LoveTruyen.Me

Re Up Bat Sat

Chương 3: Nữ nhân đó — Bạch Nhụy

“Bọn họ đang nói, chỉ cần tịnh hóa nơi nguyền rủa, Leola liền có thể thoát khỏi trái tim Long Hoàng, không cần sợ bị khống chế nữa.”

Jasia tỉ mỉ thuyết minh, cô từng đến thế giới khác một chuyến, hiểu được ngôn ngữ của thế giới đó, thấy dáng vẻ mọi người cả mặt bối rối vừa lại khát vọng muốn biết nội dung trò chuyện, đành bắt đầu làm phiên dịch viên, người trong gương nước đã nói cái gì, cô liền phiên dịch cho mọi người nghe.

Lý quán chủ vuốt râu, hiểu rõ nói: “Thì ra như thế, muốn trừ đi yêu pháp của yêu nghiệt à!”

Jasia tiếp tục nhìn gương nước, người phía trên vừa lại nói một đống lời, cô nhăn mũi, không kiên nhẫn nói: “Ai da! Tóm lại bọn họ đều nguyện ý trợ giúp lão sư, tìm ra nơi nguyền rủa kia.”

Mọi người cùng “oh” một tiếng, trên mặt đều là tràn đầy tươi cười.

“Oh!” Mọi người vừa lại oh một tiếng, lần này thế nhưng lớn tiếng rồi.

Bởi vì gương nước đột nhiên biến mất, đoàn người đều nhìn hướng “máy chế tạo gương nước”, trong mắt mang theo tràn đầy mong mỏi.

Gre lại không mở ra gương nước nữa, hắn hôm nay xem đến đây, đối với “phim hài đầm ấm” này đột nhiên hết hứng thú, hắn trái lại càng muốn đi tiến hành một cái… “phim đánh võ” hơn.

“Ta mệt rồi.” Gre trở mình, đưa mông vào mọi người.

Mọi người vừa nghe, lần này không cần Jasia nhắc nhở, đã biết thời gian coi lén hôm nay đã kết thúc, rối rít đứng lên, tụm năm tụm ba vừa thảo luận hình ảnh hôm nay nhìn thấy, vừa rời khỏi phòng của Gre.

Chỉ có Jasia ở lại, chờ mọi người đều đi khỏi, Gre mới xoay người qua, mỉm cười hỏi con gái: “Làm sao vậy?”

Jasia mang theo thần sắc lo lắng do dự một hồi, mở miệng hỏi: “Cha, cha nói trái tim Long Hoàng trên người lão sư thật sự có thể hủy diệt không?”

Cô biết, cha khẳng định hiểu rõ ma pháp hơn bất luận kẻ nào, hỏi cha là chuẩn không sai.

Gre gật đầu, nói: “Đương nhiên có thể, tên Cà Phê kia nói không sai, chỉ cần tìm được nơi nguyền rủa, tịnh hóa sạch những linh hồn đó, trái tim Long Hoàng liền sẽ triệt để hủy diệt.”

Nghe vậy, Jasia thở phào.

Nhìn thấy thần sắc của con gái, Gre cười cười, mặc dù đứa con gái này luôn miệng nói muốn giết Le, thế này mới có thể xuất sư… nhưng, thật muốn nó đâm đao vào trong ngực của Le, sợ rằng nó trái lại làm không được đi?

Hắn lần nữa mở miệng nói: “Chẳng qua, đại khái không có lạc quan như bọn họ nghĩ đi!”

Jasia trong lòng chấn động, vội vàng mở miệng hỏi: “Cái gì? Vì sao vậy? Cha cha, cha mau nói cho con đi!”

“Thời gian thi hành nguyền rủa đã qua hơn vạn năm, nói không chừng ngay cả bản thân trái tim Long Hoàng cũng đã không biết nguyền rủa ở đâu, muốn tìm đến cái nơi đó, nào có dễ dàng như thế.”

Jasia sốt ruột lên, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp dùng ma pháp tìm sao?”

“Đương nhiên có thể, có loại ma pháp có thể trinh trắc được nguyền rủa.” Gre tính toán: “Nhưng thời gian đã qua lâu như thế, muốn trinh trắc được nguyền rủa… sợ rằng ngay cả ta cũng phải đến gần cự ly nhất định mới có biện pháp, nếu là toàn tâm đi tìm kiếm cái nguyền rủa đó, thật muốn tìm ra, ngoại trừ dựa vào vận may bất ngờ tìm được… ít thì mười năm, nhiều thì, thì ít nhất trăm năm đi!”

Kỳ thực dù là trăm năm cũng chưa chắc nhất định tìm được, nhưng Gre không muốn thừa nhận mình chưa chắc tìm được.

“Làm sao lại như thế?” Jasia cuống đến muốn bật khóc rồi, ngay cả cha lợi hại như vậy, cũng nói ông ấy phải tìm lâu như thế, vậy người khác làm sao tìm được chứ! Vậy, vậy lão sư chẳng phải…

“Cha ơi~~” Jasia vội vàng làm nũng: “Cha giúp lão sư đi, nếu không lão sư mà chết ở trên tay trái tim Long Hoàng kia, vậy con sẽ không giết được hắn, cha ơi~~”

Gre suýt nữa không nể mặt con gái mà bật cười ra tiếng, bất luận Le có chết ở trên tay trái tim Long Hoàng hay không, Jasia đều khẳng định giết hắn không được, trừ phi ngày nào đó Le vừa lại té vào lỗ đen, rớt đến cái thế giới này, nhưng xem tình huống, cơ suất đó là nhỏ đến có thể bỏ qua không tính rồi.

Nhìn thấy Gre không có phản ứng gì, Jasia càng thêm nỗ lực làm nũng: “Cha~~”

“Được rồi, Jasia.” Gre thở dài: “Lần này bất luận con làm nũng làm sao cũng vô dụng, phá mở không gian thứ nguyên không phải đơn giản như con nghĩ; huống chi, cho dù ta trở về rồi, cũng sẽ không hữu dụng hơn chiến thuật biển người, bây giờ là muốn tìm chỗ, đây thế nhưng không phải cứ cường đại là tìm được.”

Jasia buông tay của cha, có chút không cao hứng mà bĩu môi.

“Được rồi, tin tưởng tên lão sư có toàn thế giới kia của con đi, Le có thể sống đến hôm nay, tin rằng hắn cũng sẽ không chết ở trên một quả tim cỏn con.”

Lời này của Gre thế nhưng không phải thuận miệng nói, hắn sợ rằng vẫn là hiểu rõ nhất, mạng của Leola rốt cuộc có bao nhiêu cứng, lúc nhỏ không bị chính Gre đùa giỡn chết, lớn lên cũng không bị Bạch Nhụy đùa giỡn chết, đi đến thế giới khác càng không bị Misery và Barbarise đùa giỡn chết… chậc chậc! Mạng này thật là còn cứng hơn vòng bảo hộ toàn phương vị của Jones.

“Thôi được! Vậy chúng ta ngày mai vẫn xem gương nước chứ? Cha.” Jasia hết sức hi vọng nói.

Gre suy nghĩ một chút, chuyện mình bây giờ phải làm cũng không tốn bao nhiêu thời gian, càng trọng yếu là, mình đã cự tuyệt con gái một cái yêu cầu, nếu cự tuyệt nữa, sợ rằng Jasia muốn làm ầm ĩ rồi, cho nên hắn liền gật đầu, nói: “Được, giữa trưa ngày mai ăn cơm xong rồi xem.”

Jasia hưng phấn gật đầu, sau đó rời khỏi phòng của cha.

Gre nhìn con gái rời khỏi, đang muốn thay dạ hành y lần nữa, không ngờ, vừa lại có hai người xông vào.

