Reup Chamseob Hanahaki Downpour0721
Mười hai năm, gần bốn ngàn bốn trăm ngày. Chúng ta đã đi cùng nhau qua bao nhiêu ngày nắng, bước cùng nhau mấy triệu bước chân? --
Mùa xuân đã đến từ lâu, mà Woojin thấy như mùa đông chưa rời khỏi cửa. Trên đường chỉ còn người già mặc áo khoác mỏng mùa thu vào buổi sáng sớm, thỉnh thoảng ở trong phòng tập Daniel đã cởi trần đem mấy múi bụng khoe khoang. Càng gần đến ngày hội trường, Woojin càng nóng tính. Ánh mắt cậu ngày trước rất biết cách che đậy cảm xúc, bây giờ lại như muốn nổ tung vì cả ngàn điều không tên. Park Woojin vừa giống trước đây lại vừa khác, chỉ cần gặp là gọi tên Ahn Hyungseob, tiếng gọi cộc lốc khó chịu vô cùng nhưng cậu lại gọi mãi mặc kệ cho Hyungseob đáp hay không đáp lời. Có nhiều lúc Woojin gọi tên xong, Hyungseob quay lại nhìn rồi cậu cũng không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế đứng nhìn nhau im lặng cho đến lúc Hyungseob không chịu nổi mà cương quyết quay đầu. Vật lộn giữa những thứ tình cảm xanh non lần đầu gặp phải, Woojin chỉ có thể loay hoay thử từng cách một để tìm lời giải đáp cho chính trái tim mình. Hội trường được tổ chức vào giữa tháng ba. Mấy gian hàng rộn rã đám người cuối cấp Kang Daniel đã chơi quá đủ, bọn họ chỉ loanh quanh đi qua đi về mấy gian hàng của lớp dưới phá đám chọc ghẹo. Quán cà phê tự phát của lớp Woojin và Hyungseob đông nghẹt người, công lớn thuộc về năm cậu trai xui xẻo bị bắt mặc đồng phục nữ sinh đứng ngoài cửa chào mời khách. Hyungseob may mắn trúng thưởng là một trong năm "nữ sinh" đó. Cậu kéo lên kéo xuống chiếc váy caro ngang đầu gối, cúi gằm mặt đưa mấy tờ rơi quảng cáo, hai má đỏ bừng. Bốn người Daniel Seongwu Jonghyun Dongho làm thành hàng dọc đi ngang qua đều dõi mắt vào trong gian hàng tìm kiếm hai đứa nhỏ, rồi Daniel đứng sững lại trước mặt cô nữ sinh cao lớn bất thường đang nhắm mắt nhắm mũi dúi tờ rơi vào tay mình. Mấy người phía sau dồn lại thành một đống ló đầu ra nhìn, Dongho là người đầu tiên tỉnh hồn lại. Anh bỏ đội hình tiến về phía cô "nữ sinh" kia, khẽ nhấc hai bím tóc giả lên. "Bạn… Ơ..xinh ghê, cho mình xin số điện thoại được không?" Đáp lại vẻ mặt hết đỏ rồi đen của Hyungseob, bốn thanh niên không biết trời đất gì nữa lăn lộn cười giữa hành lang. Hyungseob kéo mấy ông anh vào trong gian hàng của lớp, dằn mạnh tập menu xuống bàn rồi ngồi phịch xuống cạnh Dongho. Dongho nhìn vẻ mặt như vừa bị hóc xương của Hyungseob, mím môi không dám cười rồi vươn tay kéo lại cổ áo buộc nơ của cậu. Tối nay là buổi diễn chính thức, tốt nhất là làm Hyungseob vui vẻ, dù sao cũng đã nhờ cậu tham gia vào kế hoạch tỏ tình của mình. Hyungseob bận kể cho Seongwu chuyện mình đã xui xẻo ra sao khi lớp có đến ba mươi đứa con trai mà mình lại trúng số, mắt không nhìn đến mà chuẩn xác nắm lấy bàn tay to lớn của Dongho đang đặt trên vai mình hạ xuống. Jonghyun nhìn quanh lớp học đã bị biến thành