Reup Phe Vat Dong Doi Ba Tuoc
Cale do dự sau khi thấy Ron cau mày. Nhìn ra vẻ nao núng của Cale, Ron nhanh chóng thả lỏng cơ mặt rồi quay về với nụ cười nhân hậu như thường lệ.“Khổ lắm sao ạ?”Cale gấp gáp lên tiếng sau khi thấy vẻ mặt của người sát thủ nhanh chóng thay đổi.“Không, không có gì. Chỉ hơi khổ một chút thôi.”Đúng vậy. Cuộc sống này có chút khó khăn.– Ngươi không thể vứt cho ta ít tiền như lần trước sao? Nghĩ về việc đó đi chứ! Bây giờ bản chứa của ngươi đã lớn hơn rồi! Ngươi có thể làm việc đó mà!Có chút khó khăn vì tên sấm sét rực lửa ồn ào này.
Giọng nói đột ngột vang lên, có vẻ như đang định tuôn ra rất nhiều thứ. Tất nhiên, những lời lảm nhảm nhanh chóng dừng lại.
Sấm sét rực lửa im lặng sau khi nói Cale hãy nghĩ kỹ về chuyện ông ta bảo.‘… Dù mình cũng muốn ném tiền khắp nơi như lần trước lắm.’Cậu nhớ lại cách mà mình đã ném một tấn tiền vào đống dung nham đỏ rực.
Lúc đó Cale đã rất vui. Cậu hẳn sẽ có nhiều đồng tiền bẩn thỉu một khi cậu tiếp quản thế giới ngầm của Thành phố Leeb-An ở lục địa phía Đông.‘Mình có nên sử dụng số tiền đó không nhỉ?’Cale bắt đầu trở nên phấn khích. Vung tiền như vậy khá giải trí, đặc biệt là khi đó không phải tiền của cậu, đó là tiền cậu cướp được từ tay bọn xấu. Biểu cảm của Cale dần trở nên bình tĩnh, cứ như thể ngay từ đầu cậu chưa bao giờ nhăn mặt.Khóe mắt nhăn nheo của Ron bắt đầu khẽ giật sau khi thấy được sự thay đổi trong biểu cảm của Cale. Không ai có thể nhận ra cử động nhỏ nhất đó, nhưng Ron chắc chắn đang rất lo lắng.Hai mươi tuổi.
Cậu chủ cún con này của ông chỉ mới hai mươi tuổi.
Ngay cả khi cậu ấy sinh ra đã là một quý tộc và có tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ, thì hai mươi vẫn là độ tuổi mà chúng ta nên được chạy nhảy quanh những cánh đồng lớn và cố gắng thực hiện điều mình mơ ước lúc còn thuở ấu thơ. Beacrox Molan.
Ron nghĩ về con trai mình. Ông đã trốn khỏi lục địa phía Đông và chạy tới lãnh thổ Henituse ở lục địa phía Tây khi con trai chỉ mới mười tuổi. Trong suốt quãng thời gian đó, Beacrox không thể làm những thứ mà các đứa trẻ khác thường làm và do vậy, thằng nhóc bị buộc phải sớm trưởng thành và lớn lên.Nhưng hiện tại, ở trước mặt ông lại là một cậu thanh niên đang nói như thể cậu ấy lớn hơn và đã sống nhiều năm hơn đứa con trai đã sống một cuộc đời như thế.‘Không, không sao. Chỉ hơi khó khăn một chút.’Là một người đã sống lâu, Ron có thể cảm nhận sức nặng của những câu từ này.Quả bom bên trong cơ thể Cale hẳn nhiên là đang nói đến sự mất cân bằng của những năng lực cổ đại.
Ron đã nghe về vấn đề bên trong cơ thể Cale khi lần đầu tiên họ đi đến hang của Euhaben.
Ông chắc rằng việc này liên quan đến lần đó.Ron nhớ rõ Cale đã trao cho ông cánh tay mới và trả thù cho ông ra sao.“Như cậu muốn, thưa cậu chủ.”Cale đã từng nhờ Ron.‘Như thường lệ, làm ơn.’Ron nhẹ đáp lời Cale trong lúc nghĩ về điều đó.“Tôi sẽ hành xử như thường ngày.”
“Đúng. Đó là những gì ông cần làm.”Cale cảm thấy dường như những lời Ron nói ra nham hiểm một cách kỳ lạ, tuy nhiên, cậu vẫn gật đầu sau khi nghe rằng Ron sẽ làm theo ý muốn của cậu.Ngày tiếp theo.
