Quyen 6 Edit Xuyen Nhanh Nam Than Bung Chay Len Mac Linh
Trấn An Khê vẫn náo nhiệt như thế.
Đủ các loại sạp hàng buôn bán đầy đường, sực mùi pháo hoa.
Minh Tiện đi trên đường, thanh âm bốn phía ồn ào đến thế, nhưng dường như vẫn cách biệt với thế giới của hắn.
Những đứa trẻ vây quanh sạp hàng bán đồ chơi, những vị khách cò kè mặc cả, tiếng tiểu nhị chào mời khách…
Mỗi người đều rất cách quá xa xôi so với hắn.
Có người đụng vào Minh Tiện, người kia tức giận: “Không có mắt à!”
Minh Tiện cứ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn muốn đi đâu?
Có thể đi nơi nào?
Đáy lòng Minh Tiện không có đáp án.
-
Một con đường khác trong trấn An Khê.
Triệu Phù vội vã chạy trên đường, đẩy mở cửa phòng Lương Huyên ra: “Sư huynh, ta nhìn thấy tên đại ma đầu Minh Tiện!”
“Minh Tiện?”
“Đúng, chính là ở đằng kia!” Triệu Phù gật đầu: “Sư huynh, hắn thật sự đang trốn ở đây, chúng ta mau đi thôi.”
Lương Huyên vội cầm vũ khí cùng Triệu Phù xuống tầng: “Tiểu Phù, ngươi đã thông báo các môn phái gần đây chưa?”
“Vẫn chưa báo.” Triệu Phù nói: “Sư huynh, ta thấy trạng thái tên ma đầu kia có vẻ không ổn, khẳng định là lần trước đã bị thương không nhẹ, hai chúng ta liên thủ cũng hoàn toàn có thể bắt hắn lại, sau đó lại thông báo cho bọn họ cũng chưa muộn.”
Lương Huyên biết Minh Tiện trúng độc.
Nhưng hắn cảm thấy cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Không được làm loạn, thông báo cho bọn họ nhanh lên.”
Lương Huyên kiên quyết bảo Triệu Phù đi thông báo, Triệu Phù đành phải đi, nhưng căn bản nàng ta đi nhưng lại không nói cho ai cả.
Nếu nàng ta bắt được đại ma đầu, đó sẽ là lập công lớn.
Nếu thông báo cho người khác, công lao này sẽ phải chia phần cho kẻ khác.
“Ở đằng kia kìa.”
Triệu Phù chỉ đường, hai người đi xuyên qua một con đường, quả nhiên đã thấy Minh Tiện một thân áo trắng..
Hắn bước đi chậm chạp, dù vẫn đeo nửa mặt nạ, nhưng từ màu sắc của đôi môi cũng đoán ra được trạng thái của hắn không tốt.
Lần trước vây công Phạm Tiên giáo, Minh Tiện bị rơi xuống vách núi, bọn họ cũng đã phái người xuống tìm, nhưng lại không thấy xác, cho nên nhất định Minh Tiện vẫn còn sống.
“Minh Tiện!”
Lương Huyên chặn đường đi của Minh Tiện.
Bách tính bốn phía yên lặng mất mấy giây, nhanh chóng rút lui, chừa ra một khoảng đất trống.
Minh Tiện ngước mắt nhìn về phía đối diện, ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua, nhìn toàn bộ đám người, rồi chậm chạp nhìn thẳng vào mặt người kia.
Hắn nhớ kĩ người này.
Thời điểm tên này còn ở Phạm Tiên giáo, gã từng rất thân cận với Sơ Tranh.
Phạm Tiên giáo bị công phá dễ dàng như vậy, chỉ sợ gã cũng có công lao không nhỏ.
Minh Tiện nắm chặt kiếm trong tay, Lương Huyên còn đang định nói cái gì đó, Triệu Phù đã lên cơn xúc động, trực tiếp rút kiếm xông lên.
