LoveTruyen.Me

Quyen 5 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

________________________________

Tính cả phần râu ria lộn xộn, có lẽ phần chính chỉ vỏn vẹn ba phút?

Làm sao một người đàn ông đích thực chỉ có ba phút thôi chứ?

Nghĩ đến điều này, chủ tiệm đầy oán hận nhìn gương mặt lạnh lùng của Dạ Quân Vương, trong mắt lộ rõ sự ước ao ghen tỵ.

Có lẽ vì ánh mắt của chủ tiệm quá nóng bỏng, dính chặt vào người Dạ Quân Vương, khiến một sát thủ như anh ta cảm thấy rất khó chịu, bèn hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Chủ tiệm bất đắc dĩ giơ tay vỗ vai Dạ Quân Vương.

"Cậu thật khiến người khác phải ghen tỵ..." Chuyện may mắn thế này gặp ở đâu vậy, ông cũng muốn thử vận may, rõ ràng ông nhiều hơn Dạ Quân Vương gấp đôi, nhưng mấy cô bạn gái đều chia tay ông với lý do tương tự —— ôi, so sánh càng làm người ta chán nản.

Chủ tiệm không dùng nhiều lực, nhưng Dạ Quân Vương lại kêu lên một tiếng đau đớn, còn vô thức cúi người né tránh, mặt hiện ra vẻ đau đớn.

"Sao, sao vậy?"

Động tác vỗ vai cứng lại, chủ tiệm nghi hoặc nhìn vào lòng bàn tay mình.

Ông không dùng sức mà.

Dạ Quân Vương mím môi không nói, giữ nguyên tư thế cúi người vẫy tay với chủ tiệm, ra hiệu mình không sao.

Bùi Diệp khoanh tay dựa vào cột, cười nhắc nhở Dạ Quân Vương.

"Đây là mạng ảo, không phải là thực tế, anh có thể xóa bỏ cảm giác đau."

Mạng ảo có thể điều chỉnh cảm giác đau đớn, mọi cảm giác đau do trận đấu ở đấu trường để lại có thể xóa thủ công, nếu không thì mang cảm giác đau đớn này ra thực tế sẽ có ảnh hưởng nhất định đến cơ thể thật.

Dạ Quân Vương để nguyên không xóa, chẳng phải là tự ngược sao?

"Không cần, coi như là bài học."

Anh ta muốn dùng những đau đớn này để nhắc nhở bản thân về những gì đã xảy ra hôm nay.

"... Là tôi khinh địch quá."

Bùi Diệp cười, xòe tay mình đầy tự tin: "Dù anh không khinh địch, anh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi."

Dạ Quân Vương hừ lạnh, không nói gì thêm.

Chủ tiệm bên cạnh nghe xong cuộc đối thoại của hai người, lại nhìn vào lòng bàn tay mình với vẻ mặt mơ màng, hồi tưởng lại cảnh Dạ Quân Vương đau đớn cúi người khi bị vỗ vai, rồi nhìn Bùi Diệp với nụ cười đầy ẩn ý nói "anh không thoát khỏi lòng bàn tay tôi"...

Ông có vẻ đã hiểu lầm gì đó.

Hóa ra không phải Dạ Quân Vương hưởng phúc, mà là gặp phải một cô nàng thích đánh lộn?

Hai người vừa ra ngoài "làm một trận", nội dung không phải thuộc kênh không phù hợp với trẻ em, mà là kênh giáo dục đời sống pháp luật?

Nghĩ đến đây, chủ tiệm tinh mắt nhận ra sắc mặt Dạ Quân Vương còn tái nhợt và mệt mỏi hơn bình thường, trông như vừa trải qua đau đớn khủng khiếp.

Chiếc áo thun rộng thùng thình nhăn nheo khoác lên người anh ta, trông có chút lỏng lẻo, càng làm anh ta thêm gầy gò yếu đuối.

Cảnh tượng này càng làm xác nhận suy nghĩ của chủ tiệm.

Xóa tan sự ghen tỵ ban nãy, chủ tiệm đồng cảm pha chút thương hại gọi Dạ Quân Vương ra một góc để dặn dò vài chuyện.

Trong mắt ông, Dạ Quân Vương là một thanh niên hiền lành.

Xảy ra chuyện thế này, chắc chắn là bị ép buộc.

"Có chuyện gì vậy, chủ tiệm?"

Mặc dù chủ tiệm không thông minh lắm, nhưng rất thoải mái khi duyệt đơn xin nghỉ, không nợ lương cũng không cố ý cắt giảm lương, từ góc độ của một nhân viên, ông đã là một ông chủ tốt. Nghĩ đến điều này, Dạ Quân Vương dịu mặt lại, sẵn lòng cho ông chủ một chút vẻ mặt tốt.

Chủ tiệm lén lút liếc nhìn Bùi Diệp.

Xác định cô ở xa không thể nghe thấy, ông yên tâm nói thầm với Dạ Quân Vương.

"Chú có nên giúp cậu báo cảnh sát không? Lặng lẽ thôi..."

Dạ Quân Vương: "..."

Báo cảnh sát làm gì?

Để bắt anh ta vào ăn cơm tù à?

Dạ Quân Vương lạnh lùng từ chối: "Không cần báo cảnh sát."

Chủ tiệm nhìn nhân viên với ánh mắt phức tạp, thở dài một hơi: "Được rồi, hai người tình nguyện, nhưng cũng đừng... quá mức, chú hiểu có người thích tìm kiếm kích thích bằng cách cực đoan, nhưng mà —— chú thấy cậu không chịu nổi cô ấy thêm vài lần đâu, đừng để mất mạng."

