LoveTruyen.Me

Quyen 1 Cuong Tham Khoang Hai Vong Ho

Ban đầu, Triệu Ngọc chỉ định viện cớ là bom sắp phát nổ rồi cầm theo điện thoại của Hách Gia Tuấn và bỏ chạy.

Nhưng khi hắn lật xem album ảnh trên điện thoại thì lại đột nhiên phát hiện một tấm hình khá cũ. Đây rõ ràng không phải là hình được chụp từ điện thoại, bởi vì có thể nhìn thấy vết loang lổ trên tấm hình, màu sắc ngả vàng và cả khung hình kiểu xưa.

Có vẻ như tấm hình này được chụp từ một tấm hình thật, hoặc là dùng máy scan để quét lên điện thoại.

Trong hình là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, có vẻ như được chụp tại một tiệm chụp hình lâu đời nào đó. Cô gái uốn tóc kiểu gợn sóng của những năm 80, 90, đôi mắt rất to, trông y như một con búp bê vậy.

Triệu Ngọc chỉ nhìn qua một lượt thôi liền thấy rất quen, đợi khi hắn nhìn thấy nốt ruồi duyên ở khoé miệng bên phải của cô gái thì đột nhiên nghĩ đến bức vẽ chân dung của Lương Tư Tư!

Ông trời ạ!

Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy lông tơ dựng ngược cả lên, sống lưng lành lạnh.

Cô gái trong bức hình này thật sự rất giống với bức chân dung phục hồi vẽ Lương Tư Tư lúc trưởng thành.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, hệt như vừa bị sét đánh trúng!

Hắn không còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa, vội đưa tay túm lấy Hách Gia Tuấn, gấp gáp truy hỏi anh ta: "Anh nói mau, tấm hình này là sao vậy? Từ đâu ra vậy? Người trong hình là ai!? Trả lời mau!?"

"Này này..." Lúc này, ông bảo vệ lớn tuổi mới hoàn hồn lại, vội chạy đến chắn trước mặt Hách Gia Tuấn, bảo vệ cho anh ta: "Cậu cảnh sát à, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy? Sao cậu cứ bắt lấy giám đốc của tôi không chịu buông ra thế? Cậu đến từ đâu..."

"Ông im miệng cho tôi!!!"

Triệu Ngọc chỉ thẳng ngón tay về phía ông ta, hai mắt trợn lên thật to, khiến ông bảo vệ lớn tuổi bị dọa cho sợ chết khiếp.

Triệu Ngọc kéo Hách Gia Tuấn lại trước mặt mình, quát lên: "Hách Gia Tuấn, nói mau, tôi đoán chắc là trái bom này không bao lâu nữa sẽ phát nổ thôi! Nếu anh mà không nói ra thì hai chúng ta đừng ai nghĩ đến việc sẽ rời khỏi đây!"

"Ui da..." Nào ngờ, tuy Hách Gia Tuấn sốt ruột nhưng lại không bối rối chút nào. Anh ta vẫn trưng ra vẻ thiếu gia cao quý như mọi khi, nghiêm túc giải thích: "Anh cảnh sát, tôi thật sự không hiểu anh đang muốn làm gì nữa? Anh còn muốn lấy mạng tôi sao? Đây... Đây là mẹ tôi! Ngay cả hình mẹ tôi mà tôi cũng không được để sao?"

"Cái gì? Mẹ anh!?"

Vừa nghe được lời này, hai hàng lông mày của Triệu Ngọc lập tức cau chặt lại.

Hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn không đủ xài.

Hắn nhìn kĩ tấm hình trên điện thoại, đó quả thật là một tấm hình cổ xưa, tuy cô gái trong hình vẫn còn trẻ nhưng có thấy rõ ràng là không phải người thời bây giờ.

Mẹ!?

Mẹ của Hách Gia Tuấn?