quán cà phê dã chiến, tranh thủ nhìn luôn mấy cô nữ sinh đang mặc đồ nam mà vẫn trang điểm kĩ càng, hỏi Hyungseob: "Mà Woojin có bị giả gái không? Sao anh không thấy nó đâu cả?" "Woojin đứng ở bàn pha chế, em vừa mới thấy…" Hyungseob ngước lên nhìn chỗ quầy pha chế. Woojin từ đầu buổi vẫn đứng đó, dùng vẻ mặt khó đăm đăm chăm chú pha cà phê mà không nhìn Hyungseob lấy một lần. Vậy mà mới mười phút từ khi đám người Daniel xuất hiện, không biết cậu đã chạy đi đâu mất dạng. Hyungseob nhún vai, tiếp tục cúi đầu thì thầm với Dongho về kế hoạch tỏ tình trong bài nhảy đôi. Ở dưới quầy pha chế, Woojin cầm một chiếc khăn đã ướt đẫm cà phê lau đi lau lại vũng nước đen đặc. Từ lúc Dongho theo Hyungseob đi vào trong lớp, cà phê đổ tràn đầy sàn nhà, dính cả vào bàn tay trái đang chống trên quầy mà Woojin chẳng hề nhận ra. Cho đến khi bình cà phê trong tay mình nhẹ tênh và cô bạn cùng lớp ré lên một tiếng, cậu mới cúi đầu nhìn xuống ly cà phê đầy ắp cùng chất lỏng xuyên qua kẽ tay chảy long tong xuống đất. Tỏ tình trên sân khấu sao? Mấy trò trẻ con. Woojin đổi một chiếc khăn khác. Trên quầy lại có người í ới gọi cà phê. Kang Dongho và Ahn Hyungseob có tí nào hợp nhau đâu. "Park Woojin, cà phê sữa gọi mười phút rồi còn chưa phục vụ?" "Đợi tôi một chút." "Mẹ phải kiếm bạn trai cho Hyungseob. Tốt nhất là kiếm một người cao to nam tính…" Chiếc khăn mới cầm trong tay đã lại thấm cà phê ướt đẫm. Woojin tức tối ném nó trở lại vũng nước còn chưa khô, cà phê bắn lên chiếc áo sơ mi trắng rồi loang ra thành mấy đốm tròn nâu nhạt. Đứng thẳng người lên nhìn qua góc lớp gần cửa sổ thấy Dongho cùng cô "nữ sinh" chụm đầu vào nhau cười cười nói nói, Woojin đá một chiếc ghế làu bàu nói mình cần đi thay áo rồi biến mất sau cánh cửa sơn xanh. ---Một buổi sáng rất nhanh đã qua, chỉ còn mấy tiếng buổi chiều nữa là được cởi bỏ bộ đồ nữ sinh, mặc vào trang phục bình thường để lên sân khấu. Hyungseob đứng trong nhà vệ sinh kéo kéo mớ tóc giả trên đầu mình. Hai chùm tóc được buộc hai bên nhìn kì cục đã bị dính chặt vào đầu nhờ công của chừng hai chục chiếc kẹp tăm nhỏ xíu. Thứ trang phục này nhìn qua vốn đã biến thái, cậu lại còn mặc nó đi vào nhà vệ sinh nam. Vài nam sinh thò đầu vào cửa nhà vệ sinh rồi giật mình đi ra ngoài nhìn lại bảng chỉ dẫn xem liệu mình có đi vào nhầm, ba bốn lần như thế, Hyungseob ngại ngùng cúi đầu đi ra, hai tay che kín mặt chạy lên nhà vệ sinh bỏ hoang ở tầng nhà cao nhất. Vừa bước chân vào nhà vệ sinh đã nghe mùi khói thuốc thay cho mùi bụi cũ, Hyungseob khó chịu đi giật lùi. Một đám nam sinh khóa trên đứng cùng với mấy người ở trường Kyungnam sang chơi đang đứng cạnh bên bồn rửa dài ngay trước cửa chuyền tay nhau vài điếu thuốc. Người đứng gần cửa nhất vừa thấy Hyungseob đã vứt điếu thuốc kêu lên một tiếng cợt nhả, cả đám người nhìn ra rồi vỡ òa trong cùng một kiểu cười. "Em gái đi đâu mà lạc vào đây vậy?"
