LoveTruyen.Me

Random Plots

“Tôi thật sự rất tiếc Hinatsuru san, nhưng cái này nằm ngoài khả năng của tôi rồi. Xin lỗi tôi không thể giúp cô lần này!”

“Thưa cảnh trưởng Toshiro, xin ngài, anh ấy là họ hàng thân thích của tôi, mong ngài hãy xem xét lại vụ này”

“Cô phải hiểu là, hắn đã bị quy vào tội giết người rồi không cứu được đâu”

“Nhưng chứng cứ …”

“Hinatsuru, tôi rất quý cô nhưng thật sự không được đâu, hãy về đi!”

“…ít nhất ngài có thể cho tôi gặp riêng anh ấy một chút được không?

Đó là một phút yên tĩnh đầu tiên sau cuộc cãi vã không ngừng nghỉ mà Tomioka nghe được phát ra từ cánh cửa khóa phía ngoài xà lan. Nhiệm vụ trừ quỷ đã hoàn thành, nhưng cuối cùng anh lại bị bắt bỏ vào nhà lao

Giyuu đã định rời đi ngay khi xác và đâu yêu nữ kia bắt đầu hóa thành tro tàn, nhưng vừa mới mở cửa giấy thì bắt gặp mụ chủ thanh lâu vừa đúng lúc đó đang định gõ cửa vào. Mụ ta ngạc nhiên khi nhìn thấy anh nhưng ngay lập đổi giọng chào mời giả tạo hỏi han anh tại sao không tại sao vừa đến đã rời đi. Nghe câu hỏi của mụ, nhưng anh không trả lời ngay mà đứng đụt ra đó, phong thái đứng có thể rất bình thản nhưng gương mặt phải một lúc sau mới phản ứng lại. Đôi lông mày trùng xuống rồi hơi co lại, ánh mắt khép hờ nhìn vô định, trông anh giống như đang đăm chiêu suy nghĩ một cái gì đó rất sâu xa hơn là lung túng không biết trả lời như thế nào...Thường trong tình huống này đối phương sẽ bắt đầu sinh nghi ngờ rồi tức giận, nhưng với bộ dạng lúc này của Tomioka e là người ta sẽ thấy ái ngại và đặt câu hỏi như “hắn ta có bị làm sao không vậy?” mà nếu có mắng chửi chưa chắc anh đã hiểu được nên cũng chẳng muốn phí lời. Mụ chủ cũng chẳng ngoại lệ, nghề nghiệp sinh bản tính giả tạo, cả đời mụ luôn thể hiện sự niềm nở để mời gọi mọi loại khách nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên mụ ta gặp một tên khách khiến trên mặt có bao nhiêu cơ phải nổi hết lên như thế này. Bị phân tâm bởi biểu cảm khó hiểu của hắn mà tí nữa mụ quên mất luôn con ngỗng đẻ trứng vàng của mụ. Mụ nghiêng người nhìn lách sang . Giữa thư phòng là một cái xác cuốn vải không đâu dường như đang bập bùng cháy. Lập tức mụ la toáng lên, tiếng hét thất thanh làm cả thanh lâu rộng lớn rung chuyển. Giyuu giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy tư, chưa kịp định hình được tình cảnh mình đang gặp phải, anh đã bị 4,5 tên gia nhân to xác đè đầu xuống đất, phút sau đã thấy mình bị thu kiếm gong cổ giải đi bởi cảnh sát và bây giờ đang chói tay sau xà lan này.