“Sư huynh còn chờ gì nữa! Bắt tên ma đầu này lại mau!”
“Sư muội!” Đáy lòng Lương Huyên cực kì bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhanh chóng rút vũ khí ra cùng xông lên với Triệu Phù.
Thân thể Minh Tiện suy yếu, Lương Huyên lại liên thủ với Triệu Phù, dù không lập tức chế ngự được Minh Tiện, nhưng cũng để hắn phải rơi vào thế hạ phong.
Minh Tiện không sử dụng được nội lực, chỉ có thể dựa vào chiêu thức và tốc độ để né tránh.
Nhưng tốc độ của hắn dần ngày càng chậm.
Thể lực đã bị tiêu hao rất nhiều.
Keng ——
Kiếm đánh vào nhau, cọ ra tia lửa.
“Minh Tiện, đừng hòng phản kháng, tình trạng bây giờ của ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng ta!” Lương Huyên quát lớn một tiếng.
Đôi mắt Minh TIện dưới lớp mặt nạ đã nổi lên từng tia lãnh ý.
Lực đạo của hắn bỗng nhiên buông lỏng, Lương Huyên vừa hạ kiếm thấp xuống, Minh Tiện đã thừa cơ chuyển hướng mũi kiếm, đâm thẳng vào ngực Lương Huyên.
Kiếm của Triệu Phù từ bên cạnh đâm vọt tới, Minh Tiện hơi giật mình, thân thể cũng lập tức lùi về sau.
Lương Huyên và Triệu Phù là sư huynh muội nên rất ăn ý với nhau, nhân lúc Triệu Phù công kích, Lương Huyên lập tức chớp được thời cơ đánh bay kiếm Minh Tiện.
Thanh kiếm bị bật ra bay lên không trung, mắc vào trong mấy cành liễu rồi rơi xuống con suối bên cạnh.
Minh Tiện bỗng nhiên không có phản ứng gì nữa.
Tất cả động tác của hắn cứ như bị ấn nút tạm dừng.
Hắn chậm chạp quay đầu lại, nhìn từng gợn nước nhỏ của con suối.
Lương Huyên đã xông tới kề kiếm lên cổ Minh Tiện.
“Đừng hòng chống cự.” Lương Huyên nhìn hắn, mang theo sự đắc ý của kẻ thắng cuộc.
Thân thể Minh Tiện khẽ cử động quay lại, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lương Huyên vẫn chẳng có bất cứ sự yếu thế nào,chỉ mang theo sự ngoan tuyệt làm người ta phải sợ hãi.
Keng ——
Kiếm trong tay Lương Huyên đột nhiên bị đánh bay, Minh Tiện chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, theo sau là cả người đã bị người nào đó tiếp được.
“Lại là ngươi!”
Kiếm trong tay Triệu Phù chỉ về hướng Sơ Tranh.
Chính nữ nhân này lần trước đã đả thương Lương Huyên.
Nàng ta quát lớn: “Trong tay ngươi chính là ma đầu Minh Tiện giết người không chớp mắt, ngươi đây là muốn làm bạn với ma đầu sao?”
Triệu Phù không biết về Sơ Tranh, cũng không biết lúc Lương Huyên ở Phạm Tiên giáo đã xảy ra chuyện gì.
Sơ Tranh đỡ Minh Tiện đứng vững, ánh mắt đảo qua ả: “Hắn mà không phải Minh Tiện thì ta đã không cần phải cứu.”
Triệu Phù khiếp sợ: “Ngươi…”
Lương Huyên lôi kéo Triệu Phù: “Nàng ta là người của Phạm Tiên giáo.”
Thái độ Triệu Phù từ khiếp sợ đổi thành chán ghét.
Lương Huyên có hơi kiêng kị Sơ Tranh, lần trước nàng động thủ, dù là do đột ngột, nhưng Lương Huyên cũng không dám xác định, nếu đối đầu trực diện, không biết hắn có thể đánh thắng nàng hay không.
