LoveTruyen.Me

Ritz Sidecar

"Ôi đau chết mất"

Kim Minjeong nhăn mặt lại vì cơn đau ở tay, cơ thể nhỏ bé đã va chạm xuống cát một cách bạo lực khiến vết thương và những thứ còn non theo đúng nghĩa bị vỡ và trộn lẫn giữa cơn run rẩy khắp người.

"Thật tệ khi phải trải qua những việc này khi còn nhỏ" Yuna nói sau khi ho để tống cái thứ dịch nhầy màu đỏ có mùi tanh từ trong miệng ra ngoài.

"Những người khác chắc đi rồi nhỉ" Ning Ning thở hồng hộc đứt quãng, tay bấu chặt xuống cát để chịu đựng cơn đau "G-Giờ phút n-này cậu vẫn còn t-tâm tình quan tâm mấy n-người đó sao Yuna?"

"Sống sót là điều không thể Yuna ạ"

Giselle gượng người ngồi dậy, tay run run ôm lấy bụng, từng hơi thở nặng nhọc và nó khiến cô nhóc run rẩy vì cơn đau sau những đợt hít thở. Mắt Giselle bắt đầu mờ dần và một cơn buồn nôn xuất hiện. Ôi trời, điều này thật sư rất tệ ngay lúc này và ngay bây giờ.

"Mình biết các cậu đang đau đớn như thế nào" Minjeong đứng dậy với những ngón tay đang run rẩy "Nhưng chúng ta sẽ chết nếu cứ ở đây ngay lúc này"

"Hắn chết chưa?" Ning Ning cố gắng để ngồi dậy, ảnh hưởng từ vụ nổ khiến mắt và tai cô bé trở nên kém đi "Ôi mắt và tai mình đang không ổn".

"Không biết. Nhưng mong là hắn chết" Yuna kéo tay người bạn mình đứng lên, hỏi với sự lo lắng "Có sao không bạn tôi ơi?" và nhận được cái gật đầu từ người kia.

"Thật khó có thể tin được nếu hắn không chết" Giselle lắc đầu vài cái "Với một cự ly gần như vậy và hắn thì đang nằm dưới đó không động đậy"

"Chúng ta nhanh đi thôi" Kim Minjeong sờ soạng sợi dây trên cổ mình "Mình c-"

"Con mẹ nó!" Một tiếng nói phát ra khiến những đứa trẻ thót tim, không ai dám cử động hay phát ra tiếng.

Paulie chửi rủa khi từ từ đứng dậy với cơ thể đầy những vết thương. Tay trái đã mất và nửa người thì bị cháy đen với những mảng thịt khét lẹt. Không còn vẻ hào nhoáng như trước.

"Thằng chó chết dám chơi sau lưng tao!!" Pau gầm lên với con mắt cuồng nộ "Sao nó có thể?"

Một tiếng gầm vang lên, theo sau đó là những chiếc gai nhọn phóng ra khắp nơi. Thật may cho đám nhóc khi không bị trúng. Khó có thể tưởng tượng được nếu bị những chiếc gai ấy cắm vào người. Sẽ như xác chết của đám thuộc hạ mà dần dần bị ăn mòn bởi chất độc hay thành một con nhím và chết trước khi độc lan ra.

"Đám chúng mày sẽ phải chết!!" Pau rít lên trong khi đưa tay phải đang chảy máu thấm nhuộm da lông "Tao đã quá nhân từ và kiên nhẫn khi đã để lũ chuột nhắt sống đến giờ".

Khi hắn suýt nữa chạm đến đám nhóc thì thật may là Yuna và Giselle đã kịp kéo ba người bạn của mình tránh khỏi.

"Oh" Minjeong run run nhìn cánh tay bị thương đang chảy máu "Mình sẽ mất máu mà chết".

"Không sao Minjeong" Yuna cười khúc khích "Chí ít chết cũng chết chung. Đỡ cô đơn".

"Mình không muốn chết tí nào đâu Yuna!" Giselle nhăn mặt lại nhìn Ning Ning kế bên "Cậu ổn không?"

"Yên tâm" Ning Ning giơ ngón cái lên tạo hình dấu like "Ngoại trừ mắt và tai thì toàn bộ cơ thể mình như bị dập nát vậy. Rất ổn luôn"

Bỗng nhiên Pau phóng đến trước mặt Minjeong, bóp cổ cô bé và nhấc bổng lên trên không trung rồi hất tung những đứa nhóc còn lại ra xa.

"Tao sẽ xử lý con nhóc này trước rồi sẽ đến bọn mày sau" Paulie nhìn vào sợi dây đang trên cổ của Kim Minjeong "Xem này, dù bọn mày có làm thế nào cũng không thể tránh khỏi số phận. Sợi dây rồi cũng sẽ về lại bên tao mà thôi!"

"Sợi dây đó là cái thứ gì mà ông phải làm nhiều đến như vậy?" Giselle hồi hộp nhìn bạn mình đang bị tên kia khống chế, những ngón tay bấu chặt vào nhau.

"Sợi dây này là gì sao?" Pau nghiêng đầu sang một bên nhìn sợi dây trước mặt "Loài người các ngươi làm gì có thể biết được sợi dây này quyền lực như thế nào"

"Sức mạnh?" Paulie như đoán được suy nghĩ của mấy đám nhóc "Oh không không. Sinh vật hạ đẳng các ngươi suy nghĩ cũng chỉ có thế mà thôi"

"Đó không phải sức mạnh, cũng không phải cái suy nghĩ rằng khi đeo nó thì sẽ có khả năng vớ vẩn mà con người hạ đẳng chúng mày thường nghĩ"

"Cũng không phải dành cho chúng mày" Pau nheo mắt lại "Sợi dây này không bao giờ là dành cho loài người..."

