LoveTruyen.Me

Quyen 1 Cuong Tham Khoang Hai Vong Ho

Thật sự là có mơ cũng không ngờ rằng, bên trong cái cặp da lại đựng đầy tiền!

Không phải chứ?

Triệu Ngọc có cảm giác như mình đang nằm mơ, lúc nãy còn đang giằng co với Dương Văn Đào, chớp mắt một cái lại nhặt được một cặp tiền?

Cảm giác này... Tại sao lại có chút mơ mơ màng màng nhỉ? Mình bị choáng rồi sao?

Hắn lấy một xấp tiền ra xem, thấy những tờ tiền này đều có mệnh giá 100 tệ. Tuy rằng đã trải qua thời gian rất lâu, nhưng chúng vẫn được giữ gìn rất tốt.

Triệu Ngọc nhận ra đây đều là tờ 100 tệ trong bộ tiền Nhân Dân Tệ thứ tư. Mà cái cặp da này chất đầy như vậy thì chắc hẳn phải có ít nhất 80 tệ đến 100.000 tệ.

Nhiều tiền đến thế cơ à?

Bà nội nhà nó...

Triệu Ngọc cảm thán trong lòng, tuy rằng bây giờ loại tiền giấy này đã không còn được lưu hành trên thị trường nữa, nhưng vẫn có thể đem đi đổi. Vả lại, nhìn nó lâu đời như vậy, nói không chừng còn có giá trị sưu tầm gì đó.

Nói một cách đơn giản, cứ coi như số tiền này chỉ đổi được với tỉ lệ gấp hai gấp ba, thì số tiền hắn nhận được cũng không ít chút nào!

Wow...

Lần này... Chẳng phải phát tài rồi sao?

Ui chao, mình xém tí nữa quên mất, hôm nay lúc hệ thống rút quẻ, ngoài thu được quẻ Cấn thì còn có quẻ Đoài đại diện cho tiền tài nữa.

Thật không ngờ, quẻ Cấn giúp mình bắt được Dương Văn Đào, mà quẻ Đoài cũng không kém cạnh, giúp cho mình lập tức phát tài rồi.

Ha ha ha...

Hệ thống vĩ đại, tao thật sự yêu mày chết mất!

Triệu Ngọc đắc ý một hồi xong, vốn định lục xem trong cặp còn thứ gì khác không, nhưng thật không ngờ trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, không còn nhìn thấy gì nữa.

Thì ra, thiết bị nhìn xuyên đêm tàng hình có thời gian sử dụng là một tiếng đồng hồ, bây giờ đã hết giờ rồi. Vài giây sau, ống nhòm tàng hình cũng tuyên bố hết thời gian sử dụng.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc vội cất tiền vào cặp lại, trong lòng thầm nghĩ, thật không ngờ rằng mình đã ở trong hầm mỏ này lâu đến vậy?

Không còn kính nhìn xuyên đêm thì không ổn lắm, chỉ dựa vào chút pin trên điện thoại, không biết có duy trì được đến lúc ra ngoài không?

Bây giờ, hắn đã bị lạc đường rồi, không biết lối ra ở đâu nữa!

Triệu Ngọc vội bật đèn pin trên điện thoại lên, phát hiện trên mặt Dương Văn Đào toàn là máu, sống mũi cũng bị gãy rồi, một trong hai con mắt cũng không thể mở lên nổi nữa, y như con chó mù vậy.

Gã ta cứ nằm rên rỉ mãi, tuy rằng chưa chết nhưng trông như đang rơi vào trạng thái mê man, chứng tỏ hòn đá khi nãy mình ném trúng gã ta không hề nhẹ chút nào.

Phù...

Triệu Ngọc hít sâu một cái, điều chỉnh lại cảm xúc rồi bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Tuy đã bắt được tên nghi phạm bỏ trốn, hơn nữa còn bỗng nhiên phát tài, nhưng nếu không thể ra khỏi hầm mỏ này thì mọi thứ đều vô nghĩa cả!

Vậy... Mình phải đi ra ngoài thế nào đây?

Giống như là có thể đoán được suy nghĩ của Triệu Ngọc, con chó mù bỗng chạy đến trước mặt hắn và sủa gâu gâu, ra hiệu cho hắn đi theo nó!

"Đừng có mơ!" Triệu Ngọc lại không dám mạo hiểm nữa.

Hắn nghĩ thầm trong lòng, con chó này là một chuyên gia dò phân, nếu như dắt theo mình đi khắp nơi tìm phân, mình có còn sống sót nổi không?