Người trong hình giống Lương Tư Tư như thế, chẳng lẽ... mẹ của Hách Gia Tuấn chính là Lương Tư Tư?!

Ủa?!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại càng thấy loạn hơn.

Điều này không đúng chút nào.

Nếu Lương Tư Tư còn sống thì năm nay 33 tuổi, còn Hách Gia Tuấn năm nay 27 tuổi. Nếu Lương Tư Tư là mẹ của Hách Gia Tuấn, vậy thì lúc sáu tuổi cô ta đã sinh anh ta ra rồi?

Trời đất...

Rốt cuộc... Rốt cuộc là sao vậy?

"Đúng vậy!" Hách Gia Tuấn cau mày lại: "Đây là mẹ tôi, còn có thể làm giả được sao? Anh cảnh sát à, có phải anh cố tình muốn chơi xỏ tôi không? Chúng ta rời khỏi đây trước đi, ra ngoài rồi từ từ nói chuyện!"

"Đúng vậy!" Ông bảo vệ lớn tuổi lại lên tiếng.

Không đúng!

Triệu Ngọc lắc đầu, theo như tài liệu điều tra được, thì mẹ của Hách Gia Tuấn đã bị bệnh qua đời khi anh ta mới được một tuổi. Nhưng... tại sao? Tại sao mẹ của anh ta lại trông giống Lương Tư Tư như thế?

Trong chuyện này... có gì đó...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội lấy điện thoại của mình ra, mở hình mô phỏng Lương Tư Tư lên, đưa cho Hách Gia Tuấn xem.

"Này!" Triệu Ngọc cầm điện thoại và hỏi: "Anh xem thử, anh có biết người này không?"

Hách Gia Tuấn nhìn thoáng qua cái túi chứa bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào trước rồi mới quay đầu nhìn về phía điện thoại của Triệu Ngọc.

"Anh cảnh sát, anh có ý gì vậy?" Hách Gia Tuấn chau mày lại: "Đương nhiên là tôi biết người này rồi, đây chẳng phải là cô gái bị mất tích trong vụ án bắt cóc Miên Lĩnh sao? Bây giờ trong nhóm wechat, mọi người đều nhắc đến chuyện này cả. Sao... tìm được cô ta rồi à?"

"Mẹ kiếp..." Triệu Ngọc vội bảo anh ta nhìn kĩ lại: "Anh nhìn xem, ở khoé miệng bên phải của cô ta có nốt ruồi duyên. Anh không cảm thấy người này trông rất quen sao?"

"Quen?" Hách Gia Tuấn nhìn kĩ lại: "Tôi có gặp cô ta bao giờ đâu, quen gì chứ? À... Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi là tên bắt cóc sao? À... Tôi hiểu rồi!" Hách Gia Tuấn đột nhiên tỉnh ngộ: "Cô ta với mẹ tôi... Không phải chứ? Anh cảnh sát, anh nhìn cho kĩ... Đây này..."

Hách Gia Tuấn để hai tấm hình kế bên nhau, sau đó còn bảo ông bảo vệ lớn tuổi xem chung nữa. Cuối cùng anh ta nói tiếp: "Nhìn thấy chưa? Ngoại trừ nốt ruồi duyên đó ra, thì từ chiều cao cho đến độ mập ốm, anh thấy có chỗ nào giống đâu? Hình như là mẹ tôi còn xinh đẹp hơn đấy!"

"Tôi không biết!" Triệu Ngọc không nói gì mà ông bảo vệ lớn tuổi lên tiếng trước: "Giám đốc Hách, tôi không mang kính lão theo, nhìn không rõ lắm!"

Triệu Ngọc vội nhìn kĩ lại, đúng thật là chẳng những chiều cao và độ mập ốm của hai người không giống nhau, mà ngay cả vị trí của nốt ruồi duyên đó cũng có chút khác biệt.

Nốt ruồi của mẹ Hách Gia Tuấn nằm cao hơn tí, còn của Lương Tư Tư nằm ở dưới. Thậm chí độ lớn nhỏ của nốt ruồi cũng không giống nhau.

