Sakamoto Days Chon Noi De Tro Ve
Chiều hôm ấy, tôi, ba mẹ, Yuuto và Nagumo ngồi với nhau trong phòng khác. Không khí mới đầu cũng có thể gọi là nhẹ nhàng nhưng dần dần lại trở nên nặng nề không thể tả. Ba mẹ tôi hỏi Yuuto nhiều thứ lắm. Không chỉ là tuổi tác, thích gì, họ thậm chí còn tiếp tục đào sâu vào quá khứ của thằng bé ở cô nhi viện. Họ dùng cách nói chuyện của mình để xác định Yuuto là một đứa trẻ như thế nào.''Yuuto ra ngoài với chú Nagumo một lát nhé?''Tôi nhỏ nhẹ, bảo với thằng bé. Yuuto thoạt trông có vẻ không muốn nhưng thằng bé vẫn gật đầu. Nagumo cũng rất tự nhiên mà đưa nó ra ngoài, không chút có cảm giác như ''đây không phải là nhà của mình''. Tôi mỉm cười nhìn bóng lưng hai người đó khuất xa, tiếp đến, quay lại phía hai người đang ngồi đối diện với mình.Đây hẳn là giờ phút căng thẳng nhất mà tôi từng trải qua trong suốt tuần này. Ba mẹ nhìn thẳng vào tôi. Cả hai đều không nói gì. Mãi tới khi mẹ lên tiếng, cái ảm đạm nơi đây mới tàn lụi đi được chút ít.''Thế con định nuôi thằng bé đúng không?''''Vâng.''''Tại sao thế?'' Mẹ tôi nói, giọng điệu như có chút mỉa mai: ''Con phải nhớ lấy rằng để nuôi dưỡng được một đứa trẻ nên người, hoàn toàn không dễ dàng gì.''''Con có thể chăm sóc, bảo vệ được nó.''''Nói thì dễ lắm, nhưng làm chẳng dễ đâu. Đã mấy lần con chịu trách nhiệm với những gì con làm rồi?''Tôi có thể nghe được, cảm nhận rõ được cái không khí đậm mùi thuốc súng ở trong căn phòng này. Hồi nhỏ tôi sợ nhất là những lúc mẹ thật sự tức giận. Khi ấy, bà rất đáng sợ. Chúng tôi thật sự không dám hé môi nữa lời. Nhưng lần này thì khác, tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra nữa đâu.''Con lớn rồi, mẹ ạ. Con có thể tự lo cho bản thân mình.''Mẹ tôi nghe được câu này, liền lắc đầu. Tôi biết bà đang không tin vào những gì tôi nói. Vì dường như trong mắt bà, tôi vẫn là đứa trẻ yếu đuối năm ấy, không có chính kiến của riêng mình.Có vẻ thấy được cái nghẹt thở ở nơi đây, ba tôi lên tiếng.''Không thì như thế này... Con để thằng bé ở đây với ba mẹ một tuần, thử xem thằng bé là đứa trẻ như thế nào. Nếu ngoan ngoãn thì con cũng bớt đi được đôi chút gánh nặng.''Nghe được lời này, tôi đứng phắt dậy, không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa.''Ba à! Yuuto không phải đồ vật! Thằng bé là con trai con, và dù thế nào cũng vẫn là con trai của con!''''Ba mẹ chẳng phải đã từng nói, chỉ cần biết yêu chúng ta có thể làm được tất cả sao!''Tôi biết mình đang cãi vã một cách chẳng ra đâu vào đâu, chẳng khác gì cãi cùn cả. Nhưng đầu tôi hiện tại trống rỗng rồi, chẳng làm cách nào khác được.''Không phải lúc nào câu nói ấy cũng đúng. Vả lại, con có thật sự yêu thương thằng bé không? Hay chỉ vì lời nói ''Gả chồng sớm đi'' của mẹ mà nhận nuôi nó?!''''Biết thế thì sao ban đầu mẹ đừng nói như vậy!!!''