LoveTruyen.Me

Sakamoto Days Pocky Chocolate

Fang Wei nghe xong thì bị dọa cho nhảy dựng, cô theo bản năng bắt chéo hai tay trước ngực, vào thế phòng thủ, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Thiếu niên nhìn cô khinh khỉnh, "Cô làm gì thế?"

"....tập thể thao."

Cô tròn mắt nhìn cậu cúi đầu thu gom mấy tờ rơi dưới đất, sau đó chầm chậm đi về phía cô.

Dưới ánh mắt đề phòng của Fang Wei, Amane đều đều mời gọi, "Muốn không?"

"Muốn gì cơ?"

"Tham gia kì thi tuyển sinh ấy."

"......"

Cho nên cậu ta thật sự ở đây phát tờ rơi sao?

Cô nghẹo đầu nhìn chung quanh vắng vẻ không bóng người, hoàn toàn không có ai bước qua, không khỏi cảm thán một câu.

Sát thủ được đào tạo bài bản có khác, ngay cả mạch não cũng không giống dân thường.

Cậu ta dường như có chút mất kiên nhẫn, "Vậy cô có đi không?"

"Không muốn đâu."

Câu trả lời của Fang Wei vẫn như cũ, cô mới không thích mấy việc giết người đáng sợ đó, hơn nữa cô chỉ cần nhìn thấy nhiều máu là ngất xỉu nửa tháng rồi.

Cậu ồ lên, biểu tình có chút thất vọng, "Trông cô rất ổn đấy chứ."

Lần thứ hai được sát thủ khen ngợi, Fang Wei cảm thấy tự hào vô cùng, ngay cả lúc nói chuyện thanh âm cũng lên cao.

"Vậy hả? Lúc trước chị cũng được người ta khen thế đó."

Thiếu niên liếc cô một cái, không lên tiếng.

Fang Wei bị ngó lơ cũng không giận, chắp hai tay ra phía sau, muốn nói chuyện phiếm với cậu.

"Em tên là gì thế?"

"Amane."

"Amane Amane, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bốn."

Fang Wei đứng lại, nhìn thiếu niên nhỏ tuổi nhưng đã cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng hụt hẫng.

Amane mặc áo thun trắng quần đen, cả người sạch sẽ thoải mái, khuôn mặt trắng trẻo ưa nhìn, chỉ là biểu cảm trên mặt rất nhạt nhẽo, tuy không phải lạnh lùng như băng nhưng chung quy vẫn cho người khác cảm giác khó tiếp cận.

Fang Wei đã quen tiếp xúc với gương mặt tươi cười của Nagumo nên hơi bối rối, cô không biết cách nói chuyện với trẻ con.

Thấy bước chân cậu ta ngày càng nhanh, cô quyết định vẫn đuổi theo, tất cả là vì sự nghiệp kết bạn vĩ đại của mình.

"Amane, chị có kẹo đây nè."

Amane vẫn không dừng lại. Thậm chí cậu còn đang nghĩ cô gái này thật phiền.

Đừng có cản trở cậu phát tờ rơi, phát không hết đống này sẽ không có cơm ăn mất.

Cho đến khi cánh tay bị cô gái bắt được, cậu mới hơi hơi nghiêng mình, mở miệng, "Chuyện gì?"

Fang Wei sợ cậu hiểu lầm, vội giải thích, "Không phải chị muốn tính sổ với em vì chuyện em cười nhạo chị đâu. Chị chỉ muốn tặng kẹo thôi."

Cô xòe bàn tay trắng nõn ra, trong đó là vài viên kẹo chanh vẫn còn nguyên bao bì, chỉ là nãy giờ bị cô nắm trong lòng bàn tay cộng thêm thời tiết nóng nực, kẹo đã sớm chảy ra, mang theo mùi hương thanh mát.

Fang Wei sửng sốt, ngại ngùng cười, "Kẹo hỏng rồi."

Về cho Nagumo ăn vậy.

Amane nhìn kẹo trong tay cô thật lâu, mãi mới đưa tay ra nhận, theo phép lịch sự tối thiểu, cậu cảm ơn.

Bóc vỏ kẹo dính dính, cho kẹo vào miệng. Vị chua của chanh nhanh chóng lan tỏa, khiến mày cậu nhíu lại, ngậm một lát lại cảm nhận được vị ngọt, lúc này Amane mới giãn mặt ra, lúc nói chuyện cũng bớt hằn học.

"Hình như lúc nào tôi cũng gặp cô ở mấy con hẻm."

"Cũng không hẳn, nhà chị ở gần đây mà."