Lương Huyên hít sâu một hơi: “Sơ Tranh, quay đầu là bờ, dừng cương trước bờ vực vẫn kịp! Đừng mắc thêm sai lầm nữa.”
Bàn tay Sơ Tranh vuốt lưng Minh Tiện, nghe vậy thì hơi dừng lại, lát sau lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra vuốt tiếp.
“Đúng lúc lắm, ta cũng có chút việc muốn tìm ngươi.” Đã đưa tới tận cửa, đừng trách ta không khách khí.
Sơ Tranh đỡ Minh Tiện sang bên cạnh ngồi xuống: "Chờ ta một chút."
-
Sơ Tranh đã có thể đánh Lương Huyên một lần rồi, đương nhiên cũng có thể tẩn hắn lên bờ xuống ruộng lần hai.
Dù cho có Triệu Phù giúp đỡ, hai người cũng chẳng phải là đối thủ của Sơ Tranh.
Sơ Tranh tùy tiện lấy đồ ra trói Triệu Phù lại rồi quẳng xuống đắt.
Cô kéo Lương Huyên đến bên cạnh bờ suối, Lương Huyên nhìn vào suối nước, thấy hình bóng phản chiếu của hắn và cô.
Suối nước dao động làm nhòe đi cái bóng của hắn.
“Ngươi đã hạ độc gì cho Minh Tiện, sao không có thuốc giải?”
Chóp mũi Lương Huyên đã chạm vào dòng nước, hắngắng gượng ngẩng đầu: “Sơ Tranh, thuốc kia là do ngươi hạ.”
“Đúng, là ta hạ.” Sơ Tranh bình tĩnh ấn đầu hắn xuống nước.
Ùng ục ục….
“Ngươi làm gì đấy! Thả sư huynh của ta ra!”
Triệu Phù ở phía sau hô to.
Sơ Tranh kéo Lương Huyên lên, Lương Huyên vội vàng hít thở từng ngụm khí.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, có thuốc giải không?”
Lương Huyên: “Đó là tên ma đầu giết người không chớp mắt, sao ngươi lại giúp hắn? Có phải hắn uy hiếp gì ngươi hay không? Trước đó ở Phạm Tiên giáo, ta đã định đi tìm ngươi, nhưng ta lại bị ngăn cản, ta….. Uc ục ục…”
Sơ Tranh căn thời gian rất chuẩn, cứ sắp đến lúc Lương Huyên sắp tèo đến nơi thì kéo hắn lên.
Hắn sợ Sơ Tranh lại ấn mình xuống nước lần nữa, trực tiếp phun ra: “Không có thuốc giải, không có thuốc giải, đó là Quân Bất Quy, không giải được.”
Sơ Tranh dìm đầu Lương Huyên xuống lần nữa.
“Thật sự…. Không có, ngươi thử đi tìm hiểu xem, mọi người trong giang hồ đều biết, Quân Bất Quy không hề có thuốc giải!!”
“Tất cả những gì ta nói đều là thật.”
“Ùng ục ục…”
Sơ Tranh dìm hắn thêm mấy lần, Lương Huyên vẫn chỉ nói như vậy.
“Ai đưa thuốc cho ngươi?”
Lương Huyên lúc này đã ngoan ngoãn đến lạ, hỏi gì đáp nấy: “Ta vô tình tìm được.”
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp lại: “Còn gì nữa không?”
“Không có không có.” Lương Huyên lắc đầu, âm thanh đã phát run: “Chỉ có như thế, đã nói hết cho ngươi rồi.”
*
Minh Tiện: Ngươi thế nhưng cho ta hạ dược!
Sơ Tranh: Ta không phải, ta không có, đừng nói lung tung!
Minh Tiện: Ngươi còn không chịu thừa nhận!
Sơ Tranh: Ta không có!
Minh Tiện: Không thể chịu nổi!
Sơ Tranh: ... Chúng ta còn không có chịu đâu.
Minh Tiện: ...