"Em gái!" "Vào đây chơi!" Hyungseob nhíu mày bước càng nhanh, nhưng váy ngắn trống trải dưới chân làm sải bước của cậu không thể bằng mấy kẻ ăn mặc tùy tiện ào ra từ trong nhà vệ sinh, trên tay vẫn cầm nguyên thuốc lá. Tên nhanh nhất vừa chặn bước Hyungseob đã ghé sát đầu vào nhìn cậu rồi bật ra một tiếng cười: "Đ.m, con trai!" Nghe nói con trai, thêm hai ba người chạy tới không nể nang gì mà nâng cằm Hyungseob. Cậu nghiêng cằm né tránh, hai chùm tóc hai bên vừa hất lên đã có một kẻ nói to: "Ahn Hyungseob?" "Mày biết nó?"
"Thằng này hay đi cùng Park Woojin sang trường tao battle. Sao, hôm nay đổi gió ăn mặc đàng hoàng vậy em?"
Một tiếng em lả lơi kéo dài làm Hyungseob thấy buồn nôn. Cậu nắm chặt tay, lách người qua kẽ hở tạo ra giữa hai tên đứng trước mặt. Ngay khi Hyungseob vừa nhích một bước chân, kẽ hở liền biến mất. "Định đi đâu vậy? Bình thường mày mặc như thế này sang Kyungnam thì Park Woojin và đám Kang Daniel đã không bị đánh thê thảm trở về rồi." Joon Taeho, tên gầy nhất trong đám cao hơn Hyungseob cả một cái đầu. Hắn ngậm điếu thuốc trên kẽ tay vào miệng, đưa ngón tay với mấy móng hơi xám ra cầm lấy một chùm tóc của Hyungseob giật xuống. Mấy chiếc kẹp tăm bị kéo lệch đâm vào da đầu nhức nhối, Hyungseob chỉ nhíu mày không nói câu nào. Nhưng một khi đã bị ghét thì thở thôi cũng đã thành lí do, chùm tóc giả của cậu lại càng bị kéo mạnh hơn trước. "Sao, nhíu mày nhăn mặt? Mày ghét bọn tao? Hôm nay không có Park Woojin cùng đám anh em vo ve bên cạnh mà mày vẫn định tỏ thái độ không vừa lòng?" Lần trước Park Woojin không biết mắc chứng gì mà nhảy như lên đồng trong trận battle với Lee Minki. Lee Minki dù mặt ngoài vẫn cười cười nói nói nhưng trong lòng thì bị đả kích thê thảm, cuối cùng cả Park Woojin lẫn Ong Seongwu đều bỏ đấu làm Kyungnam lại mang tiếng là thắng nhờ kẻ mạnh không buồn tham gia. Lâu lắm không gặp đám nam sinh liều mạng mà dẫn đầu là Kang Daniel, hôm nay Joon Taeho kéo cả một bầy nam sinh chạy sang tính giở trò lôi Park Woojin vào một góc đánh đấm cho hả giận. Không ngờ Park Woojin còn chưa gặp được thì đứa nhỏ hay đi cùng cậu ta đã tự rơi vào hang cọp trong bộ dạng dễ bắt nạt hơn bất cứ lúc nào. Hyungseob vẫn như cũ đứng yên, hai tay nắm chặt khép bên sườn: Vội vàng đi ra khỏi khu vực lễ hội, đến một tờ giấy cậu còn không mang theo, đừng nói là điện thoại. Đám học sinh Danwon chỉ đứng xem trò vui, mấy kẻ từ Kyungnam càng được dịp lấn tới. Hyungseob nhìn qua chân cẳng của đám người đó, xung quanh không hề có ai. Muốn đi xuống được chắc chắn phải động tay chân nhưng xem ra không thể đánh lại dù chỉ một tên trong số đó, Hyungseob còn đang suy nghĩ thì một kẻ đã dùng đầu cây thước kẻ dài nhấc váy cậu lên. "Để tao xem… ối!" Có người lạ động đến, Hyungseob theo phản xạ co chân đạp mạnh. Bất ngờ bị đạp trúng, kẻ vừa động đến cậu nằm ngay ra trên sàn, cây thước văng xa cả mét. Hyungseob không chờ đợi gì thêm nữa, cậu nhắm vào kẽ hở vừa được tạo ra từ tên xấu số vừa bỏ đội hình, giẫm lên đùi hắn nhảy phốc ra ngoài. Hành lang không có ai. Hyungseob quên cả chuyện mình đang mặc váy, chạy hết tốc