LoveTruyen.Me

Reup Phe Vat Dong Doi Ba Tuoc

Phá hủy tất cả.
Những người phản ứng đầu tiên là những người luôn ở bên cạnh Cale.

“Choi Han!”

Rosalyn gọi Choi Han. Cùng lúc đó, tay cô siết chặt viên ma thạch thượng cấp.

Choi Han chạy về phía mép vách đá.

Ùuuuuuung-

Mana bắt đầu rung chuyển xung quanh Rosalyn. Bàn tay còn lại của cô tập trung vào việc thi triển thần chú. Cô đã thực hiện tất cả năm động tác.

Ngay thời điểm mọi chuyển động của cô kết thúc.

Bộp, bộp, bộp!

Chân Choi Han đạp vào mặt đất.

Và Rosalyn mỉm cười.

Cô là người điềm đạm nhất trong <Sự ra đời của một Anh hùng>. Nói theo một cách khác, là cô không hề có cảm giác sợ hãi.

Cô có thể vứt bỏ vị trí công chúa của mình và không đặt ra giới hạn cho bản thân bằng việc tin rằng mình sẽ trở thành Tháp Chủ của Ma Tháp.

Tuy vậy, điềm đạm không có nghĩa là bình tĩnh. Ánh mắt của cô hướng về phía kẻ địch.

“Tất cả các ngươi đều chết hết đi.”

Cô đưa tay về phía Choi Han.

Shaaaaaaaa-

Gió bao bọc lấy cơ thể Choi Han.

Ma thuật bay.

Rosalyn nâng Choi Han lên trời và nhanh chóng tiếp tục hành động tiếp theo.

“Đội Pháp sư một, hai và ba, chuẩn bị những vòng tròn ma thuật tấn công mạnh nhất!”

Cô lần lượt ném ma thạch thượng cấp cho đội trưởng pháp sư của Vương quốc Roan và Vương quốc Breck, những người đang tiến về phía cô. Trong chuyển động của cô không có lấy một chút do dự.

Các đội trưởng đã bị sốc nặng khi bắt được những viên ma thạch thượng cấp.

“Đội Pháp sư thứ tư sẽ tạo vòng tròn ma thuật tốc độ để đưa đồng minh của chúng ta ra phía sau!”

Một viên ma thạch thượng cấp khác được ném cho đội trưởng đội thứ tư. Ngay lúc đó, học trò số một của Pháp sư Hoàng gia, Bá tước Ecross, tiếp cận Rosalyn.

Hắn là Phó Đội trưởng của Đội Pháp sư thứ ba.

“Ngài chỉ huy, còn ma thuật bay thì sao ạ?”

Tộc Hổ, tộc Cá voi và những chuyên gia bên phe của Cale.

Họ cần ma thuật bay để đưa những người mạnh mẽ này đến chiến đấu với lũ Gấu.

Không dễ để thực hiện một ma thuật có thể khiến người khác bay lên không trung. Ít nhất, bạn cần phải là một pháp sư trung cấp để có thể thi triển loại ma thuật đó.

“Tôi sẽ làm.”

“Vâng?”

Rosalyn thậm chí không nhìn Bá tước Ecross khi mana bắt đầu xuất hiện xung quanh cơ thể cô.

“Tôi có thể giải quyết việc này. Quay về Đội Pháp sư thứ ba đi, Phó Đội trưởng.”

Bá tước Ecross nao núng và lùi lại.

Một, hai, ba.

Dòng Mana đỏ trào ra từ Rosalyn trở thành những sợi chỉ mỏng khi chúng quấn lấy cơ thể cô ấy.

Không, chúng cứ như thể là những con sóng đang trôi nổi xung quanh cô.

‘Ecross, con không thể đánh giá Công chúa Rosalyn theo những tiêu chuẩn thông thường. Có một lý do khiến tiếu thư vứt bỏ vị trí công chúa.’

Ecross nhớ lại những điều mà thầy của hắn, Pháp sư Hoàng gia Vương quốc Breck, đã nói với hắn trước đây. Sau đó hắn ta nhìn quanh. Có vô số pháp sư ở đó khi họ kết hợp những pháp sư của Vương quốc Roan và Vương quốc Breck.

Trước giờ Ecross chưa từng thấy nhiều pháp sư chiến đấu như vậy.