Cảnh cửa gỗ nặng nề mở ra, Giyuu đảo mắt nhìn sang nơi cuối hành lang có ánh sáng đèn điện 

“Nhanh lên nhé Hinatsuru”

“Cảm ơn ngài cảnh trưởng”

Cửa đóng rầm lại, một người phụ nữ chùm khăn kín đầu rảo bước đến buồng giam của anh. Cô cúi người kính cẩn

“Thành thật xin lỗi anh Thủy Trụ Tomioka, đáng nhẽ đây là nhiệm vụ mà Tengen sama giao phó cho tôi vậy mà…”

“…”

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau buổi họp trụ cách đây mấy hôm tại dinh thự của chúa công, vì đã thực hiện một nhiệm vụ dài đến 4 tháng trước đó nên chúa công đã ban thưởng cho Giyuu một tuần nghỉ, tuy anh vẫn muốn tiếp tục tham gia nhiệm vụ mới nhưng anh chợt nghĩ đến việc đi thăm mộ cha mẹ, chị gái và Sabito, dù sao cũng đã quá lâu rồi.

Có lẽ một tuần trống cũng không đến nỗi tệ, mình sẽ sử dụng nó cho cả việc luyện tập nữa

Khá hài lòng với thời gian biểu vừa lập của mình, Giyuu thong thả bước đến cổng dinh thự thì một cánh tay to lớn choàng lên vai anh. 

“Ê Tomioka, chú mày rảnh tuần tới đúng không?”

Giyuu quay sang, lông mày nhăn tịt lại tỏ vẻ khó hiểu. Cánh tay cơ bắp đang choàng lên người anh kia chính là của Âm Trụ Uzui Tengen. 

“…Không bận rồi!” Anh đáp rồi đi thẳng

“Thôi nào, rảnh thì huynh đệ đi làm vài chén đi” Uzui rướn người kéo anh lại nhưng lại bị anh thẳng thừng gạt ra

“…Tôi bận rồi”

Uzui bắt đầu cáu nổi cả gân mặt nhưng vẫn nhẫn nại nhìn Giyuu đi tiếp. Chần chừ một lúc anh lên tiếng

“Anh đãi mày cá hồi củ cải!”

Bóng người đang đi kia tuy đường truyền tải thông tin bắt sóng hơi chậm nhưng vài giây sau cũng bất chợt đứng khựng lại 

Trong quán ăn ồn ào tấp nập người ra vào, chừa ra một bàn không khí có vẻ u ám kì lạ. Hai người đàn ông mặc quân phục im lặng từ khi bước vào quán tời giờ đã được chừng 10 phút. Cô gái phục vụ lo lắng nghĩ họ hẹn đến để thanh toán nhau chứ ăn uống gì với cái không khí căng thẳng này nên chỉ đứng núp nhìn ra từ trong bếp chứ không dám lại gần tiếp đón.

Mãi chẳng thấy phục vụ đâu, Giyuu có chút thấy bồn chồn, nhưng phần nhiều hơn là thắc mắc về Uzui

“…Làm sao anh…”

“…Kochou đấy” anh ngay lập tức bị ngắt lời. 

Trong khi anh load thông tin và bắt đầu tự đặt 7749 câu hỏi về người đồng nghiệp lắm chuyện kia của mình thì Uzui như chỉ chờ có vậy, quay phắt ra gọi cô phục vụ đang lung túng nãy giờ để gọi món với thần thái sát gái của mình khiến cô không khỏi thẹn thùng. Bây giờ nửa bên này bàn ăn là bức tranh hường phấn trai gái cười nói vui vẻ còn ghế ngồi đối diện là một người đàn ông cô đơn dưới khoảng trời xám xịt. Uzui đỡ lấy khay rượu cô gái bưng ra trước cho anh, nắm lấy bàn tay và hôn nhẹ lên mu 

“Cảm ơn nhé, thật sự ngay lúc ngay lúc này đây, em như tia sáng soi rọi vùng biển dông bão xung quanh anh vậy”

Cô gái đỏ ửng mặt che miệng cười xấu hổ rồi xin phép đi bưng đồ ra

Quay lại cái vùng biển dông bão kia. Uzui nốc cạn cả bình rượu rồi cúi người khà một cái nghe thật nặng. Hành động này gây được sự chú ý của Giyuu, anh đang định lên tiếng thì Tengen đã mở lời

“Anh sẽ thẳng thừng với cậu luôn. Anh có việc thật sự cần nhờ cậu giúp lúc này” Uzui nhìn thẳng vào ánh mắt Giyuu, giọng nói của anh cũng trở nên nghiêm túc hơn và có gì đó khẩn khoản nữa

