Re Loli
Victory.
Chẳng biết từ lúc nào mà nó có nghĩa là thành công nhưng nguồn gốc thì có, nó là tên của một gia tộc mà mỗi khi được nhắc đến hay so sánh với nó thì có nghĩa là bạn đã là người thành công.
Gia tộc Victory. Nắm trọn trong tay hơn 1/3 diện tích lãnh thổ Đế Quốc, là chủ sở hữu hai cảng buồm chủ lực của Đế Quốc nhằm để trao đổi hàng hóa với Liên bang phía Nam, sức ảnh hưởng của gia tộc đó thậm chí còn lớn hơn cả vua của Đế Quốc và sức ảnh hưởng vẫn dư để giáng đè lên toàn bộ Liên bang phía Nam. Đó là tất cả những gì có thể nói về gia tộc đó, hay đúng hơn là người thương nhân vĩ đại đó chính xác là khoảng thời gian chỉ mới tám năm về trước. Đúng vậy, gia tộc sầm uất, cai trị gần như cả thế giới này bằng tiền, và dù kể cả Liên bang hay Đế Quốc đều kinh hãi và khiếp sợ. "Ước gì bằng được một phần nhỉ" Lanwer nói vừa đánh chão dây chiếc xe ngựa chứa đầy dầu của mình chạy về phía nam với tâm thế bồn chồn, pha lẫn sự lo lắng mệt nhọc và buồn bã. Cậu đang vận chuyển số hàng của mình qua Raime, hiện là con đường nhanh nhất dẫn từ Đế Quốc xuống Liên bang. Nhưng nhanh thì đồng nghĩa với nguy hiểm, những thương nhân như Lanwer được gọi là những thương nhân tự do, hay thương nhân có thể chiến đấu bởi vì nếu chọn đi qua rừng Raime thì có nghĩa là bạn đã đủ dũng cảm để chiến đấu với đám quái vật bất kì lúc nào. Nhưng nhóm của Lanwer thì là ngoại lệ, nói trắng ra là trong đoàn thương nhân tự do chỉ vỏn vẹn bốn người của cậu hoàn toàn chẳng có có thể tự vệ được khi gặp quái vật cả, thậm chí họ cũng chẳng có một Coin nào để thuê những du hành giả chứ đừng nói đến là kị sĩ. Họ là những thương nhân đã hết tiền và đang đứng trên bờ vực phá sản. "Có mơ thì cũng không được đâu nhóc à, ít nhất thì cũng phải bán hết tụi nó thì ta mới có được con đường sống" Grawy đánh chão ngựa cho đuổi kịp được Lanwer, vừa cười trong khi chỉ ngón cái về chỗ táo phía sau nói. Nhận được câu nói từ bên cạnh, càng khiến cậu buồn, đau đầu vì chỗ dầu phía sau sắp hỏng chẳng biết cậu có bị một đám quái vật nào xồ ra tấn công hay không, vừa thở dài Lanwer vừa thầm cầu nguyện rằng "cầu trời cho con bình an". Cần hai ngày để tới Liên bang, họ đã chạy một mạch từ sáng tới giờ, sức ngựa cũng đã yếu nên họ quyết định dừng chân tại một hang rỗng nhỏ không sâu lắm, họ cần nghỉ ngơi và đặc biệt biệt là những con ngựa đã chẳng còn đủ sức để chạy tiếp của họ. Họ đốt lửa, cho ngựa ăn và nấu bữa tối. Bữa tối của một đám thương nhân tự do sắp phá sản chẳng có chút gì đặc biệt cả, chỉ là cháo loãng có thêm một chút củ cà rốt vào. Chỗ cá bốc mùi tanh khiến mọi người hằng ngày thấy nó khinh khủng bỗng trở thành một mùi hương quyến rũ. Họ húp những tô cháo loãng trong khi bắt đầu kể những câu truyện, những câu truyện về gia tộc Victory mà khi Danlen Fencer Da Victory đội mồ sống dậy cũng không khỏi ngạc nghiên là mình đã từng làm những việc phi thường như thế. Nhưng