LoveTruyen.Me

R N N L B N U

Khi Lạc Văn Tuấn tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Cậu ngồi dậy từ chiếc chăn bông bừa bộn và cảm thấy hơi khô người. Máy điều hòa bên cạnh vẫn thổi hơi ấm, Lạc Văn Tuấn xoa tóc ngồi trên giường, sửng sốt hồi lâu mới mơ hồ nhớ ra tối qua mình say rượu.

Nhưng không biết là do bia hảo hạng hay vì nguyên nhân nào khác, cậu không hề cảm thấy say rượu đau đầu mà thay vào đó là cảm giác sảng khoái, sảng khoái hơn bao giờ hết. Đây là cảm giác cậu chưa từng được trải qua kể từ khi được chẩn đoán mắc chứng nghiện pheromone. Lạc Văn Tuấn gãi gãi đầu, từ trên giường ngồi dậy, lại mơ hồ hít phải một mùi vị khác. Nhưng mùi hương lại nhanh chóng biến mất, tựa như chỉ là ảo giác của Lạc Văn Tuấn.

"TMD Bành Lập Huân..."

Lạc Văn Tuấn mở miệng, giọng nói khàn khàn khiến cậu giật mình. Nhìn sang bên cạnh, trên mặt đất có nhiều thứ vương vãi, bao gồm bộ sạc và tai nghe. Bàn ăn cũng bừa bộn, hộp thuốc nằm ở đó giống như bị xé xát. Lạc Văn Tuấn lấy tay xoa đầu, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Đầu tiên là sinh nhật của Bành Lập Huân, đột nhiên hắn lấy ra hai chai bia. Sau đó tên ngốc Trần Trạch Bân bắt cậu uống giao bôi với Triệu Gia Hào, lúc đó cậu có chút nóng nảy, tâm tình bắt đầu không ổn. Uống giao bôi xong cậu ngồi đó bắt đầu ủ rũ nhấm nháp uống một mình

Ký ức sau đó của Lạc Văn Tuấn cũng có chút mơ hồ và không rõ ràng. Cậu chỉ nhớ đại khái những gì mình đã nói với Triệu Gia Hào rồi bỏ đi một mình. ——Ký ức kết thúc ở đó, phần còn lại dường như đã mất đi và không thể nhớ lại được.

Toang, cậu nghĩ. Tám phần là uống say rồi nói ra những điều không nên nói với Triệu Gia Hào rồi!

Lạc Văn Tuấn có chút hối hận, cậu ngồi xuống sắp xếp lại quần áo sau đó ngồi xổm xuống nhặt những thứ vương vãi trên mặt đất, đồng thời thu dọn chiếc bàn bừa bộn. Lúc cầm lọ thuốc lên, cậu không khỏi suy nghĩ về nó.

Dù uống thuốc đã lâu nhưng chưa bao giờ có cảm giác toàn thân thoải mái như bây giờ, chẳng lẽ cơn nghiện pheromone của cậu đã phần nào hồi phục rồi? Cậu thực tại nghĩ không thông nên dứt khoát không nghĩ tới nữa, tuỳ ý thu dọn phòng sau đó đến phòng Triệu Gia Hào thăm dò một phen. Nếu đêm qua có nói điều gì quá đáng thì vẫn là nên đến tạ lỗi.

Nghĩ đến đây, khi Lạc Văn Tuấn chuẩn bị mở cửa, cậu tựa hồ ngửi thấy một mùi hương khác, nhưng cảm giác đó vẫn chỉ thoáng qua không thể nắm bắt được. Vừa mở cửa ra ngoài, cậu đã đụng phải Bành Lập Huân và Trần Trạch Bân

Tên thọ tinh này hẳn là vừa tỉnh dậy, hai ngón tay ấn huyệt thái dương có chút choáng váng, bên cạnh hắn Trần Trạch Bân cũng không khá hơn là bao, bước đi đầu nặng gốc nhẹ, hai đầu tóc rối bù giống như hai tổ chim biết đi. So sánh với hai người bọn họ, tổng thể Lạc Văn Tuấn có thể xem là sảng khoái như làn gió xuân

"Ồ," Bành Lập Huân nhìn thấy cậu trước, sắc mặt khó coi nhưng thanh âm cũng không đến mức khàn, "Tỉnh rồi?"

"Yo, khó chịu vậy sao" Lạc Văn Tuấn nhướng mày, bắt đầu âm dương quái khí, "Tối qua không phải bắt tụi này uống rượu giao bôi sao?"

"Thôii đừng nhắc nữa," Bành Lập Huân hoàn toàn mất đi vẻ uy phong khi làm trò nhảy nhót trên ghế sofa tối qua, hắn ôm đầu, "Đây là loại rượu quái quỷ gì mà đến giờ vẫn còn dư âm, anh mày phải uống thuốc giảm đau, đau đầu quá.."

Nói xong, nghĩ tới điều gì đó liền có chút nghi hoặc: "Sao nhìn cậu có vẻ tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra vậy?" Lạc Văn Tuấn nói: "Làm sao em biết được? Chắc là vì không thất đức như ai kia..."

