LoveTruyen.Me

Sakamoto Days Chon Noi De Tro Ve

Tôi đã ngồi ở bậc thềm ấy tận bốn giờ đồng hồ. Phần là vì không dám về ''nhà'', phần khác lại là bởi, tôi muốn đính chính lại những gì đã diễn ra.

Và sau đó, tôi đạt được kết quả là: sẵn sàng về nhà nói chuyện lại cùng mẹ.

Có lẽ mẹ tôi nói đúng, phần nào đấy về một tôi năm hai bảy vẫn còn ngông cuồng, điên rồ, tự cao tự đại. Tôi không hề nhận ra, những gì mình làm có thể gián tiếp kéo một đứa trẻ vào vòng luẩn quẩn mang tên khổ đau.

Tôi ghét tôi của năm sáu tháng trước, không suy nghĩ gì nhiều mà hành động theo bản năng trong một khắc. Nhưng, tôi cũng phải cảm ơn tôi của khi ấy nhiều lắm. Cảm ơn vì đã làm như thế, cảm ơn vì đã tạo ra cái gọi là ''duyên'' với đứa nhỏ dấu yêu.

Quá khứ qua rồi, cái tôi của bây giờ hướng đến là tương lai. Một tương lai, cả hai chúng tôi đều hạnh phúc.

Và tôi muốn về nói với mẹ điều ấy. Kể cho bà nghe rằng, mình không còn băn khoăn về lựa chọn của mình nữa. Tôi, tuyệt đối sẽ không hối hận.

Thế là trong lúc bầu trời nhuộm bởi sắc cam độc nhất, khiến người ta vừa ngỡ bình minh, vừa ngỡ hoàng hôn, tôi đã thật dứt khoát trở lại ngôi nhà của mình. Ngôi nhà của tôi, luôn luôn là ngôi nhà của tôi. Nắng cứ thế đậm màu, nhưng lại trở nên loãng hẳn, không còn gay gắt như ban trưa. Tôi đứng trước cửa nhà mình, hít một hơi thật sâu đi vào nhà. Những lời muốn nói, những lời mẹ hỏi cũng đã tính hết rồi, còn gì sợ nữa.

''Xin chào!''

Nhưng trước mắt tôi không phải là khung cảnh thân quen như đã từng. Tôi liếc nhìn xung quanh, loáng thoáng nhận ra ba mẹ tôi dường như đã đi đâu mất, để Nagumo và Yuuto ở đây.

''Ba mẹ tôi đi đâu rồi thế...''

''À, họ đến nhà ngoại cô á. Bảo cô là cứ ở đây á!''

Như có ai đó vừa hút hết sinh lực của mình, tôi ngồi bệt xuống đất. Trời ạ, rõ ràng đã chuẩn bị kĩ càng thế rồi mà. Tại sao chẳng bao giờ cuộc đời cho tôi một khắc ''đúng như dự đoán'' nhỉ?

Đang mải mê than trời than đất, tôi không để ý Yuuto đã đến cạnh mình từ bao giờ. Thằng bé đang đội một cái mũ, trông khá giống cái mà tôi cầm trên tay nhưng coi bộ nhỏ hơn. Nó đặt tay lên vai tôi. Tôi mỉm cười nhìn thằng bé. Chắc nó đang lo lắng cho tôi nhỉ?

''Thôi được rồi!'' Tôi đứng phắt dậy: ''Thế thì để tôi cho mọi người thấy tài nấu nướng của mình vậy.''

Trong khi đang nói câu ấy, đầu tôi liền tưởng tượng ra một bàn đầy đồ ăn do chính mình làm. Chỉ là Nagumo đã ngay lập tức thổi bay cái suy nghĩ đó của tôi.

''Thôi khỏi, nấu mấy cái bình thường là được. Tôi biết cô nấu ăn dở lắm mà.''

Anh ta coi thế mà đang thách thức tôi ư? Có chút quạu, tôi khẳng định với anh ta rằng hôm nay nhất định sẽ là một bữa ăn ra trò.

Một bữa ăn có đầy đủ cơm, rau và thịt.

***

Tám giờ tối, đến rồi cũng phải đi, chúng tôi bắt đầu chặng đường trở về thành phố xa hoa, tráng lệ.

Ngồi lên xe buýt đêm, tôi một lần nữa ngắm nhìn khung cảnh nơi mình sinh ra, nơi chôn nhau cắt rốn. Ánh sáng lập lòe của bóng điện, của những chú đom đóm thỉnh thoảng xuất hiện chẳng rõ ở đâu. 

Tôi tự hứa rằng mình sẽ trở về, vào một ngày không xa.

