Reup Chi Phu Vi Huynh
"Oành!" Khi một tiếng vang lớn từ phía bên phải máy bay truyền đến, chiếc máy bay hành khách bay từ thành phố S sang thành phố B này đã ở 30 000 feet* trên không trung.
*30 000 feet ~ 9 000 m.
Vì hôm trước thức suốt đêm quay phim, vốn dĩ Lâm Tử Tích đã mệt mỏi ngủ gà ngủ gật rồi, bây giờ lại bị tiếng vang khác thường này dựng đầu dậy.
"Phát sinh chuyện gì?" Hắn dụi dụi con mắt, hỏi Cố Trạch Thành bên cạnh.
Sắc mặt Cố Trạch Thành rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng lời anh ghé vào tai diễn viên Lâm thầm thì lại khiến người ta không bình tĩnh nổi —— "Có thể là động cơ máy bay bị trục trặc."
"À... Hả?!" Hồi đầu Lâm Tử Tích còn mơ hồ, đến lúc phản ứng được thì suýt nhảy dựng lên khỏi ghế, "Ngài nói động cơ..."
Hắn vốn định xác nhận lại với ba hắn xem có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng rất nhanh, đám khói gay mũi ùa vào trong khoang hành khách và thân máy bay bắt đầu xóc nảy kịch liệt đã dùng sự thật chứng minh vừa rồi hắn không có nghe nhầm.
Lần này, hơn hai trăm hành khách trên máy bay đều ý thức được tình hình không ổn.
Mà tiếp viên hàng không dùng giọng nói ra vẻ bình tĩnh nhưng không ngăn được run rẩy tiến hành phát thanh, nhắc hành khách thắt chặt đai an toàn, thực hiện tốt các biện pháp an toàn liên quan, điều này càng chứng minh chuyến bay BY2628 mà bọn họ đang ngồi có xác suất rất lớn sẽ leo lên trang đầu các tạp chí lớn —— dùng một loại tiêu đề mà tất cả mọi người đều không muốn.
Nháy mắt, tiếng la hét hoảng sợ và tiếng khóc bất lực giống như những cơn sóng lớn mãnh liệt truyền đến từ phía sau khoang hành khách, cho dù các tiếp viên hàng không không ngừng qua lại như con thoi, tiến hành kiểm tra giá hành lý và nhắc nhở các hành khách ngồi tại chỗ một cách chuyên nghiệp thì mặt mày của các nhân viên này cũng đều căng thẳng, tái nhợt.
Lâm Tử Tích sống hai mươi mấy năm cuộc đời ít nhiều gì cũng từng trải qua chút sóng gió, nhưng vẫn là lần đầu gặp nguy cơ sinh tử như vậy, không khỏi bị bầu không khí hoảng sợ tuyệt vọng trong khoang hành khách tác động, nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Hắn nghĩ lỡ máy bay thật sự rủi ro, bộ Linh Phi Truyện có thể sửa kịch bản hay không, trực tiếp cho Tôn Ngọc Văn làm nam chính, còn nhân vật của mình không đổi người diễn mà là đổi thành nam hai, còn nghĩ đến vụ Thu Liên Dật đã mất tích rồi, bây giờ mình lại xảy ra chuyện, không chừng Astor có thể đạt được danh hiệu "Sát thủ giết nam diễn viên trẻ" và truyền thuyết giang hồ "Ai làm đại diện người đó xui xẻo".
Diễn viên Lâm nghĩ tới nghĩ lui, ấy thế mà cuối cùng phát hiện một việc, vụ mình mới hai mươi mấy tuổi đã bị rớt máy bay chết cũng không đáng sợ, mà đáng sợ chính là đến lúc đó nữ sĩ họ Lâm vừa thấy danh sách tử vong, phát hiện hắn lại cùng ba hắn "người một nhà quan trọng nhất chính là ngồi ở bên nhau thật chỉnh tề"... Kích thích này có thể to lắm đó.
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Lâm Tử Tích nhịn không được run bần bật.
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng dưng nắm lấy bàn tay phải đang siết chặt chỗ vịn ghế của hắn.
