LoveTruyen.Me

Sau Khi Mang Thai Bo Chay Dai My Nhan Dan Theo Con Di Xin An Dam My

Một tháng trôi qua kể từ chuyến đi núi Hàm Điệp, tiểu Bùi thỉnh thoảng nhớ lại ngày hôm đó, khi dẫn cẩu Hoàng đế đi xem nhà.

Sau khi ngắm xong căn nhà thanh thoát, không một vết tì, còn phải tiếp tục xem qua các loại phòng trang trí tinh xảo. Từ cửa vào, cậu đã bắt đầu làm khó, chê bai lối vào quá hẹp, không xứng với khí phách cữu ngũ chí tôn. Sau khi kiểm tra kỹ càng ánh nắng phía đông, nhất định phải đợi xem thử ánh nắng phía tây gay gắt đến mức nào.

Căn nhà cách âm không tốt, lại gần thác nước, tiếng ồn rất lớn. Dù Bùi Chước đã chọn căn nhà có cảnh đẹp, nhưng sau đó lại nói không thể nghe được tiếng trò chuyện.

Cả ngày dài, mọi chi tiết của căn nhà đều bị soi xét tường tận, đến cả những bức tường trắng cũng để lại nhiều dấu tay. Tiểu Bùi, người làm môi giới, tức giận không thôi, vì khách xem nhà đã phá hoại tài sản, quả thật là hành động vô văn hóa.

Cậu khô cổ khát họng, mệt đến nỗi chân như muốn gãy lìa. Nhưng biết làm sao được, ai bảo đối phương là hoàng đế, còn cậu chỉ là một tiểu trung gian cô độc không chốn nương tựa.

Điều duy nhất khiến cậu an ủi chính là cẩu hoàng đế tinh ranh kia không phát hiện trong căn nhà này còn có một tiểu khách thuê. Hợp đồng thuê nhà vẫn còn mười tháng, mà luật lệ thì đã rõ: "Mua bán không phá bỏ thuê mướn." Khách hàng cẩu hoàng đế bị tiểu trung gian họ Bùi che giấu sự thật, quả thực đáng đời.

Cuối cùng, tiểu trung gian họ Bùi cũng khép đơn giao dịch. Tiêu Tuần tuyên bố mua lại tòa biệt phủ thác nước này, hơn nữa còn hợp cả núi Hàm Điệp lại biến nơi đây thành khu vườn tư gia của Bùi mỹ nhân.

Mỹ nhân tuyệt sắc lại tàn nhẫn từ chối, còn thẳng thừng tuyên bố không muốn tiếp đãi loại khách hàng dây dưa không dứt này thêm lần nào nữa, đóng cửa bế môn, không tiếp ai suốt cả tháng trời.

......

"Ưm..." Bùi Chước đưa tay che miệng, thấy Tiêu Tuần chắc chắn có vấn đề. Chỉ vì thích một món ăn mà cứ cách vài ngày lại bảo Lý Nhị mang đến cho cậu.

Món thịt trắng xốt tỏi đích thực rất ngon, nhưng tình trạng hiện giờ của cậu lại không cho phép. Chỉ cần nhìn thấy mỡ là đã muốn nôn.

Lý Nhị hoảng hốt, ồn ào đòi mời thái y.

Bùi Chước nâng tay, chống lên bàn, khẽ tựa trán, hàng mi cụp xuống che đi giọt lệ vì cơn buồn nôn trào ra: "Đừng làm quá. Ta chỉ là nóng bức nên ăn không nổi mà thôi."

"Khổ hạ, ta quen rồi, mỗi năm hè đến đều phải gầy đi một vòng như vậy."

Bùi Chước lại quay sang 4523 tính sổ: "Mày chỉ bảo vệ nhãi con, còn tao thì mặc kệ đúng không?"

4523 nhún nhường đáp: "Đây là phản ứng bình thường trong thai kỳ, ta cũng không có cách nào. Nếu cậu tức giận thì có thể tìm cha của nhãi con tính sổ đó."

Đừng tìm đến hắn, hắn chỉ là một hệ thống vô tội.

Tốt nhất là đi tìm Tiêu Tuần, như vậy tiểu chủ nhân tương lai có cơ hội trở thành thái tử nữa.

Bùi Chước chỉ vừa nghĩ đến liền thấy dạ dày cuộn lên lần nữa: "Vấn đề là nếu cứ thế này, ta sớm muộn cũng bị mời thái y đến xem mất."

