Ratiorine Nhung Giac Mo Trua
Ratio thua cược. Y hứa với Aventurine sẽ không can thiệp vào chuyện của anh.
____
Aventurine cắm con dao xuống cổ tay. Trượt. Lưỡi dao sượt qua da anh, để lại một đường vằn vẹo rửng đỏ. Aventurine đâm xuống lần nữa, lần này anh đã tìm thấy mạch máu. Chất lỏng đỏ đặc phụt ra, như một chiếc vòi nước đột ngột bị đâm thủng ở giữa.
Ratio nhìn anh, không cả chớp mắt theo phản xạ khi những tia máu li ti bắn lên mặt. Y đứng nhìn anh, chằm chằm, đôi đồng tử dán hằn lên cánh tay đẫm máu. Ratio không được phép can thiệp. Y đã hứa. Y thấy một trong tám cái bằng danh giá của mình đang la ó phản đối. Một bác sĩ nhìn bệnh nhân bị thương ngay trước mặt nhưng không ra tay cứu chữa. Đó là một sự xúc phạm tới phẩm giá của một lương y. Dù Ratio được biết đến là một giáo sư vĩ đại, nhưng y cũng đã có cho mình cái danh của nghề cứu người. Aventurine biết điều đó. Và anh nắm lấy nó, chọc khuấy vào nó bằng chính bàn tay trần trụi của mình mà không cần bất kì một vật trung gian. Đó là điều cậu luôn mong muốn, đúng không đồ con bạc chết tiệt kia?Aventurine thấy máu mình trượt xuống lòng bàn tay, rồi rơi xuống thảm. Màu đỏ của chiếc thảm vô tri vô giác dưới chân đỡ lấy màu đỏ đang tuột khỏi một sinh vật sống, vỡ tan. Anh quăng con dao xuống trước mặt giáo sư, tiếng va chạm của kim loại vang lên leng keng, lạnh lẽo. Rồi anh đến bên Ratio, đưa bàn tay dính dớp vuốt lên gò má y. Lần đầu tiên sau khi Aventurine đâm con dao xuống, đôi đồng tử di chuyển. Nó nhìn sang ngón tay cái ở gần nó nhất, rồi lại di chuyển đến chủ nhân của bàn tay ấy.Ratio vẫn không chớp nổi mắt.
____
Aventurine cắm con dao xuống cổ tay. Trượt. Lưỡi dao sượt qua da anh, để lại một đường vằn vẹo rửng đỏ. Aventurine đâm xuống lần nữa, lần này anh đã tìm thấy mạch máu. Chất lỏng đỏ đặc phụt ra, như một chiếc vòi nước đột ngột bị đâm thủng ở giữa.
Ratio nhìn anh, không cả chớp mắt theo phản xạ khi những tia máu li ti bắn lên mặt. Y đứng nhìn anh, chằm chằm, đôi đồng tử dán hằn lên cánh tay đẫm máu. Ratio không được phép can thiệp. Y đã hứa. Y thấy một trong tám cái bằng danh giá của mình đang la ó phản đối. Một bác sĩ nhìn bệnh nhân bị thương ngay trước mặt nhưng không ra tay cứu chữa. Đó là một sự xúc phạm tới phẩm giá của một lương y. Dù Ratio được biết đến là một giáo sư vĩ đại, nhưng y cũng đã có cho mình cái danh của nghề cứu người. Aventurine biết điều đó. Và anh nắm lấy nó, chọc khuấy vào nó bằng chính bàn tay trần trụi của mình mà không cần bất kì một vật trung gian. Đó là điều cậu luôn mong muốn, đúng không đồ con bạc chết tiệt kia?Aventurine thấy máu mình trượt xuống lòng bàn tay, rồi rơi xuống thảm. Màu đỏ của chiếc thảm vô tri vô giác dưới chân đỡ lấy màu đỏ đang tuột khỏi một sinh vật sống, vỡ tan. Anh quăng con dao xuống trước mặt giáo sư, tiếng va chạm của kim loại vang lên leng keng, lạnh lẽo. Rồi anh đến bên Ratio, đưa bàn tay dính dớp vuốt lên gò má y. Lần đầu tiên sau khi Aventurine đâm con dao xuống, đôi đồng tử di chuyển. Nó nhìn sang ngón tay cái ở gần nó nhất, rồi lại di chuyển đến chủ nhân của bàn tay ấy.Ratio vẫn không chớp nổi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me