"Đừng sợ... Chỉ cần tình huống không chuyển biến xấu, dù máy bay chỉ có động cơ đơn cũng có thể bay được một khoảng rất dài. Bây giờ chúng ta cách thành phố N không xa, chỉ cần thao tác của cơ trưởng không xuất hiện sai lầm gì, phía đài quan sát điều phối thích đáng, chiếc máy bay này nhất định có thể bình an hạ cánh khẩn cấp ở sân bay thành phố N." Cố Trạch Thành cầm tay Lâm Tử Tích, nhìn vào đôi mắt hắn, dịu dàng lại kiên định mà nói: "Cậu đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu."
Lúc này, Lâm Tử Tích bỗng nhiên cảm thấy âm thanh vừa mới phát ra từ người ngồi bên cạnh là âm thanh êm tai nhất trần đời.
Giống như con nít trốn vào trong lồng ngực rộng lớn của ba nó tìm kiếm che chở, trái tim vốn đang thấp thỏm lo âu của hắn được lời nói và nhiệt độ cơ thể truyền đến từ lòng bàn tay của Cố Trạch Thành trấn an, dần dần yên lòng lại.
Hắn chớp chớp mắt, nhìn Cố Trạch Thành xác nhận lần nữa, "Ngài thật sự không có gạt tôi chứ?"
"Tôi thề." Cố Trạch Thành chỉ ngón tay lên trời.
Lâm Tử Tích vẫn không buông tha, hỏi: "Nếu ngài gạt tôi thì tính sao đây?" Chỉ là chính hắn cũng chưa phát hiện ra... cái giọng điệu kia của hắn, bảo là nghi ngờ, chẳng bằng bảo là đang làm nũng thì đúng hơn.
Ba Cố lại lĩnh ngộ được một điều: Thanh niên bên cạnh vừa rồi thoạt nhìn khiến người ta nhịn không được đi an ủi, bây giờ lại dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình chằm chằm không bỏ, chẳng phải vì không tin tưởng mình, mà chỉ là đang cầu mong một sự đảm bảo mà thôi.
Anh cười cười, nắm tay Lâm Tử Tích chặt hơn nữa, "Nếu tôi lừa cậu thì sẽ cùng cậu đi đến suối vàng."
Lâm Tử Tích cảm động trong vòng một giây, sau đó phản ứng kịp: Ba hắn đây không phải là đang nói nhảm sao?!
Cơ mà lòng hắn lại hoàn toàn thả lỏng một cách kỳ lạ, không phải coi thường sống chết, mà là tin chắc lời của Cố Trạch Thành —— Bọn họ nhất định sẽ không có việc gì.
Sau đó, diễn viên Lâm bắt đầu tính sổ, nhỏ giọng rủa bên tai người ngồi cạnh: "Thủy nghịch như ngài và tôi mà ở trên máy bay nói đùa nhảy máy bay cái gì chứ?!"
Ông chủ Cố làm sao cũng không ngờ sau khi cái thằng nhóc này được mình trấn an bình tĩnh trở lại, nó không phải nói lời cảm ơn mà ngược lại bắt đầu ụp nồi cho mình, còn là một cái nồi thật to thật bự như thế nữa.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, kiên quyết không chịu đội cái nồi đó, "Chúng ta không có khả năng nhảy máy bay, đường bay từ thành phố S đến thành phố B không băng qua mặt biển, cho dù máy bay có rớt..."
"Shiet!" Mắt thấy "phi" kim chủ daddy có vận khí y chang mình sắp dựng chiếc cờ chắc chắn chết là "máy bay rớt" lên, Lâm Tử Tích sợ tới mức dùng tay trái bịt miệng đối phương lại, "Bậy bậy bậy, con nít nói chuyện không cố kỵ, đại cát đại lợi*!"
*Đọc có thấy khó hiểu hay không? :v Tập tục mê tín ngày xưa hay dán bốn chữ này vào năm mới, tại vì mấy đứa con nít nói chuyện đâu có biết kiêng kỵ, dán vậy giống như để thôi miên mình và người rằng "con nít chẳng biết gì, nói điềm gở cũng không sao". Bây giờ ba Cố đã lỡ nói điềm gở rồi, hành động của Tích Tích cũng giống như mấy ông già hồi xưa đó.