Ôi, giờ thì tôi như phát điên lên thật rồi đấy. Sau đó, tôi một mạch bỏ ra ngoài, không thèm ngoái đầu nhìn lại. Và tôi nghe thấy tiếng mẹ văng vẳng khi tôi đã đi tới tận cửa.''Cứ để nó đi đi! Xem được bao lâu!''Tôi liền chạy. Chạy thật nhanh. Tôi không muốn ở đây nữa..Những bước chạy dài mải miết kéo tôi một căn nhà hoang đã lâu không ai sử dụng. Đây là ngôi nhà của một người bạn tôi đã quen từ rất lâu về trước. Nhưng vì có công việc nên người ấy đã cùng gia đình chuyển đi. Tôi ngồi thụp xuống hiên nhà. Cũng vẫn như thế, đều là những nơi tôi đã yêu sao mà bấy giờ xa lạ quá thể?Nắng trên đỉnh đầu bấy giờ vẫn chưa tan, những cơn bỏng rát lần lượt kéo đến, như cât da cắt thịt của tôi. Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Tôi ngồi nép vào một góc gần đó. Có khi bây giờ chết trong cái nóng thiêu đốt cũng ổn đấy nhỉ?"Nắng rồi, đội mũ lên nè!"Có những giọng nói mang đến cho ta một thoáng ngỡ ngàng nhưng rồi lại cảm thấy ấm áp vì nó đã ở đấy. Là như thế đó, lần này là giọng nói của Nagumo. Chẳng biết anh ta lấy được cái mũ ở đâu, đội hẳn lên đầu tôi. Và khi tôi quay lại, thứ duy nhất được khảm sâu trong đầu tôi đó là nụ cười của anh ấy.Vẫn thế. Nagumo vẫn như thế. Nhưng có lẽ chăng là vì đang ở dưới quãng nắng, đôi mắt ấy ta bỗng bừng sáng lạ thường.Tôi ngồi cách ra một chút, nhường chỗ cho anh ta ngồi cạnh mình. Nhưng Nagumo có vẻ không có ý định ở đây. Anh ta ngay lập tức sải những bước chân dài thật dài của mình, hình như là muốn rời khỏi.''Về chăm Yuuto đây! Cố lên nhé vợ ơi!''Tôi gượng cười với anh ta, mặc cho mắt mình đỏ hoe. Lấp lánh, lấp lánh. Tôi nghe thấy tiếng tim của ai đang đập.
***
[Góc nhìn của Nagumo]Vốn dĩ đã dắt thằng nhãi Yuuto đi xa thật xa để tránh nó nghe được ''cuộc bàn luận'' của mẹ nó và những người kia, nhưng cuối cùng tôi vẫn thấy cô ấy chạy qua vùng đất trống kia. Đây âu cũng là điều dễ hiểu mà nhỉ? Và có lẽ Yuuto cũng đã đoán được. Nhưng khuôn mặt nó vẫn chẳng biểu lộ bất cứ sắc thái nào khác, cứ như, những việc ở đó không liên quan tới nó đấy.''Không buồn sao cưng?''''Ừ.'' Nó gật đầu, không nhanh không chậm đáp.''Anh tưởng mày thương mẹ mày lắm cơ mà?''''Tôi yêu Mama lắm...''Nói đến đây, nó liền dừng lại. Thú thực, tôi cũng chẳng hiểu trong đầu thằng nhóc mười tuổi này đang nghĩ gì nữa. Rồi nó ép tôi vào trong nhà, chọn đúng chỗ nó nhớ lấy cái mũ đem cho Mama của nó và dặn tôi ''Phải về ngay lập tức''.Cũng rảnh rỗi, tôi liền làm theo yêu cầu của nó. Nếu là bình thường thì còn lâu, nhưng hôm nay, tôi nghĩ mình bắt buộc nên làm thế. Vì ai? Vì ai? Vì ai ta?Tới khi tôi trở lại khoảnh sân ấy thì chẳng thấy Yuuto sao nữa. Hình như nó đã đi về ''nhà''. Tôi liền kiểm tra lại lần cuối cho chắc ăn. Biết là cũng chẳng ai bắt cóc nổi nó đâu, nhưng cứ làm như là bổn phận của một người ''cha'' thì tốt hơn nhỉ?Và khi tôi một lần nữa đứng trước cửa nhà của cô ấy, tôi đã thấy ba cô đứng đó từ bao giờ. Khoảng sân trước nhà họ có để một cái ô tô màu đen trông khá cũ kĩ. Và những bông hoa mọc trên hàng rào khó phân giả thật nữa.''Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?''