"Cũng không dành cho tao"

"Nhưng tao vẫn muốn có nó" Pau nhếch mép cười "Vì thế tao đành phải giết chúng mày thôi"

"Không -" Minjeong đưa tay lên chạm vào sợi dây "Không thể đưa cho ông!"

"Dai quá đấy!" Pau nhăn nhó, lực tay lại mạnh thêm khiến Minjeong hoa mắt vì thiếu không khí.

"Chúng ta phải làm gì đây?" Yuna bối rối nhìn Minjeong rồi nhìn hai người bạn "Minjeong sẽ chết mất!"

"Hay chúng ta xông lên?" Giselle như thể vừa nói xong là muốn xông lên, may là có người ôm lại.

"Bình tĩnh đi Giselle!" Ning Ning cố gắng ôm người bạn mình lại "Giờ chúng ta xông lên chỉ như trứng chọi đá thôi!"

"Nhưng Minjeong sẽ chết đó Ning Ning!" Giselle nói với con mắt đỏ hoe với những giọt nước mắt rơi xuống "Cậu ấy sẽ chết!"

Ning Ning im lặng nhìn xuống cát, hiện giờ cô nhóc cực kỳ rối bời, chênh lệch sức mạnh hai bên quá lớn khiến Ning Ning cảm thấy khó thở và bất lực.

Nhưng rồi một tiếng hét vang lên khiến ba đứa nhóc vội vàng nhìn.

"Chết tiệt!!" Pau gầm lên, ném Minjeong xuống rồi vội vàng chạm vào mắt mình "Con khốn!"

Kim Minjeong thở hồng hộc lấy lại không khí rồi vội vàng tháo sợi dây ra khỏi cổ mình. Cả người chạy nhanh về phía biển khơi đang vỗ những đợt sóng lớn.

"Minjeong cậu ấy thoát rồi!" Giselle vui mừng ôm Yuna.

"Nhưng cậu ấy sao lại chạy về phía biển?" Ning Ning khó hiểu nhìn bạn mình lao về phía dòng nước "Không được, chúng ta phải chạy lại đó!"

"Nhanh lên Giselle!" Yuna thoát khỏi cái ôm rồi nắm tay Giselle chạy về phía Minjeong.

Trong khi đám nhóc chạy loạn thì Paulie vẫn quằn quại dưới cát với đôi tay ôm lấy khuôn mặt. Máu từ đôi mắt chảy xuống thấm vào bờ cát.

"Khốn kiếp!" Pau la lên vì đau đớn "Mẹ nó!"

Yuna vì chân dài hơn Minjeong nên đã kịp ôm lại bạn mình trước khi Minjeong kịp chạy thêm mấy bước ra khỏi nơi mà nước biển có thể đem cô bé đi khắp chốn.

"MINJEONG!" Yuna la lên, cố gắng khiến bạn mình bình tĩnh lại "Cậu đang làm gì vậy?"

"Thả mình ra Yuna!" Minjeong vội vàng thoát ra khỏi cái ôm của người bạn mình "Nhanh lên!"

"Không thể được!" Yuna lắc đầu "Điều đó thật sự nguy hiểm khi cậu cố gắng đâm đầu xuống biển!"

Thấy không ổn Minjeong liền đạp vào chân Yuna rồi nhanh chóng chạy đi trước khi cô bé bị ngăn cản tiếp. Kim Minjeong chạy xa hơn bờ cát rồi nắm chặt sợi dây trong tay, ném nó đi thật xa và rơi xuống dòng nước, từ từ mất tích khỏi tầm mắt của Minjeong.

Ngay khi Minjeong vừa quay đầu lại thì bị một thế lực nhấc bổng lên rồi ném vào bờ cát.

"Con khốn!" Pau gầm lên "Sao mày có thể ném sợi dây xuống đó?"

Minjeong sợ hãi cố gắng ngồi dậy để chạy nhưng vì vết thương chồng chất khiến cô bé khụy xuống ngay lập tức. Việc vừa rồi đã hao hết tất cả sức lực còn sót lại trong cơ thể.

"Yuna!" Giselle chạy lại ôm lấy Yuna khi người bạn mình đang nằm dưới cát với miệng đầy máu.

"Sao m-mình t-thấy mìn-h sẽ chết t-thế này" Yuna mỉm cười nhìn bạn mình, Minjeong vừa chạy khỏi thì Yuna đã bị Pau túm lấy và ném ra xa khiến vết thương trong người cô bé nặng thêm.

"YUNA!" Ning Ning chạy lại đỡ bạn mình lên, vội vàng lắc người Yuna "Cậu không được ngủ! Cậu không được phép ngủ bây giờ!!"

"Minjeong!" Giselle vừa nói vừa khóc, cô bé hiện giờ không biết phải làm sao, điều này thật quá sức đối với một đám nhóc chỉ 5 tuổi đời "Cậu không được ngủ Yuna! Minjeong còn nguy hiểm cậu không thể ngủ!"

Trước khi Yuna rơi vào khoảng không đen dài vô tận thì cô bé thấy Giselle khóc lóc nhìn vào một nơi, mặc dù không cam lòng nhưng Yuna chỉ có thể để cơ thể điều khiển mình. Vết thương quá nặng và cơ thể cô bé thì quá giới hạn. Điều này vượt ngoài tầm kiểm soát của một đứa trẻ.

Ầm

_______________

buon ngu qua

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me