LoveTruyen.Me

Rose Zerobaseone

kim gyuvin ngủ đến không biết trời trăng mây đất gì đến gần trưa hôm sau mới tỉnh dậy. thứ đập vào mắt cậu đầu tiên chính là căn phòng ngủ quen thuộc của mình, trên người không còn mặc bộ quần áo hôm qua nữa. gyuvin có thể hơi không ý tứ được hành động của mình một chút trong lúc say xỉn, nhưng cậu vẫn biết ricky và anh taerae đã vất vả với mình như nào. được rồi, đợi một lát phải đi cảm ơn hai người họ thôi.

vệ sinh cá nhân xong xuôi, kim gyuvin còn định chán nản cầm điện thoại đặt gì đó ăn thì nghe được âm thanh đồ vật bên ngoài, cụ thể là ở khu vực bếp. tự nhủ trong lòng chắc là một trong hai người hôm qua đã giúp mình nên cậu lại không mấy quan tâm mà vẫn ở yên trong phòng. nhưng chỉ vài phút sau không biết vì lý do gì mà đôi chân thôi thúc cậu rời khỏi phòng, bước ra nhìn xem người đang trong bếp là ai.

mái tóc ấy,

dáng vẻ ấy,

như đưa cậu trở về khoảng thời gian trước đó.

em đang ở đây, ngay trước mắt cậu.

kim gyuvin cứ ngỡ bản thân bi lụy đến phát điên, nhìn nhầm tất cả thành em, hoặc nặng hơn là chỉ đang chìm trong giấc mộng mình tưởng tượng. nhưng có lẽ sự thật không thể chối bỏ, cũng chẳng thể phủ nhận. han yujin, người mà cậu luôn trông đợi ngày qua ngày ngẩng mặt lên nhìn lấy mình.

"anh tỉnh rồi ạ?" - nghe thấy được giọng em, anh biết anh không nằm mơ nữa rồi - "em nghe anh taerae nói là anh uống đến say nên đã sang đây. cũng may là anh chưa dậy nên em đành nấu chút cháo, sợ anh dậy rồi lại đói mất."

"..."

"anh cứng đầu thật đấy gyuvinie, bản thân dạ dày không tốt mà cứ đâm đầu vào ba cái thứ đó làm gì chứ."

"..."

"em nói anh có nghe gì không vậy?" - han yujin cau mày khi thấy kim gyuvin cứ mãi đứng như trời trồng. em không thấy cậu cử động, đến cái chớp mắt cũng không. em bất lực đi đến bên cậu, còn định đưa tay lên kiểm tra xem người này còn đang có tỉnh táo hay không. kim gyuvin hay đưa em từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, và hành động kế tiếp của cậu không phải ngoại lệ.

kim gyuvin vươn tay ra bắt lấy cổ tay người nọ ngay khi em định đưa tay chạm vào người mình, một lực nhất định kéo em lại gần mình, trực tiếp thu hẹp khoảng không giữa hai người mà ôm em vào lòng. han yujin không phải là thấp, nhưng do chiều cao vượt trội mà kim gyuvin thành công chôn chặt em bằng cả thân thể mình. đã từ bao giờ cậu mới có thể cảm nhận lại được hơi ấm từ người thương, cậu nhớ em đến chết mất rồi.

"anh xin lỗi..."

"..." - cậu không nghe được hồi đáp từ em, đổi lại chỉ là cái thở dài buông xuôi.

"là anh chưa đủ dũng cảm để níu giữ em. sau này sẽ không như vậy nữa, anh sợ mất em lắm. khoảng thời gian vừa rồi không khác gì một cơn ác mộng đối với anh. anh biết mình phải làm gì rồi, hãy để anh bù đắp cho em nhé."

"kim gyuvin."

"hửm?"

"em vui lắm, cảm ơn anh." - han yujin dứt lời, hai cánh tay đang buông lỏng giữa không trung chậm rãi đưa lên vòng qua siết lấy eo đối phương - "cũng là em không nói không rằng mà tự mình kéo xa khoảng cách giữa chúng ta. sau cuộc cãi vã hôm ấy, em quá trẻ con khi nghĩ rằng anh rồi lại đến bên mà dỗ dành em như mọi lần. chờ đợi mãi lại chẳng thấy anh đến, em lại vô ý suy diễn không cơ sở rằng anh không còn thương em nên mới như vậy. tệ thật đấy anh nhỉ, em xin lỗi."