Không, hắn chưa bao giờ được chứng kiến khung cảnh nhiều pháp sư tập hợp lại với nhau như thế.

Bởi vì bây giờ không còn tồn tại Ma Tháp.

Ma Tháp.

Là nơi để hàng trăm pháp sư tụ họp. Vậy nhưng Ma Tháp gần đây nhất đã sụp đổ.

Ecross quan sát tấm lưng của Rosalyn.

Có quá nhiều sợi chỉ mana đỏ đang vây lấy cô khiến hắn không còn có thể nhìn thấy cô nữa.

Thiếu nữ dẫn đầu các Đội Pháp sư trông rực rỡ và bùng nổ hệt như mái tóc đỏ của cô vậy.

‘Ecross, ta rất trông chờ vào tương lai của công chúa Rosalyn, à không, tương lai của pháp sư Rosalyn. Vì vậy hãy chú ý theo dõi và học hỏi từ tiểu thư trong trận chiến.’

‘Thầy. Con nghĩ con đã hiểu thứ tương lai mà thầy đang mong đợi rồi.’

Bá tước Ecross xoay người và rời khỏi Rosalyn. Hắn vội vã bước về vị trí ban đầu của mình. Cùng lúc đó, Rosalyn nhìn người đang đứng ngay bên cạnh cô và nở một nụ cười.

“Đừng lo lắng, thiếu gia Cale.”

Cô tinh nghịch nói thêm.

“Những viên ma thạch kia, tôi chắc chắn sẽ trả đầy đủ cho cậu.”

“Tôi sẽ giảm giá nếu cô mua với số lượng lớn.”

Rosalyn cười khúc khích trước câu trả lời của Cale và cô nhắm mắt lại trước khi mở chúng ra và hét lớn. Đồng thời những sợi chỉ đỏ lơ lửng quanh cô phóng về một hướng duy nhất.

“Đi nào!”

Những người tộc Hổ phản ứng lại với tiếng hét của cô.

Mặt đất rung lên khi những người Hổ to lớn từ từ di chuyển. Giọng của chú thuật sư Gashan vang lên trong nhóm người Hổ.

“Hỡi gió, xin hãy mang những đôi cánh đen đến!”

Bộp.

Quyền trượng của Gashan đâm xuống mặt đất. Sau đó, họ nghe được tiếng quạ kêu phát ra từ phía xa.

Quạ, quạ, quạ.

Dường như một đám mây đen đang hướng về phía họ.
Đám mây đó tiến đến nơi họ đang đứng với hình ảnh mặt trời mọc đằng sau. Nhưng mây đen không chỉ đến từ một phía. Hàng chục, không, hàng trăm con quạ đang bay đến chỗ họ từ mọi hướng.

Rosalyn và Gashan chạm mắt.

Gashan mỉm cười và cất lời.

“Chúng sẽ là chỗ đứng cho người Hổ có thể bay lên nhờ sự giúp đỡ của cô.”

Những con quạ này sẽ là chỗ để chân tạm thời cho mỗi bước đi trên không của những người Hổ.

“Chúng cũng sẽ che mắt kẻ thù.”

Những con quạ sẽ tập trung lại cùng nhau để che khuất đi tầm nhìn của kẻ thù. Trong khoảnh khắc bị che mắt tạm thời đó, những người Hổ và Choi Han sẽ tấn công.

“Tuyệt vời. Tôi thích điều đó.”

Rosalyn gật đầu, nhắm mắt và mở lòng bàn tay ra.

Shhh.

Viên ma thạch thượng cấp lơ lửng khi những sợi chỉ mana đỏ theo chuyển động của cô quấn lấy cơ thể của những người Hổ.

Mái tóc của Rosalyn sáng đỏ như mặt trời đang mọc lên kia.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Những người Hổ đạp mạnh vào mặt đất.

Những sợi chỉ đỏ nâng người Hổ lên không trung.

Phựt.

Những sợi chỉ mana liên kết với Rosalyn bị đứt, vậy nhưng, sự kết nối vẫn còn đó.

Sợi chỉ đỏ vây lấy người Hổ và dần dần trở nên trong suốt cho đến khi chúng biến thành gió.

“Kehehe, chúng ta lại được gặp lũ Gấu khốn nạn đó rồi!”