Tiểu tiên nữ: Ném nguyệt phiếu, lập tức sẽ chịu được hết nà~! !
Đủ các loại sạp hàng buôn bán đầy đường, sực mùi pháo hoa.
Minh Tiện đi trên đường, thanh âm bốn phía ồn ào đến thế, nhưng dường như vẫn cách biệt với thế giới của hắn.
Những đứa trẻ vây quanh sạp hàng bán đồ chơi, những vị khách cò kè mặc cả, tiếng tiểu nhị chào mời khách…
Mỗi người đều rất cách quá xa xôi so với hắn.
Có người đụng vào Minh Tiện, người kia tức giận: “Không có mắt à!”
Minh Tiện cứ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn muốn đi đâu?
Có thể đi nơi nào?
Đáy lòng Minh Tiện không có đáp án.
-
Một con đường khác trong trấn An Khê.
Triệu Phù vội vã chạy trên đường, đẩy mở cửa phòng Lương Huyên ra: “Sư huynh, ta nhìn thấy tên đại ma đầu Minh Tiện!”
“Minh Tiện?”
“Đúng, chính là ở đằng kia!” Triệu Phù gật đầu: “Sư huynh, hắn thật sự đang trốn ở đây, chúng ta mau đi thôi.”
Lương Huyên vội cầm vũ khí cùng Triệu Phù xuống tầng: “Tiểu Phù, ngươi đã thông báo các môn phái gần đây chưa?”
“Vẫn chưa báo.” Triệu Phù nói: “Sư huynh, ta thấy trạng thái tên ma đầu kia có vẻ không ổn, khẳng định là lần trước đã bị thương không nhẹ, hai chúng ta liên thủ cũng hoàn toàn có thể bắt hắn lại, sau đó lại thông báo cho bọn họ cũng chưa muộn.”
Lương Huyên biết Minh Tiện trúng độc.
Nhưng hắn cảm thấy cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Không được làm loạn, thông báo cho bọn họ nhanh lên.”
Lương Huyên kiên quyết bảo Triệu Phù đi thông báo, Triệu Phù đành phải đi, nhưng căn bản nàng ta đi nhưng lại không nói cho ai cả.
Nếu nàng ta bắt được đại ma đầu, đó sẽ là lập công lớn.
Nếu thông báo cho người khác, công lao này sẽ phải chia phần cho kẻ khác.
“Ở đằng kia kìa.”
Triệu Phù chỉ đường, hai người đi xuyên qua một con đường, quả nhiên đã thấy Minh Tiện một thân áo trắng..
Hắn bước đi chậm chạp, dù vẫn đeo nửa mặt nạ, nhưng từ màu sắc của đôi môi cũng đoán ra được trạng thái của hắn không tốt.
Lần trước vây công Phạm Tiên giáo, Minh Tiện bị rơi xuống vách núi, bọn họ cũng đã phái người xuống tìm, nhưng lại không thấy xác, cho nên nhất định Minh Tiện vẫn còn sống.
“Minh Tiện!”
Lương Huyên chặn đường đi của Minh Tiện.
Bách tính bốn phía yên lặng mất mấy giây, nhanh chóng rút lui, chừa ra một khoảng đất trống.
Minh Tiện ngước mắt nhìn về phía đối diện, ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua, nhìn toàn bộ đám người, rồi chậm chạp nhìn thẳng vào mặt người kia.
Hắn nhớ kĩ người này.
Thời điểm tên này còn ở Phạm Tiên giáo, gã từng rất thân cận với Sơ Tranh.
Phạm Tiên giáo bị công phá dễ dàng như vậy, chỉ sợ gã cũng có công lao không nhỏ.
Minh Tiện nắm chặt kiếm trong tay, Lương Huyên còn đang định nói cái gì đó, Triệu Phù đã lên cơn xúc động, trực tiếp rút kiếm xông lên.
“Sư huynh còn chờ gì nữa! Bắt tên ma đầu này lại mau!”
