Nguyễn Thanh Pháp - hoặc nếu thân thiết hơn thì có thể gọi em là Pháp Kiều, hiện em đang là một học sinh cuối cấp tại một ngôi trường nhỏ ở Vĩnh Long. Em cũng chẳng ưa thích nơi này là bao, ý là ngôi trường này, mỗi ngày đi học đối với em như một chuyến đi vào địa ngụcCả ngôi trường như một nhà ngục với những quy tắc cứng nhắc, trắng ra trắng đen ra đen, bất cứ một màu sắc nào khác xuất hiện sẽ bị coi là "vi phạm", phải chịu sự soi mói và trừng phạt của nơi đâyVà em - Pháp Kiều hoàn toàn là một nhân tố nổi bật, tất nhiên là theo nghĩa tiêu cực. Nếu mà nói em đã làm sai gì, thì chỉ có duy nhất việc Kiều không ngại sống thật, em thoải mái thể hiện cái tôi, sẵn sàng bày tỏ quan điểm, luôn đứng lên bảo vệ những thứ em cho là đúngPháp Kiều chính là một màu sắc hoàn toàn khác biệt, một "chấm đỏ" rực rỡ giữa bức tranh chỉ toàn đen và trắng. Sống ở một ngôi trường đầy rẫy những định kiến, nơi khác biệt là một tội lỗi cần phải loại bỏ, Kiều luôn phải hứng chịu những lời độc địa, những trò bắt nạt hằng ngàyNhưng em vẫn là chính em thôi, vẫn là một Pháp Kiều tỏa sáng đến chói mắt, em luôn là người đứng đầu trong các kì thi. Vì em biết chỉ có tri thức mới có thể giúp em thoát khỏi chốn này, và nếu em thoát được, em sẽ đưa cả nhà mình theo cùngHoàng hôn dần buông bên khung cửa sổ, có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi. Kiều đang ở trong lớp, đã quá giờ tan trường được gần nửa tiếng thế nên trong lớp chỉ còn mình em, chăm chú nhìn vào cuốn vở, tranh thủ học nốt những dòng cuối cùng của bài hôm nay. "Ê thằng bê đê! Thầy cô đã về hết rồi mà vẫn còn ra vẻ con ngoan trò giỏi ngồi đây học bài nữa hả?""Bọn nó" lại đến nữa rồi, bọn ruồi nhặng luôn tập hợp lại thành bầy, tìm những kẻ yếu thế hơn để xâu xé. Pháp Kiều làm như không nghe thấy, vội vàng cất hết tập vở vào cặp, cố gắng tránh né xung đột hết mức có thể"Nè! Mày điếc hả? Tao hỏi mà dám không trả lời"Mọi hành động của em vào mắt bọn chúng lại thành chảnh chọe, khinh thường. Thằng vừa nói chuyện, có vẻ là đại ca của cả nhóm tiến đến đẩy em ngã ra sau"Tao nói mà dám bơ tao hả? Có tin tao đấm cho một phát cha má mày nhìn không ra luôn không?""Tôi không muốn nói chuyện với mấy người...né ra tôi còn về""Chát!"Pháp Kiều choáng váng mặt mày, mất một lúc em mới định thần lại được, em vừa bị tát. Thủ phạm là đứa đại ca, nó hả hê đứng đây buông lời nhục mạ em"Cú tát này là cảnh cáo, mày mà còn dám lại gần bé Nhi của tao nữa thì không chỉ đơn giản thế này đâu""Thứ bê đê như mày đáng lẽ nên cút về nhà đi, tao không hiểu sao bé Nhi và mấy ông bà giáo lại thích mày được, tởm vãi"À...em hiểu rồi, hóa ra lý do của cuộc bắt nạt là đây à, vì em lỡ thân thiết với người mà thằng chó này thích thầm, Thanh Nhi - người duy nhất đối xử tốt với em ở cái chốn chết tiệt này"Ừ! Tao là thứ bê đê tởm lợm đó...nhưng còn mày thì sao, mày còn thua cả tao. Nhi thà chơi chung với tao còn hơn chơi với thứ ruồi nhặng như mày!""Mày...mày!" - tên bắt nạt không ngờ em lại dám phản kháng, nó cứ lắp bắp một lúc mà chẳng phản bác được gìTức giận vì bị một đứa bản thân cho là rác rưởi khinh thường, nó giơ nắm đấm lên rồi lao về phía emKiều nhắm chặt mắt, thầm nghĩ phen này mình chết chắc thật rồi, cố ngăn dòng nước mắt sắp tuôn trào và chờ đợi cơn đau ập đếnMai Việt nhìn những tên khốn đang ỷ mạnh hiếp yếu, rất muốn lao vào màn hình đấm cho mỗi đứa một cú, anh đã nổi quạo với cái cốt truyện máu chó này lắm rồi nhưng chẳng biết làm sao để giúp em. Và rồi dòng thông báo hiện lên như một vị cứu tinh