Cale chuẩn bị rời đi từ sáng sớm. Dù có Sinh lực Trái tim, cậu vẫn cần ngủ ba đến bốn giờ đồng hồ một ngày. Hơn nữa, Cale chọn đi ngủ để giải tỏa một vài căng thẳng và mệt nhọc từ trận chiến.Vậy nhưng, cậu không thể không kinh ngạc trước điều cậu nhìn thấy ngay khi cậu thức dậy.“… Giờ thì chuyện gì đây?”Cale thấy Ron đang mang cho cậu một tách trà mật ong như mọi ngày, và cậu lấy tách trà từ ông. Vị đắng ngay lập tức khiến Cale tỉnh táo. Ron mỉm cười.“Eruhaben-nim nói với tôi rằng Raon-nim cần đi với cậu.”Vì không biết khi nào kỳ trưởng thành sẽ kết thúc, Raon sẽ an toàn nhất khi ở quanh Eruhaben.
Dù cậu chẳng thích việc mình phải mang theo một đứa trẻ bị ốm mà không thể để nhóc ấy nghỉ ngơi, nhưng Eruhaben đã nói rằng điều này sẽ không tính là gánh nặng.
Thật ra, Raon nghĩ rằng mình không an toàn và được thư giãn là điều tệ nhất vào lúc này, nên ở cạnh Cale và Eruhaben là tốt nhất.Vậy nên họ sẽ mang theo đứa nhóc.
Tất nhiên là On và Hong không đi.Sẽ không tốt nếu hai đứa trẻ này đi cùng họ và phát hiện ra tình trạng của Cale.
Dù Cale là người không quan tâm đến cảm xúc của người khác, cậu vẫn không muốn làm vậy với trẻ con. Cậu vốn đã không thích sự thật rằng Raon biết về việc đang xảy ra.Do thế, cậu quyết định để On và Hong ở lại dù hai đứa trẻ có vẻ hơi thất vọng.Tuy nhiên, có thứ lớn hơn bám lấy cậu ngay khi cậu bỏ lại hai đứa nhóc.“Chính vì vậy nên tôi đã mang đến một đầy tớ cho cậu rồi đây. Nó quen nấu nướng và mọi việc có thể phục vụ cậu, nên mang theo nó sẽ rất có ích.”
“… Cha, con không phải là đầy tớ.”Beacrox bất bình trả lời khi anh đứng trước mặt Cale.
Anh vẫn mang dáng vẻ sạch sẽ tinh tươm thường ngày, nhưng nay anh có thêm một túi đựng lớn trông như cái địu, khác ở chỗ nó lớn hơn rất nhiều.
Cale nhìn cái túi đó và rồi nhìn Beacrox lẫn Ron. Sau đó, cậu nói lên ý kiến chân thật của mình.“Ron, ông đúng là đang làm rất tốt việc của mình.”
“Tôi chỉ làm những gì mình phải làm, thưa cậu chủ.”Beacrox bắt đầu cau mày.
Tuy vậy, anh vờ như không nghe thấy cha và cậu chủ đang nói khi anh nâng Raon đã mềm nhũn và đặt nhóc vào túi.
Anh nhớ lại cuộc hội thoại giữa mình và cha.‘Hãy hộ tống cậu chủ.’
‘Có chuyện gì xảy ra sao?’Cha của cậu đã trả lời câu hỏi đó như thế này.‘Con là người duy nhất ta tin tưởng vì ta không thể tự đi được.’Anh có thể nhận ra cha của anh không thể nói với anh lý do thực sự và rằng sẽ có gì đó nghiêm trọng sắp xảy đến sau khi nghe lời đáp đó.Đó là lý do vì sao anh đặt Raon vào túi đựng và nhìn Cale đang đứng rồi lên tiếng.“Đi thôi.”* * *Rắc.
Cale nghe thấy âm thanh của những nhánh cây gãy dưới chân mình khi cậu nhìn quanh.Thành phố Leeb-An có quán trọ.
Đỉnh Leeb có cột đá.Có một khu rừng lớn ở giữa hai khu vực này. Cale nhìn Beacrox và Raon đang nằm trong cái địu trước khi nhìn Eruhaben.“Tên của khu rừng này là Rừng Mắt Xám.”Mắt Xám.
Chỉ cái tên thôi cũng tỏa ra cảm giác bí ẩn.