Những người Hổ tách ra. Mỗi người họ phải xử lý mười kẻ thù tộc Gấu. Đây là tình huống một chọi nhiều. Tuy nhiên, những người Hổ không thể giấu nổi sự phấn khích.

“…Bọn khốn các ngươi chính là lũ người Hổ đã giết thành viên của tộc Gấu Nâu chúng ta!”

Những người Hổ chế giễu những người tộc Gấu Nâu đang gầm gừ với họ.

“Sao các ngươi lại đổ lỗi cho bọn ta khi chính hành động của các ngươi đã giết chúng?”

Plop.

Những người Hổ cảm nhận được những con quạ đang bay dưới chân họ và cho họ mượn cơ thể của chúng.

Họ nghe thấy thủ lĩnh của họ nói vọng lên từ mặt đất.

“Hãy chạy như lúc các ngươi đang ở trong núi!”

Đó là lệnh của Gashan.

Núi rừng là nơi những người Hổ có thể bộc lộ sức mạnh của họ ở mức tối đa. Chạy như thể họ đang ở trên núi.
Một trong những người Hổ liếm môi.

Anh ta đạp lên con quạ dưới chân mình. Bộ võ phục màu trắng của người Hổ bay phấp phới.

“Chỉ mình ngươi có thể xử lý hơn mười người bọn ta không?”

Những người Gấu di chuyển bộ cánh và bay đến chỗ người Hổ đang lao về phía chúng. Người Hổ bắt đầu cười lớn.

“Mấy tên đeo đôi cánh đáng ghét đó sau lưng sao có thể đánh bại một người Hổ của núi được?”

Không gì có thể khiến những người Hổ trên chỗ tựa đen ngòm và làn gió trong suốt chậm đi. Họ có thể dễ dàng nhảy lên những người Gấu đang lao về phía họ bằng đôi cánh khó ưa đó.

Họ di chuyển như thể họ đang là mặt đất rung lên vì động đất. Người Hổ tiến lên phía trước.

Sau đó anh đáp xuống phía sau một người Gấu đã nói chuyện với anh ta.

Người Hổ nâng tay và tóm lấy đôi cánh giả.

“N, ngươi, ối!”

Người Gấu vùng vẫy, nhưng hắn không thể cử động thoải mái vì đôi cánh phía sau đã bị người Hổ nắm chặt.

Nhưng những người Gấu còn lại cũng cùng lúc lao đến người Hổ từ phía bắc, nam, đông, tây và cả bên trên.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng người Hổ không còn nơi nào để chạy nữa.

“Ngươi không thể chuồn đi đâu cả! Ngươi sẽ chết ở đây thôi! Ahahaha!”

Người Gấu với đôi cánh bị chộp lấy cười to.

“Lũ khốn các ngươi ồn quá.”

“Cái gì?”

Người Gấu ngẩng đầu lên. Hắn thấy được có hàng chục người Gấu đang lao về phía người Hổ, vậy nhưng người Hổ vẫn tươi cười. Đột nhiên, hắn cảm thấy ớn lạnh.

Người Hổ vui vẻ nói.

“Chúng ta đang ở trên một ngọn núi, một ngọn núi đấy nhé. Và trên một ngọn núi không có nơi nào bằng phẳng cả.”

Nụ cười dịu dàng của anh bỗng chốc trở nên thật xấu xa bởi răng nanh trên đó.

“Khi nói đến núi, ngươi có cả phía trên lẫn phía dưới.”

‘Có lẽ nào?’

Lúc đôi mắt của người Gấu mở to.

Người Hổ lại đạp vào chỗ tựa màu đen.

Và rồi anh ta bắt đầu hạ xuống.

Hẻm Chết.

Người Hổ rơi xuống bóng đêm của hẻm cùng với người Gấu trong tay.

“Đ, đồ điên!”

Người Gấu lạnh ớn người khi một làn gió thổi qua mặt hắn. Sau đó hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi vì điệu cười của tên người Hổ ngay phía sau.

Người Hổ dồn ít lực vào bàn tay đang nắm lấy đôi cánh lớn.

Kít, rắc!