"Nhiệm vụ: Giúp Thanh Pháp chống trả bọn bắt nạt (nạp 50.000VNĐ để được nhận dụng cụ hỗ trợ)""Nạp con cặc" - tức tối đóng thông báo, Mai Việt bấm loạn xạ vào màn hình
"Địt mẹ mấy con chó suốt ngày bắt nạt người khác!"Một giọng nói trầm trầm vang lên làm Kiều mở bừng mắt, cứ tưởng có ai đó tốt bụng đến giúp em, nhưng cảnh tượng trước mặt làm em càng bất ngờ hơn nữa. Chiếc chổi đang yên vị trong góc lớp như có một lực hút vô hình bay đến quất túi bụi vào đám bắt nạtBọn nó thì sợ xanh cả mặt, không còn dáng vẻ bặm trợn như vừa nãy, đứa nào đứa nấy nước mắt ngắn nước mắt dài vội tháo chạy, miệng không ngừng xin tha:"Hu hu con sai rồi! Xin đừng ám con, ám cái thằng bê đê kia kìa"Pháp Kiều cũng muốn chạy lắm, nhưng dù có cố đến thế nào chân em cũng chẳng chịu nghe lờiKhông ngờ chỉ vô tình bấm trúng vào góc lớp, thế là anh đã có ngay một thứ "vũ khí" xịn xò, Việt vừa di chuyển chổi vừa chửi
"Mấy con chó chạy nhanh khiếp, dám bắt nạt người khác hả, cho mày chết!"Giọng nói bí ẩn lại tiếp tục xuất hiện, Kiều lúc này mới dần bình tĩnh trở lại, em dè dặt hỏi:"Ai đó! Bộ anh là ma hả?"
"Gì đây? Sao không nhấp vào được?"Mai Việt nhìn bong bóng màu trắng đang hiện trên đầu nhân vật của mình, khi đang định nhấp vào xem thì tin nhắn của Ngọc Chương xuất hiện
"Ơ...là bé đang nói chuyện hả? Địt! Nạp tiền mới cho xem, game rác vãi lồn"Nghe những tiếng chửi tục làm Kiều ngớ người, nhưng em cũng nhận ra một chuyện. Người bí ẩn này vì lý do nào đó mà không thể nghe em nói'
Cơ mà, anh ta gọi mình là bé hả?' - mặt em dần ửng hồng, trông còn đỏ hơn cả ráng chiều ngoài kiaHầu như chẳng có ai dùng danh xưng ngọt ngào như thế để gọi em bao giờ cả, có chăng thì cũng chỉ là mẹ em gọi vào lúc nhỏ. Thế mà giờ đây lại có một người xa lạ, cũng chẳng biết có phải người hay không, gọi em. Những giọt lệ trong mắt không nhịn nổi mà tuôn trào, lần đầu tiên em cảm nhận được sự ấm áp, cảm giác bản thân được yêu thương
"Ơ, sao lại khóc rồi? Bị tát đau quá hả ta?"Lần này giọng nói mang theo một chút bối rối, Mai Việt nhìn vào màn hình, đang không biết làm thế nào để em ngừng khóc
anh em chí cốt
mai việt
ê
làm sao cho bé ngừng khóc giờ?
@mọi ngưòi
thế anh
t cũng muốn biết
làm cách nào cho nó kh chửi nữa?
minh dũng
làm sao để ẻm đừng cười nữa?
tiến thành
làm sao để bớt đẹp trai?
ngọc chương
sau khi chơi đc nửa tiếng
kinh nghiệm rút ra là
nạp
game loz này
chỉ cần m có tiền
làm đ gì cũng đc
mai việt
vãi
game rác
công hiếu
nói rác
chứ dám xó đ đâu
lỏ
Mãi xem tin nhắn trên group, đến khi nhìn lại thì Pháp Kiều đã ngưng khóc từ bao giờ, em đang soạn cặp sách để ra về
"A, hết khóc rồi này, không cần dỗ luôn à?"
Mai Việt mừng rỡ, lấy ngón tay chạm nhẹ lên đầu em như thể đang xoa đầu em, thế là một thanh thông báo hiện lên
"Tên đầy đủ: Nguyễn Thanh Pháp
Biệt danh: [chưa đặt]
Tuổi: 17
Quê quán: Vĩnh Long
Độ thân mật: 5
Sức khỏe: 80%"
"Gì đây?"
Lúc này Việt mới chú ý đến tên em
"Thì ra ẻm tên Pháp hả? Tên cũng dễ thương phết"
"Biệt danh...chưa đặt...là mình đặt được đúng không?"
Mai Việt ngồi lẩm bẩm một mình, tay bấm vào chỗ đặt biệt danh
"Độ thân mật đạt 30 hoặc vip 5 mới có thể đặt biệt danh"
"Địt con mẹ game rác!"
Trong lúc em đang thu dọn đồ đạc, giọng nói không ngừng vang lên trong đầu, Kiều cũng đã dần quen đến sự tồn tại của nó. Giọng nói khiến em cảm thấy thế giới của mình bớt tĩnh lặng
"Cảm ơn anh nhé! Tuy không biết anh là thần hay ma, nhưng cảm ơn vì đã giúp đỡ em"