Rimuru Of The Multiverse Endless Stories
Càng ngày tôi càng bước đến gần hơn đến đó. Mặt tôi biểu lộ ra sự lo lắng, trán tuôn ra vài giọt mồ hôi. Làm ơn không phải là thứ gì đó ghê tởm đi!! Làm ơn!!. <<Hoh... Kẻ nào dám đến phá rầy giấc ngủ của ta?>>. "Oái...k-không...tôi xin lỗi..tôi không cố ý đâu!!". Chợt một giọng nói to và dõng dạc cất lên làm tôi giật toáng. Người tôi không ngừng run rẩy, mặt tôi giờ đã không còn một giọt máu nào, lúc này để mà nói thì tôi rất sợ hãi, cũng rất là hoảng loạn. <<Sinh vật nhỏ bé, bước vào đây>>. "V-vâng...". Một lần nữa giọng nói đó vang to, yêu cầu tôi vào trong. Tôi chỉ đành nghe theo, bởi vì ôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu không nghe theo lời của giọng nói đó. Tôi tiến vào trong sự sợ hãi, thật ngạc nhiên, lọt vào trong tầm mắt tôi là một sinh vật cổ đại chỉ có trong truyền thuyết. Cơ thể đồ sộ được bọc trong một lớp vảy đen, cặp cánh lớn màu xanh và cặp sừng to. Nó....là Rồng...mà còn là Rồng Phương Tây!!.Ôi thôi chết...tôi đang mơ sao? Rồng...là có thật!!. Tôi không biết cảm xúc của mình hiện tại như nào. Chỉ biết được tôi đang chìm trong sự bất ngờ, cơ thể sững lại vì sinh vật cổ đại này có thật.Nó nằm yên ở đó, đôi cánh lớn che khuất đi hầu hết phần thân. Khi này, nó mở mắt nhìn tôi. "Một...con người? Ồ không! Một ma vật vừa có lý chí vừa có được hình dạng của con người, thật thú vị!".Con mắt sáng của nó nhìn về phía tôi, kêu lên một tiếng thích thú nhưng với tôi chất giọng đó làm tôi lạnh hết cả sống lưng."A...haha..tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ngài...nhưng tôi bị đi lạc trong đây, tôi sẽ rời đi ngay ạ". Tôi ráng để lộ nụ cười và cố gắng trả lời sinh vật to lớn trước tôi. "Haizzz, lâu rồi ta mới gặp một sinh vật có được lý chí, chậc...thời gian. Mà trông ngươi khá yếu đấy, rời khỏi đây có được không?". "Ngài nói thế là có ý gì chứ? Không lẽ--!". Tôi giật mình, trở nên hoang mang khi nghe được lời đánh giá của ông rồng ấy. Nghe cứ như trong đây nhiều quái vật mạnh mẽ lắm ấy!. "Hahaha, lũ ma vật khi thấy ngươi không chừng sẽ xé xác ngươi ra mất đấy!". Ông chợt cười to, âm thanh vô cùng lớn khiến tôi phải bịt tai lại. "Vẫn còn những con ma vật mạnh mẽ khác trong đây sao?". Tôi nghe thấy thế liền dò hỏi, biết đâu lại có chút thông tin hữu ích. "Không, hầu hết đều tự giết nhau nên chết hết rồi, ngươi nên cẩn thận vì hiện tại ngươi còn quá yếu đấy". Nó lắc đầu sau đó lại nhẹ nhắc nhở tôi, tôi cũng gật đầu đáp lại. "Vâng, tôi nhớ rồi. Mà...ngài tại sao lại ở đây?". Nghe được câu hỏi từ tôi, con mắt ông ấy hơi nheo lại. Tư thế của ông ấy thay đổi sang thế ngồi, trong lúc ông ấy hành động hang lại hứng chịu sự rung chuyển mạnh mẽ như động đất. Tôi hơi hoảng loạn vì không biết chuyện gì đang diễn ra. Cũng may là hang không bị xập, tôi cũng nhanh chóng điều chỉnh lại thư thế đứng."Bị một Dũng Giả nhốt do một lần lỡ tay khạc bay một quốc gia".Lúc này khi nghe được câu trả lời, mặt tôi hiện rõ sự ngạc nhiên. Heh...!? Đùa à? K-khạc bay một quốc gia!? Rồi cả 'Dũng Giả'?.Như trong mấy bộ phim anh hùng đi giết kẻ ác ấy à?. Khá chi là giống đấy!. "Ngài có thể thoát ra được không?". "Thoát được ta thoát được lâu rồi, đâu ở đây chờ chết làm gì cho mệt"."Ahaha, ngài vui tính thật...". Tôi cười trừ."Mà...không có ai nói chuyện sẽ rất buồn đúng không?".Nhìn vào vẻ mặt của con Rồng đó, buồn bã là thứ luôn xuất hiện. Có lẽ rất lâu rồi ông ấy chưa gặp được ai."Phải, vô cùng nhàm chán và rất buồn, cũng khá lâu rồi ta mới gặp một sinh vật có lý chí"."Chậc, một thời huy hoàng nay lại sống trong tù lao, nghe thật buồn cười phải không?".Ồ! Tôi chợt có hứng thú với cái quá khứ của ổng đấy! Sinh vật như này chắc hẳn là có quá khứ vô cùng thú vị. "Ngài đã từng có thời huy hoàng sao? Ngài có thể kẻ cho sinh vật thấp hèn này không?"