4523 an ủi: "Ký chủ đại nhân yên tâm, ta sẽ giấu kỹ tiểu thái tử! Tuyệt đối không để thái y phát hiện! Chứng nghén cũng không kéo dài lâu đâu, cố gắng chịu đựng một chút nhé."

Bùi Chước nghĩ đến lần trước, chỉ vì muốn phạt nhãi con nhịn một bữa, Tiêu Tuần đã lập tức xuất hiện trong phòng. Ai là kẻ mật báo, không cần nói cũng rõ.

Bùi Chước nghiêm mặt nhìn Lý Nhị, dằn giọng: "Nếu ngươi chuyện gì cũng tỉ mỉ báo cáo với bệ hạ, thì đừng đi theo ta nữa. Ra ngoài tự mở lớp dạy bình dân học vụ đi."

Lý Nhị sợ tái mặt. Quả nhiên lần này Bùi công tử và bệ hạ bất hòa rất nặng, không những một tháng trời không gặp, mà còn coi hắn là tai mắt của bệ hạ, muốn lập tức cắt đứt.

"Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ nguyện ý đi theo công tử giảng dạy!"

Lý Nhị mang đến một chậu nước giếng mát và một chiếc khăn.

"Đa tạ." Bùi Chước vươn tay, nhẹ nhàng vắt khăn. Cổ tay trắng ngần lộ ra, trên đó buộc một sợi dây đỏ rực.

Trên sợi dây đỏ đeo tám món trang sức nhỏ bằng vàng, mỗi món chỉ to bằng hạt đậu nành, được chế tác tinh xảo với hình dáng như đài sen, bánh chẻo, hoa đào, dê nhỏ, tất cả đều theo cặp, sắp xếp đối xứng.

Bùi Chước cầm tinh con Dê.

Mỗi món trang sức vàng nhỏ đều được chế tác với dáng vẻ mập mạp đáng yêu, sợi dây đỏ còn được quấn thêm kim tuyến vàng óng. Không biết Tiêu Tuần đã buộc nó lên cổ tay cậu như thế nào, chỉ biết là dùng sức quá mạnh, biến nút buộc thành nút thắt chết, không thể tháo ra.

Dù sao thì đó cũng là "chiến lợi phẩm" từ lần đi xem nhà, Bùi Chước gỡ không được nên đành để nguyên.

So với sợi dây trên cổ tay, sợi dây ở cổ chân của còn hoa mỹ hơn, khiến người ta không khỏi nghi ngờ về thẩm mỹ của Tiêu Tuần. Ngoài những món trang sức bằng vàng, sợi dây đỏ này còn đính thêm ngọc bích, mã não và trân châu, ngẫu nhiên phối lại chẳng theo quy tắc nào, ngoài việc giá trị cao ngất thì không có ưu điểm gì khác.

Tuy vậy, những món trang sức nhỏ xinh này không gây trở ngại gì, ngoài lúc rửa chân mới có thể thấy, nên Bùi Chước cũng chẳng buồn để tâm.

Bùi Chước thấy sợi dây này xấu đến mức không chịu nổi. Lúc giảng bài, không dám xắn tay áo lên, sợ để lộ ra. Vậy mà vô tình để Bùi Dương nhìn thấy, nàng liền tấm tắc khen đẹp.

"Ca, vòng tay này của huynh đặt làm ở đâu vậy? Muội cũng muốn một cái!"

Bùi Chước cau mày: "Đẹp sao?"

Bùi Dương gật đầu lia lịa: "Tất nhiên rồi! Kiểu đan này muội chưa từng thấy bao giờ, phối thêm mấy hạt vàng nhìn cực kỳ bắt mắt!"

Bùi Chước chợt nhớ đến xu hướng hậu thế, dây đỏ phối cùng các hạt "chuyển vận châu" vô cùng thịnh hành. Cậu bỗng lóe lên ý tưởng, liền nói: "Hay là chúng ta đặt làm một lô, đem bán cho các tiểu thư khuê các kiếm chút tiền, liệu bán được không nhỉ?"

Bùi Dương hào hứng đáp: "Không lo không bán được đâu! Muội còn có thể viết vào sách—"

Bùi Chước nhướn mày: "Ồ?"

Bùi Dương lúng túng, vội chữa lại: "À... không có gì đâu."

Nàng chỉ cần viết trong sách rằng sợi dây đỏ này không chỉ có tác dụng chuyển vận mà còn có thể thu hút đào hoa, là tín vật kết tóc của hoàng đế và hoàng hậu, các tiểu thư trong kinh thành ai mà không muốn có một sợi?