Thôi đi, mình vẫn nên tự nghĩ cách khác vậy!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc phẩy tay với con chó mù, ra hiệu cho nó đừng có gấp gáp chạy lung tung như vậy.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại đặt hết hi vọng lên người Dương Văn Đào. Nơi đây là địa bàn của gã ta, chắc gã ta sẽ biết lối ra ở đâu chứ?

Nhưng nghĩ lại, kẻ này là tội phạm giết người bỏ trốn, không cần nghĩ cũng biết, gã ta thà rằng chết chung với Triệu Ngọc chứ chắc chắn sẽ không chịu dẫn hắn ra ngoài một cách dễ dàng đâu.

Vả lại, bây giờ gã ta đang bị thương nặng, cũng không biết có tỉnh lại được không, tuyệt đối không được đặt hi vọng lên người gã.

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Ngọc cảm thấy nếu muốn ra ngoài vẫn nên tự dựa vào sức mình mới được.

Vì vậy, hắn bắt đầu lục tìm trong đầu, chẳng bao lâu sau đã tìm được hai món đạo cụ, một cái máy tăng sóng và một cái máy định vị tàng hình.

Sau khi kết hợp hai món đồ này lại dường như có thể giải quyết vấn đề trước mắt một cách hoàn hảo.

Vì vậy, Triệu Ngọc quyết định sử dụng chúng.

Mấy đạo cụ của hệ thống thật sự rất hữu dụng, vừa mới kích hoạt thì di động của Triệu Ngọc lập tức có tín hiệu sóng, hắn vội gọi một cú điện thoại cho Bành Hân.

Bây giờ là khoảng 1 giờ rạng sáng, Bành Hân vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng. Mãi đến khi Triệu Ngọc lặp lại lần nữa rằng mình đã bắt được Dương Văn Đào, vả lại còn đang bị lạc trong hầm mỏ, lúc này hắn mới nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất rầm rầm phát ra từ đầu dây bên kia...

Triệu Ngọc nói cho Bành Hân biết toạ độ hiển thị trên máy định vị tàng hình, việc còn lại chính là kiên nhẫn ngồi đợi thôi. E rằng đám người Bành Hân ít nhất cũng phải hai tiếng sau mới tìm được hắn.

Không cần lo lắng, hai tiếng thôi mà...

Triệu Ngọc tìm một chỗ, dựa vào tường ngồi xuống nghỉ ngơi. Do hắn và Dương Văn Đào bị còng lại với nhau, nên hắn chỉ đành dùng sức kéo Dương Văn Đào lê lết đến trước mặt mình.

Tên này...

Triệu Ngọc nghĩ, nếu như bây giờ Dương Văn Đào còn tỉnh táo thì hắn thật sự rất muốn hỏi rằng, rốt cuộc anh nghĩ cái quái gì thế? Chẳng lẽ định ở trong hầm mỏ này cả đời à?

Ngoài ra, tên nghi phạm xuất hiện gần hồ chứa nước có phải là anh không?

Chẳng lẽ... là do nhân chứng nhìn nhầm sao?

Anh chạy đến hồ chứa nước để làm gì?

Nhưng hiện giờ Dương Văn Đào lại mơ mơ màng màng, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Con chó mù lại rất ngoan, nhìn thấy Triệu Ngọc ngồi yên, nó cũng đi đến nằm bên chân hắn, không sủa một tiếng nào.

Tuy rằng nó chỉ biết tìm phân, nhưng Triệu Ngọc lại có ấn tượng rất tốt với nó. Hôm nay nếu như không có sự giúp đỡ của nó, chắc chắn hắn không thể bắt gặp Dương Văn Đào tận hai lần.

Được rồi người anh em, đợi sau khi ra ngoài, chắc chắn tao sẽ mua một con gà quay thật to cho mày ăn!

Ngồi đó không có gì làm, Triệu Ngọc lại bắt đầu suy nghĩ về hệ thống của mình.

Quẻ Cấn Đoài ngày hôm nay quả đúng là tuyệt đỉnh!

Bắt được tên nghi phạm bỏ trốn, còn nhặt được một cặp tiền, quả đúng là song hỉ lâm môn, hoàn hảo đến tuyệt vời!

Có điều... bây giờ đã là một giờ khuya rồi, người đã bắt được, tiền cũng nhặt xong, nhưng tại sao thông báo kết thúc của hệ thống vẫn chưa vang lên nhỉ?

Chẳng lẽ... kỳ ngộ ngày hôm nay của mình vẫn chưa kết thúc?

