[Sakamoto Days] Chốn nơi để trở về
Chương 16: Chúng ta thử đi.
Tôi không rõ tại sao Aoi lại mời tôi đến đây vào hôm nay. Nhưng nó cũng chẳng quan trọng cho lắm. Chỉ cần có người gọi, tôi sẽ luôn đến.Còn nếu không có ai hỏi? Vậy thì cứ kệ thôi.Bữa cơm hôm nay ở nhà Aoi vô cùng nhộn nhịp, không chỉ đơn giản là của ba người trong gia đình họ nữa. Tôi nhìn xung quanh một lượt, thấy cậu Shin và cô bé Lu tranh giành đồ ăn với nhau, thấy mấy đứa nhỏ sau khi ăn xong, ngoan ngoãn ngồi lại một góc trò chuyện với nhau, đột nhiên cảm thấy thân thuộc lạ kì.Hình như tôi đã sai. Hình như chữ ''nhà'' của tôi vẫn còn bé quá, chưa thấy rõ được rốt cuộc nó lớn bao nhiêu.Họ là gia đình của nhau.Có lẽ vậy. Tôi gắp một chút rau, nghĩ thầm trong đầu. Họ là một gia đình vui vẻ, hạnh phúc.Tôi cũng muốn có một gia đình như vậy lắm...''Xếp cao lên thêm xíu nữa đi.''Giọng nói đều đều của Yuuto kéo tôi bừng tỉnh về thực tại. Tôi nhìn sang thằng bé và tự vỡ òa trong lòng mình. Ôi, tôi muốn tự đánh mình quá đi mất. Sao lại có thể quên, bản thân vẫn còn một bé con đáng yêu chứ nhỉ?Sự nghi ngờ chính mình cứ thế khiến tôi bắt đầu băn khoăn. Liệu, liệu, là bởi vì sao cơ chứ?''Cậu đã tìm được ai chưa?''Aoi hỏi tôi trong khi đang vui vẻ bỏ một đũa rau vào bát chồng. Khuôn mặt Sakamoto có chút không được thoải mái nhưng anh ta vẫn im lặng và ngấu nghiến hết những thứ đó.''Cậu hỏi mình à?'' Để chắc chắn, tôi ngập ngừng hỏi cô ấy.''Ừ, tại tớ... À, không có gì đâu!''Aoi cười cười lắc đầu, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ một chút tò mò.Người chồng bên cạnh liền thay cô ấy giải thích.''Ý của Aoi là cô có thích thằng Nagumo không đấy?''Tim tôi như bị giật bởi câu hỏi này.Sao mà họ giống Yuuto quá thể ấy nhỉ? Đều có chung một câu hỏi đó...Tôi không biết phải trả lời làm sao. Tự đào sâu lòng mình, tôi cũng bắt đầu hỏi bản thân câu hỏi đó. Là có hay là không? Hay chỉ đơn giản là mới chớm nở...Phải chăng là như thế nhỉ...''Cô ấy đang mới bắt đầu biết rung động, chưa yêu sâu đó!''Lời nói của cậu tóc vàng bên cạnh khiến tôi hoảng hồn. Aoi liền cười nhẹ. Tôi vội vàng giải thích.''Không, không...''''Làm sao mà sai được cơ chứ.'' Không để tôi kịp nói gì, cậu thiếu niên ấy đã ngắt lời tôi. Cậu ta nháy mắt, khẳng định một cách chắc nịch: ''Tôi là chuyên gia trong việc nhìn thấu tình cảm người khác đó nha!''Biết là không cãi lại nổi được, tôi liền im như thóc. Cứ xem như đây là nỗ lực cuối cùng của tôi đi.
***
Khi tôi bắt đầu cùng Yuuto trở về nhà, trời đã tối om.Sáng nay vừa có một cơn mưa lớn, đường vẫn còn ướt nhiều chỗ, mùi ẩm nồng thật nồng trộn cùng mùi cây xanh, vô cùng thoải mái. Tôi nắm lấy tay đứa trẻ nhà mình, dắt nó đi trên con đường không mấy đông đúc. Chúng tôi, vẫn như lệ thường, không nói quá nhiều với nhau. Có lẽ là do cả hai đều là những kẻ thích sự yên ắng hơn nên bao giờ cũng như thế. Tôi đột nhiên muốn lần nữa được cõng thằng bé trên lưng, nhưng có một cái gì đó lạ lẫm ngăn cản tôi, khiến tôi không sao thốt ra được lời như hôm trước.Tôi len lén thở một hơi thật nhẹ, để nỗi buồn vợi đi phần nào đó.''... Yuuto có muốn ăn gì không?''''Dạ, con chưa đói.''Thằng bé trả lời một cách thật rành mạch, khiến tôi tự hỏi rốt cuộc là nó đang chối từ sự quan tâm của tôi hay chỉ đơn giản là không muốn ăn thật. Tôn trọng quyết định của nó, chúng tôi tiếp tục đi tiếp.Đi qua những tiệm tạp hóa trải dài liên mên là tới những tiệm hoa. Hơi ẩm của không khí bấy giờ bắt đầu nhuộm lên mùi hoa, tạo nên một cảm giác vừa khoan khoái nhưng cũng có chút khó chịu.Và trời bắt đầu đổ mưa.Một vài giọt lành lạnh rơi vào tay tôi, đủ để ai từng trải qua đều hiểu: mưa đến rồi. Tôi vội vàng kéo Yuuto ngồi dưới mái hiên của một tiệm hoa, nơi người ta dường như sắp đóng cửa. Nói cảm ơn bà chủ, tôi và Yuuto định ở đó, đợi cho tới khi nào cơn mưa hoàn toàn biến mất.Mưa ngày càng lớn. Chúng tôi có thể nghe tiếng gió quật vào cành cây trước tiệm một cách điên cuồng.Tôi nhìn Yuuto, phát hiện ra đôi mắt thằng bé bỗng trở nên thơ ngây như những đứa trẻ cùng tuổi.Nhẹ mỉm cười, tôi không nói gì để thằng bé tiếp tục chìm vào cảnh sắc mà nó yêu.