Eruhaben giải thích cho Cale, Beacrox và Raon về nơi này. Đó không phải thứ mà ông đọc được từ nhật ký của Rồng cổ đại, mà là kiến thức thông thường về khu rừng.“Họ đã gọi nó như vậy từ lâu, nhưng không ai biết lý do của cái tên đó. Dù có vài quái vật ở mỗi khu vực quanh Thành phố Leeb-An, nhưng ở Rừng Mắt Xám lại không có quái thú nào xuất hiện.”Cale chăm chú nhìn cảnh quang xung quanh mình.Nó trông như một khu rừng hoàn toàn bình thường. Thậm chí, khu rừng còn phát ra những âm thanh thường nghe thấy như bao khu rừng khác.“Vì không có quái vật, những lính đánh thuê và thương nhân không có lý do gì để đến đây. Chỉ có vài người đến vào mùa xuân để hái trái cây.”
“Có ai mất tích không?”Nước Phán xét được cho là phán xét con người và quái thú.“Không.”Không có quái thú chết hay người bị mất tích nhờ vào rào chắn của Rồng cổ đại.
Eruhaben nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Cale và nở nụ cười. Trái với giọng nói của mình, tình hình của Cale không tốt lắm.“Cale Henituse, ta không nghĩ cậu đang ở tình trạng có thể bình tĩnh như thế đâu.”Tách, tách.
Có ánh sáng đỏ lướt trên đầu ngón tay của Cale.
Sấm sét rực lửa đi lòng vòng một lát trước khi bắt đầu phát sáng.Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Sinh lực Trái tim đang phản ứng mạnh mẽ hơn những năng lực khác. Trái tim cậu đang đập điên cuồng, như thế nó đang tìm cách để duy trì cơ thể và mạng sống của chủ nhân. Cale chậm rãi mỉm cười. Ánh nhìn của cậu hướng về phía Eruhaben.“Eruhaben-nim, vì sao ông lại hỏi một câu như thế sau khi ông đã hoàn thành mọi sự chuẩn bị rồi?”Hiện tại, có một làn khói vàng kim xung quanh Eruhaben. Ông khẽ cười trước câu hỏi của Cale, rồi ông giẫm lên mặt đất.Rào chắn.
Ông có thể cảm nhận được vết tích của Olienne – Rồng cổ đại đã chết.
Trung tâm của Rừng Mắt Xám. Mùi cây cối trong lành đang bốc lên từ nơi này, Eruhaben đi về phía mùi hương đó.“Đi theo ta.”Cale nhìn Eruhaben di chuyển trước khi kích hoạt Âm thanh của Gió.
Cùng lúc đó, cậu nhìn thấy Beacrox thở dài trước khi bắt đầu chạy.“Tôi rất giỏi đi theo người khác.”Anh đã học cách chạy khi anh chạy theo cha mình và thoát khỏi lục địa phía Đông đến Tây lục địa khi còn nhỏ.Chỉ việc chạy trong khi nhìn vào lưng của cha mình không phải quá khó.Cale cũng nhìn Beacrox vượt lên mình trước khi đá vào mặt đất.Loạt soạt, loạt soạt.
Cale có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc trong gió, cũng như tiếng những nhánh cây va vào tay áo của cậu.Dù thế, tiếng đập của trái tim là âm thanh rõ ràng nhất mà cậu có thể cảm nhận ngay lúc này. Cùng lúc ấy, cậu có một cảm xúc kỳ lạ.‘Không ổn.’Hiện tại, cậu đang sử dụng Âm thanh của Gió cùng Sấm sét rực lửa trong tay.Cale cảm thấy có gì đó ngoài cơn đói thường ngày và việc ho ra máu. Cậu cảm thấy buồn nôn.
Dường như bên trong cậu đang bị những cơn sóng quét qua. Giờ đây, Cale có thể cảm thấy bên trong mình không được bảo vệ bởi Đá tảng Vĩ đại như một lớp da bất hoại.Dù bản chứa của cậu đã rộng hơn, nhưng bản chứa đó vẫn quá yếu ớt.Một bản chứa thủy tinh lớn vẫn làm từ thủy tinh.Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Sinh lực Trái tim vẫn hiện hữu đến mức Cale có thể cảm nhận bên trong mình bị phá hủy như thế nào. Cùng lúc này, cậu ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy một tiếng ồn lớn.Banggggggg!Mana vàng kim biến thành một mũi tên bắn thẳng về phía trước.
