Quyen 1 Anh Hau Gioi Giai Tri Trong Sinh Du Nhan
Lúc kéo hành lý ra ngoài, vừa vặn đụng phải Anh Tử Lạc đang tung tăng nhảy nhót.
"Lạc Lạc, chào buổi sáng."
Cô gái nhỏ bị dọa cho nhảy dựng, suýt nữa sợ hãi kêu ra tiếng, vội vàng dấu một tay ra sau lưng, tay kia thì vỗ vỗ ngực, "Dì nhỏ à, dì làm con sợ muốn chết!"
Dạ Cô Tinh dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô bé, "Làm chuyện gì lén la lén lút?"
"À......" Ánh mắt cô bé lóe lên, "Làm, làm gì có chuyện lén lút? Dì nhỏ đi thong thả, thuận buồm xuôi gió!" Sau đó vẻ mặt thần bí mà ghé sát vào tài cô, "Tốt nhất là dùng mặt nạ mà con làm riêng cho dì nhỏ, làm mê đảo hàng vạn hàng nghìn cô gái! Cho chú nhỏ mặt than kia ghen tị đến chết!"
Đợi cho tới khi tiếng động cơ ô tô truyền tới, rồi dần dần đi xa, trái tim treo lơ lửng của Anh Tử Lạc cuối cùng cũng được buông xuống, vươn ra bàn tay nãy giờ vẫn dấu sau lưng, một cái quần lót màu đen của đàn ông nằm trong tay, hai mắt cô bé híp lại, lóe lên
vẻ giảo hoạt, mỉm cười giống như con tiểu hồ ly thu được món lợi lớn.
Minh Chiêu phải không?
Anh xong đời rồi.
...
Vì để che dấu tai mắt của người khác, Dạ Cô Tinh cũng không tính đi cùng Vu Sâm, mà là lựa chọn đi theo đội thi đấu của trường học đi tới Thành phố Z trước.
Đầu tiên làm Tổ Trưởng, Dạ Cô Tinh không thể một mình một người hành động, cô còn phải gánh vác trù tính toàn cục, trọng trách quản lý cả đoàn đội. Thứ hai, còn tiện cho việc che dấu thân phận, dù sao bây giờ cũng đang trên đường đi về phía Nam, "cậu Dạ" thần long thấy đầu không thấy đuôi là sự tồn tại vô cùng thần bí.
Vẫn còn rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, dựa theo địa chỉ mà Chử Vưu đưa, Dạ Cô Tinh chạy xe tới trước Hẻm số sáu ở Quảng trường Suối Phun, cô muốn nhìn xem cuối cùng là kinh ngạc như thế nào, mà khiến cho Chử Vưu nói năng thận trọng, lại còn bí mật như vậy.
Dừng xe ở ngay đầu hẻm, nương theo ánh mặt trời đang lên, Dạ Cô Tinh chậm rãi từng bước đi trên con hẻm nhỏ dài, xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió bấc gào thét thổi qua, trộn lẫn với những hạt cát lấp lánh, cô kéo chặt chiếc áo khoác dạ trên người.
Phía cuối con hẻm là một tấm cửa lớn màu xanh, trái phải dán môn thần Tần Thúc Bảo và Uất Trì Cung, trang giấy phai màu ố vàng tỏa ra hơi thở cổ xưa nồng đậm.
Cộc... cộc... cộc...
Qua một lúc lâu sau, cánh cửa mới lười biếng mở ra, một chàng trai chưa tới hai mươi đang dụi mắt, có vẻ đang còn rất buồn ngủ, ngáp liên tục, đợi khi thấy rõ được người trước mắt, trong mắt người thanh niên đột nhiên bộc phát ra ánh sáng, vội vàng không ngừng chạy vào trong sân, ngay cả cửa cũng không đóng lại. Dạ Cô Tinh theo bản năng đẩy cửa đi vào.
"Anh Cẩn ơi! Anh Cẩn! Ra đây! Ra đây mà xem nè! Một cô gái rất xinh đẹp!!!"
Tấm ván gỗ cũ theo từng bước chạy của người thanh niên mà kẽo kẹt vang vọng, dường như chỉ một giây tiếp theo sẽ tuyên cáo bỏ mình, sau vài tiếng gọi vang vọng, một cánh cửa ở bên trong đột nhiên bị kéo ra.
