họ Tô cũng phong phú hơn.Lẩu, dê nướng nguyên con, bò bít tết, đầu heo hầm, thậm chí cả bún thập cẩm cay.Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy người nhà họ Tô béo hơn một size, lúc đầu cậu cả ngày tập thể dục một tiếng, bây giờ lại tăng thêm một tiếng nữa mới có thể miễn cưỡng duy trì được dáng người.Mợ cả lại càng mập hơn.Cái gì cô ấy cũng ăn, Tô lão phu nhân cho ăn cái gì thì ăn cái đấy, nửa tháng từ một mét bảy nặng 70 cân chỉ có da bọc xương, bây giờ đã thành 85 cân."Nửa tháng tăng 15 cân!" Tô lão phu nhân lòng nhìn cân.Đúng lúc đó Huyền Linh đang liếm lông, nghe vậy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cái cân kia.Nó có thể hiểu được từ 15 cân này!Một tháng trước nó bị bà cụ đặt trên cân, sau đó bà cụ vui vẻ nói 15 cân, mèo phải béo một chút mới đáng yêu!"Meow~" Mèo hoa bị dọa cho bỏ chạy.Tiểu Ngũ ở bên cạnh gật gù đắc ý: "Ăn tốt, béo tốt... Thức ăn cho heo siêu hiệu quả! Heo gầy, heo không tăng cân thì làm sao bây giờ, hãy dùng thức ăn cho heo siêu hiệu quả này!"Nó đương nhiên là đắc ý nhất, vẹt chỉ ăn thóc, ngô ngũ sắc, thêm chút rau xanh, không còn thêm gì khác nên dáng nó vẫn đẹp, lông ngày càng sáng bóng, không béo thêm chút nào.Một tiếng vút vang lên, một chiếc dép lê của Tô lão phu nhân bay qua.Tiểu Ngũ lập tức quác một tiếng bay lên: "Súng bắn chim đầu đàn!"Tất cả mọi người không nhịn được mà bật cười.Trận tuyết đầu đông từ từ đến muộn, khắp nơi đều bao phủ một màu trắng xóa, ánh đèn trong nhà nhìn vô cùng ấm áp.Sau khi tan học Túc Bảo chạy vào phòng ăn, việc đầu tiên bé làm là tìm Tô lão phu nhân, cái miệng nhỏ líu ríu không ngừng với Tô lão phu nhân.Tô lão phu nhân vui vẻ, bà bê đồ ăn giục: "Đi rửa tay ăn cơm."Đồ ăn hôm nay có gà xì dầu, phật nhảy tưởng, vây cá hầm, vịt hầm và các đồ ăn vặt.Tô Dĩnh Nhạc và Tô Tử Lâm từ công trường về nhìn những món này là nhức đầu, hai người chỉ muốn ăn chút rau xanh.Tô Ý Thâm còn đỡ, một ngày bận rộn chân không chạm đất, ăn cơm cũng không có thời gian để ăn cho tử tế nên rất đói.Tô Nhất Trần vừa vào cửa đã lại mang cặp tài liệu đi ra ngoài: "Đột nhiên con nhớ ra vẫn còn việc."Thật sự không ăn được nữa.Tô lão phu nhân: "Con ngồi xuống!"Có chuyện gì không thể ăn cơm xong rồi nói?Tô Hà Du nói nhỏ: "Chậc chậc, đều là món ngon!"Miệng Túc Bảo đang nhai nấm hoa, cô bé không hiểu: "Không có cứng đâu anh!"Tô Hà Văn lạnh nhạt nói: "Món ngon có nghĩa là hình thức rất phong phú."Túc Bảo ồ một tiếng: "Món chính thì nói là món chính, vì sao lại gọi là món ngon?""Rất giỏi thì nói là rất giỏi, vì sao lại phải gọi là có chút tài năng?""Vui vẻ cũng là sống, vì sao lại phải nói là sống không vui?"Tô Hà Du vỗ trán: "Em gái, em ăn đi."Tất cả mọi người không ăn được, chỉ có Túc Bảo ăn rất ngon lành... với Diêu Linh Nguyệt.Hiện tại Tô lão phu nhân không còn lạ Diêu Linh Nguyệt, bà đưa cái gì cô ấy ăn cái đó, một chút phản đối cũng không có."Ăn cái này đi!" Tô lão phu nhân gắp cho cô ấy một cái chân vịt: "Cả phật nhảy tường nữa, ăn rất ngon."Tay trái Diêu Linh Nguyệt cầm đùi gà, tay phải cầm chân vịt, bát trước mặt cũng chất đầy đồ ăn.Hai má cũng nhét đầy đồ ăn, lúc này nhìn cô ấy giống như con sóc đang phồng má...Chẹp chẹp chẹp...Mợ cả ăn rất nghiêm túc nha.Mắt thường cũng có thể thấy bụng mợ đang dần to lên.Túc Bảo lo lắng hỏi: "Bụng mợ cả có khi nào sẽ nứt không?"Cô bé đưa tay sờ, sau đó lại sờ anh nhỏ Tô Hà Du bên cạnh."Mợ cả lạnh!" Túc Bảo ồ lên một tiếng: "Lần trước vẫn còn đóng băng đó!"Tiểu Ngũ ở trên tầng ló đầu ra nói: "Lành lạnh!"Khóe miệng mọi người giật một cái.Tô Hà Du nhanh chóng đưa tay ra sờ: "Không đúng, rõ ràng vẫn còn băng."Tô Hà Văn im lặng không lên tiếng nói một câu: "Ấm."Mọi người: "..."Cuối cùng là lạnh hay là ấm?"Thằng út, lát nữa ăn cơm xong con kiểm tra qua giúp Tiểu Diêu." Tô lão phu nhân nói.Túi ăn cơm ngon như vậy... Không phải, gói ăn cơm ngon như vậy, khụ..."Con dâu" biết điều ngoan ngoãn như vậy, tốt nhất đừng xảy ra chuyện.Tô Ý Thâm gật đầu: "Được.""Chị dâu cả" này của anh... Lần trước kiểm tra đã dọa anh một trận.Không có nhịp tim, không có nhiệt độ.Kiểm tra xong cô ấy không khác gì một thi thể, ngoài việc máu trong người vẫn chậm rãi chuyển động thì không còn gì khác.Nếu tùy tiện mang đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ dọa chết một đám chuyên gia già....Sau khi ăn cơm.Mọi người vây quanh cửa phòng của Diêu Linh Nguyệt, Tô Tử Du đứng ngoài nhìn.Tô Ý Thâm đẩy một cái máy đo ra, Túc Bảo nói: "Cậu út, con giúp cậu!"Tô Ý Thâm nhìn cô bé cười: "Được, Túc Bảo giúp cậu út là tốt nhất!"Đây là dụng cụ kiểm tra tân tiến nhất trong nước, đối với người bình thường mà nói thì thao tác khá phức tạp, đối với Tô Ý Thâm mà nói đây không phải việc gì khó.Nhưng dụng cụ này cần dán vào những nơi như tim, ngực, hơn nữa không thể dán qua quần áo.Nếu là bệnh nhân bình thường thì Tô Ý Thâm sẽ không để ý nhiều, nhưng người trước mắt rất có thể sẽ là chị dâu cả tương lai của anh.Đương nhiên có thể tránh phiền phức thì nên tránh.Về phần cậu cả... Tạm thời không nhắc đến cậu cả.(Mộc Quy Phàm không đáng để nhắc đến và anh cả tạm thời không nhắc đến, anh giỏi.)Cho nên lần đầu tiên kiểm tra, Túc Bảo trở thành trợ lý nhỏ của anh.Tô Ý Thâm tưởng rằng cô bé sẽ không biết làm, gọi điện thoại cho một nữ đồng nghiệp đến, kết quả thao tác của Túc Bảo lại rất nhanh nhẹn, trên màn hình nhanh chóng hiện lên số liệu.Đồng nghiệp nữ của anh đến còn khen Túc Bảo dán rất chuẩn."Chuẩn bị xong chưa?" Cách một tấm rèm, Tô Ý Thâm hỏi.Túc Bảo trả lời: "Được rồi! Anh trai nhỏoooo~"Tô Ý Thâm bị cô bé chọc cười, anh vừa mở máy vừa hỏi: "Ai dạy con?"Túc Bảo: "Chị Hân Hân nha!"Tô Ý Thâm: "Ồ? Con bé còn dạy con cái gì nữa?"Túc Bảo suy nghĩ: "Còn dạy con lấy không nữa!"Tô Ý Thâm hơi ngạc nhiên: "Lấy không cái gì?"Túc Bảo nói: "Chuối tiêu nha!"Khóe miệng Tô Ý Thâm giật một cái: "Cái này nghĩa là..."Túc Bảo: "Còn nữa còn nữa, mẹ nhà mày!"Tô Ý Thâm nhíu mày, sao lại còn dạy mắng chửi người nữa?Cũng đừng để bà cụ nghe được... Nếu không mông Hân Hân kiểu gì cũng bị đánh cho nở hoa.Tô Ý Thâm hạ giọng nói: "Túc Bảo, mắng người là không văn minh, không thể học!"Túc Bảo ngạc nhiên: "Chị Hân Hân nói không phải mắng người, là bà nội, cũng chính là bà nha!"Tô Ý Thâm: "...Cái đó gọi là grandmother."Có ai không, kéo đứa nhỏ học hành vớ vẩn Tô Hạnh Hân này ra ngoài xử bắn năm phút đi!Lúc này số liệu trên màn hình từ từ tăng lên.Nhịp tim Diêu Linh Nguyệt vẫn không tăng lên nhưng máu lại lưu thông rất nhanh.Không thể tin nổi!"Nhiệt độ cơ thể 15 độ..."Quá vô lý!Cũng không thể viết ra được.Bên ngoài, cách một cánh cửa, Tô Hà Du vội hỏi: "Cậu nhỏ, đây có nghĩa là gì?"Tô Ý Thâm im lặng một lúc rồi nói: "Có nghĩa mẹ con là một thi thể ấm áp..."Tô Hà Du: "..."Thi thể ấm áp.Túc Bảo cảm thấy đây là miêu tả chính xác nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me