dù có được chế biến thêm thì những câu truyện về người thương nhân Danlen vẫn là những mẫu chuyện huyền thoại dã ăn sâu vào máu những người thương nhân và thậm chí là toàn thể con người trên thế giới này. Sự thành công đế cả vua còn gen ghét, Danlen Fencer Da Victory ông là người mà đã thống trị cả Đế Quốc và Liên Bang mà chẳng cần phải đổ bất kì một giọt máu nào. Sự thống trị mà đến cả vua một nước lớn như Đế Quốc vẫn chẳng có thế làm được, và ngay khi ông nhận ra, cái lâu đài vốn đồ sộ của mình hóa ra lại còn bé hơn cái biệt thự của một tên thương nhân cỏn con và khi nhắc đến Đế Quốc tên ông còn thậm trí còn được nhắc sau hắn thì ông đã nổi cơn thịnh nộ đến tột cùng. Danlen Fencer Da Victory đã vô cớ đã nhận được tội phản quốc chẳng vì bất cứ lý do nào cả. Sự việc xảy ra chớp nhoáng tới nỗi với mạng lưới thông tin dầy đặc của ông thì vẫn chẳng thể hay. Đêm đó, sau khi giải quyết đống giấy tờ chất cao như núi của mình cô con gái út của ông có đến và hỏi ông vài điều, và chỉ mới bốn tuổi thôi trình độ của nó đã khác hẳn một trời một vực so với thằng anh lớn hơn mười tuổi của mình, tuy vẫn chưa thể giao hoàn toàn công việc của ông cho nó được nhưng nếu nó chịu giúp ông thì nó sẽ là cánh tay phải đắc lực và có thể nó cũng sẽ tự cai quản được một bến cảng cỡ trung hoặc xa hơn là một bến cảng chủ lực của ông rồi. Vì thậm chí cả ông cũng phải đau đầu trước những câu hỏi mà nó đưa ra, thậm chí có câu ông còn không thể nào có thể hiểu được chứ đừng nói đến là trả lời. Sau một hồi cuối cùng nó cũng chịu thôi, công việc đè nén cùng với những câu hỏi hóc búa của con gái làm ông mệt đến không tả. Ngay lúc đó Wendy, cô vợ xinh đẹp của ông bước vào phòng làm việc với tách hồng trà được đựng bằng chén gốm sứ cao cấp có đính cả vàng trên tay cầm, từ từ cô đặt nó lên chiếc bàn cạnh ghế sofa mà Danlen đang ngồi theo một cách như chẳng còn sức sống. Nhẹ nhàng cô ngồi bên cạnh chồng mình, dù ở cái độ tuổi chẳng còn xuân, cô vẫn rất xinh đẹp, y như một thiếu nữ hai mươi đầy sức sống vậy, cô từ từ ngả đầu của chồng mình xuống cặp đùi trắng nõn được ẩn sau bộ áo ngủ mỏng được dệt từ lụa cao cấp. Họ chưa bao giờ chán làm như thế cả! Từ lúc cô gặp được Danlen đến giờ cũng đã hơn 18 năm, mọi thứ giữa hai người đã thay đổi một cách nhanh đến chẳng ai có thể ngờ được. Lúc Danlen gặp cô chỉ là một nô lệ được bán ngoài chợ, và chàng thương nhân mà cô tưởng như khờ khạo trả một số tiền thậm chí còn cao hơn cả những tên quý tộc đang dòm ngó khác. Đó là tất cả số tiền mà Danlen đã thu được sau khi bán hết chỗ hàng hóa của mình, vậy mà sau khi mua được Wendy chỉ nhận được "Câu là hãy về nhà đi" Cô đã luôn thắc mắc và dù thậm chí có hỏi chồng mình bao nhiêu lần thì Danlen cũng chẳng trả lời. Wendy nhẹ nhàng nghịch mái tóc sơ rối của chồng mình vừa nhớ về những ngày buôn ba, vượt rừng cùng Danlen, những chuyến phư lưu gắn liền với tình cảm của hai