Ồ...

Triệu Ngọc đưa tay vuốt mồ hôi trên cái đầu trọc của mình, nghĩ thầm trong lòng, thì ra chỉ là nhìn nhầm thôi.

Thì ra mẹ của Hách Gia Tuấn không có quan hệ gì với Lương Tư Tư cả!

Xem ra, mấy hôm gần đây điều tra «Vụ án bắt cóc Miên Lĩnh» làm cho thần kinh của mình cũng bị rối loạn luôn rồi!

Trong khi Triệu Ngọc đang so sánh hai tấm hình, cái điện thoại cục gạch do Tô Dương đưa cho hắn bỗng rung lên. Đây là tín hiệu hai người đã bàn trước với nhau, điện thoại cục gạch mà rung lên tức là bên phía Tô Dương đã xong việc, hắn có thể rút lui rồi.

Đến lúc này, hắn cũng không có lí do gì tiếp tục chiếm lấy điện thoại của Hách Gia Tuấn nữa, chỉ đành đem trả lại cho anh ta rồi nói với vẻ hung hăng: "Tôi cảnh cáo anh, mau chóng xoá hết hình của Diêu Giai ở chỗ anh. Nếu không, sau này tôi lên wechat kích động dân chúng, để xem một thiếu gia như anh có mất mặt không! Cái ông kia..."

Hắn chỉ về phía ông bảo vệ, nói: "Ông mau đi xem người trong toà nhà đi ra ngoài hết chưa, chuyên gia tháo bom sắp đến rồi!"

"À... Ừ... A..." Ông bảo vệ sững sờ, vẫn đứng yên tại chỗ.

Kết quả là, tranh thủ lúc ông ta sững người ra, Triệu Ngọc vội bật tiếng chuông điện thoại của mình lên, sau đó làm bộ làm tịch cầm điện thoại lên nói chuyện: "Alô? Đội trưởng! Các anh đi đâu rồi? Sao còn chưa qua đây nữa? Người đã giải tán hết rồi! Hả? Cái gì? Đã bắt được tên khủng bố rồi hả? Trong túi không có bom sao? Đồ giả sao? Không phải chứ? Tôi... Vậy... Được được... Tôi biết phải làm sao rồi!"

Làm bộ làm tịch xong, Triệu Ngọc mới ngẩng đầu lên nói với Hách Gia Tuấn: "Thành thật xin lỗi, Giám đốc Hách, chúng tôi đã bắt được tên tội phạm rồi, trong túi không có bom! Không sao rồi! Không sao rồi!"

"Không được!" Nào ngờ, ông bảo vệ lớn tuổi lại lên tiếng. Ông ta nhìn về phía Triệu Ngọc, quát lên: "Có cảnh sát nào làm việc như các cậu không? Cậu nói không có bom tức là không có bom sao? Lỡ như tên khủng bố đó nói dối thì sao?"

"Ui chao, mẹ nó... Ông..." Triệu Ngọc cũng đành bó tay với ông bảo vệ này, chỉ đành đi về phía cái túi xách đó.

"Này! Này!" Ông bảo vệ bị dọa đến xanh mặt, vội chắn trước mặt Hách Gia Tuấn, hét lên: "Cậu... Cậu đừng có làm bậy đấy!"

Kết quả là trong lúc ông bảo vệ sợ đến xanh mặt, Triệu Ngọc đã kéo khoá kéo của túi xách màu đen ra, sau đó giả bộ tỏ vẻ kinh ngạc.

"A!" Ông bảo vệ bị dọa cho sợ chết khiếp, vội nằm sấp xuống đất, còn đè cả Hách Gia Tuấn nằm xuống đất.

"Ông trời ạ!"

Triệu Ngọc lật ngược cái túi lên, đổ hết đồ trong túi ra.