Anh ta xé toạc đôi cánh. Chúng bị gãy. Người Hổ tiếp tục bẻ nát đôi cánh trong khi họ đang rơi xuống.
Người Gấu thấy từng mẩu của bộ cánh rơi ra từ sau lưng hắn.

Những mẩu xương và kim loại. Chúng đều bắt đầu rơi xuống, từng mảnh, từng mảnh một.

Và cuối cùng.

“Ta nên giữ ma thạch lại chứ nhỉ.”

Viên ma thạch đã không rơi xuống.

Thay vào đó, người Gấu lại cảm nhận được một cánh tay bóp nghẹt lấy cổ hắn.

“Tạm biệt.”

“…Ugh!”

Người Gấu đó không thể thở. Người Gấu đã không thể làm gì vì đôi cánh lớn khiến hắn không thể di chuyển đàng hoàng. Cổ của hắn bị bàn tay của người Hổ tóm chặt.

“Ugh, ugh!”

Cùng với một tiếng gầm, cổ của người Gấu vẹo qua một bên. Hắn đã mất ý thức.

Người Hổ buông cổ người Gấu.

Người Gấu tiếp tục rơi xuống đất.

Tuy nhiên, người Hổ đã bước lên một bước.

Bộp.

Những con quạ cho phép anh ta đứng lên người chúng như vật để chân.

Người Hổ ngẩng cao đầu. Anh nhận thấy được ánh mắt của lũ người Gấu đang nhìn xuống anh.

Và anh mỉm cười về phía chúng.

“Được rồi, đi lên thôi nào.”

Người Hổ thong thả tiến đến kẻ thù như thể anh ta đang dạo bước trên một con đường mòn trong núi. Không chút lo ngại hay lưỡng lự trong mỗi bước đi của anh.

Nhưng anh ta có thể thấy tia sợ hãi nhỏ nhất trong đôi mắt của những người Gấu cuồng hóa.

“Đây chính là lý do vì sao bọn Gấu khốn nạn các ngươi thật vô dụng. Ai quan tâm rằng các ngươi thông minh chứ? Khi các ngươi không thể tận dụng lợi thế về số lượng, tất cả các ngươi đều chỉ là một lũ hèn nhát!”

Tay áo rộng của bộ võ phục trắng nhảy múa điên cuồng. Người Hổ cảm nhận làn gió lướt cạnh mình khi anh ta quay trở lại bầu trời.

Đó chính là tình huống đang diễn ra ở khắp mọi nơi.

Tộc Hổ đi lang thang trên không trung, và dạy cho tộc Gấu nỗi sợ về kẻ thống trị những ngọn núi.

Mắt Rosalyn mở to.

Cô đã chuyển ngọn gió trong suốt đến những người Hổ một cách an toàn.

Đôi mắt cô đỏ ngầu.

Đôi mắt đỏ ngầu đó của cô tập trung về một nơi.

Bùm, bùm, bùm.

Cô đang nhìn vào phía bên kia của vách đá. Lũ người Gấu có cánh chưa kịp bay lên đã đổi hướng.

Bây giờ chúng đang tiến về phía cô, vị trí của lực lượng Vương quốc Breck, thay vì bầu trời.

Ùuuuuuung-

Rosalyn quan sát thùng chứa tròn phía sau khoảng ba trăm người Gấu đang chạy về phía cô. Tiếng ồn máy móc lọt vào tai cô khi ánh sáng bắt đầu bao quanh cái thùng chứa đó.

Những người Lùn có cánh đang bảo vệ thùng chứa cùng với các pháp sư phe đối địch.

Rosalyn mỉm cười lần nữa.

Bùm-!

Mặt đất lại rung lên ầm ầm khi hàng trăm người Gấu lao về phía cô. Chúng đang tránh tộc Hổ và những con quạ trong khi cố gắng tiêu diệt Đội Pháp sư.

Rosalyn vươn tay về phía trước và hét lớn.

“Ba!”

Vùng đất dưới chân cô rung chuyển dữ dội.
Áo choàng của các pháp sư thuộc Đội Pháp sư bay phần phật, một nhóm pháp sư đứng thành vòng tròn quanh ma thạch thượng cấp cũng đồng loạt vươn tay ra.

Họ có thể cảm thấy sự dao động của mana trong không khí.

Rosalyn đang chuẩn bị một câu thần chú để phá hủy những đôi cánh của lũ Gấu đang bay về phía cô.

