LoveTruyen.Me

Re Up Sep De Dat Mot Chut

Hàn Dập Hạo làm việc rất nhanh, ngày thứ ba đã đặc biệt mời một bác sĩ nổi tiếng từ nước ngoài tới để chữa trị cho Thẩm Tòng Như, người nhà họ Thẩm dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, hơn nữa, anh không có chuyện gì cũng sẽ tới bệnh viện thăm bệnh và tán gẫu, thái độ của Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền đối với anh nhiệt tình đến mức tưởng chừng như chờ con trai ruột.

Cho nên, Hàn Dập Hạo rất tự nhiên mà trở thành khách quý của nhà họ Thẩm, lại còn được Thẩm Tòng Nghĩa mời tới nhà ăn tết.

"Ding dong!" Chuông cửa vang lên, Tòng Thiện đi tới mở cửa, khi nhìn thấy gương mặt điển trai tràn đầy nụ cười của anh thì vẻ mặt lập tức sa sầm lại, rất không khách sáo hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Người khiến cô không vui dĩ nhiên là - Hàn Dập Hạo.

Anh còn chưa có lên tiếng, lại nghe phía sau truyền đến giọng của Thẩm Tòng Nghĩa: "Tòng Thiện, là ai vậy?"

"Chú Thẩm, là con." Hàn Dập Hạo lớn tiếng trả lời.

Lập tức, Thẩm Tòng Nghĩa liền từ trong bếp chạy ra, nở nụ cười, vui vẻ nói: "Là Tiểu Hàn hả, mau vào ngồi đi con!"

Tiểu Hàn? Tòng Thiện trừng lớn mắt, đây là đang gọi Hàn Dập Hạo sao?

Hàn Dập Hạo cười nhìn Tòng Thiện, nói: "Nghe thấy không? Mau để cho anh đi vào."

"Hôm nay là giao thừa, anh không về nhà mà chạy tới nhà tôi làm gì?" Tòng Thiện mới không dễ dàng để anh đi vào, tay cô chống ở trên khung cửa, hạ thấp giọng hỏi.

"Đương nhiên là cậu em mời anh tới ăn mừng năm mới." Hàn Dập Hạo cũng hạ thấp giọng, nháy mắt ra hiệu trả lời.

"Tòng Thiện, con còn chưa tránh ra, mau mời khách vào nhà đi chứ." Thẩm Tòng Nghĩa thấy hai người đứng ở cửa bất động, thúc giục nói.

Hàn Dập Hạo cười đẩy tay Tòng Thiện ra, đi vào trong nhà.

Tòng Thiện bất đắc dĩ đi theo phía sau anh, nhìn anh giống như đang ở nhà mình, cởi giày, đổi giày, ngồi ở trên ghế sofa, tán gẫu với Thẩm Tòng Nghĩa.

"Cô Trương của cậu đi ra ngoài mua đồ rồi, sẽ nhanh chóng trở về, tôi đi hầm canh trước." Thẩm Tòng Nghĩa lau hai cái ở trên tạp dề, sau đó nói với Tòng Thiện, "Tòng Thiện, con trò chuyện với Tiểu Hàn nhé."

"Dạ." Dù sao cũng là tết âm lịch, Tòng Thiện cũng không tiện nổi giận, không thể làm gì khác hơn là đi tới, ngồi ở trên ghế sofa phía đối diện, thừa dịp lúc Thẩm Tòng Nghĩa vào bếp, chất vấn Hàn Dập Hạo nói, "Anh lại chạy tới nhà tôi làm gì hả? Nói, rốt cuộc anh có mục đích gì?"

"Không phải anh đã nói với em rồi sao, người nhà của anh đều không có ở trong nước, ở nhà một mình ăn tết rất buồn tẻ, cậu em thấy anh đáng thương, đã chủ động mời anh tới đây." Hàn Dập Hạo cứ thế cầm quả táo lên bắt đầu ăn.