Mấy chục bịch bánh que cay rơi hết xuống đất, khiến mắt người ta cay xè...

Đã diễn trò xong, Triệu Ngọc đóng gói mớ bánh cay đó lại, mang về xe cảnh sát của mình.

Vốn dĩ hắn định nhân cơ hội này để thăm dò vài câu với Hách Gia Tuấn, xem liệu cha của anh ta - Hách Cương có quan hệ gì với Hám Văn Quân và Cao Dương không?

Dù sao Hách Gia Tuấn cũng là con trai nhà họ Hách, nếu quan hệ của ba người này thật sự gần gũi thì chắc hẳn anh ta sẽ biết.

Nhưng Triệu Ngọc cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi.

Bời vì chuyện bức ảnh vừa rồi đã khiến hắn lộ ra sơ hở, nếu lại hỏi Hách Gia Tuấn vấn đề nhạy cảm đó nữa, không chừng sẽ khiến cho anh ta chú ý. Một khi đã bứt dây động rừng khiến cho Hách Cương cảnh giác, công tác điều tra sau đó nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.

Vì thế, Triệu Ngọc chỉ xin số điện thoại của Hách Gia Tuấn với lý do là có thể Cục Cảnh sát sẽ gọi điện hỏi thăm tặng quà cho anh ta. Sau đó hắn cầm bịch bánh cay rời khỏi Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Long.

Trên đường quay lại Cục Cảnh sát, Triệu Ngọc vừa lái xe vừa ăn bánh, điện thoại của Tô Dương nhanh chóng gọi tới.

Trưởng phòng Tô nói cho hắn biết, nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi. Bọn họ đã thu được tài liệu khả nghi, bước tiếp theo chính là giải mã bí mật trong đó.

Tô Dương còn đặc biệt khen ngợi, nói lần này Triệu Ngọc hành động mạnh mẽ biết bao nhiêu, chính nghĩa biết nhường nào. Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, bọn họ đều sẽ nhớ tới công lớn của hắn.

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng hắn vô cùng thoải mái, nhanh chóng gọi điện cho đám người của Chu Tương, dùng những lời nói vừa rồi của Tô Dương cổ vũ bọn họ một phen. Hắn còn khen ý tưởng dùng bánh cay này của bọn họ vô cùng độc đáo mới mẻ, hắn vô cùng hài lòng!

Mấy tên đàn em nghe vậy thì hết sức vui mừng, bảo là về sau có nhiệm vụ đặc biệt gì, xin đại ca cứ giao cho bọn họ.

...

Sau khi Triệu Ngọc quay về văn phòng Cục Cảnh sát, nhóm cảnh sát điều tra đều đang rất bận rộn khẩn trương.

Bởi vì Đội Trọng án chia thành hai Tổ A và Tổ B, Miêu Anh đã đưa đám người Trương Diệu Huy quay lại văn phòng của Tổ B rồi.

Vừa vào văn phòng của Tổ A, Triệu Ngọc liền cảm thấy ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn về phía hắn khá kì lạ, liếc qua rồi lại lảng tránh, giống như là có chuyện gì gạt hắn vậy.

Nhất là Tổ trưởng Mao Vĩ, lúc chào hỏi, anh ta mở miệng giống như là định nói cho hắn cái gì nhưng lại lo lắng điều gì đó, cuối cùng cũng không nói ra.

Đối với thái độ phân biệt đối xử của những đồng nghiệp này, Triệu Ngọc đã sớm chẳng còn lạ gì.

Hắn liếc mắt nhìn một lượt, không thấy Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đâu nên liền đi thẳng tới bàn làm việc của Lý Bối Ni.

Trong lòng cô ấy cũng có chuyện gì đó, nhìn hắn muốn nói lại thôi.

Triệu Ngọc cũng không hỏi nhiều, chỉ mở điện thoại di động ra, đưa ảnh chụp mẹ của Hách Gia Tuấn cho Lý Bối Ni xem.