 Một trong ba người vợ của anh Hinatsuru, đang giúp anh làm nhiệm vụ điều tra thân thế một con quỷ trong một thanh lâu ở Kyoto. Nhưng theo như báo cáo gần đây, con quỷ đã được Muzan ban máu và thăng cấp lên hạ huyền. Trong lần viết thư trước, Hinatsuru nói rằng không may khi tiếp cận được con quỷ cô mới biết được thông tin về mức độ sức mạnh mới của ả, và giờ đang bị theo dấu cận kề. Một người không sử dụng hơi thở mà chỉ có kĩ năng của shinobi như vợ anh không thể đấu lại được với hạ huyền, đó phải là một trụ cột. Nhưng hiện tại không chỉ ả yêu nữ kia mà cùng lúc, Muzan có vẻ đã triệu hồi và thăng cấp một hàng ngũ Hạ Nguyệt mới thay thế, nên chúng xuất hiện hoành hành ở khắp nơi, số người chết cũng tăng lên ngày càng nhiều. Các trụ cột tháng này ai cũng phải chạy tám phương tứ hướng để hỗ trợ các thợ săn quỷ tiêu diệt hết chúng.  Bản thân Uzui cũng sắp phải dời đi Osaka diệt trừ một tên hạ huyền thì nghe được tin dữ. Dù muốn rất muốn nhưng anh e dù có cưỡi xe lửa xuyên đêm đi cả nửa đất nước thì anh cũng không thể tới kịp. Uzui dù biết việc công việc tư phải rõ rang nhưng cuối cùng vẫn quyết hạ mình cầu xin trợ giúp từ những đồng nghiệp khác, nhưng vì mọi người đều bận nên lựa chọn của anh cứ loại dần: Rengoku, Kanroji, Kochou, Himejima,Tokitou, Irugo,Shinazugawa,……

……………………………………………..

Tomioka

“…” 

Tomioka không nói gì. Anh vẫn nhìn đang nhìn người đàn ông đang bị dồn vào thế cùng đường đối diện. Hai cánh tay to lớn gồng lên chống xuống đùi, nắm chặt, đầu hơi cúi. Gân tay và trên trán nổi rõ. 

Vợ Uzui, thật sự quan trọng với anh ta. Còn gì đau đớn hơn khi không thể bảo vệ những người quan trọng với mình chứ

Mi mắt Giyuu hơi trùng xuống đượm buồn khi hình ảnh chị Tsukako và Sabito chớp thoáng qua tâm chí anh

“…Tôi sẽ cứu cô ấy”

Chưa kịp nhìn lên, hai bàn tay lớn đã đập mạnh xuống vai Giyuu rồi lắc điên đảo

“Cảm ơn chú Tomioka! Anh biết chú không phải là người lạnh lùng đến vậy mà”

“…đến…vậy…?” Giyuu chẳng thể nói liền câu khi bị người đồng nghiệp đứng thứ 2 về sức mạnh kia lắc mạnh như vậy. Anh bắt đầu thấy hơi chóng mặt 

“Đây là địa chỉ của Hinatsuru và vé tàu, trăm sự nhờ chú đấy! Anh phải đi cho kịp lên tàu đây! Cứ ăn thoải mái đi anh trả hết rồi! Anh đi nhé!” Sau khi nói một tràng cùng với một loạt những cái sốc mạnh rồi vỗ vai đen đét nữa, Uzui biến mất như một nhẫn giả (à anh ta là nhẫn giả) để lại Giyuu loạng choạng ngã phịch xuống ghế. Rời xa khỏi quán ăn, ngài Âm Trụ mới chút một hơi thở dài thườn thượn…Nếu ngồi lại lâu hơn nữa chắc chắc Thần lễ hội sẽ bị Thần sầu kia hút hết sinh khí mất đến tổn thọ mất 