Trông như thể những mũi tên đó đang bay đến một phần bình thường của khu rừng.Thế nhưng, ngay lúc những mũi tên bắn vào khu rừng ‘bình thường’ đó. Banggggg!
Những nhánh cây xanh xuất hiện và bắt đầu tấn công họ.“Ha! Cậu ta luôn có một sở thích quái lạ.”Eruhaben cười khi cành cây xanh tởm lợm đột nhiên xuất hiện và lao về phía họ. Tuy nhiên, ông không ngừng bước đi. Thực ra, ông bắt đầu đi nhanh hơn khi ông tiếp tục phóng ra những mũi tên mana.“Chúng ta sẽ xuyên thủng chúng.”Cale đi theo sau Rồng cổ đại, ông trông chẳng có vẻ do dự nào.Bangggggg!Những nhánh cây nổ thành bụi mỗi khi một mũi tên mana đánh trúng chúng. Lúc này, cậu nghe thấy giọng của Eruhaben.“Một con Rồng không cần thiết phải có thuộc tính tự nhiên. Nó cũng có thể chỉ là một nguyên tố trừu tượng hoặc thứ gì đó hoàn toàn độc nhất.”Bangggg! Bùm, bùm!Rồng vàng kim xuyên qua rào chắn khi ông chia sẻ về thuộc tính của mình cho đứa nhóc và Cale.“Người ta chế nhạo ta vào lần đầu tiên ta phát hiện thuộc tính của mình.”Những con Rồng khác đã cười Eruhaben khi ông nhận ra thuộc tính của mình sau giai đoạn trưởng thành đầu tiên. Sự giễu cợt đó cứ tiếp diễn ngay cả sau khi ông đã trở thành một con Rồng trưởng thành.“Thuộc tính của ta kinh khủng hơn vẻ bề ngoài của mình.”Eruhaben, người đẹp trai hơn hầu hết những con Rồng khác, không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận bị chê cười vì thuộc tính của mình. Có rất nhiều con Rồng trẻ tuổi với tính cách tồi tệ.Cale nhìn lưng của Eruhaben.Cậu không thể xác định thuộc tính gì có thể tạo nên màu vàng kim đó.Banggggg!Khoảnh khắc mà Cale nhìn một nhánh cây khác nổ tung, cậu đã có thể nghe thấy giọng của Eruhaben.“Bụi, hay bột.”Đôi mắt của Cale quan sát khi những nhánh cây đâm sầm vào mana vàng kim và biến mất tựa cát bụi.Eruhaben đã phá hủy cột đá ở Dinh thự Đá tảng Vĩ đại cũng bằng cách biến chúng thành cát bụi.“Đó là thuộc tính của ta.”Eruhaben thích thuộc tính của mình.Vì sao ư?“… Và nó là một thuộc tính khá tuyệt vời đấy.”Ông không để yên cho những con Rồng đã chế nhạo mình.Ông đã chiến đấu với chúng.“Vì tính cách của ta là tẩn người khác cho tới khi bụi bay khắp mặt đất hoặc chính họ trở về với cát bụi.”Ông chưa từng thua một trận đấu nào kể từ khi ông trở thành một con Rồng trưởng thành.Dù người khác có chỉ trỏ và cười vào mặt, giá trị của mỗi người được đánh giá bởi cách mà chính mình nhìn nhận bản thân, không phải bởi bất cứ ai khác.Chính vì thế mà Eruhaben đang nói những thứ này với Cale và Raon.“Trong tự nhiên, và trong thế giới này, đây là lý do và ý nghĩa đằng sau mọi sự tồn tại.”Cale đã nói cho ông nghe về Nước Phán xét khi họ trở về quán trọ từ hang của Rồng cổ đại. Ông cũng đọc nhật ký rồi phát hiện ra rằng đó là một sức mạnh tự kiêu giống với một vị thần.“Cale, đều tùy thuộc vào cách cậu chọn để chấp nhận ước nguyện của năng lực cổ đại.”Nước Phán xét.Dù cái tên nghe có vẻ điên rồ, và nó dường như giống một vị thần, nhưng rốt cuộc, nó vẫn là một sức mạnh được con người sử dụng.Giá trị của sức mạnh đó được quyết định bởi những suy tính của chủ nhân.Eruhaben biến nhánh cây cuối cùng thành cát bụi trước khi ông đi vào rào chắn.Cale gần như đã bước đến bên cạnh ông, cất tiếng khi họ đi vào rào chắn.