"Anh đáng thương sao?" Tòng Thiện kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này mở miệng nói dối sao mặt không đỏ chút nào, "Người nhà của anh không có ở đây, anh có thể trải qua cùng đám mèo mả... bạn bè kia của anh, đâu có buồn tẻ?"

"Em cũng đã nói bọn họ là đám mèo mả gà đồng, dĩ nhiên không nên trải qua cùng bọn họ." Dùng lời của cô chặn lại cô, Hàn Dập Hạo đỉnh đạc mà nằm trên ghế sofa, trông rất thoải mái.

Dù sao cũng nói không lại anh, Tòng Thiện dứt khoát không thèm nhìn anh, xem tivi.

"Tối nay, nhà em còn có khách tới sao?" Hàn Dập Hạo làm bộ như lơ đãng hỏi.

"Không có." Tòng Thiện tức giận trả lời.

"Bạn trai em không có tới sao?" Người đàn ông bụng dạ xấu xa nào đó biết mà còn hỏi.

"Mấy hôm trước anh ấy đã ra nước ngoài tham dự một hội nghị giao lưu, tết âm lịch không kịp về." Tòng Thiện nhớ tới Lương Tư Hàn, còn cảm thấy có chút may mắn, trong khoảng thời gian này anh cũng không có tới nhà, nếu như không cẩn thận gặp phải Hàn Dập Hạo, cô cũng không biết nên giải thích thế nào.

Tuy nhiên, cô lại không biết, lúc này Lương Tư Hàn ra nước ngoài hoàn toàn là do "sói đuôi dài" trước mắt này cố ý sắp đặt, anh mới được bù vào ghế trống, tới nhà họ Thẩm ăn tết.

"Thật đúng là vất vả." Hàn Dập Hạo giả vờ tán dương một câu.

"Đúng vậy, không ai nhàn rỗi như anh." Tòng Thiện lời ít mà ý nhiều nói.

"Ai nói? Nếu không thì anh dẫn em đến quân khu mở mang kiến thức một chút xem anh bận rộn thế nào?" Hàn Dập Hạo chân thành đề nghị.

"Tại sao tôi phải theo anh tới quân khu?" Tòng Thiện nhịn không được nâng cao giọng, hỏi ngược lại.

"Quân khu gì thế? Hai đứa đang thảo luận chuyện trong quân đội sao?" Lúc này, Thẩm Tòng Nghĩa từ trong bếp đi ra, ngồi ở trên sofa, thoải mái trò chuyện cùng hai người họ.

"Đúng vậy, chú Thẩm, con đang nói chuyện trong quân khu cho Tòng Thiện nghe ạ." Đối mặt với Thẩm Tòng Nghĩa, Hàn Dập Hạo lập tức đã đổi lại một bộ dáng "thanh niên tốt", vẻ mặt hoàn toàn khác với bộ dáng lười nhác tùy tiện không đàng hoàng khi đối mặt với Tòng Thiện, không thể không khiến Tòng Thiện khâm phục sự thay đổi sắc mặt cực nhanh của anh, da mặt dày, không ai có thể địch nổi.

"Nghe cậu nói, bố cậu cũng là sĩ quan sao?" Thẩm Tòng Nghĩa quan tâm tới người trong nhà Hàn Dập Hạo.

"Dạ, về cơ bản ông ấy đều ở trong đơn vị, cơ hội để con và ông ấy gặp mặt rất ít." Hàn Dập Hạo đáp.

"Vậy mẹ con đâu?" Thẩm Tòng Nghĩa lại hỏi.

"Cậu, cậu trở nên thích hỏi thăm chuyện của nhà người ta từ khi nào vậy?" Tòng Thiện nhịn không được ngắt lời nói chen vào, hỏi Hàn Dập Hạo nhiều như vậy để làm gì, dù sao cũng sẽ nhanh chóng không có liên hệ nữa rồi.

"Tiện thể tán gẫu việc nhà mà thôi." Thẩm Tòng Nghĩa cười ha hả.