lực cho đến khi chân chạm tới bậc cầu thang đầu tiên thì dừng lại. Tiếng bước chân vẫn rầm rập sau lưng, Hyungseob vừa nhấc chân lên định chạy tiếp thì đã tiếp đất bằng đầu gối, sau đó là bằng cả thân mình. Một cú đá ngang lưng đẩy Hyungseob lăn xuống mấy bậc thang, cho đến khi thân người va vào tường rồi dội ngược ra, cậu mới trở mình ôm lấy người đau đớn. Đám người phía trên thấy Hyungseob bị đá lăn đi thì đã kéo nhau tẩu tán, thứ cuối cùng ở lại với cậu là một mẩu thuốc cháy dở do Joon Taeho vừa cười sằng sặc vừa ném xuống cầu thang. ---
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Hyungseob vẫn cuộn mình nằm ở góc cầu thang không người qua lại. Mấy chiếc kẹp tăm bên trong bộ tóc giả vẫn như cũ châm chích vào đầu, Hyungseob lăn qua lăn về với một bên cổ chân đau nhói. Cậu cắn môi đến ứa máu, đến lúc môi vừa hé thì từ trong vô thức Hyungseob bật ra một tiếng kêu: "Park Woojin!" Bờ vai còn căng lên vì đau đã chùng xuống, Hyungseob bất lực cào cấu cánh tay rồi lại tự đánh lên khắp người mình. Trong lúc cần ai đó bên cạnh nhất, lúc bản chất yếu đuối được bộc lộ hoàn toàn, thì tiếng gọi đầu tiên của Ahn Hyungseob luôn là Park Woojin. Từ năm năm tuổi bị bắt nạt ở nhà trẻ, người Hyungseob tìm đến không phải là cô giáo mà là đứa nhỏ bằng tuổi mình suốt ngày ngồi yên không nhúc nhích. Bảy tuổi theo Woojin đến phòng tập bị ép căng cơ,
Hyungseob chạy tới trốn sau lưng Woojin không chịu tập rồi từ đó về sau mọi người đều để yên cho Hyungseob ở sau lưng Woojin mà tác oai tác quái nhảy nhót không theo bất cứ quy luật nào. Mười lăm tuổi lần đầu tiên nếm mùi đánh nhau với nam sinh trường Kyungnam trong trận battle chào sân Woojin thắng, trước khi Dongho cùng Daniel chạy tới dẹp đám người hăng máu vây quanh bọn họ, Woojin theo thói quen đẩy Hyungseob ra sau lưng rồi cương quyết ghì chặt tay lại, mặc kệ cho Hyungseob vặn vẹo đòi bước tới phía trước đối mặt với đám người kìa. Park Woojin không phải người khổng lồ, nhưng tự cho mình đủ mạnh để giấu Hyungseob sau lưng che cho cậu tránh đi vài thương tổn. Thói quen gọi tên Woojin không nằm trong khu vực tình cảm mà Hyungseob đã cắt đi, nó là tình thân bao nhiêu năm dần dần ngấm sâu vào tiềm thức. Thứ tình cảm đó không cách phẫu thuật nào cắt đi được, trừ khi là thay mới hết toàn bộ linh hồn mình. Ngày nào tình thân đó vẫn còn, thì ngày đó vết thương trong ngực Hyungseob vẫn sẽ còn nhức nhối. Cây hoa đã bị lấy ra gần hết, nhưng chắc chắn vẫn còn một đoạn rễ của nó, đoạn rễ không nằm trong ngực mà ẩn sâu trong từng tế bào, đang nằm im đợi kết thúc mùa đông. Hyungseob thôi tự đánh mình, từ từ ngồi dậy rồi co chân níu lấy tay vịn cầu thang nhấc từng bước xuống nơi có tiếng nhạc cùng tiếng người nói ồn ào. Woojin sẽ không tới. Cậu sẽ không đi tìm Hyungseob như những ngày xưa nữa. Mà Hyungseob không chắc là Woojin ngày xưa có tìm mình hay không, vì những ngày trước cậu luôn là người chủ động tiến đến gần. Giống như là mặt trăng quay xung quanh trái đất, ngày đêm năm tháng chỉ có một quỹ đạo duy nhất, dựa vào lực hấp dẫn của trái đất mà điều chỉnh đường đi của chính mình.