Bùi Chước mở giấy, đưa bút lông cho Bùi Dương: "Đến đây, vẽ theo hình này, bảo thợ thủ công làm cho ta. Ta bỏ ra một nghìn lượng làm chi phí, lợi nhuận chúng ta chia đôi."

Bùi Dương ngần ngại: "Chia năm năm? Cái này muội làm sao dám nhận?"

Bùi Chước cười nhạt: "Muội quen với cửa hàng làm trang sức, việc sản xuất, kêu gọi mua bán và tính toán đều do muội lo liệu, chia năm năm còn thiệt đó."

Bùi Dương nhìn thấy ca ca mở hộp ra, bên trong đầy những tờ ngân phiếu, mắt nàng như phát sáng: "Ca, huynh giàu thật đó!"

Bùi Chước liếc nhìn, nói: "Muội cũng không thiếu tiền riêng đâu."

Bùi Dương khiêm tốn đáp: "Cũng không nhiều lắm."

Toàn bộ đều là từng chữ từng chữ muội viết ra, không kiếm được bao nhiêu đâu.

Tuy nhiên, gần đây trong các trà lâu xuất hiện một loại thoại bản mới rất... tiên tiến, không tính phí trà nước, ai ai cũng có thể nghe. Những câu chuyện này không tập trung vào tình cảm nam nữ hay những mối thù giang hồ, mà lại miêu tả về những ngày tháng tương lai, khiến mọi người đều nghe rất say mê, đặc biệt là gần đây trời nóng bức, Bùi Dương còn nghe nha hoàn nói: "Nếu có điều hòa như trong truyện thì tốt quá."

Nha hoàn hỏi Bùi Dương: "Có phải học ở trường công lập là để làm điều hòa không?"

Ngoài những hầu gái còn ngây thơ với những kỳ vọng trong sáng, Bùi Dương cũng nghe thấy một vài tin đồn nói rằng Bùi Chước đang mê hoặc lòng người, là một phiên bản thứ hai của giáo phái Kim Tháp, trường công lập là để lừa gạt ngân khố quốc gia.

Nhưng vào mấy ngày trước, ngoài cổng trường có một bảng thông báo liệt kê chi tiết các khoản chi tiêu của trường. Những con của quan lại, vốn trước đây nhất quyết muốn vào học, khi nhìn thấy danh sách chi phí, bao gồm giường ngủ chung cho tám người và thực đơn ăn uống, đều bắt đầu lùi bước, quay về bảo phụ thân đừng bận tâm nữa, chúng không muốn học chút nào.

Ngược lại, có vài tiểu thư khuê các đã thi đậu và nhập học.

Bùi Dương phân tích với Bùi Chước: "Bởi vì tiểu thư khuê các ít có cơ hội ra ngoài, không như các thiếu gia, họ tự do hơn. Họ rất mong muốn được sống cùng các bạn học, sinh hoạt cùng nhau. Hơn nữa, những quan viên thật sự tò mò về tình hình trong trường, nếu nhi tử không chịu đi, thì nữ nhi lại sẵn sàng, thế là họ đồng ý cho nữ nhi đến điều tra tình hình."

Bùi Chước bình thản nói: "Ai trong trường có ý định kết bè kết phái, làm điều đặc quyền, đều bị khai trừ ngay."

Bùi Dương đáp: "Được."

Hoàng cung.

Lý Như Ý nói: "Bùi công tử trong mùa hè khó chịu, nói muốn thay đổi thực đơn, những món trong cung y ăn không vô."

Sau một lúc im lặng, Tiêu Tuần nói: "Được, sau này chỉ gửi mấy món như canh quả dâu tây hoặc kiểu như vậy, ở gần trường học làm cho y một căn bếp nhỏ, muốn ăn gì thì làm ngay lập tức."

Lý Như Ý nói: "Đã một tháng rồi, bệ hạ sao không đi thăm học đường?"

Tiêu Tuần đáp: "Ta với y có quá nhiều liên hệ, sẽ gây thị phi."

Thực ra, Bùi Chước không có căn cơ gì ở Đại Tuyên, chỉ có hoàng đế làm chỗ dựa. Mặc dù chỗ dựa đó vững chắc, nhưng không tránh khỏi những lời bàn tán về việc dùng sắc đẹp hầu hạ hoàng đế.