Yuuto bên cạnh có dấu hiệu buồn ngủ, đôi mắt nhắm chặt lại, tựa vào thành ghế. Trông thành bé có vẻ hơi mệt mỏi thì phải. Tôi mỉm cười, xoa đầu nó. Hồi nhỏ mẹ hay làm thế để tôi có thể ngủ dễ hơn. Rồi tôi lại quay xuống phía dưới nhìn Nagumo, trông anh ta sao hôm nay có chút... phờ phạc.

''Anh có ổn không?''

''Lần đầu đi xe buýt ấy mà. Tôi có cảm giác hơi say...''

Trông Nagumo vẫn khá phỡn, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Nhưng tôi vẫn thấy được anh ta thực sự đã cảm thấy choáng váng.

''Có cần tôi đưa thuốc say không?''

''Không cần. Không cần.''

''Có sao đâu, khi trước tôi cũng hay như thế lắm.''

Nhớ lại trước kia, tôi thấy có chút rợn người. Thuở đó nhà tôi cũng vừa mới mua xe, và bố mẹ vì biết tôi vô cùng dễ choáng nên mỗi ngày đều đem tôi đi đến nơi này nơi nọ bằng chiếc xe ấy, cho đến khi tôi đã cảm thấy quen thuộc.

''Vậy cần gì thì gọi tôi nhé. Tôi đi ngủ đây.''

''Ừ, tui chắc cũng ngủ để bớt say đi đây...''

Anh ta kéo dài chữ cuối cùng ra, như một đứa con nít, đang nũng nịu người lớn ấy. Tôi có chút buồn cười, bộ dạng này của Nagumo quen thì quen thật đấy nhưng cũng lạ lẫm làm sao.

''Này-''

Có vẻ là đang đón vị khách tiếp theo hay sao mà xe dừng lại, cửa mở. Mặc dù có hơi bất ngờ vì chỗ này có thể xem là ''đồng không mông quạnh'', nhưng tôi cũng chẳng để ý nhiều, nhắm mắt, định thôi không nói tiếp. 

''Ngồi im hết đó!''

Đột nhiên, những người vừa mới đến đó lại la lên, ầm ĩ khiến chúng tôi đồng loạt nhìn về phía đó.

Những kẻ ấy xăm trổ đầy mình, tay mỗi kẻ cầm một cái gậy, trông vô cùng đáng sợ. Một vài tiếng kêu của những người trên xe vang lên rồi bị chúng quát tháo này nọ. Dường như còn có người đang nức nở nữa. Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp tim, giấu vội điện thoại trong đôi giày của mình. Thật may làm sao tôi nhiều khi có thói quen tháo giày khi ngồi ở chỗ nào đó quá lâu. Thật may làm sao cỡ giày của tôi thường lớn hơn chân khá nhiều nên có thể dễ dàng xỏ chân vào trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này.

''Đưa hết túi đây!''

Chúng hét lớn, miệng quát nạt chúng tôi, tay cầm gậy huơ lên trên trời đe dọa. Thế là ai cũng phải ngoan ngoãn nghe theo, đem một túi đồ của mình giao cho chúng. Có vẻ bọn cướp này chỉ định đơn giản là cướp đồ hay sao thì phải, chúng đang có ý định rời đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế thì việc mình làm chỉ cần nhân cơ hội chúng đã đi xuống hay không để ý mà chụp lại là xong.

Nhưng tình hình đột nhiên trở nên rắc rối khi chúng nảy ra một ý định khác, một ý định mà vừa nhìn ánh mắt đó, tôi đã thấy ghê tởm đến tận xương tủy. Chúng liếc nhìn nhau, lại nhìn sang hai cô gái ở gần chỗ mình. Rồi hai ba kẻ trong chúng liền kéo các cô ấy một cách thô bạo ra khỏi chỗ ngồi.

''Bạn gái của tôi!''

''Câm họng!''

Một tên chỉ thẳng vào mặt người đang ngồi cạnh cô gái tóc xám, khiến anh ta sợ hãi đến mức im lặng ngay.

''Tao chỉ mượn một xíu thôi!''

Các cô ấy vùng vẫy nhiều lắm, mắt thì đẫm lệ, muốn kháng cự. Nhưng làm sao sức vóc của họ so với những gã đàn ông này. Họ bị ép buộc phải xuống phía dưới xe.

Cậu thanh niên trông vẫn còn khá trẻ kia, coi bộ không phục, liền thốt ra một câu hẳn ai cũng thấy ghét bỏ.

''Trên xe có rất nhiều cô gái khác, sao cứ nhắm vào bạn gái tôi thế!!!''

Đồng loạt có vô vàn ánh mắt nhìn về phía cậu ta. Và cậu ta chỉ tay, về phía những người đang ở trên xe này mà anh ta có vẻ cho là ''xinh đẹp''.

Trong đó bao gồm cả tôi.

Như vớ được miếng mồi nghe, mặt mấy tên đó trở nên gian xảo hẳn ra. Chúng liếc nhìn nhau, tiến đến phía chúng tôi.