"Đến rồi à?! Thật sự đã tới rồi?! Ở đâu? Mau dẫn anh đây đi xem nào."
Khi mái tóc màu bạc đập vào mắt, Dạ Cô Tinh vô cùng chấn động, màu bạc! Màu bạc!
"Nhất Nhất, bọn họ đều nói anh là yêu quái! Đặc biệt là cái tên Thất Thất chết tiệt kia, anh còn không cười cậu ta mập như heo mà cậu ta còn đòi cười anh!"
"Sao vậy? Thập Nhất rất đẹp mà! Đặc biệt là màu tóc của anh, giống như bạc trắng óng ánh! Nói không chừng giá trị rất nhiều tiền đó."
"Nhưng mà.... giống bạc, có đẹp thật không?" Thiếu niên ôm lấy đầu mình, thái độ dường như vô cùng nghi ngờ.
"Hay là...... giống thủy ngân!"
"Hả? Sư phụ nói, thủy ngân có độc... nhưng anh không muốn mình có độc."
"Ngốc quá! Chỉ là giống mà thôi! Giống thủy ngân mà thôi! Nếu đầu anh mà chứa một đống thủy ngân, ặc, thế thì đúng là yêu quái thật, còn là yêu quái cấp bậc ngàn năm!"
"Hu hu... anh không muốn làm yêu quái!"
"Ngốc ơi là ngốc! Nói với anh bao nhiêu lần rồi, chỉ là giống! Giống thôi!"
"Hu hu hu... anh không phải yêu quái!"
"Anh đúng thật là... thôi được rồi, " Cô bé vẻ mặt nghiêm trang, "Anh, chính, là, yêu, quái!"
"Hu hu hu... em với Thất Thất đều là người xấu!"
Người đàn ông dẫm trên nền đất tuyết trắng, chậm rãi đi về phía cô, mỗi một bước chân đều tràn ngập vẻ thận trọng, gió tuyết gào thét, một mái tóc bạc, nhợt nhạt, đón gió bay phấp phới, tóc bạc cắt ngắn trên trán bị gió thổi toán loạn.
Làn da anh ta trắng nõn, ngũ quan thanh tú khôi ngô, trong nét anh tuấn mang theo vẻ dịu dàng, giống như hòa thành một thể với trời đất màu bạc bao la... trắng tinh, linh hoạt kỳ ảo, tuấn tú.
"Nhất Nhất? Là em, có phải không?"
Anh ta hỏi vô cùng cẩn thận, giống như sợ trong chớp mắt, cô gái trước mặt này sẽ hóa thành cơn gió, biến mất trong đất trời.
Rốt cuộc không nhịn được nội tâm mãnh liệt cuồn cuộn, Dạ Cô Tinh nhào vào lồng ngực của người đàn ông, "Thập Nhất... Rốt cuộc anh cũng đã xuất hiện rồi."
...
Hai người chào tạm biệt người thanh niên mở cửa, cậu ấy rất không kiên nhẫn mà phất phất tay, vẻ mặt ghét bỏ, lặng lẽ tiến đến bên tai Dạ Cô Tinh.
"Cô gái, rốt cục cô cũng tới rồi, mau hỗ trợ thu tên yêu nghiệt này đi, đừng cho anh ấy thoát ra gây tai họa cho tôi nữa!"
Dứt lời, rầm một tiếng đóng cửa lại, không hề lưu luyến.
Tịch Cẩn đứng chờ một bên trợn tròn hai mắt, gào thét: "Này! Cậu đúng là tên khốn nạn vong ân phụ nghĩa! Nhớ năm đó tôi vô cùng khổ sở kéo cậu từ quỷ môn quan trở về, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, lại đuổi tôi ra khỏi nhà phải không?!"
Cửa được hé ra một khe nhỏ, "Thôi đi! Đừng có cậy già mà lên mặt! Đi đi đi, đừng có ở lại trong cái hẻm nhỏ này của tôi nữa, một mình đi ra ngoài tự do thoải mái đi!"
"Này! Tôi đi rồi cậu sống nổi không?"