‘…Một nửa!

Mình sẽ giết nửa số tên khốn đang bay ở Hẻm núi này.’

“Hai!”

‘Vậy thì mình cần thi triển một thần chú nhưng vẫn phải đảm bảo không gây ảnh hưởng đến những người Hổ.’

Rosalyn quay đầu. Cô chạm mắt với chú thuật sư, Gashan.

Quạ, quạ.

Đàn quạ bắt đầu tạo ra những con đường. Những con đường để ma thuật tấn công đi qua đang dần được hình thành.

Ba cái cho Đội Pháp sư và một cái cho Rosalyn. Tổng cộng có bốn đường dẫn đã được tạo.

Họ nhận thấy những người Gấu đang băng qua hẻm núi.

‘Trước tiên chúng ta sẽ giải quyết lũ Gấu, và rồi tấn công hoặc ngăn chặn thùng chứa.’

Mặc dù việc này có thể gây áp lực lên cơ thể cô ấy, nhưng Rosalyn đã lên kế hoạch liên tiếp sử dụng nhiều ma pháp tấn công trên một quy mô lớn. Vì có rất nhiều ma thạch thượng cấp đang ở đây, cô cần phải ngăn thùng chứa đó dù phải chịu đau đớn đi chăng nữa.

Cô cần khiến nó ngừng di chuyển hoặc làm nó nổ tung về phía kẻ địch.

Cô cắn chặt môi.

‘Với kích thước đó, sẽ là cả một vấn đề nếu nó nổ ở đằng kia.’

Cú va chạm từ bom ma thuật cũng sẽ ảnh hưởng đến một phần của Vương quốc Breck, nhưng rốt cuộc cho nổ ở phía Vương quốc Breck vẫn là một sự lựa chọn sáng suốt hơn.

Cô mở miệng.

Một.

Cuộc tấn công sẽ bắt đầu ngay khi cô nói ra từ đó.

“M-“

“Tiểu thư Rosalyn.”

Ngay lúc ấy, có tiếng ai đó cất lên ngăn cô lại. Cô nhìn thấy Cale, cũng như những người đang bước đi phía sau Cale.

Bộp.

Một người phụ nữ lơ lửng trên trời. Mái tóc xanh tựa đại dương tung bay trong gió.

Cùng lúc ấy, một cây roi nước lớn cắt ngang không khí.

Phật.

“Hả?”

“Tránh đi! Là tộc Cá voi đó!”

Những người tộc Gấu khẩn trương né đòn roi. Tuy nhiên đòn roi đó không nhắm đến những người Gấu.

Cây roi như tiếng sét hướng đến phía bên kia của Hẻm Chết.

Baaaaang!

Một tiếng động lớn vang lên khi mặt đất phía bên kia vách đá đổ xuống. Có một cây roi nước ở chỗ đó.

Nhưng rồi cây roi nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, thiếu nữ với sợi roi quấn quanh tay dùng sức kéo của nó để hạ xuống phần bên kia.

Witira là người đầu tiên tiến vào lãnh thổ của kẻ địch.

Cô nhặt cây roi lên và tách roi nước trong tay.

Chhhhh.

Chiếc roi dễ dàng bị chia ra làm đôi. Witira mỗi tay cầm một chiếc roi và bắt đầu di chuyển. Rosalyn quan sát cô trước khi chậm rãi nói lại.

Một.

Giọng của tộc Gấu tràn ngập khắp khu vực ngay trước khi cô đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

“Chết tiệt! Một nửa các ngươi đuổi theo Cá voi. Nửa còn lại thì làm theo kế hoạch! Nhanh lên!”

Những thủ lĩnh của lũ Gấu tăng tốc khi chúng bay về phía lực lượng Vương quốc Breck. Cảnh tượng hàng trăm bộ cánh bay đến như những mũi tên khiến họ rùng mình.

“Tiểu thư Rosalyn.”

Vậy nhưng Rosalyn không thể nói bất cứ điều gì cả. Mà cô lại nhìn Cale, người vẫn tiếp tục gọi tên cô.

Ngay lúc những người Gấu chỉ cách lực lượng của Vương quốc Breck khoảng mười mét.

Những người từ Vương quốc Breck đều lùi bước vì hoảng sợ.