Ngoan Nham lão nhân bổ đầu liền hỏi: “Ngươi cái gã này, lại đang làm cái quỷ gì?”

Dược Thần thì đi theo ở phía sau, nhưng không có mở miệng.

Gre trợn trắng mắt, bực tức nói: “Lão thạch đầu, phòng của Gre ta từ lúc nào tùy ngươi thích vào thì vào thích đi thì đi rồi? Tùy tùy tiện tiện chạy đến phòng ta chất vấn ta, ngươi nếu thật không coi Gre ta ở trong mắt, vậy cũng không sao, ngươi có tin ta trút toàn bộ thuốc làm đẹp kia của Dược Thần vào trong miệng đồ nhi bảo bối của ngươi không?”

“Ngàn vạn lần không được!”

Ngoan Nham lão nhân kinh hãi, hắn hoàn toàn tin Gre thật sự sẽ làm như thế, sợ rằng người sau căn bản là đang vội tìm người nào để thí nghiệm thuốc này rốt cuộc có linh hay không… hắn thế nhưng không hi vọng đồ nhi nhà mình bị lấy để thử thuốc.

Gre hừ lạnh một tiếng.

Vì nghĩ cho “giới tính” của đồ nhi nhà mình, Ngoan Nham lão nhân đành hạ thấp tư thái, vỗ vào sau ót một cái, nói: “Ái da! Trí nhớ của ta, vừa lại quên gõ cửa rồi, vậy thì đi gõ bù!”

Nói xong, hắn vẫn thật sự lon ton chạy đi gõ cửa hai cái.

Gre bật cười, hắn sớm biết Ngoan Nham lão nhân cưng đồ đệ, nhưng không ngờ cưng đến mức độ này, vì đồ đệ, bất chấp cả mặt dày rồi.

Dược Thần thì cũng không lấy làm lạ, so với Gre, hắn thế nhưng quen thuộc Ngoan Nham lão nhân hơn một chút.

“He, gõ cửa xong rồi, vậy ta vào đây!”

Ngoan Nham lão nhân vừa lại chạy về, thấy trên mặt của Gre không có vẻ giận dữ, trái lại thành phần buồn cười nhiều hơn, hắn thở phào, sau đó lập tức hỏi: “Ngươi trái lại nói xem, bí kíp võ công của Ngân Nguyệt sát thủ trước khi chết tự tay ghi lại là chuyện làm sao? Còn có bản đồ kho báu kia nữa là chuyện làm sao?”

Gre vừa nghe, dưới lòng lập tức liền trở nên hớn hở, không ngờ nhanh như thế đã truyền ra, tốt lắm, tốt lắm.

Ngoan Nham lão nhân tò mò hỏi: “Thật là kỳ lạ! Ngân Nguyệt kia chẳng những không chết, cho dù chết rồi cũng sẽ không làm cái chuyện để lại bí kíp trước khi chết này, huống chi, lại có thể có cái gì mà bản đồ kho báu Ngân Nguyệt trước khi chết để lại?”

Ánh mắt Dược Thần minh hiển liếc hướng Gre, đây đùng mông nghĩ cũng biết là trò quỷ của ai làm.

“He he!” Gre trái lại không sợ hai lão này sẽ nói ra, hai người bọn họ sớm đã không quản chuyện giang hồ rất lâu rồi, mình võ lâm minh chủ giả này cũng không gợi lên một chút hứng thú của hai người họ, huống chi là bí kíp võ công và bản đồ kho báu cỏn con này.

Huống chi, hai lão này còn mong chờ mình ngày mai mở gương nước cho bọn họ xem đây! Nào còn dám hủy sân khấu của hắn.

Ngoan Nham lão nhân sau khi thấy hắn cười he he, lại nửa câu cũng không giải thích, trong lòng phát ngứa, mở miệng hối thúc: “Ngươi nói xem nào! Nếu thú vị, nói không chừng hai bọn ta còn ra tay chơi đùa với ngươi!”

“Oh?” Lần này hứng thú của Gre càng cao: “Thật không?”

“Thật quá đi chứ!” Dược Thần cũng xen miệng, vội vàng nói: “Mau nói, mau nói! Không chừng ta còn cho ngươi chơi mấy thang thuốc có thể khiến cho những tiểu tử kia công lực tăng mạnh.”

“Oh?!” Hai mắt của Gre phát sáng, nếu có mấy thang thuốc đó, đích xác có thể khiến trò chơi này càng chơi vui!

Nếu đã như thế, vậy hắn cũng không cần quá keo kiệt, tỉnh bơ công bố đáp án: “Ta muốn chơi trò chơi nuôi dưỡng!”

Ngoan Nham lão nhân và Dược Thần vừa nghe, mặt mũi nhíu lại cùng một chỗ, đồng thanh hỏi: “Trò chơi nuôi dưỡng? Đó là cái thứ gì?”

Gre biết thế giới này không có từ ngữ này, hai lão nghe không hiểu cũng là bình thường, cho nên kiên nhẫn giải thích: “Ta muốn tìm một người, sau đó bồi dưỡng hắn thành một đại hiệp.”

“Chẳng phải là thu đồ đệ sao?” Hai người không hiểu gì cả, thu đồ đệ thì thu đồ đệ, cái gì mà trò chơi nuôi dưỡng?

“Sai sai sai!” Gre lắc lắc ngón tay: “Ta thế nhưng không dạy hắn bất cứ thứ gì, cũng sẽ không lấy thân phận sư phụ xuất hiện trước mặt hắn, trái ngược lại, ta còn muốn để cho hắn tự mình trưởng thành… ít nhất để cho hắn tưởng rằng hắn là tự mình trưởng thành, không có lấy một nửa sư phụ còn sống, chỉ có một cỗ ‘hài cốt của Ngân Nguyệt’, còn có bí kíp và bản đồ kho báu bên cạnh hài cốt.”

Ngoan Nham lão nhân và Dược Thần nhìn nhau một cái, cả hai đều là dáng vẻ không lần được đầu mối, Dược Thần do dự hỏi: “Đây sẽ thú vị sao?”

“Đương nhiên thú vị!”

Gre biết bọn họ vẫn không phải thật sự hiểu rõ, vừa lại giải thích sâu thêm: “Các ngươi phải chăng từng nghe thấy tình tiết, một người nào đó thân mang thù sâu như biển máu, trong lúc bị kẻ thù truy giết, rơi xuống vách núi, té vào hang động, nhặt được bí kíp võ công, sau đó khổ luyện ba năm, cuối cùng trở thành đại hiệp, sau khi ra khỏi hang liền báo thù rửa hận?”

“Đã nghe nói, nhưng đó chỉ có thể làm truyện nghe chơi thôi, làm sao còn tưởng thật chứ?”

Ngoan Nham lão nhân cười khổ không thôi nói: “Đã sớm biết từ lâu rồi, té vách núi ngoại trừ té chết té tàn phế ra, cũng sẽ không thật sự té ra cao thủ.”

“Đúng thế! Cho dù hắn thật sự nhặt được bí kíp võ công, ba năm liền có thể luyện ra một đại hiệp?”

Dược Thần vỗ vỗ giỏ trúc của hắn, không cho là đúng nói: “Nếu bí kíp võ công dùng tốt như thế, sao chép nó ra mấy trăm mấy ngàn phần, vậy chẳng phải người người đều là đại hiệp rồi?”

“He!” Gre cười một cách lưu manh, tuyên bố: “Ta chính là muốn té ra một cao thủ!”