"Mẹ con làm ở công ty hàng không, cũng rất bận, từ nhỏ con đều là ở nhà một mình." Hàn Dập Hạo tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Vậy thật đúng là đáng thương." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài nói.

Lần này, rốt cuộc Tòng Thiện cũng đã hiểu rõ vì sao cậu lại đồng cảm với Hàn Dập Hạo, người này cố tình giả bộ đáng thương, nào là bố không ở nhà, mẹ thì công việc bận rộn, nhà anh có rất nhiều người làm, anh ở nhà có một mình?

Cô vừa định vạch trần lời nói dối của Hàn Dập Hạo, lại nghe Thẩm Tòng Nghĩa nói thêm: "Vậy khả năng tự lo liệu của con nhất định là rất mạnh mẽ?"

Hàn Dập Hạo gật đầu, bộ dáng "thành thật" nói, "Bố con thường dạy con rằng, tự mình làm việc, cơm no áo ấm. Cho nên, chuyện trong nhà con đều biết một chút."

"Vậy con biết nấu ăn sao?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi tiếp.

"Không thường làm, nhưng nếm qua mọi người đều nói tạm được." Hàn Dập Hạo nói với vẻ mặt "khiêm tốn", suy nghĩ một chút, đề nghị, "Không bằng đêm nay con xuống bếp làm vài món sở trường, để cô chú nếm thử một chút."

"Được đó!" Thẩm Tòng Nghĩa vỗ đùi, vui vẻ đứng lên, nói, "Đúng lúc tôi phải ra ngoài mua chai xì dầu, tiện thể xem xem sao mẹ tụi nhỏ còn chưa về."

"Vừa hay con có mang theo chút nguyên liệu nấu ăn tới, vậy con sẽ vào bếp nấu." Hàn Dập Hạo chủ động đứng lên.

"Được, được, thật ra thì tay nghề của Tòng Thiện nhà tôi cũng rất tốt, để con bé làm trợ thủ cho cậu." Thẩm Tòng Nghĩa rất nhiệt tình nói.

"Cậu, anh ta muốn nấu ăn, con đi vào làm gì?" Tòng Thiện kháng nghị nói.

"Tiểu Hàn là khách, con không biết ngượng khi để cho người ta bận rộn làm việc sao?" Thẩm Tòng Nghĩa nghiêm mặt, "dạy dỗ" nói.

Tòng Thiện hết chỗ nói, không phải bản thân anh ta đưa ra chủ đề này sao, Hàn Dập Hạo tự mình chủ động đề xuất cơ mà? Mắc mớ gì đến cô.

"Nhanh đi! Nhanh đi! Động tác hai đứa mà không nhanh lên một chút, đến tối cũng không có cơm ăn đâu." Thẩm Tòng Nghĩa một tay kéo Hàn Dập Hạo, một tay dắt Tòng Thiện, đẩy hai người vào bếp, còn tiện thể đóng cửa lại.

"Cậu, cậu đóng cửa làm gì." Tòng Thiện muốn đi mở cửa, lại bị Hàn Dập Hạo kéo lại, chỉ nghe anh dùng giọng ra lệnh nói: "Cậu em là không muốn quấy nhiễu chúng ta, mau đi rửa rau đi."

Anh chàng này một khi không có ai, thì lại biến trở về thành kẻ ngang ngược.

Tòng Thiện hận đến nghiến răng nghiếng lợi, nhưng vẫn chỉ có thể đàng hoàng đi rửa rau, cách làm của cậu, cô có ngốc hơn nữa cũng nhìn ra được, đây không chỉ là muốn nấu ăn, còn muốn nấu cơm, gạo nấu thành cơm!

Cũng là vừa lòng hợp ý Hàn Dập Hạo, cô cũng sẽ không như bọn họ mong muốn.

Không nghĩ tới, vào bếp, Hàn Dập Hạo còn thật sự cắt đồ ăn ra hình ra dáng, Tòng Thiện thấy anh không có cố ý bới móc, cũng chuyên tâm bắt tay vào làm.

"Giúp anh đeo tạp dề vào đi." Đột nhiên, Hàn Dập Hạo quay đầu nói với Tòng Thiện.

"Anh không tự đeo vào được à?" Tòng Thiện không khách sáo hỏi ngược lại.

"Tay anh không được sạch, mau giúp một tay." Hàn Dập Hạo giơ hai "móng vuốt" ướt nhẹp, "uy hiếp" nói, "Em không hợp tác, đợi lát nữa anh sẽ nói cho cậu em biết."

Tòng Thiện kinh ngạc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nổi giận nói: "Anh không biết xấu hổ, chỉ biết lấy cậu tôi ra ép tôi!"

"Chỉ cần có hiệu quả là được." Người đàn ông nào đó để lộ ra hàm răng trắng, thúc giục nói, "Nhanh lên!"

Tòng Thiện cắn răng nghiếng lợi bước tới, lấy tạp dề từ trên cửa xuống, rõ ràng không tình nguyện mà đeo vào cho anh.

Hàn Dập Hạo cao hơn Tòng Thiện rất nhiều, cô phải nhón chân lên mới có thể đeo tạp dề vào trên cổ của anh, tiếp đó, cô phải đi vòng ra phía sau anh buộc dây đai lại, nhưng thân hình cao lớn của anh chiếm hơn phân nửa không gian phòng bếp, Tòng Thiện chỉ có thể áp sát vào người của anh để chen chúc đi qua.

"Anh mập quá!" Thật vất vả mới buộc lại được, Tòng Thiện nhịn không được oán trách một câu.

"Anh đâu có mập, toàn thân chỉ có cơ bắp, không có thịt thừa." Hàn Dập Hạo liếc cô một cái, mở miệng nói, "Em mặc nhiều như vậy, dĩ nhiên phải chen chúc rồi, cởi áo lông ra đi."

"Tại sao tôi phải nghe lời của anh?" Tòng Thiện từ chối ngay tại chỗ.

Nhưng không ngờ anh đột nhiên xoay người, nước bẩn trên "móng vuốt" cứ như vậy mà nhỏ giọt ở trên áo lông màu trắng của cô.

"Anh!" Tòng Thiện tức giận đẩy anh ra.

"Này, phía sau là chảo dầu đấy!" Hàn Dập Hạo híp đôi mắt xinh đẹp lại, nhắc nhở nói.

"Anh đền áo cho tôi!" Tòng Thiện chỉ vào vết bẩn ở ngực, quát lớn tiếng.

"Được, đền mười cái có đủ không?" Hàn Dập Hạo vô cùng "xa xỉ" đáp lại nói.

"Có tiền hay lắm à." Tòng Thiện thấy anh không có một chút áy náy nào, cũng biết là anh cố ý.

"Vậy rốt cuộc anh đền hay là không đền?" Hàn Dập Hạo làm khó hỏi.

Nhiệt độ trong bếp đã trở nên nóng hơn, mặc áo lông quả thực có chút nóng, Tòng Thiện hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, đi ra ngoài cởi áo lông ném ở trên sofa, tự mình đeo tạp tề, mới lại đi vào.

Áo len và quần jean bó sát người làm tôn lên đường cong lung linh hấp dẫn của cô đến mức vô cùng rõ ràng, hơn nữa tóc dài xõa ở trên vai, cả người trông có vẻ vô cùng nữ tính.

Tòng Thiện hiển nhiên không có phác giác có người thay đổi sắc mặt, cô nhanh nhẹn xả nước rửa sạch rau trong bồn rửa, bỏ vào trong chậu đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.

"Lọ tiêu hết rồi, trong nhà còn không?" Hàn Dập Hạo chỉ vào hộp gia vị hỏi Tòng Thiện.