Có tiếng chửi mắng xối xả vang lên, nhắm vào chàng trai. Lần lượt từng cô gái bị lôi đi. Nhưng, có vẻ chúng chỉ nhắm đến những cô gái xinh đẹp thôi thì phải. Hai, ba người nữa bị kéo đi. Tôi ngồi ở hàng ghế gần cuối cùng, lo lắng, tìm cách thử xem làm sao thoát khỏi chúng. Và một ý tưởng chợt nảy lên trong đầu tôi.

Khi chúng lại gần, tôi liền nói.

''Tôi có chồng rồi. Chồng tôi đang ngồi ở phía dưới! Còn đây là con trai tôi!''

Tôi đã đánh cược tất thảy vào giây phút ấy. Nagumo bên dưới cũng thừa nhận như thế khi những kẻ kia nhìn anh. Cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra, chúng lẳng lặng rời đi. 

Tôi vừa mừng nhưng cũng vừa cảm thấy tội lỗi, không biết làm thế nào mà chỉ có thể im lặng thôi.

Đợi khi chúng đã rời khỏi xe, tôi mới đúng dậy, chụp ảnh chúng lại. Đêm tối, ảnh khá nhòe, khó thấy. Xong việc, tôi nhìn Nagumo, lẩm bẩm.

''Làm ơn...''

''Để xem đã, ha ha!''

Cũng chẳng biết thế nào, tôi quay sang, muốn kích động những người còn lại.

''Chúng ta xuống xe đi! Cứu những cô gái đó!''

Đáp lại tôi, không ai lên tiếng cả. Họ cúi mặt đi. Bất lực, tôi liền cố gắng giải thích nhanh nhất có thể.

''Chúng có năm người, chúng ta có gần năm mươi người! Các người đang sợ thua hay sao!"

Vẫn chẳng ai nói gì cả.

Tôi bèn mắng cậu trai ban nãy.

''Bạn gái cậu bị bắt đi đó! Lúc nãy la lớn thế cơ mà! Giờ sợ bị đánh sao!''

Cậu ta trả lời: ''Đúng thế...''

Tôi hết nói nổi. Thở một hơi, tôi hỏi tất cả.

''Các người có xứng đáng là con người hay không thế! Các người rốt cuộc đang sợ gì! Rõ ràng chỉ cần xông vào rồi giữ chúng lại! Mỗi người một chút là sẽ được thôi mà!''

''Nếu nói thế cô đi cứu họ đi!''

 Có ai đó bảo rồi im lặng tiếp tục diễn ra. Điều này làm tôi thấy hoảng sợ cũng thấy thất vọng. Ra thế ư...

Tôi mím môi nhìn Nagumo, cầu xin. Giờ phút này, có lẽ anh ta là cách duy nhất.

Hoặc,

Lại đánh liều một lần nữa, tôi hét to, chỉ vào Nagumo.

''Kia là chồng tôi! Anh ấy đã từng đạt được vô số giải thưởng võ thuật! Nếu các người cùng anh ấy đi xuống dưới đó, nhất định sẽ đánh bại được chúng!''

Nói dối trong tình cảnh này là cách duy nhất. Tôi biết Nagumo rất giỏi và trong lúc trước kia khi cứu Yuuto, anh ta đã từng đánh bại rất nhiều người. Tôi nhờ Nagumo đứng dậy. Anh ta cũng nghe lời tôi, tự nhiên thể hiện chiều cao của mình cho họ.

''Nếu thế thì cô bảo anh ta đi mà cứu! Giả nhân giả nghĩa à!''

''Tôi...''

Họng tôi lại bắt đầu khó chịu rồi. Tôi cúi xuống, không nói gì thêm. Rõ ràng... Tại sao cơ chứ...

''Đúng là hết cách!''

Nagumo từ lúc nào đã ở cạnh tôi, đặt tay lên gò má tôi. Hai chúng tôi nhìn nhau. Anh ta giữ chặt lấy khuôn mặt tôi, như mong tôi nhìn thấy đôi mắt sâu vô đáy của anh.

''Tôi thích cô quá, làm sao bây giờ?''

Tôi sửng sốt vì cái điên loạn mình vừa cảm nhận được lúc nãy. Nagumo thả tôi ra, thay cho việc ép tôi nhìn thẳng vào mặt anh, Nagumo chỉ xoa đầu.

''Có lẽ sau này, anh nên dạy vợ cách để tự bảo vệ bản thân rồi!'' 

Một luồng hơi ấm phảng phất bên tai tôi. Và Nagumo thì thầm.

''Đợi tôi nhé. Sau đó, tôi sẽ dạy cho em cách trở thành người xấu.''

Rồi anh ta ngạo nghễ bước xuống khỏi chiếc xe, hướng về những người kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me