người. "Có lẽ Eala có thể thay anh tiếp quản liên cảng Victory được rồi" Bỗng Danlen lên tiếng phá tan cái bầu yên lặng giữa hai người. "Quả thật, nó đúng là một đứa thông minh xuất chúng, nhưng còn Ken em chẳng biết liệu nó có thể tự lo cho cuộc sống của mình không nữa, nó giống như một đứa em gái yếu đuối còn Eala thì giống với một người anh hơn nhỉ" Wendy nối tiếp câu nói của chồng mình một cách đầy lo lắng cùng với sự an tâm trong lòng sau đó lại tiếp tục nói "Nhưng những gì ken không làm được Eala sẽ giúp, những gì Eala không làm được ken sẽ bù vào khoảng trống đó, chẳng phải lý do mà chúng ta sinh nó ra sao" "Hm~" Danlen ngâm dài một tiếng dài rồi bỗng chốc nói "Anh nghĩ là chúng ta lên sinh thêm Rum nữa, có lẽ nó sẽ giúp ích nhiều Eala hoặc có thể luyện kiếm cùng Ken đấy" "Ru..m!?" Wendy lắp bắp nói, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đang chăm chú vào bầu ngực của mình, cô lấy ngon tay ấn vào má làm chệch cái đầu cứng nhắc của Danlen đi một chút, đủ để hai con ngươi không nhìn chằm chằm vào bầu ngực đó nữa.
"Nghĩ gì, đừng có mơ"-Cô nói với đôi má ửng đỏ, Wendy thực sự không ghét điều đấy nhưng cô vẫn nói thế, miễn người đó là Danlen cô sẽ chẳng suy nghĩ về điều này nhưng yêu cầu ngay trước mặt cô thế thì chốt lại một câu là "Đừng có mơ" Danlen bỗng dưng trồ dậy và đè lên hai tay lên vai của Wendy sau đó từ từ đè cô xuống, hoàn toàn Dalen chẳng cảm thấy có một chút sức chống cự nào cả. "Anh nghĩ rum có thể giúp việc cho Eala được đó"- Dalen nói. Cô quay đầu tránh không chạm trực tiếp vào ánh mắt của Dalen, cảm tưởng như mặt cô đã đỏ đến tận cổ, cô lắp bắp "V...ì...ì...ì..ì R...R..um" Dalen hôn lên bờ môi đỏ thắm của Wendy
"Vì cả Vela nữa"-Danlen nói Ngay sau khi nghe Danlen nói, cô đẩy Danlen ra, nói với cái giọng bực tức pha lẫn nét đáng yêu cô hét lên "Đồ sói già". "À húúúúúúúúú- Danlen hú một tiếng như một con sói bị ho.
Sau đó Danlen oà mặt vào bầu ngực căng múp của Wendy và sau đó hôn thắm thiết lên bầu ngực của cô. Dù quen Wendy đã lâu, dù đã áp mặt vào cái bầu ngực đẫy đà đấy nhiều đến nỗi chẳng đếm xuể, Danlen vẫn chưa từng có cảm giác ngây ngán hay bất cứ cảm xúc gì tương tự như thế.Tiếp tục trong cơn nồng cháy của cặp vợ chồng trung niên tiếng bước chân nhỏ khẽ nhanh dần, nó dừng lại rồi lại dồn dập một cách vội vã rồi đóng sập cánh cửa đang mở te hé kia một cách vô cùng nhẹ nhàng. Danlen chỉ kịp ngước nhìn, bộ váy liền trắng cùng mái tóc quăn vàng, dù không đến một giây nhưng ông vẫn nhận ra đó là cô con gái út của mình. Hình như nó đã nhìn thấy mình và mẹ nó ở đây, đó chính là lý do kiến nó vội vã đến vậy, cánh cửa cũng được đóng một cách rất nhẹ nhàng như thể rằng nó muốn nói với mình rằng "Hãy tiếp tục một đêm nồng cháy nhé" hay là "Cố lên, con muốn có một đứa em", ít nhất thì khi nhìn thấy nó như thế tôi cũng tự hỏi lòng, liệu đó có phải một đứa bé vừa mới lên bốn không vậy!?