"Bối Ni à, em xem tấm hình này đi. Em thấy... có giống... Lương Tư Tư không?"

"Hả?" Lý Bối Ni nghe vậy thì khá bất ngờ, cúi đầu nghiêm túc nhìn kỹ vài lần, cuối cùng cắn môi nói: "Đàn anh à, nếu nhìn thoáng qua cũng có chỗ giống! Thần thái giống, nốt ruồi cũng giống nữa! Nhưng mà... nếu nhìn kỹ, thì lại thấy không giống nữa rồi! Ừm..."

Nói xong, Lý Bối Ni nhanh chóng tìm ảnh chụp Lương Tư Tư hồi nhỏ rồi chỉ cho Triệu Ngọc xem: "Xem này, vị trí nốt ruồi không đúng lắm, vóc dáng cũng không giống... Cho nên, có thể khẳng định là người này chắc chắn không phải Lương Tư Tư!"

"Ừm... nếu... phẫu thuật thẩm mỹ thì sao?" Triệu Ngọc chợt nói một câu như vậy.

"Đàn anh..." Lý Bối Ni nghiêm túc nói: "Anh lấy bức ảnh chụp này ở chỗ nào vậy? Đây là ai?"

"Mẹ của Hách Gia Tuấn!" Triệu Ngọc trả lời.

"Hả?" Quả nhiên Lý Bối Ni nghe vậy thì giật mình: "Mẹ của Hách Gia Tuấn? Vợ của Hách Cương sao? Ừm... không phải bà ấy đã chết lâu rồi à?"

"Phải rồi!" Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: "Mẹ của Hách Gia Tuấn chết vì lý do gì vậy? Bị bệnh sao?"

"Đúng!" Lý Bối Ni đã đọc thông tin này rồi nên bây giờ trả lời rất lưu loát: "Là do một bệnh về máu hiếm thấy! Với điều kiện chữa bệnh thời đó mà nói, bệnh này chính là bệnh nan y! Hơn nữa, chẳng những là bệnh nan y, mà còn có khả năng di truyền nữa. Cho nên hàng năm Hách Cương đều đưa Hách Gia Tuấn đi làm kiểm tra sức khỏe, sợ anh ta bị di truyền bệnh từ mẹ mình."

"À..." Triệu Ngọc gật đầu. Tuy rằng hắn có cảm giác là bức ảnh này khá kỳ lạ nhưng cũng không nhìn ra được mối dây liên hệ với chuyện này là gì.

Vì vậy, hắn đành phải nhờ Lý Bối Ni tra giúp hắn tra xét chuyện này. Hắn muốn biết liệu mẹ của Hách Gia Tuấn có phải là người nhà của Lương Tư Tư, hay có quan hệ gì không?

"Được!" Lý Bối Ni gật đầu đồng ý, bắt đầu gõ lên bàn phím.

"Vậy..." Triệu Ngọc lại nhanh chóng hỏi: "Trong thời gian anh rời khỏi đây, mọi người có tra ra được manh mối nào khác không? Anh thấy ánh mắt của mấy người này vô cùng kì lạ, có phải vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"

Ý của Triệu Ngọc là hỏi Miêu Anh có mâu thuẫn gì với Lưu Trường Hổ hay không?

Ai ngờ, nghe Triệu Ngọc nói vậy, Lý Bối Ni vội ngẩng đầu lên nhìn quanh một chút. Thấy Mao Vĩ đã đi rồi, còn những cảnh sát điều tra khác đều đang bận rộn, cô mới nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: "Đàn anh à! Anh thật là không biết nhìn người!" Trên mặt Lý Bối Ni lộ ra ý giận rõ ràng.

"Ý em là sao? Có gì không thoải mái à?" Triệu Ngọc không hiểu.

"Không biết nhìn người! Chính là nói vị Tổ trưởng Miêu mới tới kia kìa!" Lý Bối Ni dẩu môi nói: "Người phụ nữ này rất độc ác! Bụng dạ nham hiểm, quả thực là..."

