LoveTruyen.Me

Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Lão Giới CV

Chương 53: "Tôi chính là vẫn luôn đề phòng em ấy bị trộm đi."

Hana_1218


Cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều dừng trên người mình, thậm chí ngay cả Giản Tễ cũng đang nhìn cậu.

Vành tai Tang Gia Ý có chút hồng, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, cuống quít xua tay cùng giáo sư Lý nói: "A, không không không, ảnh, ảnh không phải tới đón con, ảnh tới trường có chút việc."

Trang Ninh ngơ ngác nhìn Tang Gia Ý, thế nhưng không có phản bác cái xưng hô "Chồng" kia.

Tuy rằng bây giờ có một vài đôi tình nhân cũng sẽ thân mật gọi nhau là vợ chồng, nhưng giáo sư Lý đã một đống tuổi, hình thức ở chung của giới trẻ ông chắc chắn sẽ không quá rõ ràng.

Như vậy từ "Chồng" theo lời ông nói hẳn là chồng trong hôn nhân chính thức.

Giáo sư Lý cười ha hả nói: "Rất xứng đôi." Sau đó tầm mắt của ông mới chuyển qua một đám người đang trầm mặc bên cạnh, chào hỏi từng người từng người một.

Giản Tễ gật đầu với giáo sư, khẽ nói "Cảm ơn".

Sau đó quay đầu lễ phép giới thiệu với các lão sư đứng phía sau mình: "Tang Gia Ý, bạn đời của tôi."

Hiệu trưởng xấu hổ "Ha hả" hai tiếng, khô khan nói: "Thì ra bạn đời của Giản tiên sinh cũng là sinh viên trường chúng ta."

Giản Tễ cười duỗi tay ôm lấy bả vai Tang Gia Ý, nhìn làn da ửng hồng của cậu, tay lần theo vai kéo nhẹ lên đến cổ thẳng đến chỗ cằm khẽ cào nhẹ hai cái như trấn an cậu.

Hắn nói: "Là sinh viên đã tốt nghiệp năm ngoái."

Nói xong hắn liền cúi đầu dịu dàng nói với cậu: "Anh cùng hiệu trưởng và vài vị giáo sư lát nữa muốn cùng nhau ăn cơm, em muốn cùng đi với anh không?"

Tang Gia Ý có chút do dự nhìn những vị lão sư kia, vừa định mở miệng chuẩn bị từ chối, người đàn ông bên cạnh lại lần nữa vuốt ve sườn mặt cậu.

"Anh muốn em đi cùng anh."

Tuy rằng thanh âm rất thấp, nhưng không gian nơi này lớn như vậy, huống chi mọi người còn không rên một tiếng, trong hoàn cảnh yên tĩnh, mỗi một cử động, mỗi một lời nói của Giản Tễ đều cực kỳ gây chú ý.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc bọn họ thảo luận về sản phẩm tự động hóa, đã gặp qua bộ dáng nghiêm túc của người đàn ông này.

Lúc bọn họ trình bày ý tưởng cùng khái niệm của mình, cho dù đối phương không phải là dân chuyên trong lĩnh vực này, lại vẫn có thể đặt ra nghi vấn một cách sắc bén, chuẩn xác.

Một người có khí thế mạnh mẽ như vậy, chỉ yên lặng đứng một bên, cũng có thể tạo cho người khác cảm giác áp bách.

Toàn bộ quá trình, không khí không thể nói là đông lạnh, nhưng tóm lại là có chút trầm thấp.

Nhưng hiện tại, đối phương không hề tỏ ra một chút nóng nảy, thậm chí còn nhẹ giọng dỗ dành muốn người bồi hắn.

Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy ngơ ngác, cùng người vừa nãy hình như không phải là một người.

Không xác định lắm, lại nhìn lại.

Tang Gia Ý nhìn hắn một cái, ngón tay thon dài đặt trên vai khẽ gõ lên sườn cổ cậu, yên tĩnh động viên cậu.

Tang Gia Ý cảm thấy chính mình thật sự không cứu nổi rồi.

Giản Tễ đối với cậu cường thế, cậu nghe hắn, Giản Tễ nhẹ giọng lùi về sau dỗ cậu, cậu cũng nghe hắn.

Mềm cứng tốt xấu phải có một cái không ăn đi, nhưng cố tình ở trước mặt Giản Tễ, cậu đều ăn.

"Được rồi."