Sống đến từng tuổi này, bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình rất nhiều nói là "con nít nói chuyện không cố kỵ", Cố Trạch Thành lập tức nhịn không được bật hơi phụt cười.
Hơi thở nóng ướt mang theo tiếng cười của Cố Trạch Thành cùng nhau phun vào lòng bàn tay Lâm Tử Tích, khiến hắn có loại cảm giác tê tê dại dại.
Chẳng biết vì sao, gương mặt Lâm Tử Tích bỗng dưng ửng đỏ, hắn giống như bị phỏng tay, lập tức rút về, giấu ở sau lưng.
"Ngài..." Hắn vừa định mở miệng bảo ba hắn đừng cười nữa thì đã bị thông báo của cơ trưởng ngắt lời.
"Tổ máy bắt được liên lạc với sân bay thành phố N rồi, trung tâm khống chế sân bay đã bắt đầu chuẩn bị đường băng hạ cánh cho chúng ta, xin mọi người hãy yên tâm, trong khoảng 30 phút chúng ta sẽ hạ cánh an toàn tại thành phố N."
Cái mùi tuyệt vọng vốn ngập tràn trong máy bay bởi vì lời cơ trưởng nói mà tan đi hơn phân nửa, sự ồn ào trong khoang hành khách dần dần yên tĩnh lại, phần lớn hành khách đều bắt đầu vừa cầu nguyện vừa chờ đợi sự "hạ cánh an toàn" trong miệng cơ trưởng.
Người bị Cố Trạch Thành đổi chỗ ngồi là trợ lý Tiểu Trương cũng bình tĩnh theo, cậu cất cây bút ghi âm đã ghi lại "di ngôn" của mình hơn 10 phút qua, nói với Lâm Tử Tích ở hàng phía trước: "Anh Lâm à, vừa rồi suýt chút em cho rằng em sắp sửa theo anh san bằng hot search trên Weibo và trang đầu báo giải trí đó... Không cần công ty tung tin tức độc quyền và phí tổn nhé."
Tuy rằng lúc trước diễn viên Lâm cũng nghĩ tới cái này, cơ mà cảm nhận được ý cười chế nhạo của ông ba ruột bên cạnh mình, hắn quay ra sau trừng mắt, hung dữ trả lời: "...Nín!"
Sau đó Lâm Tử Tích cũng giống như các hành khách khác, bắt đầu yên tĩnh chờ đợi máy bay hoặc an toàn hoặc trí mạng hạ cánh.
Hai mươi phút sau, chiếc máy bay xuất phát chẳng bao lâu đã trải qua Tốc Độ Sinh Tử* này cuối cùng cũng đáp chính xác xuống đường băng sân bay thành phố N trong sự dằn xóc, khoang thuyền lập tức bộc phát tiếng hoan hô thật to.
*Một bộ phim hành động Mỹ sản xuất năm 1994, Lâm Tử Tích chỉ đang dùng tên phim để chơi chữ như tụi mình vẫn hay dùng thôi.
Lâm Tử Tích cũng theo người ta hoan hô một tiếng, sau đó phát hiện hai bàn tay vốn chỉ gác lên nhau của hắn và Cố Trạch Thành chẳng biết tự khi nào đã biến thành mười ngón đan nhau.
Cơ mà ở trong bầu không khí cuồng hoan vì vừa thoát chết hiện tại, hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại đi ôm cổ ba hắn, không ngừng vui mừng nói bên tai Cố Trạch Thành : "Cũng may có ngài ở đây, cũng may có ngài ở đây..."
Ba Cố ngây người một lúc, do dự vài giây mới ôm lại người ở trước mặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, mãi đến khi Lâm Tử Tích chui ra khỏi lòng anh thì mới dừng lại được.
Có lẽ là bởi vì cái ôm này tới quá đột ngột, kéo dài quá lâu, mãi cho đến đi ra khỏi khoang máy, Cố Trạch Thành dường như vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi nước hoa thoang thoảng của đối phương.
Cái mùi này cũng quá ngọt đi —— Ba Cố nghĩ như thế ở trong lòng.
Thật đúng là quá ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me