Reup Chi Phu Vi Huynh
Khi MC tuyên bố đêm từ thiện Bác Thâm kết thúc, ánh mắt Cố Trạch Thành đảo qua vị trí trống không nào đó trên bàn minh tinh ở hàng phía trước lần nữa, nhịn không được nhíu mày.
Anh thừa nhận hễ đụng tới chuyện của Lâm Tử Tích là mình lại hành xử một cách do dự và tiêu cực, điều này rất hiếm thấy ở anh.
Cậu minh tinh nhỏ ấy gần như ở hai thế giới song song với anh, nhưng lại có thể lấy một cái thế gọi là "cuồng phong đổ bộ" xông vào cuộc đời anh, thổi gợn một hồ nước xuân, cứ thế ép cho cái con người đã trải qua không biết bao nhiêu cảnh đời là ông chủ Cố rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng Cố Trạch Thành, Lâm Tử Tích giống như một đóa hoa sắp nở rộ dưới vực sâu, rất đẹp, nhưng không thích hợp. Anh đứng bên bờ vực chăm chú nhìn xuống phía dưới hồi lâu, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm xoay người rời đi, quay trở về con đường chính đạo của mình.
Cố Trạch Thành đã quyết định kết thúc cái hợp đồng vốn dĩ rất hoang đường giữa anh và Lâm Tử Tích, thậm chí anh cũng làm xong nốt dự án "từng bước phải làm sau này để khắc phục hậu quả" luôn rồi.
Đêm nay, khi Lâm Tử Tích hẹn anh nói đôi lời vào thời điểm kết thúc đêm từ thiện, Cố Trạch Thành đã định giải quyết dứt khoát lúc đó luôn, có điều là anh không ngờ đối phương lại một đi không trở lại ngoài dự đoán như thế, gác anh qua một bên.
Cố Trạch Thành chờ đến gần như toàn bộ minh tinh, khách quý và truyền thông đều về hết cũng không thấy người trở lại, gọi ba cuộc điện thoại cho Lâm Tử Tích cũng chẳng ai nghe.
Cậu ta bị ai hoặc chuyện gì đó quấn chân rồi sao? Cố Trạch Thành vừa nghĩ vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cũng bắt đầu đi ra ngoài hội trường.
Trong lòng Cố Trạch Thành mơ hồ có loại cảm giác nôn nóng và bất an khó nói thành câu, loại nôn nóng bất an này khiến anh cảm thấy mình thật buồn cười.
Lâm Tử Tích là một thằng đàn ông, đi không từ giã thì thôi, không chừng đêm nay người ta tình cờ gặp gỡ ai đó mới vứt mình ra sau đầu... Nghĩ đến khả năng này, ông chủ Cố lập tức cảm thấy... hình như anh lại càng bực bội hơn rồi.
Đúng lúc ấy, tổng giám đốc Tưởng Hữu Lương của Giải Trí Phong Thành chạy thẳng đến đây, sau khi nhìn thấy Cố Trạch Thành thì dừng bước, "Tổng giám đốc Cố, anh có nhìn thấy tổng giám đốc Phong của chúng tôi hay không?"
Lúc trước Cố Trạch Thành vì tìm thầy dạy diễn xuất cho Lâm Tử Tích mà gặp Tưởng Hữu Lương ở bàn tiệc một lần, đương nhiên biết người Tưởng Hữu Lương hỏi chính là Phong Nguyên, "Tổng giám đốc Phong của các cậu à? Không có. Sao vậy, cậu ta cũng mất tích?"
"Còn không phải sao!" Trong lúc nôn nóng, Tưởng Hữu Lương không để ý tới cái chữ "cũng" của Cố Trạch Thành, liên thanh bắn câu trả lời như cái súng máy: "Trước lúc kết thúc hoạt động một tiếng đồng hồ, tổng giám đốc Phong nói đi ra ngoài hít chút không khí, kết quả đến bây giờ cũng chưa trở về. Vừa rồi tôi có đến bãi đỗ xe thì thấy xe của anh ta vẫn còn nhưng người thì không biết đi đâu, tôi gọi vài cú điện thoại cũng không bắt máy..."
Khi nghe đến đoạn Tưởng Hữu Lương nói về thời gian Phong Nguyên rời khỏi hội trường, vẻ mặt Cố Trạch Thành đã lập tức thay đổi ngay lúc đó rồi, đến khi Tưởng Hữu Lương nói hết thì gương mặt Cố Trạch Thành cũng đã trở nên nghiêm trọng, "Phòng giám sát sân vận động ở đâu cậu có biết không?"
"Hả? Không biết..." Tưởng Hữu Lương bị hỏi đến có chút lơ mơ, "Hẳn là tổng giám đốc Phong còn ở đây, tôi tìm tiếp là được, cần phải điều động cả camera sao?"
Trong lúc Tưởng Hữu Lương còn phân vân, Cố Trạch Thành đã nhanh bước tiến đến đại sảnh - nơi có bày bản đồ sân vận động, anh vừa đi vừa móc di động ra bấm số, "Cục trưởng Vương à? Thật ngại quá, đã trễ thế này mà còn gọi điện thoại quấy rầy ngài. Bên này tôi có một người bạn có khả năng đã xảy ra chút chuyện ở sân vận động thành phố... Đúng, đúng, chính là hội trường đêm từ thiện Bác Thâm... Phiền ngài giúp tôi tìm anh em đang trực ca này hỗ trợ tôi và sân vận động điều động camera giám sát... Được được, tôi đang trên đường đến phòng giám sát, cảm ơn ngài..."