Giản Tễ liền cười, Tang Gia Ý xoay người đi đến trước mặt Trang Ninh.

"Đàn chị, vậy hai người đi ăn cơm trước đi, trưa nay em không đi cùng mọi người được."

Trang Ninh hoảng hốt gật gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ tới gì đó, duỗi tay kéo Tang Gia Ý sắp rời đi lại.

Lúc nhận thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay Tang Gia Ý của cô, Trang Ninh nhanh chóng buông ra.

Chỉ ghé sát vào người, dùng âm lượng cực nhẹ nói: "Quả nhiên là gần đây mới có ca ca nha."

Tang Gia Ý: "......"

Tiếp theo sau đó, cậu đã bị người mang đi rồi.

Mọi người đi đến một nhà hàng gần trường học.

Trong phòng riêng, mọi người tiếp tục thảo luận về các vấn đề kỹ thuật đã nói trước đó.

Giản Tễ rũ mắt nghe, một bên gắp đồ ăn cho Tang Gia Ý, Tang Gia Ý cơ hồ không cần phải tự mình gắp, tầm mắt ngẫu nhiên rơi xuống đĩa đồ ăn nào, Giản Tễ đều sẽ biết.

Cho đến khi một vị lão sư thấy Tang Gia Ý vẫn luôn vùi đầu ăn cơm không nói chuyện, trong lòng suy nghĩ xem có phải đã vắng vẻ đối phương quá không.

Vì vậy bà có chút do dự mở miệng: "Bạn học nhỏ này là học chuyên ngành nào?"

Qua một lát, Tang Gia Ý mới bàng hoàng nhận ra, bạn học nhỏ là chỉ cậu.

Chuyên ngành Kỹ thuật cùng Văn học có chênh lệch rất lớn, Tang Gia Ý khó có thể nhận ra hết các vị lão sư này

Nhưng cũng biết đây đều là những người rất lợi hại, đáng được kính nể trong giới học thuật.

Cậu đặt đũa xuống, tay để trên đùi, lễ phép nhìn bà, thanh âm ấm áp mở miệng: "Lão sư, xin chào, em là sinh viên khoa tiếng Trung ạ."

Giản Tễ sau khi nghe thấy có người nhắc tới Tang Gia Ý, liền nghiêng đầu ánh mắt dừng trên người cậu.

Nhìn thấy tư thái cùng với nghe được câu trả lời của cậu, Giản Tễ quay đầu cười.

Đúng thật là bạn học nhỏ.

Vị nữ lão sư vừa đặt vấn đề đột nhiên có cảm giác tim bị chọt một cái, thiệt muốn ôm ngực.

Chỉ nhìn tư thái ngoan ngoãn trả lời vấn đề của cậu, mọi người xung quanh liền cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá ngoan.

Trong thâm tâm thầm chửi rủa, cũng không biết sao lại có thể kết giao cùng một người nặng tâm tư như Giản Tễ, suy nghĩ quanh co phức tạp.

Này còn không phải là bị chèn ép đến chết sao.

Nữ lão sư cười một cái, ánh mắt hiền hòa: "Đứa nhỏ nhà cô mà cũng nghe lời giống em như vậy, vậy thật đúng là đã cứu với được nửa trái tim cô." Sau đó đối phương trêu đùa nói "Trưởng bối nhà em có phải từ nhỏ đã rất hay đề phòng sợ em bị trộm đi không?"

Nghe thấy câu này, Tang Gia Ý theo bản năng suy nghĩ, không có ai đề phòng, bởi vì không có ai cần cậu.

Còn chưa kịp phản ứng, nhưng thật ra ánh mắt Giản Tễ đã dừng một chút.

Khớp xương ngón trỏ của hắn cọ cọ lên sườn mặt cậu, ánh mắt lại rơi xuống trên người vị nữ lão sư kia, cười đáp: "Tôi chính là vẫn luôn đề phòng em ấy bị trộm đi."

Mọi người trong phòng đều cười vang.

Tang Gia Ý sửng sốt một chút, cũng cúi đầu cười.

Bởi vì chuyên ngành khác biệt quá lớn, nữ lão sư cũng không biết có thể hỏi vấn đề gì, huống hồ thân phận đối phương còn đặc biệt như vậy, nên lại càng phải đúng mực hơn.

Giản Tễ nhìn thoáng qua mọi người, mở miệng trước, hỏi một vấn đề liên quan đến chuyên ngành.

