LoveTruyen.Me

Ruou Vang Banh Ngot Va Em

Hai người ngồi nói chuyện phiếm đến cuối chiều thì quyết định đi bộ tới quán ăn, vì từ Hàm Cá Mập đến Tràng Tiền khá gần.

Cái nắng gay gắt của mùa hè đã đỡ đi phần nào, Vũ Linh và Nhật Hạ khoác tay nhau đi men theo vòng hồ Gươm. Họ nấp dưới những tán cây, gió thổi từ phía mặt hồ càng làm cho không khí trở nên thoáng đãng hơn.

Gió thổi qua vạt váy dài của Vũ Linh, lướt qua mái tóc đen nhánh dài ngang lưng, vừa đi cô vừa nói gì đó với Nhật Hạ, nét cười vui vẻ thoáng hiện trên đôi môi.

Ngay khi tầm mắt của Vũ Linh ngước lên, rơi về phía vỉa hè bên kia đường, cô chợt bắt gặp mái tóc nhuộm màu bạc quen thuộc, bước chân của Vũ Linh ngay lập tức dừng lại, nheo mắt để nhìn kĩ hơn mái tóc trong đoàn du khách vừa bước ra từ một nhà hàng đối diện.

Dáng đứng thẳng, pha thêm vẻ bất cần, người đó bước đi trong đám đông, trở nên vô cùng nổi bật với Vũ Linh.

Thấy Vũ Linh đột nhiên dừng lại, Nhật Hạ khó hiểu, cũng rời tầm mắt của mình sang phía đối diện nhưng lại không thấy gì đặc biệt, xe máy, xe ô tô đi lại thường xuyên khiến cho đoàn khách dần dần biến mắt khỏi tầm mắt của Hạ.

Đúng lúc đấy cô nghe người bên cạnh nói, giọng nói vội vàng:

"Đứng đợi chị!"

Sau đó, cô thấy Vũ Linh băng qua đường để sang vỉa hè đối diện, rồi dần dần hoà vào trong dòng người đi về phía ngược lại, ẩn khuất dần trong tiếng còi xe cộ. Hạ không kịp hiểu được những gì vừa xảy ra, đến khi hiểu được chỉ biết chầm chậm tìm lấy một cái ghế, ngồi hóng gió ngắm hồ, chờ đợi vị nhóm trưởng kia mau chóng trở về, dẫn cô đi ăn tối...

Vũ Linh từ đi bộ, biến thành bước vội rồi biến thành chạy, cô cảm thấy thật đúng đắn vì hôm nay mình đã đi giày thể thao.

Màu tóc đó, dáng người cao nổi bật nhìn từ sau lưng đó. Cô tuyệt đối không thể nhầm được, cô đã nhìn trộm hình bóng ấy biết bao nhiêu lần, ghi nhớ đến mức trong cả những giấc mơ cũng vẫn còn tồn đọng.

Chắc chắn! Là cậu ấy! Cô nhìn thấy đoàn khách bắt đầu lên xe buýt hai tầng chuẩn bị xuất phát. Vũ Linh càng trở nên vội vã hơn, cô sải dài những bước chân, khi sắp đến gần xe buýt, chân cô bước hụt xuống dưới vỉa hè, cả người cô mất khống chế mà ngã xuống, đầu gối và tay chống dưới đất, cánh cửa xe buýt đóng lại.

Cố nén cảm giác đau đớn, cô gượng đứng dậy, nhìn về phía chiếc xe buýt cách mình một đoạn đang bắt đầu khởi động, người có mái tóc bạch kim đang ngồi ở ghế cuối xe buýt, dường như đang nói chuyện với ai đó, nên anh ta không nhìn ra cửa sổ, Vũ Linh không thể thấy rõ khuôn mặt của anh ta.

Bỗng, một cánh tay vươn ra đỡ lấy khuỷu tay cô:

"Vũ Linh?"

Cô giật mình quay lại, nhìn người đối diện:

"Sếp?"- Cô bất ngờ nhìn tên sếp ác quỷ mà cô vẫn thầm chửi rủa mấy ngày vừa qua.

"Sao cô lại ở đây?"- Trần Hoàng nhàn nhạt hỏi.

Vũ Linh không trả lời, nhìn về phía chiếc xe buýt đã đi thẳng về phía trước, cảm giác thất vọng không kìm chế mà vỡ tung trong suy nghĩ của cô.

Vậy là lại không kịp, lại đi mất rồi. Cũng đã 6 năm trôi qua, cô và cậu chưa gặp lại nhau, dù chỉ một lần. Vũ Linh không kìm được tiếng thở dài.

Trần Hoàng đang đứng quan sát nhân viên của mình, thấy đầu gối cô tấy đỏ, mu bàn tay thì bị trầy xước bật máu do va quệt với nền đất bê tông.

Anh ta lục trong cặp mình mấy cái băng gạc cá nhân rồi đưa cho Vũ Linh đang ỉu xìu nhìn chiếc xe buýt đi xa dần:

"Băng gạc cá nhân."

Quen với cách nói chuyện cụt lủn của sếp, Vũ Linh không quá để tâm, chỉ cảm ơn, rồi cầm lấy mấy miếng băng gạc.

"Sao hôm nay giám đốc lại có hứng lên hồ Gươm ngắm cảnh thế ạ?"