Ngoan Nham lão nhân và Dược Thần quay mặt nhìn nhau, sau đó nhìn hướng Gre: “Ngươi muốn làm cho tên tiểu tử nào đó té xuống vách núi, tìm được bí kíp võ công, sau đó biến thành đại hiệp?”

“Không chỉ như thế.” Gre cười gian tà: “Ta còn muốn để cho hắn thảo phạt ta.”

“Thảo phạt ngươi?”

Đây thế nhưng kỳ thật rồi, bồi dưỡng ra đại hiệp để thảo phạt mình?

Kỳ thì kỳ, nhưng hứng thú của Ngoan Nham lão nhân và Dược Thần thật sự nổi lên rồi.

“Chuyện này có chút thú vị, nhưng vẫn không đủ thú vị à!”

Dược Thần có chút do dự, thảo nào Gre vừa nghe thấy mình muốn cho thuốc, liền nói ra đầu đuôi gốc ngọn, muốn bồi dưỡng một đại hiệp, nếu có thuốc của mình, Gre có thể bớt đi không ít công sức.

“Vốn chỉ là thú vị bình thường, nếu có thuốc của Dược Thần ngươi thì càng thú vị rồi.”

Dược Thần tò mò hỏi: “Lời này nghĩa là làm sao?”

Gre nhàn nhạt cười nói: “Nếu hắn không thành đại hiệp được, chỉ có thể thành nữ hiệp, đây thì thú vị rồi.”

Dược Thần kinh hô: “Ngươi muốn để hắn uống thuốc có thể biến nam nhân thành mỹ nữ kia của ta?”

Gre gật đầu.

Ngoan Nham lão nhân phản đối: “Chuyện cưỡng bách người thế này, bọn ta thế nhưng làm không được.”

“Cưỡng bách?” Gre nhàn nhạt cười: “Ta từng nói, ta tuyệt đối sẽ không lấy thân phận sư phụ hoặc là kẻ địch xuất hiện ở trước mặt hắn, trừ phi là tự hắn tìm đến ta, thế này sao có thể cưỡng bách hắn?”

“Vậy ngươi muốn làm sao khiến hắn uống thuốc?” Dược Thần nổi lên tò mò, kỳ thực hắn cũng chưa từng thật sự lấy người để thí nghiệm thuốc đó, nếu như thật có thể… he he! Vậy trái lại cũng thật muốn thử xem xem.

Gre cười nói: “Nếu ta trộn thuốc làm đẹp và thuốc tăng cường công lực lại với nhau, ở trên bí kíp võ công ghi chú rằng uống thuốc, phối hợp với bí kíp võ công để luyện võ, trong vòng ba năm tất thành đại hiệp, nhưng tác dụng phụ là sẽ dần dần biến thành nữ nhân, có uống hay không thì tự hắn quyết định, đây thế nhưng không phải ta cưỡng bách hắn.”

Dược Thần và Ngoan Nham lão nhân nhìn nhau, đây xác thực không phải cưỡng bách, hai người vừa lại có chút nghi hoặc hỏi: “Nếu hắn không uống, vậy ngươi há chẳng phải uổng phí công sức?”

Hai lão này thật là phiền, bản thân hắn trước giờ đều là chơi trước rồi nói, thành công hay thất bại chẳng phải cũng vui? Gre không kiên nhẫn phất phất tay nói: “Ái chà, cho nên đương nhiên phải tìm gã nào có thâm thù đại hận, vì để báo thù, chết cũng có thể, biến thành nữ nhân đã là gì?”

Oh! Hai người bừng tỉnh.

“Trong quá trình còn có thể thúc đẩy, dứt khoát để hắn trở thành giang hồ đệ nhất mỹ nữ gì gì đó, một đống nam nhân khẳng định sẽ chạy theo hắn, thiết định phải bố trí một tên nam nhân tốt nào đó tốt đến khiến hắn tên nữ nhân giả này cũng không nhịn được cảm mến… he he! Thật thú vị!” Gre với mười phần khí chất trẻ con trù tính một đống trò đùa ác.

Hai người đều dở khóc dở cười, đây thật là đủ thú vị rồi, chẳng qua là đem thú vị kiến lập ở trên nỗi đau khổ của người khác!

Bởi thế, Ngoan Nham lão nhân còn có chút lo lắng hỏi: “Nhưng đây cuối cùng phải kết thúc làm sao?”

Gre như chuyện đương nhiên nói: “Trò chơi nuôi dưỡng thú vị nhất chính là không biết cuối cùng đứa trẻ sẽ có kết cục gì, nếu biết trước rồi, vậy có gì thú vị chứ?”

Nghe vậy, Ngoan Nham lão nhân còn có chút do dự mình thế nhưng là nhân sĩ chính đạo trong võ lâm, đùa giỡn cuộc sống của người khác thế này hình như có hơi quá đáng…

Nhưng Dược Thần đã không nhịn được nói: “Thú vị! Thật thú vị! Cứ tính ta một phần, có thuốc của ta, đảm bảo đứa trẻ đó hai năm rưỡi liền thành đại hiệp, nhưng ta phải nói trước, đứa trẻ ta không trúng ý, ta thế nhưng không cho thuốc đâu đấy!”

Gre giơ lên khóe miệng, mặc dù phiền toái như thế, nhưng hắn không phải chính là đang nhàn chán đến tìm phiền toái để làm hứng thú sao? Huống hồ có người có thể thảo luận chia sẻ, giống như trở về thời bộ tứ điên cuồng khi trước… Hắn một hơi liền đáp ứng: “Không vấn đề, ngươi không thích thì không chọn hắn.”

Gre liếc hướng Ngoan Nham lão nhân, cố ý nói: “Về phần lão thạch đầu này thì thôi, dù sao hắn cũng không có tác dụng gì.”

Ngoan Nham lão nhân vừa nghe, do dự lúc đầu nhất thời bay lên chín tầng mây rồi, vội vàng nói: “Thế nhưng không được cho ta ra rìa à! Ta cũng muốn hứng thú một chút, Dược Thần, bạn già à! Ông mau nói giúp tôi một chút đi!”

Dược Thần vừa nghe, cũng làm bộ làm tịch nói với Gre: “Thấy thạch đầu này cũng tội, cứ để cho lão này gia nhập đi! Mặc dù không có tác dụng gì, ít nhất có thể chạy vặt.”

“Nếu ngươi cũng đã nói như thế…” Gre xòe hai tay, giống như bất đắc dĩ đáp ứng: “Vậy được thôi!”

Vừa nghe thấy Gre đáp ứng rồi, vì không để cho hắn đổi ý, Ngoan Nham lão nhân vội vàng tán dương thêm vài câu: “May nhờ ngươi nghĩ ra được trò chơi nuôi dưỡng thú vị như thế!”

Gre nhàn nhạt cười: “Đây thế nhưng không phải ta nghĩ ra.”

“Không phải ngươi nghĩ ra? A…” Sắc mặt Ngoan Nham lão nhân có chút cổ quái nói: “Chẳng lẽ là thế giới kia của các ngươi đều chơi như thế?”

“Đương nhiên không phải.” Gre bật cười, nói: “Là con rồng nghĩ ra.”

“Rồng?” Ngoan Nham lão nhân và Dược Thần nhìn nhau một cái, người sau có chút kỳ quái nói: “Rồng chơi người?”

“Phải, chính là rồng chơi ngươi, người bị chơi còn là người chúng ta quen biết.”

Ngoan Nham lão nhân và Dược Thần nhìn nhau một cái, kỳ thực âm thầm đã đoán được là ai…

Gre biếng nhác công bố đáp án: “Con rồng đó tên là Bạch Nhụy, người bị chơi chính là người các ngươi cũng quen biết —- Ngân Nguyệt, mà ta thì đảm nhiệm vai phụ nhỏ trong trò chơi đó, phụ trách nuôi lớn Ngân Nguyệt.”