Mùa xuân đã đến từ lâu, mà Woojin thấy như mùa đông chưa rời khỏi cửa. Trên đường chỉ còn người già mặc áo khoác mỏng mùa thu vào buổi sáng sớm, thỉnh thoảng ở trong phòng tập Daniel đã cởi trần đem mấy múi bụng khoe khoang. Càng gần đến ngày hội trường, Woojin càng nóng tính. Ánh mắt cậu ngày trước rất biết cách che đậy cảm xúc, bây giờ lại như muốn nổ tung vì cả ngàn điều không tên. Park Woojin vừa giống trước đây lại vừa khác, chỉ cần gặp là gọi tên Ahn Hyungseob, tiếng gọi cộc lốc khó chịu vô cùng nhưng cậu lại gọi mãi mặc kệ cho Hyungseob đáp hay không đáp lời. Có nhiều lúc Woojin gọi tên xong, Hyungseob quay lại nhìn rồi cậu cũng không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế đứng nhìn nhau im lặng cho đến lúc Hyungseob không chịu nổi mà cương quyết quay đầu. Vật lộn giữa những thứ tình cảm xanh non lần đầu gặp phải, Woojin chỉ có thể loay hoay thử từng cách một để tìm lời giải đáp cho chính trái tim mình. Hội trường được tổ chức vào giữa tháng ba. Mấy gian hàng rộn rã đám người cuối cấp Kang Daniel đã chơi quá đủ, bọn họ chỉ loanh quanh đi qua đi về mấy gian hàng của lớp dưới phá đám chọc ghẹo. Quán cà phê tự phát của lớp Woojin và Hyungseob đông nghẹt người, công lớn thuộc về năm cậu trai xui xẻo bị bắt mặc đồng phục nữ sinh đứng ngoài cửa chào mời khách. Hyungseob may mắn trúng thưởng là một trong năm "nữ sinh" đó. Cậu kéo lên kéo xuống chiếc váy caro ngang đầu gối, cúi gằm mặt đưa mấy tờ rơi quảng cáo, hai má đỏ bừng. Bốn người Daniel Seongwu Jonghyun Dongho làm thành hàng dọc đi ngang qua đều dõi mắt vào trong gian hàng tìm kiếm hai đứa nhỏ, rồi Daniel đứng sững lại trước mặt cô nữ sinh cao lớn bất thường đang nhắm mắt nhắm mũi dúi tờ rơi vào tay mình. Mấy người phía sau dồn lại thành một đống ló đầu ra nhìn, Dongho là người đầu tiên tỉnh hồn lại. Anh bỏ đội hình tiến về phía cô "nữ sinh" kia, khẽ nhấc hai bím tóc giả lên. "Bạn… Ơ..xinh ghê, cho mình xin số điện thoại được không?" Đáp lại vẻ mặt hết đỏ rồi đen của Hyungseob, bốn thanh niên không biết trời đất gì nữa lăn lộn cười giữa hành lang. Hyungseob kéo mấy ông anh vào trong gian hàng của lớp, dằn mạnh tập menu xuống bàn rồi ngồi phịch xuống cạnh Dongho. Dongho nhìn vẻ mặt như vừa bị hóc xương của Hyungseob, mím môi không dám cười rồi vươn tay kéo lại cổ áo buộc nơ của cậu. Tối nay là buổi diễn chính thức, tốt nhất là làm Hyungseob vui vẻ, dù sao cũng đã nhờ cậu tham gia vào kế hoạch tỏ tình của mình. Hyungseob bận kể cho Seongwu chuyện mình đã xui xẻo ra sao khi lớp có đến ba mươi đứa con trai mà mình lại trúng số, mắt không nhìn đến mà chuẩn xác nắm lấy bàn tay to lớn của Dongho đang đặt trên vai mình hạ xuống. Jonghyun nhìn quanh lớp học đã bị biến thành quán cà phê dã chiến, tranh thủ nhìn luôn mấy cô nữ sinh đang mặc đồ nam mà vẫn