Ha ha ha...

Triệu Ngọc không nhịn được mà nở nụ cười, trong lòng hắn thầm nói, xem ra tâm nguyện của bản thân hắn đã thành hiện thực rồi. Khẳng định là Miêu Anh đã chuốc thù với bọn người Lưu Trường Hổ rồi.

"Sáng nay tới làm việc," Lý Bối Ni cắn răng nói: "Đội trưởng Lưu Trường Hổ đã biết rõ tình huống, tức đến mức nổi giận lôi đình đó! Kết quả, ngay lúc đó Tổ trưởng Miêu liền đứng ra, nói với Đội trưởng Lưu rằng tất cả mọi chuyện đều là do một mình anh gây nên. Mọi người vốn đều là muốn báo cáo lên cấp trên nhưng đều bị anh ngăn cản. Anh còn ngông cuồng nói, ai dám báo cáo, anh sẽ đánh người đó..."

Trong phút chốc, biểu cảm của Triệu Ngọc cứng đờ.

Hắn có cảm giác như là đột nhiên bị đốt thành tro vậy...

Miêu Anh này... Miêu Nhân Phụng này...

"Anh xem, sao lại có người như vậy chứ?" Lý Bối Ni như có cùng một mối thù, nói: "Đúng là vong ân phụ nghĩa! Anh liều mạng giúp cô ta như vậy, gặp bao nhiêu chuyện như vậy, thế mà cô ta lại mang anh ra làm bia đỡ! Nào có ai như thế chứ?"

"Tuy rằng em và bọn Trương Diệu Huy đã cố gắng giải thích giúp cho anh, nhưng mà anh biết tính Đội trưởng Lưu rồi đấy. Cho dù biết anh không phải là kẻ đầu têu, thì ông ta cũng vẫn vui vẻ tin những lời Miêu Anh nói. Bây giờ có khi ông ta đã báo cáo lên chỗ của Cục phó Loan rồi cũng nên! Đàn anh à, anh lại phải chịu oan rồi!"

Theo như sự hiểu biết của Lý Bối Ni đối với Triệu Ngọc, sau khi biết được tin này, nhất định hắn sẽ giận tím mặt, làm ầm lên, lập tức đi tìm Miêu Anh để tính sổ.

Phải biết rằng, trước kia Lưu Trường Hổ bảo hắn pha một cốc cà phê, hắn liền lấy cái cốc để đập vào đầu người ta. Bây giờ Miêu Anh đã cưỡi lên đầu hắn ngồi rồi, khẳng định là hắn sẽ chuyển ngay sang trạng thái phát cuồng.

Nhưng mà, lần này Lý Bối Ni sai rồi.

Sau khi kinh ngạc đờ đẫn mười mấy giây, Triệu Ngọc lại nở nụ cười: "Ha ha, Miêu Anh này thật đúng là có thủ đoạn cao siêu! Bái phục, bái phục..." Triệu Ngọc cười nói: "Anh thật sự càng ngày càng thích cô gái này rồi!"

"Hả? Sao lại thế?" Lý Bối Ni há hốc mồm ngạc nhiên: "Đàn anh à? Anh... Anh không tức giận sao? Phẫn nộ của anh đâu mất rồi? Sao anh có thể chịu đựng được chứ?"

"Ha ha... quen rồi, ha ha, quen rồi!" Dứt lời, Triệu Ngọc vừa cười mỉa tự giễu vừa đấm mấy cái lên cái lưng mỏi, nói: "Haizz! Cả đêm không ngủ, mỏi mắt quá đi mất... Em giúp anh kiểm tra chút đi, có tin gì thì báo với anh nhé... Oáp..."

Triệu Ngọc ngáp một cái rồi đi về bàn làm việc của mình, lười nhác nằm sấp lên mặt bàn, bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.