Thảo nào ngươi muốn chơi cái trò này như thế, thì ra là từng bị người coi làm vai phụ, cho nên không cam tâm à… Ngoan Nham lão nhân và Dược Thần lặng lẽ nghĩ ở trong lòng.

“Vậy ngươi rải rác bí kíp của Ngân Nguyệt để lại trước khi chết là ý gì?” Ngoan Nham lão nhân tò mò hỏi.

“Đương nhiên là để làm tăng tính đáng xem của trò chơi, nếu như vô duyên vô cớ bốc ra cái cao thủ, mặc dù mọi người sẽ kinh ngạc, nhưng đó có thú vị gì?” Gre như chuyện đương nhiên giải thích: “Nếu như cao thủ này luyện chính là Ngân Nguyệt bí kíp, cộng thêm Ngân Nguyệt trước đây trẻ tuổi như thế, đã trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, ngươi nghĩ xem, mọi người hẳn sẽ có biết bao muốn Ngân Nguyệt bí kíp này? Nếu đã muốn, mà Ngân Nguyệt vừa lại chết rồi, đương nhiên phải xuống tay từ trên người cao thủ mới kia!”

Dược Thần cũng hỏi: “Vậy bản đồ kho báu…”

Gre cười gian: “Đó cũng là tăng độ chịu chơi mà! Có người thích tiền, có người thích quyền lực, có người thích võ công, chỉ cần ba mục này đều đến đủ, mới có thể khơi lên một trận phân tranh kinh thiên động địa chứ!”

Hai lão lập tức liệt kê: “Ngân Nguyệt bí kíp là võ công, bản đồ kho báu là tiền bạc, vậy quyền lực…”

Hai người nhìn hướng Gre.

Gre từng chữ từng chữ tuyên bố: “Võ lâm minh chủ, Ngoan Nham lão nhân, Dược thần — tam đại võ lâm tiền bối muốn công khai thu đồ đệ rồi!”

◊◊◊◊

Hôm sau, đoàn người nghe Jasia nói, ăn cơm trưa xong liền có thể xem gương nước, mỗi người đều ăn cơm xong trước thời gian, sau đó chưa đến giữa trưa, ngoài cửa phòng Gre đã có một đoàn người giương mắt mong chờ rồi.

Gre ở trong phòng vừa ăn cơm trưa Jasia đặc biệt nấu cho hắn, vừa trợn trắng mắt, dưới lòng lẩm bẩm, đoàn người này đúng là cuồng coi lén…

Ăn cơm xong, Gre thong thả lau miệng, sau khi để cho người hầu thu dọn bàn ăn xong, có chút bất đắc dĩ nói với người bên ngoài: “Vào đi!”

Bên ngoài lập tức xông vào một đoàn người lớn, hơn nữa còn lập tức tìm xong vị trí của mình, ngoan ngoãn ngồi thì ngồi, đứng thì đứng, sau đó đồng loạt giương mắt nhìn Gre, chờ đợi hắn giơ tay, bắt đầu hành động coi lén của hôm nay.

Gre trái lại không câu hứng thú của mọi người nữa, vừa giơ tay, gương nước to lớn liền xuất hiện, bây giờ hắn thế nhưng rất bận, xem xong gương nước, còn phải đi lo liệu trò chơi nuôi dưỡng, không có thời gian câu giờ.

Gương nước vừa hiện lên, trong gương chỉ có hai người, một người là Ngân Nguyệt, người kia thì là một thiếu niên.

“A! Đứa trẻ kia đã lớn như thế rồi…” Lý Tam Nương kinh hô ra tiếng.

◊◊◊◊

“Papa thích Bảo Lợi Long nhất, có đúng không?” Bảo Lợi Long ngoan ngoãn làm ổ ở trong lòng Leola.

Leola đang ra sức chiến đấu với mái tóc trắng vừa dài vừa nhiều của Bảo Lợi Long, cầm một cái lược, phiền não phải cột thành bím tóc tốt hơn, hay là trực tiếp buộc thành đuôi ngựa là được? Bím tóc thì gọn gàng hơn, nhưng lấy trình độ hiếu động của Bảo Lợi Long, khẳng định thoáng cái là lỏng lẻo rồi, tốt hơn là đơn giản cột thành đuôi ngựa.

Leola bắt đầu động thủ cột lên đuôi ngựa.

“Papa thích Bảo Lợi Long nhất, có đúng không!” Bảo Lợi Long hét lớn.

Leola sửng sốt, nhưng trên miệng còn đang cắn một bên của dây buộc tóc, bây giờ nếu mở miệng, đuôi ngựa liền sẽ lỏng mất, cho nên hắn không có mở miệng, định chờ buộc xong đuôi ngựa rồi nói.

Bảo Lợi Long nắm chặt nắm tay, run rẩy chờ đợi papa nói chuyện, nhưng vẫn chưa chờ được trả lời… nó đã nhảy lên, hét lớn: “Papa là đồ ngốc!”

Lúc này, Leola đã thắt xong nơ con bướm, đang muốn trả lời “phải” với Bảo Lợi Long, nó lại đã nhảy lên hét lớn, sau đó, giận đùng đùng xông ra ngoài.

Leola sửng sốt, vội vàng hô: “Bảo Lợi Long, không được phá hoại đồ đạc.”

Bên ngoài an tĩnh một chút, sau đó truyền đến tiếng hét to như rồng rống: “Papa là đồ ngốc siêu cấp!”

Leola ngớ ra một chút, không hiểu Bảo Lợi Long đang tức cái gì, đang cảm thấy có chút lo lắng, Bảo Lợi Long vừa lại giống như cơn gió cuốn trở về, sau đó hùng hổ nhảy vào trong lòng của Leola, quay đầu hét lớn: “Papa là của Bảo Lợi Long, không phải của Cà Phê!”

Leola thuận theo tầm nhìn của Bảo Lợi Long nhìn qua, mới chú ý đến, phụ thân Coffee cũng tiến vào rồi, hơn nữa hiển nhiên cực kỳ không cao hứng, hắn phùng má hét lớn: “Nói bậy, Blue Mountain là của ta và Isanna sinh ra, đương nhiên là của ta!”

Lại nữa rồi… Leola thở dài, đứng vững bước chân, một giây sau, một vật thể cao bằng hắn liền nhoài lên lưng hắn, mặc cho Bảo Lợi Long tay đấm chân đá cắn răng phun điện, vật thể đó nói cái gì cũng nhất định không buông tay.

“Ngươi đồ đứa trẻ hư, làm sao có thể cắn người!”

Coffee cũng tức giận rồi, đấu khí màu tím phát ra, bắt đầu cùng Bảo Lợi Long ngươi tia điện ta đấu khí…

Leola đột nhiên cảm thấy không ổn lắm, phía sau có đấu khí, phía trước có tia điện, hai thứ này hình như sẽ va chạm ở giữa, mà ở giữa… không phải chính là mình sao?

ẦM!

◊◊◊◊

“Ha ha ha…”

Cappuccino dựa ở bên cửa, cười đến muốn đứt hơi.

Nguyên nhân chỉ là bởi vì nghe thấy tiếng bạo tạc to lớn, đúng lúc hắn vừa lại đang ở phụ cận, cho nên vội vàng chạy tới xem xét tình huống một chút, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt…

Bảo Lợi Long và Coffee hiếm khi hòa thuận như thế, vai sóng vai chân kề chân, hai người đều quỳ ở trên đất, tư thế giống nhau đến bất ngờ, ngay cả biểu tình cũng là nước mắt lưng tròng giống nhau, sau đó cùng… ra vẻ đáng thương!