Nhận ra nét châm chọc trong giọng nói của Vũ Linh, Trần Hoàng không quá khắt khe, đáp:

"Tôi vừa gặp đối tác ở đây, chẳng phải hôm nay là ngày nghỉ của cô à? Tôi cứ nghĩ cô sẽ làm một giấc đến mai luôn chứ?"

Vũ Linh nở nụ cười không mấy tự nhiên.

Tên sếp ác quỷ này là đàn anh học trên cô một khoá ở đại học, cô và hắn đấu khẩu với nhau suốt mấy năm đại học, không nghĩ đến khi làm việc cũng vô tình vào làm đúng công ty mà hắn đang làm việc. Không những vậy lại còn là cấp dưới của hắn nữa chứ.

Thật không hiểu, con người miệng lưỡi chua chát như vậy mà Hạ lại phát cuồng vì hắn như thế. Chợt nghĩ tới Nhật Hạ, cô suýt nữa thì quên mất mình vừa bỏ rơi cô đồng nghiệp.

"Tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước!"

Nói xong, Vũ Linh lập tức vội vàng rời đi. Trần Hoàng hơi cau mày, nhìn bầu trời đã nhuộm ánh hoàng hôn, lại nhìn Vũ Linh đang dần đi khuất.

Giờ mới chợt nhận ra, hôm nay Vũ Linh mặc váy.

Nhìn người đã bỏ rơi mình hơn nửa tiếng quay trở lại, Hạ có chút chán nản trách móc:

"Nhóm trưởng, rốt cuộc chị cũng trở về rồi! Em còn tưởng chị quên mất em rồi chứ!"

"Xin lỗi, xin lỗi"- Vũ Linh chắp tay, bày ra dáng vẻ đã biết lỗi, vội vàng nói- "Đi ăn mau thôi, bữa này chị mời, coi như tạ lỗi với em!"

Nhật Hạ phần nào nguôi giận, nhưng vẫn cố níu kéo thời cơ được bắt nạt nhóm trưởng:

"Bao gì chứ! Bây giờ ăn tối với em không còn quan trọng nữa!"

Vũ Linh đỡ trán, cảm thấy mùi vị nguy hiểm trong câu từ của Hạ, cô liền hỏi lại:

"Vậy cái gì quan trọng?"

Nhật Hạ: "Đi quẩy tăng hai mới là quan trọng!"

Vũ Linh: "..."

Có trách cũng là trách cô tự mình chuốc lấy, quên mất rằng Hạ chính là một con nghiện rượu.

Cô đồng nghiệp nhỏ này, tính tình rất hiền lành hoà đồng, nhưng việc bắt cô chờ đợi là việc Nhật Hạ ghét nhất. Hôm nay, Vũ Linh lại vô tình bỏ lại cô một mình, đã bị Hạ âm thầm ghi lại.

Theo nguyện vọng của Nhật Hạ, sau khi dùng bữa tối xong, hai người đã tìm đến một quán bar trong dãy phố cổ khá có tiếng.

Dù Vũ Linh dường như vẫn còn muốn gọi thêm mấy món tráng miệng từ quán đồ Tây kia, nhưng khi Hạ nhìn lại chồng đĩa bánh ngọt mà Vũ Linh đã ăn, cô kiên quyết kéo Vũ Linh đi thanh toán và rời khỏi quán. Đi ăn với người cuồng đồ tráng miệng, thật đáng sợ.

Đến khi hai người bước lên cầu thang hẹp và dài của quán bar, Vũ Linh vẫn còn lải nhải gì đó về hương vị của món bánh mousse xoài thơm ngon mà cô chưa được ăn thêm một lần nữa.   

Vì đi hai người, không đặt bàn trước nên được anh chủ quán sắp xếp cho ngồi ở ngay quầy bar pha chế, dù nói đây là quán bar nhưng lại theo phong cách tối giản, không gian thoải mái, nhạc cũng không phải loại nhạc xập xình ồn ào mà bật những dòng nhạc ballad nhẹ nhàng, là quán bar phù hợp để tâm sự và nói chuyện.

Vũ Linh khá hài lòng với quán bar này. Sau khi lắng nghe người phục vụ giới thiệu về các loại đồ uống, Hạ quyết định chọn một phần combo cho hai người có đồ uống và khay đồ ăn kèm.

Vốn không thường xuyên đến bar nên Vũ Linh để cô bé đồng nghiệp tự quyết định. Nhìn quán bar thêm một lượt nữa, Vũ Linh thủ thỉ nói với Hạ:

"Được đấy, tìm chỗ rất vừa ý chị."

"Đương nhiên"- Hạ tự hào, hơi hất cằm lên, vui vẻ kể chuyện- "Về rượu, có gì mà em không giỏi đâu, quán này không những đồ uống tốt, đồ ăn kèm ngon mà nhân viên cũng rất chất lượng."

Nói xong còn đặc biệt nháy mắt với Vũ Linh một cái.

Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa thưởng thức đồ uống, không để ý từ ngoài cửa có hai người đàn ông mới bước vào.

Một người cao, gầy, tóc nhuộm màu bạc, ăn mặc có phần tuỳ ý, áo phông, quần rách. Người đứng cạnh cũng cao không kém, mặc bộ sơmi quần âu nghiêm chỉnh.

"Light! Quán này ổn chứ?"- Trần Hoàng khoác vai người đứng cạnh-"Lâu lắm mới gặp lại chú, anh phải vội tìm một quán tốt đó!"

Người kia cười khẽ, cất giọng tán thưởng:

"Không tồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me