."Ta không quan tâm đến cấp bậc ma vật đâu, dù sao cũng là tạo vật mà anh trai ta tạo ra". "Vâng, tôi nhớ rồi"."Ta từng ghé qua bao nhiêu quốc gia, phá hủy bao nhiêu vương quốc. Khiến cho phương Tây luôn sợ hãi khi nghe đến tên ta. Vào một ngày, Dũng Giả của loài người đến và chiến đấu với ta, ta khi đó lại quá kiêu ngạo với sức mạnh mà bản thân ta đang có, kết cục của ta là thất bại thảm hại, bị giam trong một kết thời từ đó đến giờ cũng khá lâu rồi". "Ôi, nghe nó thật hào hùng. Nhưng thật sự đó là lỗi của ngài khi đã phá hủy hết các quốc gia mà?"."Gán tội cho ta cũng được, ta không quan tâm đâu, ngươi là người thẳng thắn, ta thích điểm đó của ngươi. Nhưng ra ngoài thế giới sẽ khốc liệt lắm, có người tốt cũng sẽ có kẻ xấu, sinh tồn đôi lúc rất khó khăn"."Thật may tạo hóa ban cho chủng tộc như ngươi một khả năng không đói. Nhưng đừng quá tự cao vì khả năng đó, nếu ngươi gây thù hận với kẻ hay vật có lý chí như ngươi, chúng sẽ truy sát ngươi, tìm ngươi đến từng ngõ ngách". Ông ấy ân cần nhắc nhở tôi. Chậc...tôi nghĩ nếu ông ấy biết kiếp trước của tôi thì ông ấy sẽ sốc lắm đây. Phải, vì sinh tồn thôi mà. Nhờ vậy tôi mới biết được vài thứ ở thế giới. Một, 'vương quốc' là cụm từ của những người xa xưa thường dùng. Nó chứng minh cho thấy tôi đang ở một thế giới lạc hậu, không giống với thế giới của tôi. Tiếp đó, nơi đây tồn tại nhiều sinh vật cổ xưa. Tôi chắc chắn là thế vì trước tôi là cả một con Rồng cơ mà! Tiếp đến là câu chuyện y như trong cuốn truyện hồi nhỏ tôi được đọc, đó là 'Dũng giả'!. Ai chả biết nhiệm vụ của 'Dũng giả' là gì, diệt cái ác và trở thành anh hùng, chắc chắn rồi!. Tôi cần phải tìm hiểu rất nhiều thông tin về cái thế giới này. Hơn nữa...tại sao tôi lại được đưa đến đây chứ?. Đúng thế, tuy tôi tin vào khoa học nhưng sự thật đang ở trước mặt tôi. Tôi thật sự đã xuyên không sang một thế giới khác!."Này, nãy giờ ngươi có nghe ta nói không đấy? Ta đang chia sẻ kinh nghiệm sinh tồn cho ngươi đó!". Bỗng giọng của lão rồng lọt vào tai tôi và cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi vội vàng gật đầu và đáp lại. "Vâng, những lời chia sẻ của ngài quý hơn cả vàng! Tôi chắc chắn sẽ nhớ nó!". "Vàng? Làm sao mà ngươi biết thứ khoáng sản đó? Ngươi vừa được sinh ra mà đúng không?".Chết tôi! Chỉ thuận miệng nói lộ ra cả bí mật rồi!. Giờ nên làm sao đây...?. Chết...mau suy nghĩ...mau suy nghĩ...!. Không thể để lộ bí mật được!.Aaa, có rồi!. Tôi nhìn lên trả lời nó. "Vâng, câu nói này tôi học được từ đám người thưa ngài! Ngài biết đấy, trên đường đi tôi gặp được một đám người kỳ lạ, tôi đã theo dõi họ và cũng học được một số từ ngữ của họ!"."Ý ngươi là con người? Tại sao ta không cảm nhận được nhỉ? Hay là do chúng quá yếu?". Đây chỉ là một câu chuyện bịa đặt, nhằm để đánh lừa nó thôi!. "Vâng, có lẽ họ quá yếu để có thể lọt vào được sự cảm nhận của ngài!". "Có lẽ thế thật! Vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa, ngươi có thể đi được rồi!"."Vâng, thật sự rất cảm kích sự rộng lượng của ngài, tôi xin phép". Yep! Lừa được lão rồi! Dễ thật đấy! Mà trò này đau tim thật! Nói gì có kẽ hở phát là đi tong luôn!. Sau khi kết thúc, tôi liền muốn rời đi vì ở đây quá là nguy hiểm. Nếu không càng nhiều bí mật trong vô thức tôi sẽ tiết lộ ra hết mất!."Đi vui vẻ nhé! Thường xuyên tới thăm ta đấy! Ta buồn lắm!". Đằng sau tôi, tiếng nói từ sinh vật cổ đại vọng đến như một lời tiễn biệt. Tôi biết ông ấy rất buồn khi không có ai nói chuyện như bị toàn bộ các sinh vật sống quên lãng đi sự tồn tại của mình, cảm giác đó rất cô đơn, tôi đã từng trải qua nên biết. Mà tôi hiểu ổng ở đây thêm vài trăm năm cũng không sao! Thế nên...Còn lâu tôi mới tới đây lần nữa nhá!. =========Cảm ơn Yostar, cảm ơn HG, cảm ơn game, cảm ơn banner đã cho tôi Yato.
Tuy có bảo hiểm ấy thế mà game vẫn cho tôi limited sau 70 roll. ---White174200---
Tuy có bảo hiểm ấy thế mà game vẫn cho tôi limited sau 70 roll. ---White174200---
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me