Sac Nuoc Huong Troi
"Hóa ra vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của thiếu nữ mà nằm trong ánh mắt kẻ si tình"
.
Một đêm trôi qua, tiếng gà gáy đánh thức người con gái êm ấm nệm gối trên giường. Kim Duyên hai mắt mơ màng choàng tỉnh, nhìn đồng hồ đã điểm 5 giờ 30, vậy là đêm qua nàng chỉ ngủ có bốn tiếng thôi. Kể từ buổi trưa hôm qua, hình ảnh hai gương mặt gần kề nhau cứ quấn lấy tâm trí nàng, làm cho trái tim người con gái cứ thổn thức.
Cả ngày lẫn đêm, ánh mắt trong veo của cô ấy cứ quẩn quanh khiến cho nàng ăn cơm cũng nhớ, uống nước cũng nhớ, coi phim cũng nhớ, đến đi ngủ cũng không dứt ra được. Thiệt là bức rức trong lòng, nàng muốn gặp Khánh Vân ngay bây giờ. Nhưng mà hôm qua lỡ nói thích cô ấy rồi, giờ mặt mũi đâu mà gặp người ta nữa chứ. Nàng khó chịu đến mức vò đầu bức tóc, đầu cổ bây giờ chẳng khác gì mấy bà điên trong trại tâm thần.Thì ra tương tư là thế này, thật khổ tâm quá đi mất. Không thể ngủ nữa rồi, Kim Duyên quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi thay quần áo để đi ra cửa hàng.- Ối trời đất mẹ ơi, mới sáng ra mà con đã hù ma tía rồi Duyên.Tội nghiệp chú Út vừa sửa soạn để ra ruộng sớm, vậy mà chưa kịp bước lên nhà trên đã bị nhỏ con gái hù cho hồn bay phách lạc.- Ủa tía? Sao tía chặn đường con chi vậy?Nghe tiếng tía mình la í ới, Kim Duyên mới lớ ngớ ngước mặt lên nhìn.- Còn hỏi? Tiên sư bây, làm gì mà đầu tóc như ổ quạ thế kia?Lúc này Kim Duyên mới di chuyển đến cái gương gắn ở nhà sau, ai mà như con khùng thế này? Nàng bị dọa bởi chính bản thân mình, sau cũng cầm lược chải tóc lại cho gọn gàng..- Lan dạo này tốt ghê ha Vân? Bán đắt quá trời quá đất.Tuấn Anh cầm sổ sách đi tới chỗ Khánh Vân đang tưới mấy chậu cúc, đầu gật gù cảm thán vì thu nhập tháng này của cửa hàng đi lên thấy rõ.- Thì cũng nhờ cũng nhờ anh Đạt chịu khó đi xa tìm giống về trồng, vụ này tía má tui ưng bụng lắm, còn tăng lương cho anh ấy.Khánh Vân hồ hởi đáp, mấy năm nay trang trại làm ăn phất lên như diều gặp gió, cũng phần nhờ tía má cô chọn nhân viên khéo thật, ai cũng chăm chỉ chịu khó cả mà lại thật thà, chất phác.- À mà anh thấy Đạt có vẻ thích em lắm đó, nếu được thì...Ông anh lại chọc Khánh Vân nữa rồi, lúc nào cũng nhắc vụ cô với cậu Đạt trong khi cô chỉ xem cả hai là bạn bè bình thường.- Anh thôi đi, không lo làm em méc má đuổi việc giờ.Khánh Vân húc khuỷu tay vào hông ông anh cà rỡn một cái, sau đó bỏ đi một nước vào trong.Thoáng đã đến giờ nghỉ trưa, Khánh Vân khoác áo vào rồi trở về nhà. Trên đường về, cô bất ngờ trông thấy Kim Duyên đang ở đằng xa hướng về phía mình, giơ tay định gọi nàng thì nàng ấy vừa thấy cô đã quay lưng bỏ chạy. Gì vậy trời? Người ta có ăn thịt em đâu.Thấy vậy Khánh Vân vội đuổi theo, mà cô càng đuổi nàng càng tăng tốc, còn tháo cả dép để chạy cho nhanh nữa. Thế là trên con đường làng buổi trưa nắng, một người cứ đuổi và một người cắm đầu cắm cổ chạy như ma dí. Người ngoài không biết nhìn vào có khi còn hiểu lầm Khánh Vân đang làm cảnh sát bắt cướp không đó.