Lực chú ý của các lão sư đã bị dời đi.

Mọi người xung quanh dần dần giải đáp, Giản Tễ múc một chén canh đặt trong tay Tang Gia Ý, cúi đầu nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Tiếp tục ăn cơm đi."

Hắn chỉ là muốn dẫn người đi ăn ngon một chút, ở cùng cậu nhiều hơn một chút, nhưng trước đó đã đáp ứng với các vị lão sư, không tiện lỡ hẹn.

Nhưng cũng không muốn cậu theo hắn ra ngoài ăn lại không được tự nhiên, còn như học sinh ngoan chờ trả lời câu hỏi của giáo viên như vậy.

Tang Gia Ý cúi đầu đặt canh ở trước mặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cho dù đã tốt nghiệp, nhưng khi đối mặt với lão sư cảm giác vẫn áp bách như vậy, giống như bây giờ không bị ai chú ý liền có thể ăn cơm ngon lành.

Nghĩ đến đây, cậu theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giản Tễ một cái, sau đó mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Trong lúc thất thần, mới phát hiện cậu vừa không cẩn thận gắp một miếng thịt kho tàu, thẳng đến khi cắn vào miệng mới biết.

Thịt mỡ.

Tang Gia Ý không muốn nhai, mạnh mẽ đem miếng thịt nhỏ mình vừa cắn kia trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Sau đó sắc mặt cậu ngưng trọng nhìn thịt còn trong chén, bởi vì khi còn nhỏ bị bỏ đói một khoảng thời gian rất dài, cho nên cậu rất quý trọng đồ ăn, ngày thường đã gắp là sẽ ăn hết.

Đang chuẩn bị nhắm mắt nuốt miếng thịt vào bụng thì Giản Tễ bên cạnh đã nhẹ nhàng đẩy đĩa của mình qua, người vẫn đang nghiêm túc nghe giáo sư nói chuyện.

Tang Gia Ý nhìn miếng thịt mình đã cắn dở, do dự chớp mắt một cái, vẫn là thỏa hiệp gắp thịt bỏ vào đĩa của Giản Tễ.

Nói xong, Giản Tễ kéo đĩa trở về, cúi đầu tự nhiên đem nửa miếng thịt kia bỏ vào miệng.

Tang Gia Ý nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm chén không của mình, cậu cảm giác tốc độ nhảy của tim mình sắp không xong rồi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Giản Tễ chào tạm biệt cùng các vị lão sư, sau đó mới cùng Tang Gia Ý chậm rãi đi dạo trên đại lộ của khuôn viên trường.

"Buổi chiều anh không bận sao?"

Giản Tễ nhìn cậu một cái: "Bận, nhưng vẫn phải đưa em quay lại tòa nhà dạy học đã."

Tang Gia Ý không nói gì, cậu không khỏi nhớ tới bản thân lúc còn học đại học, sẽ thường xuyên nhìn thấy những đôi tình nhân đưa tới đưa lui dưới ký túc xá.

Cậu lúc đó nghĩ, không thấy phiền sao? Có vài bước chân như vậy.

Nhưng hiện tại cậu lại cảm giác được có chút vui vẻ, rõ ràng cũng chỉ có vài bước chân.

Hai người tiêu thực sau bữa trưa tùy ý nói những lời vô nghĩa.

Giản Tễ hỏi cậu: "Cuộc sống đại học trước kia trải qua như thế nào?"

Tang Gia Ý nghĩ nghĩ: "Chính là đi học, đến thư viện ôn tập, tới nhà ăn ăn cơm, sau đó về ký túc xá ngủ."

Cậu lúc đó viết sách đã có chút danh tiếng, vì vậy thời gian rảnh rỗi duy nhất cũng để làm việc này.

Sau khi nói xong, cậu tự cười: "Có phải rất nhàm chán không."

Giản Tễ lắc đầu: "Không nhàm chán." Thanh âm hắn thực ôn hòa, "Cuộc sống đại học của em rất phong phú, có cố gắng học tập, sinh hoạt lành mạnh, nghiêm túc nỗ lực vì tương lai chính mình, điều này rất tuyệt, không nhất định phải oanh oanh liệt liệt cỡ nào hoặc làm những chuyện điên rồ gì."

Mặt mày Tang Gia Ý cong lên, lúc đang chuẩn bị nói gì đó thì phía sau có người gọi một tiếng:

"Anh."