Một cảm giác chứa đầy sự hoang mang và lo lằng. Bỏ qua nó Danlen tiếp tục hôn lấy bà vợ xinh đẹp của mình, trong khi bóp đều bộ ngực đã quá cỡ bàn tay của vợ mình, những ngón tay của Danlen uyển chuyển kết hợp những ngón tau khi nghịch đôi nhũ hoa màu hồng phấn. Mệt mỏi lúc nãy đâu nhỉ? Phải chăng nó cứ thế biết mất trong cái cảm xúc thăng hoa ngọt ngào đó. Danlen tự hỏi khi đang ân ái với vợ của mình, cơ thể uể oải của ông bỗng tràn trề sức lực. Cứ như thế vài giờ liền, cuối cùng họ thiếp đi trên trước giường trong phòng làm việc của Danlen lúc nào không hay. Trong lúc đang thoải mái nằm ngủ sau một ngày mệt mỏi của mình, Danlen chẳng hề hay rằng biệt thự của mình đã bị vây quanh bởi hàng nghìn tên lính dưới sự chỉ đạo trực tiếp từ vua của Đế Quốc. Nhận thấy tiếng kêu, khóc thét giữ dội của đám gia nhân, nhanh chóng ông cùng vợ mình bật dậy, khoách lên bộ áo mỏng và nhìn về phía ngoài cửa xổ. Lá cờ của Đế Quốc dâng cao trong ngọn lửa cháy rực, Danlen nắm chặt bàn tay đến nỗi ngón tay ông đã gim thẳng vào da thịt khiến cho những dòng máu tươi nhỏ từng giọt xuống sàn khiến cho bà vợ xinh đẹp của mình phải khiếp sợ. Nhanh chóng hai người nhận ra rằng mình đã không còn có thể trốn, Dalen và Wendy chạy một mạch tới chỗ của Eala và Ken. Trong nước mắt và những lời li biệt, Danlen đưa cho Eala bản đồ mật thất, nếu Danlen và Wendy chạy thì chắc chắn Vua Đế Quốc sẽ tìm diệt, nhưng nếu chỉ có Eala và Ken thì hoàn toàn không sao cả. Cũng khá nhanh chóng để hiểu ra mọi chuyện, Eala hôn lên má mỗi người một cái rồi dắt thằng anh còn đang khóc lóc của mình chạy vào mật thất ngầm dẫn tới khu rừng Raime. Trong lúc nhìn đứa con chạy dưới dòng nước mắt chảy dài Wendy cất tiếng "Quả nhiên Eala giống một người anh hơn và còn ken thì giống một đứa em gái mít ướt nhỉ" Danlen và Wendy nhìn hai cái bóng nhỏ khuất dần khuất dần Hai người họ hôn nhau nụ hôn từ biệt nhau cũng là món quà họ trao cho nhau để từ biệt thế giới này. Cảm ơn em vì đã cho anh hai đứa trẻ thật đáng yêu Cảm ơn anh vì đã cho em hai đứa trẻ thật đáng yêu Họ đều nghĩ về cái tương lai mà mình đặt hi vọng. Eala sẽ ổn thôi vì nó sẽ được ken bù đắp vào khuyết điểm của con bé Ken sẽ ổn thôi vì nó sẽ được Eala bù đắp vào khuyết điểm của thằng bé Họ cứ nghĩ như thế đến khi vị vua độc ác của đế quốc bước vào và dùng thang gươm sắc bén của hắn chém bay đầu của Danlen và Wendy, hắn vung kiếm một nhát nữa để làm máu dính trên thanh kiếm văng ra sau đó hắn tra thanh kiếm vào cái vỏ được đúc từ vàng ròng. (...) "Cậu sẽ chết ngay khi giàu có như gia tộc Victory" "Dẫu vậy thì bất cứ thương nhân nào cũng muốn thử nó, chẳng phải thương nhân tự do như chúng ta liều mạng cũng chỉ mong muốn được như Victory sao!" "Haha. Cậu nhóc có chí khí lớn đấy"
Những tên thương nhân tiếp tục nói về những câu chuyện về gia tộc Victory dưới bầu trời đầy sao của khu rừng Raime.