Điện thoại trong túi áo chợt rung, tôi vội vàng lấy nó ra. Là tin nhắn của Nagumo. Anh đang hỏi tôi ở đâu đấy.Tôi ngập ngừng không muốn nhắn lại trả lời, nhưng sau cùng vẫn đáp lại anh ta một câu ''Lát nữa chúng tôi sẽ về nhà mà''.[Nagumo]: Tôi sắp đến rồi đây. Đối diện với dòng chữ đó của Nagumo, tôi chỉ biết thấp thỏm, mong rằng anh ta hãy bận gì đó.Nhưng tất nhiên mong muốn của tôi không sao thực hiện được. Bởi đó là Nagumo.Rất nhanh, anh ta đang đến trước cửa tiệm hoa, với hai chiếc ô màu đỏ. Giày anh có chút ướt. Còn chiếc ô thì trông như mới mua.Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn chọn im lặng.Nagumo vẫy tay, gọi Yuuto và tôi.''Mình về nhà nào.''Một câu nói đơn giản khiến tôi cảm thấy vui đến lạ.Yuuto dường như vẫn còn muốn tiếp tục ngắm mưa, nó phớt lờ hoàn toàn Nagumo một lúc thì mới chịu đứng dậy.Yuuto cầm lấy chiếc ô đỏ trên tay Nagumo, đi trước.Thằng bé ngoảnh lại, ráo hoảnh bảo: "Hai người cứ nói chuyện đi, con không làm phiền."Nó không thèm nhìn lại lần nào nữa luôn.Tôi: "..."Nagumo thấy thế liền cười khiến tôi hơi sợ, mở chiếc ô, kéo tôi vào lòng anh."Mình về thôi." Để tìm một lí do thỏa đáng, anh lại tiếp tục nói: "Ô hơi nhỏ, chịu khó nép vào xíu nhé. Không về là ốm đấy."Tôi: "..."Ừm, cái này không phải là "nép" nữa.Chính xác thì Nagumo bọc tôi trong chiếc áo khoác ngoài của anh. Chính xác thì chúng tôi có thể gọi là đang mặc chung một chiếc áo.Tôi gần như nín thở, di chuyển từng bước từng bước mặc kệ không thấy đường. Cơ thể anh vô cùng ấm áp, cứ như lò sưởi vậy."Sao thế, lạnh à?"Nagumo rất cao, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt anh nếu không ngước lên.Lưỡng lự một hồi, tôi chậm rãi yêu cầu."Ô rộng lắm..."Anh một tay cầm ô, tay còn lại ôm tôi rất chặt. Nghe vậy, anh liền thả tôi ra.Được thoải mái đôi chút, tôi vội vàng hít thở thật sâu, kiếm cớ nhìn Yuuto đi trước.Tôi biết thằng bé sẽ không sao, nhưng vẫn cố chấp làm vậy."Đứng gần vào đây."Nagumo kéo tôi đến phía trước anh. Chiều cao của chúng tôi chênh lệch khá nhiều nhưng chiếc ô vẫn che cho tôi khỏi đa số những hạt mưa ngoài trời.Tức là Nagumo đang cố gắng hạ nó thấp nhất có thể."Tôi thích em, thật đấy..."Chợt, Nagumo chạm vào những sợi tóc dường như đang rối của tôi, làm tôi có chút thảng thốt muốn kháng cự."Thích em vô cùng..."Tôi cố gắng phản bác."Thích không giống yêu."Nhưng thích có thể trở thành yêu.Lời này tôi nuốt thật sâu vào cuống họng của mình."Chúng ta có thể từ từ."Bất chấp, Nagumo vẫn khẳng định chắc nịch: "Thật sự rất hạnh phúc khi ở bên em."Có cái gì đó rờn rợn chạy dọc sống lưng tôi. Nuốt nước bọt, tôi hỏi."Nhưng mà nếu-"Tôi không thích anh thì sao...Lời này ngay lập tức bị tôi rút lại. Tôi cảm nhận được sự lạnh lão chung quanh Nagumo. Chỉ là, rất nhanh nó lại biến mất.Nagumo vòng tay qua eo tôi."Thế thì chúng ta cứ từ từ, được chứ?"Ngẫm đi ngẫm lại mấy ngày hôm nay ăn không ngon, ngủ không yên vì thấy rén, tôi đột nhiên đưa ra yêu cầu."Chúng ta... thử hẹn hò đi?"Có một cái gì đó quái dị vờn quanh chúng tôi.Nagumo áp cằm của anh lên vai tôi: "Được.""Nhưng mà... nếu tôi không thể thích anh thì sao..."Ngập ngừng, tôi dò hỏi thử Nagumo. Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng cười của anh ta."Sẽ không có chuyện đó đâu."Mưa lúc nhỏ rồi lúc lại lớn, Nagumo ôm tôi ngày càng chặt. Chúng tôi chậm rãi bước trên đường dài._______
Yuuto: "Mau lên trời đất..."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me