LoveTruyen.Me

Quyen 4 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

____________________________

Nhìn câu trả lời của Chưởng môn chân nhân, Bùi Diệp phút chốc nhớ tới một chi tiết.

Sau khi trùm phản diện bên trong nguyên tác « Nàng thê thần y của Đế quân tà mị: Sư phụ hôn hôn ôm ôm bế cao cao » bị nam nữ chính đánh bại liền chết.

Tại thế giới có "Sảnh phục sinh", không lý nào nhân vật phản diện bị diệt một lần liền ợ rắm lĩnh cơm hộp.

Tốt xấu gì cũng là một boss phản diện ưu tú, làm sao có thể không để lại cho mình một con đường lui -- thử nghĩ một chút, một boss phản diện cẩn trọng có thể kiếm kinh nghiệm nhiều lần, hiếm có cỡ nào chứ -- tác giả còn có thể tiếp tục thêm mấy trăm chương sáo rỗng.

Cơ mà Chưởng môn chân nhân lại tử vong tại lần quyết chiến cuối cùng rồi dứt khoát lưu loát lĩnh cơm hộp.

Bây giờ nghĩ lại, một là hắn trở lại hiện thực, hai là hắn dùng hết số lần "Sảnh phục sinh", lần nữa tiến vào Địa Ngục luân hồi... Cái trước còn tốt, còn có thể suy diễn hắn và Hàm Ngư trở thành Adam Eva phiên bản xã hội hiện đại... Nhưng nếu như là cái sau, bi kịch chắc rồi.

Chưởng môn đại tông chính đạo, tình huống gì sẽ khiến hắn hao hết tất cả số lần "Sảnh phục sinh"?

Bùi Diệp có thể nghĩ tới khả năng duy nhất, chính là hắn vì đảm bảo tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, bắt chước Hàm Ngư chân nhân, nắm bắt thời cơ mạnh mẽ logout, lãng phí số lần quý báu. Chờ hắn lòng tin tràn đầy cảm giác mình đã nắm chắc, lại bị nam nữ chính không biết rõ tình hình liên thủ hành hung...

Nghĩ như vậy, bóng ma tâm lý của Chưởng môn chân nhân không thể nào nhỏ hơn Ngọc Cẩn chân nhân.

Bùi Diệp đang tính toán diện tích bóng ma tâm lý của Chưởng môn chân nhân, Chưởng môn chân nhân gửi cho cô một câu nhìn như bình tĩnh nhưng lại mang theo chút khiêu khích và uy hiếp.

【 Cô biết tất cả những chuyện này rồi, thế là muốn ngăn cản tôi? 】

Mười hai chữ ngắn ngủi, Bùi Diệp lại nghe ra lời ngầm --

【 Kẻ ngăn tôi, chết! 】

"Dựa theo kế hoạch của anh, anh muốn đối địch với thiên hạ không? Có nghĩ bọn người Ngọc Cẩn sư đệ sẽ ngăn cản anh hay không? Bọn họ sẽ không biết dụng tâm khổ cực của anh, chỉ biết anh thân là Chưởng môn đại tông đệ nhất chính đạo Lăng Tiêu tông lại làm chuyện ma đạo tà đồ. Nếu anh thành công còn đỡ, nhưng nếu anh thất bại, không biết có bao nhiêu người sẽ phỉ báng anh - bao gồm cả đồng môn cũ của anh, đồng đội của anh?"

Chưởng môn chân nhân lặng im không nói.

Hắn đã từng nghĩ tới, nhưng lý trí nói cho hắn biết, « Cửu Trọng Thiên » là thế giới giả dối, mà Hàm Ngư sư muội đang ở thế giới chân thật chờ hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc này, nội tâm do dự tựa tuyết dưới ánh mặt trời chói sáng, trong nháy mắt đã tiêu tan thành nước, bốc hơi sạch sẽ.

【 Những lời cô nói đều không quan trọng, tôi cũng không quan tâm. 】

Hắn từ Địa Ngục xông ra đồng thời còn cầm vũ khí trang bị Thần cấp acc chính sưu tập được, những người khác là acc phụ hoặc là giáng cấp quá nhiều tại Địa Ngục, căn bản không đủ gây sợ. Đối chọi với nhau thật, Chưởng môn chân nhân cảm thấy phần thắng của mình lớn hơn một chút.

Đương nhiên, đây là tình huống Hàm Ngư sư muội giả không nhúng tay vào.

Vừa nghĩ đến biến số không rõ lai lịch, lập trường không rõ này, hắn bỗng cảm thấy mệt mỏi.

【 Chưởng môn sư huynh 】: Nếu cô muốn trợ giúp tôi, chúng ta chính là đồng đội, nếu cô ngăn cản tôi, cô chính là địch nhân của tôi.

Bùi Diệp chậm rãi gửi một tin nhắn.

"Không không không -- anh không có hiểu ý tôi."

【 Tôi không hiểu chỗ nào? 】

Bùi Diệp nói: "Mọi thứ đều phải theo đạo lý tới trước tới sau, ý của tôi là anh đoạt việc của tôi."

Chưởng môn chân nhân: "? ? ?"

Hắn đoạt việc của Hàm Ngư giả này bao giờ?

"Anh đã bao giờ nghe nói một câu này chưa?"

Chưởng môn sư huynh rất cho mặt mũi nói tiếp.

【 Chưởng môn sư huynh 】: Lời gì?

Bùi Diệp ra vẻ cảm tính nói: "Nào có năm tháng an nhiên, chẳng qua là có người thay anh gánh vác trọng trách để anh tiến về phía trước."