Ông ấy hỏi tôi, tay đang cầm vòi nước để rửa sạch chiếc xe. Và tưới cho những bông hoa đang mọc ở gần đấy. Có rất nhiều loại hoa khác nhau, nở rô, khoe sắc, chói mắt vô cùng. Tôi mỉm cười, theo như thỏa thuận cùng vợ yêu, lịch sự bảo: ''Vâng ạ.''''Hai đứa không hề hẹn hò đúng không?''''Dạ?'' Cũng thấy có chút thú vị, tôi bất ngờ hỏi ngược lại. Ông ấy bảo.''Chú biết mà. Không cần phải giấu nữa đâu.''Xem ra thì gừng càng già càng cay ấy nhỉ? Tôi chưa từng nghĩ đến việc lớp vỏ ngoài của mình sẽ bị bại lộ nhanh chóng như thế. Nhưng vẫn không thừa nhận, tôi hỏi tiếp.''Tại sao bác lại nghĩ như vậy ạ?''Ông ấy nhún vai, trông rất thản nhiên.''Có lẽ là vì ta là cha của con bé đi?''Có một thoáng cảm xúc lẫn lộn hiện lên trong đôi mắt ông nhưng rất nhanh lại chợt tắt. Lấy tay xoa mắt, ông ấy bảo.''Ta đoán chắc cậu cũng biết chuyện vừa nảy rồi... Nếu được, thay ta xin lỗi con bé nhé.''''Mẹ nó ấy, thật ra chẳng có ý xấu gì đâu. Tất cả những lời nói nghe như miệt thị hôm nay của mẹ nó đều là do tình yêu quá lớn đấy.''Tôi chăm chú lắng nghe. Có vẻ đây gọi là quá khứ nhỉ?''Nhỏ là vậy mà lớn cũng là thế. Nhà chúng tôi luôn luôn bảo vệ, yêu thương, nuông chiều nó hết mức. Chỉ cần nó đau một cái là y như rằng, mẹ nó sẽ làm quá lên.""Nhưng cũng chính điều ấy mà nó gần như chẳng bao giờ muốn gần gũi với chúng tôi. Con bé luôn tìm cách kháng cự, thoát khỏi sự quan tâm của chúng tôi.""Còn bây giờ thì nó đã lớn rồi. Chúng tôi thật sự muốn cho con bé tự lập.""Chỉ là dường như..." Giọng ông đột nhiên nhỏ lại: "Chúng tôi vẫn là không đủ dũng cảm để có thể cho con bé có thể một mình.""Là do cô ấy rất dễ bị lừa ạ."Không phải là câu hỏi mà tôi trực tiếp khẳng định luôn những gì họ đang suy nghĩ trong đầu. Nhớ lại những gì mình đã lừa cô ấy, tôi càng chắc chắn hơn. Loại người như cô ấy, khó sống lắm."Ừ..." Ông ấy bảo: "Nhưng lớn rồi, thì có những thứ tốt nhất nên tự mình trải nghiệm."Vừa dứt lời, mẹ của Mama Yuuto đã từ trong nhà bước ra. Trông họ như có ý định đi đâu đó. Chưa kịp để tôi hỏi bà đã bảo."Hy vọng cậu có thể nói với con bé rằng "Mẹ xin lỗi" và... giúp tôi..."Chẳng cần nghĩ đến bé sau tôi cũng hiểu rốt cuộc bà đang muốn nhờ tôi chuyển lời gì đến cô ấy. Tôi gật gật đầu, bà tiếp tục giải thích."Chúng tôi không còn dũng khí đối mặt với nhau nữa rồi. Thôi thì nhân cơ hội này tôi sẽ cùng ba con bé đến nhà ngoại thăm bà một chuyến. Phiền cậu chăm sóc con bé, kể cả hai đứa không hẹn hò nhé."Có cái gì đó sai sai ở đây, tôi chọc ghẹo họ."Hai cô chú không sợ cháu sẽ cướp hết đồ trong nhà ạ."Bà ấy mỉm cười, lắc đầu: "Tôi tin lựa chọn của con gái tôi mà."Yuuto cũng bước từ đâu đó ra phía này, trông thằng bé nhàn nhã lắm. "Bà ngoại" liền vuốt tóc nó, dịu dàng bảo."Yuuto, lúc nào thích thì cứ về đây nhé.""Vâng."Rồi cả hai rời đi trên chiếc xe cũ kĩ. Tôi nhìn theo chiếc xe ấy cho đến tận khi nó tan trong màu nắng giòn giã.Tôi hỏi nhãi con Yuuto."Cũng nhìn xa, trông rộng đấy nhỉ?"Yuuto nhún vai."Đó là năng lực của tôi mà."Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me