"Trong tủ quầy vẫn còn." Tòng Thiện nói xong liền đi tới tủ quầy sau lưng Hàn Dập Hạo, mở cấp cao nhất, đưa tay vào tìm.

Nhưng vị trí quá cao, cô không thấy được, sờ soạng một hồi vẫn không tìm được, cô hơi di chuyển xuống vị trí thấp hơn một chút, mũi chân vẫn nhón lên để mò mẫn bên trong.

Lúc tìm kiếm, hai thân thể không tránh khỏi có chút va chạm, nhưng Tòng Thiện tìm quá chuyên tâm, vốn không chú ý tới mông đẹp của mình đang vô tình hay cố ý mà cọ xát vào vị trí giống vậy của Hàn Dập Hạo.

Vị trí nhạy cảm này cảm nhận được tiếp xúc mềm mại, nơi nào đó của thân thể tự nhiên nổi lên thay đổi, Hàn Dập Hạo sợ mình không khống chế được, không dám để cho cô tiếp tục tìm nữa.

Cánh tay dài duỗi ra, dễ dàng lấy túi gia vị mà cô vất vả lắm mới sờ tới được.

Đồ trên đầu ngón tay bị cướp mất, Tòng Thiện theo bản năng liền quay đầu nhìn lại, nhưng không ngờ thiếu chút nữa đụng vào cằm của anh, trong lòng cả kinh, cô đột nhiên nghiêng đầu, chỉ nghe "bụp" một tiếng, cái trán đụng vào trên tủ quầy.

"Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo vội vàng ôm lấy cô, xem cái trán của cô.

"Không sao." Bị anh ôm chặt trong ngực như vậy, trong cánh mũi đều là hơi thở của anh, mặt Tòng Thiện hơi nóng lên, muốn đẩy anh ra.

"Còn nói không sao, cũng đã đỏ lên rồi." Anh thổi thổi cái trán của cô, ân cần hỏi, "Có đau không."

"Không đau." Tòng Thiện vội vàng lắc đầu.

Anh lấy chút dầu thực vật xoa lên trán cô, nhẹ giọng trách cứ: "Sao lại giống như đứa trẻ vậy, một ngày không phải bị thương thế này thì bị thương thế kia."

Tòng Thiện muốn nói gì đó, lại nhìn thấy trong nồi bốc cháy, cô sợ hãi kêu lên một tiếng: "Cháy rồi!"

Hàn Dập Hạo vội vàng buông cô ra, hai người tay chân luống cuống dập tắt lửa, trên trán cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Rốt cuộc anh có biết nấu ăn không vậy?" Thấy trong nồi cháy đen không biết là thứ gì, Tòng Thiện nghi ngờ hỏi.

"Hôm trước sư phụ còn khen anh..." Người nào đó không cẩn thận nói lỡ lời, lập tức im bặt.

"Hôm trước? Sư phụ? Anh đặc biệt đi học món ăn này?" Tòng Thiện bắt được trọng điểm, ép hỏi.

"Uhm." Nếu như bị vạch trần, anh cũng dứt khoát thừa nhận, "Anh đi học một khóa cấp tốc, mỗi lần đều để cho cậu mợ em xuống bếp, sao anh không biết ngượng cơ chứ, cho nên đã đi học một hai món bày tỏ tâm ý."

"Nhưng thiếu chút nữa anh đã đốt phòng bếp rồi." Nghe động cơ không xấu của anh, Tòng Thiện cũng không có tức giận, cô đoạt lấy cái thìa trong tay anh, nói: "Để tôi, nếu không thì anh chưa có nấu chín đồ ăn, trái lại đã đốt nhà rồi."

"Nhưng đây là món ăn Pháp, em biết làm sao?" Hàn Dập Hạo có chút bối rối nhìn cô.

"Anh ở bên cạnh nói cho tôi biết phải làm như thế nào, là được rồi." Không nói thêm gì nữa, cô thay thế vị trí của anh, để cho anh đứng sang một bên trợ giúp.