Mà đối tượng được bọn họ ra vẻ đáng thương, lại là Leola mặt vô biểu tình, hơn nữa còn là Leola y phục rách nát đến gần như có thể dùng thảm trạng “không đủ che thân” để hình dung.

Leola mặc dù mặt vô biểu tình, chỉ là lặng lẽ ngồi ở bên giường, nhưng quanh thân hắn lại vây quanh một cỗ khí áp vô cùng trầm trọng, khiến người không dám tùy tiện đến gần.

Lúc này, Coffee mắt rưng rưng khóc lóc kể lể với con trai thứ ba: “Cappuccino, Blue Mountain không nói chuyện gì hết, làm sao đây?”

Cappuccino vừa cười vừa nói: “Ha ha… không nói chuyện thì không nói chuyện, nó cũng sẽ không ăn thịt các người, có gì phải sợ?”

Coffee sụt sịt hai cái, càng khóc lóc kể lể nói: “Nhưng nó cũng không để cho bọn ta ôm ôm rồi.”

“Papa không ôm ôm nữa rồi!” Bảo Lợi Long òa một tiếng khóc đặc biệt lớn.

Cappuccino lần này thế nhưng nổi lên tò mò rồi, hai gã này trước giờ thích ôm Leola liền cứ việc nhào lên, từ lúc nào còn phải nhận được đồng ý của Leola? Hắn “tốt bụng” nhắc nhở: “Hai người không biết tự mình đi ôm nó sao?”

Coffee có chút tức giận nói: “Chính là ôm không được mà! Ôm được thì đâu cần khóc!”

Bảo Lợi Long cũng cãi lại theo: “Đúng thế! Cappuccino cũng là đồ ngốc!”

“Bảo Lợi Long điện hạ nói phải.” Tiểu Hỏa Cầu cung kính phụ họa.

“Ngươi không thể bớt tổn hại ta một câu sao?” Cappuccino ai oán nhìn rồng của mình một cái, rồi đi đến bên cạnh Leola, ôm chầm lấy em trai, sau đó buồn nôn rùng mình một chút, vội vàng bỏ ra, rồi nói với phụ thân: “Vì sao ôm không được, đấy! Con vừa rồi chẳng phải ôm được sao?”

Coffee và Bảo Lợi Long đều kỳ quái nhìn Cappuccino và Leola, thấy Cappuccino thật sự ôm được rồi, hơn nữa cũng không làm sao, hai bọn họ lập tức dùng tư thế tương tự đến kinh người, vừa bổ nhào về phía Leola, vừa hét to “ôm ôm”.

Bịch, bịch!

Hai người đều toàn thân tiếp xúc mặt đất, còn phát ra tiếng chạm đất rõ to.

Cappuccino nhìn em trai, mặc dù không có nhìn rõ toàn bộ quá trình, nhưng trên đại khái có thể đoán ra, Leola là lấy tốc độ vô cùng nhanh rời khỏi cái vị trí kia, né tránh bổ nhào của Coffee và Bảo Lợi Long, sau đó vừa lại trong chớp mắt trở về chỗ cũ, tốc độ nhanh đến gần giống như không có chuyển động, nếu là người bình thường nhìn thấy, sợ rằng sẽ giật nảy mình, tưởng rằng Coffee và Bảo Lợi Long vậy mà xuyên thấu qua thân thể của Leola.

“Hu, hu…” Hai người phản ứng cứ luôn giống đến kinh người vậy mà cũng đồng thời nằm bò trên đất khóc thút thít.

Cappuccino nhìn hai người trên đất, gãi gãi mặt, may là ở đây không có người ngoài, nếu không để cho người nhìn thấy Long Hoàng và vương tử Long tộc cùng nhau nằm bò trên đất khóc… nói không chừng sẽ tưởng rằng mười phút sau tận thế rồi đây!

Bảo Lợi Long khóc sướt mướt bò lên, lần này không dám bổ nhào vào papa nữa, chỉ có vươn tay muốn kéo y phục không còn lại bao nhiêu của Leola, nhưng vẫn bị né qua, nó sửng sốt, môi run rẩy hai cái, sau đó khóc lớn ra tiếng, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.

Coffee cũng bò dậy theo, nhìn thấy Bảo Lợi Long muốn kéo y phục cũng thất bại rồi, hắn cũng không dám đi kéo y phục của Leola, chỉ có nhìn Bảo Lợi Long khóc chạy đi, hắn do dự một chút, nghĩ xem có cần chạy đi luôn cho rồi, nhưng chạy đi thì lại không biết phải đi đâu… hắn nhất thời trở nên ủy khuất, nhưng liếc mắt một cái, vừa lại nhìn thấy một đứa con trai khác của mình.

Hắn kêu lớn: “Cappuccino!”

“Chuyện gì?” Cappuccino ngây ngẩn trả lời.

Coffee lau lau nước mắt, cười nói: “Papa chỉ cưng Blue Mountain, đã lạnh nhạt với con rồi, bây giờ thì ôm ôm con nhé!”

“Không, không cần đâu, Tiểu Hỏa Cầu sẽ ghen đấy!”

Cappuccino vừa cuống quýt xua tay, vừa thụt lùi mấy bước, lời vừa nói xong, bất chấp Tiểu Hỏa Cầu bên cạnh đang lộ ra biểu tình buồn nôn như nghe thấy thứ gì không sạch sẽ, hắn nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng, tránh cho phụ thân thật sự bỏ cuộc cưng chiều em trai, cả ngày chạy theo mình ôm ôm, đó thế nhưng liền đổi sang hắn phiền não rồi.

“Chờ, chờ một chút, Cappuccino…” Coffee vội vàng đuổi theo ra.

Mọi người đều muốn tới là tới muốn đi liền đi, chỉ có Tiểu Hỏa Cầu cung kính cúi người với Leola: “Thái tử điện hạ, vậy thì tôi trước cáo lui đây.”

Leola ngẩng đầu lên, gật đầu rồi nói: “Phụ thân hẳn là sẽ quấn lấy Cappuccino một hồi, giúp ta trông nom phụ thân một chút.”

“Vâng.” Tiểu Hỏa Cầu sau khi gật đầu, cũng đi ra khỏi phòng.

Sau khi trong phòng không còn người, Leola nhìn vải rách trên người mình, thở dài, định thay quần áo.

“…”

Vừa mở tủ áo, Leola liền trợn mắt nhìn quần áo bên trong tủ, bên trong toàn là một số lễ phục hoa lệ, phần lớn là màu tím và màu đen… khoan đã, bộ màu lam này là nữ trang?!

Đây hẳn sẽ không là quần áo của Lansecy đi?

Hắn có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng hoài nghi người hầu thật sự sẽ sơ ý như thế, ngay cả nữ trang cũng mang tới sao? Hẳn sẽ không là phụ thân tự mình từ trong tủ quần áo của ông ấy và tủ áo của Lansecy lấy tới đi?

Leola nỗ lực tìm kiếm quần áo có thể mặc, hắn một chút cũng không muốn mặc những trường bào hoa lệ kia… cuối cùng, rốt cuộc từ bên trong móc ra một bộ kỵ sĩ phục màu đen, hắn tò mò nhìn viền của quần áo một chút, hoa văn phía trên vậy mà là màu tím.

“Màu tím?”

Leola suy nghĩ một chút, xác định giai cấp kỵ sĩ mà Keisy từng nói là lục đỏ lam bạc vàng, tuyệt đối không có thứ kỵ sĩ cấp tím này, nói như vậy, chủ nhân của kỵ sĩ phục này cũng đã phát triển ra đấu khí đặc hữu của mình?

