LoveTruyen.Me

Sát thủ tại dị giới (cuốn 2): Trỗi dậy.

Giữa những kẻ ngu

Ikarosa

Phía bên trong công trường,kết giới phương thức III đã được Tử thần ám hội dựng lên,phương thức III gồm những thuật khác nhau để tránh áp lực từ bản thân rò rỉ hay những thứ khác làm rách kết giới,điển hình là kẻ kia! Không biết được thực lực hắn thế nào nhưng việc hắn khiến cho cả đội 1 sống không bằng chết đã biết được thực lực của hắn thế nào?! Một chỉ tay cũng có thể thôi bay được cả nơi này cũng nên,nhưng vì Izu đã ra lệnh rằng phải nghênh chiến nên dù có là thần thánh? Ác quỷ? Cũng phải giữ chân lại mà đánh.
<liệu rằng đây có phải một trò chơi?>(Haruto)
<nếu là một trò chơi? Ngươi không được phép lựa từ chối>(Izu)
Hai giọng nói đối với nhau,một giọng cao ngất ngạo mạn,còn một bên là một câu hỏi bằng lặng,Izu nhìn Haruto với ánh mắt thù địch nhưng cậu chẳng quan tâm! Những kẻ không biết tự lượng sức đều sé có kết cục như nhau,tha chi chúng một lần rồi lại nhận lại những rắc rối bởi sai lầm tha thứ ban đầu.
Tự ai làm lấy cái hoạ này? Là chúng ngu ngốc khi đã chọc tức tới cậu,còn nếu chúng không đụng tới cậu? Việc gì cậu phải ra sức giết hết chúng? Giờ Ám vương đã khải hoàn,chẳng phải khiếp sợ thứ gì nữa! Vì có một điều chắc chắn rằng......đế vương bất bại!
<nhưng nếu ta nói từ chối?>(Haruto)
<thì tới lúc đó ngươi sẽ biết!>(Izu)
Giơ tay phất mạnh,tất cả những bóng đen lao lên,hướng thẳng Haruto mà xả hàng loạt nhưng phép thuật màu tím ảo. Sự nao núng tưởng chừng sẽ hiện ra nhưng lại không có chút gì? Mỉm cười thầm lặng trước dòng người ngu xi,có não không biết suy nghĩ,cậu biến mất.
Tất cả các phép được tung ra từ quân mình lại vô tình đả thương luôn quân mình,tất cả những kẻ trúng chiêu của nhau lần lượt ngã xuống,tự diệt lẫn nhau,đúng là nhục nhã!
Hư ảnh thời không vương lạ phía sau,những nhân loại lầm than,tự dẫn bản thân mình vào con đường tăm tối,tự lãnh lấy những nhát dao cứa đứt cổ,không thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa,tự sinh thì tự diệt nhưng chẳng có gì là muốn tự diệt bản thân? Nay đã có người tiễn đưa hộ.
Chấn tĩnh lại không lâu,mọi ánh mắt đều kinh ngạc khi những kẻ bên cạnh mình tự đứt yếu hầu mà chết,rồi từ từ,mũi dao hung tàn đã lan sang kẻ đó. Máu đỏ nhuốm đậm một vùng trời khi nó còn đang tung bay,chưa kịp rơi xuống đất.
<không thể nào!? Hắn từ đâu mà?>(Ai đó)
<trên đời này không có gì là không thể? Nếu cảm thấy các ngươi yếu ,hèn kém như thế? Tại sao lại còn lựa chọn ?>(Haruto)
Lại một kẻ nữa nằm xuống khi nghe những lời vang vọng bên tai mình,có lẽ khi chết là điều thanh thản nhất chẳng còn vướng bận nhưng giọng nói vẫy gọi của tử thần đích thực sẽ làm những kẻ đó cho dù đã bỏ thân xác phàm tục cũng vẫn phải khắc ghi sỡ hãi.
<nhìn?>(Haruto)