“Sư muội!” Đáy lòng Lương Huyên cực kì bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhanh chóng rút vũ khí ra cùng xông lên với Triệu Phù.
Thân thể Minh Tiện suy yếu, Lương Huyên lại liên thủ với Triệu Phù, dù không lập tức chế ngự được Minh Tiện, nhưng cũng để hắn phải rơi vào thế hạ phong.
Minh Tiện không sử dụng được nội lực, chỉ có thể dựa vào chiêu thức và tốc độ để né tránh.
Nhưng tốc độ của hắn dần ngày càng chậm.
Thể lực đã bị tiêu hao rất nhiều.
Keng ——
Kiếm đánh vào nhau, cọ ra tia lửa.
“Minh Tiện, đừng hòng phản kháng, tình trạng bây giờ của ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng ta!” Lương Huyên quát lớn một tiếng.
Đôi mắt Minh TIện dưới lớp mặt nạ đã nổi lên từng tia lãnh ý.
Lực đạo của hắn bỗng nhiên buông lỏng, Lương Huyên vừa hạ kiếm thấp xuống, Minh Tiện đã thừa cơ chuyển hướng mũi kiếm, đâm thẳng vào ngực Lương Huyên.
Kiếm của Triệu Phù từ bên cạnh đâm vọt tới, Minh Tiện hơi giật mình, thân thể cũng lập tức lùi về sau.
Lương Huyên và Triệu Phù là sư huynh muội nên rất ăn ý với nhau, nhân lúc Triệu Phù công kích, Lương Huyên lập tức chớp được thời cơ đánh bay kiếm Minh Tiện.
Thanh kiếm bị bật ra bay lên không trung, mắc vào trong mấy cành liễu rồi rơi xuống con suối bên cạnh.
Minh Tiện bỗng nhiên không có phản ứng gì nữa.
Tất cả động tác của hắn cứ như bị ấn nút tạm dừng.
Hắn chậm chạp quay đầu lại, nhìn từng gợn nước nhỏ của con suối.
Lương Huyên đã xông tới kề kiếm lên cổ Minh Tiện.
“Đừng hòng chống cự.” Lương Huyên nhìn hắn, mang theo sự đắc ý của kẻ thắng cuộc.
Thân thể Minh Tiện khẽ cử động quay lại, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lương Huyên vẫn chẳng có bất cứ sự yếu thế nào,chỉ mang theo sự ngoan tuyệt làm người ta phải sợ hãi.
Keng ——
Kiếm trong tay Lương Huyên đột nhiên bị đánh bay, Minh Tiện chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, theo sau là cả người đã bị người nào đó tiếp được.
“Lại là ngươi!”
Kiếm trong tay Triệu Phù chỉ về hướng Sơ Tranh.
Chính nữ nhân này lần trước đã đả thương Lương Huyên.
Nàng ta quát lớn: “Trong tay ngươi chính là ma đầu Minh Tiện giết người không chớp mắt, ngươi đây là muốn làm bạn với ma đầu sao?”
Triệu Phù không biết về Sơ Tranh, cũng không biết lúc Lương Huyên ở Phạm Tiên giáo đã xảy ra chuyện gì.
Sơ Tranh đỡ Minh Tiện đứng vững, ánh mắt đảo qua ả: “Hắn mà không phải Minh Tiện thì ta đã không cần phải cứu.”
Triệu Phù khiếp sợ: “Ngươi…”
Lương Huyên lôi kéo Triệu Phù: “Nàng ta là người của Phạm Tiên giáo.”
Thái độ Triệu Phù từ khiếp sợ đổi thành chán ghét.
Lương Huyên có hơi kiêng kị Sơ Tranh, lần trước nàng động thủ, dù là do đột ngột, nhưng Lương Huyên cũng không dám xác định, nếu đối đầu trực diện, không biết hắn có thể đánh thắng nàng hay không.
Lương Huyên hít sâu một hơi: “Sơ Tranh, quay đầu là bờ, dừng cương trước bờ vực vẫn kịp! Đừng mắc thêm sai lầm nữa.”