Hai người bước ra đường lớn, đứng chờ đèn giao thông chuyển xanh. Xe cộ qua lại tấp nập, tiếng động cơ suýt chút lấn áp luôn giọng nói của cô, Fang Wei một bên chăm chú nhìn đường, một bên hỏi cậu.

"Đến giờ cơm trưa rồi, trường em không tổ chức ăn trưa hả?"

"Có, nhưng tôi không mang cơm hộp."

Đèn chuyển xanh, hai người từ từ di chuyển.

Fang Wei thì đi đến chỗ làm thêm, còn Amane hoàn toàn là đi lung tung, đến chỗ nào dễ phát tờ rơi thì cậu mới dừng lại.

Cô thấy Amane lại sắp rẽ vào con hẻm, đưa tay kéo cậu lại, "Em muốn phát tờ rơi nhanh chóng thì phải đến nơi có nhiều người."

Amane thắc mắc, "Vì sao? Mấy chỗ vậy đông lắm, khó chịu."

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe mạnh mẽ, Fang Wei theo phản xạ lùi lại, nắp sau lưng thiếu niên. Amane nhận thấy động tác của cô, lập tức cảm nhận được sát khí của người đàn ông ngồi trong xe.

Nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, với tốc độ của cậu thì tránh được là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nếu tránh đi rồi thì cô gái dân thường sau lưng cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Bởi vì giáo dục của Amane tương đối tốt nên cậu rút vũ khí ra, đập nát phần trước của oto.

Ầm!

Lại là tiếng phát nổ quen thuộc. Ánh lửa hừng hực cháy, phát ra tiếng tí tách, còn có mùi xăng nồng đậm.

Người đàn ông đen mặt bò khỏi xe, xuyên qua người Amane nhìn cô đầy sát ý. Fang Wei hoảng sợ, lại nhìn thấy ông ta lao lên, chưa kịp nhìn rõ động tác, Amane đã nhanh tay hơn trước, dùng côn ba khúc trong tay hạ gục gã.

Lực sát thương của thứ vũ khí này rất lớn, chỉ với một đòn mà gã ta đã bất tỉnh, máu chảy ào ào.

Fang Wei không dám nhìn, chỉ dám chăm chăm vào mái tóc đen của cậu, "A- Amane, chết người chưa?"

Cậu rút bàn tay đang để trên người cô lại, nhìn thoáng qua, "Chưa."

Sau đó nắm tay áo cô, lại kéo về con hẻm tối.

"Trốn ở đây một lúc đi."

Cô nghe xong thì run lẩy bẩy, thiếu chút nữa móc điện thoại ra gọi cho Nagumo.

Mặc dù biết hắn ta có thể đang quan sát mình từ xa, nhưng khi nhìn thấy hắn cô mới có cảm giác an toàn.

Thiếu niên phát giác ra cô sợ hãi, cậu có hơi nghi hoặc.

Lũ sát thủ ngoài đó đáng sợ đến vậy à?

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấy dáng vẻ của bọn chúng, lại càng nghi hoặc hơn.

Có đáng sợ tí nào đâu.

Lại nhìn cô gái đang túm chặt tay cậu, Amane vỗ đầu cô, bởi vì chưa từng tiếp xúc nhiều với người khác giới, nên cậu cũng không biết phải nói thế nào. Ông bảo phải dịu dàng với con gái, vậy nên cậu cũng nhẹ giọng nói với Fang Wei.

Chỉ là thiếu niên đang trong thời kì vỡ giọng, càng hạ giọng lại càng đáng sợ hơn, hoàn toàn không có chút ôn nhu nào.

"Chỉ một vài tên trong số đó đến để giết cô."

Amane có đôi mắt quan sát cực kỳ nhạy bén, chỉ nhìn sơ qua cậu cũng có thể đoán được động cơ của đám sát thủ nghiệp dư này.

"Để cảm ơn vì mấy viên kẹo, tôi khử chúng nó giúp cô."

Cậu xắn tay áo lên, côn ba khúc lại quay một vòng cung đẹp mắt trong không trung, trong đầu vạch sẵn kế hoạch và cách thức giải quyết bọn chúng, cả người cậu có chút hưng phấn.

Bởi vì giết người vốn là bản tính của sát thủ.

Nhưng Fang Wei lại nắm tay cậu lại, Amane gần như là không kịp phản ứng, sát khí âm u hướng về phía cô.

Fang Wei gan có bé tí, nhớ lại khung cảnh mấy ngày trước, sống lưng cô lạnh toát, run rẩy như con thỏ sắp bị làm thịt, "Có, có thể đừng để chảy nhiều máu quá được không?"

Amane ngẩn ra, chê bai nhìn cô, nhưng khóe môi lại cong lên, hệt như đang cười.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me