trang điểm kĩ càng, hỏi Hyungseob: "Mà Woojin có bị giả gái không? Sao anh không thấy nó đâu cả?" "Woojin đứng ở bàn pha chế, em vừa mới thấy…" Hyungseob ngước lên nhìn chỗ quầy pha chế. Woojin từ đầu buổi vẫn đứng đó, dùng vẻ mặt khó đăm đăm chăm chú pha cà phê mà không nhìn Hyungseob lấy một lần. Vậy mà mới mười phút từ khi đám người Daniel xuất hiện, không biết cậu đã chạy đi đâu mất dạng. Hyungseob nhún vai, tiếp tục cúi đầu thì thầm với Dongho về kế hoạch tỏ tình trong bài nhảy đôi. Ở dưới quầy pha chế, Woojin cầm một chiếc khăn đã ướt đẫm cà phê lau đi lau lại vũng nước đen đặc. Từ lúc Dongho theo Hyungseob đi vào trong lớp, cà phê đổ tràn đầy sàn nhà, dính cả vào bàn tay trái đang chống trên quầy mà Woojin chẳng hề nhận ra. Cho đến khi bình cà phê trong tay mình nhẹ tênh và cô bạn cùng lớp ré lên một tiếng, cậu mới cúi đầu nhìn xuống ly cà phê đầy ắp cùng chất lỏng xuyên qua kẽ tay chảy long tong xuống đất. Tỏ tình trên sân khấu sao? Mấy trò trẻ con. Woojin đổi một chiếc khăn khác. Trên quầy lại có người í ới gọi cà phê. Kang Dongho và Ahn Hyungseob có tí nào hợp nhau đâu. "Park Woojin, cà phê sữa gọi mười phút rồi còn chưa phục vụ?" "Đợi tôi một chút." "Mẹ phải kiếm bạn trai cho Hyungseob. Tốt nhất là kiếm một người cao to nam tính…" Chiếc khăn mới cầm trong tay đã lại thấm cà phê ướt đẫm. Woojin tức tối ném nó trở lại vũng nước còn chưa khô, cà phê bắn lên chiếc áo sơ mi trắng rồi loang ra thành mấy đốm tròn nâu nhạt. Đứng thẳng người lên nhìn qua góc lớp gần cửa sổ thấy Dongho cùng cô "nữ sinh" chụm đầu vào nhau cười cười nói nói, Woojin đá một chiếc ghế làu bàu nói mình cần đi thay áo rồi biến mất sau cánh cửa sơn xanh. ---Một buổi sáng rất nhanh đã qua, chỉ còn mấy tiếng buổi chiều nữa là được cởi bỏ bộ đồ nữ sinh, mặc vào trang phục bình thường để lên sân khấu. Hyungseob đứng trong nhà vệ sinh kéo kéo mớ tóc giả trên đầu mình. Hai chùm tóc được buộc hai bên nhìn kì cục đã bị dính chặt vào đầu nhờ công của chừng hai chục chiếc kẹp tăm nhỏ xíu. Thứ trang phục này nhìn qua vốn đã biến thái, cậu lại còn mặc nó đi vào nhà vệ sinh nam. Vài nam sinh thò đầu vào cửa nhà vệ sinh rồi giật mình đi ra ngoài nhìn lại bảng chỉ dẫn xem liệu mình có đi vào nhầm, ba bốn lần như thế, Hyungseob ngại ngùng cúi đầu đi ra, hai tay che kín mặt chạy lên nhà vệ sinh bỏ hoang ở tầng nhà cao nhất. Vừa bước chân vào nhà vệ sinh đã nghe mùi khói thuốc thay cho mùi bụi cũ, Hyungseob khó chịu đi giật lùi. Một đám nam sinh khóa trên đứng cùng với mấy người ở trường Kyungnam sang chơi đang đứng cạnh bên bồn rửa dài ngay trước cửa chuyền tay nhau vài điếu thuốc. Người đứng gần cửa nhất vừa thấy Hyungseob đã vứt điếu thuốc kêu lên một tiếng cợt nhả, cả đám người nhìn ra rồi vỡ òa trong cùng một kiểu cười. "Em gái đi đâu mà lạc vào đây vậy?"