Suy nghĩ một hồi, hắn bất giác lại nghĩ đến số tiền trong cặp da. Chuyện này không chỉ vượt quá tưởng tượng của hắn mà còn có cảm giác rất kì lạ nữa.

Thử nghĩ xem, tại sao trong một hầm mỏ đã bị sập lại có một cặp tiền bị chôn vùi cơ chứ?

Có thể nhận ra một điều, cặp tiền và Dương Văn Đào không có quan hệ gì cả, Triệu Ngọc chỉ may mắn nhặt được thôi.

Không biết những cọc tiền này đến từ nơi nào và của ai? Là ai đã giấu nó ở đây?

Chẳng lẽ cặp tiền này có liên quan đến mỏ bạc sao?

Năm xưa, có phải đã từng có giao dịch bí mật gì được tiến hành trong hầm mỏ khai thác bạc này không?

Nhưng... một số tiền lớn như thế tại sao lại bị bỏ lại ở đây?

Một lúc sau, Triệu Ngọc bỗng nhớ ra, trong hang đá lúc nãy toàn là đá vụn, chẳng lẽ nơi đó thật sự đã từng xảy ra sạt lở sao?

Hự...

Triệu Ngọc bỗng cảm thấy rùng mình.

Có khi nào... chủ nhân của túi tiền, do sạt lở nên đã bị đá đè trong hang. Dưới đống đá vụn đó... có khi nào, còn có... thứ khác?

....

Đúng như Triệu Ngọc dự đoán, vào khoảng hơn 3 giờ sáng, bỗng có ánh sáng lấp loé trong hầm mỏ, cùng với đó là những tiếng bước chân hỗn loạn.

Vì đã có tọa độ xác định nên đội cứu hộ tìm được Triệu Ngọc rất nhanh.

Sau khi bọn họ gặp nhau, việc đầu tiên mà Triệu Ngọc làm chính là nhờ các cảnh sát điều tra chụp hình giúp mình, không những chụp chung một tấm hình với Dương Văn Đào mặt mũi bê bết máu mà còn cố ý để cái còng giữa hai người ở vị trí dễ thấy. Hiển nhiên hắn muốn tất cả mọi người đều thấy được, Dương Văn Đào là do hắn bắt về!

Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là, chỗ hắn ngồi đợi chỉ cách cửa hầm mỏ có hơn 40m thôi. Nếu biết hướng đi đúng thì chưa tới hai phút là hắn đã có thể ra khỏi hầm mỏ rồi.

Mẹ nó!

Triệu Ngọc liếc con chó mù một cái, nghĩ thầm trong lòng, nếu không phải do mày dò phân làm mất nhiều thời gian như thế, sao tao bị lạc đường chứ?

Gâu gâu gâu...

Con chó mù không hiểu gì cả nhưng vẫn sủa inh ỏi phối hợp với hắn.

Lúc đó Dương Văn Đào đã tỉnh lại. Nhìn thấy xung quanh có nhiều cảnh sát như thế, gã ta cũng hoàn toàn tuyệt vọng, cúi đầu rụt cổ đi lên xe cảnh sát.

Bành Hân vốn đã xem Triệu Ngọc như thần thánh từ lâu rồi, vừa thấy hắn là chị ta lập tức tiến lên, quàng tay thật chặt quanh cổ hắn.

"Ngọc à, cậu thật là giỏi mà!" Bành Hân hét lên như phát điên: "Tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cậu đã thương lượng trước với Dương Văn Đào không. Cậu... Rốt cuộc cậu tìm được gã ta bằng cách nào vậy?"

"Đúng vậy!" Một cảnh sát tên Đại Phi tỏ vẻ buồn bực: "Rõ ràng có người nhìn thấy Dương Văn Đào đi đến phía Tây hồ chứa nước, tại sao bây giờ gã ta lại trốn trong hầm mỏ phía Đông này chứ? Với lại, khu này rộng như thế, làm sao chú tìm được hắn ta vậy? Trước đó chẳng phải chú đã đi về phía Nam với lão Lưu rồi sao? Lão Lưu đâu?"

"Ừ nhỉ?" Một cảnh sát điều tra khác lên tiếng: "Triệu Ngọc thật đúng là thần! Ai chơi như cậu chứ? Chẳng lẽ cậu muốn bắt hết toàn bộ tội phạm sao? Cũng không chừa lại chút cho bọn tôi..."

"Hì hì..." Nghe thấy những lời khen đầy đố kị của đồng đội, Triệu Ngọc cũng bắt đầu vênh váo, nhưng lại giả bộ ngại ngùng: "May mắn, may mắn thôi, hì hì..."