Những con ám xà trong không gian mà xuyên qua tim tất cả,từng từng lớp lớp kẻ hoảng người sợ cứ lần lượt thanh  những hạt sáng mà tan biến. Điều này nói chẳng hề ngoa khi từ lúc đó tới giơ,bóng dáng hắn mất tăm nhưng người chết vẫn gia tăng liên tục. Nhưng ngưoi chết đầu biết nói? Những gì xảy ra trong thoáng chốc đối với chúng là cả một vài phút trước khi nhắm mắt xuôi tay. Đoàn quân đang bị nhiễu loạn bởi những con ám xà đang liên tục trườn đi trong thời không tĩnh lặng. Và rồi bóng hình lờ lờ ảo ảnh hiện ra,với những khắc ấn xanh lam thoắt lại nhân đôi phía sau người!
Chẳng ai biết đó là thứ gì? Nhưng có vẻ trông khá là màu mè be bét,còn trò gì nữa? Trò chơi chết chóc đấy!
Những tía sét bắt đầu hội tụ và được bắn ra với tốc độ siêu thanh vượt qua cả vận tốc ánh,âm và rồi đánh chúng thành tro bụi bay mờ cả một khoảng trời.
Nếu không chết mà may mắn có thể nhìn thấy những tia lôi kích đó,chỉ có hai điều khiến nó nổi bật trong mắt những kẻ hạ phàm: đẹp-mĩ lệ.
<các ngươi còn muốn?>(Haruto)
Nhìn là đã biết muốn tử thủ đến cùng với cậu,nhưng cũng chẳng sao? Chúng đơn giản chỉ là những kẻ lót đường cho hội trưởng của chúng,chết đâu có ai lo lắng?
Cậu nói lớn
<hãy mở to mắt ra mà nhìn đi! Đây là giây phút các ngươi còn nhìn thấy ánh sáng thực sự!>(Haruto)
Lại một ấn pháp nữa xuất hiện,dần dần nó trở lên hỗn loạn,nhiễu ảnh và bắt đầu tự cô đọng mình lại thành quả cầu  nhỏ xíu,bé bằng một đâif ngón tay út rồi bay đến chúng.
Những ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào quả cầu bé tí. À thì nó không phải đồ chơi hay gì nhưng cứ nhìn khi các ngươi còn có thể.
*đoàng!
Âm thanh nổ rền trời nát địa vang lên,ánh sáng chói loà quấn đi những kẻ ngu xuẩn không còn chút xác ,mảnh chân ở lại,cô đặc mình lại mà hưởng hết những tinh hoa rồi tụe buộc mình phát nổ gây ra trấn động,địa hình rung chuyển,cả một mảng kết giới rách ra,nhiễu loạn không thời.
Tất cả đã bị tiêu diệt hết,còn Izu đứng đó,thực sự thì điều này có chút vượt quá suy đoán của cô,gần một phần ba hội đã hi sinh,điều này làm cô có chút hoảng sợ.
<còn đứa con gái kia? Ta đã tha cho ngươi!Ngươi còn không biết điều?>(Haruto)
Cậu chỉ thẳng tay vào mặt cô gái đang lơ lửng phía xa,cũng may cho cô ta là quả cầu mởi chỉ có tác dụng sát nút,nếu không thì.....cô ta cũng đã chết rồi.
<không ngờ rằng....bằng này người sẽ bị ngươi hạ trong tích tắc>(Izu)
<nhiều lời! Các ngươi cứ nghĩ rằng ta không biết vì sao các ngươi lại đến lần nữa? Chắc hẳn cái viên ngọc kia có tiềm lực mạnh mẽ lắm nên ngươi mới dám mang nó tới để đối đầu với ta?>(Haruto)
Ngay từ đầu cậu đã để ý đến viên ngọc kia rồi,tuy cũng chỉ là một thứ đồ chơi trong mắt cậu thôi nhưng nếu cô gái kia mà sử dụng,người chết sẽ là cô ta.....mà cậu cũng đâu quan tâm? Chết thì tự chết,cậu càng nhàn rỗi được bao nhiêu thời gian.
<đến nước này thì....>(Izu)
Giật viên ngọc ra khỏi cổ,Izu truyền lực vào nó và giơ lên trời.
Mấy trời xoắn lại,bắt đầu đầu dậy sóng lực,con rồng màu đen tím với hai đầu hung tợn quẫy lên rồi lao xuống người cô, xung lực ám muội tùe từ lan rộng lan rộng.
<Chỉ cần có thứ này! Ta sẽ tiêu diệt ngươi!>(Izu)
1 s
2 s
3 s
*uỳnh!
Xung quanh Haruto phát nổ,rồi hàng vạn những tia lửa dội xuống người cậu.
Izu đắc ý cười