Khóe miệng người nào đó thoáng cong lên nụ cười được như ý, ngoan ngoãn lui qua một bên.

Bên trong phòng bếp nhỏ hẹp, hai bóng dáng bận rộn thỉnh thoảng cùng va vào nhau, lúng ta lúng túng cũng đã tiến hành rất suông sẻ.

"Tòng Thiện, nếm thử nước này một chút xem." Hàn Dập Hạo phụ trách khấy điều nước dùng đũa chấm một chút, đút tới bên miệng của Tòng Thiện.

"Cũng không tệ lắm." Tòng Thiện thử một chút, nhận xét nói.

Anh thấy trên môi cô dính một chút nước sốt, không chút nghĩ ngợi liền dùng ngón tay lau, đưa vào trong miệng mút, kèm theo nụ cười nói: "Ừ, đúng thật là không tệ."

Bị hành động của anh làm cho lúng túng, Tòng Thiện vội vàng quay đầu, lúc này, lại thấy tuyết bay ngoài cửa sổ.

"Tuyết rơi rồi, tôi lên sân thượng lấy quần áo, anh trông lửa đi." Tòng Thiện dặn dò một câu, liền lập tức đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu Hàn Dập Hạo cũng lên sân thượng, Tòng Thiện trông thấy anh, không hiểu hỏi: "Anh lên đây làm gì?"

"Giúp em. Bây giờ chỉ cần dùng lửa nhỏ hâm thịt cừu, nhà bếp không có việc gì anh liền lên đây." Hàn Dập Hạo đi tới, nhận lấy mấy tấm ra giường trong tay cô.

Hai người đang định đi xuống, một cơn gió mạnh nổi lên, cánh cửa sắt trên sân thượng "rầm" một tiếng đóng lại.

"Nguy rồi." Tòng Thiện vội vàng đi tới mở cửa, làm thế nào cũng mở không ra.

"Để anh." Hàn Dập Hạo dùng sức cũng kéo không ra.

"Cửa này vẫn luôn có chút trắc trở, chỉ có thể dùng chìa khóa mở từ bên ngoài, bên trong là không mở ra được." Tòng Thiện bảo Hàn Dập Hạo đừng phí sức vô ích.

"Vậy thì chờ cậu của em về, mở cửa từ bên ngoài." Hàn Dâp Hạo không chút lo lắng nói.

"Chỉ có thể như vậy." Tòng Thiện có chút ảo não, "Tôi không có mang theo điện thoại di động, không biết cậu mợ lúc nào mới trở về."

"Anh cũng không có mang theo di động." Hàn Dập Hạo nhún vai, lại nói, "Như bây giờ rất tốt, có thể ở sân thượng ngắm tuyết."

"Cũng đúng, đã nhiều năm rồi thành phố A không có tuyết rơi." Tòng Thiện bỗng lại nở nụ cười, nhìn bông tuyết từ trên bầu trời bay xuống giống như từng chiếc lông vũ, tâm tình trở nên thoải mái.

Tuyết dần dần trở nên lớn hơn, cô vươn tay ra để cho bông tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, từ từ hòa tan, chỉ còn lại hơi lạnh trong lòng bàn tay.

Hàn Dập Hạo nhìn thấy cô cười, cũng cười, anh kéo cô đến bên ban công, nhìn xuống dưới nói: "Nhìn như vậy thì càng đẹp hơn."

"Đúng vậy, thật là đẹp." Tòng Thiện từ chỗ cao nhìn xuống, bông tuyết bay khắp bầu trời, bay lượn trên không trung, khiêu vũ, dần dần phủ kín ngói xanh tường đỏ này, cả thành phố được phủ lên một lớp áo màu trắng xóa.

"Dùng ra giường quấn vào, như vậy sẽ không lạnh." Hàn Dập Hạo lấy ra giường trong tay quấn chặt cô, sợ cô bị lạnh.

"Anh không lạnh sao?" Tòng Thiện quay đầu nhìn anh, hỏi.