"Cmn," Bành Lập Huân mắng một cậu, "Anh thấy cậu mới là thất đức nhất."

Lạc Văn Tuấn cau mày: "Tối hôm qua em có làm ra chuyện gì không?" Bành Lập Huân nghĩ một hồi, có chút bối rối nói: "Quên rồi..." Nói xong, hắn kéo Trần Trạch Bân đến bên cạnh, hỏi: "Tối hôm qua hai người bọn họ đã làm gì?" Đôi mắt của Trần Trạch Bân mở một nửa trông như sắp ngủ. Bành Lập Huân chửi rủa, lại nói: "Cậu tự đi hỏi đương sự đi, tụi tôi không ai giúp được rồi a."

Khóe miệng Lạc Văn Tuấn giật giật: "Sao lại có hai tên phế vật như vậy a. Nghị lực sống thì mạnh mà tửu lượng thì kém y như cẩu"

"Cậu còn mặt mũi nói anh" Bành Lập Huân ôm đầu hít một hơi, "Cũng có bản lĩnh đó." Lạc Văn Tuấn cong môi: "Dù thế nào thì hiện tại em vẫn khoẻ hơn tên sống dở chết dở như hai người"

Bành Lập Huân không còn sức để tranh cãi với cậu nữa nên kéo Trần Trạch Bân đi tìm thuốc giảm đau. Lạc Văn Tuấn do dự một chút sau đó gọi bọn họ lại: "Này, đêm qua em không có nói gì quá đáng với Cựu Mộng chứ?"

Bành Lập Huân ôm đầu: "Cậu nói cái rắm ấy, cứ im im nốc rượu, ai không biết lại tưởng cậu thất tình!" Trần Trạch Bân đi ngang qua nhìn cậu một cái: "Nhớ đi, tôi là King"

Lạc Văn Tuấn giơ chân đá hắn một cái: "Cút cmm đi, tên ngốc này còn chưa tỉnh rượu à" ,

Bành Lập Huân và Trần Trạch Bân bỏ chạy, Lạc Văn Tuấn còn muốn mắng vài câu, nhưng cậu đã tới trước phòng Triệu Gia Hào, cửa hé mở không đóng chặt. Cậu nhẹ nhàng thở một hơi, đẩy cửa phòng Triệu Gia Hào ra.

____

Phòng của Triệu Gia Hào luôn sạch sẽ và ấm áp nhất. Lạc Văn Tuấn đẩy cửa đi vào nhưng không thấy ai cả. Mặt trời chiếu vào trong phòng khiến mọi thứ tràn ngập ánh dương, Lạc Văn Tuấn chú ý thấy phòng của Triệu Gia Hào vốn sạch sẽ và ngăn nắp nhưng hôm nay trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh lại có vài mảnh quần áo chất đống, giống như một đống quần áo trắng tụm lại với nhau

Lạc Văn Tuấn đang định dời mắt đi chỗ khác thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sau đó cửa bị đẩy ra, Triệu Gia Hào bước ra ngoài. Cậu chưa kịp phản ứng thì đôi mắt của người sau đã mở to, anh nhẹ nhàng gọi: "Owen?"

Lạc Văn Tuấn mở miệng, nhẹ giọng nói: "Ừm." Triệu Gia Hào vội vàng sắp xếp lại quần áo, anh tựa hồ cũng không ý thức được việc Lạc Văn Tuấn đến đây, trên mặt thoáng chút xấu hổ cùng khẩn trương.

Lúc này sắc mặt anh tái nhợt, nhưng gò má lại có chút đỏ bừng, giọng điệu và ánh mắt có chút lảng tránh: "Em... em làm sao...?" Giọng của anh cũng hơi khàn. Lạc Văn Tuấn không hiểu được phản ứng của anh, cậu giơ tay xoa xoa đầu: "Tôi làm sao?"

Triệu Gia Hào rũ mắt xuống, đưa tay đóng cửa phòng tắm lại, nhẹ giọng nói: "Không có gì." Vài giây sau, anh nhanh chóng đổi chủ đề: "Sao không ngủ thêm một lát nữa mà tỉnh rồi?"

"Tỉnh rồi," Lạc Văn Tuấn nhìn anh, "Anh... anh sao vậy? Bệnh rồi sao?" Triệu Gia Hào đưa tay sờ trán sau đó nhanh chóng bỏ tay xuống kéo ống tay áo xuống như sợ bị nhìn thấy gì đó. "Hình như có chút cảm mạo" anh nói, "Không sao đâu."

Nhưng thực ra anh đã phát sốt. Sau chuyện xảy ra tối qua, Triệu Gia Hào phải mất mấy phút mới phản ứng lại được. Lạc Văn Tuấn lúc đó đã ngủ say, sau khi xác nhận người kia không sao mới bắt đầu xử lý cục diện trước mắt. Loại chuyện kia khiến thể xác và linh hồn của anh dường như bị chia cắt, thân thể vẫn đang run rẩy, nhưng linh hồn vẫn đưa ra phán đoán quyết đoán nhất. 