- Kim Duyên! Chờ chị với.Khánh Vân vừa chạy theo nàng vừa hét đến khản cổ, con gái con đứa gì mà chạy nhanh dữ vậy trời, thiết nghĩ nàng đi thi điền kinh thì có khi trở thành đương kim vô địch luôn cũng nên.Nhưng mà sức người có hạn, Kim Duyên sau một hồi cũng thấm mệt với lại giữa trưa trời trưa trật tự nhiên chạy như điên làm mồ hôi mồ kê đổ ra ướt cả mái đầu. Thế đấy, nàng vừa đứng nghỉ mệt một chút thì Khánh Vân cũng sắp đuổi tới. Thôi thôi, nàng chưa có đủ dũng khí để đối diện với người ta đâu mà.Phải trốn lẹ đi thôi, vừa chạy được hai ba bước, tự nhiên ở đâu cục đá to đùng ngáng đường làm cho nàng té lăn quay. Oách, đã cố tính trốn chạy rồi mà còn té trước mặt crush nữa, nhục ơi là nhục.Đau quá! Đứng dậy không có nổi luôn.- Em có sao không?Khánh Vân cuối cùng đã đuổi kịp, thấy nàng như thế liền lo lắng mà cúi xuống xem xét.Thôi chết, chảy máu rồi. Cô ngay tức tốc vươn tay ôm nàng vào người, nhẹ hẫng bế xốc lên như bế em bé, không quên nhặt lại đôi dép đang lăn lóc bên đường. Kim Duyên được người thương dịu dàng bế trong tay thì thoáng chốc lại đỏ mặt, kì cục ghê, giữa đường giữa sá lại bồng người ta à.- Chị By thả em xuống, em tự đi được.Kim Duyên trong tay cô ngượng ngùng giãy giụa, lỡ một lát có ai nhìn thấy thì biết trốn đâu cho vừa.- Coi em kìa, còn đi được đâu mà bày đặt.Giọng Khánh Vân nghiêm túc, tay vỗ vào mông nàng một cái không đồng tình.Kim Duyên lúc này không bướng nữa mà hai chân câu qua ôm lấy hông Khánh Vân để người ta bế mình, giờ đây nàng mới cảm thấy chân mình đau rát lên. Trên đường về, có mấy người nhìn họ với ánh mắt kì lắm, nhưng mà Khánh Vân mặc kệ, vẫn ôm lấy nàng mà chậm rãi đi về nhà. Còn Kim Duyên mặt mày đỏ lựng, mặt vùi vào cổ cô để giấu đi biểu cảm thẹn thùng của mình. Mà được cái, Khánh Vân thơm quá làm nàng không nỡ dứt ra luôn.Về đến nhà, Khánh Vân để Kim Duyên ngồi ở ghế trong sân, sau đó đem chậu nước ra giúp nàng rửa chân sạch sẽ để tránh bị nhiễm trùng. Kim Duyên nhìn xuống người đang cẩn thận rửa từng chỗ trên hai bàn chân mình mà không khỏi cảm động, đúng là Khánh Vân luôn chu đáo nhất hệ mặt trời mà.- Ngồi đây chờ chị tí.Đi vào trong, Khánh Vân đặt nàng lên tấm phản rồi đi ra sau làm gì đó. Một lát sau cô quay lên với một hộp cứu thương, ngồi xuống bên cạnh nàng bắt đầu sơ cứu từng chỗ bị thương.