Giyuu day day sống mũi để lấy lại tỉnh táo sau khi bị Uzui cho quay lắc như chong chóng, trên bàn, bát cá hồi củ cải trước mặt đã được bưng ra từ lúc nào anh chẳng biết. Ngẫm một lúc, anh lờ mờ đoán ra Uzui đã tìm đến Kochou để hỏi cách bắt chuyện với anh. Anh trầm tư mặt nước dùng nâu song sánh trong tô, nhớ lại câu nói của cô lần trước hai người đi ăn chung

Nếu có người tự động bắt chuyện hay nhờ vả nghĩa là họ đang cởi mở hơn với anh đấy Tomioka san!

*Tách*

Anh gỡ đôi đũa rồi cầm tô lên ăn ngon lành nhưng đầu vẫn suy nghĩ về những lời nói của Kochou với cuộc hội thoại với Uzui khi nãy

“Có lẽ lần sau mình sẽ rủ anh ta đi uống”

Không khí trên bàn ăn có vẻ sáng sủa hơn chút

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Công việc này sẽ dính dáng đến việc giao tiếp nhiều, nơi anh đến còn là tụ điểm ăn chơi thác loạn, yêu cầu phải có khả năng diễn suất để ẩn mình mà anh không hề có. Nhưng trong thư quạ gửi Uzui có nói là cứ làm theo đúng hướng dẫn của Hinatsuru để tiếp cận con quỷ là được. Anh được vợ của Uzui giới thiệu là họ hàng xa của cô đang kiếm việc làm trên thành phố nên cô muôn xin cho anh vào làm gia nhân trong thanh lâu này. Kế hoạch là đóng giả làm người làm rồi dần dần tiếp cận ả ta nội trong một tuần.  Ai ngờ anh lại lọt vào mắt xanh của quỷ nữ kia nên công việc tiến triển nhanh vượt bậc…nhanh đến mức sáng nhận nhiệm vụ tối lên phường…

Thế này thì hơi nhanh quá rồi

Nếu Kochou ở đây…

“…Trùng trụ Kochou ấy ạ?” 

“…Hả?” Giyuu bàng hoàng. Anh thật sự bất cẩn đến mức nói ra suy nghĩ của mình sao?

“Uhm…anh vừa mới gọi tên cô ấy xong. Anh có cần tôi đi kiếm…”

“Không tôi tự giải…”

Không anh chẳng tự giải quyết được gì cả! 

Một giọng nói của ai đó loé lên trong đầu liền chặn mạch câu nói của anh nhanh như một tia chớp. Giyuu đang đáp lời với giọng vô cùng quả quyết bất chợt đờ người ra khiến cô gái đối diện không khỏi hoảng loạn

“…Tomioka san! Tomioka san! Anh có làm sao không? Là huyết quỷ ạ? Làm ơn gắng lên Tomioka san!”

Hinatsuru với tay qua xà lan túm lấy hai vai của Giyuu rồi lay mạnh, lực văng chẳng kém gì Uzui…đúng đau đầu giống nhau từ vợ đến chồng….anh bắt đầu cảm thấy nôn nao. Ngay khi Hinatsuru lỡ tuột tay, Giyuu như mất hết thăng bằng, tay bị chói chặt chẳng chống đỡ được, cứ thế đổ rầm về phía sau

“Á!!!!!!! TOMIOKA SAN! XIN ANH ĐỪNG CHẾT! TÔI ĐI KIẾM KOCHOU SAN NGAY BÂY GIỜ ĐÂY! LÀM ƠN HÃY TRỤ VỮNG CHO ĐẾN LÚC ĐẤY!” Người vợ của Uzui khóc toáng lên rồi nức nở chạy đi kiếm người

Quay cuồng, đồng tử của Giyuu chao đảo không còn biết trời đất ở đâu nữa, mí mắt cố chớp nháy cuối cùng cũng bỏ cuộc mà rũ xuống trong cơn mê man.

“…Ko..chou…”
===================================

Có bạn hỏi là end rồi à thì chưa end nhé! :))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me