Chưởng môn sư huynh không có hồi âm, nhưng Bùi Diệp suy đoán gã này tuyệt đối đang cười khẩy.

"Người bình thường nên có bộ dáng của người thường, an tâm chờ cứu viện không được sao? Loại diệt thế này... Ah, không, công việc cứu rỗi, giao cho các chuyên gia làm điều đó đi." Bùi Diệp không đợi Chưởng môn chân nhân suy diễn quá nhiều, tiếp tục nói, "Biện pháp của anh, quả thực có xác suất nhất định đá tất cả người chơi offline, để ý thức của bọn họ trở lại thân thể của mình, nhưng anh có nghĩ tới làm thế nào để khắc phục hậu quả hay không?"

Bùi Diệp làm Chưởng môn sư huynh bắt đầu hoài nghi thân phận của cô.

Sao nói chuyện có một cỗ phong cách cán bộ thế? ? ?

【 Chưởng môn sư huynh 】: Khắc phục hậu quả?

Bùi Diệp nói: "Thời gian người chơi trải qua trong trò chơi « Cửu Trọng Thiên » hoàn toàn không giống với thế giới thực, các anh cho rằng mình đã trải qua mấy trăm năm, có lẽ thế giới thực cũng chỉ một hai năm. Ký ức của các anh, phần lớn 'Số liệu rác rưởi' là trò chơi nhét vào. Anh có từng nghĩ tới anh mang theo ký ức 'Chưởng môn đệ nhất đại tông chính đạo Lăng Tiêu tông' trở lại hiện thực sẽ như thế nào không? Ở hiện thực anh sẽ không thể phi thiên độn địa, sẽ không thể dời non lấp bể, thấy người ta đáng ghét cũng không thể giết người đả thương người, anh biết mất đi thân phận mang lại cho anh hết thảy đặc quyền này, anh có thể thích ứng với nó không?"

Chưởng môn chân nhân nhìn dòng tin này hiểu lầm.

【 Hừ, cô là người công ty game phái tới dụ tôi từ bỏ? 】

Bùi Diệp lạnh lùng xỉa xói.

"Anh không bắt được trọng điểm à, khó trách theo đuổi Hàm Ngư nhiều năm như vậy, cô ấy còn tưởng rằng anh thèm trúc mã nhà cô ấy."

【 Chưởng môn sư huynh 】: ...

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Có tin hắn lập tức rút kiếm đâm thận Bùi Diệp không!

Bùi Diệp nói: "Anh chớ vội phủ nhận, từ lật tay thành mây trở tay thành mưa biến thành người bình thường năng lực đặc thù gì cũng không có, chênh lệch giữa hai người này không phải người bình thường có thể tiếp nhận. Anh đã như thế, các game thủ khác cũng vậy. Cho dù anh có thể cam đoan anh sẽ cố gắng thích ứng với cuộc sống của người thường, nhưng anh có thể cam đoan tu sĩ khác cũng như vậy sao? Đừng quên, cho đến bây giờ, có quá nhiều người chơi hoàn toàn dung nhập vào thế giới « Cửu Trọng Thiên », cho rằng mình là tu sĩ thế giới tu chân... Anh cảm thấy những người chơi này mang theo nhận thức như 'Ta là tu sĩ đại lục XX xuyên không đến', 'Phàm nhân đều là cặn bã', trật tự xã hội hiện thực còn có thể tốt không?"

Tại « Cửu Trọng Thiên », Chưởng môn chân nhân có thể hoàn toàn trấn áp bọn họ.

Trở lại thế giới hiện thực, Chưởng môn chân nhân cũng chỉ là người bình thường không hơn không kém.

Hắn đã mất đi năng lực trấn áp hết thảy, đồng thời cũng đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm nhất.

【 Chưởng môn sư huynh 】: Nói nhiều như vậy, cô có mục đích gì?

Bùi Diệp cười cười: "Tôi nói rồi, loại công việc chuyên nghiệp này nên giao cho chuyên gia làm, tôi cam đoan sẽ không để lại một chút tai họa ngầm. Để các anh quên tất cả những gì đã trải qua ở « Cửu Trọng Thiên », an toàn trở lại thế giới hiện thực. Khi tất cả nhân loại thức tỉnh từ khoang trò chơi, sẽ chỉ nhớ rằng con người đã gặp phải một tai nạn chưa từng có, và họ là những người sống sót còn lại sau thảm họa."

Chưởng môn chân nhân bên kia không nói.

Đang lúc Bùi Diệp cho rằng hắn đã block mình, trò chuyện riêng vang lên.

【 Chưởng môn sư huynh 】: Cô là... Người của quân đội?

Mặc dù chìm nổi trong « Cửu Trọng Thiên » nhiều năm, nhưng có nhiều thứ vẫn khắc sâu tận xương tủy và linh hồn.

Chỉ cần nhắc tới từ ấy liền cảm giác vô cùng an tâm.

Bùi Diệp gật đầu nói: "Ừm, đúng là vậy."

Có điều là người của quân đội Liên Bang.

Bốn bỏ năm lên cũng như nhau.

Chưởng môn chân nhân bên kia sờ sờ trâm hoa mẫu đơn trên tóc.

Một lúc lâu sau, chần chờ chào hỏi.

【 Chưởng môn sư huynh 】: Đồng chí quân Giải Phóng, xin chào! Vậy thì cô... Bây giờ đang hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước để hoàn thành đại nghiệp diệt thế? ? ?

Bùi Diệp: "..."

Lời này cô không nhận nổi nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me