LoveTruyen.Me

SCENERY | TAEJIN | Vtrans ✔️

31. One Question

Dec_9295

"Anh trông thế nào?" 

Hyung ngắm mình trước gương chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi . Cái lưng rộng của anh đối điện về phía tôi nhưng tôi có thể thấy hình phản chiếu của anh trong gương. Anh nở nụ cười rất tươi. 

Đã đến cuối tuần, chúng tôi đang chuẩn bị đến thăm một trang trại nho. Cho đến nay điều duy nhất tôi biết là nó thuộc sở hữu của một anh chàng mà anh từng làm việc cùng. Tôi chưa từng thấy anh ấy phấn khích như vậy kể từ khi tôi đến đây, tôi cảm thấy hơi ghen tị với cách hyung ấy nói về bạn anh, vì vậy tôi đã cố gắng trông thật tuyệt nhất có thể vào sáng nay. Nhưng hyung ấy cũng vậy. 

"Nhìn khá ổn." Tôi lẩm bẩm. 

Anh trông cực kỳ thanh tao nhưng một góc trong tâm trí ghen tuông của tôi không muốn nói ra. Anh có vẻ thất vọng với câu trả lời của tôi, anh bước đến gần, nheo mắt nhìn tôi.

"Em đang nói dối." Anh thì thầm, mặt anh quá gần mặt tôi - mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. 

Gần quá ... hyung. 

"C-cái gì?" Tôi lắp bắp đáp lại. 

"Em thực sự muốn nói anh trông rất tuyệt phải không?" 

Mặt anh ấy gần đến nỗi tôi có thể thấy lỗ chân lông và mồ hôi ướt đẫm trên tóc mái của anh ấy. Mùa hè ở đây, cái nóng những buổi chiều còn nóng hơn cả cái nóng trong quần tôi.  

Tôi không thể trả lời do tâm trí đang lạc trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, những suy nghĩ bị đình chỉ lần nữa. Tôi có một sự thôi thúc mạnh mẽ hôn lên đôi môi căng mọng đó nhưng tôi phải kìm nó lại. Hyung thấy tôi im lặng nên lấy đó làm chiến thắng rồi lùi lại, mỉm cười nhiều hơn. Anh vui vẻ nhảy xuống cầu thang, hét lại thúc tôi nhanh lên. 

Tại sao hôm nay anh ấy rất vui? Người bạn anh nhắc tới là ai?

___________ 

Địa điểm cần đến cách thị trấn khoảng 2 giờ lái xe. Taxi thả chúng tôi xuống đường chính rồi chúng tôi bắt đầu leo ​​lên ngọn đồi để đến nhà của bạn anh ấy. Khu vực này được bao phủ một màu xanh tươi mát, và khi chúng tôi gần đến nơi, chúng tôi có thể nhìn bao quát các đồn điền trải rộng. Màu đỏ, tím và xanh lá cây được trồng theo hàng theo lối một cách gọn gàng kéo dài cả dặm, cách đó khá xa là căn biệt thự.

"Vậy ... bạn của anh thích gì?" 

Tôi muốn biết thêm thông tin về người bạn này của anh để không bị lạc lõng giữa họ. 

"Anh ấy là người đàn ông tốt nhất. Người bạn đầu tiên của anh khi làm ở đây và là người giúp đỡ anh nhiều nhất. Anh ấy giỏi rất nhiều thứ - anh ấy dạy anh nướng bánh, pha cà phê, pha chế rượu và .." Hyung cười rạng rỡ khi trả lời, điều đó khiến tôi càng cáu hơn. 

"Vậy ... anh ấy có đẹp trai không?" 

Tae, mày thật đáng thương, mày đang thể hiện sự ghen tị của bản thân. 

Hyung trông cực kỳ bối rối trước câu hỏi của tôi và tôi muốn tự vả mình vì đã hỏi nó. Đôi mắt anh mở to nhìn tôi trong vài giây rồi cuối cùng anh cũng trả lời. 

"Chà ... anh đoán là có ... theo một cách nào đó." 

Và anh bắt đầu cười khúc khích. Điều đó không làm tôi cảm thấy tốt hơn. Chúng tôi đi đến ngôi nhà gỗ lớn phía trước. Ngôi nhà được thiết kế rộng rãi, với một khu vườn hoa xung quanh tạo nên phong cảnh đẹp như tranh vẽ thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều. Khi chúng tôi đến gần ngôi nhà, tôi thấy một ông già đang chăm sóc những bụi cây trong bãi cỏ. Ông ấy nhìn lên khi hai chúng tôi đến gần, ngay lập tức bỏ dụng cụ làm vườn của mình xuống.

Sự yên tĩnh của nơi này bị phá vỡ bởi giọng nói chói tai của ông ấy. 