"Xì -- rời khỏi tôi anh mới sống không nổi đó."
"Được! Tôi còn rất tốt là đằng khác! Chúng ta cứ cứ chờ mà xem!"
"Đi đi, đi đi! Tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở lại!"
"...."
"..."
Hai người sóng vai bước đi trong con hẻm nhỏ sâu dài, ánh mặt trời sáng ngời, tiếng gà gáy liên tục gọi sáng sớm, xa xa truyền đến từng trận chó sủa.
Dạ Cô Tinh đột nhiên đã nghĩ tới cảnh tượng bờ ruộng ngang dọc nối liền, tiếng gà chó văng vẳng bên tai, giống một vùng quê yên bình.
"Thập Nhất, Tam Tam tìm thấy anh khi nào vậy?"
"Hai ngày trước."
"Mười năm nay, anh đã sống như thế nào?"
"Anh ấy à... Lúc trước bị sư phụ ném tới khu ổ chuột ở Canada, suy nghĩ muốn chết cũng có ấy chứ, bởi vì anh quá đẹp trai, cùng một lúc bị ba cô gái thích, sau đó khó khăn lắm mới thoát được móng vuốt của đám phụ nữ này, còn tiện tay nhặt được một đứa nhỏ ăn mày, chính là thằng nhóc vừa mới mở cửa! Từ nhỏ đến lớn không có một ngày nào mà không ghét bỏ anh..."
Tịch Cẩn chép chép miệng, một người đẹp trai như anh lại bị tên ăn mày nhỏ này ghét bỏ, như thế nào cũng nuốt không trôi được cục tức này, cho nên cuối cùng cũng quyết định ra tay cứu giúp, chờ sau này chậm rãi thu thập!
Một tay y thuật xuất thuần nhập hóa của sư phụ đều truyền hết cho Thập Nhất, mà anh ta cũng rất có tài năng nữa, đao súng không phải là thế mạnh của anh ta. Trước kia khi huấn luyện thể năng, anh ta luôn lấy được vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, khiến cho huấn luyện viên tức giận tới mức muốn bắn bỏ anh ta ngay tại trường bắn.
"Nhất Nhất, sau này anh đây sẽ đi theo cô lăn lộn! Bao ăn bao uống, còn phải bảo đảm sự an toàn cho anh nữa đó!"
Tịch Cẩn không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu, vẫn giống như trước đây, mặt dày vô đối.
Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, vô cùng hứng thú, "Vậy mà anh cũng nói ra được, em nuôi anh có tác dụng gì?"
"Tác dụng của anh hơi bị nhiều đấy! Giúp ăn giúp uống giúp làm ấm giường, còn có thể tới được hiện trường giải phẫu bất cứ lúc nào, đúng rồi, anh chính là một danh y toàn năng, phẫu thuật thẩm mĩ để sống qua ngày cũng được, đỡ đẻ cũng có thể làm luôn! Kakakaka --"
"À......"
"Haizzz! Đều nói phụ nữ sinh con như dạo bước quỷ môn quan một lần, có thể em không cần anh, nhưng hai đứa nhóc trong bụng em lại cần đó!"
Cô ném chìa khóa cho anh ta, Tịch Cẩn lưu loát tiếp được, "Để làm gì?"
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ nhún vai, "Được rồi! Nể tình anh ra sức tiến cử bản thân như vậy, bổn cô nương quyết định thử dùng tạm, xem biểu hiện của anh rồi sẽ quyết định đuổi đi hay để lại! Bây giờ em rất mệt mỏi, lái xe đi!"
Tịch Cẩn nhìn thấy chiếc xe Lamborghini cực kỳ phong cách ngay trước mắt, hai mắt tỏa ra ánh sáng, dường như giây tiếp theo sẽ không kiềm được mà chảy nước miếng xuống, "Tuân mệnh! Đại gia mời lên xe, tiểu đệ cầu bao nuôi."
Khuôn mặt Dạ Cô Tinh muốn đen thui.
"À mà! Chúng ta đi đâu?"
"Cửa nam Đại học Bắc Kinh."
"Đi làm gì?"
"Đợi người."
"Chờ ai?"
"Câm miệng. Lái xe đi!"
"Yes! Madam!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me