Trong lúc đang đắc ý, hắn bỗng nhìn thấy có cảnh sát điều tra đang xua đuổi con chó mù đi ra ngoài, trong khi đó nó đang giương ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào hắn.

Triệu Ngọc thấy vậy, vội đẩy Bành Hân ra, chạy đến trước mặt bọn họ và nói: "Này, để nó qua đây đi. Nó đi theo tôi đấy, là trợ thủ của tôi!"

Gì?

Nhóm cảnh sát tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu ra sao. Con chó này không những mắt bị mù, chân bị què, mà khắp người còn bẩn thỉu hôi thối đến mức ngạt mũi.

Một con chó như thế, tại sao lại thành trợ thủ chứ?

"Wow, Triệu Ngọc, chắc không phải là cậu... nhờ con chó..." Có người tỏ vẻ bất ngờ: "Ngửi mùi tìm đến đây chứ? Chuyện này... thần kỳ quá đi!"

"Ngọc à." Bành Hân kích động đến nỗi không biết phải nói gì, đành vỗ vỗ vai Triệu Ngọc: "Nếu sau này cậu không tìm được vợ, chị đây sẽ làm vợ bé cho cậu!"

Cho xin đi!

Triệu Ngọc bỗng cảm thấy thần kinh vặn xoắn...

Trong quá trình truy bắt Dương Văn Đào, không ít chỗ trên người Triệu Ngọc cũng bị thương, đặc biệt là vết dao ở mắt cá chân, đến bây giờ vẫn còn đang chảy máu.

May mà có nhân viên y tế đi theo đến đây, Bành Hân vội bảo họ xử lí vết thương cho hắn.

Lúc xử lí vết thương, con chó mù cứ đi theo bên người Triệu Ngọc, vừa giống như đang bảo vệ cho chủ nhân, vừa giống như một người anh em tốt đang đồng hành cùng Triệu Ngọc vậy.

Thấy nó như vậy, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng cảm động, trong lòng cũng thầm ra quyết định, không những sẽ mua gà quay cho nó ăn mà còn dắt nó về nhà, để sau này nó đi kiếm ăn với mình.

Tuy rằng con chó này là một chuyên gia dò phân, nhưng sau này huấn luyện lại, nói không chừng sẽ có thể "cải tà quy chính". Sau này lỡ như nó trở thành cao thủ tìm bắt người, biết đâu sẽ giúp ích được cho mình!

Thật không ngờ, sau khi Triệu Ngọc đưa ra ý kiến này, do con chó mù thật sự quá hôi thối nên các cảnh sát đều không đồng ý cho nó lên xe.

Cuối cùng, Triệu Ngọc quyết định đưa nó lên xe của mình và kiên quyết tự lái xe về nhà.

Bành Hân lo rằng hắn quá mệt mỏi, vả lại còn đang bị thương, định nhờ Đại Phi lái xe giúp hắn nhưng lại bị hắn từ chối.

Triệu Ngọc không muốn người khác biết chuyện mình vừa nhặt được một cặp tiền, vì vậy mới kiên quyết về một mình. Vả lại, hắn cũng tính toán kĩ càng lắm rồi, cảm thấy nếu mình đã tìm được một cặp tiền trong đống đổ nát, vậy nói không chừng còn có cái thứ hai, thứ ba nữa. Vì vậy vẫn không nên để người khác biết bí mật này thì tốt hơn.

Sau này, hắn có thể tranh thủ thời gian quay lại đây đào thử, nói không chừng sẽ trở thành triệu phú, tỉ phú đó!

Theo như trình tự thì Triệu Ngọc phải theo cảnh sát quay về sở để tường thuật, ghi chép lại toàn bộ quá trình truy bắt nghi phạm. Nhưng bây giờ đã là nửa đêm rồi, Bành Hân đặc biệt cho phép hắn về nhà nghỉ ngơi, những chuyện khác để ngày mai mới tính tiếp.

Vì vậy, Triệu Ngọc dẫn theo con chó mù, cầm cặp tiền lái xe về nhà. Còn đám người Bành Hân thì phải giải quyết thêm một vài chuyện nữa rồi mới đưa Dương Văn Đào về sở cảnh sát thẩm vấn.

Tuy rằng cơ thể mệt mỏi, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại rất phấn khích.

Thật sự là quá đã!

Mặc dù chạy vòng vòng trong núi nhiều ngày như thế, nhưng cuối cùng cũng đã bắt được tên nghi phạm rồi!

Lần này, mình lại đơn thân độc mã hoàn thành nhiệm vụ, sức mạnh này, tài năng này, hì hì...