"Jinnnnn !!" 

Ông ấy chạy nhanh về phía chúng tôi với cơ thể nhỏ bé và đôi chân gầy. 

"Joeeeeee !!" 

Hyung hét lại với một tiếng kêu chói tai không kém và anh lao về phía trước để ôm ông già nhỏ bé đó.

"Tôi nhớ cháu, anh bạn!" 

"Cháu cũng nhớ chú, anh bạn già ạ!" 

Họ giả đò khóc nức nở với những biểu cảm hài hước.

Bạn bè? Từ từ đã. Ông ấy là bạn của anh à? 

Và ... họ đang nói tiếng Hàn phải không?

Họ thoát ra khỏi cái ôm và 'Joeeeee' lao về phía tôi trao cho tôi một cái ôm. 

"Rất vui khi cuối cùng cũng được gặp cháu, Tae-tae." Ông ấy cười toe toét khoe một chiếc răng cửa đã bị mất.

"Cháu đến vì chú đã hứa cho cháu rượu miễn phí, Joe." Hyung cười từ phía bên cạnh. 

"Tôi không quên, nhóc. Nhưng hãy vào nhà ăn gì đó trước đã. Nào, đi nào." 

Ông ấy kéo tôi vào nhà. Người bạn mà tôi lo lắng lại là ông già nhỏ bé ngọt ngào này sao? Ngoài ra, ông ấy gọi tôi bằng biệt danh của tôi. Điều đó có nghĩa là ông ấy biết về tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, cười khúc khích đi theo họ.

____________ 

Sau khi vào trong, Joe cho chúng tôi đồ ăn nhẹ và chút rượu cùng nhâm nhi. Chúng tôi ngồi xuống bắt đầu trò chuyện, những câu hỏi hướng về tôi nhiều hơn anh ấy. Cuối cùng tôi quyết định hỏi một trong hai người. 

"Joe, chú thực sự rất giỏi tiếng Hàn ... điều đó thật tuyệt vì cháu đang thực sự gặp khó khăn khi học tiếng Tây Ban Nha. Chúng thật khác biệt. Làm thế nào để chú học được vậy?" 

"Tôi có nên nói không nhỉ?" Chú ấy cười một cách chân thành và Jin-hyung cười cùng chú ấy. 

"Bởi vì mẹ tôi là người Hàn Quốc." Chú ấy lại mỉm cười với tôi. 

"Thật sao? Cháu không biết ... Jin-hyung đã không đề cập đến nó .." 

Tôi trừng mắt nhìn Hyung. Tôi lấy làm xấu hổ về tất cả vì anh không nói bất cứ điều gì về chú ấy.

"Cậu ta không nói về tôi à?   Ayyy..Đau lòng quá. Cậu ta lảm nhảm về cháu mỗi ngày với tôi. Đúng là một thằng nhóc vô ơn, Jin." 

Nói gì cơ? Tôi nhìn qua hyung lần nữa. Anh đỏ bừng mặt và ngăn Joe không được nói thêm bất cứ điều gì. 

"Ahaha..Tôi đang say một chút. Chúng ta không nên uống rượu vào đầu giờ chiều." 

Joe và tôi trao đổi ánh mắt với nhau nhưng chúng tôi giữ im lặng. 

"Hôm nay chú không làm gì à? Cháu nhớ việc làm rượu. Đã quá lâu rồi." 

"Nếu cháu muốn, vậy đi đi. Tôi đã quá già để giúp cháu hái nho. Cháu phải tự mình làm điều đó." Joe đưa tay lên phản đối. 

"Taehyung-ah!" Hyung thình lình quay sang gọi tôi. 

"Em có muốn đi không? Anh sẽ chỉ cách cho em!" 

"Ummm..có phải chúng ta sẽ trở về nhà muộn không?" 

"Tụi cháu sẽ quay trở về tối nay hả? Hai người đã leo lên đến đây rồi mà không ở lại chơi được một đêm sao?" Joe đứng dậy, giọng chú cực kỳ to.

"Có ổn không khi ngày mai chúng ta trở về, Tae?" 

Hyung nhìn tôi bằng đôi mắt cún con. Tôi nghĩ về triển lãm vào ngày mai. Tôi thậm chí đã nói chuyện qua điện thoại với cô ấy rằng tôi sẽ đến. Nhưng sự phấn khích mà tôi thấy trên khuôn mặt anh vài phút trước khiến mọi thứ khác không quan trọng nữa. 

"Tất nhiên, nó ổn." 

Hyung ré lên sung sướng, rồi chạy đi lấy dụng cụ để đi hái nho. Joe và tôi bị bỏ lại một mình, chú ấy nhích lại gần hỏi tôi với tông giọng thấp. 

"Các cháu cuối cùng đã ở bên nhau?" 

Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi của chú ấy nhưng điều khiến tôi tò mò là chú ấy biết bao nhiêu. Tôi chỉ gật đầu trả lời, không muốn nói dối. 

"Tôi rất mừng .." chú ấy thở phào nhẹ nhõm và ngồi phịch xuống ghế sofa. 

"Tôi rất vui vì cuối cùng cháu đã ở đây. Tuy mất một thời gian khá dài nhưng cháu đã ở đây, vì vậy điều đó không quan trọng nữa." 

"Hyung ... anh ấy đã một thời gian khó khăn chờ đợi phải không ạ?" 

Tôi nhìn xuống chân mình. Những giọt nước mắt làm nhòe những vết mực trên những lá thư anh viết cho thấy anh đã có, anh khóc khi viết về việc anh ấy nhớ tôi, chờ đợi tôi.

"Cách đây nhiều năm, cậu ấy thường xuyên đến quán cà phê của tôi để uống cà phê. Cậu ấy trông rất đau khổ. Tôi không nghĩ có ai nhận ra cậu ấy là một thành viên trong nhóm nhạc nam lớn nhất thế giới với mái tóc rối bù và chiếc khăn quàng bụi bặm quanh cổ vào mùa hè đâu. " 

Sự tập trung của tôi tăng lên trước thông tin mới này. 

"Bất cứ khi nào tôi đến gần để phục vụ cậu ấy, tôi đều nhận thấy đôi mắt của cậu ấy đỏ và sưng như thể cậu ấy dành cả ngày lẫn đêm để khóc. Cậu ấy không bao giờ nói, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu trả lời. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng cậu ấy là người vô gia cư vì tình trạng tồi tàn của mình. Vì vậy, tôi đã đề nghị giúp đỡ cậu ấy vào một buổi tối khi không có ai ở quán cà phê. Và lúc đó cậu ấy vỡ òa. " 

Khối u nơi cổ họng của tôi trở nên lớn hơn khi tôi cố gắng hình dung anh trong trạng thái đó. 

"Đó là một câu chuyện dài, chúng tôi đã trở thành bạn bè. Cậu ấy bắt đầu làm việc cho tôi và kể cho tôi về hoàn cảnh của cậu ấy. Hai năm trước, vợ tôi qua đời. Tôi không thể làm việc mà không có vợ tôi ở cái thị trấn bận rộn đó. Nên tôi mua biệt thự này và bán quán cà phê cho cậu ấy." 

"Vì vậy, để trả lời câu hỏi của cháu. Cậu ấy có gặp khó khăn khi chờ đợi không?

Jin, trong những năm tôi biết cậu ấy, tôi chắc chắn cháu cũng biết, cậu ấy là người không cởi mở với cảm xúc và ý kiến ​​của mình. Phải tinh ý và để ý biểu cảm của cậu ấy mới hiểu được cậu ấy đang nghĩ gì. Theo quan sát của vợ tôi và tôi thấy cậu ấy luôn hoảng loạn mỗi khi nhìn thấy hoặc nghe về tụi cháu trên TV .... khổ là các cháu xuất hiện trên TV rất nhiều! " 

"Nhưng khi chỉ có mình cháu trên màn hình, đôi mắt cậu ấy buồn bã, một nụ cười sẽ xuất hiện và cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình ngay cả khi đang làm việc. Vợ tôi quý Jin như một đứa con trai. Và tôi nghĩ cậu ấy đã mở lòng với cô ấy. Cô ấy không kể cho tôi nhiều về những cuộc trò chuyện của họ nhưng cô ấy thường đề cập đến cháu với mong muốn cháu sẽ đến đây sớm. " 

Tôi thấy hyung xuất hiện ở ngưỡng cửa với những chiếc giỏ trong tay, ra hiệu cho tôi đến đó thật nhanh. 

Sự phấn khích, cố gắng trông đẹp hơn vào sáng nay, những nụ cười rạng rỡ -  tất cả những điều đó là hyung dành cho tôi. Trái tim tôi đầy nắng và tràn ngập hạnh phúc. Tôi muốn ngày hôm nay sẽ không bao giờ kết thúc nếu anh ấy có thể vẫn luôn cười tươi như thế này. 

____________ 

Một ngày đã kết thúc sau một buổi tối mệt mỏi nhưng vui vẻ khi đi dạo quanh khu đất rộng lớn, chúng tôi dành cả đêm để thuận theo sự hiếu khách của Joe và về nhà vào sáng hôm sau.

"Em có ý kiến gì không khi chúng ta có món bít tết cho bữa tối cùng với rượu?" 

Chúng tôi đi vào nhà bếp mang theo nho và rượu vang. Tôi đặt chồng hộp nho vào tủ đông, ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất, thở hổn hển. 

