Chương 22.
Chiếc áo của anh được tôi giặt, phơi khô rồi đem gấp gọn để trong chiếc túi. Chưa có dịp để đem trả lại cho anh vì lịch học cuối tuần của bé Bông chị Linh đã xin nghỉ để đưa bé đi chơi. Nhưng cũng cuối tuần hôm đó, Đặng Mai Linh rủ tôi qua Đại học Bách Khoa. Nghe nói các câu lạc bộ nhảy từ các trường Đại học sẽ tổ chức giao lưu vào tối thứ 7. Mai Linh cũng là một trong những thành viên chủ chốt của câu lạc bộ nên chắc chắn không thể vắng mặt. Một công nhiều việc, Bách Khoa gần Kinh Tế, vừa có thể hẹn anh qua trả áo, vừa có thể cổ vũ Mai Linh, cũng sẽ hẹn gặp lại vài người bạn ở đây. Vậy nên tôi đồng ý đi cùng Linh.Buổi tối, tôi cùng Mai Linh vượt qua những cơn tắc đường ở Hà Nội, phi từ Cầu Giấng sang Hai Bà Trưng mất bốn mươi phút đồng hồ. Sau khi gửi xe cẩn thận, tôi và Linh đi thẳng vào sân vận động, nơi đang rất ồn ào và náo nhiệt. Mặc dù một tiếng nữa chương trình mới bắt đầu nhưng âm nhạc được mở rất sôi động. Chủ yếu là các bài nhạc k-pop từ gen 2 đến gen 5 đủ cả. Những ánh đèn trên sân khấu đã được bật sáng hàng loạt thu hút rất nhiều sự chú ý. Nhìn qua một lượt cũng đếm được gần chục nhóm nhảy từ các câu lạc bộ trường khác đã có mặt. Mỗi câu lạc bộ đều chọn cho mình một màu dresscode riêng nên không khó để nhìn ra. Tuy không rõ là trường nào nhưng style của ai cũng cháy, cũng hút mắt. Có lẽ đó là điểm thu hút của những người có đam mê nghệ thuật. King Crew - tên câu lạc bộ nhảy của trường tôi, tức câu lạc bộ Mai Linh đang hoạt động cũng đã có mặt đông đủ. Màu sắc chủ đạo họ chọn là trắng - đỏ, rất hút mắt. Ai bảo Sư phạm chỉ biết học những kiến thức khô khan, một khi Sư phạm đã "cháy" thì cũng phải đỉnh nóc, kịch trần.Đặng Mai Linh và nhóm đang ôn lại vài động tác nhảy nên tôi cũng không làm phiền. Lôi điện thoại ra nhắn hỏi Nguyễn Việt Thành để xác định thời gian và địa điểm để tôi đưa trả áo cho anh. Nguyễn Việt Thành nói là đang trên đường đến nên trong lúc chờ thì tôi quyết định đi tìm mấy đứa bạn trước. "Ê, Hoàng Minh Nghi!" Tôi nghe có tiếng gọi mình. Đang xác định phương hướng thì đã có cánh tay nọ khoác vai tôi, người còn lại thì khoác tay tôi, skinship nhiệt tình. Là Nguyễn Diệp Thanh và Dương Bảo Trâm, sinh viên năm hai trường Đại học Kinh tế Quốc dân. Hai cô bạn này chơi cùng tôi từ lớp 1 đến lớp 9. Lên cấp ba thì chúng nó theo khối khoa học tự nhiên, tôi theo xã hội nên ít tụ tập cùng nhau, rồi bây giờ lên Đại học, cũng thi thoảng mới ngồi với nhau được một bữa. Ấy vậy nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên nhắn tin với nhau, tình cảm bạn bè vẫn không hề đi xuống."Uầy, chị này chất thế!" Tôi giả bộ bất ngờ nhìn Diệp Thanh. Thanh mang một nét đẹp sắc sảo và có phần nam tính. Mái tóc mullet màu đỏ rượu vuốt ngược ra sau để rủ vài cọng tóc trước trán nhưng vẫn đủ để lộ chiếc eyebrow piercing đầy cá tính. Qua chiếc kính cận màu đen quen thuộc tôi có thể thấy được eyeliner sắc lẹm không ngán bất kỳ ai của nó. Thanh cao hơn tôi chừng 2cm, đi với nó, tôi có cảm giác như được chị đại giang hồ bảo kê, rất ngạo nghễ. "Còn mày độn 10 phân đúng không?" Tôi quay sang Bảo Trâm nhếch miệng cười trêu. Bình thường con bé cao chừng 1m58 nhưng hôm nay lại thấy ngang chiều cao với tôi nên tô cố tình trêu chọc. "Sai rồi, 9,5 phân thôi!" Trâm bĩu môi đính chính đôi boots dưới chân mình. Nếu ở Thanh có sự cool ngầu thì Trâm lại có phần dễ thương với chiếc mái ngố và kiểu tóc ngắn nhuộm vàng sáng được uốn xoăn hippie bồng bềnh. Đúng là hai chiếc vibe trái ngược, hệt như Wednesday và Enid. Được cái ba đứa chơi với nhau có mỗi tôi để tóc đen, còn lại hai con người kia thì tẩy nhuộm liên tục, mỗi năm phải mấy màu tóc. Cũng trộm vía là tóc chúng nó khỏe, chất tóc dày bằng không là hói đầu chứ chẳng đùa với mấy thứ chất hóa học kia. "À có quà gặp mặt này." Diệp Thanh lấy trong túi đeo chéo ra ba chiếc mũ len mèo xinh xắn đưa cho mỗi đứa một cái. "Ỏ!" Tôi và Bảo Trâm đồng loạt tỏ vẻ đáng yêu, tay nhận lấy chiếc mũ len của Diệp Thanh. Của tôi màu đen mix đỏ, Trâm là đen - hồng còn Thanh là đen - xám. Vừa hay ba chiếc hợp với ba đứa. Cái hồi còn học cùng nhau, chúng tôi cũng rất hay nhận được những món quà handmade từ Thanh. Từ những chiếc móc khóa, kẹp tóc, dây buộc tóc,...đến giờ tôi vẫn dùng. Giao diện Nguyễn Diệp Thanh chiến vậy thôi chứ nó giỏi làm mấy đồ dễ thương lắm. Thanh có một chiếc shop nhỏ bán đồ handmade trên Instagram được hơn 12 000 lượt follow. Các mẫu đều là nó tự thiết kế rồi tự làm từ móc những đồ bằng len, làm hairwrap, vòng tay đủ cả. Miễn là cái gì nó biết làm thì nó đều làm để bán. Ngoài làm đồ handmade thì Diệp Thanh còn là một artist. Lần nào mở commission cũng rất nhiều người đặt hàng. Ban đầu tôi cũng hỏi nó sao có năng khiếu vẽ mà không thi Kiến trúc thì nó bảo vẽ vời chỉ là sở thích để giải khuây, thích thì vẽ, không thích thì nghỉ. Kinh tế mới là mục tiêu hàng đầu của nó. Á khoa đầu vào Ngành Marketing không phải nghiễm nhiên mà có được. "À, tao biết rồi, quà này là bù cho cái lần mày đi Phú Quốc không mua quà ở đó về cho bọn tao đúng không?" Bảo Trâm nhướn mày, nghi ngờ hỏi Diệp Thanh. Nhớ rồi, tháng trước Nguyễn Diệp Thanh có đi Phú Quốc cùng gia đình. Tôi còn nhớ nguyên bộ ảnh selfies "trai đẹp Phú Quốc" của nó được hơn 4000 tim trên Threads