Chỉ khi học trò của Bùi Chước lan rộng khắp ba trăm sáu mươi nghề, những phát minh của Bùi Chước mang lại lợi ích cho nhân sinh, đó mới là danh tiếng và căn cơ mà y tự mình tạo dựng, không ai có thể lay chuyển, kể cả một quốc vương, thậm chí còn có thể làm lung lay hoàng thất.

Tiêu Tuần có thể thúc đẩy quá trình này, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, âm thầm mưu tính.

Hắn cần một ít thời gian để đè ép những kẻ đàm tiếu.

Lý Như Ý hỏi: "Vậy khi nào mới có thể gặp mặt?"

Tiêu Tuần đáp: "Chờ một chút nữa, chờ đến khi thuỷ nê xưởng (nhà máy xi măng) ở núi Hàm Điệp hoàn thành."

Lý Như Ý cảm thán: "Biệt viện Hàn Điệp Sơn đã tặng rồi, nhưng lại không được như ý."

Tiêu Tuần: "..." Tự chuốc lấy khổ.

Hắn nghĩ đến việc Bùi Chước vất vả leo lên Hàm Điệp Sơn, nếu vì hắn mà cứ ngủ suốt cả ngày, không thể thưởng thức cảnh bình minh trên Hàm Điệp, sau này nếu nhớ lại chắc chắn sẽ hận hắn.

Những ai đã xem qua bình minh đều nói không uổng công. Bùi Chước khó khăn mới leo lên được, sao có thể để lại tiếc nuối? Tiêu Tuần luôn cảm thấy Bùi Chước sẽ không lên lần thứ hai, chỉ cần nhìn cách y từ chối biệt viện là biết.

Vì vậy, Tiêu Tuần vào lúc bình minh đã gọi Bùi Chước dậy.

Lần này thực sự khiến mọi thứ ồn ào, ngay cả việc Tiêu Tuần cõng Bùi Chước xuống núi, rồi ngủ gục trên vai hắn cũng khiến y khó chịu.

Tiêu Tuần thở dài, chỉ có thể... đợi Bùi Chước tự mình ra ngoài.

......

Nửa tháng sau, Bùi Dương mang những vòng tay đỏ đầu tiên đến tiệm vàng mở khuôn, tiến hành sản xuất hàng loạt. Thành phẩm vừa ra lò, nàng liền hớn hở đến tìm Bùi Chước cùng đi xem.

Đây là sản phẩm đầu tay mà nàng và ca ca hợp lực tạo nên, ý nghĩa vô cùng trọng đại. Bùi Dương còn đưa câu chuyện về vòng này vào thoại bản mới nhất, miêu tả vô cùng sinh động.

Bùi Chước không nỡ từ chối lời nài nỉ của Bùi Dương, cuối cùng đành theo nàng đến tiệm vàng kiểm tra hàng.

"Muội đã thương lượng xong với chủ tiệm rồi, từ nay về sau hắn chỉ nhận đơn của chúng ta thôi."

Bùi Chước, người vốn chỉ định làm một vụ rồi thôi: "Hả?"

Quầy hàng bày mấy hàng hộp sơn, bên trong lót vải đỏ, mỗi hộp đều đựng sợi dây đỏ giống hệt cái đang đeo trên cổ tay Bùi Chước.

Bùi Chước hài lòng gật đầu: "Cứ bán từ từ, không cần vội thu hồi vốn, giá cũng đừng quá cao."

Ai ai cũng đeo dây đỏ, như vậy việc mình đeo cũng không có gì lạ lẫm.

Bùi Dương nói: "Tất cả số này đã được đặt hết rồi, muội chỉ muốn huynh xem qua một lượt, nếu không vấn đề gì thì bây giờ gói lại mang đi giao hàng luôn."

Bùi Chước: "Đặt trước?"

Bùi Dương: "Đúng vậy, mỗi tháng muội đều gửi thoại bản cho các tiểu thư, trên đó có địa chỉ của tiệm vàng, đọc xong có thể đặt mua ngay còn được đả bát chiết(20%)."

Nàng lỡ lời, vội cười ha hả nói: "Muội có viết vài thoại bản về chuyện khuê phòng thôi, huynh chắc không hứng thú đâu."

Bùi Chước nhướng mày: "Muội đúng là nhân tài trong việc bán sản phẩm liên quan."

Bùi Dương nghi hoặc: "Sản phẩm liên quan là gì?"