Trong lúc vui sướng hắn cũng nghĩ đến Lưu Trường Hổ.

Khi biết tin mình không những đã phá được vụ án thảm sát mà còn bắt được Dương Văn Đào, lão ta sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?

Sau đó, dòng suy nghĩ của hắn lại nhanh chóng trở về với vụ án Giản Văn Lỵ.

Bây giờ nhiệm vụ chính của mình đã hoàn thành rồi, tiếp theo vẫn nên tập trung tinh thần để tra tìm manh mối của vụ án này thôi!

Bây giờ Lâm Mỹ Phượng vẫn còn đang bị nhốt ở trại tạm giam, không phá được vụ án này thì không thể nào cứu chị ta ra được.

Triệu Ngọc đang ngẫm nghĩ thì hệ thống trong đầu bỗng phát ra tiếng thông báo kết thúc:

[Kỳ ngộ lần này đã kết thúc, độ hoàn thành đạt 90%. Chúc mừng bạn nhận được ba món đạo cụ, xin mời kiểm tra!]

Ồ?

Chậc chậc...

Tuy rằng 90% đã là cao rồi, nhưng Triệu Ngọc lại thấy rất không hài lòng.

Theo lí mà nói thì hôm nay hắn vừa bắt được tội phạm vừa nhặt được tiền, gần như hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, nhưng tại sao lại chỉ có 90%?

Vả lại, thời gian kết thúc của kỳ ngộ ngày hôm nay sao muộn thế nhỉ, trời cũng sắp sáng rồi mới thông báo kết thúc?

A...

Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc như nghĩ ra được gì đó.

Hắn có cảm giác rằng hình như sau khi mình quyết định lái xe về nhà, hệ thống mới thông báo kết thúc!

Chẳng lẽ... Hôm nay còn có kỳ ngộ gì khác đang đợi mà bị mình bỏ qua sao?

Rốt cuộc mình... đã bỏ lỡ gì vậy?

Chậc...

Cùng với chút tiếc nuối ấy, Triệu Ngọc mở túi đạo cụ ra xem, lần này nhận được ba cái máy nhìn lén tàng hình!

Wow!

Máy nhìn lén tàng hình?

Không cần nghe giới thiệu, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến cho hai mắt Triệu Ngọc sáng rực lên rồi.

"Máy nhìn lén tàng hình, có chức năng nhìn lén, bất cứ dụng cụ gì cũng không thể phát hiện ra nó, thời gian sử dụng là 10 phút!"

Wow!

Ha ha...

Triệu Ngọc khẽ liếm môi, thứ này thật không tồi!

Ban đầu do đã sử dụng hết thiết bị nhìn xuyên đêm và ống nhòm, hắn còn tưởng rằng mình không nhìn trộm gì được nữa! Nào ngờ bây giờ lại có thêm máy nhìn lén tàng hình, hắn làm sao có thể không vui được chứ?

Lúc giằng co ở trong hang đá, vì lo rằng Dương Văn Đào sẽ bỏ trốn lần nữa nên Triệu Ngọc đã gắn một máy theo dõi tàng hình lên người hắn ta, đáng tiếc là nó không phát huy được tác dụng gì. Mà trước đó hắn còn sử dụng kính nhìn xuyên đêm và máy định vị... Nên số lượng đạo cụ của hệ thống đã bị giảm rất nhiều.

Hừm...

Xem ra, trong giây phút quan trọng, những món đạo cụ này cũng vô cùng hữu ích đấy! Sau này nhất định phải nhận nhiều hơn mới được!

Ủa?

Đúng rồi, vừa nghĩ đến việc nhận được đạo cụ mới, Triệu Ngọc liền nhận ra rằng, nếu bây giờ đã qua ngày mới thì chi bằng cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ mở một quẻ bói khác! Để xem ngày hôm nay sẽ ra được quẻ gì?

Nghĩ vậy, Triệu Ngọc một tay lái xe, một tay móc bật lửa ra châm thuốc.

Thấy hắn đột nhiên ho sặc sụa, con chó mù không hiểu chuyện gì xảy ra, sủa gâu gâu vài tiếng với vẻ lo lắng.

[Hệ thống Kỳ Ngộ khởi động thành công!]

Sau đó, hệ thống nói ra ba chữ một cách không cảm xúc:

[Quẻ Khôn Chấn!]

Két...

Triệu Ngọc đạp phanh lại thật gấp, khiến xe dừng cái két ngay ở lưng chừng núi, ngay cả bánh xe cũng xịt khói!

Con chó mù bị doạ sợ, lại phát ra tiếng sủa gâu gâu lần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me