Chẳng biết từ lúc nào mà nó có nghĩa là thành công nhưng nguồn gốc thì có, nó là tên của một gia tộc mà mỗi khi được nhắc đến hay so sánh với nó thì có nghĩa là bạn đã là người thành công.
Gia tộc Victory. Nắm trọn trong tay hơn 1/3 diện tích lãnh thổ Đế Quốc, là chủ sở hữu hai cảng buồm chủ lực của Đế Quốc nhằm để trao đổi hàng hóa với Liên bang phía Nam, sức ảnh hưởng của gia tộc đó thậm chí còn lớn hơn cả vua của Đế Quốc và sức ảnh hưởng vẫn dư để giáng đè lên toàn bộ Liên bang phía Nam. Đó là tất cả những gì có thể nói về gia tộc đó, hay đúng hơn là người thương nhân vĩ đại đó chính xác là khoảng thời gian chỉ mới tám năm về trước. Đúng vậy, gia tộc sầm uất, cai trị gần như cả thế giới này bằng tiền, và dù kể cả Liên bang hay Đế Quốc đều kinh hãi và khiếp sợ. "Ước gì bằng được một phần nhỉ" Lanwer nói vừa đánh chão dây chiếc xe ngựa chứa đầy dầu của mình chạy về phía nam với tâm thế bồn chồn, pha lẫn sự lo lắng mệt nhọc và buồn bã. Cậu đang vận chuyển số hàng của mình qua Raime, hiện là con đường nhanh nhất dẫn từ Đế Quốc xuống Liên bang. Nhưng nhanh thì đồng nghĩa với nguy hiểm, những thương nhân như Lanwer được gọi là những thương nhân tự do, hay thương nhân có thể chiến đấu bởi vì nếu chọn đi qua rừng Raime thì có nghĩa là bạn đã đủ dũng cảm để chiến đấu với đám quái vật bất kì lúc nào. Nhưng nhóm của Lanwer thì là ngoại lệ, nói trắng ra là trong đoàn thương nhân tự do chỉ vỏn vẹn bốn người của cậu hoàn toàn chẳng có có thể tự vệ được khi gặp quái vật cả, thậm chí họ cũng chẳng có một Coin nào để thuê những du hành giả chứ đừng nói đến là kị sĩ. Họ là những thương nhân đã hết tiền và đang đứng trên bờ vực phá sản. "Có mơ thì cũng không được đâu nhóc à, ít nhất thì cũng phải bán hết tụi nó thì ta mới có được con đường sống" Grawy đánh chão ngựa cho đuổi kịp được Lanwer, vừa cười trong khi chỉ ngón cái về chỗ táo phía sau nói. Nhận được câu nói từ bên cạnh, càng khiến cậu buồn, đau đầu vì chỗ dầu phía sau sắp hỏng chẳng biết cậu có bị một đám quái vật nào xồ ra tấn công hay không, vừa thở dài Lanwer vừa thầm cầu nguyện rằng "cầu trời cho con bình an". Cần hai ngày để tới Liên bang, họ đã chạy một mạch từ sáng tới giờ, sức ngựa cũng đã yếu nên họ quyết định dừng chân tại một hang rỗng nhỏ không sâu lắm, họ cần nghỉ ngơi và đặc biệt biệt là những con ngựa đã chẳng còn đủ sức để chạy tiếp của họ. Họ đốt lửa, cho ngựa ăn và nấu bữa tối. Bữa tối của một đám thương nhân tự do sắp phá sản chẳng có chút gì đặc biệt cả, chỉ là cháo loãng có thêm một chút củ cà rốt vào. Chỗ cá bốc mùi tanh khiến mọi người hằng ngày thấy nó khinh khủng bỗng trở thành một mùi hương quyến rũ. Họ húp những tô cháo loãng trong khi bắt đầu kể những câu truyện, những câu truyện về gia tộc Victory mà khi Danlen Fencer Da Victory đội mồ sống dậy cũng không khỏi ngạc nghiên là mình đã từng làm những việc phi thường như thế. Nhưng dù có được