Màu đen và màu tím… Sắc mặt của Leola thay đổi, rút ra dây chuyền trên cổ mình, ngoại trừ dây chuyền Long Thập Tự, còn có một sợi dây chuyền khác, đó là dây chuyền rồng đen của Cappuccino giao cho hắn, là… dây chuyền của Mocha!

Leola nhạ dị nhìn bộ kỵ sĩ phục màu đen này, trong ấn tượng hình như nghe Cappuccino từng nói, Mocha trước khi làm dự ngôn sư, cũng từng là kỵ sĩ, chẳng lẽ… đây là kỵ sĩ phục của Mocha?!

Mặc dù cảm thấy Mocha không làm kỵ sĩ lâu như thế rồi, có kỵ sĩ phục lưu giữ lại, hình như là chuyện rất khó tin, nhưng hắn vừa lại cảm thấy Coffee đích xác giống người sẽ bảo tồn bộ y phục này cho tốt.

Sau khi hắn cẩn thận vuốt ve bộ y phục này, suy nghĩ thoáng qua một chút, liền cởi vải rách trên người mình, thay bộ kỵ sĩ phục này, độ dài của y phục cũng rất vừa vặn, nhưng hơi rộng, có thể thấy thân hình của Mocha tráng kiện hơn Leola mảnh khảnh một chút.

Leola sờ y phục trên người, suy nghĩ một thoáng, vừa lại kéo dây chuyền ở phía dưới áo ra, sau đó mới rời khỏi phòng.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, bên phụ thân có Cappuccino và Tiểu Hỏa Cầu trông coi, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề, bây giờ chính là Bảo Lợi Long tương đối khiến người lo lắng, mặc dù nói là muốn trừng phạt bọn họ, nhưng vẫn phải âm thầm trông nom bọn họ cho tốt, nhất là Bảo Lợi Long tâm tính trẻ con.

Phụ thân mặc dù nhiều tính trẻ con, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành rồi, thấy hành động lúc trước của ông ấy, hẳn là không phải thật sự ngốc, mà Bảo Lợi Long thì khác, nó thật sự vẫn là đứa trẻ, vừa lại ỷ lại vào mình như thế, mình không ngó ngàng nó, nó khẳng định vô cùng khó chịu.

Leola càng nghĩ càng lo lắng, vội vàng đến khắp nơi tìm kiếm Bảo Lợi Long, lại không biết nên đi đâu tìm kiếm, đành gặp người liền hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Bảo Lợi Long không?”

Mặc dù có người đã nhìn thấy, cũng chỉ phương hướng cho hắn, nhưng Leola chiếu theo tìm kiếm, lại vẫn tìm không được Bảo Lợi Long.

Tìm không bao lâu, Bảo Lợi Long chưa tìm được, lại ở trên hành lang gặp mặt hai đại kỵ sĩ Quang Minh và Hắc Ám, hai người đều nhìn kỵ sĩ phục trên người Leola, biểu tình rất là hoài niệm.

“Ngươi mặc y phục của Mocha…” Sau khi Huyết Lang hoài niệm nói, đề tài liền thay đổi, phê bình: “Chẳng qua ngươi trông chẳng giống Mocha chút nào, Cappuccino còn tương đối giống một chút, không phải cùng một mẹ sinh quả nhiên có khác… chẳng qua, nói đi thì nói lại! Mocha và Cappuccino trông cũng không giống mẹ bọn họ, trái lại giống Coffee hơn.”

Leola đã xác định đây quả thật là phục trang của Mocha, trong lòng cảm thấy ấm áp, sau đó vừa lại nhớ tới chính sự, vội vàng hỏi: “Các người có nhìn thấy Bảo Lợi Long không?”

“Bảo Lợi Long?”

Huyết Lang và Lancelot nhìn nhau một cái, người sau kiên nhẫn trả lời: “Ngài có thể triệu hồi vật cưỡi, thái tử điện hạ.”

Huyết Lang kỳ quái liếc Quang Minh kỵ sĩ một cái, lại có thể dùng cái từ “ngài” này? Xem ra Lancelot đích xác là hết sức kính phục Leola rồi, cho dù trái tim Long Hoàng trong cơ thể hắn vẫn chưa giải quyết, nhưng trước mắt đã có phương án giải quyết, Lance hiển nhiên đã coi Leola là đối tượng hiệu trung linh hồn rồi.

“Không được.” Leola lắc lắc đầu, không để ý tới Bảo Lợi Long thời gian ngắn như thế, cũng không đủ để cảnh cáo nó, hắn muốn tìm ra Bảo Lợi Long, chỉ là muốn xác định Bảo Lợi Long sẽ không có chuyện mà thôi, cũng không muốn xuất hiện ở trước mặt nó.

Lancelot nhíu mày, hỏi: “Ngài muốn tìm được nó, lại không muốn triệu hồi nó?”

Leola gật đầu.

Lancelot cũng không có hỏi vì sao, chỉ là chu đáo chỉ đạo: “Năng lực cảm thụ của vật cưỡi đối với chủ nhân tốt hơn của chủ nhân đối với vật cưỡi, nhưng nếu như dùng lòng cảm thụ, vẫn là đại khái có thể biết phương vị của vật cưỡi, ngài nhắm mắt, bớt đi quấy nhiễu của thị giác, ngài hẳn là có thể cảm giác tốt hơn.”

Leola làm theo.

“Sau đó tập trung lực chú ý lên vật khế ước… đó là chỉ miếng vẩy rồng trên người ngài.” Lancelot biết, Leola không phải kỵ sĩ chính thống, hắn căn bản không biết rất nhiều tri thức cơ bản nhất của kỵ sĩ, cho nên hắn giải thích rõ hơn một chút.

“Ngài hẳn là có thể cảm giác được một số thứ.”

Leola đích xác cảm giác được rồi, loại cảm giác đó giống như, vẩy rồng hình như kéo dài một sợi dây mảnh đến phương xa.

Hắn mở mắt, chỉ hướng sợi dây kéo dài, hỏi: “Chỗ khá xa bên đó có cái gì?”

“Ở đó à.” Huyết Lang nhìn phương hướng đó, hiểu rõ nói: “Đó là thung lũng rồng, xem ra Bảo Lợi Long là trở về nhà rồi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn đột nhiên nổi lên bừng bừng hứng trí, con rồng nhỏ đó quyến luyến chủ nhân như thế, vậy mà cũng sẽ chạy đến khiến Leola tìm không được nó? Mà Leola không chịu sử dụng triệu hồi thuật, thà đi bộ tìm Bảo Lợi Long? Chậc! Nghĩ làm sao cũng thú vị!

Leola nhìn Huyết Lang một cái, bởi vì vội đi xác định an toàn của Bảo Lợi Long, hắn chỉ bỏ lại một câu: “Đi hỏi Cappuccino.”

Huyết lang cười he he, biểu thị đã hiểu.

◊◊◊◊

Leola đây vẫn là lần đầu tiên bước vào thung lũng rồng, thung lũng rồng kỳ thực cũng chỉ là một vùng thảo nguyên lớn có dãy núi vây quanh, bên trong cũng không chỉ có rồng, kỳ thực còn có không ít kỵ sĩ, nhưng giai cấp đều không cao lắm, phần lớn là kỵ sĩ vân lam và vân bạc, đang đứng ở chỗ xa xa, hai mắt còn phóng quang tìm kiếm rồng mình trúng ý.

Rồng trong thung lũng rồng cũng thật không ít, cứ như thế nhìn, đập vào tầm mắt ít nhất có hai ba chục con rồng, các loại thuộc tính đều có, như là Hỏa Long của Bạch Thiên, Thủy Long của Y Trụ, thậm chí cũng có Thần Thánh Bạch Long của Leola vân vân.