——Anh xử lý mọi dấu vết, bật hệ thống điều hoà không khí trong phòng, đặt hẹn giờ và xua tan đi tất cả những mùi hương mờ ám kia. Chỉ cần Lạc Văn Tuấn tỉnh lại, cậu sẽ không phát hiện ra được gì. Còn anh thì vội vàng thu dọn quần áo, giống như một tên trộm thấp kém ăn trộm một viên ngọc sau đó trốn chạy vào hang.

3h30 sáng, Triệu Gia Hào đi tắm nhưng thấy hơi sốt, anh uống thuốc hạ sốt và ngủ đến tận bây giờ mới thấy đỡ hơn đôi chút. Chỉ là cảm giác nặng đầu và kiệt sức vẫn còn dai dẳng. Lạc Văn Tuấn mím môi, nghiến răng nghiến lợi như quyết tâm nói gì đó: "Tôi... tôi... đêm qua..."

Triệu Gia Hào sắc mặt có chút hốt hoảng: "A, tối hôm qua."

Lạc Văn Tuấn hạ giọng: "Có phải tôi... đã nói điều không nên nói không?"

Sau khi dứt lời, vẻ mặt của Triệu Gia Hào đầu tiên từ hoang mang chuyển sang sững sờ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. "Không," anh thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng với Lạc Văn Tuấn, "Em uống nhiều nên hơi cáu kỉnh. Còn hỏi anh tại sao không luyện tập Yasuo, em muốn dùng Pyke hỗ trợ."

Giọng điệu của anh rất thoải mái và tự nhiên, như thể đêm qua thực sự không có chuyện gì xảy ra. Lạc Văn Tuấn cảm thấy mình chắc chắn đã quên điều gì đó. Nhưng ký ức trong đầu cậu dừng lại ở việc đứng dậy và rời khỏi phòng một mình, tất cả những mảnh vỡ phía sau đều biến mất hoàn toàn như thể đã bị nghiền thành bột.

"Tôi," cậu thử lại, "tôi thực sự không..."

Triệu Gia Hào lắc đầu: "Thật sự không có, em đừng nghĩ nhiều." Lạc Văn Tuấn cúi đầu không nói gì. Căn phòng, rượu bia, trò chơi, tiếng ồn, các thẻ bài, phải rồi!—— Trong tia chớp của ánh đèn, cậu dường như nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. "Tôi..." Cậu cắn môi: "Tôi có nói gì về chuyện của anh và Missing đúng không?"

Triệu Gia Hào kinh ngạc trong một giây, sau đó ngước mắt nhìn cậu. "Em......" Lạc Văn Tuấn nhìn phản ứng của anh, cảm thấy bản thân nói trúng rồi. Quả nhiên là vấn đề của Lâu Vận Phong, giữa cậu và Triệu Gia Hào luôn có Lâu Vận Phong. Nhưng đây không phải lỗi của Triệu Gia Hào, bọn họ chỉ là alpha và omega bình thường ở bên nhau mà thôi, chuyện này có gì sai trái chứ.

"Xin lỗi." Lạc Văn Tuấn nén giọng lại và hít một hơi thật sâu. "Tôi, tôi nhớ ra rồi, lẽ ra tôi không nên nói mấy câu đại loạn như omega của người khác... " Lồng ngực nghẹn lại khiến trái tim có chút nhói đau: "Anh ở bên ai cũng là chuyện của cá nhân anh."

Triệu Gia Hào cảm thấy cổ họng và mũi hơi đau. Anh muốn nói rằng thực ra anh và Lâu Vận Phong không có quan hệ gì, từ đầu đến cuối chỉ là bạn bè mà thôi. Anh nghĩ có lẽ đã đến lúc nên nói, đã đến lúc anh phải nói với Lạc Văn Tuấn điều này.

"Owen," Mặt trời sưởi ấm không khí, nhịp tim Triệu Gia Hào đột nhiên dao động, "Anh nghĩ là anh cần phải nói rõ ràng với em."

Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm anh.

"Anh muốn nói, anh và Phong..." Triệu Gia Hào ngập ngừng.

"Tôi biết," nhưng giây tiếp theo, Lạc Văn Tuấn lại chặn lời anh, "Chúng ta là đồng đội." Triệu Gia Hào ngây ra một lát. "Tôi và anh là đồng đội," giọng nói của Lạc Văn Tuấn không nhìn ra được là đang vui buồn, "Chuyện riêng tư của anh em không nên nhắc đến, sau này sẽ không nhắc đến nữa."

Đầu ngón tay Triệu Gia Hào run rẩy đột nhiên tái nhợt. Không khí lạnh buốt và nhịp tim như đông cứng lại.

"Xin lỗi, Cựu Mộng," ngay cả giọng nói của Lạc Văn Tuấn cũng trở nên mơ hồ, "Tôi sẽ không tuỳ hứng như vậy nữa."

Triệu Gia Hào đứng đó hồi lâu không lên tiếng. Một lúc sau, anh mỉm cười. "Ừm," anh dùng hết sức lực để duy trì biểu cảm đứng đắn nhất, "Anh biết rồi."

____

Sắp ngọt rùi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me