<chỉ có kẻ ngu mới đứng đó mà đỡ thôi! Có lẽ giờ ngươi cũng chẳng còn nghe thấy nữa.......l>(Izu)
Rồi cô ta bắt đầu ho ra một ngụm máu lớn,cơ thể cô ta đã bắt đầu tởi cảnh giới cuối cùng,nó đã quá sức chịu đựng và viên ngọc đang hút lấy tuổi thọ.
<ta biết mà,ngay từ đầu ngươi đã là nô lệ của sức mạnh rồi>(Haruto)
Cô giật mình và nhìn lên,sau đóng tàn tro của vụ nổ bay đi,cậu ta vẫn đứng đó mà chẳng hề hấn gì? Một hạt bụi còn không làm bẩn được bộ đồ của cậu ta
<nô lệ vủa sức mạnh là ai? Là ngươi! Một kẻ yếu kém>(Haruto)
Một sức mạnh nguyên thuỷ? Chưa chắc đã đem lại cho con người những thứ họ muốn,cứ mơ mộng viển vổng thì chỉ có bại lụi.
*oành! Bùm!
Bụng Izu bị một áp lực xoắn lại và bay đi,không biết kẻ tùe phút nào? Giây nào? Nắm đấm của kẻ thù đã xuất hiện và đấm văng cô,nội thương nay còn thêm ngoại thương,đứng làm sao nổi
<nếu ngươi muốn sức manh? Thì ta sẽ cho ngươi chiêm ngương nó>(Haruto)
Một ánh sáng kì ảo xuất hiện phía nền trời đỏ thẫm,rồi từ đó một móng vuốt rạch nát ranh giới không -thời và thoát ra,mọt con rồng bằng sức mạnh cổ đại ngưng tụ nhắm thẳng thây cô mà lao tới.
Rồi ý thức vụt tắt,những cơn tê liệt,đau buốt lên đến đỉnh điểm,rồi lạ hạ xuống bởi viên ngọc kia-thứ đang rút cạn sinh mệnh cô dần dần nay lại bao bọc và bảo vệ cô một chút nào đó.
Nó còn đưa Ám vương vào một trường không gian khác.
<cô là ai?>(Haruto)
Trước khung cảnh thanh bình của một thảo nguyên rộng lớn,trên một chiếc ghế gỗ đặt đó một cách đầy ẩn ý,cô gái với chiều cao bằng cậu đang đung đưa chân mình mà hát,giọng ca thánh thotd tận trời mây,du điệu mềm mại,nhưng ẩn sau đó là một những cảm giác đau buồn.
Rồi ngay khi ca khúc đã hết,cô gái quay mặt lại
<cảm ơn vì đã cứu con gái tôi và giải thoát cho tôi>(Cô gái)
<ta không giúp ai bao giờ,nếu ta có giúp thì kẻ đó phải hiến lại ta một thứ quan trọng của cuộc đời,đó có thể là một kỉ vật hoặc là một thứ lớn hơn đó là sinh mạng của các ngươi>(Haruto)
Những lời ích kỉ vang lên từ miệng cậu,bình thường nó có thể làm người khác tức giận nhueng cô gái kia thì khác,cô hiểu được tầm quan trọng của người này và rồi cô tháo chiếc vòng tay bằng vàng với viên rubi xanh lam trong vắt đưa vào tay Haruto.
<coi như đây là phần thưởng nhé?>(Cô gái)
<ta hiểu rồi.....vây.....cô sẵn sàng để siêu thoát?>(Haruto)
Cô gật đầu mỉm cười với những giọt nước mắt,không gian tươi sáng của thảo nguyên rộng lớn bắt đầu thu hẹp bởi những bóng ma từng là nô lệ cho chiếc vòng,cậu phẩy tay
<tất cả.....hãy tan biến đi>(Haruto)
Ánh sáng cực mạnh một lần nữa lại được gửi gắm nơi đây,xoá bỏ những tà ác đang trú ngụ nhiu thập kỉ,cậu biến mất. Để lại nơi đó chiếc ghế gỗ trong một khoảng sáng nhỏ đầy ẩn ý

________________
Zura đã đứng ngoài bắt đầu từ khi trận chiến xảy ra
Ông bất giác rơi nước mắt
<có lẽ ta phải cảm ơn cậu>(Zura)
<đừng cảm ơn ta,hãy cảm ơn cô nhóc kia và linh hồn người phụ nữ của ngươi>(Haruto)

___________
Vòng hiền thiếc:một kỉ vật của linh hồn chưa bị vấy bẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me