Leola dựa vào cảm giác, đi một mạch, dọc đường có một số kỵ sĩ vừa nhìn thấy Leola, tầm nhìn liền chuyển không đi, bọn họ rất là hoài nghi nhìn kỵ sĩ phục trên người Leola.

Áo đen vân tím?

Mấy kỵ sĩ đi lên, mặc dù mang theo thần sắc hoài nghi, nhưng vẫn hết sức hữu lễ dò hỏi: “Xin hỏi ngài là vị kỵ sĩ nào?”

Leola theo phản xạ trả lời: “Ta là Leola…”

Nhưng lời vừa nói xong, hắn lại nhìn thấy mấy kỵ sĩ vẫn là thần sắc hoài nghi, lập tức liền sửa miệng: “Ta là Ngân Nguyệt thái tử.”

Những kỵ sĩ kinh ngạc “A” một tiếng, có người còn kinh hô: “Đúng rồi, nghe nói Ngân Nguyệt thái tử có đôi mắt màu bạc!”

Mấy kỵ sĩ lập tức cung kính hành lễ với Leola, ánh mắt còn lóng lánh hơn lúc nhìn chằm chằm vào rồng, bọn họ vốn chính là giai cấp vẫn chưa đủ cao, căn bản rất ít có cơ hội nhìn thấy kỵ sĩ thành viên hoàng thất, hôm nay vậy mà gặp được thái tử, làm sao có thể không khiến bọn họ mừng rỡ?

Leola cũng hồi lễ tiết kỵ sĩ, sau đó chỉ một cái hướng, hỏi: “Cái hướng đó có gì?”

Mấy kỵ sĩ nhìn qua, có người lắc lắc đầu, nhưng cũng có người báo cáo: “Thái tử điện hạ, nghe nói Hắc Long Vương Mirrodin ở ngay trong hang núi của ngọn núi bên đó, nhưng, tin tức cũng không phải rất minh xác…”

Leola gật đầu, hiểu rõ Bảo Lợi Long là đi tìm Mirrodin rồi, biết nó sẽ không có nguy hiểm, thế này đã đủ rồi, hắn cũng không định đi tìm Bảo Lợi Long nữa.

“Thái tử điện hạ! Nghe nói đấu khí của ngài là màu đỏ máu hết sức hiếm thấy, xin hỏi có thể để cho thuộc hạ kiến thức một chút?” Có kỵ sĩ vân bạc thái độ hết sức cung kính dò hỏi.

Leola nhìn đoàn kỵ sĩ càng tụ càng nhiều, nghĩ đến mình cũng không có chuyện gì, liền gật đầu, còn dẫn lên một đợt hoan hô thật lớn…

◊◊◊◊

Lúc này, gương nước đột nhiên vặn vẹo biến hình…

“A!” Mọi người kinh hô, sau đó cùng nhau ai oán mà nhìn người chế tạo gương nước.

Thấy vậy, Gre buồn cười nói: “Đừng căng thẳng, đổi cảnh mà thôi, các ngươi thế nhưng sẽ không có hứng thú nhìn Le ở đó phóng đấu khí.”

Nghe vậy, mọi người đều thở phào, quay đầu nhìn, trên gương nước quả nhiên vừa lại xuất hiện hình ảnh, liền rối rít an tĩnh xuống, chuyên tâm nhìn gương nước.

Lần này, trên hình ảnh xuất hiện hai người khác, một người là Bảo Lợi Long nhìn như người nhưng thật ra là rồng, người kia, lại là người nam tóc đen mà người ở đây đều không quen biết.

“Cha, đó là ai?” Jasia có chút kỳ quái hỏi.

Gre nhàn nhạt cười, trả lời: “Đó là Hắc Long Vương Mirrodin, cũng là phụ thân của con tiểu Bạch Long đó.”

◊◊◊◊

Bảo Lợi Long sau khi khóc chạy đi, một mạch chạy đến nơi của papa cũ ở, sau đó đâm đầu vào papa cũ to như núi, nó hình người nên cũng không có vẩy rồng cứng rắn, cú đâm này, đau đến nó khóc càng lớn tiếng.

Mirrodin mở mắt rồng màu máu, có chút vừa bực mình vừa buồn cười, nhóc con này cũng thật là dốt quá đi mất, cứ như thế dùng hình người đâm vào, không vỡ đầu chảy máu đã là không tệ rồi.

Vì để ngăn chặn quỷ khóc thần gào của con trai, Mirrodin khôi phục hình người, sau đó vỗ vỗ đầu của con trai, quan tâm hỏi: “Đau không?”

“Đau quá! Papa đều là đồ ngốc! Oaa!” Bảo Lợi Long ôm đầu hét lớn.

“Đều” là đồ ngốc? Mirrodin nghĩ thầm, nếu đã dùng chữ “đều”, vậy biểu thị mọi papa của Bảo Lợi Long đều là đồ ngốc, mà có thể được Bảo Lợi Long gọi là papa, ngoại trừ mình, thì chính là Leola rồi.

“Làm sao vậy? Cãi nhau với chủ nhân à?”

Mirrodin vừa bực mình vừa buồn cười, hắn nghĩ cũng biết, Leola trầm tính lãnh tĩnh, sẽ không tự dưng bất hòa với Bảo Lợi Long, nghĩ đến phần lớn là Bảo Lợi Long nghịch ngợm quá mức rồi.

Bảo Lợi Long vừa khóc nức nở vừa kể lể: “Papa đều không cưng Bảo Lợi Long, chỉ cưng Coffee ngu ngốc, đồ ngốc đồ ngốc!”

Trong lúc nó oán giận, thế nhưng không nghĩ đến Coffee và mình cũng đều không ôm được Leola.

Thì ra là đang ghen… Mirrodin càng dở khóc dở cười.

Mặc dù đã biết lý do, nhưng hắn không có hứng muốn đi tìm Leola lý luận gì đó, đứa trẻ này ngay cả mình cũng không làm gì được nó, cũng chỉ có Leola có thể trị nó một chút, nghĩ đến, Leola đại khái là đang trừng phạt nó đi?

Bảo Lợi Long bĩu môi: “Papa cũ!”

“Hả?” Mirrodin đang suy nghĩ mình có đồ chơi gì có thể lấy để dỗ dành Bảo Lợi Long.

“Mama ở đâu?” Bảo Lợi Long ngẩng đầu hỏi.

Sắc mặt Mirrodin thay đổi, dịu giọng hỏi: “Làm sao đột nhiên nhớ tới mama rồi?”

“Con muốn nói với mama, papa không cưng con, muốn mama mắng papa.”

Mirrodin xoa đầu của Bảo Lợi Long, khẽ giọng nói: “Mama con không thể mắng hắn nữa, bà ấy đã không còn rồi.”

“Vì sao? Mama còn ở lại thế giới khác sao?” Bảo Lợi Long khó hiểu hỏi: “Cái mà Bảo Lợi Long lúc trước đi?”

Mirrodin cười khổ, có chút không biết nên làm sao trả lời mới được.

Bảo Lợi Long lau nước mắt, lớn tiếng nói: “Vậy con tìm Thanh Thanh mở lỗ đen, mang mama trở về để mắng papa!”

Nói xong, nó liền vội vã muốn chạy đi, thật sự muốn đi tìm Thanh Thanh rồi, Mirrodin vội vàng túm nó lại, người sau vùng vẫy một chút, không thể vùng ra, khó hiểu nhìn hắn, oán giận: “Papa cũ buông ra đi, Bảo Lợi Long muốn đi tìm Thanh Thanh, tìm mama.”