Tang Gia Ý còn chưa kịp phản ứng lại, cũng đã cảm nhận được khí chất ôn hòa trên người Giản Tễ đột nhiên biến đổi.

Hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông văn nhã tay đang ôm sách đứng cách đó không xa, dưới ánh nắng chiều đi về phía bên này.

Giản Húc cười nói: "Em còn tưởng nhận nhầm người, anh, thật đúng là anh nha, đã lâu rồi không gặp."

Giản Tễ cũng cười, khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa như cũ, chính là trong mắt sự khinh thường cùng lạnh nhạt xác thật chói lọi.

Ngày thường không để người khác dễ dàng thăm dò cảm xúc là một chuyện.

Chính là có nhiều lúc, năng lực cùng quyền thế của hắn làm hắn có thể không cần ở trước mặt những người mình chán ghét lá mặt lá trái lại là một chuyện khác.

Cho nên hắn trực tiếp hỏi: "Đã lâu không gặp, sao lại từ Trung Phi quay về rồi?"

Giản Húc nói: "Ba tuổi lớn, muốn em trở về bồi bên cạnh ông."

Giản Tễ nhướng mày cười: "Như vậy à, rất tốt, tôi còn lo lắng cậu cảm thấy Trung Phi không tốt lắm, muốn để tôi chọn cho cậu một chỗ mới."

Vẻ mặt Giản Húc cương cứng, đôi con ngươi rũ xuống hiện lên vẻ oán hận: "Sao lại vậy chứ? Chỗ nào đại ca chọn cũng đều tốt nhất."

Nghe thấy đối phương gọi mình là "Đại ca", đuôi mắt Giản Tễ nhướng lên, hiện ra một tia chán ghét, sau đó kéo tay Tang Gia Ý qua.

"Tới đây, làm quen đi, bạn đời của tôi - Tang Gia Ý, gọi chị dâu đi."

Tang Gia Ý dại ra bị Giản Tễ ôm vai, bị bắt nghe Giản Húc thấp giọng cắn răng gọi một tiếng "Chị dâu".

Giản Tễ mới vừa lòng "Ân" một tiếng, hắn hơi nghiêng đầu nói với Tang Gia Ý: "Tiểu Ý, về sau nếu Giản Húc lại xuất hiện trước mặt em, em cứ nói với anh, chắc cậu ấy ngại bảo anh chọn lại nước cho mình, nên mới muốn tìm em để nói."

"Như vậy đến lúc đó, anh lại sẽ tìm cho cậu ấy một nước nào đó tốt hơn, rất đơn giản."

Giản Húc lập tức hiểu ý đối phương, hắn ta biết, đây là cảnh cáo.

Dù sao thì hắn muốn thu thập mình, đưa mình tới một góc xó xỉnh nào trên thế giới, là một chuyện vô cùng đơn giản.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn ta lại rơi xuống người con trai xinh đẹp bên cạnh Giản Tễ.

Có chút thắc mắc nghĩ, cũng chỉ bởi vì hắn ta gặp qua Tang Gia Ý một lần, mà Giản Tễ đã muốn thu thập hắn ta?

Tang Gia Ý rõ ràng cũng nghe ra ý tứ của Giản Tễ, cậu gật đầu: "Được."

Sau đó Giản Tễ liền nhìn Giản Húc: "Còn có việc gì không? Không có chuyện nói thì có thể đi được chưa?"

Giản Húc không dám không rời đi, sự uy hiếp cùng cảm giác áp bách trong mắt đối phương quá dữ dội.

Trong lúc hoảng hốt, hắn ta nghĩ đến lúc nhỏ, khi đó hắn ta vĩnh viễn là một người được che chở, cưng chiều, mà Giản Tễ thường xuyên bị đánh đến cả người toàn thương tích, giống như một con chó hoang.

Sau đó không bao lâu, Giản Tễ được Đường gia lão gia tử đón đi, Giản Húc thành đại thiếu gia tác oai tác oái ở Giản gia.

Nhưng bởi vì quy định trong di sản của Đường Dung, lúc hắn ta bị Giản Thế Phàm đưa ra nước ngoài, là mang theo nồng đậm oán hận.

Mà khi đó hắn ta tuy rằng bị tiễn đi, nhưng hắn ta được đưa đến một quốc gia cũng không quá tệ, tuy có chút xa, nhưng cũng may là hoà bình, kinh tế phát triển cũng không tồi.