"anh quá sợ để có thể đối diện với em thôi..."

trong lòng cả hai dường như nhẹ nhõm, không còn nỗi sầu khuất mắt gì nữa, không còn phải luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc nữa. giờ đây họ lại một lần nữa bên nhau, đồng thời học được cách thấu hiểu thông cảm cho đối phương nói riêng và cả mối quan hệ này nói chung.


rất nhiều thời gian về sau đó, cuộc sống của ai trong số họ cũng đều thay đổi. kim jiwoong từ một người đội trưởng dẫn dắt cả một đội điều tra giờ đây đã trở thành một trung tá xuất sắc. vừa có nhan sắc lại vừa có tài, bao nhiêu đồng nghiệp nữ trong trụ sở dù mới hay cũ không mê được cơ chứ. dù sao thì anh nhận thức được việc mình là người đã có "chủ", kim jiwoong luôn từ chối khéo các món quà trong ngăn tủ hay mấy lời tỏ tình vụn vặt.

sau khi kim jiwoong thăng chức, sung hanbin cũng được vinh danh nối tiếp ông anh mình trở thành đội trưởng của phòng điều tra. hắn liên tục thành công cùng với bảng thành tích trên tay, tên thì luôn nằm trong bảng tuyên dương. sung hanbin còn khá nổi trong mắt tất cả mọi người khi có người yêu chính là chương hạo, cảnh sát chìm làm việc tại sở cảnh sát quốc tế. mối quan hệ giữa hai người hiện tại vô cùng tốt, cách đây hai tháng chuyện hắn cầu hôn anh được lan truyền hết từ người này sang người khác và chưa bao giờ hết "nóng" trong chủ đề bàn tán của mọi người.

kim taerae từ đầu năm nay đã quyết định xin nghỉ mà lùi về chăm lo cho gia đình. dù gì thì cũng đã có điểm tựa, anh cũng không còn quá nhiều thời gian mà lao đầu vào công việc nữa. cặp gà bông kim gyuvin và han yujin vẫn chẳng khác gì cặp đôi mới yêu, chắc có lẽ do tuổi của hai đứa còn trẻ. được sống trong mối quan hệ đúng tuổi mình, không phải cũng tốt sao.

còn ricky ấy, đứa nhỏ chịu nhiều tổn thương nhất trong quá khứ cũng đang được một anh chàng phòng nhân sự theo đuổi. nhưng mấy ai hiểu được, vết thương lòng của cậu quá lớn nên cậu chỉ đành từ chối người kia. từ khoảnh khắc lee jeonghyeon không còn bên cạnh, cậu đã tự nhủ không yêu thêm một ai nữa. cậu không thể xóa được hình bóng người ấy trong tâm trí, nếu lỡ có vướng phải thêm một người thì khác nào càng làm tổn thương họ thêm, mà bản thân cũng chẳng vui vẻ nổi.

hôm nay được dịp tất cả có thời gian rảnh và kim gyuvin được phân bổ công tác thì họ đã quay trở lại ngôi làng yeoreum. mọi thứ mọi vật chưa từng thay đổi, khu chợ làng vẫn xôn xao nhộn nhịp như ngày nào hay trang trại hoa hồng giờ đây đã được một cô gái là cháu của bác trưởng làng quản lý. bác trưởng làng vẫn biết ý mà giữ lại hai căn chồi ngày trước chương hạo và park gunwook ở thế nên khi đến đây, việc phân chia vẫn như lúc trước.

"thứ này là gì vậy nhỉ?" - sung hanbin trong lúc dọn dẹp lại đồ đạc thì phát hiện có một quyển album ảnh được cất sâu trong ngăn kéo tủ cao nhất.

hắn chậm rãi mở nó ra, bên trong khiến hắn bất ngờ lắm. toàn bộ đều là hình ảnh từ lúc mà họ lần đầu đặt chân đến ngôi làng cho đến thời điểm hiện tại. chỉ đơn giản là những tấm hình họ sinh hoạt ngày thường, hay là vài bữa tiệc nhỏ tổ chức rồi ăn nhậu đến say không nhớ đường về. sung hanbin chợt nhớ ra chương hạo nhà hắn rất thích chụp ảnh, đi đến đâu cũng mang trong mình chiếc máy ảnh nhỏ để ghi nhớ từng khoảnh khắc. ở phía sau quyển album còn có tên và chữ ký quen thuộc, chủ nhân đích thị là chương hạo rồi.

"nhớ thật đấy, cũng đã ngần ấy năm rồi." - chương hạo chậm rãi tiếng đến từ phía sau mà cất giọng. hắn thấy anh liền dẹp quyển album sang một bên, đứng dậy đối diện với người thương.

"tốt thật, cho đến hiện tại xinh đẹp của em vẫn luôn ở đây."

"khi đã tìm được cho mình bến đỗ cuối cùng, dù có đi đâu về đâu thì đó vẫn là nơi duy nhất ta có thể tìm về." - chương hạo dứt lời tiến đến vòng tay ôm lấy hắn, miệng mỉm cười hạnh phúc - "cảm ơn em, hanbin."

sung hanbin nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của anh. sau bao nhiêu chuyện xảy ra, họ vẫn tìm được đến đối phương. trong cuộc đời của sung hanbin có ba giới hạn duy nhất mà hắn tự vạch ra: "đầu tiên là cha mẹ, thứ hai là họ và thứ ba là chương hạo."

"hai người còn định đứng đó hâm nóng tình cảm đến bao giờ nữa!? thịt nướng đến khét luôn rồi đây này."

phải đến khi seok matthew kêu lên, hai người mới thoát khỏi thế giới riêng mình. sung hanbin nắm lấy tay anh, nâng niu chúng bằng tất thảy dịu dàng của mình mà cùng anh đi về phía những người đồng đội đang chờ đợi.

kết thúc rồi, họ lại trở về bên nhau.

• end •

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me