Bùi Chước giải thích: "Là những thứ xuất hiện trong thoại bản, muội làm ra, rồi dùng danh nghĩa của thoại bản để bán."

Bùi Dương vỗ tay tán thưởng: "Có lý! Sau này cứ vậy mà làm!"

Nàng lại xúi giục Bùi Chước: "Muội không biết thiết kế trang sức, nhưng huynh biết vẽ mà, huynh vẽ thêm vài mẫu đi!"

Bùi Chước do dự, thật ra cũng không biết cách.

Bùi Dương lập tức nói: "Đợt này chúng ta đã kiếm được ba trăm lượng, có thể mở thêm năm lớp dạy chữ đó!"

Bùi Chước trầm ngâm một chút, rồi gật đầu: "Được thôi."

Bùi Chước cũng không muốn sao chép thiết kế các thương hiệu lớn, nhưng chuyện dạy chữ lại rất cấp bách.

Bùi Dương hỏi: "Ba ngày nữa, Lệ Thái phi tổ chức tiệc thưởng sen, huynh có đi không?"

Bùi Chước lập tức phản ứng, cái danh nghĩa thưởng hoa này, không phải là để Tiêu Phi xem mắt sao?

"Không phải Thấm Vương không ở kinh thành à?"

Bùi Dương dường như nắm được tin tức từ một nguồn nhỏ, nói: "Chính vì không có mặt ở kinh thành mới tốt."

Bùi Chước hỏi: "Ý muội là gì?"

Bùi Dương lắc đầu: "Muội cũng không rõ, chỉ biết đây là lời của Thái phi. Người nói rằng việc chọn con dâu của mình thì liên quan gì đến Thấm Vương?"

Bùi Chước bật cười: "Ta không đi đâu, muội cứ đi xem thế nào là được."

Bùi Chước đã nói rõ là không muốn đi, nhưng ba ngày sau, Thấm Vương bất ngờ trở về kinh đến tận cửa tìm cậu, nhất quyết muốn kéo cậu cùng tham gia.

Bùi Chước khéo léo từ chối: "Trời nóng lắm, ta không có hứng."

Tiêu Phi vừa phe phẩy quạt, vừa nhìn cậu, sức tay mạnh mẽ của hắn khiến luồng gió thổi ra không khác gì quạt máy: "Bùi Chước, chúng ta là quan hệ gì?"

Bùi Chước bình thản đáp: "Quan hệ giữa kẻ dựng chuyện và người bị hại."

May mà hơn một tháng nay Thấm Vương mới trở về, nếu hắn về sớm hơn, e rằng Bùi Chước đã không cách nào rũ bỏ được cái danh Hoàng tẩu rồi.

Tiêu Phi từ tốn thuyết phục: "Ta đã giúp ngươi, ngươi cũng phải giúp ta một lần."

Bùi Chước tò mò: "Ta có thể giúp gì cho ngài?"

Không lẽ bây giờ phải đến nói với Tiêu Tuần: "Chúng ta hãy quy định tuổi hôn sự nam tử 22, nữ tử 20"?

Tiêu Phi cười: "Ngươi chỉ cần xuất hiện là đủ."

Hắn còn định kéo cả hoàng huynh vào cuộc.

"Ngươi và hoàng huynh đều lớn tuổi hơn ta, cả hai đều chưa thành gia, bản vương gấp làm gì? Để mẫu phi nhìn thấy các ngươi, bà ấy sẽ không giục ta nữa."

Bùi Chước: "..." Tâm tư thật quanh co ác độc.

Nhưng, cậu và Tiêu Tuần chưa thành gia là sự thật, chỉ là... đã làm cha rồi.

Cậu sợ nói ra sẽ làm Thấm Vương bị kích thích, nên vẫn im lặng.

"Được rồi, được rồi." Bùi Chước nhìn Tiêu Phi với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nghĩ dù sao cũng chỉ là việc nhỏ, giúp thì giúp.

"Đa tạ hoàng tẩu." Tiêu Phi mừng rỡ ra mặt.

Nụ cười của Bùi Chước lập tức tắt ngấm: "Đa tạ, ta không đi nữa."

......

Ba ngày sau, vào buổi tối, Bùi Dương diện trang phục lộng lẫy, đeo thêm mẫu dây đỏ đang bán chạy để tiện quảng bá. Trước khi ra ngoài, trước tiên đến báo với Dương phu nhân một tiếng, sau đó lại ghé qua thư phòng thưa chuyện với thái phó.