Chỉ là qua hai năm, hắn ta đã bị cưỡng chế đưa tới Trung Phi.

Lúc đó hắn ta mới nhận được tin tức, Giản Tễ đã nắm giữ toàn bộ Giản gia, hiện tại tất cả mọi người đều nằm trong lòng bàn tay hắn, gian nan sống qua ngày.

Nghe nói nhiều như vậy, nhưng dù sao cũng chưa được tận mắt chứng kiến bộ dạng điên cuồng tàn nhẫn của người đàn ông này.

Trong đầu hắn ta luôn là hình ảnh chật vật lúc còn nhỏ của đối phương.

Cho nên Giản Húc mới dám vừa trở về đã đi khiêu khích như vậy.

Giản Tễ am hiểu nhất là cách thu thập loại người này, phải một kích trí mạng, làm đối phương nằm vĩnh viễn bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Nếu không sẽ không biết mùi tàn nhẫn, không khắc được vào trong đầu.

Cho nên lúc người sắp sửa rời đi, Giản Tễ gọi hắn ta lại.

"Đúng rồi, cậu trở về là vì Giản Thế Phàm à, đáng tiếc cậu nói hơi trễ."

Giản Húc đột nhiên xoay người.

"Như một món quà vì đã nhiều năm không gặp, ngày hôm qua tôi đã đưa Giản Thế Phàm đến một nước khác rồi, tên dài quá tôi cũng nhớ không được." Giản Tễ tiếc hận nói.

"Có phải ông ta sắp xếp cậu vào Q đại không? Đáng tiếc, lại không ai có thể giúp cậu, mẹ của cậu cũng cùng trở về đi? Nếu muốn, tôi có thể đưa một nhà các người qua đó đoàn viên."

Giản Húc lúc này mới hoàn toàn ý thức được, không giống nhau, đối phương không phải là con thú nhỏ bị thương trước kia nữa.

Hắn có hàm răng cùng móng vuốt sắc bén nhất, đủ để đem người xé rách đến da tróc thịt bong.

Hắn ta không nên tùy tiện khiêu khích.

Sau đó hắn ta liền nghe thấy Giản Tễ cười đến ôn hòa nói: "Cho nên, em trai, nghe lời một chút, được không?"

Giản Húc rốt cuộc cũng duy trì không nổi vẻ ôn hòa văn nhã bên ngoài kia, sắc mặt âm trầm, lời nói cơ hồ là rít ra từ kẽ răng: "Được."

"Được rồi, cậu có thể đi rồi."

Người ngẩng đầu ưỡn ngực tới, lại giống như chó nhà có tang mà rời đi.

Sau khi nhìn người biến mất khỏi tầm mắt, vẻ mặt Giản Tễ mới nhàn nhạt dẫn theo Tang Gia Ý xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Không khí trầm mặc trong chốc lát, Giản Tễ mới mở miệng hỏi: "Có dọa em không?"

Hắn kỳ thật không muốn mỗi lần đều biểu hiện một mặt vô tình tàn nhẫn của bản thân trước mặt Tang Gia Ý như vậy, hắn sợ Tang Gia Ý nghĩ nhiều, lại sợ cậu không muốn gần gũi với mình.

Tang Gia Ý mê mang giương mắt nhìn hắn: "Bị cái gì dọa cơ? Giản Húc sao?"

Nghe câu này, Giản Tễ còn sửng sốt, sau đó tâm tình cứ vậy mà tươi đẹp lên, không còn khúc mắc gì nữa.

"Không có gì."

-

Tang Gia Ý bị Giản Tễ đưa về khu dạy học, sau khi tiến vào văn phòng, nhìn xuống dưới lầu, liền thấy hắn đang xoay người rời đi.

Hẳn là sau khi nhìn chăm chú đợi cậu đi lên rồi mới đi.

"Luyến tiếc à?"

Tang Gia Ý bị dọa một cái, nhìn thấy Trang Ninh ngậm cười cùng cậu liếc nhìn xuống lầu.

Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng: "Đàn chị."

"Tiểu Ý, thâm tàng bất lộ nha."

Tang Gia Ý cũng chỉ cười cười không nói, nếu trả lời vấn đề này của đối phương, chắc chắn sẽ tiếp tục bị truy hỏi, cho nên cậu dứt khoát lựa chọn làm người kết thúc chủ đề.

Giữa cậu và Giản Tễ có rất nhiều vấn đề, cậu cũng không biết phải trả lời như nào mới tốt.