Bàn tay Sơ Tranh vuốt lưng Minh Tiện, nghe vậy thì hơi dừng lại, lát sau lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra vuốt tiếp.
“Đúng lúc lắm, ta cũng có chút việc muốn tìm ngươi.” Đã đưa tới tận cửa, đừng trách ta không khách khí.
Sơ Tranh đỡ Minh Tiện sang bên cạnh ngồi xuống: "Chờ ta một chút."
-
Sơ Tranh đã có thể đánh Lương Huyên một lần rồi, đương nhiên cũng có thể tẩn hắn lên bờ xuống ruộng lần hai.
Dù cho có Triệu Phù giúp đỡ, hai người cũng chẳng phải là đối thủ của Sơ Tranh.
Sơ Tranh tùy tiện lấy đồ ra trói Triệu Phù lại rồi quẳng xuống đắt.
Cô kéo Lương Huyên đến bên cạnh bờ suối, Lương Huyên nhìn vào suối nước, thấy hình bóng phản chiếu của hắn và cô.
Suối nước dao động làm nhòe đi cái bóng của hắn.
“Ngươi đã hạ độc gì cho Minh Tiện, sao không có thuốc giải?”
Chóp mũi Lương Huyên đã chạm vào dòng nước, hắngắng gượng ngẩng đầu: “Sơ Tranh, thuốc kia là do ngươi hạ.”
“Đúng, là ta hạ.” Sơ Tranh bình tĩnh ấn đầu hắn xuống nước.
Ùng ục ục….
“Ngươi làm gì đấy! Thả sư huynh của ta ra!”
Triệu Phù ở phía sau hô to.
Sơ Tranh kéo Lương Huyên lên, Lương Huyên vội vàng hít thở từng ngụm khí.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, có thuốc giải không?”
Lương Huyên: “Đó là tên ma đầu giết người không chớp mắt, sao ngươi lại giúp hắn? Có phải hắn uy hiếp gì ngươi hay không? Trước đó ở Phạm Tiên giáo, ta đã định đi tìm ngươi, nhưng ta lại bị ngăn cản, ta….. Uc ục ục…”
Sơ Tranh căn thời gian rất chuẩn, cứ sắp đến lúc Lương Huyên sắp tèo đến nơi thì kéo hắn lên.
Hắn sợ Sơ Tranh lại ấn mình xuống nước lần nữa, trực tiếp phun ra: “Không có thuốc giải, không có thuốc giải, đó là Quân Bất Quy, không giải được.”
Sơ Tranh dìm đầu Lương Huyên xuống lần nữa.
“Thật sự…. Không có, ngươi thử đi tìm hiểu xem, mọi người trong giang hồ đều biết, Quân Bất Quy không hề có thuốc giải!!”
“Tất cả những gì ta nói đều là thật.”
“Ùng ục ục…”
Sơ Tranh dìm hắn thêm mấy lần, Lương Huyên vẫn chỉ nói như vậy.
“Ai đưa thuốc cho ngươi?”
Lương Huyên lúc này đã ngoan ngoãn đến lạ, hỏi gì đáp nấy: “Ta vô tình tìm được.”
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp lại: “Còn gì nữa không?”
“Không có không có.” Lương Huyên lắc đầu, âm thanh đã phát run: “Chỉ có như thế, đã nói hết cho ngươi rồi.”
*
Minh Tiện: Ngươi thế nhưng cho ta hạ dược!
Sơ Tranh: Ta không phải, ta không có, đừng nói lung tung!
Minh Tiện: Ngươi còn không chịu thừa nhận!
Sơ Tranh: Ta không có!
Minh Tiện: Không thể chịu nổi!
Sơ Tranh: ... Chúng ta còn không có chịu đâu.
Minh Tiện: ...
Tiểu tiên nữ: Ném nguyệt phiếu, lập tức sẽ chịu được hết nà~! !
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me