- A đau~Cây tăm bông chấm tới đâu, Kim Duyên liền rít lên ở đấy, thật sự là rát không chịu nổi mà.Khánh Vân không nói gì, chờ nàng dịu đi một chút mới tiếp tục chấm thuốc. Vừa chăm lo cho người ta mà hai cặp chân mày của cô như muốn chạm vào nhau, té gì mà té dữ vậy nè, trầy trụa tùm lum hết trơn. Tuy không nói nhưng Khánh Vân xót muốn chết đi được, đôi chân vàng ngọc của cô... à không của nàng kia mà.- Cũng may là chưa bật móng chân đấy, mai mốt đi đứng cẩn thận, con gái mà chẳng ý tứ gì hết.Làm xong công việc, Khánh Vân thu dọn bông gòn, tăm bông cùng mấy hộp thuốc, trước khi xuống nhà sau còn trách nhẹ nàng một câu.Thế nhưng Kim Duyên cảm thấy lời mắng của cô cũng thật là đáng yêu, người ta hay nói còn mắng là còn thương mà.- Nay tía má không về, em ở lại ăn cơm với chị luôn đi.Vài phút sau, Khánh Vân dọn cơm mà má đã nấu sẵn lên, vô tình sao nay má lại làm đồ ăn nhiều quá chừng luôn.- Dạ.Kim Duyên gật đầu hí hửng, nhẹ nhàng bước xuống rồi đi cà nhắc tới chỗ bàn, khổ ghê, khi không chơi ngu chi để thân tàn ma dại vậy nè.- Ăn nhiều vô để có sức lát chạy tiếp.Khánh Vân gắp miếng chả cá cho nàng, buồn nên miệng trêu chọc một tiếng.Bây giờ Kim Duyên đến cả việc đứng còn chẳng biết vững không chứ ở đó mà chạy với nhảy. Để mặc cho cô gắp thức ăn vào chén của mình, Kim Duyên cứ cắm cúi ăn ngon lành. Chứ quê quá biết nói gì giờ..Buổi trưa hôm đó, Khánh Vân bảo nàng ngủ lại, với lý do nắng chang chang nên cô không muốn đi ra ngoài. Với lại chân nàng cũng đau như vậy, đâu còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời cô ấy. Nàng nằm ở trên giường của Khánh Vân mà tim đập thình thịch như đánh trống, kỳ ghê. Mà cô ấy đi đâu rồi, để người ta một mình trong phòng, buồn ơi là buồn. Kim Duyên vùi mặt vào chiếc gối hello kitty của cô mà suy diễn đủ điều, từ nãy giờ Khánh Vân không nhắc gì đến chuyện hôm qua, có khi cô coi như nàng chưa nói gì thật? Hừm, chính nàng bảo cô như vậy mà, tự nhiên người ta không nhớ tới cái đâm ra khó chịu. Ngộ ghê!- Nằm im cho người ta ngủ với coi.Khánh Vân vừa vào phòng đã thấy một con mèo lộn xộn lăn qua lăn lại trên giường mình, tay quẩy lung tung như bức bối cái gì đó lắm, còn hai cái chân thì "liệt" rồi.Cô biết nhưng mà cố tình làm ngơ. Chỉ cười nhẹ một cái rồi nằm xuống bên cạnh con mèo nghịch ngợm kia, dùng hai tay hai chân kìm chặt nàng lại để khỏi quậy nữa. Đột nhiên được người thương ôm vào lòng, Kim Duyên lại ngại ngùng nữa rồi, nhưng mà vui quá trời vui luôn.Miệng nàng cười tươi thiệt tươi nhìn gương mặt hiền hậu của Khánh Vân, cô cũng mỉm cười xoa đầu nàng. Đầu Kim Duyên nhẹ nhàng gối lên tay cô ấy, cánh tay cũng đồng thời đặt ngang eo người ta nhẹ nhàng ôm vào. Thật là nhớ ngày xưa quá đi, ngày mà hai đứa còn bé xíu cũng hay ôm nhau ngủ như vậy nè. Nhưng khi trưởng thành rồi ôm nhau nó cứ khác khác sao á.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me