Trang Ninh cũng rất thức thời không hề hỏi nhiều.

Nhìn Giản Tễ ngồi vào chiếc xe đậu trong cùng, Tang Gia Ý mới thu hồi tầm mắt.

Cậu ngơ ngác nghĩ, tâm tình Giản Tễ hình như có chút không tốt lắm.

Là sau khi Giản Húc xuất hiện, liền sinh ra cảm xúc vi diệu.

Tang Gia Ý vẫn có thể nhạy bén nhận thấy được điều này.

Cái loại không tốt này không giống như bình thường, nó như là một căn bệnh cũ, một vết thương khó có thể chữa khỏi lại bị người tới mở ra.

Cậu muốn về nhà nhanh một chút, nhưng nghĩ lại bây giờ cho dù có trở về, Giản Tễ cũng vẫn đang ở công ty, trở về cũng không có ý nghĩa gì.

Vì vậy Tang Gia Ý có chút thất thần vượt qua một buổi chiều, nghĩ giờ này bình thường Giản Tễ hẳn là đã về rồi.

Tang Gia Ý mới vội vàng đứng dậy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

Tống Trạch tò mò hỏi: "Hôm nay về sớm vậy? Không cùng ăn cơm với tụi anh sao?"

Tang Gia Ý cười nói: "Vâng, hôm nay em về nhà sớm chút."

Nói xong, cậu liền đeo cặp ra cửa đón xe.

Giờ này, sắc trời dần tối, trên đường có chút kẹt, ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng còi ô tô.

Bình thường không về giờ này nên không biết, nhưng khi muốn nhanh chóng trở về gặp người thì cái loại tâm tình này đột nhiên trở nên bức thiết.

Lúc Tang Gia Ý về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong nhà không mở hết đèn, phòng khách mờ tối, chỉ có ánh đèn ở phòng bếp là phá lệ rõ ràng.

Tang Gia Ý đặt ba lô lên sô pha, ngơ ngác đi vào.

Liền nhìn thấy một bàn đồ ăn đã được nấu xong bày biện trên mặt đá cẩm thạch.

Tang Gia Ý dừng bước chân, nhìn đồ ăn trên bàn, lướt qua một lượt, đều là dưỡng dạ dày.

Còn có món mặn bỏ chút ớt cay.

Tang Gia Ý nghĩ, tuy rằng bề ngoài Giản Tễ nói hắn cái gì cũng có thể ăn, nhưng trên thực tế lúc ăn cơm cùng nhau, Giản Tễ chưa bao giờ ăn cay.

Bữa cơm này là làm vì ai, không cần nói cũng biết.

Cổ họng Tang Gia Ý đột nhiên có chút nghẹn, nhưng cậu...... rõ ràng đã vài ngày rồi cũng chưa về nhà ăn cơm.

Để không phải tiếp xúc quá nhiều với hắn, nên mỗi ngày cậu đều sẽ về muộn một chút.

Lúc về đến nhà cũng đã qua giờ cơm rồi, trên bàn cái gì cũng đều không có, cậu còn tưởng Giản Tễ cũng ăn bên ngoài rồi mới về.

Nhưng hiện tại nhìn đầy bàn đều là món ăn cậu thích hơn nữa còn tốt cho cơ thể của cậu, Tang Gia Ý vô pháp tự an ủi mình đây là Giản Tễ tự làm cho hắn ăn.

"Mỗi ngày anh đều về nhà nấu cơm sao?"

Giản Tễ ở trong bếp nghe thấy thanh âm, cả người sửng sốt một chút.

Hắn quay đầu lại, có chút kinh ngạc: "Hựu Hựu? Hôm nay về sớm vậy?"

Tang Gia Ý đứng trước cửa phòng bếp, hơi cúi đầu, thấy không rõ biểu tình.

Cậu lại hỏi một lần: "Mỗi ngày anh đều về nhà nấu cơm sao?"

Giản Tễ sửng sốt, thấp giọng: "Ừm."

"Nấu cho ai?"

"Muốn nấu cho em ăn." Bầu không khí trở nên yên tĩnh chốc lát, Tang Gia Ý mới mở miệng nói.

"Nhưng em mỗi ngày đều không về đúng giờ, vì cái gì...... còn phải nấu?"

Tang Gia Ý bỗng dưng có chút khó chịu, trái tim rất không thoải mái.