Dạ Quân Vương nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nhận lòng tốt của chủ tiệm.

"Tôi sẽ cố gắng, cô ta không thể kiêu ngạo lâu đâu."

Sát thủ không cần bạn bè, chỉ cần một hòn đá mài dao.

Sự tồn tại của Bùi Diệp có thể làm cho lưỡi dao của anh ta thêm sắc bén.

Người phụ nữ này dù mạnh đến đâu cũng không thể luôn luôn cảnh giác cao độ, anh ta sẽ có cơ hội để ám sát cô.

Chủ tiệm: "..."

Một lúc sau, ông lại đơ mặt nói: "Ồ, chú hiểu rồi."

Ông còn tưởng Dạ Quân Vương là kẻ đáng thương, không ngờ cả hai đều là những dân anh chị, Dạ Quân Vương còn muốn lật đổ.

Chủ tiệm lẩm bẩm "Chậc chậc chậc —— thật đúng là người không thể nhìn bề ngoài" rồi rời đi.

"Chúng ta bây giờ tính là bạn chưa?"

Bùi Diệp chủ động kết bạn với Dạ Quân Vương.

Dạ Quân Vương cúi đầu làm việc, ậm ừ một tiếng.

Bùi Diệp quan sát một lúc, vừa nhìn Dạ Quân Vương, vừa thử hỏi anh ta.

"Anh hiểu biết bao nhiêu về tổ chức khủng bố SAVIOR?"

Dạ Quân Vương không thay đổi biểu cảm, chỉ hơi nhăn mày với vẻ ghét bỏ, trong mắt lóe lên một tia hận thù: "Sao tự nhiên cô hỏi về SAVIOR? Tôi không cùng đường với họ, tìm tôi để hỏi tin tức cũng vô ích, thà đi tìm người buôn bán thông tin mua còn hơn."

Bùi Diệp nói dối như thật.

"Tôi vừa nhận được một tin bất ngờ từ người buôn bán thông tin."

"Tin gì?"

Bùi Diệp nói dối không chớp mắt: "SAVIOR đã nhắm vào anh."

Động tác sửa chữa của Dạ Quân Vương khựng lại một chút, hơi thở của anh ta thay đổi trong chốc lát nhưng nhanh chóng biến mất.

Anh ta giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi đã nhiều lần cướp mối làm ăn của tổ chức sát thủ DEVIL, SAVIOR để ý đến tôi cũng là bình thường."

Ở một khía cạnh nào đó, tổ chức sau chính là cha của tổ chức trước.

Con bị bắt nạt, cha nhảy ra cũng là điều bình thường.

Bùi Diệp nói: "Nếu chỉ đơn giản như vậy, tôi cũng không đến tìm anh."

Dạ Quân Vương nhướng mày: "Cô có gì muốn nói thì nói thẳng đi."

Bùi Diệp nhẹ nhàng nói bốn chữ: "Khe Hở Sinh Tử."

Trong khoảnh khắc ấy, trên người Dạ Quân Vương bùng nổ sát khí lạnh lẽo đầy áp bức, trong mắt thậm chí hiện lên hận thù khắc cốt ghi tâm.

Bùi Diệp như không nhìn thấy cảnh này, vẫn điềm nhiên.

Dù Dạ Quân Vương có biết về 【 Khe Hở Sinh Tử  】hay không, Bùi Diệp đều có cách đối phó.

"Có vẻ anh biết về nơi này?"

Anh ta cứng nhắc nói: "Tôi không biết."

Miệng thì nói vậy, nhưng Dạ Quân Vương đã tin một phần, thái độ đối với Bùi Diệp cũng từ ban đầu thận trọng xa cách trở nên phức tạp hơn.

Bùi Diệp cũng không vạch trần anh ta, mà tiếp tục thả mồi câu.

"Thật ra là như thế này... Tôi là giáo viên của một trường học..."

Chưa kịp nói hết câu, đã khiến Dạ Quân Vương nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

Ánh mắt đó tràn đầy sự ngạc nhiên: "Giáo viên, cô ư?"

Bùi Diệp cười nói: "Một vua sát thủ như anh có thể làm thợ sửa xe, sao tôi lại không thể dạy học được?"

Dạ Quân Vương không nói gì.

"... Học sinh của tôi bị người của SAVIOR tấn công, bị dẫn vào một nơi kỳ lạ gọi là 'Khe Hở Sinh Tử'. Tất cả các manh mối cho thấy SAVIOR có mối quan hệ hợp tác nào đó với 'Khe Hở Sinh Tử'..."

Cuối cùng, Dạ Quân Vương không thể kiềm chế được nữa.

"Làm sao cô biết? Học sinh của cô nói với cô à?"

Bùi Diệp nhún vai: "Làm sao có thể? Học sinh của tôi yếu đuối dễ thương, làm sao có thể sống sót trong nơi đó? Khi cô bé gặp chuyện, tôi đang ở gần đó. Là giáo viên, sao tôi có thể trơ mắt nhìn học sinh của mình gặp nạn? Tôi cũng lao vào, cuối cùng tình cờ lạc vào 'Khe Hở Sinh Tử', cuối cùng nguy hiểm trùng trùng mới đưa được cô bé ra ngoài. Tôi đi điều tra SAVIOR, tình cờ biết được từ người buôn bán thông tin rằng mục tiêu tiếp theo của SAVIOR là anh, vì vậy tôi đến thử vận may."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me