chế biến thêm thì những câu truyện về người thương nhân Danlen vẫn là những mẫu chuyện huyền thoại dã ăn sâu vào máu những người thương nhân và thậm chí là toàn thể con người trên thế giới này. Sự thành công đế cả vua còn gen ghét, Danlen Fencer Da Victory ông là người mà đã thống trị cả Đế Quốc và Liên Bang mà chẳng cần phải đổ bất kì một giọt máu nào. Sự thống trị mà đến cả vua một nước lớn như Đế Quốc vẫn chẳng có thế làm được, và ngay khi ông nhận ra, cái lâu đài vốn đồ sộ của mình hóa ra lại còn bé hơn cái biệt thự của một tên thương nhân cỏn con và khi nhắc đến Đế Quốc tên ông còn thậm trí còn được nhắc sau hắn thì ông đã nổi cơn thịnh nộ đến tột cùng. Danlen Fencer Da Victory đã vô cớ đã nhận được tội phản quốc chẳng vì bất cứ lý do nào cả. Sự việc xảy ra chớp nhoáng tới nỗi với mạng lưới thông tin dầy đặc của ông thì vẫn chẳng thể hay. Đêm đó, sau khi giải quyết đống giấy tờ chất cao như núi của mình cô con gái út của ông có đến và hỏi ông vài điều, và chỉ mới bốn tuổi thôi trình độ của nó đã khác hẳn một trời một vực so với thằng anh lớn hơn mười tuổi của mình, tuy vẫn chưa thể giao hoàn toàn công việc của ông cho nó được nhưng nếu nó chịu giúp ông thì nó sẽ là cánh tay phải đắc lực và có thể nó cũng sẽ tự cai quản được một bến cảng cỡ trung hoặc xa hơn là một bến cảng chủ lực của ông rồi. Vì thậm chí cả ông cũng phải đau đầu trước những câu hỏi mà nó đưa ra, thậm chí có câu ông còn không thể nào có thể hiểu được chứ đừng nói đến là trả lời. Sau một hồi cuối cùng nó cũng chịu thôi, công việc đè nén cùng với những câu hỏi hóc búa của con gái làm ông mệt đến không tả. Ngay lúc đó Wendy, cô vợ xinh đẹp của ông bước vào phòng làm việc với tách hồng trà được đựng bằng chén gốm sứ cao cấp có đính cả vàng trên tay cầm, từ từ cô đặt nó lên chiếc bàn cạnh ghế sofa mà Danlen đang ngồi theo một cách như chẳng còn sức sống. Nhẹ nhàng cô ngồi bên cạnh chồng mình, dù ở cái độ tuổi chẳng còn xuân, cô vẫn rất xinh đẹp, y như một thiếu nữ hai mươi đầy sức sống vậy, cô từ từ ngả đầu của chồng mình xuống cặp đùi trắng nõn được ẩn sau bộ áo ngủ mỏng được dệt từ lụa cao cấp. Họ chưa bao giờ chán làm như thế cả! Từ lúc cô gặp được Danlen đến giờ cũng đã hơn 18 năm, mọi thứ giữa hai người đã thay đổi một cách nhanh đến chẳng ai có thể ngờ được. Lúc Danlen gặp cô chỉ là một nô lệ được bán ngoài chợ, và chàng thương nhân mà cô tưởng như khờ khạo trả một số tiền thậm chí còn cao hơn cả những tên quý tộc đang dòm ngó khác. Đó là tất cả số tiền mà Danlen đã thu được sau khi bán hết chỗ hàng hóa của mình, vậy mà sau khi mua được Wendy chỉ nhận được "Câu là hãy về nhà đi" Cô đã luôn thắc mắc và dù thậm chí có hỏi chồng mình bao nhiêu lần thì Danlen cũng chẳng trả lời. Wendy nhẹ nhàng nghịch mái tóc sơ rối của chồng mình vừa nhớ về những ngày buôn ba, vượt rừng cùng Danlen, những chuyến phư lưu gắn liền với tình cảm của hai người. "Có