"Yeah!" Tôi vui vẻ gật đầu mong chờ bữa ăn đắt tiền. Anh cười toe toét với tôi và lấy chai rượu ra. 

"Chúng ta có nến không, hyung?"

"Hả? Nến để làm gì?" 

"Ờ....chúng ta có thể có một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn." Tôi nháy mắt với anh. 

"Yah. Đừng có đùa nữa .." Anh giả vờ khó chịu, giữ nụ cười trên môi. Tôi cũng cười toe toét, ngắm nhìn khuôn mặt hạnh phúc của anh ấy thì điện thoại của tôi đổ chuông. Đó là cô họa sĩ có buổi triển lãm mà tôi dự định tham dự hôm nay. 

"Vâng, xin chào. 

- Ah, vâng. Có một số việc đột xuất....- Tôi rất xin lỗi. Tôi không thể thông báo cho bạn trước đó. 

- Huh? Nó vẫn mở? 

- Cái gì? Bạn tặng cho tôi? Thật sao? 

- Vâng, tôi đang ở nhà. 

- Yeah, tôi sẽ đến đó ngay. Cảm ơn rất nhiều! " 

Tôi hào hứng đặt điện thoại xuống và nhảy lên phấn khích.

"Hyung, cô ấy nói buổi triển lãm đã kết thúc nhưng nó vẫn mở, cô ấy muốn tặng em một bức tranh để đặt trong quán cà phê. Thật tuyệt phải không? Cô ấy nói em nhanh đến lấy chứ không cô ấy sẽ ra khỏi thị trấn vào tối nay. Em sẽ trở lại ngay. Em có nên mua bít tết trên đường luôn không? " 

Hyung im lặng và chỉ đứng yên nhìn tôi. 

Không, lườm tôi. 

Cuối cùng anh cũng quay đi. Biểu hiện tức giận trên khuôn mặt anh một giây trước lại biến mất. 

"Anh sẽ mua nó. Không sao đâu."

"Không, anh nghỉ ngơi đi. Phòng trưng bày ở gần đây. Em chạy đi một tí rồi về." 

"Cứ đi đi. Anh sẽ đi mua nó." 

"Tại sao lại rắc rối thế này trong khi em tiện đường mua nó? Kiểu nào .." 

"Anh nói là để anh đi !!" 

Tôi ngạc nhiên trước sự bùng nổ của anh và tôi thấy sự nổi nóng trên khuôn mặt anh ấy quay trở lại. 

"Đừng nói là  ... anh đang ghen nha? Ahhhh, hyung. Anh thật dễ thương! .." 

Tôi đưa tay véo má anh ấy nhưng anh ấy gạt tôi ra. Khá khắc nghiệt. 

"Đừng đùa với anh như thế." Giọng anh trở nên lạnh hơn. 

"Anh mệt. Anh lên phòng đây." 

Tôi nghe tiếng cửa gỗ đóng lại khi anh rời đi. 

Anh ấy đang làm gì vậy? 

Tâm trạng anh lên xuống thất thường, lúc nóng lúc lạnh. 

Anh đang nghĩ gì vậy, hyung? 

Tại sao anh không thể nói những gì anh muốn và những gì anh không muốn? 

Tại sao anh không nói chuyện? 

Tôi sẽ chấm dứt điều này. Ngay bây giờ. 

Tôi không thể chịu đựng được nữa. 

Tôi chạy lên cầu thang vào căn hộ chỉ trong vài giây, mở cánh cửa phòng ngủ của anh ra. Anh đứng quay lưng với tôi nên anh ấy giật mình quay lại. Anh hẳn đang thay đồ vì áo sơ mi của anh không cài khuy. Tâm trí tôi quên mất tôi định làm gì khi mắt tôi nhìn xuống bộ ngực trần của anh. 

Tập trung, Tae. Cái nóng mùa hè đang đến với tôi. 

"Cái .." Anh bắt đầu. 

"JIN-HYUNG." Tôi cắt ngang lời anh. Tôi không để anh ấy nói trước khi tôi nói hết những điều tôi muốn nói. 

"Em sẽ chỉ hỏi anh một câu thôi. Em sẽ hỏi điều này chỉ duy nhất một lần. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời. Đừng nghĩ về vụ scandal đã xảy ra, đừng nghĩ về những năm tháng chúng ta đã mất, đừng nghĩ cho em hay những gì em muốn, đừng nghĩ về ai khác hoặc những gì họ muốn." 

Anh nhìn tôi, đôi mắt mở to và trông sợ hãi.

"Hãy nghĩ về những gì anh muốn. Không có gì khác. Không ai khác. Chỉ là những gì anh muốn. Những gì anh thực sự muốn trong trái tim của anh. Hãy nghĩ về điều đó và trả lời em." 

"Anh muốn em ở lại hay rời đi?" 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me