“Cảm ơn vì lời khuyên của ngài.”Eruhaben mỉm cười, và nụ cười của ông nhanh chóng biến mất.Bộp.Eruhaben nhăn mặt vào lúc chân của ông chạm đất.“…Thứ này.”Kim châm.Ông cảm thấy thứ gì đó như thể hàng loạt những mũi kim đang chọc vào da mình.Vào ngay thời điểm đó, ông có thể thấy cái hồ.Lúc đó, giọng nói điềm tĩnh của Cale vang đến tai ông.“Tôi biết vì sao họ gọi nơi này là Rừng Mắt Xám rồi.”Một hồ nước có hình mắt người đang ở phía trước họ.Nước trong hồ có màu xám.Cale thấy Beacrox bước phía sau Eruhaben. Như thể bản năng của anh bảo anh nấp phía sau người mạnh nhất với Raon trên lưng.“… Ta chưa từng thấy một năng lực cổ đại nào mạnh đến vậy trước đây.”Eruhaben đã hiểu vì cớ gì mà nơi này được gọi là một năng lực tự mãn.“Một cảm giác thô bạo từ những cây kim đâm vào da. Cậu ổn chứ?”Eruhaben hỏi Beacrox phía sau mình, và Beacrox lắc đầu.Rồng cổ đại ngay lập tức tạo lá chắn cho anh.Beacrox trông ổn hơn ngay khi lá chắn được dựng lên.Anh không biết nói gì vào lúc anh thấy cái hồ.Anh có cảm giác kỳ quái rằng ai đó đang trói mình lại và đang quan sát anh.Một cảm giác tồi tệ.Một cảm giác tởm lợm.Đó là một sức mạnh mà anh không muốn ở gần hay thậm chí là nhìn thấy. Beacrox nuốt nước bọt và nhìn ra xa khỏi cái hồ.Giật.Lúc đó, anh cúi đầu. Anh vừa mới cảm nhận được sự chuyển động từ bên trong túi đựng. Beacrox cúi đầu để nhìn liệu Raon đã tỉnh lại chưa, thế nhưng, Raon vẫn mềm nhũn.Beacrox quan sát Raon một lúc trước khi ôm lấy túi. Anh nghĩ mình vừa mắc sai lầm?Tuy vậy, nhóc Rồng nhạy cảm không thể thấy hay trò chuyện vẫn có thể nghe và cảm nhận.Nhóc cũng cảm thấy kỳ quái.Raon biết rõ tình hình của Cale và biết cậu sẽ phải chiến thắng năng lực này.Trái tim của Rồng Đen bắt đầu đập điên cuồng hơn bao giờ hết.Eruhaben không biết việc này khi ông nhìn Cale và hỏi.“Ta chưa từng cảm thấy thứ gì thô bạo thế này từ lâu rồi. Ta có nên tạo một lá chắn cho cậu không? Chắc sẽ khó khăn đấy, dù cho có khiên của cậu- ”Ông không thể hoàn thành câu nói của mình.Bùm-Mặt đất bắt đầu rung lên.Cale lại nghe thấy giọng của sấm sét rực lửa.– Quao, khốn kiếp. Ta biết hắn ngầu mà! Hắn đang nắm quyền chủ động giống như những gì ta đã dạy!‘Gì cơ?’Cale xoay đầu, không thể trả lời lại giọng nói đó sau khi cảm nhận rung chấn đang leo lên chân mình. Hồ nước đang bắn lên trời.Ùngggggg-Nước xám biến thành một cây giáo lớn.‘… Nó trông như thể sẽ tấn công bất cứ lúc nào.Ngươi không định đoạt năng lực cổ đại bằng cách kỳ lạ chứ?’Cale cau mày.Mặt đất vẫn đang rung chuyển, trong khi cây giáo được phóng lên từ hồ đang bắt đầu trở nên sắc hơn.Ùnggggg.Mũi của cây giáo đó hướng thẳng về phía Cale.Để đoạt được một năng lực cổ đại, người muốn có năng lực đó phải tự mình giải quyết.‘Việc tự mình đánh bại cây giáo đó có phải điều cần thiết không vậy?Không phải mình chỉ cần chửi thề, bắt lấy cú tấn công đầu tiên, và thuyết phục hắn gây sự với mình sao?’Cậu không nên tin vào những năng lực cổ đại điên rồ đó.Cale cau mày tỏ vẻ kinh tởm.Đúng lúc đó.