"Em gái!" "Vào đây chơi!" Hyungseob nhíu mày bước càng nhanh, nhưng váy ngắn trống trải dưới chân làm sải bước của cậu không thể bằng mấy kẻ ăn mặc tùy tiện ào ra từ trong nhà vệ sinh, trên tay vẫn cầm nguyên thuốc lá. Tên nhanh nhất vừa chặn bước Hyungseob đã ghé sát đầu vào nhìn cậu rồi bật ra một tiếng cười: "Đ.m, con trai!" Nghe nói con trai, thêm hai ba người chạy tới không nể nang gì mà nâng cằm Hyungseob. Cậu nghiêng cằm né tránh, hai chùm tóc hai bên vừa hất lên đã có một kẻ nói to: "Ahn Hyungseob?" "Mày biết nó?"
"Thằng này hay đi cùng Park Woojin sang trường tao battle. Sao, hôm nay đổi gió ăn mặc đàng hoàng vậy em?"
Một tiếng em lả lơi kéo dài làm Hyungseob thấy buồn nôn. Cậu nắm chặt tay, lách người qua kẽ hở tạo ra giữa hai tên đứng trước mặt. Ngay khi Hyungseob vừa nhích một bước chân, kẽ hở liền biến mất. "Định đi đâu vậy? Bình thường mày mặc như thế này sang Kyungnam thì Park Woojin và đám Kang Daniel đã không bị đánh thê thảm trở về rồi." Joon Taeho, tên gầy nhất trong đám cao hơn Hyungseob cả một cái đầu. Hắn ngậm điếu thuốc trên kẽ tay vào miệng, đưa ngón tay với mấy móng hơi xám ra cầm lấy một chùm tóc của Hyungseob giật xuống. Mấy chiếc kẹp tăm bị kéo lệch đâm vào da đầu nhức nhối, Hyungseob chỉ nhíu mày không nói câu nào. Nhưng một khi đã bị ghét thì thở thôi cũng đã thành lí do, chùm tóc giả của cậu lại càng bị kéo mạnh hơn trước. "Sao, nhíu mày nhăn mặt? Mày ghét bọn tao? Hôm nay không có Park Woojin cùng đám anh em vo ve bên cạnh mà mày vẫn định tỏ thái độ không vừa lòng?" Lần trước Park Woojin không biết mắc chứng gì mà nhảy như lên đồng trong trận battle với Lee Minki. Lee Minki dù mặt ngoài vẫn cười cười nói nói nhưng trong lòng thì bị đả kích thê thảm, cuối cùng cả Park Woojin lẫn Ong Seongwu đều bỏ đấu làm Kyungnam lại mang tiếng là thắng nhờ kẻ mạnh không buồn tham gia. Lâu lắm không gặp đám nam sinh liều mạng mà dẫn đầu là Kang Daniel, hôm nay Joon Taeho kéo cả một bầy nam sinh chạy sang tính giở trò lôi Park Woojin vào một góc đánh đấm cho hả giận. Không ngờ Park Woojin còn chưa gặp được thì đứa nhỏ hay đi cùng cậu ta đã tự rơi vào hang cọp trong bộ dạng dễ bắt nạt hơn bất cứ lúc nào. Hyungseob vẫn như cũ đứng yên, hai tay nắm chặt khép bên sườn: Vội vàng đi ra khỏi khu vực lễ hội, đến một tờ giấy cậu còn không mang theo, đừng nói là điện thoại. Đám học sinh Danwon chỉ đứng xem trò vui, mấy kẻ từ Kyungnam càng được dịp lấn tới. Hyungseob nhìn qua chân cẳng của đám người đó, xung quanh không hề có ai. Muốn đi xuống được chắc chắn phải động tay chân nhưng xem ra không thể đánh lại dù chỉ một tên trong số đó, Hyungseob còn đang suy nghĩ thì một kẻ đã dùng đầu cây thước kẻ dài nhấc váy cậu lên. "Để tao xem… ối!" Có người lạ động đến, Hyungseob theo phản xạ co chân đạp mạnh. Bất ngờ bị đạp trúng, kẻ vừa động đến cậu nằm ngay ra trên sàn, cây thước văng xa cả mét. Hyungseob không chờ đợi gì thêm nữa, cậu nhắm vào kẽ hở vừa được tạo ra từ tên xấu số vừa bỏ đội hình, giẫm lên đùi hắn nhảy phốc ra ngoài. Hành lang không có ai. Hyungseob quên cả chuyện mình đang mặc váy, chạy hết tốc lực cho đến khi chân