Sau đó cậu liền cảm thấy cổ tay của mình được người nắm chặt, kéo một chút về phía phòng bếp, hai người cách nhau rất gần.

Tang Gia Ý nghe thấy tiếng nước canh sôi "Ùng ục", trong không khí thoang thoảng mùi hương dễ chịu, là canh sườn.

"Vì để đề phòng ngày hôm nay." Giản Tễ cười một cái "Xem, hôm nay em về sớm rồi."

Nấu bao nhiêu lần, chỉ để người có thể ăn được một lần, rất đáng giá.

Không khí trầm mặc xuống, Giản Tễ nhìn cậu rũ đầu, không nói lời nào, cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, Giản Tễ cảm giác bàn tay đang nắm của mình bị người nắm ngược lại, thanh âm của cậu rất nhỏ, mang theo một chút khàn.

Cậu nói: "Về sau mỗi ngày em đều trở về ăn cơm, mỗi ngày." Tựa hồ là suy nghĩ một chút, cậu nói tiếp "Có lẽ có đôi khi công việc sẽ chậm trễ một chút, nhưng em cũng sẽ tranh thủ trở về ăn cơm anh nấu."

Giản Tễ sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia ý cười: "Được."

Sau đó hai người sóng vai đứng trước kệ bếp, nhìn nồi canh đang sôi trước mặt.

Hai tay chống lên mép kệ cách rất gần, rồi lại mang theo chút khoảng cách ái muội, chỉ cần rướn về trước một chút, là có thể chạm vào đối phương.

Trầm mặc một lát, Tang Gia Ý chung quy vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "Anh hiện tại cảm thấy ổn không?"

Trải qua chuyện vừa rồi, Giản Tễ làm gì còn chỗ nào không ổn, hắn thậm chí còn rất vui vẻ.

Trong lúc nhất thời không rõ Tang Gia Ý tại sao lại hỏi như vậy.

"Giản Húc cậu ta......"

Giản Tễ rất nhanh đã hiểu ý đối phương, hôm nay trong khoảnh khắc nhìn thấy Giản Húc, ký ức thời thơ ấu không quá tốt đẹp nổi lên trong lòng hắn, lúc đó lệ khí trong người xác thật có chút nặng.

Không nghĩ tới lại bị Tang Gia Ý nhạy bén bắt giữ như vậy.

Nhưng hiện tại hắn là người thắng, có một số người, hắn như thế nào sẽ vì đối phương mà cảm thấy mất hứng?

Có lẽ là hắn tàn nhẫn lại tâm lãnh, đối với người khác mà nói, những gì từng phát sinh có thể là vết thương thời thơ ấu, là bóng ma cả đời.

Nhưng Giản Tễ sẽ không để bất cứ điều gì trở thành chướng ngại vật trong bước tiến của mình, không có gì có thể ảnh hưởng đến hắn.

Trong nháy mắt biết đây là một khối thịt thối, hắn sẽ nhanh chóng nhẫn tâm xẻo đi, máu tươi đầm đìa, làm nó trở thành một vết sẹo mới.

Giản Tễ mở miệng, vừa định nói không sao.

Nhưng lúc quay đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tang Gia Ý.

Từ từ...... Hựu Hựu hình như đang đau lòng hắn, cậu hôm nay gấp gáp trở về như vậy, hình như cũng là nguyên nhân này.

Nguyên bản Giản Tễ không phải rất muốn nói, dù sao hắn cũng cần mặt mũi.

Lúc còn nhỏ hắn sống quá mức chật vật bất kham, hắn trước nay cũng chưa từng nhắc tới với Hựu Hựu.

Nhưng hiện tại......

"Không ổn lắm." Giản Tễ hơi rũ mí mắt, thanh âm vừa nhẹ vừa chậm.

"Lúc anh mới sinh ra, Đường Dung cho rằng có anh, thì tim Giản Thế Phàm sẽ trở về, cho nên khi đó Đường Dung đối với anh mong đợi rất lớn, bà đặt cho anh cái tên Vi Tễ, có nghĩa là qua cơn mưa trời lại sáng."

"Nhưng không lâu sau, Giản Thế Phàm liền ôm về một đứa con riêng, tên là Húc, là Húc trong một ngày nắng ấm."

Sau đó Giản Tễ liền cảm giác bàn tay đang đặt trên thành bếp của mình được một bàn tay nhỏ hơn nhẹ nhàng vuốt ve.