“Hự.”Beacrox rên từ trong lá chắn. Aura cường bạo khiến anh bị đau nửa đầu. Eruhaben tạo một lớp chắn khác quanh anh trước khi ông nhìn Cale. Ông cũng không nghĩ đến việc như vậy.“Ta chưa từng cảm thấy một năng lực cổ đại dữ dội và hung hăng như thế này trước đây! Cậu sẽ ổn chứ? Cậu có thể đoạt được nó không?”Rồng cổ đại đang lo lắng hỏi thì do dự.“… Một aura mãnh liệt?”Cale có vẻ bối rối.Eruhaben có thể thấy Cale nhíu mày, nhưng có vẻ không phải do đau đớn.“… Cậu không cảm nhận thấy điều gì sao? Cậu không cảm thấy bất cứ thứ gì ở nơi này sao?”“Không, thưa ngài. Không có gì bất thường. Tôi chỉ cảm thấy như thể sẽ rất đau nếu như tôi bị cây giáo đó xuyên qua?”Eruhaben không biết nói gì thêm.‘Cậu ta không cảm nhận được gì sao? Nó đủ mạnh để khiến cả một con Rồng cổ đại như mình do dự vậy mà.”Ông có thể hiểu lý do vì sao Rồng cổ đại Olienne chọn tạo rào chắn quanh khu vực này.Cale thực sự ổn.Tuy nhiên, cậu có thể xác định rằng có gì đó khá kỳ lạ nhờ vào phản ứng của Eruhaben và Beacrox.Bùm!Mặt đất lại rung lên một lần nữa.Đặc biệt hơn, cái hồ đang rền vang, khiến những dư chấn chạm đến Cale.Ùngggg-Đỉnh cây thương xám chỉ về phía Cale. Như thể nó đang khiêu chiến. Ý nghĩ đó hóa ra lại đúng. Cậu có thể nghe thấy giọng của Sấm sét rực lửa.– Có vẻ chúng ta cần phải chiến đấu trước. Hắn là một tên thực sự thích đánh nhau. Hắn ta cũng chọn thử thách của mình là một trận đấu sao?Cale bắt đầu lo lắng.“… Mẹ kiếp.”‘Mình cần phải đánh nhau bất chấp cảm giác buồn nôn trong người hay sao?’Cale thở dài.Giáo xám bắt đầu di chuyển.Vùuuu-Eruhaben ngần ngừ sau khi thấy cây giáo đang lao đến.‘Mình có nên giúp Cale không? Nhưng cậu ta sẽ không thể đoạt được năng lực cố đại này nếu mình làm vậy.’Rồng cổ đại bắt đầu cau mày khi ông bước về phía Cale. Tuy nhiên, ông đã dừng bước.Ông có thể thấy gương mặt của Cale.Cậu đang cười.Vùuuu-Cale có thể thấy ngọn giáo xám đang bay về phía mình.Ngay lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của sấm sét rực lửa Cậu không thể kiềm tiếng cười sau khi nghe thấy điều mà ông ta nói.– Hắn sẽ không bao giờ thắng bất cứ ai trong chúng ta.Lửa Hủy diệt nhớ lại một ký ức từ rất lâu về trước.– Bọn ta hòa vô số lần.Một năng lực bị ràng buộc không thể đánh bại một sức mạnh tự do.Điều ngược lại chỉ xảy ra khi nó tự ràng buộc mình, do vậy, một sức mạnh khuất phục trước một thực thể khác sẽ không thể thắng một sức mạnh có quyền tự quyết định.Sấm sét rực lửa nghĩ về hai sự tồn tại tự do có mục đích và trách nhiệm, không như Nước Phán xét.– Cô ấy luôn để thua trước kẻ háu ăn và Đá tảng Vĩ đại cứng đầu.Tên cứng đầu và tu sĩ háu ăn.Gỗ và đất.Khiên Bất hoại và Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ.Sức mạnh bị ràng buộc không bao giờ thắng được chúng.– Hơn nữa, kẻ thống trị có thể chế ngự được người phán xét.Cale nhớ lại lượng nhỏ Nước Thống trị cậu vẫn đang sở hữu.Bùm.Cậu có thể cảm nhận mắt đất lại đang rung lên một lần nữa.Cùng lúc đó, cậu thấy một tấm khiên bạc đang mở ra về phía cây giáo.Thử thách để có được một năng lực cổ đại.Cale vẫn có những năng lực sẽ cho phép cậu vượt qua bức tường này.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me