khiến các chị em rạo rực thi nhau gọi "chồng". "Mày chê đồ tao làm không bằng mấy món đồ mua ngoài Phú Quốc à?" Thanh khoanh tay trước ngực lườm nguýt Trâm. "Ai chê chứ đồ handmade của Diệp Thanh có tặng tao 10 cái tao cũng nhận hết." Trâm vội xoay chuyển cục diện bằng một nụ cười tự tin. "Muốn 10 cái thì nôn tiền ra." Diệp Thanh chìa tay trước mặt Bảo Trâm, ý bảo con bé xì tiền ra. "Giờ mà nôn ra tiền được tao cũng móc họng ra đây." Bảo Trâm tặc lưỡi rồi bỗng chú ý đến cái túi trên tay tôi:"Mày xách cái gì vậy Nghi?""Chút đồ mang trả người quen." Tôi đáp. "Ngoài bọn tao thì mày còn quen ai ở đây? Khai mau? Anh nào?" Bảo Trâm bắt đầu đè tôi ra tra hỏi:"Có phải là cái anh cõng mày không?"Khá khen cho Trâm vì trình độ hóng hớt bay từ NEU sang tận HNUE. Nhưng chuyện đã qua hơn cả tháng nay rồi, lúc tôi giải thích thì nó không nghe. Giờ lại đè tôi ra dò hỏi. "Sao mà mắc hỏi quá vậy?" Tôi thở dài, thừa nhận thì kiểu gì Trâm cũng hú hét cho thiên hạ biết. Tôi cũng không biết được cái miệng nó có thể đi xa đến đâu. "Thế là đúng mẹ rồi!" Trâm khoác tay tôi, thủ thỉ:"Quen được anh đẹp trai nhất trường tao, khá đấy! Bao giờ cưới thì mời tao trước hai tháng tao còn biết chọn đồ.""Mày có chắc là mày được mời không?" Diệp Thanh đứng ngoài bĩu môi nhìn Bảo Trâm nũng nịu với tôi. "Vãi l! Chúng mày có thôi đi không?" Tôi đẩy cái Trâm ra, xoa xoa hai cánh tay có chút ớn lạnh. Tôi với Nguyễn Việt Thành quen biết nhau có mấy tháng, còn chẳng phải người yêu mà sao đồn chúng tôi cưới nhau được hay vậy? Tôi sợ con người của Dương Bảo Trâm rồi đó! "Thôi thế chó nào được? Một khi tao đã chèo thì thuyền nào cũng phải cập bến hết thôi!" Dương Bảo Trâm cười đắc ý. "Ê, về tập trung đi, sắp đến giờ diễn rồi." Diệp Thanh giơ điện thoại có dòng tin nhắn của ai đó rồi nhắc nhở Bảo Trâm. Tôi đoán là người cùng câu lạc bộ nhảy của hai đứa nó. "Vậy bọn tao đi trước nhé! Chốc nhớ cổ vũ bọn tao nhé bạn Nghi xinh gái!" Trâm nháy mắt với tôi rồi cùng Thanh rời đi. Từ những năm cấp hai, cấp ba, hai đứa nó đã ở trong câu lạc bộ nhảy rồi, lên Đại học vẫn giữ vững phong độ với những hoạt động như vậy. "Hên xui!" Tôi dửng dưng đáp. Trêu vậy thôi chứ lần nào hai đứa nó biểu diễn thì tôi cũng đều chen lên hàng đầu để quay fancam mà. Hai tay hai cái điện thoại, nom chuyên nghiệp lắm. Xung quanh tôi bắt đầu đông dần. Sự kiện thường niên của câu lạc bộ nhưng thu hút được rất nhiều các sinh viên tới tham dự. Âm nhạc trở nên lớn hơn, sôi động hơn, dòng người ồn ã nói chuyện qua lại. Tôi nghĩ mình nên quay lại chỗ của Mai Linh. "Minh Nghi, chờ chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me