lẽ Eala có thể thay anh tiếp quản liên cảng Victory được rồi" Bỗng Danlen lên tiếng phá tan cái bầu yên lặng giữa hai người. "Quả thật, nó đúng là một đứa thông minh xuất chúng, nhưng còn Ken em chẳng biết liệu nó có thể tự lo cho cuộc sống của mình không nữa, nó giống như một đứa em gái yếu đuối còn Eala thì giống với một người anh hơn nhỉ" Wendy nối tiếp câu nói của chồng mình một cách đầy lo lắng cùng với sự an tâm trong lòng sau đó lại tiếp tục nói "Nhưng những gì ken không làm được Eala sẽ giúp, những gì Eala không làm được ken sẽ bù vào khoảng trống đó, chẳng phải lý do mà chúng ta sinh nó ra sao" "Hm~" Danlen ngâm dài một tiếng dài rồi bỗng chốc nói "Anh nghĩ là chúng ta lên sinh thêm Rum nữa, có lẽ nó sẽ giúp ích nhiều Eala hoặc có thể luyện kiếm cùng Ken đấy" "Ru..m!?" Wendy lắp bắp nói, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đang chăm chú vào bầu ngực của mình, cô lấy ngon tay ấn vào má làm chệch cái đầu cứng nhắc của Danlen đi một chút, đủ để hai con ngươi không nhìn chằm chằm vào bầu ngực đó nữa.
"Nghĩ gì, đừng có mơ"-Cô nói với đôi má ửng đỏ, Wendy thực sự không ghét điều đấy nhưng cô vẫn nói thế, miễn người đó là Danlen cô sẽ chẳng suy nghĩ về điều này nhưng yêu cầu ngay trước mặt cô thế thì chốt lại một câu là "Đừng có mơ" Danlen bỗng dưng trồ dậy và đè lên hai tay lên vai của Wendy sau đó từ từ đè cô xuống, hoàn toàn Dalen chẳng cảm thấy có một chút sức chống cự nào cả. "Anh nghĩ rum có thể giúp việc cho Eala được đó"- Dalen nói. Cô quay đầu tránh không chạm trực tiếp vào ánh mắt của Dalen, cảm tưởng như mặt cô đã đỏ đến tận cổ, cô lắp bắp "V...ì...ì...ì..ì R...R..um" Dalen hôn lên bờ môi đỏ thắm của Wendy
"Vì cả Vela nữa"-Danlen nói Ngay sau khi nghe Danlen nói, cô đẩy Danlen ra, nói với cái giọng bực tức pha lẫn nét đáng yêu cô hét lên "Đồ sói già". "À húúúúúúúúú- Danlen hú một tiếng như một con sói bị ho.
Sau đó Danlen oà mặt vào bầu ngực căng múp của Wendy và sau đó hôn thắm thiết lên bầu ngực của cô. Dù quen Wendy đã lâu, dù đã áp mặt vào cái bầu ngực đẫy đà đấy nhiều đến nỗi chẳng đếm xuể, Danlen vẫn chưa từng có cảm giác ngây ngán hay bất cứ cảm xúc gì tương tự như thế.Tiếp tục trong cơn nồng cháy của cặp vợ chồng trung niên tiếng bước chân nhỏ khẽ nhanh dần, nó dừng lại rồi lại dồn dập một cách vội vã rồi đóng sập cánh cửa đang mở te hé kia một cách vô cùng nhẹ nhàng. Danlen chỉ kịp ngước nhìn, bộ váy liền trắng cùng mái tóc quăn vàng, dù không đến một giây nhưng ông vẫn nhận ra đó là cô con gái út của mình. Hình như nó đã nhìn thấy mình và mẹ nó ở đây, đó chính là lý do kiến nó vội vã đến vậy, cánh cửa cũng được đóng một cách rất nhẹ nhàng như thể rằng nó muốn nói với mình rằng "Hãy tiếp tục một đêm nồng cháy nhé" hay là "Cố lên, con muốn có một đứa em", ít nhất thì khi nhìn thấy nó như thế tôi cũng tự hỏi lòng, liệu đó có phải một đứa bé vừa mới lên bốn không vậy!?
