LoveTruyen.Me

Rosekook Ver Ngoan Do Em

Park Chaeyoung không hài lòng phản bác cô nàng, "Tình yêu và thời gian không liên quan gì tới nhau. Dù sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, mình đã có cảm giác bản thân yêu rồi. Cho nên bây giờ, mình chính là đang thất tình."

Chuông báo Wechat của điện thoại vang lên. Vừa nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc, Park Chaeyoung liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

"Ai thế? Park Jimin?" Lisa liếc mắt nhìn điện thoại của cô, sau đó lại nhìn về phía cô, "Cậu vẫn còn tức giận chuyện lần trước hả?"

Quả thật Park Chaeyoung cũng không có quá giận. Cô biết Park Jimin không giỏi ăn nói, cũng không đến mức chỉ vì một câu "ngu ngốc" của anh mà tuyệt giao. Chỉ là cái người này sớm không gọi điện thoại muộn cũng không gọi điện thoại tới xin lỗi lại đi gọi vào lúc cô đang thất tình, điểm này có chút đáng ghét!
Park Chaeyoung lười nói chuyện với anh, vốn dĩ không muốn nghe. Ai ngờ một lát sau, chuông báo Wechat lại vang lên, vẫn là của Park Jimin.

Park Chaeyoung bất đắc dĩ, cuối cùng nhẫn nại nhấn nút nhận máy.

"Lisa nói em đang theo đuổi một người. Ai thế? Có đẹp trai như anh không?" Bên kia truyền tới giọng nam gợi cảm, ngữ khí hoàn toàn lười nhác như cũ, còn có hương vị chế nhạo.

Park Chaeyoung cau mày không lên tiếng, Lisa cướp lời đáp: "Cậu ấy theo đuổi người ta mãnh liệt quá nên doạ người ta chạy rồi. Bây giờ đang thất tình đó, anh nhanh mà an ủi một chút đi."

Park Chaeyoung trừng mắt nhìn cô nàng, "Sao cậu lại nghĩ là anh ấy bị mình doạ chạy, nếu không phải thì sao?"

"Không phải cậu mới vừa phân tích như thế với mình à?" Lisa vô tội nháy mắt.

"... Là mình suy đoán thôi, là suy đoán đó cậu hiểu không hả? Nói chính xác phải là xác suất thấp hơn năm mươi phần trăm đó. Dù sao khi làm bài thi, mấy đứa che khư khư đáp án thường làm sai hết."
Bên kia điện thoại lại truyền tới tiếng cười nhẹ, "Cô gái nhỏ rất hiểu chuyện đấy. Chỉ là theo kinh nghiệm của anh thì lần này em có thể em đoán đúng rồi. Cậu trai kia là tránh mặt em đó, dù sao em thế này... Ồ, người ta lại không bị mù, sao để ý em được?"

"Park Jimin, anh cút đi cho em!" Park Chaeyoung đen mặt nhất cúp máy.

Đúng là tức giận đến mức gan cũng đau mà!

...

Gần đây, mỗi ngày Jeon JungKook đều chạy đi chạy lại phòng thí nghiệm, đi sớm về trễ.

Buổi tối hôm đó, khi anh về nhà, Lee Yoona đã ngủ được một giấc, đang rót một ly nước.
Nhìn thấy con trai, bà ngáp một cái, hơi kinh ngạc hỏi: "Con về muộn vậy?"

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một cái, là hai giờ sáng.

"Xảy ra chút lỗi bug thôi ạ," Jeon JungKook trả lời đơn giản, đang vừa muốn trở về phòng ngủ của mình thì bị Lee Yoona gọi lại.
"Không phải gần đây Chae Chae đang theo đuổi con sao? Hai đứa tiến triển thế nào rồi?"

Jeon JungKook nghe vậy liền cười, "Sao mẹ lại nhớ rõ chuyện này thế?"

"Mẹ đây không phải quan tâm con."

Jeon JungKook vỗ vỗ vai mẹ mình, "Mẹ đừng quan tâm mù quáng nữa, con không có thời gian vào chuyện này đâu."

Sau đó, anh trở về phòng ngủ.

Mở đèn trong phòng ngủ lên, Jeon JungKook nhìn thấy thuốc cảm mạo đặt trên bàn, không hiểu sao lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười ngọt ngào đáng yêu kia, mệt mỏi rã rời đều tan biến mà không lý giải được.

Thật ra, có một người bạn gái như vậy ở bên cạnh cũng vui thật, cảm giác không tệ lắm.

Jeon JungKook kinh ngạc với suy nghĩ đáng sợ này của mình. Huống hồ, hai người chỉ mới biết nhau được một tuần. Anh vội lắc đầu, quay người đi vào phòng tắm.
Nước lạnh cuốn trôi sự mệt mỏi, ý nghĩ vừa mới nhảy ra trong đầu cũng biến mất theo.

Sau khi mặc đồ ngủ vào rồi lau tóc, Jeon JungKook ngồi xuống trước bàn sách, mở đèn bàn lên, tầm mắt lại rơi xuống bịch thuốc cảm mạo kia.

Bình thường, khi anh cảm vặt đều không uống thuốc, cho nên sau khi mang số thuốc này về, anh cũng không đụng tới.

Nhưng hôm nay cầm nó lên xem, thế mà phía trên hộp thuốc lại có chữ viết, là nét chữ xinh đẹp yêu kiều: 【Lời nói tán tỉnh là em học, nhưng em chỉ nói cho anh nghe: Chỉ có anh đó, rất vừa ý em nha.】

"..." Cô gái này thật biết trêu chọc mà!

Cuối cùng, ánh mắt của Jeon JungKook lại nhìn tới USB trong bịch thuốc. Suy tư một chút, anh cong môi lên, "Đây không phải là tổng hợp những câu tán tỉnh đấy chứ?"

Trước kia cô cũng từng tặng Jeon JungKook mấy món đồ chơi nhỏ, nhưng anh không nhận. Thế mà lần này, cô lại bỏ USB chung với thuốc đưa cho anh, tâm tư cũng thật biết đùa nghịch mà.
Jeon JungKook trầm tư một lát rồi bật máy tính lên, cắm USB vào.

Anh mở tệp tin duy nhất trong ổ nhớ, bên trong danh sách có rất nhiều bộ phim, bộ đầu tiên là Tổng tại bá đạo và tình nhân như sương của mình.

Click đôi nháy chuột, hình ảnh khổ lớn lập tức đập vào mắt anh, chỉ có kíƈɦ ŧìиɦ và kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
Jeon JungKook lập tức nhận ra đây là cái gì, khoé miệng giật một cái, nhanh chóng rút USB ra rồi tắt máy tính.

Đây không phải là cái mà cô muốn tặng cho anh đó chứ? Hay là trong lúc vô tình, cô mới để nó chung với thuốc?

Nghĩ đến những gì mình vừa thấy, Jeon JungKook dựa lưng lên ghế ngồi, đôi chân dài tự nhiên vắt chéo lên nhau. Anh vuốt vuốt mi tâm, môi mỏng gợi cảm chợt cong lên thành một vòng cung.

Hơi bất ngờ đấy, cô thế mà bí mật xem những thứ này...

Hai giờ rưỡi sáng vốn là thời điểm nhạy cảm nhất của con người, lại cộng thêm ảnh hưởng của đoạn phim kia, Jeon JungKook cảm thấy không khí trong phòng ngủ lúc này đều trở nên mập mờ hẳn lên.
Tối hôm đó, anh mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me