Hả?

Không thể nào?

Đến lúc này, Lý Bối Ni đã hoàn toàn ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm.

Từ khi quen biết Triệu Ngọc đến nay, cô chưa bao giờ thấy hắn nhẫn nhịn như vậy. Thật không hiểu nổi, Miêu Anh này rốt cục là thần thánh phương nào?

Thực ra... sao Triệu Ngọc có thể không tức giận cho được chứ?

Tuy rằng hắn cũng có hơi si mê Miêu Anh, nhưng cái loại hãm hại trắng trợn như thế này, sao hắn có thể chịu nổi?

Chẳng qua, dù sao Triệu Ngọc cũng là người từng trải, hắn biết rõ mình đang đứng trên lập trường nào.

Bây giờ, hắn đã đắc tội với Lưu Trường Hổ, vậy thì càng không thể dễ dàng đắc tội Miêu Anh được, nhất là khi cô có thế lực chống lưng rất lớn.

Hiện giờ mặc kệ cô có làm khổ hắn như thế nào, hắn cũng phải duy trì đứng cùng một phe với cô.

Thực ra, bởi vì Miêu Anh đột nhiên tới mà quan hệ trong Đội Trọng án đã trở nên vô cùng kì lạ.

Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ một mặt không muốn để Miêu Anh ảnh hưởng đến địa vị của mình, mặt khác cũng không muốn nhìn cô vừa nhận chức đã đứng cùng một phe với đối thủ của họ là Triệu Ngọc.

Cho nên, tất nhiên bọn họ muốn xúi giục để cô mâu thuẫn với hắn.

Miêu Anh là người rất khôn khéo, biết cách đưa đẩy. Cô vừa mới đến, đương nhiên không muốn đắc tội với Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ chỉ vì chuyện nhỏ như vậy. Nếu cô cố sức bảo vệ Triệu Ngọc thì sẽ khiến cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, tất nhiên danh tiếng của cô trong mắt lãnh đạo cũng kém đi.

Ngược lại, nếu cô dùng Triệu Ngọc làm tấm gỗ chắn thì sẽ khiến cho mâu thuẫn được hóa giải. Mặc dù có khả năng chọc vào Triệu Ngọc nhưng không đến mức đắc tội lãnh đạo.

Hơn nữa, bây giờ Miêu Anh còn hi vọng có thể chọc cho Triệu Ngọc phát điên lên. Nếu hắn trở mặt với cô thì cô còn có lý do để xử lý hắn, đến lúc đó chỉ cần mẹ cô nói nhẹ một câu thôi là hắn sẽ bị đưa đi chỗ khác ngay.

Vậy nên, Triệu Ngọc biết rằng ai cũng có thể đắc tội được, ngoại trừ Miêu Anh. Đắc tội với cô, bản thân hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa!

Thôi được rồi, cô đã hi vọng tôi tức giận thì tôi sẽ cố tình không tức giận, còn đối xử với cô thật tốt nữa, xem cô có khó chịu hay không.

Cho cô buồn bực chết luôn!

Về mặt khác, Triệu Ngọc cũng có một ít gốc rễ.

Hắn vừa mới lập được công lớn bên phía Tô Dương, có vị lãnh đạo tỉnh này làm chỗ dựa, hắn không hề lo lắng Lưu Trường Hổ có thể làm được gì hắn.

Nhưng mà thôi...

Triệu Ngọc nằm dài trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng vẫn còn nhắc, Miêu Nhân Phụng ơi Miêu Nhân Phụng, có một số việc cô phải biết, Triệu Ngọc tôi là người có thù tất báo!

Không phải là không báo thù, mà chỉ là thời điểm chưa tới thôi!

Hôm nay cô đâm tôi một nhát, tôi đã nhớ kĩ rồi! Hừ hừ, ngày nào đó nếu như bị tôi bắt được cơ hội, ông đây sẽ trả lại cô gấp đôi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me