"Giản Thế Phàm rất cưng chiều đôi mẹ con kia, cùng Đường Dung kết hôn vốn chính là vì tài phú cùng quyền thế của Đường gia, bởi vậy đối với anh cũng không quá tốt, thậm chí còn đặt tên cho đứa con riêng như vậy cũng là để khiến người khác khó chịu."

"Có một khoảng thời gian, người hầu trong nhà chỉ nhận Giản Húc là thiếu gia của Giản gia."

"Mà Giản Thế Phàm cũng không tài giỏi gì, lúc đó Giản gia cũng đang trên đà tụt dốc, ông ta ở bên ngoài có gì không hài lòng, trở về anh chính là phương thức phát tiết cùng trút giận của ông ta."

Giản Tễ cũng không muốn nói mình có bao nhiêu khó chịu, có bao nhiêu thống khổ.

Cho dù hắn có muốn tranh thủ sự đồng tình của cậu như thế nào, hắn cũng không muốn nói về những thứ này.

Cho nên hắn chỉ miêu tả sự thật, thuật lại tình huống lúc đó.

Ừm, để lại không gian cho Hựu Hựu tự não bổ.

Rất nhiều chuyện, bản thân Giản Tễ kỳ thật cũng không nhớ rõ, không quan trọng.

Bởi vậy nói được một lúc, hắn sẽ dừng lại, suy nghĩ một chút.

Sau đó trong khoảng thời gian tạm dừng này, sẽ phát hiện bàn tay của Hựu Hựu sẽ áp lên mu bàn tay hắn, bao lấy nó.

Giản Tễ nhịn không được nghĩ, Hựu Hựu sẽ không phải là cho rằng hắn quá thương tâm, nên mới phải dừng lại để điều chỉnh chứ?

Cuối cùng hắn từ một góc xó xỉnh nào đó trong ký ức nỗ lực moi ra một vài chuyện, vụn vặt lại đơn giản.

Sau đó hắn vừa quay đầu lại, liền đối diện với một đôi con ngươi nước mắt lưng tròng.

"......"

Không biết vì cái gì, Giản Tễ có chút muốn cười, còn có chút đau lòng.

Chính cậu cũng là một nhóc đáng thương, còn đau lòng cho người khác làm gì?

Cậu nhỏ giọng mở miệng gọi hắn: "Ca ca."

Giản Tễ nhìn cậu, liền nghe thấy Tang Gia Ý nói: "Anh có muốn ôm em một cái không?"

Giản Tễ đứng thẳng người dậy, mặt đối mặt với Tang Gia Ý.

"Có thể chứ?"

Tang Gia Ý chỉ do dự một cái chớp mắt, nghĩ chính mình có phải xúc động quá không.

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy Giản Tễ hơi rũ ánh mắt, cậu liền thò người về phía trước, ôm lấy cổ Giản Tễ.

Trong ánh mắt Giản Tễ hiện lên một tia ý cười, phối hợp cúi thấp đầu xuống, gác trên hõm vai đối phương, duỗi tay gắt gao ôm chặt eo đối phương.

Tang Gia Ý cơ hồ là toàn bộ đều khảm vào trong lồng ngực đối phương.

Cậu vẫn luôn cảm thấy có thể Giản Tễ cần một cái ôm, cần một sự an ủi.

Nhưng trong một khắc này, bị đối phương ôm chặt lấy, cậu đột nhiên ý thức được, chính mình có lẽ cũng cần một cái ôm.

"Hựu Hựu."

"Ân?"

"Đường Trạch Vũ hẹn anh tuần sau đến khu nghĩ dưỡng khu ngoại ô phía nam thư giản mấy ngày, có thể cùng anh qua đó giải sầu không?"

"Được, em đi cùng anh."

Đáp ứng, đáp ứng, lúc này cái gì cũng đều đáp ứng hắn!

Nói xong, Tang Gia Ý liền cảm giác chính mình bị ôm càng chặt hơn.

Nhưng không bao lâu, trên bệ bếp đột nhiên phát ra một tiếng "Phốc ——".

Tang Gia Ý nghe tiếng nhìn sang, sau đó vội vã vỗ vỗ vai Giản Tễ: "Canh! Canh! Nhấc ra, mau tắt bếp!"

Giản Tễ: "......"

Hắn buông người ra, lạnh mặt xoay người tắt bếp.

Sớm nên tắt!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me