Mirrodin khẽ vỗ vỗ đầu của Bảo Lợi Long, nói: “Mama bà ấy đang ở một cái thế giới khác gọi là thiên đường, ở đó ngay cả lỗ đen của Thanh Thanh cũng không tới được.”

“Thiên đường?” Bảo Lợi Long bĩu môi, không cam tâm hỏi: “Vậy mama lúc nào trở về?”

Mirrodin cười khổ một chút: “Mama con sợ rằng sẽ không trở về nữa, bà ấy muốn trở về cũng trở về không được rồi.”

“A!” Bảo Lợi Long kêu lớn một tiếng: “Mama về không được, làm sao đây!”

“Mặc dù bà ấy về không được, nhưng bà ấy có thể ở thiên đường nhìn chúng ta.” Mirrodin cười khổ: “Chỉ là có khả năng không thể mắng papa mới của con rồi.”

“Không thấy được mama…” Bảo Lợi Long nhíu chặt mày, mắt xon xót, có chút cảm giác muốn khóc.

Thấy con trai buồn rồi, Mirrodin tuy cảm thấy có chút mừng rỡ, mặc dù nói, đứa con này ở chung với mama không quá mấy ngày, lại vẫn là cảm thấy buồn… nhưng, hắn lại cũng không muốn thật sự nhìn thấy Bảo Lợi Long khóc, vội vàng nhắc nhở: “Con nói Leola cưng Coffee hơn, vậy con còn ở đây? Không sợ Coffee thừa dịp len lén ôm papa con, sau đó Leola sẽ càng cưng Coffee, không cưng con nữa sao?”

Bảo Lợi Long vừa nghe, kêu lớn một tiếng: “Cà Phê thối tha! Không được lén ôm papa!”

Sau đó nó quay đầu liền chạy đi… chạy một chút, vừa lại quay về, vừa la lớn: “Papa cũ!”

“Hả?” Mirrodin có chút không hiểu gì cả nhìn con trai chạy ra chạy vào.

Bảo Lợi Long nhào lên Mirrodin, dùng lực ôm lấy papa, la lớn: “Ôm ôm! Papa cũ cũng không được cho Cà Phê ôm ôm đó! Phải cưng Bảo Lợi Long, không được cưng Cà Phê!”

“Yên tâm đi!” Mirrodin mặt vô biểu tình nói: “Coffee nếu là dám ôm ta, ta liền khôi phục nguyên hình đè chết hắn.”

Bảo Lợi Long nghiêm túc gật đầu, còn sờ sờ đầu của Mirrodin, nói: “Papa ngoan ngoan!”

Mirrodin dở khóc dở cười nhìn Bảo Lợi Long vừa lại như cơn gió cuốn đi, hang động to lớn lần nữa khôi phục trầm tĩnh…

“Ngươi tới rồi.” Hắn mở miệng nói.

Leola chậm rãi từ phía sau bóng râm đi ra, gật đầu, hắn rốt cuộc vẫn là không thể thoát khỏi lo lắng, vẫn là qua xem thử, hắn mở miệng giải thích với Mirrodin: “Tôi chỉ là muốn cho Bảo Lợi Long một chút cảnh cáo, nếu không nó sẽ gây náo quá mức.”

“Ta biết.” Mirrodin gật đầu, hiểu rõ nói: “Đứa trẻ này từ nhỏ đã không có người quản giáo, đích xác dễ dàng gây náo quá mức, ngươi dốc sức trông coi nó, đừng để nó vô pháp vô thiên.”

Nhận được trả lời thế này của Mirrodin, Leola thực sự thở phào, hắn vừa rồi xác thực có chút lo lắng, Mirrodin sẽ hiểu lầm tưởng rằng hắn thật sự không cưng Bảo Lợi Long.

“Vậy tôi đi tìm Bảo Lợi Long đây.”

Leola bây giờ vừa lại bắt đầu lo lắng Bảo Lợi Long nếu là tìm không được mình, liền đi tìm phụ thân Coffee làm phiền rồi, vừa mới xoay người, liền nghe thấy câu hỏi phía sau truyền tới.

“Ngươi có từng oán Bạch Nhụy?”

Leola sửng sốt, quay người lại, có chút khó hiểu nhìn Mirrodin.

Mirrodin nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Cô ấy gạt ngươi như thế, lợi dụng ngươi, chính vì để hủy diệt trái tim Long Hoàng, ngươi có từng oán cô ấy không?”

Leola sửng sốt, gật đầu, hắn đích xác từng hết sức oán cô, nhất là khi hắn mới đầu phát hiện mọi chuyện của Anse đều là thiết kế sẵn, đó chừng như khiến cả thế giới của hắn đều muốn sụp đổ.

Mirrodin thấy hắn gật đầu, thở dài, nói: “Xin đừng oán cô ấy, cô ấy có rất nhiều lý do bất đắc dĩ, cô ấy là nữ vương của Long tộc, không thể nhìn Long tộc trợ giúp trái tim Long Hoàng dấy lên chiến tranh, cô ấy cũng không thể bỏ mặc Coffee… nhưng những cái này đều không phải lý do ta muốn nhắc tới.”

Leola có chút kỳ quái nhìn Mirrodin, nếu không, còn có lý do gì?

“Xin nể tình Bảo Lợi Long, đừng oán cô ấy.”

Mirrodin sâu sắc nhìn Leola, nói: “Cô ấy lúc đó thân đã chết, con lại ở trong tay của Long Hoàng đế quốc, nếu cô ấy không áp dụng bất cứ hành động nào, Bảo Lợi Long sẽ dẫm vào vết xe đổ của cô ấy, phục vụ trái tim Long Hoàng, thậm chí có khả năng ở trong chiến tranh làm sĩ tốt đi đầu, trở thành binh khí giết người, xin nể tình một người mẹ vì đứa con mà không tiếc mọi thứ… đừng oán cô ấy.”

Vì Bảo Lợi Long sao… Leola chậm rãi mở miệng: “Tôi đã từng oán cô ấy, nhưng không phải bây giờ, bây giờ tôi chỉ cảm tạ cô ấy, cô ấy làm cho tôi có phụ thân, huynh trưởng, chị gái, đồng bạn, còn có một Bảo Lợi Long như em trai và con cái, tôi không thể cảm kích cô ấy hơn nữa rồi, tôi sẽ dốc mọi nỗ lực chiếu cố Bảo Lợi Long.”

“Vậy thì tốt.”

Mirrodin gật đầu, lần nữa hóa thân thành cự long cao như núi, nhắm mắt, nói: “Ta phải nghỉ ngơi một lát rồi.”

Trước kia bị Long Hoàng thao túng, thậm chí còn không kiêng nể lạm dụng lực lượng của hắn, quả thực khiến hắn chịu thương khá sâu, nghĩ đến, sợ rằng phải điều dưỡng một thời gian rồi.

Leola nhìn Hắc Long to lớn, thực sự do dự một hồi, vẫn là mở miệng nói: “Bảo Lợi Long vẫn là rất quyến luyến ông, nó, nó vẫn là đã chạy tới tìm ông.”

Nghe vậy, Mirrodin mở đôi mắt to lớn, có chút vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Hài tử, ta thế nhưng là Long tộc ngàn năm rồi, ngươi cho rằng ta sẽ vì Bảo Lợi Long thích ngươi hay là thích ta hơn, loại chuyện vặt vãnh này mà đố kỵ ngươi sao?”

Trên mặt của Leola có chút nóng đỏ, hết sức thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Haha, giúp ta chiếu cố đứa trẻ đó nhiều hơn là được.” Hắc Long Vương vừa lại nhắm mắt.

“Được.” Leola hết sức thận trọng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me