"Năm đó anh ở Seberia có thể bất chấp âm 40° để ngắm tuyết, bây giờ chút nhiệt độ này vẫn còn chịu được." Hàn Dập Hạo không để ý mà cười cười.

"Đi Seberia làm gì?" Lần đầu tiên, cô nổi lên lòng hiếu kỳ đối với chuyện của anh.

"Tập trận chung với Russia." Hàn Dập Hạo chống hai tay ở trên ban công, nhớ lại chuyện cũ, "Anh còn nhớ rõ, ở nơi đó nhiệt độ thấp nhất là âm 70°, còn lạnh hơn so với Bắc Cực khoảng chừng 20°, nước đóng thành băng, ngay cả đi nhà xí cũng không thể đi ngoài trời, rất nhiều anh em tay chân đều bị đông cứng lại vì lạnh."

Tòng Thiện mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy còn anh?"

"Thân thể của anh cường tráng như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì chứ?" Hàn Dập Hạo vỗ ngực, khoe khoang cơ bắp khỏe mạnh.

"Thật ra thì anh không giống với những cậu ấm con nhà giàu mà tôi biết." Tòng Thiện đột nhiên nói một câu nói như vậy.

"Có cái gì không giống?" Hàn Dập Hạo nhìn vào anh, hỏi.

"Trước đây tôi vẫn cho rằng con cái nhà người có tiền đều là được nuôi lớn trong phòng ấm, vốn không biết nỗi khổ nhân gian. Nhưng gặp được anh và Trung tá Tề, tôi mới biết, cho dù là công tử nhà người có tiền, cũng có thể chịu được cực khổ, có thể cống hiến cho xã hội." Tòng Thiện khách quan mà nhận xét.

"Em có thành kiến với người có tiền sao?" Từ trong đó Hàn Dập Hạo nghe ra được một ý tứ khác.

"Không phải." Cô lắc đầu, tầm mắt phóng về nơi xa, lông mi dài như cánh bướm, hơi chớp, "Chỉ là tôi thấy quá nhiều con cháu nhà giàu có bất tài, bọn họ tự cho là đúng, không nghĩ cho người khác. Cho rằng có tiền thì có tất cả, cũng không để pháp luật vào trong mắt."

Biết cô đã nghĩ tới chuyện không vui, Hàn Dập Hạo nói sang chuyện khác: "Đừng nói tới những chuyện này nữa, nhìn xem mặt em đều đã đỏ lên vì lạnh rồi."

Nói xong, anh ôm chặt lấy cả người lẫn ra giường, cho cô thêm chút ấm áp.

"Anh!" Mặt Tòng Thiện lại bắt đầu nóng lên, một cơn gió thổi qua, bông tuyết bay đến trên mặt cô, có chút lạnh và đau rát.

Tay của cô vô tình đụng vào đầu ngón tay của anh, lạnh buốt.

"Hàn Dập Hạo, anh rất lạnh sao?" Tòng Thiện có chút lo lắng, cho dù sức khỏe của anh có tốt hơn nữa, trời lạnh thế này, lại mặc một chiếc áo len mỏng, cũng sẽ bị đông lạnh lại.

"Không lạnh." Anh lắc đầu, ôm lấy cô, để đầu của cô tựa lên hõm vai anh.

Cô đột nhiên vùng ra, đưa cho anh một góc ra giường, nói: "Anh cũng vào đi."

Hàn Dập Hạo tự nhiên sẽ không từ chối cơ hội như thế này, anh lập tức chen vào, cánh tay dài duỗi ra, rất tự nhiên mà ôm lấy eo của cô.

"Này!" Tòng Thiện vừa định nhắc nhở anh đừng được voi đòi tiên.

Trên đỉnh đầu đột nhiên bắn ra một chùm pháo hoa, lại nghe thấy giọng nói từ tính mang theo nụ cười của Hàn Dập Hạo nói: "Nhìn xem, đêm 30 chính thức bắt đầu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me