Khi Cố Trạch Thành đi vào phòng giám sát ở lầu hai, ngoại trừ bảo vệ sân vận động thì đã có hai người mặc đồng phục cảnh sát chờ ở bên trong.
Đôi bên trao đổi ngắn gọn xong, Cố Trạch Thành kêu bảo vệ tua video giám sát đến lúc 10 giờ, sau tám lần tua, cũng không đợi lâu lắm, hình ảnh Lâm Tử Tích đã xuất hiện trên màn hình camera theo dõi ở cửa D sân chính.
Qua những camera theo dõi khác nhau, Cố Trạch Thành nhìn thấy Lâm Tử Tích từ từ tiến vào toilet, rồi cùng rời đi với một người cũng không thấy tăm hơi là Phong Nguyên, họ đến phòng nghỉ VIP chưa lắp camera ở cùng tầng. Cố Trạch Thành mím môi trong vô thức, mãi cho đến khi thấy Lâm Tử Tích rời khỏi phòng VIP một mình, lòng mới thoáng thả lỏng xuống.
Sự chú ý của Cố Trạch Thành vẫn luôn đặt trên người Lâm Tử Tích, nhưng bên này cũng đã có người trong số cảnh sát và bảo vệ ở đây phát hiện có người thứ ba bước vào căn phòng VIP, sau đó gã kia đỡ Phong Nguyên đã hơi mê man ra, cắp anh ta đi vào buồng thang thoát hiểm, cũng là một điểm mù camera.
"Đội trưởng Trương, đội trưởng Trương, chúng tôi phát hiện một vụ án nghi ngờ là bắt cóc, mời ngài tới phòng giám sát một chút." Vị cảnh sát có vóc dáng hơi cao hơn vị còn lại vừa nhìn chằm chằm hai cái camera theo dõi ở buồng thang thoát hiểm lầu một và lầu hai, vừa dùng bộ đàm gọi cho cấp trên. Khi xem đến đoạn Lâm Tử Tích đi vào thang thoát hiểm lầu một, anh ta lại bổ sung một câu, "Có thể còn có án đả thương ác tính."
Tay phải Cố Trạch Thành lập tức nắm thành đấm.
Đừng bị sao cả, đừng bị sao cả, Lâm Tử Tích, cậu nhất định đừng bị sao cả... Anh không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Nhưng trên thực tế, khi cánh cửa thoát hiểm hé mở, anh chỉ có thể nhìn thấy cái con người tỏa sáng từ vực sâu vạn trượng ấy xuất hiện chưa tới một giây thì đã bị người ta túm lại lôi ngược về phía sau.
Trên màn hình camera không tiếng động, cửa thang thoát hiểm không một bóng người trông như an ninh và yên bình, nhưng trái tim Cố Trạch Thành lại nhảy kịch liệt tựa như cả bầu trời sụp đổ cùng nền đất vỡ toang.
Khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng hết tốc lực chạy về phía thang thoát hiểm, có điều là bởi vì cánh cửa - vật chứng kiến Lâm Tử Tích không thể tránh được một kiếp - bị khóa lại từ bên trong, khiến anh không thể không dừng bước.
"Mấy chú có chìa khóa cánh cửa này chứ?" Viên cảnh sát phản ứng nhanh nhất cũng chạy theo tới, quay đầu hỏi bảo vệ đứng cách đó vài mét ngoài sân vận động.
"Ở... ở phòng giám sát, tôi đi lấy ngay..."
Bảo vệ vừa nói vừa xoay người chạy ngược lại, nhưng ông còn chưa nói xong, Cố Trạch Thành đã một cước đạp văng cửa rồi.
Sau khi hai cánh cửa bị mở tung, có mùi máu thoang thoảng tràn ra, cùng với Lâm Tử Tích đang nằm trên mặt đất, bàn tay bụm cổ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đồng tử Cố Trạch Thành lập tức co rút lại, anh hơi lảo đảo quỳ xuống bên cạnh Lâm Tử Tích, đôi tay đè trên bàn tay đã đuối sức của hắn, không ngừng nói lặp đi lặp lại với cái con người đã bắt đầu chìm vào mê man này: "Không sao cả, Lâm Tử Tích, cố chịu đựng, xe cứu thương lập tức tới ngay, sẽ không sao... Lâm Tử Tích, đừng ngủ, cố chịu đựng... cố chịu đựng, tôi xin em... Chỉ cần em còn sống, muốn nói cái gì cũng được..."
Lâm Tử Tích đang trong những giây phút đợi chờ dài dằng dặc gần như sắp bỏ cuộc, nghe thấy từng tiếng kêu gọi của anh, hắn cố sức mở mắt ra, nhìn gương mặt đẹp trai lộ vẻ sợ hãi hiếm hoi nhưng vẫn đẹp trai của ba hắn, cái câu "thiên ngoại phi tiên*" bay vào đầu hắn -- daddy nhà ta là anh hùng cái thế, sẽ có một ngày daddy cưỡi đám mây bảy màu tới cứu ta.
Tốt quá. Lâm Tử Tích nghĩ ở trong lòng.
Tốt quá, anh hùng cái thế của ta đã tới cứu ta.
*Thiên ngoại phi tiên là một loại võ công tuyệt thế trong phim kiếm hiệp, khi đối thủ gặp cái chiêu này thì bị chấn động, khó đỡ, đây là loại võ học tối cao khiến đối thủ mê muội với các chiêu thức thần kỳ. Dịch từng chữ ra thì thiên ngoại phi tiên là tiên bay trên bầu trời đó, mọi người cũng có thể hiểu theo nghĩa đen luôn. Cho nên em nó mới nói cái gì mà "anh hùng cái thế", cái gì mà "cưỡi đám mây"...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me