chạm tới bậc cầu thang đầu tiên thì dừng lại. Tiếng bước chân vẫn rầm rập sau lưng, Hyungseob vừa nhấc chân lên định chạy tiếp thì đã tiếp đất bằng đầu gối, sau đó là bằng cả thân mình. Một cú đá ngang lưng đẩy Hyungseob lăn xuống mấy bậc thang, cho đến khi thân người va vào tường rồi dội ngược ra, cậu mới trở mình ôm lấy người đau đớn. Đám người phía trên thấy Hyungseob bị đá lăn đi thì đã kéo nhau tẩu tán, thứ cuối cùng ở lại với cậu là một mẩu thuốc cháy dở do Joon Taeho vừa cười sằng sặc vừa ném xuống cầu thang. ---
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Hyungseob vẫn cuộn mình nằm ở góc cầu thang không người qua lại. Mấy chiếc kẹp tăm bên trong bộ tóc giả vẫn như cũ châm chích vào đầu, Hyungseob lăn qua lăn về với một bên cổ chân đau nhói. Cậu cắn môi đến ứa máu, đến lúc môi vừa hé thì từ trong vô thức Hyungseob bật ra một tiếng kêu: "Park Woojin!" Bờ vai còn căng lên vì đau đã chùng xuống, Hyungseob bất lực cào cấu cánh tay rồi lại tự đánh lên khắp người mình. Trong lúc cần ai đó bên cạnh nhất, lúc bản chất yếu đuối được bộc lộ hoàn toàn, thì tiếng gọi đầu tiên của Ahn Hyungseob luôn là Park Woojin. Từ năm năm tuổi bị bắt nạt ở nhà trẻ, người Hyungseob tìm đến không phải là cô giáo mà là đứa nhỏ bằng tuổi mình suốt ngày ngồi yên không nhúc nhích. Bảy tuổi theo Woojin đến phòng tập bị ép căng cơ,
Hyungseob chạy tới trốn sau lưng Woojin không chịu tập rồi từ đó về sau mọi người đều để yên cho Hyungseob ở sau lưng Woojin mà tác oai tác quái nhảy nhót không theo bất cứ quy luật nào. Mười lăm tuổi lần đầu tiên nếm mùi đánh nhau với nam sinh trường Kyungnam trong trận battle chào sân Woojin thắng, trước khi Dongho cùng Daniel chạy tới dẹp đám người hăng máu vây quanh bọn họ, Woojin theo thói quen đẩy Hyungseob ra sau lưng rồi cương quyết ghì chặt tay lại, mặc kệ cho Hyungseob vặn vẹo đòi bước tới phía trước đối mặt với đám người kìa. Park Woojin không phải người khổng lồ, nhưng tự cho mình đủ mạnh để giấu Hyungseob sau lưng che cho cậu tránh đi vài thương tổn. Thói quen gọi tên Woojin không nằm trong khu vực tình cảm mà Hyungseob đã cắt đi, nó là tình thân bao nhiêu năm dần dần ngấm sâu vào tiềm thức. Thứ tình cảm đó không cách phẫu thuật nào cắt đi được, trừ khi là thay mới hết toàn bộ linh hồn mình. Ngày nào tình thân đó vẫn còn, thì ngày đó vết thương trong ngực Hyungseob vẫn sẽ còn nhức nhối. Cây hoa đã bị lấy ra gần hết, nhưng chắc chắn vẫn còn một đoạn rễ của nó, đoạn rễ không nằm trong ngực mà ẩn sâu trong từng tế bào, đang nằm im đợi kết thúc mùa đông. Hyungseob thôi tự đánh mình, từ từ ngồi dậy rồi co chân níu lấy tay vịn cầu thang nhấc từng bước xuống nơi có tiếng nhạc cùng tiếng người nói ồn ào. Woojin sẽ không tới. Cậu sẽ không đi tìm Hyungseob như những ngày xưa nữa. Mà Hyungseob không chắc là Woojin ngày xưa có tìm mình hay không, vì những ngày trước cậu luôn là người chủ động tiến đến gần. Giống như là mặt trăng quay xung quanh trái đất, ngày đêm năm tháng chỉ có một quỹ đạo duy nhất, dựa vào lực hấp dẫn của trái đất mà điều chỉnh đường đi của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me