Một cảm giác chứa đầy sự hoang mang và lo lằng. Bỏ qua nó Danlen tiếp tục hôn lấy bà vợ xinh đẹp của mình, trong khi bóp đều bộ ngực đã quá cỡ bàn tay của vợ mình, những ngón tay của Danlen uyển chuyển kết hợp những ngón tau khi nghịch đôi nhũ hoa màu hồng phấn. Mệt mỏi lúc nãy đâu nhỉ? Phải chăng nó cứ thế biết mất trong cái cảm xúc thăng hoa ngọt ngào đó. Danlen tự hỏi khi đang ân ái với vợ của mình, cơ thể uể oải của ông bỗng tràn trề sức lực. Cứ như thế vài giờ liền, cuối cùng họ thiếp đi trên trước giường trong phòng làm việc của Danlen lúc nào không hay. Trong lúc đang thoải mái nằm ngủ sau một ngày mệt mỏi của mình, Danlen chẳng hề hay rằng biệt thự của mình đã bị vây quanh bởi hàng nghìn tên lính dưới sự chỉ đạo trực tiếp từ vua của Đế Quốc. Nhận thấy tiếng kêu, khóc thét giữ dội của đám gia nhân, nhanh chóng ông cùng vợ mình bật dậy, khoách lên bộ áo mỏng và nhìn về phía ngoài cửa xổ. Lá cờ của Đế Quốc dâng cao trong ngọn lửa cháy rực, Danlen nắm chặt bàn tay đến nỗi ngón tay ông đã gim thẳng vào da thịt khiến cho những dòng máu tươi nhỏ từng giọt xuống sàn khiến cho bà vợ xinh đẹp của mình phải khiếp sợ. Nhanh chóng hai người nhận ra rằng mình đã không còn có thể trốn, Dalen và Wendy chạy một mạch tới chỗ của Eala và Ken. Trong nước mắt và những lời li biệt, Danlen đưa cho Eala bản đồ mật thất, nếu Danlen và Wendy chạy thì chắc chắn Vua Đế Quốc sẽ tìm diệt, nhưng nếu chỉ có Eala và Ken thì hoàn toàn không sao cả. Cũng khá nhanh chóng để hiểu ra mọi chuyện, Eala hôn lên má mỗi người một cái rồi dắt thằng anh còn đang khóc lóc của mình chạy vào mật thất ngầm dẫn tới khu rừng Raime. Trong lúc nhìn đứa con chạy dưới dòng nước mắt chảy dài Wendy cất tiếng "Quả nhiên Eala giống một người anh hơn và còn ken thì giống một đứa em gái mít ướt nhỉ" Danlen và Wendy nhìn hai cái bóng nhỏ khuất dần khuất dần Hai người họ hôn nhau nụ hôn từ biệt nhau cũng là món quà họ trao cho nhau để từ biệt thế giới này. Cảm ơn em vì đã cho anh hai đứa trẻ thật đáng yêu Cảm ơn anh vì đã cho em hai đứa trẻ thật đáng yêu Họ đều nghĩ về cái tương lai mà mình đặt hi vọng. Eala sẽ ổn thôi vì nó sẽ được ken bù đắp vào khuyết điểm của con bé Ken sẽ ổn thôi vì nó sẽ được Eala bù đắp vào khuyết điểm của thằng bé Họ cứ nghĩ như thế đến khi vị vua độc ác của đế quốc bước vào và dùng thang gươm sắc bén của hắn chém bay đầu của Danlen và Wendy, hắn vung kiếm một nhát nữa để làm máu dính trên thanh kiếm văng ra sau đó hắn tra thanh kiếm vào cái vỏ được đúc từ vàng ròng. (...) "Cậu sẽ chết ngay khi giàu có như gia tộc Victory" "Dẫu vậy thì bất cứ thương nhân nào cũng muốn thử nó, chẳng phải thương nhân tự do như chúng ta liều mạng cũng chỉ mong muốn được như Victory sao!" "Haha. Cậu nhóc có chí khí lớn đấy"
Những tên thương nhân tiếp tục nói về những câu chuyện về gia tộc Victory dưới bầu trời đầy sao của khu rừng Raime.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me