Lúc đó ánh nhìn của họ đều hướng về một người duy nhất.

Người đang nhận những ánh mắt này, Cale, có một sợi chỉ bạc hiện ra từ tay cậu. Thời điểm đó, một tiếng ồn lớn vang vọng từ hai bên Hẻm Chết.

Bùuuuuuuuuum!

Tấm khiên bạc xuất hiện và tông vào lũ người Gấu.

“Ugh.”

Khóe miệng của Cale rỉ máu. Rosalyn không thể hiểu tại sao Cale lại bảo vệ cô.

Baaaaang! Bang! Baaaaang!

Cánh của người Gấu và khiên của Cale liên tục va chạm.

Rosalyn cất lời.

“…Thiếu gia Cale, thậm chí cậu còn không có Raon.”

Sức mạnh luôn bảo vệ khiên bạc của Cale. Rosalyn biết về tấm khiên của Raon. Đó là lý do cô nhìn Cale kích hoạt khiên với đôi mắt run rẩy trước khi vội vã nói tiếp.

“Tôi chỉ cần dùng ma thuật tấn công để chống lại lũ Gấu và tìm cách ngăn cản thùng chứa! Điều đó khả thi vì chúng ta có cả tộc Cá voi và tộc Hổ!”

Rosalyn thấy một nụ cười trên gương mặt Cale ngay lúc đó.

Dù cậu mỉm cười, nhưng trông như thể cậu đang cảm thấy khó chịu.

“Tiểu thư Rosalyn, tôi sẽ nói ngắn gọn.”

Khục.

Máu đen lại trào ra từ miệng của Cale. Điều này khiến nước da của cậu trở nên tồi tệ hơn, nhưng không ai có thể thấy nó vì họ đã kiệt sức.

“Những người Cá voi sẽ không cản chiếc thùng lại. Người Hổ cũng vậy.”

“Cái quái-“

‘Không cản thùng chứa? Họ sẽ không ngăn những quả bom ma thuật?’

“Tiểu thư Rosalyn, cô và một nửa Đội Pháp sư tấn công thùng chứa, trong khi nửa còn lại sẽ tạo lá chắn và chuẩn bị chạy.”

“…Bom sẽ không nổ sao? Hàng chục quả bom sẽ phát nổ!”

Trong khi họ nói chuyện thì những người Gấu vẫn lao vào tấm khiên bạc. Rosalyn nhanh chóng nói tiếp sau khi thấy ánh nhìn bình tĩnh và tự tin của Cale.
Những pháp sư chờ đợi cô ấy để tấn công.

“Nếu quả bom phát nổ, một cây cầu chắc chắn sẽ được tạo ra! Kẻ địch sẽ vượt qua nhờ đạp lên đống đổ nát đó. Chúng ta sẽ có vô vàn thương vong bởi số lượng của chúng!”

“Quân địch sẽ không thể vượt qua.”

“…Sao cơ?”

Cale chắc chắn rằng Lock và Raon vẫn ở phía sau cậu. Sau đó cậu ho ra một ít máu và cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cậu nở một nụ cười khiến Raon sẽ phải thốt lên, ‘nhân loại, sao ngươi lại cười như thế?’ khi cậu nhanh chóng quên đi sự trống trải vì không có Raon nói ra điều đó.

Rồi cậu mở miệng.

Cậu đang chờ đợi khoảnh khắc hẻm núi bắt đầu rung lắc.

Kẻ địch sẽ phải đối mặt với nỗi tức giận.

“Cơn thịnh nộ của Rồng sẽ bùng lên.”

Cơn thịnh nộ của Rồng.

“A.”

Rosalyn há hốc miệng. Cô đã quên điều này.
Đầu năm nay, Cale đã sai những người Hổ trồng chúng bên trong hẻm núi.

Đó là một cột lửa sẽ vươn tới thiên đường.

Một cột lửa cao hơn gấp nhiều lần so với cột lửa mà Tháp Chuông của Nhà giả kim đã tạo ra.

Những cột lửa mà Rồng cổ đại Eruhaben đã tạo ra đang lặng lẽ ngủ yên bên dưới Hẻm Chết.

“Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu lừa kẻ địch.”

Nụ cười của Cale đã khắc sâu vào trong mắt Rosalyn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me