Việc phụ mẫu sống ly thân quả thực mang đến chút bất tiện.

Bùi Thanh Hứa tiễn con gái ra tận cửa, hỏi: "Ca con hứa đưa con về?"

Bùi Dương cười đáp: "Vâng, phụ thân đừng ngủ sớm quá, chúng con sẽ vào uống trà hóng mát. Trông mong ca đến vào ban ngày là điều không thể."

Bùi Thanh Hứa gật đầu. Ánh mắt ông bỗng dừng lại trên sợi dây đỏ trên cổ tay Bùi Dương, nghi hoặc hỏi: "Đồ vật này từ đâu mà có?"

Bùi Dương giơ tay lên khoe, vẻ đầy tự hào: "Con mua đó, nhiều người cũng mua lắm."

Bùi Thanh Hứa nghe vậy, hàng lông mày giãn ra, nói: "Được, con đi đi."

Ông chỉ cảm thấy cách thắt của sợi dây đỏ đó rất giống với dây buộc tóc năm xưa Hoàng hậu từng tự tay đan cho Thái tử Tiêu Tuần.

Là Thái phó Thái tử , Bùi Thanh Hứa ngày ngày đều cúi đầu hành lễ, tất nhiên sẽ nhớ rõ từng chi tiết.

Có lẽ ông đã nhớ nhầm, vì từ khi Thái tử lên mười, dây buộc tóc ấy đã không còn được sử dụng nữa.

Hậu hoa viên Thấm vương.

Hồ sen được điểm xuyết bằng những thuyền nhỏ, trên mỗi thuyền chở một đèn lồng sáng rực, ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên những cánh hoa phù dung đang nở rộ.

Khắp nơi là các thiếu niên nam nữ tài hoa của Ngọc Kinh, đến đây theo lời mời, tiếng cười đùa lan tỏa trong không gian.

Tiêu Tuần xử lý xong chính sự, đến muộn hơn so với mọi người. Chỉ vì nghe nói Bùi Chước cũng có mặt, nên mới dành thời gian ghé qua.

Lý Như Ý đảo mắt khắp nơi tìm bóng dáng Bùi Chước. Theo suy đoán của hắn, y hẳn là đang trốn trong một góc lương đình nào đó, ngủ say như chết.

Hắn nhìn sang bên trái, thấy một người ngồi trên lan can Mẫu Đơn Đình, quay lưng về phía mọi người. Người đó bị cột đình che khuất phần lớn thân hình, chỉ lộ ra một góc tà áo trắng và một đoạn cổ tay buông thõng xuống.

Sợi dây đỏ mà bệ hạ tặng đã xuất hiện, không sai.

Lý Như Ý liền lên tiếng nhắc nhở: "Bệ hạ, Bùi công tử đang ở bên đó."

Lời vừa dứt, không biết ai là kẻ thiếu nhạy bén đã buột miệng thốt lên một tiếng "Hoàng thượng". Ngay lập tức, cả sân viện náo động, bóng người qua lại rộn ràng. Các tài tử giai nhân đều vội vã buông tay những việc đang làm, tụ tập lại tham kiến bệ hạ.

Trong Mẫu Đơn Đình bao gồm cả Bùi Chước, khi người đó bước ra, Lý Như Ý lập tức trợn mắt nhìn, sao lại là tiểu thư nhà Vương gia?

Hắn vội vàng nhìn qua cổ tay nàng, quả thật là sợi dây đỏ của Bùi công tử.

Lẽ nào là Bùi công tử tặng cho nàng? To gan, dám đưa đồ của bệ hạ tặng cho người khác.

Rất nhanh, suy nghĩ này bị xua tan, vì Lý Như Ý phát hiện ra mỗi tiểu thư đều có một sợi dây đỏ.

Hàng chục sợi dây đỏ, nhưng lại không có sợi nào là của bệ hạ tặng, còn Bùi công tử thì không biết đang ở đâu.

Lý Như Ý thở dài, thật là... Tấm lòng của bệ hạ giờ trở nên phổ biến quá rồi...

"Bình thân." Sắc mặt Tiêu Tuần xấu đi nhiều so với lúc vào.

Bên cạnh ngọn núi giả tối đen, Bùi Chước sắc mặt còn tệ hơn, cậu đang tựa vào tảng đá lớn, cố gắng chịu đựng từng cơn buồn nôn, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu khép mắt lại.

Bùi Chước rất tức giận, thật muốn nôn lên người Tiêu Tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me